Từ ngày lo vợ cho con xong, cố ông luôn theo dõi xem con
trai cố làm ăn với con bé như thế nào. Cố rất lo cậu cả của
cố lớ ngớ để đến nỗi cái Nụ nó xem thường thì gia phong cố
chẳng còn mặt mũi nào nhìn bà con, hàng xóm nữa.
Chẳng lẽ, ngay đêm tân hôn, cố mò vào để hướng dẫn con trai
cố thì còn ra thể thống gì, nhưng xem bộ dạng của con, cụ lo
sốt vó lên. Từ lúc nhìn thấy cái Nụ, thằng bé bấn xúc xích,
tay chân lóng ngóng, vồ vồ vập vập như con chó quấn chân chủ.
Mẹ cái Nụ còn ngờ ngờ ở đó mà thằng bé cứ rị lôi con đĩ vào
buồng. Con bé sợ mẹ lại khiếp cả bố chồng, nên hất tay ra,
càng hất thì con cố lại giữ trịt lại. Trông hai đứa ngỏn nga
ngỏn ngoẻn mà ứa gan. Thà con cố bạo dạn làm càn ào ào thì
là một nhẽ, có sao đâu vì là vợ của nó mà. Giữa hai họ mà
chúng nó có ôm ấp, sờ soạng nhau thì đã hẳn, ai chẳng thế,
đố cu cậu nào dám bảo là thấy vợ chẳng ngứa ngáy tay chân.
Các cụ, các ông, các bà có nhìn thấy cũng hiểu thôi. Thì bọn
trẻ nào có khác gì họ. Có khi thấy chúng xoắn xuýt sờ mó
nhau, quí khách lại đâm chợt nhớ kỷ niệm ngày cưới của từng
người. Chao ôi, chẳng gì sốt ruột bằng chú rể chỉ mong lễ
nghĩa chóng xong để lôi thốc vợ vào buồng, lột phăng xống áo
mà bóp vú cho đã.
Cố lờ mờ chẳng hiểu con trai cố liệu có đến nơi đến chốn gì
chăng, hay là nửa đời nửa đoạn để con bé nó cười cho thối
mũi. Trông mặt con cố thì cũng sáng láng đấy chứ, cố lại cất
công chỉ dạy nó đủ điều, nó mà ngu ngơ thì đúng là ăn cám xú.
O bế vợ mà không xong thì làm đếch gì ra hồn.
Cố trông cái Nụ chẳng phải thứ vừa. Bụng thỗn thện ra cả
chum mà vẫn ngúng nga ngúng nguẩy, y hệt con mẹ nó. Cố phăng
phăng nhận xét rồi mới nhớ bà ấy là xuôi gia, nhưng quả mẹ
nào con nấy thật. Bà ta thích bỏ bu mà cái tật làm mặt dễ
ngươi, song cũng chính vì cái chỗ nguây nguẩy đó mà cố mới
mết.
Cố nghĩ bây giờ trở đi, hai họ đã trở thành xuôi gia, cố có
đi lại tạt ngang hà rầm cũng chẳng ai ý kiến ý cò gì được.
Chả lẽ xuôi gia không được phép ghé hỏi han nhau dăm ba câu,
tiện thể thông báo cho nhau tình hình chồng vợ của con cái.
Nghĩ thế cố đã mừng húm, một công giải quyết được đôi ba
chuyện. Mẹ thằng con trai cố đỡ bị cố quấy rầy, tha hồ ăn no
ngủ kỹ, mỗi đêm cố chỉ phải nộp thuế xã hội cho mụ ấy một
lần thôi, còn để mụ ngáo cho sướng mắt. Thế là “ đang đêm
đội đèn đi đâu đó “, còn đi đâu nếu chẳng tót sang bên nhà
gái.
Mượn cái cớ vợ nhờ đi hỏi cách nấu món này món kia rồi đêm
khuya tối lửa tắt đèn, cố thực hành luôn việc nấu nướng tại
chỗ. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Này đây là vú bò nhé, nấu phải ninh cho nhừ, muốn ninh
nhừ thì phải nặn bóp sống để thịt mềm ra mới đúng. Cố nói mà
đêm khuya cóc có thịt bò đâu để thực hành, nên phải mượn vú
bà xuôi mà bóp thử. Bà xuôi thì im khe vì vú bò hay vú đàn
bà cũng có khác gì đâu. Vả chăng cố bóp lại điệu nghệ nữa
nên bà xuôi cứ ngậm miệng ăn tiền.
