Lý Hoàn và Trần Hùng Nhơn đang ngồi nghiên
cứu bảng kế hoạch của xí nghiệp để tìm phương án tối ưu nhất
cho những công tác sắp đến thì Lệ Hồng chẳng gõ cửa gì cả đi
thẳng vào.
Hùng Nhơn nhìn thấy Hồng, vội nói với Hoàn.
- Thôi chút xíu nữa tiếp vậy.
Nhưng Hoàn đã khoát tay.
- Không cần!
Rồi quay sang Lệ Hồng, Hoàn hỏi.
- Có chuyện gì không? Nói ngay đi.
Hồng cầm tấm chi phiếu lên, lắc lắc.
- Thế này là thế nào?
Hồng hỏi. Hoàn chau mày.
- Cô cho là quá ít à?
Hồng không đáp, xé tời chi phiếu nát vụn. Hùng Nhơn ngạc nhiên,
còn Lý Hoàn ngả lưng ra sau nói:
- Vậy ý cô thế nào?
- Anh?
- Anh là sao? Đồng tiền? Quyền lực? Tôi nghĩ là chỉ có ba
tháng sống với tôi, cô đã tậu được một chiếc xe du lịch, một
số nữ trang và mấy cái áo lông. Như vậy là khá lời rồi... Tôi
còn tặng cô một tấm chi phiếu bấy nhiêu còn chưa đủ sao?
Lệ Hồng lắc đầu.
- Cái mà tôi muốn là... anh!
À, thì ra là vậy! Hùng Nhơn lắc đầu, ghê thật.
Trong khi Lý Hoàn bình thản.
- Cô nên nhớ là tôi đã mang tiếng vô tình từ lâu. Chưa có một
người đàn bà nào nắm được tôi.
- Nhưng tôi là người tự tin!
- Tự tin cũng phải thực tế!
- Nhưng trường hợp tôi khá đặc biệt. Lệ Hồng bước tới gần chỗ
Hoàn ngồi hơn. - Nếu không, anh làm sao lại vì tôi vung tiền
ra nhiều thế?
- Không phải chỉ với cô. Tôi nổi tiếng rộng rãi mà? - Hoàn nói
và nhấn mạnh.
- Tôi thích vui thi hợp buồn thì tan chớ cần gì phải rùm beng,
tạo ác cảm vừa mất tình cảm bè bạn, bất lợi cho cả hai.
Lệ Hồng tròn mắt, một lúc hỏi:
- Ai là người "kế nghiệp" tôi vậy?
- Chuyện đó không quan hệ đến cô.
- Tôi sẽ tìm ra.
- Tùy cô. - Hoàn nhếch môi cười nói. - Nhớ khi nào tìm được
gởi cho tôi một bản sao, để tôi khỏi phải mắc công đi chụp nhé?
Lời của Hoàn làm Nhơn cười. Lệ Hồng thì nổi nóng.
- Cái con đó có gì hơn tôi chứ? Nghệ thuật làm tình ư?
- Sao lại nói chuyện hạ cấp đó vậy?
- Vậy chớ nó hơn tôi chỗ nào?
- Không biết.
- Lý Hoàn! Anh nên nhớ là... tôi không dễ bỏ qua chuyện này
đâu.
Hồng nghiến răng nói. Một kho tàng chưa kịp đào kiệt đã lọt
vào tay người khác.
- Thì cô muốn làm gì thì làm, tôi sẵn sàng chờ xem. Có điều
cái tấm chi phiếu đó, nếu bao giờ cô hồi tâm cứ tới đây nhận
lại, tôi sẽ giữ nguyên giá trị của nó.
- Thứ đạo đức giả!
Lệ Hồng nói và giận dữ bỏ đi ra, đóng sầm cửa lại.
Hùng Nhơn lắc đầu.
- Đúng là đàn bà!
- Cậu biết không, đàn bà họ nhiều mặt lắm, họ cũng thay đổi
như chong chóng vậy.
Nhơn hỏi:
- Anh không sợ cô ấy sẽ tổ chức một cuộc họp báo à?
- Nếu sợ, tôi đã không buông cô ta như vậy.
Hùng Nhơn gật đầu. Nhưng mà Lệ Hồng đẹp, sang, biết cách chiều
chuộng lại thanh lịch như vậy mà Hoàn vẫn buông , vậy thì cái
cô gái kia thế nào? Hẳn phải đặc biệt lắm?
