COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

HƯƠNG CỎ DẠI

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]

Chương 3

flower

Bà tay Võ Hải Lan run run đặt điện thoại xuống. Nàng không dám tin là mình vừa liên lạc với Trung Triết. Đã sáu năm rồi mà giọng nói của Triết không hề thay đổi. Vẫn ôn tồn. chăm sóc một cách cảm động. Lan không biết tại sao Triết vẫn chưa quên nàng, nhưng mà... Lý Minh tuy thờ ơ một chút, nhưng vẫn tròn trách nhiệm là chồng cơ mà. Vậy mà không hiểu sao Lan lại đồng ý. Ban nãy Lan đã đồng ý để gặp Triết. Phải chăng chỉ để ôn lại kỷ niệm sáu năm đã qua? nhưng mà như vậy đã là không phải.
Lan nhìn hai đứa con gái của mình. Chúng nó đang vui đùa vô tư. Chúng rất dễ thương, niềm kiêu hãnh của Lan. Cuộc hôn nhân giữa nàng và Lý Minh đến đây đã bế tắc ư? Nó có liên hệ gì đến Trung Triết? Mà Triết bây giò tìm nàng lại với mục đích gì? Hải Lan càng nghĩ càng bối rối. Càng mâu thuẫn.
Không biết tại sao Lý Minh hôm nay cũng đến trường Mẫu giáo. Nhìn khuôn mặt xanh xao của vợ, Minh chợt thấy lo lắng. Phải chăng vì bấy lâu nay ta đã quá lơ là, bỏ rơi vợ con. Lan nhìn thấy chồng.
- Ồ! Hôm nay sao anh lại rãnh rỗi thế?
- À... anh có việc gần đây, nên nhân tiện ghé qua!
- Nhân tiện à? Chỉ đơn giản thế thôi?
- Mai anh có rảnh không?
- Làm gì?
- Đưa con Thư Huệ đi làm răng.
Lan nói, Lý Minh chợt nghĩ đến sòng bài tối nay, hỏi:
- Thế tại sao em không đưa nó đi?
- Mai em bận.
- Vậy thì để hôm khác.
- Anh muốn nói là chuyện làm răng của Thư Huệ hay là chuyện của em.
- Em muốn sắp xếp thế nào tùy em.
Lý Minh nói như vô can, làm cho Lan nổi nóng.
- Anh Minh danh đừng quên là Thư Huệ là con của anh đó nhé!
- Nó cũng là con của em. Vả lại tối mai anh nào có rảnh?
Lời của Minh làm cho cái mặc cảm tội lỗi của Lan biến mất. Lan giận dữ nói.
- Thôi được, chuyện bé Thư Huệ để em một mình thu xếp.
- Em giận anh hà?
- Làm sao dám giận anh?
Hải Lan cười nhạt, Lý Minh chợt thầy nhột như một người chưa làm xong nhiệm vụ. Nhưng ma việc của đàn ông là việc bên ngoài cơ... Đã lâu rồi Minh từng hãnh diện vì mình có được một ba vợ biết lo việc nhà chu đáo. Dù gì... Đàn ông sau một ngày làm việc, tối cũng nên thư giãn bên ngoài một chút chứ bắt ở nhà nhìn mặt vợ, chuyện đó Minh không làm đượcCó tiếng chuông reo vang. Minh sực nhớ ra, hỏi:
- Giờ ăn của học sinh, phải không?
Hải Lan chỉ gật đầu.
- Vậy thôi anh đi.
Minh nói, Lan nhìn chồng.
- Anh không lên gặp con một chút à?
- Không cần thiết, nó là con của mình mà, lúc nào gặp không được.
Minh có vẻ không quan tâm đến con. Lan nghĩ, phải chăng chàng có ý trách ta không cho chàng một đứa con trai. Nhưng có lẽ không phải là vậy. Minh cũng không thèm quan tâm đến ta. Lan thấy mệt mỏi.
Trong khi Minh lại cố tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Mè nheo với đàn bà dễ bực mình.
Thế là chàng vội vã rời ngay trường mẫu giáo của Lan.
