COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

HƯƠNG CỎ DẠI

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]

Chương 1

flower

Như cùng một giấc mơ.
Chúng ta đã gặp nhau
Bằng những giây phút nhắn ngủi
Em như ngọn gió xuân
nhẹ thoáng qua hồn tôi
Và bây giờ
biết tìm ở đâu nụ cười ngày cũ?
Một nụ cười quen thuộc
Em cũng biết tôi yêu em, nhớ em
giận em nhưng vẫn không quên
Mối tình cũ ngàn năm còn đó
Không lẽ em không quay đầu nhớ lại thề xưa?
Nhớ lại những đóa thủy tiên lung linh
trong bóng nước ngày nào?
Em đừng quên rằng
Ở một hốc đá buồn hiu trong vùng núi cũ
Có loài bá hạp dại, vẫn muốn có một
mùa xuân....

Võ Trung Triết cứ nghe đi nghe lại mãi bài hát làm chàng rung động, gợi nhớ tình yêu đã qua của chàng và Võ Hải Lan.

Suốt cuộc đời Triết chưa bao giờ được yêu, được say đắm như lần yêu đó. Mối tình đã mười năm qua đi.
Và người chàng yêu bây giờ đã có chồng. Có chồng đã sáu năm nay rồi. Triết nhìn lên tấm lịch trên tường. Ngảy mai này, chàng sẽ trở về quê hương. Trở về nơi chôn nhau cắt sún đã bao năm chàng xa cách.
Ngày mai! Ngày mai, Triết sẽ trở lại với cuộc sống bình dị cũ. Nhưng mà mọi thứ đã đổi khác Hải Lan đã có chồng và Triết đâu thể quay ngược thế cờ đó lại được? Chàng chỉ có đôi tay trắng.
Chàng chợt nhớ đến một đoạn văn đã đọc được ở đâu:
" Nếu có một đóa hoa đẹp, đẹp đến độ người khác nhìn thấy vẫn muốn hái, vẫn muốn chiếm hữu, thì có nghĩa là bạn chưa biết tôn trọng, hoặc đóa hoa lia vô tình".
Có thể là như vậy. Vấn đề ở đây là lúc đó Triết bất lực. Chàng chẳng có một cái gì đẻ bảo vệ hạnh phúc cho người yêu. Và chàng đã đau khổ cầu chúc cho Hải Lan có được một người chồng biết yêu nàng, có được một mái ấm hạnh phúc như ý.
Hải Lan, người con gái duy nhất chàng đã yêu. Triết yêu điên cuồng bất chấp cả sự cấm kỵ vì hai người cùng họ. Bất chấp cả chuyện Hải Lan lớn hơn chàng những ba tuổi. Và bây giờ Triết vẫn còn yêu dù biết Hải Lan đã có hai con.
Hai tay gối đầu nhìn lên trần. Cuộc sống xa nhà rày đây mai đó khiến Triết không có cách gì để bảo vệ và chiếm hữu được Lan. Triết làm sao có thể so sánh với người chồng của Lan bây giờ?
Triết chỉ có thể cho Lan một trái tim chân tình. Cái tình yêu nồng cháy. Ngoài ra, không có gì hết. Vì vậy, Triết nào có dám đòi hỏi gì ở Lan đâu?
Nghĩ đến đó, hình ảnh Hải Lan như hiện ra trước mắt Triết. Cái thân hình dong dỏng cao, đôi mắt sáng. Chỉ có vậy, còn mọi thứ gần như bình thường. Có điều Hải Lan là cô gái biết trang điểm, biết làm nổi bật những ưu điểm của mình. Biết cách chinh phục tình cảm người đối diện.
Có thể là suốt cuộc đời- Mãi mãi Triết sẽ không quên cái lần gặp Lan lần cuối. Cả hai đã có cuộc hẹn tuyệt vời bên bờ suối. Chẳng có gì giữ gìn cả. Mặc tình yêu buông thả. Để rồi ngày hôm sau - Dứng ở một góc ga Triết đã phải đưa mắt âm thầm tiễn đưa người con gái áo trắng kia xa chàng.
Lần đó Triết không biết đấy là lần gặp cuối cùng. Bởi vì chỉ sau đấy có một tháng Lan đã lên xe hoa về với người khác. Nhiều lúc Triết cũng tự hỏi. Có phải là vì mình không rành tâm lý phụ nữ? Hay trường hợp của Lan là một cá biệt? Lan có yêu ta không? Nếu có, bây giờ còn không? Hay là... lần đó chỉ là một sự cuồng nhiệt, xúc động nhất thời? Nếu vậy thì đúng rồi, nó chẳng đủ để vượt qua những đòi hỏi vật chất thời thượng.
