| Phi lộ ? 
 Trên dãy Thiên Sơn cây cối xanh tươi quanh năm,
                  hoa nở bốn mùa, vạn vật sống yên bình phẳng
                  lặng. Bóng chiều đã nhạt màu dưới những tàn
                  cây, chim vổ cánh về tổ, một ngày như mọi ngày
                  sắp tàn vào màn đêm, có khác chăng là mấy
                  chấm đen đang tiến dần lên từ chân núi. Năm
                  bóng người đang dùng thuật khinh thân tiến về
                  một trang trại đơn sơ có mái nhà tranh xinh xắn
                  ẩn hiện trong rừng trúc xanh tươi mượt mà. Bóng
                  đen đi giữa bất chợt dừng lại, cùng một lúc
                  bốn người vây quanh cũng dừng lại nhịp nhàng
                  đúng lúc, như được tập luyện nhiều năm.
 - Các người dừng lại ở đây, cấm vọng động,
                  không có lệnh của ta không được đi vào.
 
 Một người trong bọn vòng tay như định nói điều
                  gì, nhưng nhìn ánh mắt người thủ lãnh, hắn
                  ngậm tăm. Dặn dò xong thủ hạ, người trung niên
                  có dáng cách đường bệ oai phong đẩy cánh cửa
                  hàng rào bằng trúc đi vào phía trong, tiến về
                  túp lều tranh, gần tới cổng y dừng lại lên
                  tiếng :
 - Hiền đệ, em có trong nhà không ?
 
 Từ trong nhà bước ra một thanh niên, áo quần
                  thô sơ nhưng sạch sẽ, miệng chúm chím một nụ cười,
                  nhìn thấy hán tử trung niên hắn hình như ngạc
                  nhiên lắm nhưng cũng vội bước tới, vòng tay
                  :
 - Đại ca ! cơn gió nào đưa đại ca tới thăm
                  tiểu đệ vậy ?
 Giật mình, hán tử trung niên thối lui một bước,
                  thảng thốt :
 - Ngươi là ? ?
 
 Người thanh niên chắp tay sau lưng, đứng yên mỉm
                  cười.
 
 Nhận ra những nét quen thuộc của người thân,
                  hán tử trung niên khoát tay ra phía sau, như ngầm
                  bảo bọn thuôc hạ không được vọng động. Rồi
                  bước tới hai tay ôm vai chàng thanh niên lắc mạnh
                  :
 - Không có nụ cười này chắc huynh không sao
                  nhận ra được, chẳng lẽ đây là công phu thành
                  tựu từ Ma Kinh ?
 - Đúng đó đại ca, phần cuối của Thánh Giáo
                  Ma Kinh dạy về cách chửa thương và giải độc,
                  còn có thêm Thuật Trú Nhan nữa.
 - Hèn gì trông em như mới qua độ tuổi thanh niên.
                  Tuyệt diệu thật, đệ đã thay hình đổi dạng,
                  thật Trời giúp ta rồi.
 
 Ngửa mặt lên trời, hán tử trung niên cười
                  sảng khoái.
 
 Đợi tiếng cười chấm dứt, chàng thanh niên
                  hỏi :
 - Đại ca, có chuyện gì quan trọng mà anh bỏ Quốc
                  sự lên đây tìm em gấp như vậy, cho Từ bá
                  phụ lên gọi em về được rồi, sao đại ca xuất
                  hành mà chỉ đem theo có 4 gả tùy tùng vậy, bọn
                  Nội cung Thị vệ đâu rồi.
 - Bọn chúng tản mát trong Thị trấn, huynh bí mật
                  du hành không muốn lộ hành tung.
 - Hèn gì ?
 
