| 
                  Thời gian trôi qua thật lẹ, mởi 
                  đó mà tôi đã xa Thiện hơn hai tháng và ngày lên Sàigòn dự thi 
                  hát của tôi cũng đã kề bên lưng. Vì thời gian cấp bách như vậy 
                  cho nên thầy Quý dợt cho tôi ráo riết, thầy Khoa thì theo chỉ 
                  dẫn về cách thức đứng trên sân khấu, cách thức đưa tay đưa 
                  chân khi hát. Tôi đã thấy tôi tiến bộ thật nhiều trong giọng 
                  ca, trong cách trình diễn và nhất là tôi mang một tinh thầnđầy tự tin.
 
 Và ngày thi hát đã đến, buổi chiều thứ bảy tuần đó tôi đã khăn 
                  gói đi theo cô Nga và thầy Khoa lên Sàigòn. Ngủ một đêm ở nhà 
                  cô Nga sáng hôm sau khoảng chín giờ thầy Khoa lại đón tôi đến 
                  rạp hát Quốc Thanh để dự thi. Nhờ tập dợt kỹ cộng thêm với sự 
                  yểm trợ tinh thần của thầy Khoa nên tôi đã ca thật ngon lành 
                  và đạt được số điểm cao nhất trong số thí sinh dự thi hôm đó 
                  để vào bán kết vào tuần kế tiếp. Để thường cho kết quả tốt đẹp 
                  của tôi trong buổi ra quân đầu tiên này thầy Khoa đã dẫn tôi 
                  vào Chợ Lởn ăn một bữa cơm thật ngon lành rồi hai thầy trò ra 
                  bến xe về lại tỉnh.
 
 Tuần kế tiếp đó cô Nga vì bận tham dự đám cưới của một người 
                  bạn ở địa phương nên không về Sàigòn chung với thầy Khoa và 
                  tôi. Bời không có cô Nga nên khi về tởi Sàigòn thầy Khoa đã 
                  đưa thẳng tôi về nhà trọ của thầy ở cuối một con hẻm nhỏ gần 
                  chợ Tân Định, nơi đây thầy Khoa hiện trọ chung với vài người 
                  bạn sinh viên. Tối hôm đó thầy Khoa đã dẫn tôi đi nghe nhạc ở 
                  phòng trà Anh Vũ. Thầy nói đi xem cho biết cách trình diễn của 
                  các ca sĩ chuyên nghiệp hầu nít kinh nghiệm cho cuộc thi bán 
                  kết của tôi ngày mai. Sau khi vãn hát hai thầy trò đã đi ăn 
                  cháo khuya ở đường Trần Quý Cáp, khi về tôi nhà thì mọi người 
                  trong nhà đã đi ngủ cả. Không biết tôi ăn trúng cái gì mà suốt 
                  đường về nhà bụng tôi rất khó chịu, vừa bước vô nhà là bụng 
                  tôi quặn đau thật dữ dội, mặt mày xây xẩm quay cuồng đứng 
                  không vững nữa khiến thầy Khoa phải dìu tôi ra nhà sau để cho 
                  tôi ói. Sau khi ói hết những thứ vừa ăn, bụng tôi hết đau 
                  người trở lại khỏe khoắn như bình thưởng, tuy vậy mặt mày tôi 
                  chắc còn có vẻ phờ phạc nên thầy Khoa đã dẫn tôi vô phòng biểu 
                  tôi ngồi xuống giường để thầy cạo gió. Tôi mắc cỡ ngần ngừ 
                  chưa kịp nói lời từ chối thì thầy Khoa hối:
 - Ngồi xuống dây lẹ lên, trật áo xuống để thầy cạo gió cho rồi 
                  còn đi ngủ mai dậy sôm đi thi.
 Tôi lính quýnh vội trả lời:
 - Thôi thầy ơi em khỏe rồi, không sao đâu, thầy cứ đi ngủ đi.
 - Thầy nói ngồi xuống, nhìn mặt em là thầy biết em trúng gió 
                  nặng đó, phải cạo gió chứ không dỡn chơi được đâu.
 Thấy không còn cưỡng lại được nữa tôi ngồi ghé xuống giường, 
                  quay mặt vô vách mở hàng nút trước ngực rồi tuột áo xuống tới 
                  ngang eo ếch, hai tay thủ cứng lấy bộ ngực. Thầy Khoa đã dùng 
                  tay xoa dầu trên lưng tôi, tay thầy xoa tôi đâu người
 tôi nổi gai ốc tới đó, máu nóng trong người tôi bắt đầu rần 
                  rật chảy, hai lỗ tai tôi nóng bừng bừng, cơn sốt dục tình như 
                  sẵn sàng ngùn ngụt bốc khói. Sau khi xoa dầu kín lưng thầy lấy 
                  cái muỗng cạo tuần tự từ trên cổ xuống tới lưng, vừa cạo thầy 
                  vừa nói:
 - Gió bầm nhiều quá chừng này, không cạo nó lậm vô trong người 
                  thì nguy hiểm lắm đó.
 Lỗ tai tôi lùng bùng chẳng còn nghe gì nữa, mặc thầy nói gì 
                  thì nói tôi cứ run rẩy chịu trận. Thấy tôi không nói gì mà cứ 
                  ngồi run, thầy ngưng cạo đặt tay trên vai quay người tôi lại 
                  hỏi:
 - Làm gì mà em run dữ vậy ? em lạnh hả ?
 