- Anh Hoàn, tôi cũng muốn biết.
- Biết gì.
- Cái cô gái mà cả Lệ Hồng phải ganh tỵ.
- À.
Lý Hoàn nghĩ ngợi, Nhơn lại tiếp với tư cách người bạn thân
chứ không phải nhân viên thuộc quyền.
- Cô ấy hẳn "ngon lành" lắm?
Lý Hoàn lắc đầu.
- Làm sao tôi biết, khi tay tôi còn chưa nắm được tay cô ta cơ
mà?
***********
Dương Tú Bình biết là đã đến giờ hẹn đến bênh viện tâm thần để
gặp bác sĩ như lịch hẹn. Nhưng không hiểu sao nàng lại sợ
không có ý đi.
Có lẽ vì Bình ngại gặp Lợi. Người thấy thuốc có đôi mắt soi
mói. Đôi mắt đó như thấu suốt qua tâm linh của nàng.
Bình ngồi dậy, nhắc cái ống nghe đặt rời khỏi máy. Thế này thì
sẽ chẳng có ai quấy rấy nàng được. Kể cả Lợi, khi đến giờ mà
Bình không đến, chắc chắn chàng sẽ gọi dây nói đến nhà . Nàng
không muốn nghe giọng nói của Lợi. Ta đã là gánh nặng của gia
đình. Bây giờ không thể là gánh nặng của Lợi nữa. Cuộc đời ta
không có niềm vui thì không nên làm cả người khác bị nhiễm
bệnh.
Nhưng mà ... ta sống để làm gì?
Ngày ngày Bình cứ mấy lượt hỏi bản thân. Nhưng vẫn không thể
trả lời được.
Người nhà đề nghị Bình nên lập gia đình. Vì nghĩ là lấy chồng
xong Bình sẽ khỏi bệnh ngay. Chuyện thật là buồn cười. Lấy ai?
Có ai can đảm lấy ta chứ? Trừ cái ông bác sĩ Lợi. Bởi vì ông
ấy biết rõ ta. Nhưng mà biết rõ thì làm sao dám lấy.
Bình nhìn xuống những vết cắt ở tay, rùng mình. Chỉ có cái
chết là giải quyết được tất cả. Hay là ta thử một lần nữa xem?
Cõi đời này nào còn gì để ta lưu luyến? Bình ngả người ra sau,
tựa vào ghế. Giờ này hẳn Lợi đang chờ. Thôi thì quyết định
ngay đi! Thế là Bình uể oải đứng dậy, đi lại tủ thuốc gia đình
lấy hết tất cả thuốc trong tủ ra. Bình rót một ly nước đầy. Có
cần đễ lại chúc thư không? Bình chợt thấy buồn cười. Cho một
viên thuốc vào miệng. Có gì nữa đâu mà dặn dò mà viết chú.
Mọi thứ đều vô nghĩa.
***********
Võ Hải Lan nhìn đứa con gái nằm ngủ ngon trên giường. Con bé
có vẻ hồn nhiên, ngây thơ như một thiên thần. Con cái là niềm
vui. Mà ta có những hai đứa. Nó có giữ vững được trái tim đang
lay động không?
Chợt nhiên Lan có cảm giác phạm tội, nàng vội vã rời ngay
phòng con.
Ra tới phòng khách. Lan thấy ngay Huệ Quân. Quân đang tự nhiên
ngồi uống nước trà.
- Ồ, Quân vào bao giờ mà tôi không hay vậy?
- Gặp bà Lý đi ra cửa hàng bách hóa mua trứng, tôi ghé vào đây.
- Bữa nay không viết lách gì cả à?
Lan vừa ngồi xuống cạnh Quân vừa hỏi. Quân không đáp ngay, nói.
- Thế anh Lý Minh không có ở nhà ư?
- Ông ấy thì tối ngày chỉ biết có bạn bè. Có lẽ là họ đang
đánh bạc...
Lan nói không giấm giếm. Trong khi Quân nghĩ: Đó có phải là lý
do để Lan gặp lại Triết không? Một cách để trả đũa chồng.
- Mà Quân hỏi ông ấy chi vậy?