Nhưng Triết không tin là mình nghĩ đúng. Vì vậy chàng muốn gặp lại Lan. Muốn xem cuộc sống hiện tại của nàng ra sao? Lan và chồng con. Cả cái trường mẫu giáo mà nàng sáng lập. Tuy ở xa xôi, nhưng Triết biết hết. Biết hết tất cả. Ba.n bè của chàng đã cung cấp tin tức cho chàng về nàng. Cuộc sống thì khá tiện nghi đấy.
Giữa đêm khuya thanh vắng chàng hay giật mình thức giấc. Khi nghe lai bản nhạc " Mùa xuân của loài hoa dại". Hải Lan thế nào? Có hồi tưởng, có nhớ lại kỷ niệm cũ giữa nàng và chàng không?
Trong cái thế giới tình cảm... Biết đâu? Yêu và hận thường đi song song. Ở đây có gì để hận? Chỉ có yêu!
Triết không thiết tha với bất cứ một người đàn bà nào khác. Chưa có một người đàn bà nào làm chàng rung động tim chàng như Lan. Chàng vẫn gặp, liên hệ, vui đùa với họ. Nhưng tàn cuộc là xong, chẳng còn một chút vướng mắc.
Trái tim của Triết chỉ có Lan. Chỉ nghĩ đến Lan và yêu Lan.
Nhiều người cho rằng, chỉ có đàn bà là chung thủy là một lòng một dạ với tình yêu, thật ra thì Triết thấy nói vậy là bất công. Đàn ông vẫn có thể chỉ biết yêu có một người.
Nhiều lúc Triết cũng nghĩ. Thôi thì cứ để cái kỷ niệm tuyệt vời kia xếp lại ở một góc tim. Cuộc đời còn dài lâu, phải can đảm mà đối diện với cuộc sống chứ? Nhưng không hiểu sao, Triết vẫn không làm được.
Hải Lan là niềm sống của Triết, là vết thương lòng mãi mãi không nguôi. Ta không thể sống mà thiếu Hải Lan, Triết nghĩ. Và bây giờ... Thời điểm đã đến. Ta đã trở về. Ngày mai! Mai đây thôi một cuộc sống mới bắt đầu. Triết không biết là Hải Lan có còn la Hải Lan của sáu năm trước không? Dáng dấp hẳn không có gì thay đổi... Nhưng mà cần gì? Vài hôm nữa là ta sẽ biết rõ....
***
Võ Hải Lan ngồi sau bàn bureau trong văn phòng trường mẫu giáo của mình. Qua khung cửa kính trước mặt, Lan có thể quan sát được lũ trẻ con đang vui đùa trong sân. Trong số đó có cả hai đứa con gái của nàng.
Quay lại bàn làm việc, nhìn quyển sổ lịch công tác trên bàn Lan chợt thấy mệt mỏi. Lan không muốn nghĩ đến. Mới đây mà đã sáu năm rồi. Không biết nghĩ sao, nàng nhận lời lấy Lý Minh, mặc dù bấy giờ Lan đang yêu Triết. Lý Minh khá lớn tuổi nhưng Minh có một sự nghiệp vững vàng. Nhưng cái lý do chánh hẳn không phải vậy. Mà là vì Minh giúp cho Lan đạt được ước mơ từ lâu. Đấy là mở trường dạy mẫu giáo.
Mặc dù không dám nhìn thẳng vào sự thật, nhưng Lan cũng phải khổ tâm không ít. Hai chân cùng lúc đạp lên hai con thuyền. Hai người đàn ông đều tương xứng. Nhưng Lan chỉ có thể chọn được một... Mà bấy giờ... Điều kiện của Triết... Lan không thể chọn Triết được.
Thế bây giờ, Lan sống có hạnh phúc không? Nếu thật sự hạnh phúc, tại sao Lan cứ mãi nghĩ đến Triết? Lan cũng không thấy vui sướng gì. Nhiều lúc Lan thấy cuộc sống như trống trải, máy móc va cô độc. Tại sao? Lan cũng không biết.
Lý Minh đã cho nàng hai đứa con, nhưng vẫn không lắp đầy được nỗi khao khát có một cuộc sống yên lành, hòa hợp.
Trái tim của Lan gần như cứ dậy sóng, cứ chờ đợi cái gì đó. Không lẽ hình bóng Võ Trung Triết vẫn chưa phai trong tâm khảm nàng?
Bất giác Lan thở dài.
Hình như Lan hối hận. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn màng. Vì mọi thứ đã trở thành phức tạp.
