Lý Hoàn vừa bước xuống máy bay là đi ngay đến văn phòng. Hồ sơ
chất đống, Hoàn phải giải quyết cho xong trước khi đi tìm Huệ
Quân. Điều mà Hoàn đã nôn nóng ngay từ khi còn ở Úc.
Chưa có một cái gì bảo đảm là Hoàn sẽ được Quân, vậy mà không
hiểu tại sao...
Xưa tới giờ đâu phải Hoàn chưa hề biết đàn bà? Đủ hạng. Nhưng
mà... Huệ Quân là một trường hợp đặc biệt, khác hẳn bao nhiêu
cô gái khác. Quân chẳng coi Hoàn ra một ký lô nào. Bị coi
thường nhưng Hoàn vẫn không quên. Có tiếng động ở cửa. Trần
Hùng Nhơn ôm thêm một đống hồ sơ vào. hoàn đưa hai tay lên.
- Anh Nhơn, những việc này anh có thể thay mặt tôi giải quyết
được mà?
- Xin lỗi. - Nhơn nói. - Nhưng anh là tổng giám đốc nhé.
Hoàn hỏi:
- Ở nhà có chuyện gì lớn không?
- Có chứ, Lệ Hồng ra tay rồi đấy.
Hoàn chau mày tỏ vẻ khó chịu. Nhơn tiếp.
- Anh biết không? Cô ấy mướn một sở thám tử tư, hai mươi bốn
trên hai mươi bốn tiếng dõi từng hành động của anh đấy.
- Làm sao anh biết chuyện đó?
Hoàn hỏi, Nhơn ngồi xuống ghế trước mặt Hoàn, nói:
- Bạn bè mình đông quá mà? Có tin gì mà không biết? Vả lại cậu
là một nhân vật khá nổi tiếng ở thành phố này, chuyện gì có
dính líu đến cậu người ta đều đồn rầm lên. Trương Lệ Hồng đã
tuyên bố sẽ quyết đấu với cậu đấy.
Hoàn lắc đầu.
- Đàn bà thật là kỳ cục, tại sao không chấp nhận sự thật?
- Lý Hoàn. Cậu không biết thật à? Nếu cậu là một người đàn ông
tầm thường thì Hồng sau khi vắt cạn nước đã đá đít cậu từ lâu,
đằng này cậu lại là " ngân khố" nên mọi chuyện không thể giải
quyết đơn giản.
Lời của Nhơn làm Hoàn thấy tức cười. Như vậy thì Lệ Hồng đã
chọn Hoàn chỉ vì tiền ư? Tiền là tất cả. Vậy sao Huệ Quân lại
có thái độ xem thường chàng? Hay đấy chỉ là một thủ đoạn? Rõ
ràng là Quân biết Hoàn giàu có cơ mà? Đấy chẳng qua là một
cách làm cao. Để nâng giá lên thôi... Hay thật sự là Huệ Quân
bảo thủ, nguyên tắc? Coi thường đồng tiền?
Tất cả những điều đó, thời gian sẽ trả lời.
Nhưng mà bây giờ Trương Lệ Hồng đã thách thức. Hoàn phải lưu
ý. Bởi vì đàn bà, một khi họ đã hận, cái gì họ cũng dám làm...
************
Đây là lần đầu tiên Dương Tú Bình và Ngô Di Lợi gặp nhau ngoài
bệnh viện.
Cởi chiếc áo blouse ra, Ngô Di Lợi có vẻ trẻ trung hoạt bát
hơn nhiều.
Hai người ngồi trong một quán cà phê hạng sang. Vừa uống cà
phê vừa nghe nhạc thính phòng. Đã lâu rồi, chẳng ai lên tiếng.
Bình có vẻ tươi tắn hơn những ngày ở bệnh viện, da dẻ hồng hào
hơn.
Lợi ngắm Bình rồi hỏi.
- Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa?
- Thế còn anh? Anh đã thưa chuyện với cha mẹ anh chưa?
Ngô Di Lợi có vẻ không bận tâm lắm, nói:
- Gia đình anh thì đơn giản lắm. Không có gì đâu. Nếu sau này
lấy anh rồi mà có gì trục trặc, thì cũng dễ thôi. Chúng mình
sẽ không sống với gia đình. Anh có thể xin một căn phòng ở khu
tập thể bệnh viện, để chúng mình sống với nhau.
