Võ Trung Triết đứng trước cửa nhà Huệ Quân.
Chàng cũng không biết mình đến với mục đích gì. Chỉ biết là
Hải Lan nhờ chàng đến gặp Quân vậy thôi. Dù gì thì Quân cũng
còn khá xa lạ, mới gặp có hai lần, lại chưa hề có một chút
tình cảm. Triết đứng đó ngờ ngợ không muốn bấm chuông. Nhưng
rồi cái gì cũng phải tới.
Người ra mở cửa là Huệ Quân. Một nụ cười thân thiện. Võ Trung
Triết đã vào nhà không tự nhiên lắm.
Phòng khách tuy nhỏ, nhưng bài trí khá thanh nhã. Trên bàn đã
có sẵn hai tách trà bốc khói. Triết nhìn chung quanh. Trên
tường có một bức chân dung của Quân được phóng lớn. Khuôn mặt
thanh tú của người con gái với nụ cười thật liêu trai.
- Anh tự nhiên nhé. Nếu không thích uống trà cứ nói, tôi có
thể pha cà phê hoặc rượu cho anh.
Quân nói, Triết vội xua tay.
- Trà được rồi.
Quân đã ngồi xuống ghế đối diện với chàng, người ngửa ra sau,
hai chân duỗi thẳng một cách tự nhiên.
Triết thắc mắc.
- Hình như cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
Quân nói.
- Tôi với Hải Lan là bạn thân.
- Điều đó tôi biết, Hải Lan có nói với tôi.
- Tôi cũng biết cả chuyện giữa Hải Lan và anh.
- Rồi sao?
- Tôi cũng biết cả chuyện hai người gặp lại nhau.
- Vâng.
Triết đáp mà không hề có một chút mặc cảm. Ta không hề làm
điều gì sai trái. Đó là tình yêu.
- Tôi yêu Hải Lan. Sáu năm trước vì hoàn cảnh tôi không thể
sống bên nàng. Còn bây giờ. Tôi không muốn hạnh phúc lại vuột
khỏi tay một lần nữa.
- Nhưng chị ấy đã lập gia đình?
- Nhưng đời sống của Lan không có hạnh phúc.
- Tôi nghĩ chuyện này, anh không có quyền can thiệp. Quân nói.
Bởi vì ... Đó là chuyện gia đình riêng tư của Lan rồi, anh mà
nhảy vào chỉ khiến cho chuyện trở nên phức tạp hơn thôi.
Triết nhìn Quân có vẻ nhẫn nhục.
- Vậy thì theo cô... Tôi nên làm gì?
- Tôi thấy anh nên giữ khoảng cách với Hải Lan một chút.
- Chuyện đó thì tôi không làm được.
Triết nói. Qua hai lần tiếp xúc, Triết biết Quân là một cô gái
hồn nhiên, tốt bụng chứ không hề có ác ý gì, nên chàng lắng
nghe như nghe một người bạn góp ý.
- Nhưng mà anh có biết anh hành động như vậy là không đúng
không? Chẳng lẽ trên đời này chẳng còn người con gái nào có
thể thay Hải Lan? Một người đàn bà trên ba mươi tuổi đã có hai
mặt con?
- Nói ra không biết cô tin không, nhưng rõ ràng với tôi là vậy.
- Tôi không tin.
Quân nói. Quân quen Lan đã bốn năm nay. Biết từng chi tiết
cuộc sống của Lan. Quân thừa nhận Lan cởi mở nhiệt tình, biết
cách chinh phục tình cảm người khác... Nhưng tất cả đều có mức
độ. Chớ nào có ai đến đỗi mù quáng như Triết.
- Tôi không tin điều đó.
Quân lập lại, nhưng Triết lại nói.
- Tin hay không tùy cô. Với tôi là như vậy đó, và vì vậy tôi
cũng không cần sự tán đồng của cô. Tôi trân trọng tình bạn của
cô và Hải Lan. Nhưng tôi không để bị cô lung lạc. Tôi hành
động theo những gì mình nghĩ.
