COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

HƯƠNG CỎ DẠI

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]

Chương 10

flower

Lý Minh bước vào phòng của Lan, thấy vợ đang ngồi đọc quyển "Tâm lý nhi đồng"
Đã lâu lắm rồi, Lý Minh không bước vào phòng này.
Lan nhìn lên, chờ đợi. Anh ấy vào đây định đề cập chuyện ly dị ư? Lan đặt quyển sách xuống.
- Có lẽ chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.
Lý Minh mở đầu câu chuyện, Lan gật đầu yên lặng. Mọi chuyện bây giờ đã lỡ dỡ. Chuyện giữa Lan và Triết đã kết thúc, nhưng Lan biết sẽ không bao giờ Lan quên Triết.
Lý Minh lại nói.
- Hải Lan này. Anh nói và em suy nghĩ kỹ nhé. Vì điều mà em trả lời sẽ rất quan trọng với anh.
Lan đặt thẳng vấn đề.
- Anh muốn đề cập đến chuyện ly dị ư?
- không hẳn. - Lý Minh nói và cố giữ cho lòng thật thanh thản, khách quan. - Còn có một số sự việc khác nữa.
- Vậy thì anh cứ nói. Nhưng chuyện giữa em và Trung Triết cũng đã kết thúc.
- Thật ư?
Lý Minh có vẻ không tin. Lan nói.
- Nếu anh không tin, cứ tìm anh ấy mà hỏi.
- Tại sao vậy?
Hải Lan lắc đầu, thật ra thì Lan cũng không biết tại sao, và nàng tin là cả Triết cũng không biết.
Lan hỏi ngược lại.
- Còn chuyện giữa anh và Châu Bội Thi thì sao?
- Cô ấy cũng sắp lấy chồng.
- À!
Hải Lan chỉ à một tiếng. Lý Minh suy nghĩ một chút, hỏi.
- Hải Lan, em có thấy là chúng mình... còn có cơ hội hàn gắn không?
Chuyện đó Hải Lan làm sao biết... Có lẽ phải cần thời gian để quên đi chuyện "vượt rào cũ". Rồi tha thứ cho nhau. Nhưng liệu chuyện này có làm được không?
- Hải Lan này. - Lý Minh ngồi xuống cạnh Lan. - Có lẽ khởi đầu sẽ rất khó khăn... nhưng nếu thành tâm, có lẽ rồi chúng ta sẽ dần dần hàn gắn lại được. Thế nào thì cũng còn hơn là phá vỡ tất cả.
Lời của Lý Minh làm nước mắt Lan rơi xuống, Minh lại tiếp.
- Anh biết là thời gian vừa qua... Anh đã sống cho em, cho con, cho gia đình quá ít... Vì vậy cũng không thể trách được em... Bây giờ anh để chuyện này cho em quyết định.
Lan bắt đầu thút thít khóc. Lan cũng thấy xấu hổ vì đã phản bội chồng.
- Hôm ấy anh gặp Huệ Quân, cô ấy cũng đã làm cho anh thấy rõ một số vấn đề.
- Huệ Quân đã nói gì?
- Cũng chẳng có gì lớn lao. Nhưng mà... sau bao nhiên chuyện xảy ra, anh nghĩ là rồi hạnh phúc gia đình chúng ta sẽ vững chắc hơn như cái cây sau cơn gió bão...
Hải Lan gật đầu. Minh cười.
- Có nghĩa là... Em tha thứ cho anh rồi chứ?
- Không phải vậy, người cần được tha thứ là em. - Hải Lan ngước đôi mắt mờ lệ lên. - Bây giờ thì em thấy, em là một con đàn bà tội lỗi...
- Thôi thì... chúng mình cố quên cái chuyện đó đi em ạ.
Hải Lan vẫn thút thít.
- Mấy hôm nay, lòng em cứ bị cắn rứt... Em không dám nghĩ ngợi điều gì tốt lành cả. Em nghĩ là mọi thứ đã lỡ dở hết rồi. Tại em cả, em là người đàn bà đốn mạt...
- Đừng nghĩ vậy, chuyện qua rồi em ạ.
- Em ăn năn, một cách đau khổ...