Lan hỏi, Quân nói:
- Này chị Lan. Chị có biết là thứ sáu tuần trước tôi đã gặp
chị với anh Triết.
Lan vẫn thản nhiên.
- Vậy à?
- tôi biết là mình không có quyền hỏi. Nhưng mà đứng ở vị thế
của người bạn, lại hiểu rõ về chuyện của hai người... nên...
- Thế Quân muốn gặp anh Triết không?
Câu hỏi của Lan làm Quân giật mình, Lan lại tiếp.
- Nếu muốn tôi sẽ sắp xếp để hai người gặp nhau.
- Chị Lan, tôi không biết chị muốn gì. - Quân nói, bởi vì thật
sự Quân không biết mục đích của Lan. - Chị muốn ngờ tôi làm
trung gian để giải quyết chuyện hai người ư?
- Không phải như vậy. - Lan nói. - Tôi biết là Quân cũng muốn
gặp anh Triết phải không? Quân đừng sợ... Chuyện đó không có
gì mâu thuẫn đâu.
- Thật tình tôi chưa rõ ý chị.
- Quân biết đấy. Chuyện hôn nhân của tôi với anh Lý Minh hoàn
toàn không hạnh phúc như mọi người nghĩ. Tôi đã nghĩ là mình
vẫn có thể giả lơ cố sống cho qua, nhưng rồi anh Triết quay về
lại làm nhen nhúm cái hy vọng trong tôi. Nhưng tôi sợ...
Chuyện rồi sẽ đi đến đâu? Tôi không thể khống chế tình cảm của
mình cũng không biết rồi phải làm gì.
- Tôi thấy tốt nhất là chị không nên gặp anh ấy nữa.
- Tôi có thể làm được chuyện đó. Nhưng tôi biết anh Triết thì
không.
- Đó chỉ là một cách để ngụy biện cho chính mình. - Huệ Quân
to tiếng nói. - Lý trí của chị bảo là không nhưng trái tim của
chị lại ao ước gặp.
Lời của Quân làm Lan yên lặng. Có lẽ Quân đã nói đúng.
- Tại sao chị lại không buông ta anh Triết để anh ấy gặp một
người con gái khác với một tình yêu trọn vẹn? Tái tạo lại hạnh
phúc đời mình.
- Bộ Quân nghĩ là tôi chưa nghĩ đến chuyện đó sao?
- Vậy sao chị lại không hành động?
Quân hỏi. Hải Lan chợt nhìn Quân nghi ngờ.
- Hình như cô khá quan tâm đến anh Triết?
Quân lúng túng.
- Tôi chỉ thấy thương hại! Mười năm rồi, anh ấy phải trả giá
quá đắt cho tình cảm mình. Chị còn có gia đình. Còn anh ấy thì
không. Đừng đẩy anh ấy một lần nữa xuống địa ngục.
Hải Lan nhìn xa vời.
- Anh ấy từ nào đến giờ có rời khỏi nơi ấy đâu?
Lời của Lan làm Huệ Quân quyết định ngay.
- Vậy thì tôi nhận lời gặp anh ấy.
- Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho hai người.
Quân lại thắc mắc.
- Nhưng liệu anh ấy có ý muốn gặp tôi không?
- Đừng đặt chuyện đó thành vấn đề.
- Nhưng biết đâu anh ấy lại cho là tôi nhiều chuyện, ham chen
vào chuyện người?
- Huệ Quân. Cô lại đắn đo rồi.
Huệ Quân cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
- Quân biết không, nếu ông chồng tôi là một người chồng gương
mẫu, biết quan tâm đến vợ con, thì tôi làm gì dám nghĩ đến
Trung Triết. Đừng nói chi là gặp mặt... Rõ ràng là sáu năm về
trước tôi đã có sự chọn lựa sai lầm. Quyết định quá vội vã nên
bây giờ tôi phải nhận lấy sự báo ứng... Người yêu mình thì bất
kể là mình đã là cánh hoa tàn, vẫn yêu vẫn một lòng. Trong khi
ông chồng thì lại chẳng một chút quan tâm.
- Tôi nghĩ chị có thể đặt thẳng vấn đề với anh Lý Minh.
- Đã sáu năm rồi, không lẽ còn không hiểu nhau?
Huệ Quân suy nghĩ, rồi hỏi.