Bây giờ không biết Triết có còn yêu nàng không? Hay là đang giận nàng? Lan tin là Triết hiểu tại sao Lan lại lấy chồng. Bởi vì giữa Triết và Lan có quá nhiều khó khăn trắc trở. Cuộc tình của họ rồi sẽ không đi đến đâu cả.
Đều đó quá đơn giản. Gia đình của Lan là một gia đình bảo thủ, theo xưa. Chưa kể đến chuyện Lan lớn hơn Triết những ba tuổi, Lan va Triết lại cùng họ.
Bấy giờ Lan cũng không có can đảm để tranh đấu. Thế là Lan lặng lẽ xa Triết. Cố ga91ng trấn áp nỗi đam mê, sâu đậm của tình yêu. Đó là cái cách duy nhất để giải quyết vấn đề.
Sáu năm đã trôi qua. Vậy là Triết sắp rời xa quân ngũ. Tình cảm của hai người đã phai tàn chưa? Hay là biển êm chờ ngày dậy sóng? Triết trở về sẽ quay lại tìm Lan không, hay là đã quên mất rồi?
Lan cũng không biết.
Mặc dù Lan cứ tự hỏi. Ta vẫn là người đặt chân lên hai con thuyền, hay là đã thật sự lựa chọn?
Nhưng sao Lan lại cứ cảm thấy Lý Minh như một con người nhạt nhẽo, không có cá tính. Minh chỉ như một ly nước là thôi. Trong khi Võ Trung Triết thì cuồng nhiệt, đầy say mê. Triết làm cho trái tim Lan đập rộn rã, máu nóng quay cuồng. Lan không làm sao quên được những kỷ niệm cũ.
Bất giác những ngón tay của Lan gõ nhịp đều trên bàn. Nhịp gõ làm Lan nhớ đến những bước chân ngày xưa. Triết rất thích thấy Lan mang giày cao gót. Triết bảo với cái vóc dáng của Lan, mang giày cao gót mới đẹp.
Và chợt nhiên Lan cười. Không hiểu sao Lan lại nhớ tới từng lời nói của Triết. Và chính vì vậy mà nhiều khi Lan có cảm giác như mình phản bội chồng.
Lan chợt nhớ đến Huệ Quân. Cô bé láng giềng dễ thương này sẽ nghĩ gì khi biết chuyện Lan và Triết nhỉ?

Lý Hoàn cảm thấy chán ngán mọi thứ.
Chàng cố viện dẫn lý do để thoát khỏi cái không khí ồn ào của quán rượu ở vệ đường. Chẳng biết tại sao lũ bạn lại chọn cái quán bia có tên "Ấm cúng" này. Nó tuy có tính đồng quê thật, nhưng chẳng ấm như những chiếc quán ở thành phố.
Không khí trong quán ngột gnạt quá. Vậy mà chưa đủ. Lý Hoàn còn bị Lệ Hồng mè nheo. Với những cô gái bán bar này, Lý Hoàn xả láng, nhưng không bao giờ mê nổi. Chỉ để chơi thôi!
Hoàn đưa tay vào túi tìm gói thuốc lá. Chẳng còn một điếu thuốc nào. Đứng ở vệ đường, Hoàn nhìn quanh. À đằng kia có một tiệm bách hóa còn đèn sáng. Hoàn tiến về phía đó.
Vừa đặt chân vào quán, hình ảnh tiên đập vào mắt Hoàn là một đôi chân dài. Chiếc qu62n jean bó sát người khá hấp dẫn. Cô gái đứng quay mặt vào trong. Mái tóc dài xõa vai, một chiếc chemise ngắn tay. Cơ thể khỏe mạnh. Không hiểu sao Hoàn lại mơ ước cô gái quay lại, để mình ngắm được khuôn mặt. Khuôn mặt có bình thường hoặc rổ hoa, thì cũng thỏa tính hiếu kỳ.
Hoàn chỉ về phía quày thuốc lá. Ông chủ vừa quay đi thì cô gái quay lại. Hoàn không biết phải diễn tả nhan sắc cô gái thế nào cho đúng.
Một khuôn mặt hồng hào. Trán rộng vừa phải. Đôi môi nhỏ. Tuy để tóc dài nhưng đôi mắt cô gái không hề mơ mộng. Có một chút gì gàn bướng, nhưng hấp dẫn. Hoàn chỉ trực giác thấy, cô gái này vừa thông minh vừa can đảm, không dể dọa.
Cô gái đang bước về phía chàng. Mùi xà phòng thơm ngạt mũi. Thế có nghĩa là cô gái mới vừa tắm gội vào.
Huệ Quân nói luôn với ông chủ tiệm.
- Bác tính tiền luôn giùm con đi.
Giọng nói của cô gái như mật ong. Ngọt lịm.
