Cư xá Trung Dũng tọa lạc tại ngoại ô thành phố; phía trước có khu đất trống, được dự tính tại thàng một công viên. Nơi đây lại gần trái nuí Thanh Sơn. Nhà Kiều Lê Vân tuy ở tầng dưới cùng, nhưng cũng chỉ cần mở cửa sổ ra, là có thể thưởng ngoạn phong cảnh đẹp.
Sáng sớm hôm ấy, nàng khoan khoái từ giường ngủ bước xuống, quên cả bước đi khó khăn. Nàng vội vã đi vào buồng tắm, vừa đáng răng vừa nhớ lại giấc mơ đêm quạ Quả thật Khang Thu Thủy đã trở lại với nàng trong giấc mô.ng. Ddã là trong mộng, hắn càng xinh trai quyến rũ bội phần...
- Vân ơi! Mau vào ăn sáng con.
Nghe mẹ gọi, nàng quay đầu nhìn, tay ngưng chải răng, nhưng vì miệng đầy bọt kem, nên không thể lên tiếng thưa được. Nàng chỉ khẽ gật đầu ra dấy nàng đã nghe rồị
Khi rữa mặt xong, chợt cảm thấy hơi đau ở má. Nàng lập tức nhìn vào gương... thì ra cái "vết đậu dậy thì". Một cô gái vào tuổi 22, chính là đang ở vào thời kỳ thanh xuân phát tiết vậỵ
Trong lúc ăn sáng, Kiều Lê Vân nhìn mẹ, cao hứng nói:
- Má à! Hôm nay con phải đi vẽ bức tranh mới được.
- Ừ, đã lâu lắm con chưa ra ngoài vẽ tranh. Nhưng con sẽ đi với ai bây giờ?
- Con đi một mình được rồi, không đi đâu xa chỉ ra chỗ chân núi kia thôị
Bà Kiều Khắc Văn, qua ánh mắt từ ái, có vẻ như đã phát giác tâm sự cô con cưng. Nhưng thật ra, không phải như vậỵ Bà chỉ thích đưa ánh mắt, như soi rọi tìm hiểu ý tứ con gái thế thôi...
Bà vẫn thường buồn rầu thắc mắc trong đời bà chưa hề làm điều gì xấu xa, thất đức, thì tại sao đứa con gái duy nhất của bà lại phải mang tật? Ôi! Nếu con bà không bị tật chân tai hại, thì với gương mặt kiều diễm như hoa xuân, với đôi mắt bồu câu mơ màng đáng yê, với thân hình yểu điệu hấp dẫn đó, con bà phải đoạt vương miện trong bất cứ cuộc thi tuyển hoa hậu nào rồi!
- A!...
- Kìa, má! Má lại...
Thấy mẹ thở dài, Kiều Lê Vân vội hỏi mấy tiếng bỏ lửng như vậy... Bà Văn đành trả lời qua vấn đề khác.
- À, có gì đâụ Má chỉ cảm thấy thời gian trôi qúa mau; vẫn trôi đi một cách vô tình...
Lần này cũng như bao nhiêu lần rồi, mỗi khi thấy con gái co ý nghi hoặc về tiếng thở dài của mình, bà Văn đêu nói lảng qua chuyện khác. Bà thương con vô cùng, nên bà giốc hết tâm cơ để lo liệu chăm sóc cho con được vuị Lòng người me sẽ rất đau buồn nếu thấy đứa con cưng của mình tỏ dấu đau đớn, chán nản vì tật nguyền của nó. Người mẹ thương con luôn tránh than vãn, và nen nhịn cả tiếng thở dài, bởi sợ gây ảnh hưởng không tốt đến tâm tư của con...
Ăn sáng xong, Kiều Lê Vân đứng dậỵ Nàng cũng biết cách làm cho me vui, nàng bèn tươi cười nhìn me nói:
- Má ạ! Hôm nay con tin chắc co thể hoàn thành một bức danh họa!
Bà Văn vui vẽ nói:
- Lòng con đầy tư.tin, mẹ chúc con thành công.
*
* *
Khoảng mười mấy phúc sau, Kiều Lê Vân tới chân núi Thanh Sơn. Nàng đang dựng giá vẽ, cầm cây bút lông, ngẩng nhìn nền trời trong sáng với những đám mây nổi trôi... Rồi ánh mắt nàng hạ xuống chỏm núị Nhưng nàng không vẽ phong cảnh hôm nay!.
Tuy nàng nhìn ngắm mây trôi và đỉnh núi, nhưng chẳng phải nàng nhìn để vẽ chúng, mà chính để tìm kiếm ở khoảng giữa mây ấy... một hình ảnh cái nụ cười đêm quạ
Cuối cùng, nàng ngồi xuống. Ngọn bút vừa đưa ra, đã rụt lạị Lê Vân yêu hội hoa vô cùng. Nhưng trước nay, nàng chưa hề vẽ truyền thần một chàng trai nào cả, hơn nữa, vẽ một chàng trai mà nàng yêu mến, thì nay là lần đầu tiên trong đờị
Vừa thẹn thầm vừa vui với riêng mình, Kiều Lê Vân thầm cầu nguyện hôm nay nàng thành công trong nét bút. Nơi này, nàng rất thích ngồi để vẽ. Vậy hôm nay cần một tác phẩm khác thường, nàng chỉ có thể tạo ra nó ở đâỵ
Nàng quyết tâm hạ bút....
