| Chiều kia vừa đi học về tôi đã thấy chú Tư 
                  ngồi ở cửa đợi sẵn, thấy tôi là chú nói ngay: - Hồi nãy soạn giả Vạn Lý có ghé, ông nói bà bầu Ngọc muốn con 
                  chiều nay ra rạp hát thử mi-crô coi sao, chút nữa ổng sẽ ghé 
                  đón con. Vô ăn cơm rồi sửa soạn đi cho sớm.
 
 Thật tinh thì tôi không muốn đi thử hát chút nào hết vì gặp bà 
                  bầu Ngọc dể ghét đó chút nào nhưng vì không muốn cãi nhau vôi 
                  chú Tư nên tôi nín thinh đi vô nhà sau.
 
 Vừa ăn cơm, tắm nla xong chưa kịp sửa sọan gì thì tôi đã nghe 
                  chú Tư réo ờ nhà ngoài:
 - Mến ơi, con xong chưa, chú Vạn Lý tôi rồi lẹ lên con đừng để 
                  chú đòi.
 Không muốn để chú Tư réo thêm nữa tôi đánh vội chút phấn rồi 
                  bước ra.
 Soạn giả Vạn Lý quần áo bảnh tỏn, đầu chải ngược bóng láng 
                  đang đứng nói chuyện vôi chú Tư quay ngược hẳn người lại khi 
                  thấy tôi bước ra.
 - Tôi nói rồi, Mến chỉ cần một chút son phấn là ăn đứt mấy con 
                  đào bây giờ. Anh Tư để tôi dẫn cháu đi cho sôm, tối tôi sẽ 
                  mang cháu về.
 Chú Vạn Lý chở tôi ra rạp hát, nhưng thay vì vào thẳng rạp ông 
                  dẫn tôi vào quán nưôc đối diện rạp ngồi uống nước. Vừa ngồi 
                  xuống ông lên tiếng:
 - Còn sớm lắm, mình ngồi đây chút, Mến uống nước gì đây ?
 Tôi chẳng biết lựa thứ gì nên nói tùy chú và ông đã gọi cho 
                  tôi ly đá chanh. Quán nước chưa tới giờ khán giả đến nên vảng 
                  hoe chỉ có một vài bàn ngoài bìa là có khách ngồi. Trong khi 
                  chờ nước ra tôi hỏi:
 - Chừng nào mình mởi vô gặp bà bầu Ngọc lận chú, con không có 
                  nói vôi chú Tư là con sẽ về trễ.
 - Không sao đâu có anh mà, à mà Mến đừng gọi anh bằng chú nữa. 
                  Anh nào có lớn hơn Mến bao nhiêu đâu, không có ai thì cứ gọi 
                  bằng anh cho dễ nói chuyện, cứ chú với con hoài nghe thấy ghê 
                  quá.
 Tôi không nói gì chỉ cười và nghĩ bụng, dàn ông ai cũng vậy hễ 
                  gặp con gái coi được là thả dê tùm lum liền. Thấy tôi không 
                  nói gì chú Lý tưởng tôi mắc cờ bèn vội vàng chuyển đề tài khác. 
                  Càng nói chuyện với chú Lý tôi càng thấy ông nói chuyện có 
                  duyên, ông biết rất nhiều chuyện về giới nghệ sĩ mà chuyện nào 
                  cũng lạ, cũng hấp dẫn. Mải mê nói chuyện tôi quên mất cả thời 
                  giờ, lúc nhìn ra
                  ngoài thì trời đã tối hẳn.
 Ra khỏi quán nưôc chú Vạn Lý dẫn tôi vào thẳng hậu trtiờng. 
                  Sắp tôi giờ diễn nên ai cũng bận rộn.Tôi nhln tởi nhìn lui 
                  chẳng thấy bà bầu Ngọc đâu cả, chỉ thấy Lý Bình Van đang đứng 
                  ở góc hậu trường vôl hai con nhỏ diện thật là diện, mặt mày 
                  son phấn tùm lum. Không biết họ đang nói gì chỉ thấy hai con 
                  nhỏ cười nấc lên tưng hồi coi bộ khoái chí lắm.
 
 Thấy chúng tôi đi lại, Lý Bình Vân bỏ hai cô gái bước lại gần 
                  nól vôi chú Vạn Lý:
 - Anh Lý, bà bầu Ngọc nói anh và cô Mến chờ bả sau xuất hát sẽ 
                  nói chuyện, bây giờ bả mắc lo mấy vụ ngoài phòng vé.
 
