| Mấy tuần nay ngày nào chú Tư cũng đàn cho tôi 
                  hát. Chú sửa từng chữ từng câu cho tói thật ưng ý mới thôi. Đi 
                  từ nhà ra rạp chú dặn tôi đủ thứ, từ nhô phải lấy hơi cho thật 
                  kỹ tới rán đừng có ngang bướng ráng nghe lời bà bầu Ngọc. Có 
                  lẽ chú Tư còn hồi hộp hơn tôi nữa. 
 Vở tuồng mới đoàn đang dựng tên là "Tình chị duyên em" của chú 
                  Vạn Lý. Tuồng kể về cuộc đời hai chị em mồ côi. ánh Mai đóng 
                  vai người chị lúc nào cũng hy sinh hết mình cho em nhưng cuối 
                  cùng chết vì lao phổi. Tôi đóng vai cô em lúc nào cũng chỉ 
                  biết nghĩ cho riêng mình, đến lúc nhận ra lỗi lầm thì đã quá 
                  trễ. Lý Bình Vân đóng vai người đàn ông mà cả hai chị em cùng 
                  yêu.
 
 Chúng tôi tập tuồng không được ăn ý lắm vì phần thì cô đào Tân 
                  Mai cứ tỏ vẻ ta đây lên mặt khinh khỉnh vôi tôi, phần thì vì 
                  tôi bực mình Lý Bình Vân cứ giả lảng coi như giữa tôi vôi anh 
                  ta chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hát độ một tiếng thì bà Ngọc 
                  biểu nghỉ giải lao mười lăm phút. Tôi không biết làm gì cho 
                  hết giờ nên đi lòng vòng sau cánh gà.
 Đột nhlên có một bàn tay nắm lấy tay tôi
 - Em làm gì vậy?
 Tôi chưa kịp trả lòi thì Lý Bình Vân đã lôi tuột tôi vô nhà vệ 
                  sinh.
 - Tại sao em kỳ vậy? đã biết anh về hai hôm nay rồi sao không 
                  ra kiếm anh?
 Tôi trợn mắt nhìn Vân
 - Sao anh không kiếm em? Em không giống mấy con dàn bà khác 
                  của anh đi theo anh như thiêu thân đâu.
 - Đừng có con nít nữa. Sao em tính từng chút vậy, ai đi kiếm 
                  ai cũng vậy thôi.
 - Vậy thì sao anh không đi kiếm em.
 - Em lì lợm cứng đầu lắm.
 Tôi không trả lời, người nóng ran, hai con mắt nổi lửa sẵn 
                  sàng cho nổ tưng tất cả những tức tười trong tôi bấy lâu nay.
 - Không phải là lì lợm cứng đầu mà là em có nguyên tắc của em. 
                  Em không muốn làm con chó lúc nào chủ ngoắc thì lại, đá thì đi....
 
 Vân đột ngột ngắt ngang lời nói tôi bằng một cái hôn. Tôi vẫn 
                  còn giận giữ nên xô anh ta ra. Vân đâu có chịu dễ dàng bỏ cuộc 
                  vậy, anh ta xấn tới đè sát tôi vô tường tiếp tục hôn. Tôi cắn 
                  một cái thất mạnh vào môi Vân, anh hơi rùng mình nhưng vẫn 
                  tiếp tục hôn hít. Người tôi càng lúc càng mềm ra, muốn đẩy anh 
                  ta ra nhưng không còn đủ sức. Tôi đó Vân cúi hôn nhẹ lên cổ 
                  tôi rồi hà hơi liếm quanh lồ tai tôi trong khi dó thì tay luồn 
                  ra sau tuột nhẹ quần tôi xuống tôi đầu gối rồi nhè nhẹ mở nút 
                  quần anh ra đút con cặc căng cứng vào lồn tôi mà cà hảy cà hảy. 
                  Người tôi như mê đi, tôi sưóng tôi tận cùng, chắc có lẽ vì tôi 
                  quá nhô Vân nên chỉ mởi xáp trận nhẹ nhàng vội vã như vậy thôi 
                  mà tôi đã sưông muốn điên lên rồi.
 Dứt trận Vân nhìn vô mắt tôi cười:
 - Còn giận nữa thôi?
 Tôi ngúng nguẩy nhõng nhẽo:
 - Không thèm nói chuyện vôi anh đâu, anh đi ra ngoài tniôc đi, 
                  ngllời ta đang chờ mình đó.
 Vân cười hôn nhẹ lên má tôi, hé cửa nhìn ra ngoài rồi nhanh 
                  nhẹn bước ra.
 