************
Bữa nay, Dương Tú Bình có vẻ xanh xao hơn mọi ngày. Bình đã ngồi trước mặt bác sĩ Lợi thật lâu nhưng phải giữ thái độ yên lặng.
Ngô Di Lợi cũng cảm thấy hôm nay khá đặc biệt, lại có chuyện gì xảy ra. Thật ra thì Bình cũng muốn nói, nhưng như những lần khác, nên bắt đầu thế nào?
Bình không thể kể cho Lợi biết mình ghê tởm hết thảy mọi người. Bà con thân thuộc lẫn hàng xóm. Đa số đều nhiều chuyện và hay lợi dụng. Bởi vì có kể Bình biết Lợi cũng không giúp ích được gì? Lần nào đến đây cũng vậy. Lợi cứ bắt nàng nói, nói mãi, mà chẳng có một ý kiến đột xuất. Vô ích!
Nhưng Bình đã nghe Lợi lên tiếng.
- Cô chỉ yên lặng nhìn tôi gần nữa tiêng rồi đó nhé.
- Thế à?
- Bộ cô định cứ ngồi yên thế này trong suốt buổi trị bệnh ư?
- Cái đó cũng nào có thiệt hại gì cho bác sĩ. Chỉ mất tiền tôi thôi.
Bình nói làm Lợi ngạc nhiên Bình đã xem thường ta như vậy ư. Chỉ vì bốn trăm bạc mỗi tuần? Có lẽ việc trị bệnh của Bình đến đây kết thúc?
Đúng như Lợi nghĩ. Bình đã mở ví ra đặt tiền lên bàn rồi đứng dậy. Lợi không chịu được ngăn lại.
- Dương Tú Bình. Cô định bỏ dở việc trị liệu ư?
Bình yên lặng, Lợi tiếp.
- Chúng ta đã bỏ ra cả năm trời để nghiên cứu tìm cách khai thông bế tắc. Việc trị liệu đòi hỏi phải kiên nhẫn. Vậy mà cô lại bỏ ngang?
- Tôi thấy không còn thuốc chữa rồi.
Bình nói, nhưng Lợi cắt ngang.
- Cái câu đó đúng ra cô phải để tôi nói chứ?
- Nhưng anh chỉ là một bác sĩ, anh khôn gphải là thượng đế nên không phán truyền được. Mặc dù anh có là thượng đế, thì chưa chắc anh có thể cứu được tôi. Bác sĩ Lợi giả vờ không nghe, hỏi Bình.
- Cái chuyện cô kèm trẻ học đến đâu rồi?
- Bỏ cuộc!
- Tại sao?
Lợi hỏi làm Bình phát nóng lên. Bình thấy không thể chịu đựng được nữa. Nàng hét.
- Tại sao? Tại sao? Lần nào anh cũng cứ hỏi tại sao. Anh không hỏi câu đó không được ư? Tôi không muốn nghe anh hỏi. Tôi chỉ cần một đáp án, một lời khuyên. Tôi muốn thoát khỏi nổi khổ tâm, cái không gian đen tối, hiểu không?
- Nói tiếp đi!
Bình ngỡ ngàng nhìn Lợi, Lợi vẫn bình thản.
- Cô hãy nói hết những điều làm cô bất mãn, khó chịu những ẩn ức đang dày vò cô.
Bình vẫn đứng yên. Cái anh chàng bác sĩ này có tính kiên nhẫn cao hay chính bản thân anh ấy cũng đang mắc bệnh? Và Bình không ngăn được, buột miệng nói.
- Anh cũng là một tên điên.
Lợi có vẻ thích thú cười, khiến Bình không làm sao giận tiếp được, nàng lại ngồi xuống và giống như một quả bóng xì hơi.
- Anh có thấy những bệnh nhân giống tôi "đáng sợ" lắm không?
Lợi nhìn Bình rất lâu rồi nói.
- Không, cô là một bệnh nhân đặc biệt.
Bình cười. Bình chỉ nghĩ là Lợi nói thế để an ủi mình.
- Cô có dự tính tương lai sẽ làm gì không?
- Chưa.
- Ở nhà... Cha mẹ anh em có ai áp lực điều gì với cô không?