- Vậy sao em không gặp anh?
- Vì em sợ... - Hải Lan thành thật nói. - Em sợ bị anh cự tuyệt.
Lý Minh cũng thú nhận.
- Em biết không, hôm nay anh đến đây là can đảm lắm. Anh cứ sợ là em không tiếp anh.
Hải Lan lắc đầu, Minh chợt xiết chặt vai vợ nói.
- Hải Lan này, bây giờ sóng gió đã qua rồi... Anh nghĩ là bắt đầu từ hôm nay, ta phải quý trọng cái gia đình mà ta có em ạ.
- Vâng, em biết.
Lan nói. Đúng rồi. Cái thời thơ thẩn mơ mộng viễn vông với tình yêu đã qua. Lan cần cất kỹ cái hình bóng của Trung Triết vào ngăn kéo kỷ niệm. Trước mắt chỉ có gia đình. Chồng và con cái thôi. Nếu được vậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
************
Huệ Quân quay về sống với gia đình. Một mặt, nàng muốn yên ổn, mặt khác vì muốn lánh Lý Hoàn.
Với vết thương ở tay, Quân nói dối người nhà là lỡ té vào bàn trúng ngay ly nước. Người nhà hình như cũng tin, ngoại trừ Huệ Linh.
Lễ cưới của Ngô Di Lợi và Dương Tú Bình đã gần kề. Họ có vẻ hạnh phúc. Quân uể oải nằm dài trên giường, không muốn làm gì cả. Quân chợt nhớ tới Lý Hoàn. Sau cái chuyện đó anh chàng thế nào? Tiếp tục cuộc tình với Trương Lệ Hồng hay trác tánh trở lại. Ồ mặc xác hắng, nghĩ đến làm gì cho phiền phức.
Có tiếng gõ cửa, rồi chị Huệ Linh bước vào với nụ cười.
- Có người cần gặp em.
- Ai vậy, anh Lợi phải không?
- Không phải. - Linh cười nói.- Anh ta xưng họ Võ.
Huệ Quân thắc mắc.
- Chị làm gì mà cười hoài vậy?
- Bởi vì hắn tưởng chị là em gái của em.
- À! Huệ Quân bước xuống giường, trả miếng. - Có lẽ hắn thấy chị trẻ con hơn em đấy.
- em nói sao cũng được. - Huệ Linh nói. - Chị đã mời hắn vào nhà mà hắn không chịu, bảo đứng ngoài cửa chờ được rồi.
Huệ Quân thay áo rồi bước ra ngoài. Cổng đang mở lớn. Nhà chỉ có hai chị em, nên cũng không có gì đáng ngại.
- Chào anh!
Quân thấy Triết đứng ngoài cửa có vẻ nôn nóng.
- Chào cô! À hôm nay cánh tay của cô đỡ chưa?
- Anh cũng biết chuyện đó nữa à?
Hai người vừa bước vào sân vừa nói chuyện.
- Hải Lan cho tôi biết đấy.
Và sợ Quân hiểu lầm Triết lại nói thêm.
- Tôi biết chuyện này, khi gọi điện thoại đến từ giã Lan.
Quân ngạc nhiên quay qua.
- Anh định đi đâu vậy?
- Tôi định đi xa làm ăn. Triết nói và giải thích. - Lợi dụng bây giờ mình còn trẻ, lại độc thân đi đó đây để biết với người ta, vả lại... bây giờ rời khỏi đây, tôi thấy có nhiều điểm lợi khác.
Huệ Quân gật đầu tán đồng, Triết lại tiếp.
- Chuyện Hải Lan và Lý Minh giải quyết em đẹp rồi Quân biết không? Lý Minh là một người đàn ông rộng rãi hiểu biết, phải nói là Hải Lan có phúc... và tôi nghĩ là sau cơn sóng gió vừa qua, cả hai sẽ tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời...
Và Triết đưa mắt nhìn về phía xa xa, giọng buồn hẳn.
- Chỉ có tôi... Bây giờ chẳng còn gì.... Kể cả những ấp ủ đẹp đẽ ngày qua cũng bị tan biến....
Quân muốn xóa tan cái không khí ngột ngạt nên hỏi.