 Tôi đợi Vân đi một lúc lâu mởi bưởc ra. Vừa bước ra khỏi cửa 
                  tôi đã đụng phải con mụ ánh Mai. Cô ả nhìn tôi từ đầu tởi gót 
                  bằng cặp mắt dò xét thật đáng ghét.
 
 Phần còn lại của vở tuồng tụi tôi tập ăn ý hơn. Bà bầu Ngọc và 
                  chú Vạn Lý có vẻ hài lòng lắm. Bà ngoắc tay biểu tôi và chú Tư 
                  ra ngoài nói chuyện. Chị đã bàn vởi chú Tư em rồi, em chịu khó 
                  tập thêm tuần nữa rồi mình sẽ công diễn. Mỗi đêm chị trả em 
                  một trăm. Như vậy là nhiều lắm cho đào môi rồi đó. Chú Tư tôi 
                  thấy tôi đứng trơ trơ thì nhắc nhở:
 - Con sao không cảm ơn bà bầu đi. Bà bầu nâng đỡ con như vậy 
                  là quý lảm đó, đâu có ai mởi đi hát mà đã được giao vai lởn 
                  vậy đâu.
 Tôi lý nhí nói lời cảm ơn trong miệng. Bà bầu Ngọc nói tiếp:
 - Chị với chú Tư và thầy Vạn Lý bàn ròi... em sẽ lấy tên hiệu 
                  là Mai Thanh Thanh. Em chịu không?
 Vậy là tôi nghỉ học đi tập hát. Thiệt ra thì tôi cũng chẳng 
                  tha thiết chuyện học hành cho mấy. Cả tuần tôi ở ngoài rạp để 
                  tập tuồng chỉ về nhà lúc chiều tối Hát hò cả ngày lại cộng 
                  thêm hễ có giờ rảnh là tôi chui vô nhà vệ sinh hay là chạy về 
                  phòng trọ của Vân nên tôi tiều tụy thấy rõ.Thím Tư thấy tôi 
                  xanh xao nên đêm nào cũng nấu nước mát đồ bổ cho tôi ăn. Thím 
                  mang đồ ăn vô tôi tận phòng, đợi
 tôi ăn hết rồi mới chịu đi ra. Thím cứ luôn mồm nói:
 - Con phải ráng ăn cho có sức, ốm tòng teo mất đẹp đi lấy hơi 
                  đâu mà hát.
 
 Nhưng lời nhắc nhờ mộc mạc của thím Tư thật sự làm tôi nhiều 
                  khi cảm động và ngày càng thương mến thím như thương mẹ ruột 
                  của mình vậy.
 