- Anh ấy có thêm một bóng hồng nào bên ngoài không?
- Tôi cũng không biết. - Hải L
- Hải Lan cười nhạt. - Mà nếu có chắc tôi cũng không ghen đâu.
- Nhưng nếu chị cứ kéo dài thì sợ là hạnh phúc gia đình bị đe
dọa?
- Cũng không có gì đáng nói.
- Nhưng mà còn bé Thi Huệ và Thi Cầm?
Lời nhắc nhở của Quân làm cho Hải Lan bối rối. Đúng rồi. Trẻ
thơ cô tội. Với những cảm nghĩ đơn sơ, có lẽ chúng đã cho rằng
mình có một gia đình hạnh phúc. Cha mẹ yêu thương nhau.
Vậy thì sự xuất hiện của Trung Triết có được chúng chấp nhận
không? Chưa hẳn Trung Triết cũng xem chúng là con ruột của
mình. Mọi thứ rồi sẽ không đi đến đâu cả.
Tình yêu và hôn nhân là hai vấn đề khác nhau, làm sao có thể
chắc chắn là... Khi đã là chồng, Trung Triết lại không giống
Lý Minh chứ?
Sự nhắc nhở của Quân khiến Hải Lan tỉnh táo phần nào. Lan lại
nghe Quân nói.
- Chuyện này tốt nhất đừng để cho anh Lý Minh biết. Bằng không
chuyện sẽ rắc rối hơn.
- Quân yên tâm, tôi sẽ không nói đến và anh ấy cũng không để ý
đâu.
Quân nhìn Lan. Chợt không hiểu mới lấy nhau có sáu năm sao họ
lại có thể lạnh nhạt như vậy? Ở nhà, cha mẹ nàng sống chung
nhau gần ba mươi năm trời vẫn tương kính, yêu thương, che chở
nhau, nào có gì không phải đâu?
Không lẽ con người ở thời đại này không hiểu thế nào là hôn
nhân? Không biết trân trọng những cái gì mình có. Phải chăng
vì vậy mà bây giờ họ thích ly dị. Ly dị là một phong trào. Hôn
nhân là một nấm mồ chôn kín tình yêu? Quân chán nản không muốn
nghĩ tiếp, nàng đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về.
Hải Lan đi theo.
- Lúc này chuyện viết lách của cô đi đến đâu rồi?
Quân cười.
- Ai gặp tôi cũng hỏi chuyện đó... nhưng mà lúc gần đây, đầu
tôi như đóng băng, nên viết chẳng ra một chữ.
- Kiên nhẫn, từ từ rồi cô sẽ thành công.
- Vậy à? - Huệ Quân lại cười. - Có lẽ tôi sẽ lấy chuyện của
quy' vị viết thành truyện đấy.
- Như vậy thì Quân sẽ thủ diễn một vai trong đó chứ?
Hải Lan cười đùa. Quân ngẩn ra. Biết đâu ta lại chẳng có một
vai trò quan trọng trong chuyện này.
**********
Dương Tú Bình mở hé mắt. Không biết hiện ta đang ở thiên đàng
hay địa ngục? Tại sao chugn quanh lại yên lặng thế này?
Nhưng rồi Bình lại thấy cườm tay như nhói đau. Nàng nhìn xuống
dây tiêm huyết thanh. Như vậy có nghĩa là Tú Bình vẫn còn sống
và đang nằm trong bệnh viện.
Bình thất vọng. Ta chưa chết. Tại sao chết cũng khó như vậy?
Chung quanh vắng lặng. Chẳng ai bên cạnh. Có lẽ người nhà đã
chán nản. Cha mẹ đã quá mệt mỏi với ta nên buông xuôi. Để mặc
ta một mình. Như vậy thì càng tốt! Tốt thôi! Ta sống như một
thứ thừa thải... nhưng Bình chưa kịp nghĩ thêm thì cánh cửa
phòng mở ra. Ngô Di Lợi xuất hiện.
Bác sĩ Ngô Di Lợi xuất hiện trong chiếc Blouse trắng. Vậy là
Bình đang nằm ở dưỡng đường mà Lợi phục vụ. Nhưng tại sao ta
lại nằm ở đây?
Bác sĩ Lợi bước đến.
- Sao? Cảm thấy khỏe chứ?