 Trong lúc chú Lý nói chuyện vởi Lý Bình Vân, hai con nhỏ xí 
                  xọn nhìn tôi từ đầu tôi chân không chớp mắt. Tụi nó a;ện quá, 
                  áo quần toàn là hàng đắt tiền, móng tay móng chân thì sơn đỏ 
                  lòe đỏ loẹt Trong khi đó thì Lý Bình Vân có vẻ chẳng quan tâm 
                  gì tới tôi cả chỉ gật đầu chào nhẹ rồi quay qua nói chuyện vởi 
                  chú Lý coi như tôi không hề có mặt. Tôi cảm thấy btic mình 
                  không hiểu sao Lý Bình Vân lại có thái độ lạnh nhạt như vậy, 
                  chẳng lẽ là vì có sự hiện diện của hai con nhỏ cà
                  chớn này mà hản như vậy sao ?
 
 Chú Lý dẫn tôi ra cánh gà, biểu tôi ngồi đó đợi. Tôi ngồi chưa 
                  yên chỗ, thì xuất hát đã bắt đầu. Tôi đi coi hát nhiều lần rồi 
                  nhưng chưa lần nào được ngồi sau cánh gà dể coi như lần này. 
                  Tôi vừa ngồi coi vừa tưởng tượng mình trong vai đào chính. 
                  Đang mơ mộng thì tôi bị hai con nhỏ xí xọn mang về thực tại. 
                  Hai đứa nó từ đâu lại đứng ngay sau lưng tôi nói luôn miệng:
 - Mày nhìn cặp mắt ảnh kìa, mắt vậy mới làm kép mùi được chứ.
 - Anh Vân mà lên sáu câu thì út Trà Ôn cũng phải nể mặt chứ 
                  chẳng chơi.
 - Mấy con nhỏ xóm tao mê chả, viết thư cho chả, chả đâu có trả 
                  lời...
 Tôi bực mình chịu hết nổi, quay lại xực hai đứa:
 - Hai cô làm ơn im miệng để tôi coi được không.
 Hai con nhỏ cũng không vừa, xỉa xói:
 - Mày để cho đào chính người ta học tuồng kìa mày...
 - Cái mạng nó mà đào chính cái gì, anh Vân không thèm nhìn tởi 
                  nó nửa mắt nữa kìa, ở đó mà ham...
 Máu trong người tôi sôi lên, tôi đang định cho tụi nó một trận 
                  thì chú Lý ờ đâu bưôc tới lên tiếng:
 - Giữ yên lặng nào, người ta đang diễn ngoài kia làm gì um sùm 
                  vậy, mấy cô này ờ đâu tôi đây làm rùm vậy, có yên đi không nào...
 Quay qua tôi chu nói:
 - Mến cứ coi đl để rút kinh nghiệm, mặc kệ tụi nó.
 
 Tôi không nói tiếng nào nữa nhưng máu trong người thì cứ sôi 
                  lên. Tôi ghét tất cả, tôi thầm trách mình tại sao chiều nay 
                  không chịu trang điểm cho kỹ chút, quần áo đẹp sao không diện 
                  để giờ phải thua tụi nó, tôi ghét tên Lý Bình Vân kênh kiệu 
                  không thèm nhìn tôi đến nửa mắt. Tôi tự nghĩ nhỏ Mến này đâu 
                  phải loại tệ đâu, ít nhất cũng đã có đến ba người đàn ông chết 
                  dưởi tay tôi. Từ Thiện,
                  tởi thầy Khoa, tởi thiếu úy Bình, miễn tôi ngoắc tay là tôi có 
                  bất cứ thằng đàn ông nào tôi muôn."
 
 Vậy mà tên Lý Bình Vân hôm nay có vẻ xem thường không thèm 
                  nhìn tôỉ đến nửa mắt. Càng nghĩ máu tự ái của tôi càng dâng 
                  lên, tôi nhất định phải dạy cho hắn một bài học môi được. Dù 
                  có ghét Lý Bình Vân tởi đâu tôi cũng phải công nhận hắn hát 
                  hay và diễn thật sống động. Cứ nhìn mấy bà mấy cô khóc lóc mùi 
                  mẫn khi vai hắn diễn bị nghi oan phải bị tù thì cũng biết hắn 
                  được ái mộ cỡ
                  nào.
 
