Cụ lại phát cái đét vào mông con Nụ lần nữa, cụ mỉa nó : mày
ăn bao nhiêu cũng chẳng vừa. Con gái như mày thằng nào lấy
làm vợ chắc theo ông theo bà sớm.
Con Nụ đang lồm cồm bò như chó cũng ngoặc lại : thế thì mày
đòi cưới tao làm gì. Và để cụ khỏi nói lôi thôi, nó thúc :
thôi, địt đi bố, còn để con về, trưa rồi. Cụ cố vói tay bóp
gỡ vú cái Nụ vài cú mới đút buồi vào lỗ lồn địt chết bỏ.
Hình ảnh con chó cái bị con đực quặp hông địt khiến xục xịch
tới xục xịch lui thế nào thì con Nụ hiện giờ cũng thế. Cụ
giữ hai bên mông nó, thúc buồi vào thì người con nhãi giúi
đi một chút về phía trước. Kẽ đít và hai mông đỏ rực lên vì
bị đùi cụ đẩn vào, cặp vú nó đầy nặng thả thòng lại một phen
ngoáy tung lên.
Cụ ôm lấy đít con bé nắc ngược lên hoặc đâm chúi xuống. Lưng
con Nụ cong dịu, vắt vẻo như đòn gánh, cụ bảo : mày đến
nhếch nhác, địt mà để váy đụp vướng lòa xòa, tao không nhìn
rõ người mày, chán bỏ mẹ.
Con Nụ nghĩ : thằng này địt mà còn ca như kép hát. Nên nó
chổng mông lên và hích mạnh vào buôi cho thằng ông mãnh câm
bớt mõm đi. Y như rằng cụ quíu liền, cụ ôm thít lấy nây bụng
con Nụ mà nắc, nắc ngay.
Cụ bảo con Nụ : tao sắp đứt bóng rồi, mày nạnh chân ra để
tao địt tới đi. Con nỡm cũng thấy lồn bị dằn vặt lâu và dữ
nên toạc chân như đế cầu cho cụ phạng. Cụ thọc ục ục, hứng
thì lại kiễng chân vói lấy một bên vú con bé mà bóp cho có
hứng và ngoáy tít con buồi đảo điên.
Cụ thở hồng hộc, con Nụ cũng lè lưỡi ra. Con bé quặt một tay
ra sau nắm lấy chân cụ mà rít lôi vào. Cả hai đều a tòng
nhau, đứa đâm đứa đỡ. Buồi lồn nghiến nhau chẳng khác tiếng
bánh xe lửa nghiến trên đường rầy, kin kít, ken két. Và cả
đoàn tàu chạy lên hòn đá do bọn trẻ nghịch tinh đặt trên
ray, tiếng khô khan của một va sụp làm cho đoàn tàu chênh đi.
Hai toa lăn kềnh ra, nhớt nhạo gì vỡ văng tung tóe. Đó là
thảm trạng của con Nụ và cụ lúc này.
Cụ thì như người vừa leo lên chót ngọn núi, vỡ ngực, bứt hơi,
mắt đổ hào quang, tai điếc đặc, còn cái Nụ thì như toa tàu
bị chỏng gọng, càng bánh giơ tít lên, vòng quay vẫn chưa
giảm, mỡ nhớt nhễu nhão đầy. Trong ổ lồn con nỡm cứ trào
trào ra từng vũng mà khiếp.
Cụ thấy muốn nôn, réo lên : Nụ ơi, mày làm ơn khép bớt cửa
nhà mày lại, để trống toác thế, trông rõ cả bản lề, ốc vặn,
lại dầu mỡ loe loét, gớm quá mày ơi. (CõiThiênThai.com) Con Nụ nhún vai rất
điêu : mới gặm như chó đã chê. No rồi lại sắp sửa dở trò. Đồ
vô ơn.
Cụ nghĩ đôi co với mấy mụ già mồm đâm dại. Nên cụ bỏ con Nụ
nằm quay lơ ra đó và cun cút đứng lên, chém vè nhanh. Con Nụ
chẳng hơi đâu gọi cụ lại vì chính nó cũng chẳng còn mảy may
sức lực để tranh luận với cụ.
Cụ vọt về nhà, mặt mày đỏ ké, đầu tóc rối bù. Cố bà mắng :
thằng bỏ mẹ, trưa nắng mà mày chui vào đâu đến mồ hôi mồ kê
vã cả ra. Cố ông thì tủm tỉm cười vì biết tỏng tong cái việc
thằng con cụ mới làm là gì. Cố vỗ vào đầu cụ ra điều khen.
Cụ huých huých đầu vào tay cố, chỉ ra sau. Cố gật ra ý hiểu.