Có mà không! Bình không biết phải nói sao bây giờ. Bình nghĩ là bất cứ chuyện gì trong nhà, nàng đều đã kể hết cho Lợi nghe rồi nên Bình ngồi yên.
- Thế cô có dự định là sau này sẽ lấy chồng không?
Lợi hỏi. Bình chau mày mắt mở to. Lấy chồng?
Ai dám chọn người không bình thường như nàng làm vợ chứ? Vả lại chưa hẳn hôn nhân sẽ mang lại được hạnh phúc. Điều này, Bình thấy phải cần suy nghĩ.
- Cô lại yên lặng rồi. Sao chẳng nói gì cả vậy?
- Tôi nghĩ. - Bình nói. - Mấy lần đến đâ, bác sĩ đều bắt tôi nói, còn bác sĩ chỉ ngồi nghe. Bây giờ thì bác sĩ nói đi! Bác sĩ phân tích con người tôi xem nào?
Di Lợi tắt máy ghi âm. Chàng mang cặp mắt kính lên.
- Tôi cảm thấy cô là một người mẫn cảm, nhạy bén, đòi hỏi cao quá nên nhiều lúc không hiện thực. Bình giật mình, yên lặng nghe Lợi nói tiếp:
- Cô hiền lành nhưng yếu đuối, dễ bị ngoại cảnh chi phối... Cô lại sống quá nhiều bằng nội tâm, nên những áp lực kia ngày càng đè nặng lên đầu, làm cô ngộp thở. Cô chẳng biết làm sao hơn là tự dằn vặt, làm khổ chính mình. Sự phân tích của Lợi làm Bình cảm thấy người nhẹ bớt đi. Anh ấy hiểu ta ư?
- Bởi cuộc sống cô khép kín, nên cô không thích giải bày để người khác hiểu mình. Cô như một kịch sĩ có tài bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra như vui vẻ, hạnh phúc nhưng bên trong thì lại ẩn ức. Cái ẩn ức đó cứ chất chứa mãi... Lâu ngày không còn chịu nổi, nó nổ bung ra...
Bình bắt đầu cảm thấy cảnh vật trước mắt nhạn nhòa. Lợi không phải là không thấy, nhưng đây cũng là một hình thức trị liệu.
- Cô thấy tôi có cần nói tiếp nữa không?
Bình lắc nhẹ đầu. Lợi lấy chiếc khăn trong túi ra đưa cho Bình. Bình tự nhiên cầm lấy. Lợi nói:
- Từ đây về sau, cô không nên để tình trạng đó kéo dài mãi.
- Thế anh muốn tôi phải làm gì?
- Cô muốn làm gì thì cứ làm, không nên e dè gì cả. Lợi nói và nhấn mạnh. - Cô về nhà nghĩ kỹ xem có đúng không rồi vài hôm nữa đến cho tôi biết.
Lại đặt ra việc làm rồi. Bình nghĩ, nhung mà Lợi có thật sự giúp nàng được không? Bây giờ Bình không đặt Lợi ở vị trí một bác sĩ tri liệu nữa, mà là một người bạn trai.
Bất giác, Bình cười với Lợi.
***********
Còn cách giờ hẹn những nửa tiếng đồng hồ. Nhưng Võ Trung Triết đã ngồi chờ ở đây hai tiếng hơn. Điếu thuốc không rời tay, hết điếu này đến điếu khác. Chiếc gạt tàn đã đầy ắp.
Triết cảm thấy vừa lo âu, căng thẳng, lúng túng. Đã sáu năm trôi qua. Hải Lan có còn là Hải Lan ngày xưa của chàng không?
Khi Triết nghe tiếng động, quay lại thì Hải Lan đã đứng trước mặt chàng.
Vẫn dáng dấp sáu năm trước, mái tóc cắt ngắn hơn ngáy trước, nhưng vẫn mặc áo trắng, váy trắng. Thân hình vẫn thon thả, làn da trắng. Tuổi ba mươi chỉ khiến cho Lan thuần thục chín mùi hơn.
Triết ngẩn ra nhìn. Người đàn bà trước mặt đầy quyến rũ. Bồi bàn kéo ghế. Lan gọi một tách cà phê đen, rồi ngồi đấy nhìn Triết.