Lời Triết làm Quân ngỡ ngàng. Triết lại nói tiếp.
- Tôi biết cô là người cầm bút. Vì vậy có thể tình cảm cô nhạy
bén hơn người khác, cô phân tích sự việc một cách gãy gọn hơn.
Nhưng rất tiếc. Tôi yêu Hải Lan bằng trái tim chứ không phải
bằng lý trí. Vì vậy, nếu cô có ý thì cũng nên dẹp đi chuyện
thuyết phục tôi xa Lan.
- Anh điên rồi!
- Tôi biết! Triết không cãi- Cô biết không tôi điên hơn sáu
năm qua và dự tính sẽ tiếp tục như vậy.
Vậy là quá lắm rồi! Quân nghĩ. Không có cách nào để làm cho
anh ta thức tỉnh. Những lời nói vừa rồi đã minh chứng chuyện
đó! Trong chuyện này chính Hải Lan cũng có trách nhiệm. Không
dứt khoát sẽ đưa đến thảm kịch cho mỗi người.
Nhưng làm sao để ngăn chận chuyện đó đây? Quân nhìn Triết, con
người tình si này, chắc chỉ có tận thế mới làm cho lòng anh ta
lay chuyển. Quân nghe Triết hỏi: - Cô còn điều gì muốn nói với
tôi nữa không?
- Nói không biết có ích không?
- Cô hẳn biết là... Tại sao tôi không muốn giao du với một
người bạn gái nào khác? Cô biết không. Dù cuộc đời có biến
thiên thế nào, năm tháng thay đổi nhưng lòng tôi vẫn vậy. Tôi
vẫn là của Hải Lan...
- Anh là một con người chung thủy!
- Không phải, mà đấy chỉ vì tôi sống bằng trái tim.
- Nếu vậy tôi có nói thì cũng vô ích thôi.
- Nhưng dù gì thì tôi cũng cám ơn những lời khuyên đầy lý trí
ban nãy của cô.
Quân chợt thấy như câu đó đầy mai mỉa, nàng có gắng nói.
- Thôi được. Nếu vậy chỉ cần Hải Lan cương quyết. Nếu chị ấy
xa được chồng con, có lẽ anh sẽ hạnh phúc.
- Hạnh phúc à?
- Vâng.
Quân nói nhưng lại biết chuyện đó sẽ không thế xảy ra. Có điều
bây giờ có thuyết phục thế nào cũng vô ích.
- Nếu không có gì nữa, tôi về.
- Vâng, anh về.
Quân nói và không đứng dậy. Nàng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn theo.
Triết bước ra ngoài cánh cửa khép lại.
Có một người yêu ta như vậy thì tuyệt biết chừng nào.
Lý Minh vòng tay qua người Châu Bội Thi. Hai người thân mật
như đôi tình nhân trẻ. Họ đi bên nhau mà không ngờ...
Buổi trưa hôm ấy, Võ Hai Lan tranh thủ lúc nghỉ trưa của học
trò, nàng đi ra cửa hàng sách mua sắm một vài món dụng cụ văn
phòng. Trên đường đi, Lan đã bất ngờ bắt gặp hình ảnh đó. Lan
đã yên lặng chứng kiến không một phản ứng. Để cho đôi tình
nhân kia tự nhiên, Lan đã nép vào cửa kính của một cửa hiệu,
lặng lẽ theo dõi.
Lý Minh đã đưa Bội Thi vào một cái "shop" có lẽ để sắm quần áo.
Cái thái độ nũng nịu của Thi cho thấy hai người hẳn đã tằng
tịu với nhau lâu lắm rồi.
Chuyện này không phải là Lan không biết. Châu Bội Thi là người
tình cũ của Minh trước khi lấy nàng. Sau đó một thời gian hình
như có sự đứt đoạn không biết họ nối lại từ lúc nào? Lan cũng
đã từng gặp Bội Thi mấy lần trong các bữa tiếp tân. Nhưng họ
chỉ chào nhau một cách lịch sự.
Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Lý Minh ngoại tình. Không
cần phải xác minh gì nữa. Nghĩ đến chuyện đó Lan chợt mĩm cười.
Minh có lẽ ngoại tình từ lâu rồi. Chỉ tại ta không để ý. Như
vậy càng tốt. Không còn phải bị dằn vặt gì nữa. Nhưng mà...
Thế này có nên tiếp tục tiếp xúc với Trung Triết không? Nếu
vậy... Trở về với Triết ta liệu có hạnh phúc không? Không có
gì để bảo đảm chuyện đó.
Lan chợt nghĩ đến Huệ Quân. Nàng cũng biết Quân thích Triết.
Chuyện đó cũng dể hiểu thôi. Quân viết văn nên thích những
người đàn ông chung tình, có chiều sâu, có cuộc sống lang bạt.
Quân và Triết rất tương xứng nhau. Nhưng dù gì Lan cũng là đàn
bà, Lan cũng có cái ích kỷ của mình.
Bóng của Lý Minh và Bội Thi đã khuất ở cuối phố, Lan bước ra
khỏi cửa hàng mà đầu đầy những giằng co.
***
**
Dương Tú Bình cúi nhìn những túi xách đã sắp sẵn của mình. Hôm
nay Bình về nhà, bác sĩ đã đồng ý để Bình xuất viện.
Chuyện xuất viện của Bình đúng ra đã thực hiện mấy hôm trước.
Nhưng Bình vẫn bị giữ lại, nàng biết đây là ý đồ của Lợi. Chỉ
có Lợi mới thiết tha với Bình. Còn gia đình nàng? Hình như
người nhà đã khá quen với những chuyện Bình làm. Họ không ngạc
nhiên. Có chăng thì họ cũng đã xem đây như một mệnh số. Có cứu
sống được chăng thì họ vẫn còn một đứa con. Còn nếu Bình chết?
Xem như mọi thứ không có trên đời.
Có thể Bình còn là một gánh nặng gia đình nữa là khác.
Bình ngồi trên giường bệnh, nghĩ đến chuyện đó mà chán nản.
Mấy ngày nằm ở bệnh viện khiến Bình trở nên xanh xao, tiều tụy.
Lợi bước vào, vừa trông thấy Bình, cười hỏi.
- Vui nhé, sắp được xuất viện về nhà rồi!
Bình không đáp, chỉ nói.
- Bây giờ tôi đã quyết định roồi.
Di Lợi giật mình, hỏi.
- Quyết định gì?
Bình cười nhẹ.
- Lần này về tôi sẽ đi lấy chồng.
Lợi ngẩn ra.
- Nhưng mà Bình lấy ai chứ?
- Thì xem xem có tay nào khờ khạo chịu nhận mình làm vợ. -
Bình nói. - Tôi bây giờ chấp nhận, bởi vì tôi thấy lấy ai cũng
vậy... Cũng là một con đường đưa đến cái chết.
Không hiểu nghĩ sao. Lợi buột miệng nói.
- Vậy thì lấy tôi đi.
Bây giờ đến phiên Bình ngạc nhiên. Anh chàng có điên không?
Sao lại phát ngôn bừa bãi như vậy?
Nhưng Lợi đã lập lại.
- Tôi rất muốn làm chồng của Bình.
Bình lắc đầu.
- Anh chỉ thích nói đùa.
- Thế nào Bình mới cho là nói thật. - Lợi hỏi. - Bình có cần
tôi phải quỳ xuống cầu hôn hoặc phải tụ tập mọi người lại
tuyên bố chuyện đó không?
- Anh không hề có ý cưới tôi.
- Tại sao vậy? Bình có chỗ nào không xứng?
- Chỗ nào à? - Bình nhìn thẳng mặt Lợi. - Anh là bác sĩ trị
liệu cho tôi suốt một năm dài, anh đã biết rõ tôi quá mà. Thì
tại sao anh lại dám cưới tôi?