 Giây phút đó tôi không còn biết mình ra sao nữa, thật sự là 
                  tôi đã không còn làm chủ được lý trí nữa, tự nhiên tôi phát 
                  khóc thật ngon lành, nước mắt tuôn đổ như mưa khiến thầy Khoa 
                  hoảng hồn lính quýnh miệng hỏi rối rít. Như trái trên cây đã 
                  chín mùi chỉ cần một cơn gió nhẹ là rụng xuống, tôi sà vào 
                  ngưòi thầy, hai tay ôm chặt cứng, hơi thờ hào hển, mắt ngưôc 
                  lên nhìn thầy như ngây dại. Sau một vài giây lúng tứng thầy 
                  Khoa lấy lại bình tĩnh cúi xuống nâng cằm tôi lên hỏi thật dịu 
                  dàng:
 - Đâu có gì nói cho thầy nghe coi, tự nhiên sao lại khóc vậy?
 Tôi lắc đầu không nói gì, vòng tay tôi xiểt chặt hơn, mắt 
                  ngưôc lên nhìn thật say đắm, thầy lộ vẻ lúng tứng quay đi 
                  hưông khác tránh ánh mắt của tôi nhưng vòng tay thì xiết chặt 
                  hơn. Không còn ngại ngùng gì nữa tôi ngả người xuống giường 
                  lôi theo thầy Khoa cùng ngã xuống, tôi đây môi thầy đã từ từ 
                  hôn nhè nhẹ trên khu vực quanh càng cở tôi rồi tiến lên trên 
                  má trên mắt và dừng lại thật lâu trên môi tôi, người tôi khi 
                  đó đã thật sự nóng bỏng nên chẳng còn giữ gìn gì nữa hai tay 
                  xiết thật chặt vai thầy và hôn trở lại thật nồng nàn. Sau hồi 
                  mê mẩn, thầy như chợt tỉnh vội buông tôi ra chạy đi tắt đèn 
                  rồi trở lại bồng tôi đặt xuống giữa giường cúi xuống hôn rổi 
                  rít lên vú lên rốn tôi làm tôi nhột nhạt muốn chết. Hôn hít đã 
                  rồi thầy ngồi dậy đưa tay gỡ những chiếc nút bên hông quần của 
                  tôi ra và nhẹ nhàng kéo xuống khỏi hai chân. Giây phút này tôi 
                  coi như đã sẵn sàng lâm trận nên nằm trân mình chịu, thầy cúi 
                  xuống hai tay banh chân tôi ra hôn nhè nhẹ trên mu lồn, hôn 
                  xuống quanh háng rồi đá lưỡi vào mồng đóc, người tôi tê cứng 
                  lại, hai chân giật giật như con thú bị trúng tên. Thầy thấy 
                  tôi có vẻ nóng quá rồi nên không còn e ngại gì nữa ông ngồi 
                  giạng hai chân ra, hai tay bưng đít của tôi lên đưa cái lồn 
                  ngay sát miệng mà bú mà liếm nghe chóc chóc làm tôi muốn điên 
                  đảo rên xiết không ngớt, thấy tôi la quá thầy vội thả xuống 
                  rồi ôm tôi thật chặt, miệng kề tai nói nhỏ:
 - Em đừng la lôn, mấy người trong nhà họ thức dậy bây giờ....
 