Ông chủ tiệm nói với Hoàn.
- Ba mươi lăm đồng cả thảy.
Lý Hoàn móc bóp đưa ra tờ giấy bạc một ngàn.
Ông chủ lắc đầu, mở cả tủ bạc cho Hoàn xem.
- Không đủ thối tiền cậu ạ.
Hoàn vội vã lục lạo khắp các túi. Nhưng xui thật. Chẳng có lấy một đồng lẻ.
Cô gái đứng nhìn Hoàn, chợt cười rồi nói với ông chủ tiệm, nói một cách rộng rãi.
- Thôi bác tính cho con đi, chỉ một bao thuốc lá mà.
Lý Hoàn quay qua cô gái ngạc nhiên. Nhưng rồi chàng cười. Một nụ cười cảm ơn.
Chàng không bỏ đi ngay, đứng đấy. Và cô gái cũng bình thản đứng cạnh.
******
Huệ Quân không phải là không để ý đến anh chàng mới vào mua thuốc. Anh chàng có phong thái rất lạ. Vừa có vẻ phong trần, vừa lạc lỏng, nhưng cũng giống một tay chơi. Với những tay đàn ông này thì phải coi chừng. Một trong những tay " Killer-lady" (giết đàn bà) đấy.
Người đàn ông này chắc ở quán " Ấm cúng" ra.
Và sau khi nhận định, Quân nhận thấy với những người đàn ông thế này nên hạn chế tiếp xúc thì hơn.
- Tôi biết thế này là mạo muội vô lễ. - Gả đàn ông đứng trước mặt Quân chợt lên tiếng. - Nhưng mà tôi và mấy ông bạn đang uống nước ở quán đằng kia, nếu có thể mời cô cùng tham gia.
- Cảm ơn. - Huệ Quân tỏ ra thật cở mở. - Một gòi thuốc chẳng đáng bao nhiêu tiền, ông khỏi phải mời nước chi cho hao tốn.
Lý Hoàn tò mò nhìn cô gái trước mặt. Với cách xử sự của cô ta, Hoàn thấy đây hẳn không phải là người ở địa phương.
Ông chủ quán đang dọn dẹp quán. Cô gái vẫn đứng đấy với nụ cười. Giữa lúc đó Lệ Hồng bước tới.
- Đến bây giờ mới tìm được anh!
Cô ta nói và choàng tay qua vai Hoàn, nhưng mắt lại liếc về phía Huệ Quân.
Có lẽ mọi việc đã xong tất. Quân mang túi xách lên vai và bước ra ngoài.
Lý Hoàn nhìn theo, mái tóc dài kia như vẫn còn để lại mùi hương.
Lệ Hồng nhìn thái độ của Hoàn, bất mãn. Đàn ông thật lỳ lạ. Mái tóc dài thì có gì đáng lưu luyến. Hồng thúc tay vào ngườo Hoàn.
- Anh Hoàn, ta đi nào.
Lý Hoàn " ừ" rồi bước ra. Chàng biết có lẽ chàng còn quay lại chốn này. Nơi đây đã có điều làm Hoàn lưu ý.

Bác sĩ Ngô Di Lợi đang chăm chú theo dõi hồ sơ bệnh lý. Chàng đã đọc xong. mà sao cô ấy chưa thấy đến? Hay là đã bỏ cuộc?
Chàng thấy bồn chồn, cứ nhìn mãi ra ngoài. Cái thái độ của Lợi đã vượt khỏi cái biên giới thầy thuốc và bệnh nhân. Lợi cũng biết rõ điều đó.
Lợi là bác sĩ chuyên khoa tâm thần, không phải là một bác sĩ thường mà là chủ nhiệm khoa.
Tiếng chuông cửa reo vang. Chắc chắn là Dương Tú Bình rồi. Lợi thấy phấn chấn.
Dương Tú Bình đi vào. Vẫn chiếc robe màu đen. Cô ấy vừa gầy vừa có vẻ mệt mỏi.
Nhưng thường khi, Bình chào Lợi với nụ cười buồn. Lợi mở chiếc máy ghi âm. Đấy là nghiệp vụ của chàng. Phải ghi lại tất cả lời nói của bệnh nhân rồi sau đấy mới phân tích.
- Sao? Lúc gần đây cô thấy thế nào?
Lợi mở đầu, Bình nhún vai không đáp.
- Thế có còn bị mất ngủ không?
Bình gật đầu. Lợi hỏi tiếp.
- Vẫn cảm thấy chán nãn, tuyệt vọng, không muốn sống?
Bình lại gật đầu. Như ngoài cái gật đầu, Bình không còn biết làm gì nữa.