- Anh đi rồi bao giờ mới về?
- Tôi cũng không biết.
- Bao giờ anh đi?
- Có lẽ là đầu tháng sau....
Rồi chợt nhiên Triết quay qua nhìn Quân.
- Quân biết không? Nếu lần đó trở về mà không có chuyện với Hải Lan, thì tôi đã dồn hết toàn lực để theo đuổi Quân. Quân là một cô gái kỳ lạ, dễ mến nhưng mà sau cái chuyện này... Tôi biết là mình đã không còn hy vọng.
Hai người cứ thế yên lặng bước.
- Còn chuyện của Quân với Hoàn? Nhắm có kết quả không?
- Ai cho anh biết chuyện đó vậy?
- Cũng Hải Lan - Triết nói - Và qua lời của Lan, tôi biết là cả Quân và Hoàn đều có cảm tình với nhau...
Huệ Quân chỉ cười nhẹ. Triết hỏi.
- Nhận xét của Hải Lan có đúng không?
- Anh thấy thế nào?
Quân hỏi ngược lại làm Triết không biết trả lời thế nào.
- Có lẽ rồi những người yêu nhau đều được lấy nhau. Chỉ có tôi.
- Ồ sao bi quan vậy? Biềt đâu rồi khi đi xa anh sẽ quên hết bọn này.
Lời của Quân càng khiến Triết đau lòng hơn.
- Huệ Quân này, khi tôi đi rồi... Tôi muốn nhờ Quân để ý, giúp đỡ Lan nhiều hơn.
- Điều đó anh khỏi lo - Quăn cảm động nói - Nhưng tôi nghĩ là sau cái cơn sóng gió vừa qua, Lan hẳn vững vàng hơn nhiều.
- Nếu được vậy, tôi yên tâm.
Triết nói và đứng lại.
- Đi xa, tôi sẽ nhớ đến Quân hơn.
- Ở đây, tôi cũng vậy... Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Tôi chờ ngày ấy. Thôi bây giờ xin từ giả Quân.
- Vâng, tạm biệt anh.
Triết xiết mạnh tay Quân, rồi quay người đi ra cửa. Quân nhìn theo cho mãi đến lúc bóng Triết khuất hẳn trong màn đêm.
**************
Tình hình có lẽ căng lắm! Trần Hùng Nhơn ngồi trong văn phòng nhìn Lý Hoàn nện mạnh gót giày, tới lui suy nghĩ mà lo lắng. Thế này thì nguy thật. Tất cả chỉ có một nguyên nhân - Huệ Quân.
- Anh Hoàn này, có cần tôi giúp đỡ không?
- Không cần!
Giọng Hoàn cộc lốc.
- Hay là để tôi đến thuyết phục Trương Lệ Hồng vậy?
- Vô ích! Lệ Hồng có đồng ý cũng không giúp được gì đâu!
- Vậy thì đến gặp Huệ Quân?
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa!
- Sao vậy? Hùng Nhơn đến gần Hoàn - Tại sao anh không thử đến gặp cô ấy xem?
- Chẳng làm gì được đâu.
Hùng Nhơn chẳng chịu được, hỏi.
- Bây giờ anh bình thản một chút, rồi nói rõ cho tôi nghe nào. Bắt đầu là bên Trương Lệ Hồng. Cô ấy phản ứng thế nào?
- Tôi làm sao biết được. Hồng án binh bất động.
Không biết có âm mưu gì lớn hơn không?
- Như vậy rồi anh chấp nhận cái thế chịu trận ư?
- Chớ biết làm sao khác hơn được?
Hùng Nhơn quay đi.
- Anh có biết bác sĩ Ngô Di Lợi không?
- Anh ta là ai?
- Đó là láng giềng, là bạn bè của Quân.
- Rồi sao nữa?
- Lại là một bác sĩ tâm thần học nổi tiếng.
- Làm sao cậu biết.
- Thì tìm hiểu.
- Rồi, vậy anh ta giúp được chuyện gì trong chuyện này?
- Nhờ anh ta thuyết phục Huệ Quân.
Lý Hoàn yên lặng. Hùng Nhơn tiếp:
- Anh Hoàn, chúng ta cứ nhờ thử xem.