- Anh nói có vẻ đơn giản.
- Nhưng đấy là sự thật.
Bình nghĩ ngợi một chút nói.
- Nhưng liệu rồi em sẽ mang được hạnh phúc cho anh không?
- Nếu cần, sao em không thử xem?
Thử à? Chuyện đó thì Bình không dám. Bình sợ lại thất bại.
Chuyện ly hôn càng đau khổ hơn chết gấp vạn lần. Bình cũng
không tự tin lắm. Lợi có lẽ đã nhìn rõ suy nghĩ của người mình
yêu, chàng nắm lấy tay nàng như để truyền thêm can đảm.
Bình cười nhưng lại thở dài ngay. Lợi thấy vậy nói.
- Đấy, em lại bi quan rồi. Thế này thì phải cần có một ông
chồng làm bác sĩ chăm sóc.
- Thì đã có anh đấy.
Bình nói khiến Lợi mừng rỡ.
- Như vậy có nghĩa là em đã nhận lời rồi nhé.
Nhưng Bình chẳng có vẻ gì vui. Bình nói.
- Em chẳng thể làm thế nào để đóng kịch là đã yêu anh.
- Ồ, cái đó không sao. Từ từ rồi tình yêu sẽ đến mà.
Như thế có nghĩa là Lợi đã quyết định.
- Thế thì bao giờ em mới đi gặp ba mẹ anh?
- Càng sớm càng tốt.
Bình lại do dự.
- Em lại không biết...
- Ồ! - Lợi cắt ngang. - Tại sao em cứ nói không biết, không
biết hoài vậy!
Bình đành chịu thua.
- Vậy thì em mong là... Rồi em sẽ mang lại được hạnh phúc cho
anh.
- Anh nghĩ là... Chỉ cần em quyết tâm, là cái gì cũng làm được.
Lợi nói, Bình không hiểu Lợi nói vậy là vì quá yêu hay chỉ vì
quá bồng bột. Một năm, cái thời gian vừa đủ để Lợi quyết định,
nhưng với Bình thì đó chưa đủ để tin tưởng. Bình sợ bi kịch
lại xảy ra. Bởi vì lần này, nếu có, không phải chỉ một mình
Bình bị nhúng chìm... Nhưng mà, dù có thế nào... Không lẽ sợ
rồi buông xuôi. Thôi thì cứ thử như Lợi đã nói.
Biết đâu lại chẳng thắng?
***********
Huệ Quân đứng bên khung cửa sổ, mắt hướng ra ngoài. Một vở bi
kịch đang diễn ra trước mắt. Mưa thì đang rơi rơi. Dưới tán ô
màu đen, có một đôi tình nhân âu yếm nhau một cách tự nhiên,
không né tránh ai cả. Mà cái cảnh đó lại xảy ra ngay hành lang
nhà họ Lý mới khó chịu chứ? Huệ Quân biết hôm nay Lý Minh
không ở nhà. Hình như đến Cao Hùng để thương lượng một thương
vụ nào đấy. Lý Minh sẽ vắng nhà một tuần. Nhưng không lẽ vì
thế mà Hải Lan lại hành động táo bạo như vậy? Chẳng lẽ Lan ỷ
lại bây giờ trời tối lại vắng người chẳng ai để ý ư?
Vậy thì bậy quá! Còn cái anh chàng Võ Trung Triết nữa. Không
lẽ không biết giữ gìn?
Có lẽ vì Huệ Quân nhạy bén quá! Dễ cảm xúc quá! Nên Quân bực
dọc đến độ nước mắt ướt cả mặt. Hay là vì Quân yêu Triết?
Không biết. Quân chỉ cảm thấy hành động của họ khiến Quân cảm
thấy tự ái như bị tổn thương.
Sau đấy Hải Lan quay vào nhà, Triết cầm cái ô đen kia chậm rãi
bước ra cửa. Họ có vẻ hạnh phúc quá! Nhưng chuyện đó có đáng
không?
Chẳng biết nghĩ sao, Quân chụp lấy chìa khoá cửa và chiếc ví
bước nhanh ra ngoài. Mưa đổ trên tóc, trên người Quân. Mặc!
