Trong đầu cụ lúc này đầy ắp nhiều ý tưởng ngộ nghĩnh, cụ
quyết phải hỏi cái Nụ cho ra, nên cụ thất thểu bước đi, đến
nhà con bé lúc nào chẳng hay. Đợi khi con nỡm trêu cụ thì
chân cụ đã đặt ở cổng nhà nó rồi.
Con bé chưa thấy mặt đã nghe lời. Nó ỏn à ỏn ẻn hỏi cụ : gớm,
rồng mò đến nhà tôm sớm thế. Có quà cáp cho tớ ấy à. Cụ định
văng cho cái Nụ mấy câu về việc hỏi han vô duyên này, nhưng
ngẫm vô ích, lại thôi.
Cụ bảo với cái Nụ : tớ sang hỏi tội đằng ấy đây. Cái thứ
đằng ấy nhanh nhẩu đoảng, chưa biết mô tê gì đã dám xông vào
đấm đá bố tớ. Con gái con nứa hung như quỉ sứ, tay chân vung
loạn xạ, đập cả vú vào người ông cụ. Sao mày ngu thế, vú là
của tao, chỉ để tao bóp thôi, cấm cho thằng nào rờ vào.
Con Nụ có vẻ thẹn, song cũng thích vì biết là cụ khen vú nó
cứng. Nó vênh mặt lên cãi : chứ không à, khi không bê mẹ tớ
đặt nằm lên bàn, lại giở váy mẹ tớ lên làm gì trong đó. Tớ
về còn thấy tay lão mò lau loắng khoắng trong háng bà cụ, tớ
điên lên, chỗ đó đâu phải là chỗ cho cụ sờ bậy tay vào.
Cụ bênh vực bố ra mặt : thế mới gọi là mày ngu, mẹ mày có
làm sao mới cậy nhờ bố tớ lau hộ, chứ khi không bố ai dám
giở váy bà lên mà khoắng được à, cứ gọi là cụ kêu toáng làng
nước lên có người lẻn vào hiếp ngay ấy.
Con Nụ mới thấy ra cái sự hấp tấp của mình, nhưng còn cố cãi
chầy cãi cối : thế nhưng sao thày mày giúp mẹ tớ lại thích
giúp cái việc ở háng mà không giúp ở những nơi khác. Cụ
không đợi con nỡm nói hết, đã ôm bụng cười ngặt nghẽo và lấy
ngón tay chỉ chỉ vào con bé như tên rồ.
Cái Nụ trố mắt lên, tưởng là cụ bị man man, nên cho tay che
lấy miệng, mặt ngáo không thể tả. Cụ ra cái điều am tường kề
cà giảng giải cho con bé nghe : mày ngu bỏ mẹ, giả tỉ mẹ mày
làm đổ vấy cái gì ra háng hay ngứa ngáy ở đó chẳng hạn rồi
mày bảo thày tao lau hay gãi cho bà lão ở nách hay ở đùi thì
có sạch hay hết ngứa được chăng. Hay là mẹ mày lên cơn bực
lại đạp cho bố tớ ngã lộn tùng phèo chết tốt.
Và để chấm dứt cái chuyện lằng nhằng, cụ rẽ sang lối khác.
Cụ bảo cái Nụ : này đêm qua nhà tớ mất trộm, mẹ nó, lấy gì
chả lấy chỉ cuỗm đúng cái niêu đất. Tớ nghe quân trộm chạy
vội e bị tóm, nó cứ dấu khư khư cái niêu vào bụng mà cà nhót
dông.
Con bé tưởng thật nên tíu tít hỏi dặm thêm : mày đã soát kỹ
lại hết chưa, biết đâu nó còn lấy thứ khác mà nhà mày không
biết. Cụ thấy con bé ngô nghê nên chọc tiếp : nó muốn chỗm
cây gậy, nhưng may tao đoán trước dấu tịt trong quần, thế
nên nghe nó lục loạch xoạch rồi chuồn.
Con Nụ trề môi ra chê : cái gậy quí báu gì mà mày giữ như
giữ mả tổ. Dấu trong người, nhỡ ngủ quên nó đâm thụi vào
bụng lòi phèo thì dại. (CõiThiênThai.com) Cụ thích chí vì cái nước ngu bư của
con nỡm nên lại phải rỉ rả giảng cho nó nghe : mày đúng là
chẳng biết gì, tao chỉ có cây gậy để đi chọc lỗ mà mày xúi
dại tao để hớ hênh ra nó chộp mất thì còn làm ăn đéo gì được
nữa.