Lợi bước tới ghế trước mặt Bình ngồi xuống. Chàng tỏ vẻ nghiêm
túc.
- Thế Bình nghĩ Bình thế nào?
- Anh đừng có giở trò rồng rắn với tôi.
- Nhưng có bao giờ Bình tự nhìn lại mình không?
Lợi hỏi. Bình quay mặt đi, Lợi mạnh dạn nâng cằm Bình lên.
- Bình nói đi, Bình thấy mình có chỗ nào không phải?
- Sức khỏe của tôi.
- Nhưng trên đời này có ai sức khỏe sung mãn đâu?
- Tôi lại có bệnh ưa tự sát!
- Cái đó cũng dễ. Có thể sửa đổi dần. Chỉ cần thay đổi hoàn
cảnh sống.
- Tôi không muốn lập gia đình.
- Nhưng không có ai trưởng thành mà chẳng có gia đình cả.
Bình yên lặng nhìn Lợi, rồi buông câu cuối cùng.
- Tôi không yêu anh.
Nhưng Lợi không vì thế thất vọng. Chàng nói một cách tự tin.
- Rồi tôi sẽ cố gắng tập cho em yêu tôi. Có cần bao nhiêu thời
gian tôi cũng chờ, không nản.
Lời của Lợi làm Bình ngẩn ra. Lợi lại tiếp.
- Bình nghĩ kỹ đi. Bình đã bảo là lấy ai cũng vậy thì không lẽ
Bình lại từ chối lời cầu hôn của tôi?
- Nhưng mà tôi không xứng với anh.
- Dương Tú Bình này! - Lợi cười với Bình. - anh nào có phải
hạng quan cao vọng tộc hay trọc phú. Còn em thì cũng không
phải là gái bụi đời... thì có gì đâu mà nói là xứng với không
xứng.
- Nhưng tôi đâu có hợp với anh?
- Em biết sở thích của tôi là gì không?
Đương nhiên là Bình không biết. Lợi tiếp.
- Em không biết quý trọng bản thân, hay mặc cảm chớ thật ra
thì em có kém gì những người con gái khác. Ngược lại nhiều lúc
tôi thấy em còn hiểu biết và ngạy cảm hơn. Vì em quá quan tâm
đến người khác, nên nhiều lúc em thất vọng và buồn nản.
Lời của Lợi như thấu suốt người Bình, nhưng quyết định của Lợi
có nông nổi, tức thời quá không?
- Sao? Em nhận lời cầu hôn của tôi chứ?
Đương nhiên là Bình phải lắc đầu.
- Em quyết định mà chẳng có một chút nào trách nhiệm với bản
thân.
- Em là đàn bà!
Bình nói. - Và đàn bà thì có quyền: Tất cả có thể thay đổ ở
phút cuối cùng.
- Nhưng anh là một người đàn ông giản dị. Em lấy anh sẽ không
sợ hối hận sau này.
- Nhưng anh quyết định khá nông nổi.
- Nếu vậy thời gian sẽ trả lời chuyện đó với em.
Như vậy thì đây không phải là chuyện đùa. Bình nghĩ. Vậy thì
phải suy nghĩ kỹ càng trước khi quyết định. Nhưng mà liệu gia
đình của Lợi có chấp nhận chuyện này không, khi họ biết rõ
bệnh trạng của Bình. Chuyện này hẳn khó. Bởi vì dù gì đây cũng
là một gia đình Phương Đông. Đâu có cách mạng nhanh chóng như
vậy. Bình phân vân. Bởi vì Bình biết mình sẽ không thể chịu
nổi một sự thất bại tiếp.
- Bình có thể về suy nghĩ mấy hôm. - Lợi nói. - Tôi chỉ yêu
cầu Bình một điều là có chọn lựa gì thì cũng nên sếp tôi vào
hạng ưu tiên.
Bình vẫn chưa tin điều Lợi nói là thật.