Cụ đi trước, cố lặng lờ đi theo. Hai cha con đứng lại sau
phên lá. Cụ nói với bố : con Nụ khoe mẹ nó hay lắm, bữa nào
bố sang thăm. Cố ông thắc mắc liền : nó khoe mẹ nó thế nào,
mày cứ nói nửa chừng nửa đoạn, thày hiểu gì được. Cụ thấy
khó nói quá, gãi đầu gãi tai. Cụ cố chọn lối diễn tả thế nào
cho đầy đủ ý mà không phải nói huỵch toẹt cái chỗ của mẹ con
Nụ.
Cố ông thấy con ấp úng thì vừa nóng lòng, vừa dỗ : mày cứ tự
nhiên đi con. Mình đàn ông với nhau, việc gì phải ngượng. Cụ
nghe bùi tai nên phun hết : con Nụ bảo chỗ mẹ nó đi đái ấy
vừa to vừa đẹp lắm. Thày thử một bận đi.
Cố ông nghe đến, mắt sáng lên, miệng tróc tróc nhử chó. Cố
xoa rối tóc cụ và phang tiếng tây ra ào ào : bạc phe, bồng
bồng, ố là là. Cụ nghe lẩy bẩy như các viên bi đứt dây rơi
xuống mặt đá. Cố ông bày tỏ sự khen thưởng con bằng cách ôm
lấy cụ hôn như tây đầm hôn nhau. Cụ thích chí vì đã lập được
công với bố.
Hôm sau, cố dỗ cố bà bằng một trận la xiết, cố bà đang lật
chỏng gọng nằm ngáo, không kịp cột lại yếm và váy còn lòi
khoe đùi, thì cố ông nhỏn nhoẻn bước ra. Cụ nhìn thấy, cố
ông nhoẻn cười như hoa cứt lơn, lại vẫy vẫy tay rồi mới chịu
đi. Cụ nhân cơ hội bò vào sờ vú mẹ và bóp bú ngực cố bà.
Chả biết cố bà mệt hay ngủ mà cụ ngậm dứt vú dài ra như kẹo
kéo vẫn không thấy cụ mắng chửi. Cụ có day nhồi cả hai tay
lên vú thì cố bà vẫn im khe. Cụ tò mò chẳng hiểu ra sao, rón
rén lật váy cố lên xem sao. Cụ hốt hoảng lay cố : mẹ, mẹ, mẹ
ngủ mê thế nào mà chó nó lẻn vào mửa hết ra háng mẹ, bẩn quá.
Cố bà mắt nhắm mắt mở, hốt hoảng la : mày bảo thằng nào lẻn
vào, nó có trộm được gì không. Cụ thành thực thưa : con vừa
về thì thấy bố đi ra, còn mẹ ngủ mê ngủ mệt. Con nhìn yếm mẹ
chuệch choạc, vú vê để ra, con…(cụ cười cầu tài) hì hì ngậm
một ti cho đỡ. Cố bà không trách cụ mà hỏi tới : nhưng mày
bảo cái gì, mẹ nghe loáng thoáng chẳng hiểu.
Cụ lại cầm góc váy mẹ dở lên. Cố lính quính đè giữ lại. Cụ
buông váy ra nói với mẹ : con xem rồi, quân chó má nào say
rượu lại nôn cả ra háng mẹ, tanh bỏ bố. Cố bà tỉnh ngay biết
là cái của nỡm ấy do đâu bôi nhơ nhớp ra vậy, nhưng lấp liếm
: thằng mả mẹ nào say gì say khiếp, hay chưa chừng con Mực
nhà mình ăn phải thứ lạ nên mửa cũng nên. Để mẹ gọi nó vào
xem nó có chê không, nhược bằng nó đớp là đúng ông mãnh nào
rồi. Và cố vờ ngơ ngác đến hay : mà sao tao ngủ gì ngủ khiếp,
ngủ đến nó giở váy tao lên nôn cũng chả biết.
Và cố bà lết ra đầu giường, chậc chậc kêu con Mực. (CõiThiênThai.com) Con nhẵng
chạy ngay vào, đuôi vẫy lịa. Cố trụt xuống giường, quay lưng
ra phía cụ và vén cao váy ở phần háng lên. Con Mực chui ngay
vào nghe chóc chóc đớp như cá. Cố bà hết ngồi thụp xuống lại
nhảy cỡn lên, la chói nhói : mày liếm gì mạnh thế Mực, từ từ
thôi, mày làm tao buồn rủn cả người.
Cụ lắc đầu quầy quậy, chẳng hiểu chuyện gì vào chuyện gì. Cố
bà đã hạ váy rồi mà con Mực còn muốn xông vào làm sạch cái
đám tiệc mửa trong háng cố bà. Khiến bà phải đẩy nó ra giảng
giải : sạch rồi, mày liếm nữa chắc tao chết ngất. Cố cầm váy
rũ đùng đùng như rũ đi cát bụi bám ở đó.