Bấy giờ cái Nụ mới biết nó bị hỡm nên áp vào đấm thùm thụp
cụ : mày chỉ được cái nói bậy không ai hơn. Đang nói chuyện
đứng đắn lại giở giọng ba que xỏ lá. Cụ cười hề hề còn la
chu chéo lên : còn mày chui vào nhà tao trộm niêu, tao bắt
tại trận mày vội lận nó trong quần.
Con Nụ xấu hổ quá, cãi băng băng : niêu với chả nồi, đây mày
khám đi. Nó nói mà kéo cạp váy xuống, bụng thòi lòi ra một
đống. Cụ vờ kêu lên : bỏ mẹ mày ngậm phải cái gì, không đánh
rắm cho phọt ra được, để đến nỗi bụng mày chướng lên. Khéo
không nó vỡ ụp thì bầy hầy ra đây, tởm lắm.
Cái Nụ mới thấy giật mình, bụng nó lùm lùm giống cái gò mối.
Nó lẩm nhẩm một mình : hèn gì lâu lâu mình thấy nó nhoi nhói
như ai đập bị bông. Nhưng nó trấn tĩnh lại được ngay. Nó
nghĩ : sư anh, chính anh bắt tôi ngậm lấy ngậm để, anh đằn
tôi ra nhét cùi bắt, chuối tiêu và cả dùi cui, gậy gộc vào,
no kễnh ra phình lên đầy cả họng, còn vờ như lơ thơ tơ liễu
buông mành. Chuyến này tớ đẻ thằng nhóc hay con đĩ ra mà nó
giống cái mặt phèn phẹt của anh thì gọi là tớ xát lồn vào
cho chúng không ngóc đầu lên nổi mới nghe.
Cái Nụ nhìn vẻ mặt trâng tráo của cụ, nhơn nhơn tự đắc càng
ghét thậm ghét tệ. Cụ thấy con Nụ lử đử lừ đừ như chó rình
cắn trộm nên vuốt ve : này tớ đùa vậy thôi, chứ bữa rồi thày
tớ sang gặp mẹ đằng ấy là tính chuyện xin làm thông gia nhau
đấy. Mẹ cậu nhận lời rồi, tụi mình sắp là vợ chồng của nhau,
đằng ấy đừng lo, niêu nồi gì cũng là của tớ cả, cứ đẻ tớ
nuôi tất.
Cụ nói và khuỳnh khuỳnh hai tay, gồ ghề như ông tướng. Cái
Nụ còn đang ghét cay ghét đắng nên bĩu môi chê : anh chỉ
được tài nói phét, trên răng dưới dế, có đếch gì mà hăm he
đòi nuôi với nấng. Cụ cũng chẳng vừa kháo theo : thì nuôi
cho đằng ấy ăn, ăn ngày ăn đêm, ăn lòi bản họng, ăn ngập cả
mồm, còn muốn gì nữa. Chỉ sợ tớ tọng đầy miệng, đến nỗi đằng
ấy ói kinh niên trốn về với mẹ.
Cái Nụ nguýt tưởng là tường xiêu vách đổ, rồi liến thoắng
nói : thôi, cho con xin bố. Tớ mà cấm cửa một hôm là mặt cứ
dài ra bằng từ đây đi Hà Nội. Hai đứa chẳng biết Hà Nội bao
xa, nhưng nghe cái sự diễn tả của con Nụ lê thê nên cùng
rùng mình khiếp đảm.
Cụ sửa lại vai áo ra tuồng nói chuyện đứng đắn : này bà cụ
đằng ấy vui đấy chứ. Thày tớ về khen hết lời, bảo chỉ mới
gặp nhau lần đầu mà hai lão tỏ ra thân mật hết sức. Mẹ đằng
ấy còn mời thày tớ sang chơi luôn, chả là có gì cần nhờ thì
bố tớ giúp ngay. Chả thế mà bố tớ chưa ngỏ lời, mẹ đằng ấy
đã đồng ý cho đằng ấy làm vợ mình tuýt xuỵt.
Cụ nói và bàn tay là là như con diều, cái Nụ cứ phải nhón
nhìn xem cái của quỉ ấy định đáp xuống đâu. Cụ cũng muốn hạ
cánh xuống bãi máy bay đang lù lù ở ngực áo con nỡm, nhưng
lại sợ nó chộp tay cắn cho một phát, nên chợn.
Cụ gạ cái Nụ : này, chúng mình ra sân đình cho mát. Cái Nụ
thích bỏ bu mà còn làm bộ làm tịch. Miệng nói lảng mà chân
thì nối gót theo cụ. Hai đứa rủng rỉnh như đi dạo, lọt vào
sân đình rồi thì mau khép cửa ngay.
Cụ nói lăng nhăng, cái Nụ nghe lãng đãng. Cụ hỏi về cái bụng
ì ạch, cái Nụ kể dạo này ăn bao nhiêu cũng không chán. Cụ ỡm
ờ hỏi : thế giờ đằng ấy muốn ăn chưa ? Cái Nụ đập yêu vào
người cụ mà phán : nỡm, lúc nào cũng đòi ăn được.