- Ờ, tuỳ cậu.
- Anh có biết không, chỉ cần Huệ Quân chấp thuận lời cầu hôn của anh là Lệ Hồng bó tay.
- Tại sao cậu biết?
- Mục đích của Hồng là cái gia tài khổng lồ của anh. Bây giờ anh lấy người khác, Hồng sẽ không xơ núi được gì.
- Nhưng cô ấy sẽ trả thù?
- Chớ thế lực của anh đâu? Vả lại Hồng biết luật giang hồn, ăn miếng trả miếng. Thôi thì bắt không được con cá này thì tìm con cá khác... Tội gì mang vạ vào mình?
Lý Hoàn nghĩ cũng có lý, vội vàng bước tới bàn, lấy chìa khóa xe.
- Anh Hoàn, đi đâu vậy? Giờ này bệnh viện đang làm việc cơ mà?
- Nhưng tôi không chờ được. Lý Hoàn nói - Tôi đến gặp ông ấy thử xem.
Và Lý Hoàn biến mất vào cửa.
***************
Huệ Quân ngồi trước bà, xấp giấy trắng chưa viết được một chữ. Lúc gần đây bao nhiên sự việc dồn dập xảy ra, khiến Quân rối rắm không làm được gì cả.
Huệ Quân nghĩ đến chuyện Hải Lan với Triết, rồi Lý Minh. Chuyện Ngô Di Lợi và Dương Tú Bình cả chuyện Lý Hoàn... Lúc gần đây Quân nghĩ đến Hoàn hơi nhiều. Sự sợ hãi về những đe dọa do Trương Lệ Hồng mang lại đã nhạt bớt trong lòng Quân. Nhưng Quân vẫn không muốn gặp Hoàn. Vì sự tự trọng, vì niềm kiêu hãnh của một người con gái không cho phép.
Nhiều lúc Quân bâng khuâng. Tai sao Lý Hoàn không tìm đến đây? Có phải chàng cũng sợ Hồng? Hay là ... Quân không dám nghĩ tiếp.
Có tiếng gõ cửa. Quân e dè hỏi.
- Ai?
- Tôi đây.
Giọng nói của Di Lợi.
Lợi bước vào với nụ cười rất tươi. Quân ngạc nhiên.
- Sao không ở nhà chuẩn bị lễ cưới đi, còn đến đây làm gì?
- Tại nhớ đến em!
- Nói bậy .- Huệ Quân cười nhẹ. - Anh sắp làm lễ cưới rồi nhé, đừng có phát ngôn bừa bãi, bà xã ghen rồi khóc. Tôi không thích làm cái bung xung đâu.
- Thôi được, - Di Lợi nghiêm mặt lại nói. - Tôi đến đây là do một người nhờ.
- Ai nhờ anh?
- Lý Hoàn!
- Làm sao anh ấy biết anh?
- Tôi cũng đang tự hỏi đây?
Rồi Di Lợi lắc đầu nói.
- Từ trước đến giờ, tôi nào có nghe cô nhắc đến cái tên của hắn đâu? Chợt nhiên rồi hắn xông vào phòng làm việc của tôi...
Di Lợi làm bộ thở dài, tiếp.
- Xưa nay, tôi cứ nghĩ là mình đẹp trai nhất, đàn ông nhất. Vậy mà vừa gặp hắn, niềm tin của tôi bị lung lay ngay.
- Tôi đừng có phịa!
- Lý Hoàn quả là một nhân vật "gồ ghề"! Lợi nói. Huệ Quân chỉ ngồi cười. Lợi lại tiếp:
- Tôi cũng đã nghe Hoàn kể lại chuyện quyết đấu của Trương Lệ Hồng nữa...
- À... À... Tôi biết rồi... Anh đã bị hắn mua chuộc?
- Ồ! Huệ Quân. Cô nỡ nói xấu tôi như vậy sao?
- Nhưng rõ ràng là anh đang đứng bên lập trường của anh ấy.
- Nhưng mà... Hắn là một người đàn ông đáng khâm phục thật mà? Nếu không, làm gì tôi chịu làm thuyết khách cho hắn... Đặc biệt là để thuyết phục Quân.