- Tôi sẽ không mang cuộc đời tôi hoặc của anh ra làm một trò
cười đâu.
Bình nói và chợt nhiên nhớ đến cô y tá hàng ngáy chăm sóc cho
mình.
- Anh biết cô y tá họ Trần, có má lún đồng tiền không?
- Biết chứ?
- Cô ấy có vẻ lưu ý đến anh. Lúc cho tôi uống thuốc hay tiêm
thuốc đều nói về anh.
- Thì chuyện đó có gì lạ đâu?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh vậy thôi.
- Vậy thì tôi cũng nhắc cho Bình biết. - Lợi từ tốn nói.- Có
một gã con trai rất thích cô. Gã đã mở lời cầu hôn cô. Chuyện
đó hẳn cô biết chứ?
Bình đứng yên.
- Thế nào rồi ba mẹ cô cũng đến đây, tôi sẽ nói chuyện với họ.
Lợi nói và sau đấy đi ra, đến ngoài cửa Lợi còn quay lại nói.
- Từ đây về sau Bình tuyệt đối không được tự sát hay có một ý
niệm không hay nào. Bằng không, nếu phải đuổi theo cô xuống
địa ngục, tôi cũng không từ nan. Bình phải hiểu như vậy nhé.
Rồi Lợi mới bỏ đi thật. Dương Tú Bình nhìn theo, chợt xúc động.
Lợi nói thật đấy chứ? Vậy thì ta phải suy nghĩ cho kỹ, thật kỹ.
Bằng không sẽ chẳng phải chỉ có một mình ta khổ đâu.
***
**
Huệ Quân nằm trong phòng chị Linh chờ đợi. Phải nói là Quân có
một bà chị tháo vát, thông minh và ít khi để cho tình cảm lũng
đoạn cuộc sống. Có lẽ chính vì vậy mà chị Linh không lấy chồng.
Không để cho một anh con trai nào đấy xỏ mũi.
Vui đùa thì được! Nhưng chỉ dừng lại ở cái mức đó.
Chính vì vậy mà hôm nay, Quân muốn gặp chị Huệ Linh, để giúp
khai thông một vấn đề.
Huệ Quân nhìn vào đồng hồ. Giờ này chị Linh sắp về tới. Và
đúng như điều nàng nghĩ. Quân nghe có tiếng chân rồi tiếng mở
cửa.
Chị Huệ Linh vừa vào đến phòng đã cởi phăng áo ra. Trông thấy
Quân nằm trên giường mình, Linh hỏi.
- Hở? Hôm nay mi không đi Cơ Long à?
- Em định gặp chị có chút việc.
Huệ Linh cười.
- Chuyện tình cảm phải không?
- Còn chuyện gì nữa?
- Em nghĩ là chị có thể giúp em được à?
- Chị là chị của em cơ mà?
Quân nói làm Linh cười. Thay chiếc áo ở nhà rồi Linh nhìn em
gái.
- Thế nào mà phải gỡ rối tơ lòng? Có phải đã yêu nhầm một anh
chàng đã có vợ rồi không?
- Không phải. Nhưng mà... Hiện nay em cũng không biết đấy có
thể gọi là tình yêu không?
Huệ Quân ngồi dậy, tay chống cằm tiếp.
- Em chỉ cảm thấy là mình không nên. - không nên thích một
người như vậy.
- À... nghĩa là mi đang đi vào ngõ cụt? - Huệ Linh chưa gì đã
cắt ngang. - Em nên nhớ là trên đời này đàn ông họ đầy rẫy,
không tội gì mình lại làm khổ chính mình. Đấy là kinh nghiệm
của chị. Em cần phải ghi nhớ nằm lòng điều đó.
- Nhưng em đã bị cuốn hút.
- Trên đời này có biết bao thứ thu hút được ta? - Linh nói-
Nhưng có thế nào thì ta cũng phải bình tĩnh khách quan, chớ có
thật tình quá mà thiệt.