Quân vẫn như một cái xác không hồn lầm lũi bước. Con đường dẫn
đến trạm xe buýt đi về hướng nhà ga. Quân xông lên xe dưới
những đôi mắt hiếu kỳ của những người xung quanh. Rồi đổi xe
về nhà ba mẹ. Quân thấy bây giờ chỉ có về đấy! Cái không khí
gia đình may ra làm Quân thanh thản hơn. Nhưng rồi khi xe chạy
qua con đường tấp nập nhất thành phố, Quân chợt đổi ý. Nàng
lại xuống xe.
Quân cứ đi như vậy, lang thang trước các cửa tiệm. Mặc cho mưa.
Bây giờ khá khuya rồi. Các cửa tiệm sắp đóng cửa.
Hoàn nói như ra lệnh.
- Lên xe ngay!
Quân chẳng nghĩ ngợi gì leo lên xe ngồi cạnh Hoàn.
- Xin lỗi nhé, làm bẩn cả xe anh.
Hoàn với tay lấy chiếc áo khoác để sau xe mình đưa cho Quân,
rồi sang số cho xe chạy về phía trước. Và như vậy, rất lâu.
Hoàn ngồi chau mày yên lặng, làm Quân thấy ngột ngạt. Quân hỏi.
- Anh định đưa tôi đi đâu đây?
Hoàn cười nhạt.
- Cô còn quan tâm đến chuyện đó nữa à?
Quân yên lặng, Hoàn tiếp.
- Nếu cô thật sự quan tâm thì tôi nghĩ cô đã không đi lang
thang một cách bất định như nãy giờ.
Quân vẫn im lặng. Hoàn quay qua.
- Ban nãy, lúc lái xe ngang qua, nhìn thấy, tôi còn chưa tin
mắt của mình, tới chừng quay lại đúng là cô.
Hoàn nói với thái độ không vui như Quân đã làm điều gì không
phải.
- Thật cảm ơn anh.
Quân nói, nhưng Hoàn đã lớn tiếng.
- Cảm ơn gì chứ?
- Cảm ơn sự quan tâm vừa rồi của anh.
Quân nói, càng làm cơn giận trong lòng Hoàn nổ to hơn. Hoàn
ghì chặt tay lái như muốn bóp cho nó vỡ vụn ra.
- Anh có thể cho tôi xuống ở bến xe Taxi được rồi.
- Tôi có thể đưa cô đến tận nhà.
- Không dám làm phiền anh.
- Nhưng cô đã lỡ làm phiền tôi rồi!
Hoàn lớn tiếng. Quân quay qua trố mắt nhìn Hoàn.
- Ồ! Ai đã làm cho anh nổi giận như vậy?
- Sao cô không cho tôi biết.
- Biết cái gì? - Quân hỏi. - Anh cũng nào có phải là chúa để
tôi xưng tội? Hoàn cũng thấy mình vô lý, nên xẹp hẳn xuống.
- Chuyện tình cảm phải không?
- Chẳng dính dáng gì đến anh.
- Vậy thì... Yêu đơn phương?
Hoàn hỏi. Quân có vẻ giận. Nàng xoay tay nắm cửa, như định
bước xuống xe. Hoàn choàng tay qua giữ lại.
- Cô định tự sát à?
- Chuyện đó do anh đấy.
Quân nói. Hoàn chịu thua.
- Thôi cô cho tôi biết địa chỉ đi.
- Bây giờ tôi lại muốn quay về Cơ Long.
- Hình như ban nãy cô từ đấy về đây mà?
- Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý. - Quân nói. - Ban nãy... Tôi chỉ
định ra ngoài dầm mưa, tìm cảm hứng... Sống điên một vài giây.
- Chớ không quan trọng đến đỗi như anh tưởng đâu. Tôi chẳng hề
"thất tình" gì cả.
- Cô bịa chuyện khá lắm.
- Nhưng bây giờ tôi thật sự muốn quay về Cơ Long, để thay bộ
quần áo này.
Và Quân nhìn ra ngoài trời rồi nói.
- Hẳn anh cũng không muốn thấy tôi bị cảm mạo thương hàn chứ?
- Nhà tôi ở gần đây thôi.
- Nhưng tôi muốn về nhà riêng tôi thôi. - Quân nói. - Thành
thật cảm ơn thiện ý của anh đấy... Tôi để ý thấy anh lúc nào
cũng tốt với tôi.
