| 
                  Thành Bắc Kinh, tiểu anh hùng
                  du híĂn canh bài, Triệu Hạc dạo Thiên Thai
 
                  
                  Ngủ một giấc đến xế nắng Triệu Hạc mới vươn
                  vai ngồi dậy, đã thấy thau nước cùng chiếc
                  khăn để sẳn trên bàn. Rửa mặt thay quần áo
                  vừa xong, chưa kịp bước ra ngoài thì cánh cửa
                  phòng được mở toang, đứng chống nạnh sừng
                  sửng một cô gái tuổi độ đôi tám, mình vận
                  võ phục gọn gàng, nhìn Triệu Hạc chúm chím cười.
 - Đại ca, tiểu muội là Từ Mộng Cầm, cha biểu
                  em tới đưa đại ca đi dạo Bắc Kinh, đợi hoài
                  bây giờ anh mới thức.
 
 - À, ?à ? Mộng Cầm tiểu muội, huynh là Trương
                  Triệu Hạc, đi đường xa mệt mỏi nên huynh quá
                  giấc, tiểu muội đưa anh đi vấn an nghĩa phụ trước
                  đã.
 
 - Cha đi chầu từ sớm, bây giờ vẫn chưa về,
                  đi ? đi em đưa huynh đi dạo Bắc Kinh.
 
 Dung dăng dung dẻ Mộng Cầm đưa Triệu Hạc đi sắm
                  sửa quần áo rồi vòng vòng qua các cửa ngỏ
                  đường phố Bắc Kinh. Là con một lại mồ côi
                  mẹ lúc nhỏ nay bổng nhiên ở đâu lại xuất
                  hiện một vị nghĩa huynh, đẹp trai nhưng lại lù
                  đù làm cô nàng khoái lắm, cười nói huyên
                  thuyên, chỉ đó trỏ đây ra dáng thành thạo đủ
                  điều. Đến một nơi người ra vô tấp nập, tiếng
                  la hét cổ vỏ vang vọng từ trong, Mộng Cầm dừng
                  lại chào hai người gác cửa rồi kéo tuột
                  Triệu Hạc vô trong.
 
 - Đây là đâu mà náo nhiệt quá vậy tiểu muội
                  ?
 
 - Chổ này gọi là Đại Hỉ Trường, thỉnh thoảng
                  cha có đưa em tới đây chơi.
 
 Dẩn Triệu Hạc đến một nơi mọi người đang la
                  hét cổ vỏ, Mộng Cầm biểu chàng chờ ở đó
                  để nàng đi kiếm người quen có chút chuyện cần.
                  Đứng lóng ngóng một hồi, Triệu Hạc bị dòng
                  người đưa đẩy càng lúc càng sâu vào phía
                  trong, đến lúc này chàng nhận ra đây là chổ
                  đá gà cá độ, một cuộc đấu cũng vừa kết
                  thúc, một con gà điều trúng thương máu me nhiểu
                  ướt lông đang giảy chết, kế đó là con gà
                  lông đen đang vổ cánh ngạo nghể gáy.
 
 - Ta đã nói rồi mà, gà đá của nhà họ Bành
                  ta trăm trận thắng cả trăm, bây giờ các người
                  tin chưa, bên nhà ta đã thắng hai chỉ còn một
                  trận cuối nữa thôi, nếu các ngươi thua cuộc,
                  nhớ giữ đúng lời hứa từ nay không được
                  đến chơi chổ này nữa.
 
 Tò mò Triệu Hạc hỏi người xung quanh thì biết
                  rằng đây là cuộc đấu danh dự giữa các tướng
                  binh Từ phủ và các hộ vệ Bành phủ của Thái
                  Sư, bên nào thua thì từ nay không được léo
                  hánh đến hỉ trường này nữa, người vừa mới
                  phát biểu là Bành Kiệt, con của Bành Thái Sư.
 
 - Ta chấp bên các ngươi đó, trận thứ ba bên
                  ta không đổi gà, vẫn giữ con Ô Truy đá tiếp
                  trận thứ ba.
 