Huệ Linh ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm gỡ đầu, rồi quay
lại hỏi.
- Có phải anh chàng bác sĩ Ngô Di Lợi không?
Huệ Quân cười như đứa con nít.
- Tại sao chị lại nghĩ đến điều đó?
- Ở nhà này mẹ đã thất vọng với chị quá nhiề, nên đặt hết hy
vọng vào em. Vì vậy chị thấy lúc gần đây mẹ hợp đồng với bà
Ngô, tấn công em dữ quá.
- Nhưng em với anh Lợi không hạp.
- Đúng, chị cũng thấy đều đó.
Quân thắc mắc.
- Mà chị định suốt cuộc đời này không lấy chồng thật sao?
Huệ Linh nhìn ảnh mình qua gương.Trên ba mươi tuổi. Cái dáng
dấp thanh xuân đang phai dần. Những nếp nhăn đã bắt đầu xuất
hiện trên trán. Linh đáp.
- Có lẽ vậy.
- Em biết hiện nay có rất nhiều đàn ông đang vây quanh chị cơ
mà?
- Đúng. - Linh cười buồn nói. - Nhưng em biết không, họ làm
vậy với một mục đích là kéo chị lên giường. Chớ nào có tốt
lành gì?
- Đối tượng của chị phải như thế nào?
- Thế còn em?
Huệ Quân định nói phải có cái chung thủy như Trung Triết, và
cáo đẹp trai, giàu có, lỏi đời như Lý Hoàn. Nhưng lại nói.
- Không biết, đợi lúc gặp sẽ hay.
Huệ Linh lắc đầu.
- Em nói dối, em đã gặp rồi, bằng không em nào có đến đây tìm
chị làm gì?
- Dạ...
- Có phải là em đang rối rắm?
- Vâng, em thật sự rối. - Huệ Quân thú thật. - Em tưởng là
mình có quá nhiều người chiêm ngưỡng, nhưng cuối cùng chẳng có
người nào cả.
- Vậy thì em khoan quyết định, hãy đứng bên lề.
- Nhưng em lại không làm được điều đó.
Huệ Linh nhún vai.
- Vậy thì chỉ còn có nước em cầu nguyện đi, biết đâu Thượng đế
sẽ đoái hoài đến mà ban cho em phép lạ.
- Chi Linh! Em nghĩ là... Chỉ phải là một chuyên gia về tình
yên chứ?
- Chuyên gia à? - Linh tự chỉ vào mình. - Nếu đúng như điều em
nói thì bây giờ chị đã là phu nhân của một tay đàn ông nào rồi.
Biết đâu lại là thủ lĩnh của một đám tiểu yêu. Rồi suồt ngày
quần quật với thau quần áo, với bếp núc...
Bây giờ thì Huệ Quân mới hiểu. Chị Linh cũng mong mỏi lập gia
đình. Muốn có một mái ấm hạnh phúc thật sự. Có điều chị ấy kén
chọn, không muốn tự làm khổ mình.
Thì ra đã là đàn bà trên đời này, ai cũng như ai.
- Vậy thôi, để em về phòng riêng của em vậy.
Quân nói và nhảy xuống giường. Linh nhìn theo.
- Em đã tự tìm được cách giải cho chính mình?
- Vâng.
- Vậy thì gắng mà lấy chồng sớm đi, để ta sớm có cháu bồng.
- Em sẽ cố!
Quân nói.
- Thôi chào chị!
- Chào em.
Huệ Quân đi ra ngoài, khép cửa lại. Mặc dù Linh không hề nói
rõ cái gì, nhưng Quân đã biết. Cái chuyện giữa Hải Lan và
Trung Triết. Tốt nhất Quân không nên chen vào.
Mọi thứ rồi tự nó sẽ giải quyết thôi.
Võ Hải Lan nằm trong lòng Trung Triết. Họ đã thuê phòng này
trong một khách sạn nhỏ.