Hoàn không còn cách nào khác hơn. Chàng nhấn mạnh ga.
Hôm nay coi như là một ngày thất bại.
***************
Lúc Lý Minh từ Cao Hùng trở về, chàng mới phát hiện có chuyện
không hay xảy ra ở nhà.
Hải Lan lúc gần đây thay đổi nhiều quá. Chợt nhiên rồi như
loài sầu đông nên bừng dậy dưới nắng xuân. Lan trở nên tươi
tỉnh, vui vẻ, trang điểm đậm màu. Và vắng mặt gần như thường
xuyên ở nhà.
Minh đã tìm đủ mọi cách dọ hỏi hai đứa con gái và cả người làm
trong nhà, nhưng tất cả lại tịnh khẩu như bình. Chẳng ai tiết
lộ bất cứ chuyện gì cho Minh biết.
Thế này là thế nào? Minh tự hỏi. Chắc chắn phải có chuyện thôi.
Hay là Lan đã biết chuyện giữa chàng và Bội Thi. Một cách ăn
miếng trả miếng? Báo thù? Huệ Quân có biết điều gì mới mẻ hơn
không? Đàn bà họ thường hay tâm sự nhau. Nhưng chưa hẳn là
Quân chịu tiết lộ cho chàng biết.
Phải khơi chuyện với Quân thếnào?
Minh đang ngồi nghĩ ngợi thì Võ Hải Lan bước vào nhà. Chiếc
robe trắng, giày cao gót, dáng đi yểu điệu như con gái. Nhìn
thấy Lý Minh, Lan có vẻ hơi ngạn nhiên, nhưng chỉ một chút
thôi.
- Em đi đâu về đấy?
- Khiêu vũ.
- Với ai?
- Bạn.
Lan đáp gọn. Nàng chẳng có gì là khiếp sợ oai chồng.
Minh nói.
- Thi Huệ và Thi Linh đều cần có em, chúng cần mẹ chứ không
cần người làm, em nên có mặt thường xuyên ở nhà.
Lời trách của chồng làm Lan đỏ mặt.
- Thế còn anh?
- Anh là đàn ông mà.
Lan trừng mắt.
- Đàn ông đàn bà gì cũng vậy, đều là con người... Vả lại nhà
này đâu phải của riêng tôi? Con cái cũng vậy, nó cũng là của
anh mà. Anh cũng phải có phần trách nhiệm chứ?
Lan nói. Giọng nói của Lan cho Minh thấy Lan đã thay đổi khá
nhiều. Không phải một Hải Lan ngày nào mới lấy nhau. Như vậy
là đã có sự báo động. Phải chăng đã có người đàn ông khác chen
vào? Nếu không, Lan chẳng bao giờ dám thách thức Minh như vậy.
- Huệ Quân có cùng đi với em không?
Minh hỏi. Lan đáp ngay.
- Không.
- Tại sao không rủ cô ấy cùng đi?
- Bởi vì cô ta không thích khiêu vũ.
Lan đáp. Không hiểu sao Lan không còn e dè nữa. Minh mà có đi
hỏi Quân chuyện này, thì cũng tốt thôi. Mọi thứ giải quyết
càng nhanh càng tốt, đỡ dày vò một ai.
Lan rất tin tưởng Triết. Triết một lòng một dạ như ngày nào.
Chỉ có Lan là còn do dự, vì còn chuyện con cái. Nhưng hôm nay
Lan thấy khá mệt mỏi rồi. Mọi thứ phải kết thúc nhanh thôi.
***
**
Võ Trung Triết ngồi đấy với lon bia, một điếu thuốc. Đầu Triết
mờ đục như khói thuốc.
Bây giờ thì mọi thứ đâu đã vào đấy. Hải Lan chỉ còn dính líu
với Lý Minh bằng một tờ hôn thú. Còn ngoài ra mọi thứ của Lan
đã thuộc về chàng.
Lúc gần đây, ngay nào Lan và Triết cũng gặp nhau. Dù có ngày
chỉ gặp nhau có ba mươi phút, nhưng gần như không thể không
gặp nhau được.
Và bây giờ Triết ngồi đây trước lon bia. Chàng nghĩ đến những
điều mà Huệ Quân đã nói.