Lợi ngả người ra sau.
- Cô nói đi chứ?
Tú Bình chỉ yên lặng. L75i phải động viên.
- Nghĩ gì nói nấy cũng được.
- Tôi chỉ muốn chết!
Bình nói và Lợi biết là Bình nói thật. Lợi chăm chú theo dõi cái ánh mắt hoang vắng buồn phiền của Bình. Là một bác sĩ chuyên nghiệp, Lợi cần có những triệu chứng để chẩn đoán chính xác.
- Cô đã quên cái cảm giác đau đớn khi cắt cổ tay tự tử lần trước rồi ư?
Lợi hỏi, khiến Bình cúi xuống nhìn những vết sẹo trên cánh tay, rồi ngượng ngùng nhìn lên.
- Chưa quên.
- Vậy lần này cô định thế nào?
- Chưa biết, anh đề nghị đi. - Tú Bình nhướng mày như nói thật. - Thuốc lần trước của anh hơi yếu, không đủ. Anh cho toa mới mạnh hơn đi.
Lợi không trả lời thẳng câu hỏi, chàng nói.
- Nghe nói cô định học hội họa, phải không?
- Giống như bao nhiêu việc làm khác trong đời. - Tú Bình buồn bả nói. - Chẳng có cái nào đến nơi đến chốn. Bác sĩ ạ. Sao kỳ vậy? Có tốn bao nhiêu tiền của, bao nhiêu công sức... Tôi lại bỏ cuộc nữa chừng. Bác sĩ không có cách nào trị được cái chứng bệnh dễ nản của tôi ư?
Rồi Tú Bình dụi mắt tiếp.
- Tôi chẳng có gì nên thân. Làm việc không đầu không đuôi. Tôi là một kẻ chung thân thất bại.
- Giả sử như điều cô vừa nói là đúng đi thì tìm đến cái chết cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Lợi nhìn Bình với ánh mắt dịu dàng nói.
- Bởi vì chết chỉ chứng minh được một điều... Đấy là cô thất bại thật sự. Nói khác đi. Không nên dùng cái chết để giải quyết vấn đề.
Tú Bình có vẻ giận dữ.
- Anh khuyên tôi? Nhưng anh có phải là chúa cứu thế đâu?
Giọng xúc động của Bình làm cho Lợi cảm thấy khó sử. Tội nghiệp. Tại sao cô ấy không thể ứng phó được với cuộc đời này? Bình làm như cuộc đời đã bỏ rơi cô, không đếm xỉa đến. Nhưng tại sao lại có cái ý tưởng đó, để rồi đau khổ, chán chường. Tú Bình còn trẻ quá mà? Trẻ mà lại đẹp, lại thông minh. Nếu không có những cú sốc, có lẽ cuộc đời của Bình sẽ đẹp biết bao.
Bình tấy Lợi yên lặng, cảm thấy như điều mình vừa phát biểu khá gay gắt, nên nhìn xuống. Đúng ra không nên như vậy. Anh ấy chỉ là một bác sĩ chữa bệnh, chớ nào có liên can gì đến ta?
- Xin lỗi anh nhé.
Bình nói. Lợi cũng biết là Bình đang đau khổ, mệt mỏi, nên cười nói.
- Không cần! Tôi thích thấy Bình biểu lộ cảm xúc một cách thẳng thắn. Tôi mới nhìn ra con người thật của Bình.
- Tôi không biết con người thật của tôi ra sao?
- Thì chúng ta sẽ cùng hợp tác để khám phá.
- Tôi không có kiên nhẫn làm việc đó đâi. - Tú Bình nhìn xuống. - Tôi cũng không biết là mình còn sống được bao lâu nữa.
Lợi nhìn Bình thương xót. Chàng cũng không biết mình đã để tâm đến Bình, yêu Bình từ lúc nào.
Bình chợt nói:
- Có một người quen vừa giới thiệu cho tôi một việc làm.
- Làm gì?
- Kèm một đứa bé học thêm.
- Vậy thì tuyệt quá rồi! - Lợi nói, nhưng lại thấy Bình chẳng có gì là hồ hởi. - Đi dạy kèm như vậy, cô sẽ tránh được va chạm như làm việc văn phòng hoặc ở nhà cạnh những người lớn. Cô chỉ cần chỉ dẫn cho em bé đó làm tròn bài tập trong trường là xong.
- Anh nói nghe đơn giản quá.
- Tôi thấy thì cũng chẳng khó khăn gì.
Lợi nói, Tú Bình chẳng trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, Lợi nói thêm:
- Cô thử nhận việc xem. Lần sau đến cho tôi nhận xét nhé?
Tú Bình phản kháng.