Huệ Quân nhìn xuống xấp giấy không nói gì cả, Lợi tiếp Quân mà chia tay với Lý Hoàn, có phải là vô tình trúng kế của Trương Lệ Hồng rồi không? Lúc đó Lệ Hồng sẽ tự đắc về cái thủ đoạn cao tay của mình và chẳng coi ai ra gì nữa.
Huệ Quân yên lặng.
- Vì vậy, tôi thấy là Quân nên áp dụng phương thức ăn miếng trả miếng, để cho cô ta một bài học. Và tôi nghĩ là trước kia Lý Hoàn vì khinh địch nên lơ là... chứ bây giờ thì thừa sức bảo vệ cô.
- Thôi được rồi, để tôi suy nghĩ lại.
Quân nói. Nhưng Lợi vẫn thuyết phục.
- Còn gì phải suy nghĩ nữa?
- Ồ! - Huệ Quân ném bút xuống - Tại sao anh nôn nóng cho chuyện người ta dữ vậy?
Lợi không giận mà nói:
- Huệ Quân, bây giờ cô nên đến tìm Hoàn đi.
Tôi thấy anh ta đang xuống tinh thần một cách tồi tệ.
- Tôi không tin chuyện đó.
- Thì cứ gặp đi, tôi không nói dối đâu.
Huệ Quân quay lại trừng mắt với Lợi.
- Anh Lợi, anh ăn hối lộ của Hoàn hết bao nhiêu rồi?
Có phải hắng hứa sẽ cất cho anh một dưỡng đường, phải không?
Lợi phản kháng
- Huệ Quân, cô nói vậy được à?
- Hay là hắn hăm dọa gì anh?
- Chẳng có gì cả. Đây chỉ là vấn đế tình cảm và hoàn toàn tự nguyện. - Lợi thở dài nói .- Thuyết phục cô còn khó hơn cả Tú Bình nữa.
Lời của Lợi làm Quân phì cười.
- Thôi được rồi, tôi sẽ gặp Hoàn.
- Nhanh nhé! - Lợi nói - Bằng không hắn sẽ chết mất!
Quân cúi mặt xuống, cười e thẹn. Cuộc đời vẫn còn đẹp vô cùng.
***************
Trần Hùng Nhơn đến trước phòng tổng giám đốc, vừa định đẩy cửa, thì nghe có tiếng chân từ thang máy bước ra.
- Khoan đã, đợi tôi một chút!
Giọng nữ, Nhơn quay lại, thì ra là Huệ Quân.
Áo chemise hồng, quần jean, giày bít, tóc xõa vai. Tất cả đơn giản, nhưng vẫn đẹp. Nhơn nói:
- Ồ! Cứu tinh đã đến!
Quân đỏ mặt.
- Anh đừng thổi phồng như vậy!
Nhưng Nhơn có vẻ rất thành thật.
- Tôi nói thật đấy. Cô không biết là mấy ngày nay, tui tôi đã khổ biết chừng nào.... Nếu hôm nay mà cô không đến nữa, có lẽ tất cả nhân viên chúng tôi phải xin thôi việc cả.
- Anh khéo nói để lấy lòng tôi?
- Không hề có chuyện đó. - Nhơn nói- Không tin cô vào xem nhé.
Và Nhơn không gõ cửa, chỉ đẩy nhẹ. Bên trong, Lý Hoàn đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chàng đang hút thuốc. Khói tỏa một góc phòng. Hoàn có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì. Nhơn lên tiếng.
- Anh Hoàn, có một số hồn sơ chờ anh ký!
- Cứ bỏ đấy!
Hoàn lớn tiếng nhưng vẫn không quay lại.
- Hồ sơ này khẩn lắm anh ạ!
- Tôi bảo anh cứ bỏ mẹ nó lên bàn, một chút tôi xem không được sao?
Hoàn không quay lại, giận dữ, Nhơn nháy mắt với Quân rồi tiếp.
- Còn nữa, có người muốn gặp anh. Bây giờ thì Hoàn hét:
- Nói là tôi không rảnh!
Và Huệ Quân thấy là không thể không lên tiếng được rồi.
- Tôi đây anh ạ!