Vừa mới phát họa xong hình một khuôn mặt, nàng ngửng đầu lên, đã thoáng thấy sựla.. Nàng đưa tay dụi mắt; phải chăng ảo ảnh lại hiện ra nữa đâỷ
Cách chỗ nàng ngồi không đầy mười thước, đã có một chàng trai đứng đó. Chàng mang cặp kính mầu xanh che nắng; một nụ cười hoan hỉ trên môi, như sung sướng được gặp người quen.
Nàng chưa biết nên hành động ra sao, thì chàng trai xuất hiện dột ngột ấy tươi hơn, chân thoăn thoắt bước lại gần nàng. Hắn vừa kịp dừng chân bên cạnh gía vẽ, nàng đã lẹ làng đưa tay kéo miếng vải che kín bức họa mới khởi đầụ Và khi hắn đưa tay gỡ cặp kính xuống, nàng giật mình kinh ngạc. Ddây chẳng phải ảo ảnh, mà là người bằng xương bằng thịt, là cảnh thực với cây cỏ trời mây rõ ràng. Tim nàng đập mạnh dữ dội...
- Ông...
- Cô không thể ngờ Khang Thu Thủy lại tới đây ử
Kiều Lê Vân vừa toan đứng đậy, kịp thời nhớ ra, và cảnh cáo mình chớ làm như thế nữạ Ddôi má nóng lên rần rần, nàng chỉ còn biết nắm chặt cây bút vẽ, không dám ngửng lên nhìn mặt Khang Thu Thủy; và run run giọng nói:
- Tôi thật không biết nên chọn cách nào đâỷ Hoan nghênh ông? Hay khước từ ông?
- Cố nhiên tôi hy vọng cô lựa cách thứ nhất.
-Đdể tỏ lòng cảm tạ ông phục vụ tôi trong bữa tiệc cưới hôm qua, tôi xin để ông tùy ý lựa chọn.
- Tôi lựa chọn cái điều khiến người ta phấn khởi vui sướng.
Như vận dụng hết can đảm, Kiều Lê Vân ngửng đầu lên nhìn, và nàng lại nhận ra một sự thể lạ hơn nữạ
- Ồ! Ông yêu thích hội họa lắm saỏ
Khang Thu Thủy vỗ vỗ vào bộ đồ vẽ, tươi cười đáp:
- Chỉ lạm mạo mà thôi cô à.
- Ông nói dối! Nói nhún nhường! Hay nói thật đấỷ
- Nói thật đấy cô ạ
Hắn đặt bó đồ vẽ xuống đất, rồi tiếp:
- Bởi vì, trước một nữ họa sĩ vào hạng khá như cô, nói năng thật thà là điều không ngoan nhất.
-Đdó là lời tán tụng theo phép lịch sự? Hay là lời thẳng thắn tự nhiên?
- Ý thứ hai là đúng.
- Ai! Ai nói cho ông haỷ
Kiều Lê Vân đã bạo dạn hơn, dám nhìn chăm chú vào mặt chàng traị
Hắn đáp:
- Xin hãy cho phép tạm giữ kín. Tôi nói tạm mà thôị
Nàng nhìn ngắm bó dụng cụ hội họa của hắn mà bảo:
- Nếy vậy ông bầy giá vẽ đị Chỗ này không phải của riêng tôị
Hắng có vẻ quá sung sướng vì được người đẹp chiếu cố, thành thử phải dè dặt.
Hắn như muốn bước tới cầm lấy tay nàng, nhưng lạ không dám, cứ xoắn hai bàn tay vào nhau... rồi sau mới cúi xuống lượm bộ đồ vẽ, và đột nhiên hắn tỏ vẻ ngây ngây ngẩn ngẩn hỏi nàng:
- Tôi bầy gía vẽ bên cạnh cô nhé?
- Tôi không có ý kiến.
- Cám ơn cộ
Bầy xong giá vẽ bên cạnh giá vẽ của nàng, hắn cầm cây bút đứng đó, trông ra vẽ như một nhà danh họa, và nàng vừa nhìn ngắm hăn, vừa thầm nghĩ trong lòng:
"Nếu ngày nào cũng tới đây, ngồi kế bên mình để cũng vẽ tranh với nhau, thì... sung sướng biết mấy!".
Bấy giờ hắn quay nhìn nàng, làm bộ ngây ngô nói:
-Đdối trước một nữ hoạ sĩ kiều diễm lại có thiên tài như cô, tôi thật không biết hạ bút thế nào đâỷ Và cũng chẳng biết nên vẽ thứ gì bây giờ?
Nàng cười hỏi:
- Ông thường vẽ loại nào giỏi nhất?
- Tôi chả dám nói....
Hắn lại quay nhìn nàng, và tiếp:
- Cô Vân à! Tôi cố nén lòng không được, vậy xin đề nghị một điều này nhé?