 Nhìn vẻ bối rối của đám người bên Từ phủ,
                  Triệu Hạc nổi tính trẻ con buộc miệng nói :
 
 - Con gà đen này chỉ đáng đem xé phay trộn gỏi
                  thôi, gà nào đá mà không thắng.
 Quắc mắt nhìn kẻ vừa
                  phát biểu, phe phẩy cái quạt Bành Kiệt tức
                  giận :
 - Ngươi là ai mà dám bảo gà của ta vô dụng.
 
 - Thiệt mà công tử, con gà đó đuối sức rồi,
                  công tử nên thay gà khác đi, coi chừng thua mà
                  mất mặt.
 
 - Hừ, ta đánh cá thêm một ngàn lượng nữa,
                  nhà ngươi dám bắt hay không ?
 
 Bối rối vì túi không tiền, Triệu Hạc đang ngập
                  ngừng thì Bành Kiệt bồi thêm :
 
 - Nhìn ngươi chắc là thứ không tiền, thôi cút
                  đi chổ khác cho được việc.
 
 - Ai nói với nhà ngươi là đại huynh ta không
                  có tiền, ta bắt cá với nhà ngươi độ này đó.
 
 Mộng Cầm vừa tới nơi đứng chống nạnh, mặt
                  đỏ hồng giận giữ, kế bên nàng là lảo quản
                  gia Từ Phúc. Thấy nàng xuất hiện, bọn tướng
                  binh lên tinh thần, xúm lại đứng sau lưng ủng
                  hộ.
 
 - À, tưởng ai hóa ra Từ tiểu thơ, chỉ còn một
                  trận nữa thôi là từ nay nơi nào có người
                  của Bành phủ thì người của Từ phủ không
                  được héo lánh tới, tiểu thơ biểu bọn họ
                  mang gà ra đi.
 
 Tức quá nói đại chứ Mộng Cầm đâu có biết
                  làm sao để thắng cuộc, hai con gà chiến nhất đem
                  ra đã thua cả hai, bây giờ chỉ còn lại mấy
                  con gà hạng hai, đem ra đá thua cuộc là cái chắc,
                  mà không đem đá cũng thua. Bí lối không biết
                  làm sao, nàng đành phải kêu thủ hạ mang đại
                  một con gà, vừa định thả xuống thi Triệu Hạc
                  gọi giật lại :
 
 - Đại huynh đưa gà cho tiểu đệ xem một chút.
 
 Ngạc nhiên, tên lính nhìn Mộng Cầm dò hỏi, rồi
                  đưa gà cho Triệu Hạc. Chàng cầm con gà bóp bóp
                  mấy nơi rồi định thần ngó thẳng vào mắt gà,
                  ánh mắt sáng quắt thôi miên trong giây lát,
                  đưa gà trở lại cho người lính Triệu Hạc nói
                  với Mộng Cầm :
 
 - Con gà này mới là Vô Địch Thần Kê bách
                  chiến bách thắng, tiểu muội đừng có lo lắng.
 
 Con gà trắng vừa bỏ xuống đấu trường là bọn
                  bên Bành phủ chỉ trỏ cười nói um sùm. Bành
                  Kiệt chọc quê :
 
 - Từ tiểu thơ ơi, bộ hết gà rồi sao mà đem
                  con gà nhạn, lại nhỏ con ra đấu, chẳng lẻ tiểu
                  thơ không nhớ câu " Nhất xám, Nhì ô, Tam điều,
                  Tứ nhạn " hay sao.
 
 Đến nước này Mộng Cầm đành nói cứng :
 
 - Hứ, để coi, gà hạng bét của Từ phủ cũng
                  hơn gà hạng nhất của bên ngươi nữa.
 Đá mới mấy đòn là tướng
                  sĩ bên Từ phủ thở dài, còn bên Bành phủ
                  la hét inh ỏi. Con gà trắng đâu có đá được
                  cái nào, nó chỉ chúi đầu câu cổ con gà đen
                  rồi quay vòng vòng, chịu từng cái mổ vào đầu
                  từng đòn chéo cánh của đối thủ, rồi hình
                  như chịu không nổi nữa, nó quay đầu bỏ chạy.
                  Thất vọng Mộng Cầm quay lại nhìn Triệu Hạc định
                  nói thì bổng nhiên cả đấu trường ngừng tiếng
                  vổ tay cổ vỏ, im lặng như tờ, rồi bất chợt
                  tướng sĩ của Từ phủ bổng la hét om sòm, ngạc
                  nhiên Mộng Cầm quay đầu nhìn lại thì thấy con
                  gà của mình đang đứng rỉa lông còn con Ô Truy
                  của Bành phủ lăn cù ra đất, mắt trợn ngược,
                  đang dẩy chết.
 - Trời đất ơi, cú đá Hồi Mã Thương của La
                  Thành. ? Quản gia Từ Phúc lẫm bẫm.
 