 Tôi mắc cỡ quá không biết làm sao nên chui vào người thầy để 
                  che dấu sự thẹn thùng. Sau một hồi nằm yên tay thầy lại bắt 
                  đầu sờ soạng trên vú tôi rồi lần xuống dưới bóp nhè nhẹ trên 
                  mu lồn, ngón tay trỏ miết trên khe lồn, kéo từ dưới lên trên 
                  và vê vê hột le thật lâu làm tôi tê mê chịu hết nổi phát rên 
                  thành tiếng, nước nhờn ứa ra ưởt nhẹp. Tôi đây chắc thầy cũng 
                  đã nóng lắm rồi nên ông ngồi dậy kéo tôi ra sát thành giường 
                  để nứa người tôi ở trên, hai chân thòng dưới đất rồi ông quì 
                  xuống úp mặt vô ngay lồn tôi mà hôn tới tấp, bú lia lịa làm 
                  tôi quýnh quíu hai chân cuống cuồng quơ cặp lung tung trên đầu 
                  trên cổ ông. Cứ tiếp tục như vậy thêm một hồi nữa thì tôi như 
                  đã muốn ngắc ngư, còn thầy thì chắc cũng đã lên tôi tột đỉnh 
                  nên ông đứng dậy tuột quần xuống dí ngay con cặc cứng ngắc của 
                  ông vào cứa lồn tôi mà cà nhắp cà nhắp rồi chà lên chà xuống 
                  chú chưa đẩy vô, cứ như vậy ông làm cả phút khiến cho tôi ehịu 
                  đời muốn hết nổi miệng rên rỉ không ngởt. Và rồi thì giờ phút 
                  quyết liệt cũng đã phải đến.... thầy rấn nhè nhẹ con cặc vào 
                  trong lồn tôi khá sâu, thấy tôi không tỏ ra đau đôn oằn oại 
                  chống đối gì cả ông mạnh dạn nhấn lút cán vào và tiếp tục nắc 
                  lia nắc lịa làm tôi sưông đến tê mê cả người, tôi đã không kềm 
                  giữ nổi nữa nên rên rỉ xả láng khiến thầy phải ngưng nhịp cúi 
                  xuống nói nhỏ vào tai tôi:
 - Đừng la nưa Mến, la quá người ta thức dậy hết thì quê lắm đó 
                  ?
 
 Tôi ụ ợ gục gặc đầu rồi cắn răng chịu khi thầy tiếp tục trở 
                  lại trận chiến một cách ào ạt và quyết liệt hơn trưôc nhiều 
                  vôi những thế ngồi nhưng thế nghiêng những thế chổng ngược đít 
                  lên trời như long trời lờ đất.....khiến tôi chẳng còn biết gì 
                  nữa, người tôi như tan thành khói trong sự khoái cảm tận cùng 
                  của xác thịt. Tan trận chiến tôi đã ngủ vùi trong tay thầy cho 
                  đến sáng bét môi mờ mắt.
 
 Buổi sáng đó tôi đã đi thi hát với một làn hơi không được 
                  phong phú như lần thi tnlôc nhưng cũng vẫn đạt được sổ điểm 
                  trên trung bình để được vào dự tranh vòng chung kết trong 
                  tháng tới. Về lại tỉnh chú thím tôi và thầy Quý đã mừng vô
 cùng trưóc kết quả của tôi. Chú tôi và thầy Quý đều hứa hẹn là 
                  sẽ cùng đi vôi tôi lên Sàgòn để yểm trợ tinh thần trong kỳ thi 
                  chung kết. Điều này thầy Khoa chẳng biết ra sao chứ riêng tôi 
                  thì chẳng muốn chút nào hết.
 
