| 
                  Quay qua quay lại thì ngày trình 
                  diễn đã tôi. Mới khoảng sáu rtlỡi đã thấy có xe nhà binh ra 
                  đón rồi. Hôm đó tôi mặc áo dài màu hồng mới may thật đẹp, thím 
                  Tư khen rối rít và có ý muốn đi theo tôi vào xem trình diễn 
                  nhưng cuối cùng thímkhông đi vì sợ chú Tư đi làm về không có ai ờ nhà hết chú sẽ 
                  rầy rà.
 
 Buổi trình diễn hôm đó rất lôn gồm các ban nhạc tâm lý chiến 
                  từ Sàigòn xuống cộng thêm với nhiều ca sĩ tên tuổi. Bình đã 
                  giới thiệu tôi là ca sĩ "Người yêu bé nhỏ của lính" và được 
                  khán giả hoan hô tán thưởng nhiệt liệt từ khi chưa hát cho tôi 
                  khi hát xong. Sau khi tôi trình diễn xuống thì có một hai ông 
                  sĩ quan tói hỏi thăm và mời tôi về hát cho ban văn nghệ của họ.
 
 Buổi trình diễn chấm dứt lúc 12 giờ. Bình đến cho tôi hay ông 
                  tướng muốn tôi ờ lại hát cho buổi dạ vũ sê dược tổ chức tiếp 
                  đó trong Câu lạc bộ sĩ quan sư đoàn. Tôi ngần ngừ vì sợ về quá 
                  khuya chú Tư sẽ rầy. Bình hiểu ý trấn an tôi:
 - Em yên tâm anh nói ông Trung úy già của anh sẽ chạy ra nhà 
                  xin phép chú Tư cho em ờ thêm ít tiếng nữa…
 Tôi vấn còn chưa yên bụng nên hỏi:
 - Nhưng chương trình dạ vũ tới mấy giờ thì hết?
 - Thì cũng chỉ thêm một hai tiếng là cùng.
 Và chương trình dạ vũ đã khai mạc ngay sau đó, ông tướng đã 
                  nhảy bản mở đầu và sau đó mọi ngtlời tràn ra sàn nhảy. Qua bản 
                  thứ hai hay thứ ba gì đó thì Bình giởi thiệu tôi hát bài Đường 
                  xưa lối cũ, thể điệu Rumba. Hát được một lần, tôi đang ngừng 
                  lại để chờ ban nhạc đàn đoạn giữa để hát tiếp thì ông tưóng từ 
                  đâu bưởc tôi sân khấu đưa tay mời tôi nhảy. Tôi ngần ngừ tính 
                  từ chối vì mình đâu biết nhảy thì Bình ờ đâu bưôc tói nói:
 - Cô Mến cứ bưởc xuống sàn nhảy đi, có gì ông tưởng sẽ dìu... 
                  dễ lắm dâu có gì mà sợ.
 Vừa nói Bình vừa nấm tay tôi kéo xuống.
 Ông tưông ghé tai tôi nói nhỏ:
 - Ca sĩ mà không biết nhảy sao?
 - Dạ em còn đi học nên đâu biết nhảy, ông tưởng dìu em chứ em 
                  hổng biết gì hết đó.
 Ông nhìn tôi cười thật vui và dìu tôi bước từng bước, miệng 
                  đếm nhịp đều đều.
 Nhảy một hồi ông kéo tôi ra góc sàn nhảy đứng nói chuyện. Ông 
                  hỏi tôi về gia đình về học hành và ông khen tôi dễ thương hát 
                  hay.
 
 Từ đó tới giờ chỉ đứng xa nhìn ông tướng chứ chưa bao giờ được 
                  đối diện thật gần như bây giờ, tôi có nhận xét ông tưởng cũng 
                  dễ thương và có nhiều nét oai dũng đầy hấp dẫn. So vởi những 
                  người cùng trạc tuổi ông như chú Tư tôi, ông Vạn Lý thì ông 
                  hơn hẳn mấy người kia, nhìn ông vẫn còn nhưng nét trẻ trung 
                  trai tráng và nhất là nét hào hùng trên gương mặt cũng như 
                  phong cách đi đứng ăn nói.
 