 Thì ra đang chạy con gà trắng bất ngờ dừng lại,
                  phóng ngược lên cao, đâm hai chiếc cựa dài
                  xuyên qua cổ họng con Ô Truy, nó đá một đòn
                  hồi mã thương lấy mạng địch thủ thật tuyệt
                  cú mèo.
 
 Đợi cho cho tiếng ồn ào lắng xuống, Mộng Cầm
                  nghinh mặt :
 
 - Sao, các ngươi chịu phục chưa, đã nói mà, con
                  gà hạng bét của Từ phủ vỏ công cũng cao cường
                  nữa đừng nói chi tới con hạng nhất.
 
 - Hứ, các ngươi chỉ ăn hên thôi, trận kế ta
                  cá tăng lên một vạn lượng, bọn ngươi dám
                  theo không ?
 
 Thấy Triệu Hạc gật đầu, Mộng Cầm hứng chí :
 
 - Ta bắt đó, ngươi mang gà ra đi, bên ta không
                  cần đổi gà, con hạng bét này cũng đủ thắng
                  bên nhà ngươi rồi.
 
 Lần thứ nhì và lần thứ ba cũng vậy, cũng chỉ
                  với một đòn Hồi Mã Thương ứng dụng đúng
                  lúc đúng thời cơ, con gà trắng nhỏ đá chết
                  hai đối thủ to lớn hơn của bên Bành Kiệt đem
                  lại niềm vinh quang cho binh tướng Từ phủ. Chia
                  tiền thắng cuộc cho binh sĩ nhà xong, Mộng Cầm hí
                  hửng kéo Triệu Hạc đi về dinh, dọc đường nàng
                  cố gặng hỏi chàng đã làm gì với con gà trắng
                  nhưng chỉ nhận được nụ cười hề hề của
                  Triệu Hạc, tức quá nên vừa tới dinh phủ là
                  nàng bỏ đi tìm cha, nhất định phải hỏi cho ra
                  thân thế của vị nghĩa huynh nầy.
 o 0 o Vừa đi tới gần phòng
                  Triệu Hạc đã thấy một vị thái giám tuổi còn
                  nhỏ đứng chờ, thấy chàng hắn vội vàng bước
                  tới thi lễ rồi nói :
 - May quá Trương công tử về tới rồi, tiểu
                  nhân chờ ngài ở đây đã lâu.
 
 - Có chuyện chi vậy công công.
 
 - Tiểu nhân họ Lưu hầu hạ trong cung Hoàng Hậu,
                  ngài cho vời công tử tới dùng cơm tối, xin
                  công tử đi ngay kẻo Hoàng Hậu ngóng chờ.
 
 Đứng đợi đã lâu tên thái giám họ Lưu này
                  cũng bực bội lắm rồi, nhưng hắn không dám
                  biểu lộ ra mặt, Hoàng Hậu đã dặn hắn nếu
                  Triệu Hạc còn ngủ không được đánh thức,
                  phải đợi chàng thức dậy mới được vào bẫm
                  báo. Hầu hạ bên mình Hoàng Hậu đã lâu, hắn
                  chưa thấy ai được bà ân cần như vậy nên hắn
                  rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng cách mộc mạc
                  đơn sơ của Triệu Hạc, định nhắc chàng đi thay
                  y phục cho tương xứng khi vào nội cung, nhưng không
                  biết nghĩ sao hắn lại thôi, giác quan "nô tài"
                  cho hắn biết con người này rất đặc biệt, nếu
                  không như vậy tại sao Hoàng Hậu và Thái Tử
                  phải đợi hắn tới mới dùng cơm.
 Trên đường đi đến hậu
                  cung, biết Triệu Hạc mới vừa tới Bắc Kinh Lưu
                  Hải gợi chuyện làm thân, hắn huyên thuyên chỉ
                  trỏ đó đây giới thiệu mọi ngỏ ngách của
                  đế đô. Năm 10 tuổi Lưu Hải tự "hoạn thân"
                  nhập cung làm thái giám đến nay đã được 7
                  năm, bản tính vui vẻ lại biết gợi chuyện làm
                  vui lòng thượng cấp nên chẳng bao lâu hắn
                  được vào làm việc trong Nội Cung hầu hạ Hoàng
                  Hậu. Riêng Triệu Hạc, lâu nay sống thui thủi một
                  mình nơi hoang cốc, nay gặp bạn cùng trang lứa nên
                  chàng rất vui thăm hỏi chuyện trò rất tâm đầu
                  ý hợp. Đang đi thì nghe có tiếng gọi nho nhỏ :
 - Lưu công công ?
 