- Vâng!
- Kiều Lê Vân hơi giật mình áy náy..
- Có được chăng thưa cổ
- Mong rằng sự trả lời của tôi không làm ông thất vo.ng.
- Cô à! Chúng ta hãy cùng gác bút, đi ngắm trời mây một chút, nên không?
- Như thế này còn chưa phải là ngắm trời mây hay saỏ
Hắn có vẻ băn khoăn khó nóị Nàng rất thích nhìn hắn trong hiện trạng này, bèn nhẹ nhàng bảo:
- Ông không có cái gì ngồi nhỉ
- Có chứ!
Dứt lời, hắn ngồi ngay xuống đám cỏ non xanh, và còn hứng chí nói:
- Thật dễ chịụ
Nàng như quên bẵng đi rằng nàng với hắn hãy còn xa lạ, cứ tươi cười hỏI:
- Hồi còn nhỏ, chắc ông nghịch ngợm phá phách ghê lắm?
- Sao cô biết?
- Ông không sợ dơ quần áo ử
Hắn bật lên cười dòn, và nàng cũng cười theo, thật vui vẻ hồn nhiên...
Lát sau, suy nghĩ một chút, hắn thú thật:
- Cô Vân à! Cô biết tại sao tôi biết được cô thường ra đây ngồi vẽ tranh không?
- Chịụ
- Tại vì côi đã tiếp được tin.. "tình báo".
Kiều Lê Vân lấy làm lạ, nhưng gượng cười:
- Thế ử "Thám tử" nào vậỷ
- Hồ Bình chứ ai!
- A!
- Phảị Khi tôi gạn hỏi địa chỉ của Vân, thì "bà" ấy thủ khẩu như bình. Nhưng rồi sau "bà" ấy mách kế cho tôI: Cứ chịu khó, sáng sáng, chiều chiều tìm đến chân núi Thanh Sơn, phía trước cư xá Trung Dũng, may ra có thể dò biết quý-chỉ, nhìn thấy ngọc nhan... qủa nhiên, tôi mới tới lần đầu đã...
-Đdã săn "bắt" được tôỉ
Kiều Lê Vân ngắt ngang lời nói Khang Thu Thủy, đồng thời trong lòng nàng thầm cảm ơn Hồ Bình. Và Thu Thủy nói tiếp, giọng êm ái ngọt ngào như rót vào tai nàng:
- Tôi đã... tôi đã vô cùng vinh hạnh được gặp cô ở đâỵ
- Thì ra hôm qua cô ấy đã...
- Vâng cô ấy đã có vài phút rảnh tay, mách bảo cho tôị Cô ấy thật là một cô dâu được việc. Sáng nay cô cậu đã đáp xe xuống miền Nam hưởng tuần trăng mật rồị
- Tôi chân thành cầu chúc cho họ được hưởng tuần trăng mật đầy hạnh phúc.
- Hôm qua, cô có vào tân phòng của họ, dự cuộc vui nhộn không?
Suy nghĩ mấy giây, nàng đáp:
- Có, tôi có vàọ
- Nói dối nhau làm chi thế?
- Sao ông biết?
Nàng bắt chước giọng nói và dáng điệu thách thức của hắn vừa rồị Hắn đáp:
- Tôi là người về sau cùng, trước sau tôi không hề thấy cô ở đâu hết.
Nàng mỉn cười, hỏi:
- Phá phách ra saỏ Có nhộn không?
- Chà chà! Họ "náo tân phòng" đại tếu đại nhộn!
- "Họ" nghĩa là gồm có cả ông trong đó?
- Vâng đúng thế.
Khang Thu Thủy đáp và nhìn Kiều Lê Vân với ánh mắt chan chứa thâm tình.
- Nhưng tôi không quấy phá. Nếu có cô vào dự, nhất định tôi đã trổ tài đại náo một phen.
Trước giọng nói ấy, trước ánh mắt ấy, Kiều Lê Vân cảm thấy hồi hộp thật sự Tim nàng đập ma.nh. Chàng trai ở sát bên nàng, đang thật sự tán tỉnh nàng?
Nghĩ đến bàn chân tật nguyền của mình, nàng hoảng sợ! Như hành động theo bản năng tự vệ, nàng bỏ rơi cái xách tay xuống trước bàn chân để che dấu...
- Cô Vân! Tại sao không vào tân phòng dự cuộc vui, theo tập tục của dân tộc tả Cô Bình là bạn học rất tốt của cô mà?
Nàng bối rối ấp úng:
- Tại vì... hôm qua... lúc ấy... đột nhiên tôi thâ"y trong người khó ở, như sắp phát bệnh, do đó tôi phải ra về trước.
Hắn tỏ lộ sự vui mừng ra mặt:
- May thay! Hôm nay cô đã khỏe khoắn, ra đây vẽ tranh được rồị
- Cảm ơn anh.
Thấy nàng đổi cách xưng hô thân mật, gọi hắn bằng tiếng "anh", hắn càng bạo dạn hơn, đưa tay toan lật tấm vải phủ bức họa để xem..