- Làm bất cứ điều gì, tôi cũng phải báo cáo với anh cả sao? Không lẽ lên giường hay gặp gỡ người nào, tôi đều phải nói hết cho anh biết à?
Lời của Bình khiến Lợi đỏ mặt. Sao vậy? Dù gì ta cũng là người của thế kỷ 20. Một bác sĩ, một thanh niên đã trưởng thành, có văn hóa. Ta nào câu nệ chuyện nhỏ. Nhưng thôi, đây là bệnh nhân, cố chấp làm gì? Lợi nói:
- Cô cứ nói tiếp đi!
Tú Bình ngạc nhiên.
- Anh đang điều trị cho tôi hay hỏi vì tò mò?
- Tại sao cô lại hỏi tôi chuyện đó.
Lợi hỏi. Tú Bình chợt cười, Lợi lại hỏi.
- Cô cười gì vậy?
- Tôi thấy vui.
- Tại sao vui?
- Bởi vì tôi thấy, bất cứ điều gì tôi nói ra, anh đều tra cứu đến đích.
- Tôi làm hết sức của mình.
- Vậy thì trước mắt anh, tôi đã trở thành một người trong suốt?
- Tôi là một bác sĩ.
- Nhưng anh cũng là một nguời đàn ông?
Tú Bình phản ứng một cách nhanh chóng làm Lợi không thể không thừa nhận.
- Cô nói đúng.
Tiếp đó là những vấn đề về bệnh lý. Việc trị liệu tiến hành gần một tiếng đồng hồ.
Dương Tú Bình đứng dậy, mở ví lấy ra bốn trăm đồng đặt lên bàn. Lợi dặn dò.
- Tuần sau cũng giờ này cô đến nhé.
Tú Bình do dự.
- Để gần đến đấy tôi điện thoại cho anh.
- Vâng, tôi sẽ chờ điện thoại của cô.
Lợi nói, không hiểu sao Tú Bình lại thở dài rồi tiếp.
- Cũng có thể là tôi sẽ bỏ cuộc, không đến trị liệu nữa đâu.
- Chuyện đó tùy cô quyết định.
Lợi nói nhưng chàng biết sớm muộn rồi Bình cũng quay lại.
Tú Bình trực diện với Lợi.
- Anh thấy là... Tôi vẫn còn thuốc chữa chứ?
- Cái vấn đề này... Tôi nghỉ là... Cô phải rõ hơn ai hết!
********

Võ Hải Lan đứng trước khung cửa sổ, nhìn những giọt mưa tí tách rơi ngoài sân.
Lan đang hồi tưởng. Nhớ lại cái đêm hôm ấy. Cũng mưa thế này... Triết đã cho nàng những nụ hôn nồng cháy.
Bấy giờ Triết rất trẻ, sôi động và chỉ biết có tình yêu. Thời gian đã trôi qua. Tất cả chỉ còn dĩ vãng. Và Lan đã có chồng, rồi có con. Lan sáng lập trường mẫu giáo mọi thứ đầy đủ. Vậy mà không hiểu sao, Lan vẫn thấy mệt mỏi?
Lan buồn phiền cảm thấy, hình như con người chẳng ai được vui sướng một cách trọn vẹn. Từ người giàu đến người nghèo! Để mọi giai cấp, xấu, đẹp, khanh tướng, thứ dân, có gia đình hay chưa, người lớn, trẻ con... Mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng của mình.
Chẳng hạn như ta. Vật chất đầy đủ, có nghĩa là đã đầy đủ tất cả chưa?
Lan đang đứng tư lự, thì Lý Minh bước vào.
Minh thấy phòng chỉ mở có một ngọn đèn, trong khi Lan lại đứng cạnh cửa sổ:
- Giờ này mà em còn chưa ngủ à?
Hải Lan không quay lại, nói:
- Em đang nhìn mưa.
- Nhìn mưa?
Minh nói và cười, chàng bước tới cạnh vợ.
- Anh thấy buồn cười lắm à?
- À.
Hải Lan quay lại, có vẻ nghĩ ngợi. Minh hỏi:
- Hai đứa nhỏ ngủ chưa?
- Bây giờ đã quá nửa đêm, không lẽ anh muốn chúng vẫn thức?
Lan hỏi, Minh bỏ đến ghế salông ngồi xuống quay lại nhìn vợ.
- Em nói vậy là sao? Trách móc?
Lan tựa lưng vào cửa sổ, nhìn chồng.