Sáu năm qua, Triết lúc nào cũng nghĩ đến Lan. Chuyện đó là vì
sao? Sự không chịu thua thiệt? Nhớ thương? Vì không muốn mất
Lan?
Vậy thì bây giờ, Lan đã trở về với chàng. Mọi sự nhớ thương,
chờ đợi còn nữa hay đã tan biến?
Nhiều lúc Triết giật mình. Phải chăng tất cả đã thay đổi. Có
điều là ta và Lan đều cố chấp. Không dám nhìn thẳng vào sự
thật? Nếu lúc mãn hạn phục vụ quân ngũ trở về, Triết đừng có
quay lại tìm Lan, thì có phải là mọi kỷ niệm sẽ đẹp như ngày
cũ không?
Bây giờ thế nào? Một khoảng trống vô nghĩa? Kết quả rồi sẽ đưa
đến đâu? Lan và chàng sẽ đi đến đâu? Và cả hai có chấp nhận
một thực tế tàn nhẫn không? Triết cũng không biết! Triết phân
vân không biết có nên gặp lại Quân không? Quân có nhiều ý kiến
khá độc đáo. Rõ ràng là chuyện của hai người phức tạp.
Tất cả sống ở xã hội loài người chứ nào phải ở trong rừng? Nếu
muốn sống chung dài lâu, Lan còn phải tranh đấu mệt mỏi với
ông chồng, con cái. Gia đình chồng, gia đình Lan, rồi dư luận
xã hội, bạn bè... Cả Triết cũng vậy.
Mọi thứ sẽ phức tạp, không dễ dàng.
Ta sẽ hành động ra sao? Bàn tay Triết nắm chặt cái lon bia
không trên bàn bóp mạnh rồi ném vào sọt rác.
Không phải chỉ có thế. Gia đình ta chưa chắc đã chấp nhận Hải
Lan. Khi ta là một người độc thân, còn Lan là gái hai con bỏ
chồng.
Muốn làm một cuộc đời cách mạng trong gia đình nào phải dễ. Và
Triết không dám nghĩ tiếp.
************
Hôm nay gia đình họ Ngô đặc biệt vui vẻ.
Bà Ngô vừa thức dậy đã bận rộn, nhưng rất vui. Bởi vì hôm nay
là lần đầu tiên Ngô Di Lợi đưa cô bạn gái mà cậu ta chọn là vợ
về để ra mắt gia đình?
Bà thấy con mình cũng kín đáo thật. Hàng ngày về nhà chỉ lầm
lầm lì lì, rồi đột nhiên tuyên bố sẽ đưa cô bạn gái đã chọn về
nhà, để rồi tháng sau làm lễ cưới ngay.
Bà là người thủ cựu. Xưa tới giờ bà chỉ chủ xướng chỉ có gia
đình cưới vợ cho con, chứ không chấp nhận chuyện con cái đặt
chuyện đã rồi để cho cha mẹ nhận. Vậy mà bây giờ, chỉ thấy bà
vui vẻ chứ không hề càu nhàu.
Thôi vậy cũng được. Chưa gì đã thấy nó cười. Có lẽ cô bạn gái
kia là niềm hạnh phúc không cạn của nó.
Sáng nay ra chợ, bà Ngô đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn.
Sẵn dịp tạt ngang qua nhà họ Hứa, mời cả nhà bà Hứa và Huệ
Quân. Bà cố ý muốn để gia đình bạn thấy nỗi sung sướng của
mình. Thấy chưa, rồi chuyện đâu vào đấy.
Công việc xong tất, ba nhìn vào đồng hồ. Đã sắp đến giờ. Ngoài
phòng khách, chồng bà, ông Ngô Quốc Nhơn và con trai kế Di
Khang cũng đang ngồi sẵn trên ghế sa lông đọc báo, chờ đợi.
Tiếng chuông cửa reo vang.
Di Khang vội vã bước ra mở cửa. Nhưng không phải người họ chờ,
mà là mẹ con Huệ Quân.
Bà Hứa đi thẳng vào bếp, phụ bà Ngô. Còn Quân ở lại phòng
khách, "đấu khẩu" với Khang.
Quân nói:
- Tiếc thật, tôi không có số làm chị dâu của cậu.
Khang nhún vai .