Cụ nói lẩm bẩm : người lớn làm gì trẻ không sao đoán nổi. Cố
bà thấy con nhép nhép như thầy pháp đọc chú, bà hạch hỏi con
: mày lầm bầm gì thế, hay là mày rủa tao. Cụ chống chế :
không, con nào dám, song mẹ sai con Mực dọn cái món nhớt bẩn
đó, nó làm gì mà mẹ muốn té lăn té ngửa vậy.
Cố bà bật cười : tao tưởng mày nói xéo tao, ai dè mày thắc
mắc con Mực. Ôi, tao bảo nó ăn cái đám tanh tưởi đó, ngờ đâu
nó lại lấy lưỡi liếm lau, chao ôi, đúng là dài như lưỡi chó,
nó rúc vào háng tao nhột bỏ mẹ.
Cố nói mà cũng giúi hai tay vào kẹp khư khư như còn nhớ đến
con Mực liếm ra sao. Cụ nhân lúc mẹ bụm háng nhảy lò cò xán
vào một tay sờ bóp vú cố, còn miệng thì tợp tợp vú cạnh bên.
Cố bà đang dúm người, lại bị tay và miệng cụ rỉa bóp vào vú
buồn nhột tợn nên cố đẩy cụ ra.
Cụ lăn quay ăn vạ : con sờ, con bú thì mẹ không cho, mẹ để
thằng cha căng chú kiết vào giở váy lên nhìn còn mửa tùm lum
thì mẹ chịu. Hu, hu, con về mách bố cho xem. Cố bà vốn sợ gì
cố ông, song thấy con hiểu lầm nên vội can gián : mày sờ mà
cứ mơn măn vú mẹ, còn miệng mày tớp tớp thấy ghê, tao hình
dung con Mực đang nhảy đớp lấy nên nhũn cả người.
Để giải hòa, cụ ngồi yên lại xuống giường và bảo : giờ tao
bình tĩnh rồi, mày có bú, có vặt, có mò, có nắn gì thì tao
cũng chịu. Thế là cố lần tay ra sau lưng giật phéng dải yếm
cột phía đó ra. Cụ làm mà khoe : thế cho nó mát mà mày cũng
dễ nghịch nữa.
Cụ đang ngậm ti, bóp xoẹt xoẹt cũng ngoác miệng ra gạ : mẹ
cởi nốt váy ra cho mát luôn thể, nhưng cố bà gắt lên : không
được, chỗ đó xấu xí lắm, nó nhăn nhíu và lồm xồm như ngáo
ộp. Cụ giương mắt lên tự hỏi cái của quỉ ấy xấu tệ hại vậy
mà có thằng điên chui vào mửa lấy được cũng tài.
Cố bà lại tưởng con làm cao, nên chìa vú ra bảo : bú bóp thì
khoắng đại đi, còn lừng khừng sốt cả ruột. Cụ ngoạm vú mẹ
vào mồm, tay bóp cật lực, nhéo cho đầu vú cố toét lên và vùi
vùi mũi vào nhay bằng thích. Cố bà buồn tê tái người, tựa có
con giun đang bò lổn nhổn nên cục cựa luôn, hai vú càng bết
vào tay vào miệng thằng nhóc, cố trách : sao mà bố con giống
đúc khuôn nhau vậy không biết.
Cụ thì mơ màng đến con Nụ, cứ nhìn vú cố lại nhớ vú con
nhãi. Nên cụ vặt mạnh tay và bú đáo bú để. Cụ nhớ điệu nũng
nịu của con Nụ mà giận thịch thịch lên người cố. Chỗ háng cụ
cũng đã cứng dồn lên, cố bà chửi yêu con : mày chơi còn nhặt
cái gì dấu vào quần, cứng như củi, đâm vào mẹ nhói lên. Cụ
thẹn quá, phải cố nghĩ sang chuyện khác cho mềm lại.
Cụ nghĩ đến bố giờ đang ở nhà con Nụ. Chả hiểu cố ông đã làm
ăn được gì chưa. Thế nhưng sự thay đổi đột ngột của cái món
ở háng cụ lại khiến cố bà lưu ý : hay, lạ thật, của quỉ vừa
cứng đùng giờ lại đã mềm nhanh ra phết. Cố đòi xem, cụ chối
lia chối lịa : đừng, mẹ ạ, con sâu róm đấy, nó cũng khiếp
như con ngáo ộp của mẹ vậy.
Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Bà cố
giữ không cho con xem của nợ thì nó cũng che không để cố
nhìn con giun đất là huề.(Hết Phần 29... Xin mời
đón xem tiếp
Phần
30) |