Bình không trả lời, hỏi.
- Sao tôi lại ở đây?
Lợi tuy còn giận Bình về chuyện tự sát của nàng, nhưng thấy
Bình đã tỉnh, chàng cũng thấy nhẹ người, nhìn cái khuôn mặt
xanh xao của người mình yêu mà Lợi thấy xót xa. Tiếng của Bình
hỏi tiếp.
- Sao anh không trả lời tôi vậy?
- Hôm ấy, chờ mãi không thấy cô tới. Lợi nói. - Tôi gọi dây
nói đến nhà, chẳng ai nhận, thế là tôi truy theo hồ sơ bệnh lý
tới tận nhà. Vừa lúc mẹ cô cũng có việc quay về...
Bình có vẻ thất vọng.
- Có nghĩa là tại tôi chưa tới số?
Nghe Bình nói mà Lợi thấy bất mãn. Chết đâu phải là phương
thức hay nhất đâu?
- Anh kể tiếp đi!
- Thế là tôi đưa ngay cô vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi mọi
thứ đã ổn định, với sự đồng ý của ba mẹ cô, tôi đưa cô đến đây
để dễ theo dõi và trị liệu.
- Sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Tại sao không biết ư? Ngô Di Lợi bước nhanh đến bên giường,
trừng mắt nhìn Bình.
Cô thật sự không biết à?
Lợi nói mà giận vô cùng. Bình không phải là con người không
nhạy bén. Không lẽ ta chẳng có chỗ nào để Bình lưu ý đến sao?
- Được rồi! Dương Tú Bình! Cô hoàn toàn không biết tại sao ư?
Bình nhìn lên, chợt hiểu. Bình đau khổ nói.
- Anh là người hiểu tôi nhất trên đời này. Vậy mà anh cũng nào
có cứu vãn được tôi?
- Đừng bi quan như vậy Bình ạ.
- Nhưng sao lại chẳng bi quan?
Lợi không trả lời được. Chàng chỉ nhìn Bình, nhưng chàng biết
là tình yêu sẽ mang lại tất cả. Lợi sẽ mang hạnh phúc và niềm
vui trở về cho Bình.
Chỉ có điều là... Bình có chịu để Lợi yêu không?
- Tại sao anh lại đứng yên lặng như vậy?
- Tôi đang nghĩ về Bình đây.
- Vô ích thôi, chỉ lãng phí thời gian!
- Em đừng có nghĩ như vậy.
- Anh Lợi, tôi thấy trong bệnh viện này có nhiều cô y tá rất
đẹp...
Nhưng Lợi nói.
- Cũng có rất nhiều bệnh nhân làm điên đảo mấy ông bác sĩ.
- Chuyện xảy ra lâu lắm rồi à?
- Chuyện gì?
- Bác sĩ yêu bệnh nhân.
Lợi chỉ biết lắc đầu cười. Bình nói.
- Nếu vậy bác sĩ đó phải được điều trị như bao bệnh nhân khác.
Lợi nhận xét.
- Cô vẫn còn nhận định nhạy bén. Vậy là không có vấn đề.
- Bao giờ thì tôi được xuất viện?
- Cô nôn nóng chuyện đó lắm ư?
- Tôi không ưa cái không khí ngột ngạt trong bệnh viện.
- Vậy thì từ đây về sau đừng có đụng tí là tự sát nữa. Cô biết
đấy, có ai thích vào bệnh viện hoài đâu?
Bình nằm yên nhìn Lợi một lát rồi nói.
- Tôi nào có muốn được cứu sống đâu.
Lời của Bình làm Lợi đau xót.
- Còn người nhà tôi đâu rồi?
- Ai cũng đều bận rộn, ở đây lại xa nhà. - Lợi giải thích. -
nên ba mẹ cô giao cô cho tôi. Ngày mốt nhằm nag2y nghỉ. Họ sẽ
quay lại thăm.
- Anh nhận chăm sóc tôi như vậy, mẹ tôi không ngạc nhiên sao?
- Hình như cũng có.
- Như vậy là nhờ anh thuyết phục giỏi đấy.
- Sai rồi, nếu giỏi thì tại sao cô sứ tự sát mãi?
Và Lợi nhìn Bình hỏi.
- Thế nào. Một tí nữa cô muốn ăn gì nào?