 Đứng nói chuyện một hồi ông tưông rủ tôi ra ngoài hành lang 
                  câu lạc bộ cho mát và cuối cùng ông rủ tôi về văn phòng của 
                  ông ở bộ chỉ huy. Đích thân ông lái xe gắn sao tưởng chờ tôi 
                  đi. Xe vừa ngừng trước văn phòng đã thấy lính trực chạy ra đón. 
                  Ông tưóng ra lệnh nho nhỏ gì dó cho lính trực chỉ chừng vài 
                  chục phút sau thì anh ta bưng vào một mâm cháo gà nóng bổc 
                  khói và một chai rượu.
 
 Ông tưởng mời tôi ăn cháo và uống nlợu, tôi từ chối không uống 
                  nhưng ông nói uống chút cho vui, nể ông tôi cũng nhắp chút 
                  đỉnh và men rượu đã thạt sự làm người tôi nóng lên hai má bừng 
                  bừng làm cho tôi hừng chí lên rồi không kềm được tôi đã làm 
                  luôn hết một ly.
 
 Khi đó thật sự tôi đã không còn kiềm chế được tôi nữa và ông 
                  tưông đã đưa tôi vào cơn sóng tình mê đắm. Căn phòng nhỏ ngay 
                  sau văn phòng làm việc của ông đã là bái chiến tniòng bất phân 
                  thắng bại giữa tôi và ông tưởng.
 
 Tôi gần sáng ông tưông gọi lính tnic vào đưa tôi về Tnlôc khi 
                  chia tay ông đưa cho tôi một phong bì lởn giày cộm, ông nói:
 - Tôi gửi em chút quà, chừng nào có việc gì cần tới tôi em cứ 
                  gọi tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
 
 Tôi nhìn ông định nói lời từ giã thì xe đã đậu trước cửa nổ 
                  máy chò. Gật đầu chào ông tôi bước ra xe mà trong lòng thấy 
                  nao nao khó tả.
 
 Một buổi sáng Chủ nhật tôi dang phụ thím Tư lo nấu cơm dưới 
                  bếp thì nghe tiếng lao xao cười nói ngoài cửa, nghe kỹ thì 
                  thấy có giọng bà bầu Ngọc. Không biết thích chí chuyện gì mà 
                  chú Tư, bà bầu Ngọc, soạn giả Vạn Lý nói chuyện thật vui vẻ, 
                  tiếng cười vang lồng lộng vào tận trong nhà. Tôi còn lừng 
                  chừng chưa biết tính sao thì nghe giọng chú Tư gọi:
 - Mến ơi lên đây chú biểu...
 Tôi chưa kịp buông tô cháo xuống thì thím Tư đã hối:
 - Lẹ lên kìa con, chú Tư kêu con đó, chắc họ muốn con hát đó.
 Lật đật vuốt lại mái tóc bưóc ra phòng khách chưa kịp chào mọi 
                  người thì chú Tư đã nói:
 - Bà bầu Ngọc nói bà đang tính cho tập tuồng mới, trong vở này 
                  có một vai vừa cho con lắm. Hôm nay soạn giả Vạn Lý sẽ đưa 
                  kịch bản cho con học tnlớc, tháng sau khi đoàn trờ lại sẽ cho 
                  con diễn thừ, nếu được bà sẽ nhận con vào đoàn.
 
 Tôi biết mình hát hay, nhưng không nghĩ người ta sẽ nhận mình 
                  vào đoàn sôm như vầy nên hơi bất ngờ, mặt cứ ngó ra, chú Tư 
                  lại lên tiếng:
 - Sao không cảm ơn bà bầu Ngọc vôi chú Vạn Lý đi còn dứng chết 
                  trân đó con.
 Chú Vạn Lý đưa cho tôi cuốn tuồng và ân cần dặn dò:
 - Con ráng dò cho kỹ tuồng tích, nếu có gì thắc mắc thì nhắn 
                  chú, còn không thì nhờ chú Tư con chỉ vẽ cho, ráng lên nghe 
                  con, chú hy vọng con sẽ thành công.
 