Sáu năm đã trôi qua. Hai ngàn mấy trăm ngày. Trong bằng ấy thời gian Triết đã sống ra sao?
- Em thay đổi nhiều lắm không?
Lan hỏi, Triết lắc đầu.
- Không thay đổi lắm.
- Anh khỏe chứ?
- Khỏe, nhưng làm sao vui được? - Triết cười buồn. - Nhất là sau khi mất em. Từ lúc em đi lấy chồng.
- Anh Triết. - Lan kêu lên. - Em đã nói với anh từ đầu cơ mà? Em đã bảo là cuộc tình của mình rồi sẽ không đi được tới đâu. Em đâu có lừa dối anh?
- Anh nào có nói là em phản bội anh. - Triết dụi tắt tàn thuốc rồi nói. - Tuy em cảnh cáo nhưng anh chấp nhận yêu và anh yêu. Anh không hề ân hận gì về chuyện chọn lựa tình yêu. Có điều bấy giờ anh quá tự tin. Anh cứ nghĩ là tình yêu kia sẽ buộc chặt anh và em. anh cũng khôngngờ sự xuất hiện của Lý Minh. Chính sụ ỷ lại, ngu muội làm anh mất em.
Lời của Triết làm Lan yên lặng. Bây giờ có nói những điều đó cũng nào có ích lợi gì? Lan đã là vợ, là mẹ của hai đứa nhỏ.
- Lúc đầu, hay tin em đi lấy chồng, anh đã giận dữ, điên cuồng lên. Anh thù em, anh hận em. Trên đời này có biết bao đàn bà con gái? Vậy mà anh thất bại. Anh không làm sao quên được em, tình yêu của em...
- Thôi anh đừng nói nữa.
Triết có vẻ thất vọng.
- Em không muốn biết sáu năm qua anh đã sống trong trạng thái tình cảm ra sao ư?
- Nhưng chuyện cũ đã lỡ rồi. Có thế nào cũng không cứu vãn được.
Lan nói, Triết yên lặng một chút.
- Thế Lý Minh thế nào? Cư xử với em có tốt không?
Triết hỏi. Lan yên lặng, không biết phải nói thế nào. Người chồng thế nào mới là người chồng tốt? Trên tổng thể mà nói Lý Minh cũng giống như bao nhiêu người đàn ông khác. Lan sống không thiếu thốn một tiện nghi nào. Còn về tinh thần? Chuyện đó có nên trách Minh không?
Sáu năm sống đời vợ chồng. Tình yêu đâu? Hay chỉ là bổn phận?
- Sao em lại yên lặng? Em hạnh phúc không chứ?
Lan gật đầu một cách máy móc, Triết cười nhẹ để phá cái không khí ngột ngạt. Lan hỏi.
- Thế bây giờ anh làm gì?
- Phụ việc cho ông anh rể.
- Anh đã có bạn gái khác chưa?
Triết quay lại nhìn Lan. Đấy là câu hỏi thật tình hay hỏi cho có hỏi? Triết chợt lớn tiếng.
- Đang đợi đấy. Hay là Lan giới thiệu đi.
Nhưng Lan có vẻ bình thản.
- Anh thấy Huệ Quân thế nào?
Lan nói mà chợt ân hận. Một thứ tình cảm ích kỷ nhem nhúm. Lan nghe Triết nói.
- Có phải cái cô gái tóc dài hôm trước gặp anh không? Lan gật đầu.
- Cô ấy có vẻ biết nhiều về chuyện chúng ta?
- Em chỉ nói cho cô ấy biết một cách đại khái. Nói như một chuyện giải buồn!
- Không được. - Triết nói. - Sụ thiếu nghiêm chỉnh một lần đã khiến anh ân hận cả đời.
Lan yên lặng hớp cà phê. Nàng nghe Triết hỏi tiếp.
- Thế chồng em có biết chuyện chúng ta gặp nhau không?
- Anh muốn là chồng em phải biết chuyện này à?
- Không biết, nhưng anh không muốn giữa em và chồng có sự cãi cọ rắc rối. Ngoài ra còn chuyện hai đứa con của em nữa.