- Bệnh viện không có khẩu phần à?
- Có, nhưng sợ là cô dùng không quen. Lợi nói. - Cô muốn dùng
gì cứ nóim sẵn tôi ra ngoài, tôi sẽ mang về cho cô.
Lời của Lợi làm cho Bình cảm động muốn khóc. Lợi còn dặn dò.
- Nhớ nằm nghỉ cho nhiều để mau bình phục.
- Anh giúp tôi cất cái chai huyết thanh đi.
- Để nó cạn rồi tính.
Bình dọa:
- Nếu anh không làm, tự tay tôi sẽ gỡ nó xuống.
- Nếu vậy, tôi sẽ nói với mấy cô y tá canh chừng cô.
- Sao anh dữ quá vậy?
- Tôi nghĩ thời buối bây giờ mấy cô cũng nào có ưa những anh
chàng nhu mì mủm mĩm như cục bột.
- Thôi anh đi ra giùm đi!
- Hẹn một chút sẽ gặp lại.
Lợi nói, rồi bỏ ra ngoài. Bình nhìn theo, bất giác mỉm cười.
Cái anh chàng ngang thật!
Bà Hứa và bà Ngô hai người xách giỏ đi chợ. Câu chuyện của họ
chỉ xoay quanh hai đứa con của hai người. Bà Ngô hỏi.
- Thế con Huệ Quân nó lại đi Cơ Long nữa à?
- Lỗi phần nào cũng tại cha nó. Tậu thêm cái nhà ở đấy để bây
giờ nó xem cái nhà ở đây như quán trọ.
- Con đứa nào lớn rồi mà chẳng vậy?
- Thế còn cậu ấm của bà thì sao?
Bà Ngô lắc đầu, tố khổ.
- Cái hôm đó thấy nó với Huệ Quân đi xem hát, tôi mừng quá.
Vậy mà quay về, nó lại trịnh trọng tuyên bố: Huệ Quân chỉ là
một đứa em gái, chứ không gì khác.
- Ồ! Con gái tôi cũng vậy.
- Nó không chịu lấy vợ, thằng Di Khang cũng bắt chước nó.
Bà Hứa tán đồng.
- Lũ trẻ bây giờ chúng nào có biết được nỗi khổ tâm của cha mẹ
đâu?
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
- Chị biết tôi mong Huệ Quân có chồng thế nào không? Cái con
chị nó đã khiến tôi khổ quá rồi. Con gái mà học đòi như con
trai: Độc thân muôn năm, phụ nữ bình đẳng...
- Có lẽ chúng ta không thể không áp lực chúng được.
- Vâng.
- Nhưng như vậy có sợ phản tác dụng không?
- Cùng lắm là như bây giờ thôi... Chị biết không, ở cái tuổi
Huệ Quân bây giờ, tôi đã có ba đứa con.
- Vâng, tôi cũng đã đẻ thằng Di Khang rồi.
- Vậy thì không thể để tình trạng này kéo dài mãi.
- Vâng.
Bà Ngô tán đồng.
************
Huệ Quân thả dọc theo bờ ruộng, suy nghĩ cho một bố cục mới.
Chọn nghề viết lách là nghề không đơn giản. Quân biết đều đó
từ lâu. Vậy mà Quân lại chọn. Không giống như chị cả. Tốt
nghiệp đại học xong làm một thư ký kế toán. Lương bổng vừa
cao, vừa nhàn. Tiền xài ăn diện không hết... Trong khi Quân...
thu nhập thất thường nhiều lúc phải làm cả cái màn "ngửa tay"
với bố mẹ nữa.
- Đang đi, Quân chợt nhớ ra. Tối nay còn phải gặp mặt Trung
Triết. Hải Lan đã thông báo cho Quân biết điều đó nhưng tối
nay Quân sẽ nói gì với Triết? Anh chàng sẽ nghĩ về ta thế nào?
Một con người thích làm chuyện bao động. Ăn cơm nhà vác ngà
voi?
- Cô Huệ Quân!
Chợt có tiếng gọi. Quân quay lại, thì ra là Lý Hoàn. Sao anh
chàng biết ta ở đây mà đến?
- Anh đi đâu vậy?
Quân hỏi. Hoàn thú nhận.