- Anh Minh này. Từ xưa đến giờ có bao giờ em đòi hỏi là anh phải là người chồng gương mẫu đâu? Anh muốn đi đâu thì đi. Nếu như người ta co thế nào, chồng cũng phải có mặt ở nhà, nhất là lúc ban đêm. Ở nhà với vợ con. Nhưng mà... tốt hơn anh cũng nên nhín bốt chút đỉnh thời gian, để cho thấy là mình còn quan tâm... Chứ đằng này... Mọi chuyện anh gần như phó mặt cho em cả. Một ngày có hai mươi bốn giờ... Anh cũng nên cho em có một chút thì giờ riêng tư... Nghĩ về mình chứ?
Lý Minh có vẻ kém vui.
- Sao em lại nói như vậy? Hải Lan. Chẳng qua anh vui chơi với bạn bè một chút. Đánh bài, tập họp bạn bè, uống chút đỉnh rượu vậy thôi, chứ có gì đâu mà em lại quan trọng như vậy.
- Một tuần lễ chỉ có bảy ngày, sáu ngày anh đi suốt, còn lại một ngày anh phải trình diện cho ba mẹ anh, hỏi còn thời gian nào cho vợ con.
Lý Minh yên lặng, không cải với vợ nhưng chàng nhận thấy lúc gần đây Lan có vẻ bực dọc làm sao đấy.
Cái lối sống này, Minh đâu phải chỉ mới bắt đầu? Nhưng chỉ có gần đây, Lan mới đòi hạch hỏi. Không lẽ những ẩn ức để chất chứa mấy năm trời mới bắt đầu bộc phát ư?
- Anh Lý Minh, tại sao ngày nào anh cũng đi đánh bạc cả vậy?
- Không đánh bạc thì ở nhà làm gì?
Minh nói. Hải Lan giật mình. Không lẽ mình nghe lầm? Người đàn ông ngời trước mặt đã đeo đuổi rất lâu mới khiến nàng cảm động, chấp nhận làm chồng cơ mà? Đã có một sự lựa chọn giữa Lý Minh va Trung Triết. Không lẽ Lan chọn sai.
Bây giờ biết trách, biết buồn, biết giận ai đây?
- Hải Lan, em hãy suy nghĩ kỹ đi. Em muốn mở một trường mẫu giáo, anh liền bỏ tiền ra ngay cho em mở. Em muốn mua xe con, anh mua liền cho em. Bên nhà mẹ em cần tiền, anh đưa ra mà không hề nhăn mặt... em muốn gì có nấy... Vậy thì... Anh còn cái chỗ nào khiến em không vui. Anh phải sống cho anh nữa chứ? Bắt anh ngồi ví ở nhà lợi lộc gì? Nhà lại có kẻ ăn người làm. Anh cũng không cấm em có cuộc sống riêng tư. Miễn đừng vượt qua cái khuôn khổ gia đình là được.
Hải Lan bực tức òa lên khóc.
- Anh thích đến vũ trường, vui chơi. Em tin anh. Thấ tại sao anh lại không thể ban cho em cái niềm tin và cả sự tự do bình đẳng đó?
- Em đừng quên em đã có chồng, có con.
- Thế anh cũng là người đã có vợ...
Lý Minh đuối lú, chàng nhăn mặt:
- Nếu tối tối em thấy buồn, thì em có thể cùng cô Huệ Quân bên cạnh nhà đi xem xi nê, đi uống cà phê, nghe nhạc... Anh thấy đàn bà người ta chỉ thích giải trí nhẹ nhàng như vậy thôi.
Hải Lan cười nhạt, Minh tiếp:
- Anh thấy em rất thích cô ấy cơ mà.
- Tiếc là... cô ấy không phải là chồng em. Hải Lan cay đắng nói. - Người ta cũng có cuộc sống riêng tư của người ta chứ? Không lẽ anh muốn cô ấy chăm sóc hộ vợ con anh nữa à?

Lý Minh lắc đầu, kết luận.
- Em chỉ giỏi kiếm chuyện.
Hải Lan tức đến độ muốn ném cả lọ hoa vào người chồng. Không lẽ cuộc sống vợ chồng chỉ như vậy thôi ư? Một sự chịu đựng? Hạnh phúc chỉ có trong thời kỳ yêu nhau? Hay la ta đã sai lầm?
Lý Minh còn bông đùa:
- Hải Lan này, người ta nói tri túc thường lạc (biết đủ là vui). Đừng đòi hỏi nhiều quá. Em cần phải làm gương cho Huệ Quân thấy. Bằng không làm sao cô ấy dám lấy chồng?
Hải Lan rời khỏi khung cửa sổ. Nàng biết có nói gì cũng vô ích thôi. Nhưng Lý Minh không buông tha, Minh gọi:
- Hải Lan!
- Còn chuyện gì nữa?