- Anh biết nhiều quá.
- Vâng, - Triết lại đốt thuốc. - Xa em sáu năm nhưng chuyện gì của em anh cũng biết. Nhưng đó chỉ là một sự quan tâm đến người mình yêu. Không lẽ em không biết. Em muốn anh phủi tay tất cả à?
- Không phải như vậy. Lan buồn buồn nói. - Vấn đề là mọi chuyện đã lỡ hết rồi, anh còn tìm đến đây nữa mà làm gì?
Triết có vẻ hy vọng.
- Hải Lan, em có muốn cùng anh phấn đấu không?
- Phấn đấu chuyện gì?
- Em đừng giả vờ. Em hiểu ý của anh mà?
Lan thở dài không dám nghĩ đến. Không thể. Không thể làm cái chuyện vượt khỏi vòng đạo đức gia đình. Lan nói.
- Anh Triết này, trên đời còn biết bao người đàn bà hơn cả em?
- Thôi đủ rồi. - Triết có vẻ giận. - Em tưởng tôi mời em hôm nay, chỉ để nói chuyện phào thôi ư?
Lan cúi đầu, Triết tiếp.
- Tôi hỏi em! Em còn yêu tôi không?
Lan không biết trả lời sao. Triết lại tiếp.
- Nếu em còn yêu tôi, thì không có vấn đề gì khó khăn cả, tôi sẵn sàng coi hai đứa con của em là con ruột tôi.
Lan cắn nhẹ môi.
- Còn nếu không?
- Thì tôi sẽ không quay lại quấy rấy Lan nữa.
- Thật à?
Lan hỏi. Triết dụi tắt tàn thuốc.
- Em biết là tôi nói được là làm được.
Lan nhìn Triết khó nghĩ. Nếu để chuyện này kéo dài sẽ rắc rối to, nhưng từ khước thì Lan lại không làm được.
- Hải Lan. Em hãy thư thả suy nghĩ đi.
- Thế còn anh?
- Anh đã suy nghĩ sáu năm rồi còn gì??
Triết chậm rãi nói, Lan nghi ngờ.
- Trong suốt thời gian đó, anh không hề nghĩ đến ai khác? Không có người con gái nào để anh yêu sao?
- Em muốn anh phải chứng minh cho em thấy?
- Thôi không cần. - Hải Lan cười nhẹ. - Em hiểu. Có điều em không ngờ anh lại một lòng như vậy.
- Hiện giờ thì anh chỉ kém Lý Minh đồng tiền thôi, chứ ngoài ra anh có đủ tất cả.
- Anh cũng biết là em lấy Lý Minh không phải là vì tiền.
- Nhưng mà tại sao lúc đó chúng ta đang yêu nhau say đắm thì em lại bỏ anh đi lấy chồng? - Anh muốn biết lý do?
- Thôi... bây giờ thì chuyện đó không cần thiết nữa. Cái quan trọng là bây giờ anh muốn biết em quyết định thế nào? Lan yên lặng. Triết nhìn đồng hồ hỏi.
- Em vẫn rảnh rỗi chứ?
- Không, em còn phải đưa con em đi khám răng.
- Thôi được. - Triết khẳng khái nói. - Anh đã chờ đợi suốt sáu năm. Thì bây giờ có chờ thêm một ít hôm cũng không thành vấn đề.
Lời của Triết càng khiến Lan bối rối. Nhưng tình yêu cũ lại như những con sóng đang khơi dậy trong lòng.
Lan đứng dậy và bỏ về trước.

Huệ Quân đứng tựa người vào cột trạm đón xe. Chân đạp lên túi hành lý.
Quân lơ đễnh nhìn con đường trước mặt, mọi thứ vắng vẻ. Đứng khá lâu mà chẳng thấy một chiếc xe nào chạy qua. Quân uể oải chờ.
Có một chiếc xe du lịch chầm chập chạy tới. Quân không cố tình nhìn, nhưng cảnh đã lọt vào mắt.
Võ Trung Triết và Hải Lan đang ngồi trong ấy. Họ đang cười với nhau có vẻ thật vui. Rồi Triết hôn tay Lan. Như vậy là đã đạt được thỏa hiệp rồi ư?