 Sau xuất hát bà bầu Ngọc biểu ban nhạc ở lại đàn cho tôi hát 
                  thử. Chờ từ chiều tới giờ tôi mệt lắm và cũng chẳng muốn hát, 
                  nhưng nhìn vô cánh gà thấy hai con nhỏ xí xọn vẫn còn đứng đó 
                  và nhất là tên Lý Bình Vân đang đứng bên cạnh ngả ngớn cười 
                  cười nói nói nên tôi muổn hát dằn mặt cả đám cho bõ ghét. Tôi 
                  hát ngon lành từ đầu tới cuối, bà bầu Ngọc coi bộ hài lòng lắm 
                  miệng cười thất tươi:
 - Cô về nhà đi, mai tôi và thầy Vạn Lý sẽ lại nhà nói chuyén 
                  vôi chú Tư.
 Quay qua chú Vạn Lý bà bầu Ngọc nói:
 - Ông thầy coi có vai nào hay trong tuồng mới thì giao cho cổ 
                  đi, còn đợi gì nữa.
 Chú Vạn Lý quay qua dặn dò tôi vài điều rồi hối về Tôi và chú 
                  Lý đang chuẩn bị bước khỏi sân khấu thì Lý Bình Vân lù lù xuất 
                  hiện chận đường:
 - Em hát ngày càng ngọt, nghe muồi chịu không nổi...
 Tôi cười lạnh lùng cám ơn rồi lách mình khỏi Vân để bước xuống 
                  sân khấu, Vân bưởc theo nói:
 - Mến có rảnh không ra ngoài rạp ăn cháo với anh nha?
 Quay qua chú Lý, Vân cười tươi nói:
 - Mình kéo nhau ra quán cháo bà Bảy ăn đi anh...
 Tôi không trả lời tiếng nào và nghĩ bụng, người gì nóng lạnh 
                  bất thường, lúc thì làm như quen thân lắm lúc thì lạnh như 
                  băng.
 Tôi vẫn chưa kịp nói tiếng nào thì đã nghe một giọng đàn bà 
                  léo nhéo từ trong hạu tnlờng vọng ra:
 - Anh Vân à, anh đâu rồi, đói quá rồi sao chưa đưa em đi ăn mà 
                  còn đứng ngoài đó làm cái giống gì nữa ?
 Cô đào ánh Mai, một trong những cô đào chính của đoàn, mặt 
                  xưng mày xỉa bưởc ra, hết nhìn tôi rồi nhìn Lý Bình Vân nói:
 - Lẹ lên đi anh, em đói bụng lắm rồi, gái quê vậy mà cha cũng 
                  không tha sao, thiệt đúng là hạm.
 Tôi chưa biết trả lời sao thì cô ả đã nắm tay kéo Vân ngúng 
                  nguẩy bưôc ra cửa tnlởc sự ngỡ ngàng của tôi và chú Lý.
 
 Suốt đoạn đường về nhà chú Vạn Lý thấy tôi không vui đã kiếm 
                  chuyện nói lung tung và đã vẽ tnlớc mắt tôi những huy hoàng 
                  của đời nghẹ sĩ khi thành danh, ông hứa hẹn sẽ soạn riêng cho 
                  tôi một vở tuồng với nhưng tình tiết thật éo le, theo ông thì 
                  chỉ cần một vờ thôi là tên tuổi tôi sẽ nổi như cồn.
 
 Khác vôi những lần tnlớc lần' này tôi không thấy hứng thú gì 
                  mấy nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Thật sự thì tôi vẫn còn bực 
                  mình tên Lý Bình Vân, mụ đào già ánh Mai và cả hai con nhỏ xí 
                  xọn hồi chiều.
 
 Xe chạy còn cách nhà một khoảng khá xa chú Vạn Lý đột ngột 
                  dừng xe lại:
 - Gần tới nhà rồi, mình đi bộ cho mát nhe Mến.
 