Nhưng nàng kịp thời nhận thấy, và chận giữ lại, đôi má đỏ lên nh* nóng cháy rần rần:
- Không! Không thể xem được.
Hắn không có ý ép nài đòi xem, nên rút tay về, rồi xoa xoa vuốt vuốt những ngọn cỏ xanh non, cho... đỡ ngượng nghịụ Sau đó, là những phút im lăng. Trên trán Khang Thu Thủy những giọt mồ hôi rỉ ra lấm tấm, vì lúc ấy mặt trời đã lên cao, không khí bắt đầu nóng nực.
Hai người tuy ngồi chỗ bóng mát, nhưng cũng cảm thấy nóng.
Thôi, thế là Kiều Lê Vân chắng còn vẽ vời gì được nữạ Nàng không thể phủ nhận chàng trai này đã khuấy động tâm trí nàng. Một cô gái ở tuổi dậy thì, đang lúc hoài xuân, bỗng có chàng trai khôi ngô duyên dáng như vầu xuất hiện gạ chuyện, nàng làm sao giữ được bình tĩnh để vẽ tranh?
Hai người im lặng hồi lâu, thỉnh thoảng lén nhìn nhau... Rồi cuối cùng Khang Thu Thủy cất tiếng phá cái không khí trầm tịch ấy:
- Cô Vân à! Tôi là bạn học cùng lớp của Diệp Lạc. Cái hồi nãy hay tin hắn đã yêu và theo đuổi Hồ Bình, tôi đã chê hắn ra miệng đó.
Kiều Lê Vân lấy làm lạ, quay nhìn chàng trai, với vẻ sốt ruột, chờ nghe lý do.. Hắn nói tiếp:
- Chẳng phải tôi chê Hồ Bình không đẹp, không tốt, mà tôi chỉ tưởng rằng người thanh niên đáng lúc lo học hành thì không nên nghĩ đến chuyện yêu đương, phải để tâm trí vào cuốn sách tập bàị Dù bị ai chê cười là "con mọt sách" cũng không sợ
Kiều Lê Vân nghe có vẻ lạ taị Anh chàng này đã chống sự yêu đương trong lúc cần học tập, thì lúc này còn tìm đến bên nàng tán tỉnh làm gì? Và nàng để ý nghe hắn nói tiếp:
- Tới khi tấm thiếp hồng báo hỉ của họ gửi tới tay tôi, tôi vẫn lắc đầu, oang oang chê cười, bô bô tuyên bố: Hôn nhân sẽ gây trở ngại cho sự học vấn của Diệp Lạc.
- Nhưng anh vẫn đi dự hôn lễ của họ
- Phải, cho tới khi dự hôn lễ của họ, tôi mới thay đổi hẳn cái quan niệm cũ rích kiạ
- A! ..Thế thì sức mạnh của ảnh hưởng thật tọ
Kiều Lê Vân hứng thú vì câu nói của Khang Thu Thủy, nàng phải kêu lên như vậỵ Bây giờ, hắn không ngồi xếp bằng tròn nữa, hắn duỗi thẳng đôi chân trên mặt cỏ xanh, rồi giải thích:
- Có lẽ không phải tôi chịu ảnh hưởng, mà tôi khám phá ra một sự thật: Khi con người đã tự nhận mình yêu người nào đó, thì mình mới biết ái tình là một thứ vô cùng trọng yếu, nó tạo sung sướng cho cuộc sống con ngườị
Nghe tới đây Kiều Lê Vân cúi đầu, không nói gì cả.
Khan Thu Thủy tiếp:
-Cô Vân à! Chúng ta mới gặp nhau 2 lần, xin tha cho tôi cái tội đường đột, ăn nói quá trớn nhé!... Tôi phải thành thật mà nói, trong tiệc cưới của cặp Hồ-Bình hôm qua, cô đã nổi trội sáng chói như luồng cầu vồng; và 7 màu sắc tuyệt vời ấy đã xuyên qua riềm mi mắt, chiếu tận tâm não tôị Tôi, một kẻ trước nay chưa hề chú ý đến 1 cô gái nào, trong khỏanh khắc đã nãy sinh lòng ngưỡng mộ vô hạn đối với cô; đến nỗi tôi trở thành bạo dạn lạ thường, bước ngay tới, ngồi bên cạnh cộ Tôi săn sóc, phục vụ cô trên tiệc 1 cách chân thành và rất tự nhiên. Khi được Hồ-Bình mách kế tìm kiếm cô, tôi rất cảm ơn cô ấy và liền thi hành ngaỵ Cô Vân, cô chê cười tôi cũng đành chịụ Xin thú thật với cô: Tôi nào có biết vẽ viếc gì đâủ Bộ dụng cụ hội hoạ này, tôi vừa mới mua ở tiệm hồi đêm.