- Vậy thì chị làm em dâu của anh Lợi vậy.
- Cậu nói vậy mà không sợ hối hận ư?
- Ồ, nếu tôi không hy sinh, thì ai chịu xuống địa ngục với chị
chứ?
Quân nói không lại, mắng.
- Giỡn chết bây giờ!
- Đấy nhé, chính chị từ chối chứ không phải tại tui nhé.
- Còn hàng tá bạn gái của cậu đâu? Làm như hiền lắm.
- Chịu thua. Cái gì chị cũng biết.
Khang nói và đưa hai tay lên trời.
Nhưng ngay lúc đó, Ngô Di Lợi cũng đã đưa Tú Bình vào nhà. Hôm
nay Bình mặc chiếc robe màu hồng bó sát người. Cái vóc dáng
dong dỏng cao toát ra một phong cách vừa quý phái, cao sang
vừa dễ thương.
Mọi người ngồi vào bàn ăn vui vẻ. Ông bà Ngô đều có vẻ hài
lòng. Cô dâu tương lai của hai người đẹp đấy chứ? Chẳng chê
trách vào đâu được. Huệ Quân cũng liếc sang Lợi nháy mắt như
ngầm nói: "Nhất ông rồi đấy nhé"
Nhưng cái nháy mắt kia lại gây ngộ nhận nơi Bình. Họ làm gì
vậy? Phải chăng một sự luyến tiếc tình cảm.
Bữa cơm rồi cũng trôi qua. Tất cả kéo sang phòng khách, dùng
trái cây tráng miệng.
Bây giờ mới là phần khảo sát chánh. Bà Ngô mở lời trước.
- Ồ, cháu Bình. Cháu tốt nghiệp ở trường nào vậy?
- Dạ, con chỉ mới học nửa chừng chương trình đại học là nghỉ
ngang. - Dương Tú Bình thành thật nói. - Nên chưa tốt nghiệp
đại học.
Bình thấy ngay nét bất mãn hiện trên mắt ông Ngô Quốc Nhơn,
chỉ có hai mẹ con bà Hứa là bình thản.
- Thế hiện nay cháu công tác ở cơ quan nào?
- Dạ từ lúc nghỉ học đến nay, cháu chỉ ở nhà không đi làm ở
đâu cả.
Bây giờ thì Lợi đã thấy sự bất lợi. Mấy ngày trước vì vui quá,
Lợi không tiên liệu đến cái tình huống này. Lợi đỡ lời cho
Bình.
- Con thấy Bình cũng không cần phải đi làm mẹ ạ.
- Nhưng mà ở không ở nhà không chán sao?
- Dạ không?
Bà Ngô có vẻ thất vọng, Huệ Quân vội nhảy vào cứu bồ.
- Bác Ngô biết không, bây giờ mà mấy cô chịu ngồi ở nhà hiếm
lắm. Vả lại cháu thấy thì như anh Di Lợi đây đâu cần một bà vợ
đi làm. Anh ấy phải có một người nội trợ giỏi, biết chăm sóc
gia đình để có thể dốc cả sức vào chuyện điều trị bệnh nhân.
Di Lợi liếc nhanh về phía Quân với một nụ cười cảm ơn. Ông Ngô
Quốc Nhơn đang ngồi đấy đột ngột đứng dậy nói.
- Quý vị ngồi chơi nhé. Tôi phải về phòng đây.
Sự bỏ đi của ông làm cho không khí trong phòng căng thẳng,
nặng nề ngay. Bà Ngô lộ rõ vẻ không vui. Con bà đường đường là
một bác sĩ nổi tiếng lại chọn một cô gái không ra gì làm vợ.
Di Lợi bây giờ mới thấy hối hận. Tại ta tất cả. Đúng ra phải
làm một màn khai thông tư tưởng trước. Còn bây giờ mọi thứ có
vẻ quá bất ngờ với mọi người. Làm sao họ chấp nhận được? Chỉ
có Bình là hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay từ đầu Bình đã không
dám tin cuộc hôn nhân này. Số phận nó mong manh quá...
Ngô Di Khang muốn giúp anh phá vỡ cái bế tắc nhưng mở miệng,
không ngờ lại làm cho tình cảnh rối ren hơn. Khang hỏi Bình.