 Tôi không muốn đi bộ nhưng cũng không tiếng phản đối. Thả bộ 
                  được một đoạn thì đột nhiên chú Vạn Lý dừng lại nắm lấy tay 
                  tôi thì thào:
 - Anh lo cho em lắm, em trẻ người non dạ chưa biết chuyện đời 
                  dễ bị ngưới ta ăn hiếp. Có chuyện gì cứ để anh lo cho. Em đừng 
                  có nghe thằng Vân nhe, thằng này nổi tiếng là dụ gái nhà lành 
                  đó.
 
 Ông nắm tay tôi suốt đoạn đường về, đến trước cửa nhà ông còn 
                  hôn tôi một cái lên má rồi mới chịu đi về.
 
 Đêm đó tôi lăn lộn suốt đêm không ngủ được. Chỉ có một ngày mà 
                  bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi không biết mình phải đối xử làm 
                  sao với soạn giả Vạn Lý, dầu sao thì ông cũng là bạn của chú 
                  Tư. Nhưng chuyện mà tôi nghĩ tôi nhiều nhất lại là Lý Bình Vân. 
                  Tôi không biết hắn nghĩ gì nữa, lúc thì vồn vã lúc thì lại 
                  lạnh như tiền, chưa từng có người đàn ông nào đối xừ vôi tôi 
                  như vậy.
 Lúc tôi thức dậy thì đã tám giờ sáng. Thím Tư đang dọn dẹp ờ 
                  nhà ngoài, thấy tôi bước ra thím lên tiếng:
 - Tối qua con đi ngủ trễ nên thím không kêu con dậy, hôm nay 
                  Chủ nhạt mà sao con thtíc sớm vậy, con đi hát thứ tối qua được 
                  không?
 - Cũng được thím, bà bầu Ngọc nói là sẽ ghé nhà nói chuyện vôi 
                  chú Tư mai chiều gì đó.
 Thím Tư mừng rỡ ra mặt, thím nói:
 - Hồi đầu thím cứ nghĩ là dỡn chơi thôi, ai dè bây giờ con trở 
                  thàng đào hát thật sự, đúng là giấc mơ đã thành sự thật.
 Nói chuyện vởi Thím Tư một hồi tôi cảm thấy hơi đói bụng nên 
                  hỏi thím:
 - Nhà có gì ăn sáng không thím Tư, nếu không có để con dạp ra 
                  chợ mua .hủ tiếu về thím cháu mình ăn.
 Thím Tư vội lên tiếng:
 - Có nồi cháo đậu trên bếp đó, ăn vói mấy con tép rang trong 
                  chảo đó con, con vào bếp múc ăn đi thím ăn rồi.
 
 Tôi vừa xuổng bếp múc cháo ra chén chưa kịp ăn thì đã nghe có 
                  tiếng người hỏi tên tôi ở nhà ngoài. Định bưôc lên nhà trên 
                  xem ai thì thím Tư đã chạy xuống cho tôi hay là có lính đem 
                  thư của ông tưởng tới mời tôi đi hát.
 
 Bước lên nhà thì thấy một ông trung úy già đang ngồi chở, thấy 
                  tôi ông đứng dậy chào và nói:
 - Ông tưởng sai tôi tói đây đưa giấy mời cô vào sư đoàn trình 
                  diễn lễ kỷ niệm 6 năm thành lập sư đoàn.
 
 Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy người đến mời không phải là Bình 
                  nên lên tiếng hỏi:
 - Thưa trung úy thường những lần trước thiếu úy Bình hay đem 
                  giấy ra mời, sao kỳ này không thấy ổng?
 - Thưa cô thiếu úy Bình kỳ này nghỉ phép thường niên nên tôi 
                  thay thế. Nhưng vào ngày trình diễn thì thiếu úy Bình sẽ có 
                  mặt để lo giởi thiệu chương trình.
 Thấy tôi không nói gì nữa ông trung úy già hỏi:
 - Thưa cô như vậy là cô đã nhận lời trình diễn phải không ạ, 
                  xin cô xác nhận để tôi về trình trong sư đoàn.
 Tôi quay qua thím Tư hỏi:
 - Con nhận lời nghe thím Tư, có gì chú Tư hỏi thím nói dùm con 
                  vôi nghe thím.
 Thím Tư nhìn tôi tỏ ý bằng lòng nên tôi lên tiếng:
 - Dạ cháu sẽ hát, chú cứ về trình lại là cháu nhận lời.
 Nghe xong câu trả lời ông trung úy vui ra mặt và đúng dậy cáo 
                  từ.
 
                  (Hết Phần 11 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 12) |