 Chàng thanh niên bỏ lửng câu nói, vói tay bẻ
                  một nhánh trúc thành 4 khúc cở lóng tay, trúc
                  tươi rất dai nhưng hắn bẻ gảy từng đoạn như
                  bẻ cành cây khô, cầm nắm trúc hắn vẩy tay ném
                  về phía một tàn cây rậm, bốn đoạn trúc bay
                  tà tà tới lùm cây rồi bất chợt đổi hướng
                  về lùm cây bên cạnh, tốc độ chợt nhanh như
                  sao xẹt, hai tiếng hự bốc ra kèm theo tiếng ngã
                  vật của thân người. Giật mình nhưng tự trấn
                  tỉnh rất mau, hán tử gật gù:
 - Mạng lưới mật thám Đông Xưởng của hắn
                  rộng lớn và hùng hậu hơn ta tưởng tượng
                  nhiều.
 - Đại ca muốn nói ai ?
 - Là ?
 Nhìn chàng thanh niên, hán tử nghiêm mặt nói :
 - Hiền đệ, đại ca có việc cần em giúp đỡ.
 - Đại ca, tám năm trước đây chịu bốn chưởng
                  của cặp Thiên Địa Song Ma lọt xuống vực Thiên
                  Trì giả chết, tiểu đệ đã thay hình đổi dạng,
                  rửa tay gát kiếm không muốn vướng bận tới
                  chuyện giang hồ nữa.
 - Hiền đệ, một nửa giang sơn em còn không nhận,
                  đại huynh rất hiểu chí nguyện bình sinh của hiền
                  đệ, nhưng mong em hãy vì giang sơn Đại Minh mà tái
                  hiện võ lâm một lần.
 - Đại huynh muốn nói ?
 - 50 vạn liên quân của Miêu Mãn Mông Tây là
                  giặc ngoài, Thái Sư đương triều là thù trong,
                  Giáo Phái Bạch Liên là bọn bán nước.
 - Đại ca muốn nói Bàng Thái Sư có âm mưu tạo
                  phản ?
 - Hừ, Phụ Hoàng băng hà lúc huynh còn quá trẻ,
                  hắn dụng mưu mua chuộc thu tóm quyền bính trong
                  tay, hắn muốn lật đổ ngai vàng lúc nào chẳng
                  được. Hiền đệ cũng biết, nếu hắn không sợ
                  các Tướng lãnh đang trấn giữ biên cương kéo
                  quân về hỏi tội, thì giờ đây anh đâu còn
                  ngồi vững trên ngai vàng. Nay nếu hắn cấu kết
                  được với các chư hầu Miêu Mãn Mông Tây,
                  khiến chúng khuấy động can qua các vùng biên cương
                  làm bó tay các Tướng lãnh, giang sơn Đại Minh
                  sẽ lọt vào tay hắn và đồng bọn.
 - Còn vai trò của bọn Bạch Liên Giáo ?
 - Việc này huynh chưa thực nắm rõ, chỉ biết chúng
                  có Thái Sư chống lưng nên chỉ trong gần 10 năm
                  khởi giáo đã bành trướng khắp Trung Nguyên,
                  uy thế áp đảo cả Cái Bang. Các vùng biên cương
                  quân tướng triều đình vẫn đủ lực trấn áp,
                  trong triều huynh và các đại thần đủ sức đối
                  phó cùng Thái Sư, hiền đệ thay mặt huynh đối
                  phó với Bạch Liên Thần Giáo, tìm cho ra chứng
                  cớ cấu kết cùng Ngoại bang tạo phản của Thái
                  Sư, dùng mối quan hệ trước đây của hiền đệ
                  với Tây Vực công chúa và Miêu Cương Thánh
                  Nữ mà phá vở thế liên minh của họ với Thái
                  Sư.
 - Đại ca, hiện tại tiểu đệ không nhớ gì về
                  quá khứ hết.
 Minh Triều Hoàng Đế giật mình, trố mắt nhìn.
 - Đại ca đừng ngạc nhiên, đó chỉ là vài tiểu
                  xảo được truyền dạy trong cuốn Ma Kinh, đại ca
                  cũng biết Trời Đất sinh ra loài người có một
                  bộ óc rất bao la, chứa đựng sự kiện cả vài
                  đời người cũng chưa hết, khi học Thuật Trú
                  Nhan trong Ma Kinh để thay hình đổi dạng, đệ đã
                  kết hợp với Thần Công của Trương bá phụ dấu
                  đi những ký ức không quan trọng của thời
                  gian trước, cho nên giờ đây em trẻ cả thể xác
                  lẩn tâm hồn.
 - Như vậy em đã quên hết những chuyện ngày xưa.
 - Không phải vậy, những gì cất dấu được thì
                  em cũng lấy lại được.
 - Hiền đệ cần thời gian bao lâu để phục hồi
                  ký ức.
 - Khoảng thời gian 10 ngày.
 - Vậy hiền đệ bảo trọng, anh về triều chờ
                  tin thành công của em.
 - Đại huynh chờ em một chút.
 Chàng thanh niên đi vào nhà, chốc lát mang ra một
                  cái áo mỏng dệt bằng nguyên liệu trắng mịn,
                  đưa cho Minh Triều Hoàng Đế và nói :
 - Em có món quà nhỏ gởi tặng đại huynh.
 - Vật gì vậy ?
 - Cái áo này dệt bằng Thiên Ty Tầm, nhờ nó
                  mà em mới có thể vận công chịu được chưởng
                  lực tan kim nát thạch của Song Ma mà giả chết.
 - Hiền đệ sắp xông pha giang hồ hiễm ác sao không
                  giữ nó mà lại đưa cho huynh.
 - Tám năm nay nhờ Ma Kinh em đã thức ngộ thêm
                  nhiều ảo diệu của mấy môn Thần Công, thêm vào
                  cơ thể đặc biệt của em, nên bây giờ không
                  cần nó nữa, hiền huynh giữ lấy mà dùng phòng
                  bất trắc. Đại ca bảo trọng !
 - Chúc đệ mã đáo thành công.
 Đợi em khuất vào trong nhà, Hoàng Đế khoát
                  tay gọi thuộc hạ, chỉ vào lùm cây hạ lệnh :
 - Các ngươi vào trong đem hai xác chết đó theo.
 