 Buổi sáng hôm đó nghỉ tập tuồng, ngồi nhà buồn quá bỗng cảm 
                  thấy nhô Lý Bình Vân nên tôi đạp xe qua nhà trọ kiếm anh. Nhà 
                  trọ của đoàn mưôn cho Lý Bình Vân ở cuối con hẻm nhỏ, trước 
                  nhà có hàng rào dâm bụt cao gần ngang ngực nên từ ngoài đường 
                  nhìn vào chỉ thấy mái. Dựng xe ở hàng hiên định bưởc vào nhà 
                  thì thấy cứa đóng kín, đưa tay tính gõ cứa tôi bỗng khựng lại 
                  vì nhìn thấy ngay trtiôc cừa có một đôi guốc cao đàn bà. Tò mò 
                  tôi đi vòng ra sau nhà ghé mắt nhìn qua khe ván thì tá hoả tam 
                  tinh, mắt tôi như nổ dom đóm trước cảnh Lý Bình Vân đang nằm 
                  ngửa tênh hênh chổng con cặc lên trời trong khi con mụ ánh Mai 
                  trần như nhộng đang khum khum xuống bú liếm con cặc thật say 
                  mê như người ta thổi kèn.... Vân nằm trân mình, lâu lâu vặn 
                  người ưỡn ẹo ra chiều thích thú, tay thì luôn quơ quòa xoa bóp 
                  cặp vú ánh Mai, đôi lúc lại ngóc cổ lên bú vú cô ả một cách 
                  say mê...hai ngườiquấn lấy nhau như hai con rắn, khi thì Vân 
                  nằm dưói khi thì Vân trồi lên trên hùng hổ tấn công ... rồi bú 
                  liếm thật cuồng nhiệt... mắt tôi như muốn hoa lên vì ghen tức 
                  và thèm thuồng. Quả tình tên Lý Bình Vân này là con hạm, hắn 
                  không buông tha cho bất cú ai đúng như con mụ ánh Mai nói hôm 
                  nọ. Tôi bủn rủn tay chân đứng không muốn vững nữa, người nóng 
                  ran, đầu muốn nổ tung ra trưóc những tiếng rên, tiếng la, 
                  tiếng rít từng hồi của hai người .... chịu hết nổi cơn sốt dục 
                  tình đang trào dâng như thác đổ trong người, tôi leo lên xe 
                  đạp như khùng điên về nhà chui ngay vào phòng tắm xối nước ào 
                  ào cho hạ hỏa rồi leo lên giường tìm giấc ngủ lãng quên. Nhưng 
                  nào quên dược, đầu tôi suy nghĩ miên man tôi cảm thấy mình đã 
                  thua sút con mụ ánh Mai rất nhiều trong màn bú liếm và vuổt ve 
                  đối tượng. Rõ ràng tôi chẳng biết làm gì cả, chỉ biết nằm thụ 
                  hường và trôi theo cơn sóng tình của đối thủ mà thôi... chả 
                  trách vì vậy mà Lý Bình Vân cứ đeo theo mụ ánh Mai hoài trong 
                  khi nhan sắc mụ ta chẳng bằng một góc của tôi. Nằm lăn lộn mãi 
                  tới khuya thật khuya tôi mởi ngủ được.
 
 Qua ngày hôm sau trong buổi tập tuồng tôi đã chẳng nhở gì hết 
                  mặt cứ bơ bơ ra khiến cho ông Vạn Lý, chú Tư cũng như Lý Bình 
                  Vân và bà bầu Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên pha lẫn khó chịu. Tôi biết 
                  tất cả nhưng điều đó nhưng không thể nào lấy lại sự bình thản 
                  được. Hôm đó người lo nhất cho sự thất bại của tôi là chú Tư.
 Cuối cùng thì đêm công diễn cũng tới. Cả xóm 
                  tôi hình như là di coi gần hết vì chú Tư đã đi quảng cáo từ 
                  mấy tuần trưởc đó. Lần đầu tiên diễn như một cô đào chính cống, 
                  hơn nữa lại có cả đám người quen đi coi, tôi run đứng muốn 
                  không vững. Tới phiên tôi ra rồi mà tôi vẫn đứng như trời 
                  trồng trong cánh gà. Ai dó đẩy mạnh tôi một cái, tôi loạng 
                  choạng bưôc ra sân khấu. Đèn nhiều quá, sáng quá, mà hình như 
                  tất cả đèn đều chĩa vào tôi. Tôi hít hơi thật mạnh bắt đầu hát. 
                  Hết sáu câu khán giả vỗ tay rào rào, tiếng vỗ tay làm tôi lên 
                  hẳn tinh thần.Hết màn một tôi chạy đi tìm Lý Bình Vân:
 - Em diễn đạt không?
 - Em diễn đạt lắm, đừng sợ.
 - Thiệt hông? em run gần chết đó!
 Vân cười thật hiền lành, anh giơ tay vuốt má tôi:
 - Em bình tĩnh chút xíu nữa thì em sẽ diễn hay hơn nhiều, đâu 
                  có gì mà sợ bên cạnh em có anh mà. Hai đứa đang nói chuyện 
                  tình tứ thì bất chợt chú Vạn Lý xuất hiện:
 - Nè đừng có dụ con gái người ta nhe mậy.
 Ông Vạn lý đến từ lúc nào tụi tôi không biết. Tôi bực mình xực 
                  chú Vạn Lý:
 Anh đừng có kiếm chuyện nha, em đã nói với anh rỏ ràng lắm rồi, 
                  anh không có quyền gì với em hết, nghe chưa.
 - Anh biết là em mê cái mã của thằng này mà.
 Lý Bình Vân chẳng thèm nhìn tới ông Vạn Lý nửa mắt anh quay 
                  lưng bỏ đi. Ông ta chưa hả giận vẫn còn đang tính kiếm chuyện 
                  nói nữa thì chuông reng, màn hai bắt đầu. Tôi lấy lại bình 
                  tĩnh tập trung tinh thần bước ra sân khấu và diễn thật trọn 
                  vẹn vai trò của mình. Sở dĩ màn hai tôi diễn hay vì màn này có 
                  nhiều cảnh tình tíl giữa tôi và Lý Bình Vân nên tôi rất hứng.
 