 Sau khi mọi người đi về chú Tư gọi tôi lên nhà trên nói chuyện, 
                  tôi chưa bao giờ thấy chú Tư tôi nghiêm chỉnh như hôm nay:
 - Mến à con nghĩ sao? Chú thấy con gái học nhiều thì cũng vậy 
                  thôi, bây giờ bà bầu Ngọc chịu nâng đỡ con là dịp may hiếm có, 
                  con đừng bỏ lỡ. Chú nghĩ cha con sẽ vui nhiều khi thấy con trở 
                  thành đào hát chuyên nghiệp.
 - Thưa chú con không có ý kiến gì, chú biểu sao thì con xin 
                  nghe vậy.
 
 Thấy tôi trả lời vậy chú Tư vui lắm, ông nói chuyện huyên 
                  thuyên và đòi tuần tởi sẽ dẫn tôi về làng thăm cha má tôi để 
                  báo tin mừng.
 
 Tới chiều người tôi vẫn còn lâng lâng, tôi không tin là chỉ 
                  còn ít tuần nữa tôi sẽ thành một cô đào hát thật sự. Từ nhỏ 
                  tởi lôn tôi học hát để chơi thôi, đôi lần cũng mơ mộng nhưng 
                  chẳng bao giờ nghĩ là sẽ thành đào hát.
 
 Tới chiều tôi xin chú thím Tư đi dạo mát. Đang đạp xe lòng 
                  vòng chợ thì nghe có ai gọi tên mình. Nhìn lại thì thấy soạn 
                  giả Vạn Lý từ trong quán cà phê bên đường bưởc ra gọi với:
 - Mến đi đâu vậy, vô đây uống nưóc cái đã...
 - Hôm nay nghỉ cháu đi vòng vòng qua nhà tụi bạn cháu chơi
 - Đã nói đừng xưng cháu với anh nữa mà, tối nay em có rảnh ghé 
                  quán nước tối qua anh có chuyện cần nói.
 - Cháu, í... em hổng biết có di dược không nữa đó.
 - Ráng đi nhe, anh đợi, anh có chuyện cần nói mà.
 Tôi lừng khừng chưa biết tính sao thì chú Vạn Lý nắm nhẹ tay 
                  tôi nói:
 - Anh cần gặp em lắm, tám giờ nghe em, anh chờ đó …
 Nói dứt cau ông quay lưng bưôc vội vào quán.
 Đạp xe một khoảng khá xa tôi còn thấy mình bàng hoàng tnlóc 
                  ánh mắt thật ân cần tình tứ của chú Vạn Lý.
 
 Vừa về tôi cổng nhà thằng bé hàng xóm chạy ra dúi cho tôi một 
                  tờ giấy, nó nói liến thoắng:
 - Hồi nãy có anh kia cho em tiền biểu em đưa cho chị cái này.
 Lật đật mở mảnh giấy thì ra là thư của Lý Bình Vân Lý Bình Vân 
                  hẹn tôi, lại cũng có chuyện cần nói....
 Thật tình mà nói tôi muốn đi gặp Lý Bình Vân lắm nhưng máu tự 
                  ái của tôi giữ tôi lại, tôi phải dạy cho hắn một bài học. Tôi 
                  tự nhủ, nếu mình đến ngay vôi hắn, hản sẽ coi thường mình và 
                  sẽ xem mình cũng như mấy con nhỏ xí xọn kia thôi.
 Tối hôm đó tôi nói dối với chú thím Tư đi qua nhà con nhỏ Mừng 
                  học nhóm. Khi tôi ra tôi quán nước hẹn vởi chú Vạn Lý thì trời 
                  đã tối hẳn. Nhìn cái gạt tàn thuốc đầy nhóc tôi biết ông đợi 
                  tôi khá lâu rồi.
 - Em xin lỗi nhe, giờ này em mới đi ra khỏi nhà được
 - Không sao đâu, đợi Mến thì anh đợi tởi chừng nào cũng được.
 - Anh có chuyện gì thì nói đi, em còn phải về nữa.
 Chú Vạn Lý làm ra bộ ngập ngừng, lựng khựng giây lát rồi nói:
 - Anh biết chuyện này hơi đột ngột với em, nhưng thật ra anh 
                  để ý em từ lâu rồi chỉ là tại vì chưa có dịp để nói thôi. Em 
                  đẹp lắm càng lớn càng đẹp.
 - Anh chỉ nói vậy thôi chú anh quen bao nhiêu cô đào, em mà 
                  nhằm nhò gì.
 - Em khác những đúa con gái khác, em đẹp hồn nhiên không son 
                  phấn màu mè....
 