- Tôi theo chân cô từ nhà ra đây, thấy cô có vẻ nghĩ ngợi nên
không dám quấy rầy.
Quân chau mày.
- Nhưng anh theo tôi để làm gì? Này tôi cho biết, nếu anh định
bắt cóc đòi tiền chuộc thì gia đình tôi không có số tiền đó
đâu.
- Cô tưởng tượng phong phú quá!
- Nhưng anh theo làm gì chứ?
- Không có ác ý đâu mà sợ.
Huệ Quân cũng biết là Hoàn không có ác ý, nhưng mà nàng không
thích trò chơi cút bắt trong tình yêu. Quân cũng ghét chuyện
bỡn cợt tình cảm.
- Anh Lý Hoàn, anh biết đấy, tôi không phải là hạng gái mà anh
tìm. Huệ Quân đặt thẳng vấn đề. Anh khỏi cần phải tán tỉnh
tôi.
- Tôi biết.
- Anh không phải là mẫu đàn ông lý tưởng của tôi.
- Thế đối tượng của cô phải thế nào?
- Không phải là thứ "play boy".
- Cô cho tôi là Play boy à?
- Thế anh không phải ư?
Lý Hoàn lắc đầu.
- Không!
Huệ Quân cười nhạt.
- Thật à? Mà hình như anh có lắm tiền?
- Có lẽ.
- Anh có vẻ đang thích tôi?
Lý Hoàn gật đầu thú nhận. Huệ Quân ngẫm nghĩ. Cái bọn có tiền
họ thường nghĩ rằng muốn gì cứ sử dụng đồng tiền là giải quyết
tất cả. Và Quân nhếch môi nói.
- Nếu vậy sao anh không tìm hiểu cặn kẽ xem tôi thích gì?
- Cái đó tôi nghĩ để từ từ. Còn bây giờ tôi biết là... Cô chưa
có một người đàn ông nào cả.
Câu nói của Hoàn làm Quân cười.
- Có thể là chưa có, nhưng khi có chưa hẳn là anh.
- Vâng, tôi biết!
Hoàn nói. Cái bộc trực của người con gái rất dễ thương.
- Tôi có thể giúp rất nhiều trong việc viết lách của cô.
Hoàn nói và chợt thấy hối hận ngay. Đúng như điều chàng nghĩ.
Cô gái trước mặt đang cười chợt nghiêm hẳn. Hoàn vội đính
chính.
- Tôi xin được rút lại câu nói ban nãy.
Nhưng không còn kịp. Cô gái trước mặt nhếch môi.
- Anh định dùng tiền của anh để mua cả một nhà xuất bản cho
tôi à?
- Nếu đó là ý cô muốn?
- Hừ. Thế để đổi lại, tôi phải làm gì?
- Tôi không hề có ý đổi chác. Lý Hoàn vội nói. - Bởi vì nếu
thật sự cô có tài năng, sự giúp đỡ của tôi chỉ là một bước
phụ. Tôi không hề có ý làm cô bị tổn thương.
Huệ Quân cười nhạt.
- Mới khởi đầu mà anh đã đánh giá sai con người tôi. Lời của
Quân cho Hoàn thấy sự lưu lại của mình sẽ bất lợi. Chàng vội
móc tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Quân nói.
- Nếu cần gặp tôi, cô hãy đến địa chỉ náy.
Huệ Quân bình thản cho danh thiếp vào ngay túi áo không nhìn
qua một chút. Hoàn nói.
- Cô hãy tin đây là thiện ý của tôi.
Quân nhún vai.
- Chuyện đó... Tôi sẽ suy xét sau.
- Bởi vì tôi sắp sang Úc.
- Nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi?
Quân hỏi.
- Bởi vì ... Tôi không muốn cô đánh giá là ... Tôi đã thua
cuộc tự ý rút lui... Tôi có việc phải đi vắng một thời gian.
- Vậy à!
Quân thấy buồn cười. Chuyện chẳng giúp ích được gì. Bởi vì
Quân nào có ý mình rồi sẽ là bạn của Hoàn đâu?
Quân chào Hoàn rồi tiếp tục bước. Quân biết Hoàn sẽ không theo
tiếp. Người đàn ông tự trọng nào cũng phảo hành động như vậy.
(Hết Chương 4 ... Xin mời xem tiếp
Chương
5) |