-Tôi... Tôi thật... không biết nên... nói thế nào cho phải đâỷ
Kiều Lê Vân (KLV) nghe những lời thành khẩn thiết tha của KTT, nàng cảm thấy thân mình lạc vào cảnh mộng và chỉ biết đáp lại bâng quợ
-Xin cô vui lòng nhận lấy tình bạn của tôị Ddược cô coi như bạn, cũng là 1 an ủi lớn lao cho tôi rồị
-Quen biết nhau như vầy, mặc nhiên chúng ta đã trở thành bạn hữu rồị Huống chi, anh lại là bạn học của chồng Hồ-Bình nữả
-Tôi biết nói gì để tạ ơn chiếu cố cho xứng đáng đâỷ
-Chẳng cần phải thế.
KTT sung sướng quá, đứng bật dậy, tay cầm cây bút vẽ, miệng nói ba hoa, tíu tít:
-Cô Vân à! Vậy cô dạy cho tôi vẽ nhé! Ngày còn ở lớp tiểu học, tôi rất thích vẽ các ông Nhạc Phi, Trịnh Thành Công, và còn thích vẽ những bộ mặt kiểu của tuồng cổ nữạ
Nàng nghe nói, càng cảm động hơn, khẽ hỏi hắn:
-Tại sao anh không tiếp tục tập vẽ?
-Lên tới ban tú tài, bài vở quá nhiều, không còn thời giờ để vẽ nữạ
-Thế là suýt nữa "mai một kỳ tài" nhé!
Cả hai cùng cười vui vẻ, sau câu nói đùa của nàng. Hắn hỏi:
-Thế nàỏ Bây giờ nữ họa sư muốn học trò trổ tài vẽ thử cái gì để chấm điểm đây ?
-Anh vẽ thử đi xem?
-Còn gì thích thú hơn!
KTT bèn cầm bút vẽ một khuôn mặt vương tướng thời cổ, kiểu thường được trình bày trên sân khấụ
KLV ngồi yên lặng, ngắm từ khuôn mặt trông nghiêng đến bàn tay cầm bút của KTT, nàng càng nhận thấy hắn đẹp trai, dễ mến vô cùng.
Phần KTT hắn đã thật sự yêu nàng, vì trước mặt một cô gái đẹp thùy mị như thiên tiên giáng thế, với đôi mắt bồ câu trong sáng, với gương mặt ngọc phúc hậu, với khung cảnh non sông nước biết hữu tình này, chàng trai nào mà không yêu cho được ?
KLV đã đẹp lại thông minh, xét qua cử chỉ ngôn ngữ của chàng trai, tư trong tiệc cưới hôm qua cho tới trước cảnh hữu tình ngày hôm nay, nàng dư biết hắn đã yêu nàng rồị Nhưng càng biết chắc, đầu óc nàng càng bối rối với những dấu hỏi liên tiếp hiện ra:
"KTT đã hỏi chuyện Diệp Lạc và Hồ Bình về nàng nhiều hay chưa ? Họ đà nhận xét thế nào về tính tình của nàng? Và đặc biệc vợ chồng Diệp Lạc, Hồ bình đã nói cho KTT biết nàng bị tật chân hay chưả Nếu Hồ Bình không nói ra, liệu Diệp Lạc có nói ra hay không?"
Lúc này KTT dường như vẫn chưa hoài nghi về cái chân của nàng cả. Nàng đưa mắt liếc nhìn chàng rồi lại ngầm nhìn về bàn chân tật nguyền của mình, nàng vẫn tin chắc hắn chưa phát hiện.
Sau vài lời khen của nàng về hình vẽ của hắn, cả hai cùng bật lên cườị KTT quăng cây bút vẽ, lại ngồi xuống đám cỏ, rút khăn tay ra lau những giọt mồ hôi trên trán. KLV sực nghĩ ra nàng có đem theo cái quạt giấy nho nhỏ ở trong xách taỵ Nàng lấy ra, tươi cười trao cho hắn.
-Anh quạt đị
-Cô cũng nóng, hãy giữ lấy mà quạt.
-Không, tôi không nóng, ngồi trong bóng mát, tôi không thấy nóng.
Hắn cảm động, đỡ lấy cây quạt, xòe ra, quạt rất khéo, quạt cho hắn và quạt cả cho nàng.
Ddối với nàng, làn gió nhè nhẹ từ cây quạt, do bàn tay của hắn phục vụ nàng là cả 1 làn gió xuân, tạo cho nàng nhiều sung sướng, yêu đời, thèm sống.
Hắn vưà quạt vừa nhìn ra xa, rồi trỏ tay nói:
-Kia là cư xá Trung Dũng. Tôi chỉ biết Vân ở trong cư xá ấy, mà không biết ngôi nhà nàọ
-Không biết lại càng hay đấỵ
Nàng nói thế và trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ nét buồn áo não, chỉ vì nàng đã lại nghĩ tới cái chân của mình.
-Vân làm cho tôi nghi hoặc hoàị Vân à, nếu được đến nhà Vân, là thoả mãn cả 1 nguyện vọng của tôị
Nàng nói rất khôn khéo:
Đdể chừng nào tôi thấy có thể mời anh tới chơi, tôi sẽ mờị
Đdược rồi, tôi sẽ chờ đợi ngày đêm.
Lời nói này, thêm 1 lần nữa, chứng tỏ tình yêu...