- Hai anh chị đã quen nhau trong hoàn cảnh nào vậy?
Di Lợi vừa định trả lờ, đã nghe Bình nói.
- Tôi là bệnh nhân của anh Lợi.
- Sao vậy? - Bà Ngô chợt kêu lên. - Không lẽ cháu là ....
Di Lợi vội vã đính chính.
- Mẹ! Bình không có bệnh tâm thần gì cả.
Bình chợt thấy buồn cười, trong khi bà Hứa liếc nhanh sang bà
Ngô. Huệ Quân lại ra tay cứu vãn tình hình một lần nữa.
- Thật ra thì mọi người đều có tiên kiến với cái bệnh viện tâm
thần. Ở đấy đâu phải chỉ để trị bệnh cho người điên. Ngay
chính con nè. Con cũng là một bệnh nhân của anh Di Lợi. Tại
bác không biết chứ. Mỗi khi có chuyện gì khổ tâm, con cũng
thường đến đấy, nhờ anh Di Lợi giúp đỡ ý kiến, nhưng con có
phải là người điên đâu?
Dương Tú Bình nhìn Quân rồi nhìn Lợi, cái nhanh trí của Quân
chợt làm cho Bình ganh tị. Bình nói không suy nghĩ.
- Chị Quân và anh Lợi có vẻ thân nhau quá hở?
Đầu Lợi nãy giờ rối bù, bây giờ lại lãnh thêm một nhát búa.
Chuyện thế này là hỏng bét! Hỏng bét cả! Di Khang đứng dậy,
tìm một lý do để đi ra ngoài. Bà Hứa cũng đứng lên nhìn con
gái.
- Quân, thôi mình về đi, bằng không một lát nữa , chị con về
không có ai mở cửa.
Quân thấy hoàn cảnh Lợi đang dặp khó khăn, vội nói với mẹ:
- Thôi mẹ về trước đi, một lúc con về.
Thế là bà Hứa về. Bà Ngô thấy mình ngồi lại vô ích nên lấy cớ
nhức đâu bỏ vào trong. Bây giờ còn lại ba người. Quân mới thấy
là ban nãy mình thật lầm lẫn khi không cùng mẹ về luôn.
Nàng đứng dậy.
- Anh Lợi này, tôi về nhé.
- Chờ một chút, chị Quân! - Bình đứng dậy, qươ ngay chiếc ví
trên bàn nói. - Bây giờ đến phiên tôi phải đi mới phải chứ?
- Tú Bình! Di Lợi chụp ngay tay Bình nói. - Em ngồi lại, anh
có chuyện muốn nói với em.
- Còn chuyện gì để nói nữa? - Bình cười nói. - Chuyện đến nướn
này rồi anh chưa thấy sao? Không lẽ để nó xấu hơn nữa, anh mới
chịu?
Quân nói giúp vào.
- Chị Bình, thật ra thì chưa đến đỗi nào đâu chị.
Nhưng Bình đã nói.
- Tôo thấy chị đúng là người theo chủ nghĩa lạc quan! Và Bình
không đợi phản ứng của hai người, bước nhanh ra khỏi phòng
khách. Hành động của Bình quá đột ngột làm Lợi không biết phản
ứng ra sao. Mãi đến khi Huệ Quân giục.
- Sao anh không đuổi theo?
Thì Lợi như sực tỉnh chạy vụt ra khỏi cửa. Quân nhìn theo hai
người, thở dài.
*************
Trương Lệ Hồng xuất hiện trước cửa nhà riêng của Huệ Quân ở Cơ
Long.
Lệ Hồng rất đẹp. Nhưng cái đẹp nhân tạo nhiều quá, nên có vẻ
như không tự nhiên, giả tạo. Hồng đã đứng đấy, bấm chuông mấy
lượt mà chẳng có ai ra mở cửa. Như vậy không lẽ về tay không?
Hồng đang phân vân thì thấy Quân ở tiệm uốn tóc gần đấy bước
ra. Mái tóc đen mướt và chiếc robe trắng. Huệ Quân có vẻ trẻ
hơn thật nhiều so với cái tuổi hai mươi lăm. Nhưng dù sao cũng
không có cái gì gọi là xuất sắc. Không lẽ Lý Hoàn lại mê những
cái sắc đẹp bình thường này? Lệ Hồng không tin là mình sẽ thua
Quân. Một đứa con gái không có kinh nghiệm đường tình, sống lý
tưởng không thực tế.