Cố bóp có dây có nhợ lắm, nên bà xuôi rên ư ử suốt. Cố bóp
ngoài yếm rồi chui luôn vào trong bóp cho cận tiếp xúc hơn.
Vú bà xuôi cứng dần, còn hơn thịt bò bắp giùng giùng theo
hai tay nhún xiết. Cố bóp vú bị cái yếm vướng lằng nhằng nên
gạ gẫm cởi phắt ra cho tiện việc. Bà xuôi năm thì mười họa
mới được đàn ông sờ vú nên rỉ rả thích mê tơi, nhưng dù giữa
đêm khuya, bà vẫn sợ có ai rình mò hay đi ngang nghe ngóng.
Nên cố bóp vú thì bóp, bà vẫn phải khề khà giảng cho yên tâm.
Đấy anh xuôi phải ôm đầy cả hai tay vun cho thớ thịt bó chặt
lại, rồi bắt đầu bóp, bóp từ từ ở ngoài sâu dần vào, bóp vắt
kiệt máu còn rịn ở thịt ra. Khi nào anh xuôi thấy hai tay
chai lại là thịt đã ngấm, lúc đó anh bóp cật lực vào, bóp
cho tóe hết nước tiết thì thịt mới săn, mới dòn được.
Cố bóp bằng thích, không ngờ bà xuôi lại khéo ăn khéo nói
đến vậy. Lại nữa, nghe lời bà xuôi chẳng khác tên học trò
mới lớn được dạy cách bóp vú phụ nữ. Cố bóp hai vú đến nổi
mụ lên cả, hai đầu vú chọc lia lịa như nhứ gọi cố sơi. Thế
là bóp vẫn bóp nhưng cố đã đưa luôn mồm vào ngậm bú giặm
thêm. Cố mút hết đầu vú này đến đầu vú kia, miệng liếm nút
còn ngón tay thì vê đầu vú đến sưng cục lên như quả nhót.
Bà xuôi vẫn lải nhải chỉ cách nấu ăn, giá có ai ở ngoài nghe
được tưởng là hai cố chăm chú bày cho nhau việc bếp núc. Chứ
thực sự cố vần vú bà xuôi dữ quá nên bà dúm tịt người lại,
không đứng nổi nữa. Lúc này bà xuôi đang chễm chệ ngồi trên
đùi cố, hai tay cố vẫn đang vặt hai vú bà.
Bà xuôi cẩn thận hết nhẽ. Trước khi ngồi lên đùi cố, bà đã
vén nhấc cái váy lên để khỏi bị hoen bẩn vì chất nhớt của
nhau. Cho nên khoảng mông trần của bà rị mọ trên vải quần cố.
Tuy cố không bú được vú bà xuôi nữa, nhưng hai bàn tay thì
chẳng khác một lũ côn trùng bò vờn nhung nhúc, rỉa rói hai
cái vú của bà xuôi. Cố vun hai đầu vú đến vều lên ọp xuống,
có lúc cố phải xoắn lấy chúng để vặt vắt như điên.
Bà xuôi nguẩy đùng đùng trên đùi, cố bị chạm vào khúc gân
đang cương cứng nên khó chịu. Bà xuôi nhận ra ngay, nên càng
ngoáy mông cho đòn thịt phải đội hẳn lên. Cố phải kêu : mụ
làm tôi nứng kẹt quá. Nói xong, cố xóc nách nâng bà xuôi dậy
và bảo bà cởi hộ quần cho cố.
Chỉ chờ có thế, mẹ cái Nụ nắm lấy hai bên cạp quần cố lôi ra.
Con buồi cố bi nhốt giờ được thả ra nên bung một cái sựt. Bà
xuôi phải vội nuốt nước bọt vì cái dạng hung hăng của khúc
thịt thừa này. Cố ưỡn người lên cho buồi trông sừng sững
hùng dũng hơn và bảo : sao bà xem được chứ.
Mẹ cái Nụ thẹn đỏ mặt, song ấp úng đánh trống lảng : dào,
mới phục vụ bà ấy xong có khác, trông lừng lững như cột buồm.