Tuy vậy nó cũng xán ngay vào. Cụ vòng tay ôm cái Nụ như sẵn
sàng bảo vệ. Cái Nụ kể lể : sao dạo này tớ ì ạch cái bụng
quá, như ăn không tiêu, mà miệng lại thòm thèm. Cứ nghĩ đến
chất chua là nước dãi ứ đầy miệng. Sáng sáng lại ói khan mệt
bằng chết.
Cụ ra vẻ sành điệu : đằng ấy bị giun sán rồi, mẹ tớ cũng thế,
cứ vật vã giống đằng ấy là y như sau vài tháng xón ra một
thằng em. Cái Nụ làm mặt giận mắng cụ : tớ nói thật thì đằng
ấy lại trêu. Này ngực tớ cứ bị rức rức đều khắp, như có cái
gì kẹp làm ngộp thở.
Cụ tỏ vẻ quan tâm. Cụ bảo cái Nụ cho cụ tốc áo lên xem coi
có vết xây vết sứt nào không để còn tìm thuốc chữa. Cái Nụ
làm thinh, cụ rón rén thử liền. (CõiThiênThai.com) Cụ nhìn hai vú con bé lùm
lùm đúng là đang tạo sữa. Cái núm màu hồng chuyển sang sậm
đỏ hơn và lồi ra hơi lớn. Cụ căn dặn cái Nụ như mẹ dạy con :
mỗi ngày đằng ấy phải dùng tay nắn vú cho quả sữa mềm đi,
sau này trẻ bú không bị đau hay xước cỏ gà. Đằng ấy bỏ bê
quên hẫng đi là đau lắm đấy.
Chưa chi cụ đã làm mẫu cho cái Nụ biết cách. Cụ xòe hai tay
rộng ra, úp vào vú cái Nụ và day nhẹ tròn tròn. Vú cấn sữa
nên cứng bị bàn tay vò đâm khó chịu. Cái Nụ nhăn nhăn mặt,
cụ hỏi đau hử và đề nghị dùng miệng nút dễ êm hơn. Cái Nụ
gật đầu trước nghĩa cử lo toan của cụ.
Cụ áp miệng bú nút một vú còn tay xoa nhẹ vú kia. Cụ thay
phiên bú nút hai vú một lúc thì cả hai đều mềm và giương mắt
lên nhìn cụ. Cụ thấy chúng ngoan và dễ thương, định vả yêu,
song lại sợ cái Nụ đau, chỉ dám đưa mũi vào hít từng bên vú
như mẹ thơm con vậy.
Cụ giúp cái Nụ day vú mà cạp váy nó nhấp nhô ì ạch. Bụng nó
thở dập dồn, cái thai dồi lên làm cấn luôn cái váy. Cụ ghé
tai cái Nụ hỏi : mày nặng nề lắm hử. Cái Nụ gật đầu. Cụ lại
áp tay vào bụng xoa. Cái Nụ nhột rúm người xuống, chổng mông
đít vào người cụ. Cụ bê ngang bụng con bé xoa xoa, hai thân
áp nhau xục xịch như toa tàu.
Đít cái Nụ vểnh lên giập đùng đùng, cụ tốc váy phía sau lên
nhét vào cạp và một tay xoa bụng một tay bớt đi xoa vào mông.
Cái Nụ thấy êm êm nên lắc lư người. Cụ vẫn xoa mà trụt quần
xuống dí buồi vào giữa khe đít cái Nụ ngoáy đùm đụp. Con Nụ
lên cơn liền. Nó lạch bạch như con lợn nái có cái hoa rượng
đực nở bét tè le ra, chổng cao lên chờ đợi.
Cụ giúi phía đầu cái Nụ thấp xuống để khu mông nhổm cao rồi
lựa theo cụm gò mối mà chìa súng vào. Đợi khi cây gậy đã
chễm chệ chui vào lỗ hang của cái Nụ thì cụ bắt đầu đùn từ
sau đùn tới. Cái Nụ phải nạnh hai chân cho vững để nhận chịu
sức nặng của cụ đổ lên mông.
Cụ nắc vài phát thì thôi không xoa bụng nữa. Hai bàn tay đã
bò lên đôi vú vừa giữ lấy chuẩn vừa bóp để những cú nắc nhịp
nhàng với sự thư giãn đều khắp ở ngực ở háng của cả hai. Cái
Nụ hục hặc như chó bị lẹo, thỉnh thoảng phải kiễng chân lên
mới đứng vững.(Hết Phần 33... Xin mời
đón xem tiếp
Phần
34) |