 Đứng bên hòn giả sơn là một người vận đồ
                  thị vệ, cao lớn tráng kiện, giơ tay ngoắc. Ngó
                  chàng như xin phép, Lưu Hải rảo bước tới trước,
                  chàng thấy họ xầm xì trò chuyện rồi tên thị
                  vệ lấy ra một cái túi và ép Lưu Hải nhận
                  cho bằng được, hình như chẳng đặng đừng tên
                  thái giám gật đầu rồi nhận túi bạc, quay trở
                  lại cùng Triệu Hạc. Như biết chàng đang tò mò
                  nên Lưu Hải lắc đầu nói :
 
 - Để thủng thẳng rồi tiểu nhân kể cho công tử
                  biết, cực chẳng đả tiểu nhân mới nhận làm
                  giúp hắn một chuyện, túi bạc này là hắn trả
                  công đó.
 
 Chiều đó chàng dùng cơm cùng Hoàng Hậu và
                  Hoàng huynh, gia đình đoàn viên niềm vui kể sao
                  cho hết, và để che dấu thế gian Hoàng Hậu nhận
                  chàng làm con nuôi, ban lệnh cho phép tùy ý nhập
                  cung, đến chiều tối Triệu Hạc mới theo Lưu Hải
                  ra về.
 
 - Tối nay Lưu huynh có rảnh không, tiểu đệ vừa
                  tới đây nên không biết đường đi nước bước,
                  không biết đi chơi chốn nào.
 
 - Công tử có thích đánh bạc không ? Hôm nay
                  được túi bạc bất ngờ, hay ta tới đó thử
                  thời vận xem sao.
 
 Sòng bài được tổ chức trong hậu viên của
                  đoàn thị vệ, lúc bọn chàng tới thì cả bọn
                  đang sát phạt nhau bên sòng tài xỉu, hình như họ
                  chia làm hai nhóm, cùng là thị vệ chỉ khác nhau
                  ở cái chữ trên lưng, nhóm làm cái mang chử
                  Bành còn nhóm làm tay con mang chữ Từ, lác đác
                  đâu đó vài tên vận đồ thái giám chỉ chỏ
                  cười nói huyên thuyên. Lưu Hải lầu bầu nho
                  nhỏ :
 
 - Vậy là hôm nay hết có cơ hội rồi.
 
 - Sao vậy ?
 
 - Công tử không thấy sao, nhóm bên Từ phủ của
                  công tử đang sát phạt tay đôi với nhóm thị
                  vệ Bành phủ, cả hai nhà đó như nước với lửa,
                  họ đang "kênh xì po" lẩn nhau, láng cháng coi chừng
                  vẹo ba sườn với bọn chúng. Chắc hôm nay bên
                  Từ phủ thua sạch túi quá, tay đang cầm cái bên
                  Bành gia nổi danh Đổ thủ ở Bắc Kinh này mà,
                  sòng bài nào cũng ngán hắn hết.
 