Huệ Quân vừa về đến cửa, trông thấy một người đàn bà lạ.
- Chị muốn tìm ai vậy?
- Tìm cô đấy.
Hồng nói thẳng. Quân ngạc nhiên.
- Nhưng tôi có quen biết gì chị đâu?
- Chị quen với Lý Hoàn phải không?
- À!
Huệ Quân nghĩ ra. Hèn gì khuôn mặt có vẻ quen quen.
- Thế chị tìm tôi với mục đích gì?
- Cô cũng nên mời tôi vào nhà ngồi chứ?
Hồng nhắc, Huệ Quân vội lấy chìa khóa ra mở cửa. Hồng bước vào
nhà một cách tự nhiên.
- Chị muốn uống gì?
- Lý Hoàn thường uống gì?
Hồng hỏi ngược lại. Quân khó chịu.
- Lý Hoàn chưa hề đặt chân đến đây.
Quân nói và hỏi.
- Cô tên là gì hử?
- Trương Lệ Hồng.
- À! Thế cô dùng cà phê chứ?
- Cảm ơn.
Quân vào trong mang cà phê ra cho Hồng, còn mình thì uống
coca. Quân vẫn chưa hết bực dọc. Nàng biết người đàn bà trước
mặt hiểu lầm mình. Lần sau mà gặp Lý Hoàn, Quân sẽ mắng cho
anh ta một trận.
- Chị Hồng này, chị quá đa tâm đấy. Giữa tôi và Lý Hoàn chưa
có chuyện gì xảy ra. Anh ta mặc dù có tìm tôi mấy lần nhưng
chưa được tôi xem là bạn, chứ đừng nói gì khác.
- Nhưng hình như ông ấy đang si cô.
- Làm gì có chuyện đó? Chị hơn tôi gấp mấy lần cơ mà? - Quân
nói. - Đấy tôi ngồi đây này, chị ngắm xem có phải tôi nói đúng
không?
Trương Lệ Hồng biết là Quân nói thật, nhưng Hồng lại thấy như
bị sỉ nhục hơn. Cô gái trước mặt, cái gì cũng kém hơn mình.
Vậy mà tại sao Hoàn lại mê mẫn đến độ có thể bỏ rơi mình được
chứ?
- Lý Hoàn có đề nghị điều gì với cô chưa?
Quân không hiểu Hồng định nói gì.
- Chị nói gì tôi không hiểu.
- Cô có biết là anh ấy là người giàu có?
- Biết chứ?
- Cô có biết anh ấy là thần tượng của biết bao nhiêu người.
- À. Chuyện này thì không có tôi.
- Cô không coi anh ấy là thần tượng?
Hồng hỏi. Huệ Quân cười nhạt, nhún vai không đáp.
Hồng nói thẳng.
- Tôi thì không muốn mất anh ấy. Vì vậy cô đừng hòng đoạt được
anh ấy trên tay tôi.
Huệ Quân đỏ mặt, định phản kháng, đã nghe Hồng tiếp:
- Vì vậy tôi mong là cô nên giữ khoảng cách với anh ấy một
chút.
Huệ Quân thấy không khí căng thẳng một cách vô lý nên pha trò.
- Nếu không, chị sẽ cho người giết tôi chứ gì?
- Chuyện đó làm sao biết được?
- Buồn cười thật!
Quân cười nhạt nói, Hồng cũng cười, nhưng nụ cười đầy đe dọa.
- Tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ không để Lý Hoàn thoát khỏi
tay tôi đâu. Rõ ràng là Lệ Hồng đã bị tẩu hỏa nhập ma. Huệ
Quân đề cao cảnh giác. Đàn bà tuy yếu đuối nhưng rất ghê gớm.
Khi muốn làm việc gì, có thể họ sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Điều
này Huệ Quân biết. Thật vô lý! Khi không lại rơi vào cái bung
xung giữa Lý Hoàn và Trương Lệ Hồng.
Quân nghĩ. Nhưng dù gì thì... tốt nhất ta nên cách Lý Hoàn xa
xa một chút... bình yên hơn.
(Hết Chương 6 ... Xin mời xem tiếp
Chương
7) |