 Ông thao thao bất tuyệt nói say mê, nói như chưa bao giờ được 
                  nói. Ông nói thật hay, giọng ông trầm ấm, đúng là soạn giả có 
                  khác. Tôi không tin nhưng gì ông nói lắm nhưng mà vẫn muốn 
                  nghe ông nói. Hồi đó tới giờ đâu có ai bày tỏ tình yêu với tôi 
                  một cách văn chương như vậy, đâu có ai so sánh tôi với trăng 
                  với hoa bao giờ. Tôi vẫn còn muốn nghe ông nói nữa nhưng sực 
                  nhớ là tôi chỉ xin phép chú thím Tư đi một vài tiếng thôi, nên 
                  vội vàng đứng dậy:
 - Em phải đi về đây, chú thím Tư đợi ở nhà đó. Nhìn tôi vói 
                  ánh mầt thật đắm đuối:
 - Chừng nào anh mởi được gặp em nữa. Anh không đòi hỏi gì ở em 
                  hết, anh chỉ muốn được nhìn thấy em, thấy em cười, được nói 
                  chuyện với em là anh mãn nguyện rồi.
 - Ngày mai em phải học bài. Ngày mốt anh chờ em ở quán nưởc 
                  dưởi chân cầu gần bến xe được hông. Mến muốn anh đi tôi đâu 
                  cũng được, miễn được gặp em là anh vui rồi.
 
 Đạp xe về tới nhà tôi vẫn còn xúc động vì nhưng lời ông Vạn Lý 
                  nói. Có thật sự ông yêu tôi nhiều như ông nói không? Tôi cũng 
                  đã qua một hai cuộc tình rồi, nhưng mà mấy cuộc tình của tôi 
                  phần nhiều chỉ là xác thịt, đâu có ai làm cho tôi có cảm tưởng 
                  như mình là trinh nữ đồng trinh thánh thiện bao giờ.
 Chưa kịp vào nhà tôi đả nghe thím Tư oang oang:
 - Thiếu úy Bình hồi nãy có ghé kiếm con đó Mến.
 - Có chuyện gì không thím?
 - Thím hổng biết nữa ổng hỏi có con ờ nhà không rồi bỏ đi.
 Tôi nhìn đồng hồ đã chín giờ hơn và bỗng nghĩ tới Lý Bình Vân, 
                  chắc giờ này hắn đang đợi tôi dài cổ ngoài đó quá. Khi đi qua 
                  phòng khách liếc mình trong kiếng tôi cảm thấy hài lòng về sắc 
                  đẹp của mmh và bật cười khan, nếu mình không đẹp thì làm sao 
                  có tởi ba người đàn ông giành nhau một lúc chứ. Tôi biết chắc 
                  là thiếu úy Bình, soạn giả Vạn Lý đang điên lên vì tôi, nhưng 
                  còn Lý Bình Vân thì tôi không chắc. Hắn thật là khó hiểu lúc 
                  thì ân cần lủc thì lạnh tanh, dù sao thì người ta cũng là kép 
                  nổi tiếng có cả n.lng đàn bà bao quanh mà.
 
                  (Hết Phần 12 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 
                  13) |