Nghe giọng Quân, Lý Hoàn lập tức quay lại. Chàng có vẻ xúc động. Nhơn biết là sự hiện diện của mình trong lúc này trở nên thừa thãi nên nói.
- Tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì cần, anh cứ gọi, tôi sẽ có mặt ngay.
Lý Hoàn vội vã gật đầu.
Cửa được khép lại. Bây giờ chỉ còn một mình Hoàn và Huệ Quân trong phòng.
Hoàn thấy tim đạp hỗn loạn, trong khi Quân có vẻ bình tĩnh hơn.
- Huệ Quân, nếu mà anh mà biết được, bác sĩ Ngô Di Lợi hành động hiệu quả như vậy, thì anh đã sớm tìm đến anh ấy rồi.
Huệ Quân chỉ cười.
- Em không giận anh nữa chứ?
Hoàn hỏi. Huệ Quân lắc đầu.
- Cả Lệ Hồng em cũng không giận.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì nếu em bị ai cướp lấy người mình yêu, thì cũng phải phản ứng quyết liệt vậy thôi.
Lý Hoàn lắc đầu.
- Anh biết là em hiền lành em nói vậy nhưng không phải vậy!
Hoàn nói va tiến đến gần Quân.
- Bao giờ chúng mình làm lễ cưới?
Huệ Quân chau mày.
- Ai hứa với anh bao giờ?
Và đứng dậy, giả vờ như muốn bỏ đi, Lý Hoàn chụp lấy Quân giữ chặt.
- Có chịu làm lễ cưới không nào?
Quân nhột quá, đành nói.
- Chịu, chịu!
Bây giờ Hoàn mới nới lỏng tay ra.
- Cả đời anh không bao giờ quên cái quán "Ấm Cúng" ở Cơ Long. Nơi đó... có một người con gái đã trả hộ tiền thuốc lá cho anh. Nhờ vậy mà... anh mới có ngày hôm nay.
- Vậy à? Em cũng không quên nơi ấy. Anh biết tại sao không?
Hoàn cũng không hiểu Quân định nói gì.
- Không biết.
- Anh còn nhớ cái anh chàng Võ Trung Triết mà anh đã gặp ở nhà em nơi đấy không? Em đã mời anh ta vào nhà uống cà phê. Chuyện vãn đó?
Hoàn nóng mũi.
- Rồi bây giờ hắn ở đâu?
Quân làm ra vẻ bình thản.
- Anh ấy bảo là sẽ chờ em. Vì vậy anh yên trí đi. Em ngoài anh ra, còn nhiều người xin ứng lắm.
Hoàn lớn tiếng.
- Em làm ơn bỏ cái ý nghĩ viễn vông đó đi.
- Thế còn anh? Anh nào có biết chung tình là gì đâu?
- Chuyện đó xưa rồi, bây giờ khác.
Và Hoàn cảnh cáo:
- Cho em biết bây giờ em đã là bà Lý Hoàn, em không có quyền đứng núi này trông núi nọ nữa.
- Chưa có làm đám cưới mà?
- Anh sẽ đi gặp ba mẹ em ngay.
- Nếu vậy thì nhanh lên. - Huệ Quân nói. - Em đã báo cho ba mẹ em biết, và bây giờ họ đang chờ anh ở nhà đấy.
- Vậy mà em làm anh hết hồn!
Hoàn nói và cúi xuống hôn Quân.
- Phải như vậy mới vừa với anh.
- Anh chịu thua em!
Lý Hoàn cười nói.
Cả hai bước ra ngoài. Huệ Quân vừa đi vừa lẩm bẩm đếm " ngoài người thâm trong gia đình ra, còn phải mời cả bác Ngô này, bác Khưu này rồi anh Lợi, chị Tú Bình, Hải Lan, Minh".
Mặc... bao nhiêu cũng được. Lý Hoàn nghĩ. Chỉ cần biết là bây giờ Hoàn là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời, thế thôi.
Bên ngoài nắng đã nhạt. Một ngày sắp trôi qua. Bao nhiêu phiền não rồi sẽ tan biến.
Ráng hồng của buổi chiều thật đẹp.

Hết

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: February 23, 2004
This story has been read (Since February 23, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)