Chợt nhiên Quân thấy một chút ganh tị. Họ hành động như vậy mà có suy nghĩ không? Lan đâu còn là con gái. Sự tự do cá nhân đã bị tước đoạt?
Quân còn ngần ngừ, thì thấy Lan bước xuống xe. Lan đi thẳng và không quay lại, Triết đã nhìn theo thật lâu mới cho xe chạy tiếp.
Từ lâu, Quân đã cho rằng mình là con người tự do, nàng không thích bị ràng buộc, chính vì vậy nên cho dù có rất nhiều bạn trai, Quân vẫn không để cho ai tiến tới.
Vậy mà không hiểu sao vừa gặp Triết, dù chỉ mới gặp có hai lần. Quân đã như bị cú sốc.
Quân cũng biết rõ chuyện tình của Triết và Lan. Có lẽ chính vì biết mà Quân mới có sự thay đổi này.
Đàn ông ở thời buổi này họ nào có quan trọng hóa tình yêu? Họ chỉ coi đàn bà như một món đồ chơi. Giải trí quên lãng giây phút buồn tẻ. Vậy thì vướng vào họ làm gì cho mệt?
Nhưng Triết thì khác. Lần đầu Quân thấy một người đàn ông biết si tình. Nhưng như vậy là hạnh phúc hay bất hạnh cho Lan? Quân không biết, nàng ngoắc chiếc xích lô, quay về nhà.
***********
Tiếng chuông cửa reo vang.
Ngô Di Khang bật dậy, chạy ra mở cửa.
Huệ Quân đang đứng trước mặt chàng với nụ cười.
- Mẹ cậu có nhà chứ?
- Không. - Khang vừa mời Quân vào nhà vừa nói. -
Nhưng chị tìm mẹ tôi có việc chi?
- Vừa về đến nhà, đã nghe mẹ tôi bảo sang đây.
Ngô Di Khang nhìn Quân cười.
- Chị biết chuyện gì không?
- Sao không? - Quân nói. - Muốn cắp đôi tôi với ông anh cậu chứ gì?
- Mà chị có chịu không?
- Cậu biết rồi còn phải hỏi.
Khang cười quay sang chuyện khác.
- Lúc này, chuyện viết sách của chị đến đâu rồi?
- Không cảm hứng.
- Vậy viết chuyện về tôi, hoặc anh tôi cũng được. Khang tỏ ra hào phóng nói. - Chị biết không, chỉ có một mình anh Lợi thôi chị đã có thể khai thác mãi không hết. Những chuyện tình lâm ly, ảo não, éo le...
- Thôi đủ rồi... Quân cắt ngang. - Cậu định hạ giá phái nữ chúng tôi à? Bây giờ anh ấy đâu?
- Trong thư phòng đấy, đọc sách.
Khang chỉ về phía căn phòng phía trong. Quân tự nhiên bước tới, gõ cửa.
- Cứ vào tự nhiên.
Quân đẩy cửa bước vào. Lợi trông thấy Quân cười nhẹ, chàng đặt tờ báo xuống, ngắm Quân.
- Cô có vẻ gầy hơn đấy. Có phải lúc này kiêng ăn không?
- Làm gì có chuyện đó.
- Đến tìm tôi có việc gì không?
- Đâu phải tự nhiên. Chuyện của mẹ anh và mẹ tôi đấy mà.
- À. Không biết sao họ lại nhọc công như vậy.
Lợi vừa lắc đầu vừa nói. Quân cười.
- Hay là chúng mình cứ theo ý họ đi?
- Tôi không có ý kiến.
- Nếu vậy thì chẳng còn gì trở ngại, mai mình có thể ra phòng hộ tịch đăng ký được rồi đấy?
- Mai làm sao rảnh?
- Vậy thì mốt.
- Cũng không được. Từ đây đến cuối tuần chẳng có ngày nào ở không?
- Vậy là anh không thật thà.
Quân giả vờ nói, còn Lợi thì lại cười.
- Nếu tôi mà thật thà... Sợ vừa nói ra cô đã bỏ chạy mất rồi.
- Có vẻ rành tâm lý dữ?