Nàng càng thêm chắc chắn vì lời nói ấy... Nhưng đột nhiên hắn làm cho nàng giật mình:
-Này cô Vân! Cô đã ngồi lâu rồị Ddể tôi đưa cô đi dạo 1 chút nhé?
-Không! Không cần.
Nàng cuống quýt từ chối:
-Tôi chỉ thích ngồi đâỵ Tôi có thể ngời rất lâu nữạ
-Nếu vậy, cho tôi được thưởng thức tài hội họa của cộ
Đdược lắm.
Nàng bằng lòng ngay, thà chịu để cho hắn coi mình vẽ, còn hơn phá tan niềm sung sương của hắn. Thử hỏi, 1 chàng trai đang say sưa với tình yêu đầu xuân, đang tôn thờ 1 hình ảnh tiên nữ trong đầu óc, đang xây mộng đẹp tuyệt vời... mà bỗng nhiên bị vỡ mộng, hắn sẽ buồn bã đau đớn biết chừng nàỏ
Chàng trai biết cách "hầu hạ" gái, lúc ấy đứng lên, cầm bút trao cho nàng, và tươi cười bảo:
-Nếu quả cô bằng lòng vẽ tôi, tôi rất sung sướng được làm người mẫu cho cô vẽ.
Thật đúng với sở nguyện của KLV. Nàng vui vẻ gật đầu, nhưng lại nghĩ, gặp hắn lần này mới là lần thứ 2 nên nàng nói:
-Xin để lần saụ
-Tại sao phải chờ lần saủ
Đdể tôi còn nuôi dưỡng can đảm đã chứ? Anh không sợ tôi vẽ không giống saỏ
Đdối với cô, tôi có 1 lòng tin lạ thường, không thể giãi bày bằng lời nóị
Nàng cảm động sâu xa, cảm động muốn ứa nước mắt. Là thân con gái có học, nhà giàu, đã 22 tuổi rồi, hơn nữa, từ trước tới nay chưa hề được 1 chàng trai nào nói vào tai 1 lời tha thiết.
Tiếng nói êm đềm của KTT lại thỏ thẻ bên tai:
-Cô có tài khiến linh ứng hiện ra ngoài ngọn bút!
Nàng quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười cảm ơn, hạ giọng êm ái đáp lại:
-Giờ tôi vẽ cây thanh thông trước mặt kiạ
-Hay lắm! Nhưng tốt hơn hết, hãy để tôi ngồi dưới gốc cây ấy, ăn... cây cà rem.
Câu nói vui của hắn càng khiến nàng cảm thấy vẽ bất cứ cảnh gì, vật gì cùng không quan trọng đối với nàng bằng 1 chàng traị Nàng vốn vẽ rất giỏi, nên lúc này chỉ đưa ngọn bút phất phất nhẹ nhàng chốc lát đã thành hình một vật rất sống đô.ng. Cố nhiên cũng vì có KTT đứng cạnh nàng. Thêm nữa, hắn giống như 1 kẻ hầu hạ nàng, luôn tay phe phẩy cây quạt, quạt cho nàng được mát. Sự có mặt của chàng trai bên cạnh nàng là cả 1 sức mạnh kỳ diệu giúp thêm cho nàng trổ tài năng.
Bức họa được hình thành rất chóng. Nàng buông cây bút, quay nhìn chàng trai với 1 ánh mắt khó mô tả. Thật ra, 1 lời khen nịnh của chàng trai dủ khiến nàng hởi lòng hỏi dạ quả nhiên, hắn nói:
-Nếu tôi không đứng ở đây, nhìn tận mắt cô vẽ bức tranh này, thì khi khi thấy nó ở 1 nơi nào khác, tôi sẽ cho là 1 tác phẩm của 1 đại danh hoạ
KLV phấn khởi hỏi:
-Thật ử Nếu vậy tôi phải mở 1 cuộc triễn lãm tranh mới được.
-Và tôi sẽ là người thứ nhất thưởng thức các tác phẩm của cộ
-Người thứ nhất và cũng có thể là người duy nhất.
-Cô Vân à, sắp nghỉ hè rồị Lúc ấy tôi phải nhờ cô dạy vẽ mới được.
Đdó là 1 trò cười thú vị
-Vân cứ quá nhún nhường.
Một con người, nhật là 1 thiếu nữ yêu mỹ thuật, muốn phụng sự mỹ thuật, lại bị tật nguyền, thì nỗi vui mừng rất dễ đổi thành nỗi tự ti buồn khổ KLV cúi xuống nhỏ 1 cọng cỏ nho nhỏ, nhưng nàng dùng hết sức mạnh, bởi nàng đang buồn khổ, như muốn trút nỗi buồn bực vào cử động ấỵ
Sở dĩ KLV yêu thích hội họa 1 cách say mê cũng là vì cái chân tật nguyền của nàng. Nàng biết rằng thân mình sẽ không bao giờ được hoàn mỹ, không có cách gì làm cho nó trở nên đẹp đẽ, thì chỉ có 1 cách là vẽ! Chỉ có vẽ mới tạo được cái mình muốn. Do đó, nàng rất thích vẽ những cô gái đang chạy nhảy, và đặc biệt, những cặp giò của người trong tranh, nàng cố gắng vẽ cho thật dài, thật hấp dẫn.