 Tôi diễn tổng cộng đã là năm xuất, xuất nào cũng đông nghẹt 
                  khán giả. Tôi quen dần vởi ánh đèn sân khấu nhưng tôi vẫn chưa 
                  quen cái ý nghĩ bây giờ tôi là một cô đào hát. Mỗi lần đi ra 
                  ngõ tôi vẫn thấy ngượng khi các bà, cảc thím quen biết chòm 
                  xóm nói:
 - Mai mốt thành đào lớn đừng quên tụi này nha.
 Từ lúc đồng ý đi hát tôi đã biết là tôi sẽ phải đi theo đoàn 
                  lưu diễn, vậy mà chiều nay nghe bà bầu Ngọc hỏi:
 - Mến sửa soạn xong chưa, hai ngày nữa đoàn mình rời bến đó
 tôi vẫn thấy buồn lạ.
 
 Về nhà vô phòng đóng eửa tôi nhìn lại căn phòng của mình. 
                  Trong căn phòng này tôi có biết bao là ky niệm. Chính ờ trong 
                  căn phòng này tôi học biết yêu, rồi học biết đau khổ khi xa 
                  người yêu. Ngồi xếp đồ mà lòng tôi buồn nlời nlợi. Thím Tư gõ 
                  cửa bưng vào cho tôi chén chè. Nhìn thấy đống đồ tôi đang xếp, 
                  thím không nói gì chỉ thở dài. Tôi biết thím Tư buồn lắm, bấy 
                  lâu nay bà coi tôi như con gái trong nhà, săn sóc tôi từ chút, 
                  bà không muốn cho tôi di đâu. Thím vuốt tóc tôi:
 - Con đi nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đều đặn. Có rảnh về 
                  thăm thím.
 
 Đêm cuối cùng ở nhà chú thím Tư tôi không ngủ được. Tôi nằm 
                  trằn trọc suy nghĩ thạt nhiều. Tôi sắp sửa trờ thành một người 
                  lôn thật sự rồi. Tôi sắp sửa bưôc ra khỏi cái tổ ấm, khỏi vòng 
                  tay che chờ của chú thím. Rồi đây sẽ không còn những ngày nói 
                  dối chú thím đi rông, những ngày vui vẻ không lo âu muộn phiền.
 
 Thím Tư không đưa tôi ra bến xe, tôi biết thím buồn nên không 
                  muốn di. Chú Tư thì luôn miệng dặn dò tôi đủ thứ chuyện, tôi 
                  biết ông cũng buồn nhưng không muốn cho người ta biết. Chú Tư 
                  còn muốn nói nhiều nữa nhưng bà bầu Ngọc đã giúi vé vào tay 
                  tôi biểu lên xe lẹ.
 
 Tôi ngồi trên xe nhìn ra cừa sổ. Tôi ở Mỹ Tho cũng lâu rồi 
                  nhưng chưa bao giờ tôi nhìn kỹ cái bến xe nhỏ bé này. Nó chỉ 
                  là một con đường trải nhựa, ở đầu đường là phòng bán vé, cuối 
                  đường có hai ngõ quẹo. Quẹo phải là đi vô thành phố Mỹ Tho, 
                  quẹo trái là đi ra quốc lộ rồi di tới đâu không biết. Chiếc xe 
                  đò từ từ lăn bánh và quẹo trái. Nước mắt tôi lăn dài trên má 
                  hồi nào không biết nữa.
 HẾT(Xin xem tiếp "GÁNH HÁT BẦU TÈO" tức GÁI QUÊ 2).
 (Các bạn vừa xem xong quyển tiểu thuyết dày 188 trang)
 Các bạn có muốn xem thêm những truyện hay 
                  như vậy không? Xin mời đăng ký vào
                  members 
                  ủng hộ Cõi Thiên Thai |