 Hai thuộc hạ vâng lệnh tiến vào, vừa lật mặt
                  xác chết chúng giật mình, quay mặt nhìn nhau sửng
                  sốt, người nào mà lại có bản lảnh siêu
                  tuyệt có thể dùng bốn đoạn trúc nhỏ đánh
                  chết hai cao thủ lừng danh Hắc Đạo Bắc Kinh Song
                  Thử dể dàng như vậy.
 
                  o 0 o
                   
                  Đoàn người vừa khuất bóng, Chu Triệu Hạc cũng
                  thu xếp rồi rời bỏ nơi ẩn mình trong 8 năm qua
                  tiến sâu vào trong núi, chẳng bao lâu đã đến
                  một khoảng rừng rậm rạp như chưa từng có bóng
                  người qua lại. Vận dụng công phu Thuận Phong Nhĩ
                  nghe ngóng một hồi, yên tâm áp tay vào một thân
                  cây cổ thụ to lớn chàng đẩy mạnh, rồi lách
                  mình vào khe hở vừa mở ra, đi xuống thạch thất.
                  Thạch thất này là nơi luyện công trước đây
                  của Trương bá phụ và chàng, hàng năm Chu Triệu
                  Hạc đều tích trử lương thực và các vật dụng
                  cần thiết vào đây phòng khi cần đến. Nằm trên
                  chiếc sàng bạch ngọc, Chu Triệu Hạc vận dụng
                  Qui Tức Đại Pháp cho toàn thân bất động như
                  người chết, chỉ có nảo bộ hoạt động tìm lại
                  các ký ức đã qua ?
                 (Hết Phần Mở Đầu ...
                  Xin xem tiếp Hồi
                  1) |