Bấy giờ, nhận thấy nàng có vẻ suy tư đăm đăm, hắn nói:
-Tôi không thể đoán biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi biết rằng cô nghĩ ngợi rất nhiềụ
Ôi! Chàng trai ở bên nàng mới thông minh sáng suốt làm sao! Hắn nói khiến nàng thêm áy náy lọ Hiện tại nàng đang nghĩ đến mối lo sẽ mất hắn, và nàng ý thức được rằng sớm muộn gì nàng cũng phải mất hắn. "Tại sao hắn lại xuất hiện để đến với tả Tại sao hắn lại vui thích tiến tới gây cảm tình, và đưa tay mở cánh cửa trái tim ta kỳ được như vậỷ"
Lòng xốn xang, nàng không dám ngửng nhìn lên mặt hắn, sợ hắn nhận thấy nét lo lắng buồn khổ hiện rõ trên mặt nàng. Nàng cứ mân mê nhánh cỏ với những ngón tay như đã tê mê... mãi hồi lâu, nàng gượng nụ cười bảo hắn:
-Tôi xin lỗị Tôi đang nghĩ về 1 vấn đề.
-Mong rằng tôi không quấy rầy cộ
Trước mắt KTT, KLV sao mà xinh đẹp đến thế, đáng yêu, đáng chiều chuộng đến thế! Mới nhìn lần đầu, hắn đã yêu nàng ngay, đến nỗi chính hắn cũng lấy làm lạ, và chưa dám tin chắc ở lòng hắn nữạ Nhưng đến lúc này, hắn đã nhận thấy thực tế bày ra rõ ràng. Hắn đã yêu nồng nhiệt say mệ Hắn hoàn toàn quên bẵng cái quan niệm "Ddang học không thể yêu đương". Ddíc thực là ái tình đã phát sinh và đang lớn ma.nh.
Ái tình có sức mạnh vô biên như đại dương vậỵ
-Hôm nay chúa nhật, cô thích đi dạo phố chút chăng?
Nghe hắn hỏi, KLV vội từ chối:
-Anh thứ lỗi! Tôi vốn ưa tĩnh mịch, và phong cảnh thiên nhiên bao la mới khiến tôi vui thú..
-Tôi khao khát được "lây" cái sở thích ấy, và bản chất cao qúy của cộ
"Bản chất cao quý"? Có trời mới hiểu được. Nàng lại tự ti mặc cảm: Một cô gái thọt chân thì còn đâu "bản chất cao quý"? Chỉ bởi cái bản năng thiên sống của con người nó giữ nàng lại cõi đời; nếu không, nàng có thể tìm cái chết để khỏi phải lết từng bước xiêu vẹo trên mặt đường!
Nghĩ tới đây, nàng bỗng nóng lòng mong KTT đi khỏi cho mau, đi ngay lập tức. Nàng không muốn hắn ở bên cạnh nàng 1 phút nào nữạ
Tội nghiệp nàng quá! Nàng ngồi đã lâu lắm rồi, đôi chân đã tê đị Nhưng nàng đâu dám đứng dậỵ Phải đợi lúc hắn quay nhìn đi nơi khác, nàng mới vội vã duỗi chân ra thật nhanh.
-Này, anh... anh Thuỷ à! Tôi...
-Có điều gì, Vân cứ nóỉ
Thấy hắn trả lời với giọng điệu em như ru, ngọt ngào như rót vào tai, nàng lại không nỡ nói thật. Nhưng không nói thì không xong. Khi ra đi, nàng đã dặn mẹ nàng: "con vẽ lâu lắm cũng chỉ 1 tiếng đồng hồ, con sẽ về" mà cho đến giờ này nàng vẫn chưa về được, chắc hẳn mẹ nàng phải sốt ruột lắm. Lúc này, nàng còn chưa muốn cho mẹ hay là bên cạnh nàng có 1 thanh niên đang tỏ ý tán tỉnh.
-Tôi phải về thôị
-Tôi đưa cô về.
-Không. (Nàng nói giọng quyết định) Tôi không quen đi cùng với ai, không quen nhờ người đưa đón.
-Nhất là đi với 1 người con traỉ
-Vâng.
Tiếng nói yếu ớt mệt mỏi lộ rõ vẻ e thẹn ngượng ngùng. Thật ra, đà có những buổi chiều tối, đã có nhiều đêm thanh vắng, KLV thầm trông đợi 1 vị hoàng tử ngựa trắng áo hoa, yêu thương nàng, dìu nàng đi thong dong trong tình thơ ý họa, đưa nàng về giữa lúc đêm khuya... Lúc ấy KTT lại nói:
-Vậy, chúng ta cùng ra về nhé!