 Nghe vậy Triệu Hạc nhìn kỷ tên cầm cái, thấy
                  hắn tuổi khoảng 30 lưởng quyền lồ lộ, mắt lánh
                  thần quang, tay luôn nhịp nhịp xuống chiếu bạc miệng
                  cười trông ngạo mạn lắm. Nhìn một hồi Triệu
                  Hạc thấy hắn có thói quen gỏ nhẹ xuống bàn
                  trước khi giở cái chén lắc xí ngầu ra, hiểu
                  ra cái tiểu xảo của hắn chàng mỉm cười. Phải
                  hiểu Triệu Minh không con nên thương yêu thằng
                  con nuôi từ trên trời rớt xuống này lắm, vì
                  vậy bao nhiêu thủ đoạn giang hồ Triệu Hạc rất
                  thành thạo, chàng biết tên cầm cái đang dở
                  trò gian lận. Lúc này canh bạc đã đến hồi kết
                  thúc, mặt mày nhóm Từ phủ chảy dài như đang
                  có đại tang, thất vọng cả bọn đứng dậy định
                  bỏ đi.
 
 - Còn sớm mà, sao bỏ về Hà huynh đệ ?
 
 - Bọn ta đã thua sạch túi rồi, lấy gì mà chơi
                  nữa, hôm nay các ngươi gặp vận hên thôi.
 
 - Tại hạ cho huynh mượn, khi khác trả lại sau.
 Như thấu hiểu thâm ý muốn
                  mua chuộc của đối phương, Hà Giang lắc đầu.
 - Cám ơn lòng tốt của nhà ngươi, nhưng bọn ta
                  có bao nhiêu ngân lượng thì chơi bấy nhiêu,
                  không muốn mang nợ ai hết, tiếc rằng ta không
                  có vật gì quí giá, nếu không ta sẽ ở lại chơi
                  thêm với ngươi vài ván, xem thử vận mai của
                  ngươi kéo dài được bao lâu nữa.
 
 - Trong mình ngươi có tấm thẻ bài, đáng giá hàng
                  trăm lượng, sao lại bảo là không có gì quí
                  giá.
 
 - Hà ? hà ? ha ?cái đó không phải ai muốn
                  cũng được đâu, phải tài năng như ta mới
                  được ban thưởng, ta không đem ra cầm đâu, nhà
                  ngươi đừng mơ tưởng.
 
 - Té ra ngươi chết nhác, ta nói cho nhà ngươi
                  biết có đặt thêm bao nhiêu cây nữa Bành gia
                  ta cũng thắng mà thôi.
 
 Đang thua lại bị khích tướng Hà Giang tức lắm,
                  nhưng hắn cũng không dám liều lĩnh mang vật quí
                  ra đánh bạc, tức giận quay mặt hắn bỏ đi nhưng
                  tràng cười vừa ngạo mạng vừa chọc quê của
                  đối thủ khiến hắn tức mình quay lại, thò tay
                  vào trong áo lấy ra một thẻ bài nho nhỏ dằn mạnh
                  xuống bàn.
 
 - Thôi được ta chơi với các người ván cuối,
                  thẻ bài Thiên Thai này đáng giá bao nhiêu ?
 
 - Một trăm lượng.
 
 - Được, nhà ngươi lắc cái đi.
 
 - Ván này để tiểu đệ chơi dùm Hà huynh
                  được không ?
 
 Giật mình quay lại, Hà Giang thấy một chàng thanh
                  niên lạ mặt, tướng mạo khôi ngô nhưng ăn vận
                  rất tầm thường, kế bên là tên thái giám họ
                  Lưu quen mặt. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, Lưu
                  Hải nhắc khéo :
 
 - Hà huynh mới từ xa về nên chưa biết Từ phủ
                  vừa mới có thêm một vị thiếu chủ là Triệu
                  công tử đây.
 
 Vẫn còn nghi ngại, nhưng hắn biết Lưu Hải không
                  thể nói đùa một chuyện như vậy, vòng tay hắn
                  cúi chào.
 
 - Xin công tử tha cho tiểu nhân không biết nên
                  mộ phạm.
 
 - Hà thị vệ đừng đa lễ, ván này để tiểu
                  đệ đặt dùm cho.
 Còn có vật báu cuối cùng
                  bỏ ra đánh xả láng, hắn cũng run lắm nhưng đây
                  là tiểu chủ biết làm sao bây giờ, chỉ ráng
                  nhắc khéo :
 - Công tử cẩn thận, tên này xảo thủ cao cường
                  lắm.
 