 Những ngày tiếp đó hình ảnh Thiện như đã mờ dần trong tôi vì 
                  buổi học nào thầy Khoa cũng len lén trao cho tôi gói xí muội 
                  hay vài cái kẹo tây kèm theo mảnh giấy nhỏ vôi lời lẽ yêu 
                  thương. Trước ngày lên Sàigòn dự thi chung kết tôi nhận
 được thư Thiện cho biết anh đã ra trường và đổi lên tuốt vùng 
                  2, anh nói có thể tới Tết anh mới được về phép. Trong thư anh 
                  khuyên tôi đừng nên đi hát vì theo anh môi tniờng này dễ làm 
                  cho người ta hư hỏng. Không như những lần nhận thư trtlớc, lần 
                  này tôi nhận được thư Thiện mà thấy lòng dửng dưng không mảy 
                  may rung động một chút nào, thay vì đọc nhiều lần nay tôi chỉ 
                  đọc qua một lần rồi xếp vào hộc tủ.
 
 Những điều lo sợ của Thiện trước ngày ra đi bây giờ đã trờ 
                  thành sự thật. "Xa mặt... quả là dễ ... cách lòng."
 
 Không làm cách gì khác được, ngày đi thi chung kết của tôi đã 
                  thật rình rang với cả một phái đoàn đi tháp tùng gồm chú thím 
                  Tư, thầy Khoa, thầy Quý và cô Nga. Vì cả phái đoàn đông như 
                  vậy nên khi tôi Sàigòn phải chia thành nhiều nhóm; chú thím Tư 
                  và tôi về nhà người bạn của chú Tư ở tuốt dưới Bà Quẹo, thầy 
                  Quý đi theo thầy K.hoa về nhà trọ, cô Nga đi một mình về nhà. 
                  Trước khi chia tay mọi người hẹn nhau đúng tám giờ sáng tại 
                  tiệm cafê hủ tiếu ờ chợ Thái Bình đễ ăn sáng rồi đi lại rạp 
                  Quốc Thanh.
 
 Buổi tối hôm đó không biết có phải là vì lạ nhà hay không mà 
                  chú thím Tư tôi lục đục cả đêm chẳng ngủ gì cả, mởi khoảng sáu 
                  niỡi sáng là thím Tư đã đánh thức tôi dậy rồi. Lần quần sửa 
                  soạn quần áo một hồi nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, lật đật chào 
                  từ giã ông bà chủ nhà chúng tôi ra đường. Chú Tư đề nghị di xe 
                  xích lô máy cho rộng rãi và mau, thím Tư phản đối nói nên đi 
                  xe lam hay xe buýt cho đỡ tốn, sau một hồi bàn thảo cuối cùng 
                  chú Tư quyết định đi xích lô máy vì đi xe lam hay xe buýt thì 
                  phải đi hai chuyến mởi tởi nơi sợ trễ giờ hẹn.
 
 Chờ đợi cũng khoảng mươi, mười lăm phút môi đón được một chiếc 
                  xích lô máy, sau khi ngả giá chúng tôi leo lên xe, chú thím Tư 
                  ngồi dựa ra sau chúng tôi leo lên xe, chú thím Tư ngồi dựa ra 
                  sau nệm xe, tôi ngồi mé ngoài giữa hai người. Để cho
 chắc ăn thím Tư vòng tay ôm ngang eo ếch tôi.
 
 Ngồi chưa yên chỗ xe đã rồ máy nhả khói đen ngòm ào ào phóng 
                  tới. Chú Tư khoái chí cười vang nói giỡn với ông tài xế xích 
                  lô máy:
 - Lè lẹ lên ông ơi, ông chạy gì như rùa vậy, để xe lam nó qua 
                  mặt mình rồi kìa, chạy kiểu này ngửi khói bịnh chết đó ông ơi 
                  ....
 
 Ông tài xế xích lô máy bị nói khích chẳng nói chẳng rằng rồ ga 
                  ào ào chạy vùn vụt như tên bắn, xe lam xe buýt gì cũng bị ông 
                  qua mặt hết, thích chí chú Tư tôi cười vang đường còn thím Tư 
                  tôi thì quay qua nhéo chú Tư miệng lầm bầm không ngớt:
 - Ông ơi ! ông điên vừa vừa thôi ông ơi ? chết cả đám bây giờ.....
 
 Chú Tư không trả lời gì hết cứ vỗ tay cười vang.
 
 (Hết Phần 5 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 
                  6)
 |