Nếu có thể cùng nhau ra về , thì còn phải nghĩ ngợi khó khăn gì nữa! Nàng lại đảo mắt ngầm dò xét hắn. Và nàng nhận thấy hắn không tinh ý cho lắm. Nếu tinh ý, nhất định hắn đã phải nghi ngờ... Phần nàng, cái bàn chân tuy có tật, nhưng đầu óc rất tế nhị thông minh. Suy nghĩ giây lát, nàng đáp ngay:
-Anh hãy về trước, tôi còn muốn vẽ 1 bức nữạ
Đdể tôi đứng đây phục vụ cộ
Đdừng! (Giọng nói nàng càng quyết liệt hơn) Tôi có thói quen, khi thật sự vẽ 1 bức tranh, không thể có ai ở bên ca.nh. Nếu không thế, thì hết cả linh cảm và trí tưởng tượng...
-Ồ! (Hắn có vẻ lấy làm lạ)...
-Tôi thành thật xin thứ lỗị
KTT đứng lên, vừa thu xếp họa cụ vừa nói:
-Tôi không thể ngăn cản linh cảm của cộ Vậy tôi xin về trước, nhưng cũng xin báo trước: tôi sẽ còn đến đây nữạ
Nàng vui vẻ gật đầụ Ddương nhiên, nàng mong mỏi hắn sẽ còn đến với nàng nữạ Hắn trỏ tay ra phía xa:
-Chiếc mô tô của tôi để đằng kiạ
Nàng nhìn ra, quả thấy chiếc xe dựng đó từ hồi nào nàng không haỵ
Nhưng hắn còn nài thêm:
-Cô Vân! Trời nắng nực thế này, cô cho phép tôi chở cô về là hơn. Tôi xuống trước, đợi cô ở dưới kia nhé?
-Không! Tôi đã có cây dù. Vả lại tôi thích đi bộ 1 đoạn đường.
-Nếu vậy...
-Thôi, tạm biệt! (Nàng vẫy tay như thúc giục).
-Vâng, tạm biệt.
Bước xuống phía dưới 1 quãng, hắn còn quay lại nhìn nàng, giơ tay vẫy vẫỵ Cảm giác của nàng lúc này thật lạ: Vừa mừng được thoát mối nguy bị phát giác cái chân có tật, lại vừa tiếc vì chàng trai không còn ở bên nàng.
Nhưng, suy đi xét lại, nàng mừng nhiều hơn buồn. KTT thật dễ bảọ Nàng hài lòng vì hắn chịu nghe lờị Nàng rất sợ hạng trai trẻ bám sát gái, mặc dù trước nay nàng chưa được chàng trai nào "bám" sát, tán dai cả.
Lúc nghe tiếng máy mô tô tới gần, nàng không hề để ý, vì nàng đâu có ngờ đó là xe của KTT. Nhưng lúc này, nghe tiếng máy nổ xa dần xa dần, nàng chú ý theo dõi từng giây, từng giây... và tim nàng hồi hộp theo nhịp với tiếng máy xe đó...
KTT đi xa rồi, KLV mới thật sự yên lòng. Nàng đứng lên cho đỡ tê chân, vươn vai thở mạnh cho nhẹ nhàng cơ thể.
Lúc ấy, ánh nắng thật tươi, sắc mây thật rạng rỡ, cây núi 1 màu xanh biếc, đồng lúa 1 màu xanh rờn... Nhưng KLV không còn bụng nào ham vẽ tranh nữạ
Nàng đeo gói đồ vẽ lên vai, tay cầm cây dù, thất thiểu bước đi trên mấy con đường nhỏ băng qua ruộng rẫy, trở về nhà...
*
* *
Bước chân vào qua cửa, KLV đã vui vẻ gọi lớn:
-Má ơi, má!
Bà Kiều Khắc Văn vội bước rạ Dường như bà đang làm việc ở trong bếp; bà nhìn con với ánh mắt âu yếm:
-A! Con má đã về.
KLV đặt gói đồ lên bàn.
-Hôm nay con vẽ thật đắc ý má à!
-Má rất thích được nghe con nói như vậỵ Mồ hôi đầm đià thế kia, mau vào rửa mặt đị Có cô Anh Ddài tới chơi, đang ở trong phòng con đấỵ
-A! Hay quá! Con đang cần gặp.
-Con giữ Anh Ddài ở lại ăn cơm nhé! Má đã chuẩn bị cả rồị
-Anh Ddài rất thích ăn món xào do má làm mà!
Bà Văn nở nụ cười thích thú:
-Cô bé ấy sành ăn đấỵ
KLV vội vã tìm vào phòng riêng. Nàng càng bước vội cái tật lệch mình càng rõ rệt... Bấy giờ Khâu Anh Ddài đang nằm thiu thiu ngủ trên giường. KLV vào đứng đầu giuờng, nhìn bạn mà không khỏi lắc đầụ Nàng nghĩ rằng: Một cô gái có đôi chân hoàn toàn lành mạnh, có khi cũng khổ. Không nghi ngờ gì nữa, hẳn Khâu Anh Ddài đêm qua khiêu vũ nhiều quá nên giờ mới mệt mỏi thế nàỵ Nàng quyết định gọi bạn dậy để nói chuyện, rồi sau bữa cơm trưa, sẽ lại ngủ nữạ
|