 Gật đầu Triệu Hạc quay lại nhìn tên cầm cái.
 
 Nảy giờ đứng nghe, tên thị vệ nhà họ Bành
                  khoái lắm, hắn quyết hôm nay sẽ hạ nhục Triệu
                  Hạc cho bọn Từ phủ mất mặt chơi. Hai tay xóc
                  chén xí ngầu, hắn cười nữa mép.
 
 - Mời công tử !
 
 Cầm tấm thẻ bài Triệu Hạc thấy làm bằng ngà
                  voi trắng đục, trên có khắc hình một giòng suối
                  chảy với cảnh vật cỏ cây tươi tốt, đậm khắc
                  hai chữ nhỏ sắc sảo Thiên Thai. Tò mò nhưng
                  chàng chẳng nói gì, cầm đặt xuống cửa Xỉu,
                  cái dở Xỉu, ba lần như vậy Triệu Hạc vẫn đặt
                  Xỉu trúng cả ba. Đến ván thứ tư Triệu Hạc vẫn
                  đặt hết 800 lượng lên cửa Xỉu.
 
 - Công tử hên quá, nhưng cửa Xỉu đã lên ba
                  lần rồi công tử vẫn tiếp tục đặt Xỉu hay
                  sao ?
 
 - Cửa Xỉu có duyên với tiểu đệ lắm, ván thứ
                  tư huynh cũng lắc ra Xỉu, ván thứ năm cũng là
                  Xỉu thôi.
 
 - Công tử chắc ăn quá sao không đặt thêm tiền.
 
 - Chỉ tại tiểu đệ không muốn ăn tiền của đại
                  huynh thôi.
 
 Tức lắm nhưng hắn chỉ biết dằn xuống bụng mà
                  thôi, làm ra vẻ nôn nóng tên thị vệ vận nhu kình
                  Miên công gỏ nhẹ lên phím bàn hai cái, nghe
                  rung động nhẹ bên trong chén hắn đắc chí, công
                  phu này hắn luyện rất thành thạo, trăm lần sử
                  dụng thắng cả trăm.
 
 - Bất quá tam bận, lần này chắc chắn cái ra Tài,
                  công tử thua là cái chắc.
 
 Không muốn ăn thêm tiền của kẻ dưới tay,
                  Triệu Hạc giơ tay chận lại.
 
 - Sao, công tử đổi ý rồi ?
 
 - Không phải, nhưng như tiểu đệ đã nói không
                  muốn ăn thêm tiền của đại huynh, chúng ta đánh
                  cá như vầy đi, ván này ra Bảo ba con 1, nếu không
                  phải tiểu đệ thua hết số bạc lẫn thẻ bài,
                  còn nếu thắng huynh không cần chung đến 120 lần,
                  chỉ cần huynh để lại một tấm thẻ bài như vầy
                  là đủ rồi.
 Nghe Triệu Hạc nói, cả bọn
                  sửng sờ, bọn Hà Giang Lưu Hải định mở miệng
                  ngăn cản nhưng thấy vẻ mặt tự tin của chàng
                  chúng lại thôi. Nghe chàng nói tên thị vệ cũng
                  ngở ngàng, nhưng đến nước này chỉ còn cách
                  theo lao mà thôi, vã lại tự tin vào tài nghệ
                  của mình hắn gật đầu đồng ý. Vừa mở chén
                  thấy hai con số 6 và 3 hắn đắc chí ngửa mặt
                  nhìn Triệu Hạc nói :
 - Tiểu nhân đã nói Nhất Quá Tam mà, ván này
                  công tử thua ?
 
 Thấy Triệu Hạc tủm tỉm cười, còn mọi người
                  thì đang há miệng ngạc nhiên, mắt chăm chăm nhìn
                  xuống cái chén, gã ngó xuống thì miệng cũng
                  há hốc như ai. Trên chiếc dĩa vừa khui ra, cái
                  hột xí ngầu thứ ba không biết vì sao đang xoay tít,
                  nó xoay tới chạm vào hột đang hiện mặt số 3
                  làm hột này cũng xoay tít đến chạm hột mặt
                  6, rồi cả ba hột cùng quay làm cả đám há hốc
                  chăm chú nhìn hiện tượng độc nhất vô nhị này;
                  quay thêm vài vòng cả ba hột nằm im hiện lồ lộ
                  ba mặt số 1. Chớp mắt nhiều lần như không tin
                  vào hiện tượng lạ kỳ vừa xảy ra trước mặt,
                  gã thị vệ thò tay lấy tấm thẻ ngà tương tự
                  đặt xuống bàn, ngẩng mặt nhìn Triệu Hạc vừa
                  căm tức vừa như thán phục, rồi lặng lẻ quay
                  lưng cùng đồng bọn bước đi.
 