Cố vuốt dài con buồi cho nó vươn ra rồi bảo : chỉ được nước
đoán mò. Vừa ăn mà còn vênh váo được như vầy, có họa là cặc
ngựa. Bà xuôi nghe cố nói tỉnh bơ cái tên tục nên phẩy tay
hét : gớm, hay hớm gì mà kêu đích danh cái của quỉ lên như
thế. Nhà người ta gái góa mà nói chuyện buồi dái tỉnh bơ,
chả nể nang gì sất.
Cố ông bẽn lẽn xin lỗi và chìa hai tay ra nịnh : ừ, thì đây
nói đứng đắn, nào mời bà chị ngồi chỉ dẫn tiếp cho. Bà xuôi
vén nhẹ váy ngồi lên, cảm thấy cái vật của cố đập giúi giụi
vào đít mông bà. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Cố lại lòn hai tay dưới nách để bóp vú mụ.
Bà xuôi phải ngồi dạng hai đùi cho khúc thịt thừa của cố
chèn vào chỗ háng chứ không nó vật vã bà đến điên mất. Ấy
vậy mà buồi cố dài quá vẫn đội váy bà xuôi lên.
Bà xuôi được bóp vú lại và đầu óc lơ mơ vì khúc buồi cọ cạ
dưới mông đít nên phun béng chút khí ra. Bà xuôi thấy sướng
nên chống hai tay lên chân cố mà đùn cái đít bào lên phía
trong đùi cố. Cố đang xoe hai đầu vú bà mẹ cái Nụ thì nghe
ấm nóng ở đùi, cố biết bà xuôi phún đái ra rồi, song lại
thấy nhờn nhờn nên hiểu là mụ nứng xón khí chứ chẳng phải
xón tiểu.
Cố biết mụ đang sướng nên hỏi dồn cách nấu nướng. Mụ lại
dằng dai kể : ấy, cứ bóp đêu mớ thịt đến khi nó mềm nhão ra
thì lấy khúc xiên mà xiên từng mớ vào để chuẩn bị nướng. Cố
lắng nghe rành rọt và bắt đầu thực hành. Cố chỉ còn măn đầu
vú bà xuôi một tay thôi còn một tay thì cố tốc cái váy lên
mà rà sờ vào lồn mụ.
Đúng lúc đó, bà xuôi giảng tiếp : đấy phải rờ thử xem mắm
muối dầu mỡ gì thấm tháp chưa rồi mới dùng các đầu ngón tay
xào xáo cho nó đều. Cố lại phải đút ngón tay vào banh mu lồn
bà xuôi mà xào xáo cục thịt mềm bên trong. Mắm muối lẫn chất
dầu đã tươm đầy trong đó, thì cố biết là phải nhét ngay ngón
tay vào lỗ lồn theo sự chỉ dạy của mụ.
Bà xuôi thấy đã nên dang hết hai chân ra cho cố thọc cố móc.
Miệng còn lải nhải : đấy, lật từng miếng như thế, chọc sâu
ngón tay vào cho thịt bám chặt lấy xiên kẻo nó rơi ra. Rồi
ngoáy và đằn xem nó mềm và nhễu dầu mỡ ra không và bê lấy nó
giữ cho mọi thứ bám chằng chịt lại. Đang cắm vào xiên thì
cũng phải bóp bóp xem phần thịt chưa xiên giữ cho nó vẫn mềm
đều.
Cố phục lăn về cách dạy nấu nướng của bà xuôi nên hẳn nhiên
cố hình dung ra ngay điều mụ chỉ cho cố. Một tay cố bóp vú
kịch liệt, tay móc lồn thì cũng khoắng tung lên, cả hai cùng
nhịp nhàng một lúc. Bà xuôi sướng trên nứng dưới nên cả thân
mình lúc đổ nhào tới trước, lúc bật ngửa ra sau, nhưng vú và
lồn thì nhất định không chịu nhả khỏi những ngón tay đang
bóp cào loạn xạ.
Buổi giảng cách nấu ăn xem ra hết còn duy trì được vì bà
thầy đang ngả oặt ra người cố vì bị cù ngoáy nổi da gà lên.
Cố vuốt, xóc và chà cái lồn nóng lên như chà giấy nhám, bàn
tay bóp vú làm cho đầu vú phải cứng ngắc lên và mụ thở dồn
dập ghé tai cố mà van vỉ : thôi, nứng quá rồi, địt em đi,
anh xuôi.(Hết Phần 55... Xin mời
đón xem tiếp
Phần
56) |