Lý Minh nói:
- Anh đã làm hết khả năng của anh rồi.
- Về chuyện gì?
Lý Minh muốn nói là chàng chỉ có thể kiếm tiền. Kiếm thật nhiều tiền về nuôi gia đình. Còn cái chuyện phải ở nhà ngồi xem video với vợ con hay kể chuyện đời xưa cho bọn nhỏ nghe... Chàng không làm được. Chàng còn phải có cuộc sống riêng tư. Lập gia đình không có nghĩa là phải hy sinh cả bản ngã chính mình... Phải còn một cái gì riêng tư. Hải Lan phải hiểu cho chàng chuyện đó. Nhưng chàng không nói, chàng chỉ hỏi:
- Tóm lại là em cần gì nào?
- Nói ra cũng vô ích thôi. - Hải Lan nhìn chồng thất vọng. - Anh cũng sẽ chẳng làm gì hết. Sống với anh sáu năm qua em biết chuyện đó mà... Em đã từng hy vọng có sự thay đổi nhưng rồi tuyệt vọng...
Lý Minh lắc đầu.
- Không biết là anh đã làm ít hay vì em đòi hỏi quá nhiều.
- Anh không giống những người đàn ông khác.
Lời của Lan khiến Lý Minh ngờ vực.
- Có một người đàn ông khác chen vào đời sống chúng ta ư?
Hải Lan vội đính chính.
- Không có!
Từ nào đến giờ Lý Minh không hề biết đến mối liên hệ giữa Hải Lan và Trung Triết. Lan cũng không hề kể lại cho chồng nghe. Chuyện đó không ích lợi gì. Có khi lại tạo nên phiền nhiễu. Minh nhìn vợ rồi nói:
- Vậy từ đây về sau anh sẽ cố gắng về sớm.
- Chuyện đó tùy anh.
- Hải Lan này! - Minh bước về phía vợ. - Chuyện gì cũng không nên xé to. Nếu em cảm thấy trong người không khỏe, thì em cứ về nhà ba mẹ em nghỉ ngơi vài bữa, thay đổi không khí. Còn hai đứa con và cái vườn trẻ của em cứ để đ1o anh sẽ nhờ người chăm sóc cho.
Hải Lan nhếch môi:
- Anh co vẻ thương vợ quá hở.
Minh vòng tay qua vai Lan.
- Vợ chỉ có một người chứ bộ.
Chuyện xem như tạm dàn xếp. Nhưng mâ đen vẫn vần vũ chưa tan.
********
Huệ Quân ngồi sau bàn tròn trong phòng khách. Miệng cắn bút, nhưng đầu lại trống rỗng. Lâu quá không cầm bút, cái đầu như lụt đi. Quân nám bút xuống bàn, cảm giác khó chịu.
Trời mùa hè. Không khí nóng bức, ngột ngạt. Phải chi có một trận mưa. Được dầm mưa trong lúc này hẳn là sảng khoái.
Quân đứng dậy đến bên cửa sổ, kéo màn cửa lên.
Bên ngoài dưới chân cột đèn trước nhà, có một người đàn ông đang đứng.
Quân giật mình, nép qua một bên cửa. Ở thời buổi này có quá nhiều âm mưu, cũng có khá nhiều người đàn ông bệnh hoạn. Đề phòng trước là hay hơn cả.
Đứng bên mép cửa sổ, Quân nhìn ra ngoái theo dõi hành động của người đàn ông kia. Không biết là ông ta đang nhìn vào nhà họ Lý bên cạnh hay nhìn nhà mình.
Người đàn ông đó không đẹp trai lắm. Vóc dáng cao gầy. Điếu thuốc trên môi đang nhả khói. Thái độ lặng lẽ nghĩ ngợi, kh6ng có gì là hung hãn.
Nhưng ông ta là ai?
Chắc hẳn không phải thuộc loại người xấu, mái tóc cắt ngắn khiến Quân nghĩ ngay đến quân nhân hoặc một ngành nào đấy liên quan đến cảnh sát.
Nhưng ông ta đứng đấy chờ ai? Sự tò mò nhiều lúc làm Quân buồn cười cho chính mình. Ta không phải là thám tử tư. Nhưng như có một mãnh lực nào đó thôi thúc, Quân chợt nảy ý làm quen với ông ta.
Đúng như điều Quân mong ước. Mưa đã bắt đầ rơi hột.
Người đàn ông kia vẫn đứng yên. Bính thản dưới những giọt mưa. Quân bước nhanh vào nhà, lấy một chiếc ô, và mở cửa bước ra ngoài.

(Hết Chương 1 ... Xin mời xem tiếp Chương 2)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: February 23, 2004
This story has been read (Since February 23, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)