Mọi chuyện đã qua. Triết đang nằm đấy hút thuốc. Chàng có vẻ
suy nghĩ. Suy nghĩ điều gì thì Lan không biết. Nhưng Lan cũng
không hề mặc cảm. Lan nghĩ mình chỉ làm những gì mình muốn làm...
Lan nào biết là đã có một sự thay đổi lớn lao trong ý nghĩ của
Triết.
Suốt sáu năm qua, Hải Lan vẫn là niềm sống, là hy vọng của
Triết. Vậy mà hôm nay không hiểu sao Triết lại có cảm giác như
lạc điệu, mệt mỏi.
Mặc dù vẫn có cái cảm giác hòa hợp trên thân xác. Triết vẫn
đạt đến tuyệt đỉnh của khoái cảm. Nhưng Triết thấy như thiếu
thốn một cái gì. Phải chăng vì khi gần nhau, Hải Lan không còn
là Hải Lan ngày nào, mà bây giờ đã là bà Lý Minh? Phải chăng
vì Lan đã là mẹ của hai đứa bé? Khiến Triết có mặc cảm phạm
tội? Triết cũng không phân tích được.
Hải Lan ngước lên nhìn Triết. Triết đang nghĩ ngợi gì thế?
Buồn chán? Hối hận? Thất vọng? Lan gọi.
- Anh Triết.
Triết dụi tắt thuốc, cúi xuống hôn lên trán Lan, yên lặng. Lan
hỏi.
- Anh có thấy hối hận không?
- Hối hận điều gì?
- Sáu năm mong đợi cái ngày hôm nay.
Triết chỉ lắc đầu không đáp, Lan lại hỏi.
- Em bây giờ không phải là Hải Lan ngày cũ của anh rồi, phải
không?
- Anh vẫn thấy thế.
- Em không tin. - Lan nói. - Nhìn thái độ anh, em thấy có cái
gì lạ lắm.
Lạ à? Triết định hỏi. Thế nào mới gọi là không lạ? Nhưng lại
thôi. Con người nhiều khi thật là kỳ cục. Khao khát, chờ đợi
nôn nã những gì mình không đạt được nhưng khi đã có rồi... Mọi
thứ trở nên không quan trọng nữa... Nếu lúc gặp lại, Hải Lan
cự tuyệt giữ khoảng cách với chàng, có lẽ Triết sẽ đau khổ.
Nhưng cái tình yêu tuyệt vọng kia sẽ càng nung nấu hơn, cháy
rực hơn. Phải chăng bây giờ mọi thứ đã quá muộn?
Triết nhớ đến lời của Huệ Quân.
- Anh Triết, anh đang nghĩ gì đó?
- Nghĩ về chuyện của chúng mình.
- Chuyện chúng mình thì sao?
- Đi đến đâu?
- Chưa biết, còn anh?
Triết lắc đầu. Một buổi vụng trộm để đạt được điều gì? Một sự thỏa mãn về tâm lý? Xác thịt? Tình yêu?
Trước khi gặp nhau. Lan có nghĩ đến điều đó không?
- Em có cho Huệ Quân biết chuyện này không?
Lan hiểu Triết nói gì, nàng đáp.
- Không, nhưng mà em nghĩ là Quân rồi cũng nghĩ ra. Cô ấy nhạy bén lắm.
- Và lúc đó... Cô ta sẽ trút hết trách nhiệm cho anh.
- Anh sợ à?
- Không sợ.
Triết nói, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó không ổn. Lan cũng biết như vậy.
Triết ngồi dậy, lấy đồng hồ ra xem, rồi nói.
- Khá khuya rồi!
- Em biết.
Lan nói nhưng vẫn nằm yên.
- Hải Lan này...
Lan nói như yêu cầu.
- Anh hôn em lần nữa đi.
Trung Triết cúi xuống. Tạm thời quên hết mọi thứ! Chỉ nghĩ đến những gì mình đang có thôi.
(Hết Chương 5 ... Xin mời xem tiếp
Chương
6) |