- Bác sĩ trị bệnh tâm thần mà. Lợi nói. - Vả lại chúng mình rành nhau quá rồi còn gì nữa?
Quân gật gù.
- Hình như năm nay anh đã trên ba mươi? Thế còn bạn gái đâu? Hay ít ra một đối tượng đang để ý?
Lợi yênlặng, óc thoáng hiện bónh Tú Bình. Nhưng thôi nói ra làm gì.
- Có rồi phải không?
Quân hỏi tiếp, Lợi chỉ cười.
- Kể ra cho tôi nghe đi. Tôi đang cần tài liệu đây.
- Chẳng có gì cả.
- Đừng giấu. Tôi không mách lại mẹ anh đâu mà sợ.
Lợi chỉ cười, Quân có vẻ dỗi.
- Nếu cả tôi mà anh không tin, thì thôi tôi về vậy.
- Này, Huệ Quân! - Lợi không còn giấu được, nói. -
Cô ấy là một bệnh nhân của tôi.
Lời của Lợi làm Quân tò mò ngồi xuống. Lợi kể tiếp.
- Cô nàng rất đẹp, nói năng lưu loát bình thường có điếu trên phương diện tình cảm đang gặp bế tắc nên cô ta bị chứng u uất. Không dám trực diện với cuộc sống. Đã mấy lần tự sát. Một con người chán đời không thích sống.
Huệ Quân bị lời kể của Lợi lôi cuốn.
- Tôi tri liệu cho cô ấy và rồi như bị chi phối. Tôi cảm thấy vui khi cô ấy vui, buồn khi cô ấy buồn... Tôi nghĩ bây giờ mình mới là bệnh nhân. Còn cô ta là bác sĩ trị liệu. Mỗi tuần chờ đợi đến giờ hẹn để được gặp mặt, để được trò chuyện với người mình ưa thích...
Đến lượt Quân lắc đầu.
- Vậy là anh ... tiêu rồi. - Quân nói. - Đến nước này sao anh không công khai đi?
- Làm sao lam chuyện đó được? - Lợi nói. - Ngay cái chuyện tỏ bày với cô ấy tôi còn chưa dám.
Huệ Quân chợt tỏ ra rộng rãi:
- Vậy để tôi nói hộ anh.
- Khoan! - Lợi nói - Để chuyện diễn biến xem sao...
- Bao giờ anh cần tôi giúp cứ nói.
Lời chợt nhớ sực đến.
- Thế còn... chuyện của cô?
- Tôi à? - Quân hiểu Lợi định nói gì - Vẫn chưa có gì thay đổi.
- Tại cô khó tánh, không tạo cơ hội cho người ta.
- Người ta nào?
- Thì những người đang đeo đuổi cô đấy?
Huệ Quân chau mà. Lý Hoàn có phải một trong những người đó không? Còn nữa, Võ Trung Triết? Nhưng anh ta nào có yêu mình?
- Làm gì có vẻ nghĩ ngợi như vậy?
Câu hỏi của Lợi mang Quân về thực tại. Quân cười nói.
- Tôi đang nhẩm tính có bao nhiêu người đang đeo đuổi mình. Mà sao lại không đọc được tên một người nào cả.
- Tại cô nhìn cao quá đấy!
- Thì cũng giống như anh thôi.
Lợi không muốn cãi thêm. Chàng nhìn đồng hồ rồi nói.
- Có đi xinê được không? Năm giờ có một xuất kìa.
- Vậy thì tuyệt - Quân nói - Chúng mình mà đi chung thế này, mẹ anh, mà cả mẹ tôi, họ sẽ tràn trề hy vọng.
- Thế thì hay quá! - Lợi nói - Để tôi đi thay áo nhé.
- Vậy để tôi ra ngoài, tán gẩu với Khang vậy.
Và Quân bỏ ra ngoài, Lợi còn lại một mình trong phòng. Chàng ngạc nhiên không hiểu tại sao mình không yêu Quân mà lại yêu Bình. Một người con gái bệnh hoạn? 

(Hết Chương 3 ... Xin mời xem tiếp Chương 4)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: February 23, 2004
This story has been read (Since February 23, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)