 Đám người Từ phủ giờ đây như ong vở tổ,
                  ồn ào cười nói xôn xao. Đưa tay nhận lại tấm
                  thẻ bài và đống bạc, Hà Giang thán phục hỏi
                  :
 
 - Công tử đã dùng cách gì mà làm cho mấy hột
                  xí ngầu xoay tròn như vậy ?
 
 - Hắn chơi gian lận nên tiểu đệ phải giở chút
                  tiểu xảo thôi.
 
 - Có chút tiểu xảo thôi mà đã đánh bại một
                  đổ thủ có hạng như hắn, chắc bữa nào bọn
                  tiểu nhân phải rủ công tử đi đáng bạc kiếm
                  chút tiền thăm kỷ viện quá.
 
 Thật ra Triệu Hạc đã vận dụng công phu Nhất Dương
                  Chỉ khuất trong tay áo mà di động con xúc xắc,
                  công phu này Triệu Hạc học được từ cô gái
                  áo vàng đất Chung Nam. Khi vợ chồng Vô Kỵ đã
                  quy ẩn võ lâm, nhớ ơn tiếp trợ năm xưa họ
                  tới đất Chung Nam cảm tạ mới biết cô gái áo
                  vàng tên là Quỳnh Giao, con cháu của Thần Điêu
                  Đại Hiệp và Tiểu Long Nữ, cùng chí hướng
                  tiêu diêu siêu thái không vướng bụi đời nên
                  họ trở thành tri kỷ đồng âm. Một lần đến
                  thăm vợ chồng Vô Kỵ, Quỳnh Giao có dạy tâm
                  pháp cho Triệu Hạc và tặng chàng một quyển sách
                  dạy tuyệt kỷ Nhất Dương Chỉ, tương truyền do chính
                  thủ bút của Tổ sư Vương Trùng Dương lưu lại
                  trong Cổ Mộ, công phu này đòi hỏi người luyện
                  là đồng nam thì mới phát huy được trọn vẹn
                  uy lực của nó, mấy trăm năm nay công phu này
                  tưởng đã thất truyền, nay là lần thứ nhì nó
                  tái hiện võ lâm.
 
 Chia tay bọn thị vệ, Triệu Hạc theo Lưu Hải bước
                  đi, nhớ ra một điều chàng đưa tấm thẻ bài vừa
                  ăn được trong sòng bạc cho tên thái giám và
                  hỏi :
 
 - Lưu công công, vật này có giá trị như thế
                  nào mà bọn họ có vẻ quí quá vậy ?
 
 Ngập ngừng Lưu Hải muốn dấu, nhưng hiểu thế
                  nào rồi chàng cũng biết nên hắn không muốn
                  mất tình thân của buổi sơ giao.
 
 - Đó là thẻ hội viên của Thiên Thai Hội.
 
 - Thiên Thai Hội là tổ chức gì vậy ?
 Như biết, triều đình Trung
                  Hoa có Tam cung Lục viện, mỹ nữ cung tần tùy
                  theo triều vua có lúc lên đến con số 3.000. Trong
                  số đó chỉ có một số ít may mắn được vua thưởng
                  thức, phần hẫm hiu còn lại cứ sống và chết
                  già trong cung lạnh phòng không, trọn đời chưa
                  một lần được ân sủng của hoàng ân. Thấu
                  hiểu nổi tình này, một nhân vật trong triều đã
                  bí mật thành lập ra Thiên Thai Hội với mục
                  đích giải khuây cho đám cung tần, đặt dưới sự
                  điều hành của hai vị Thủ lảnh Thái giám và
                  Đệ nhất Cung nữ, Lưu Hải đang làm việc dưới
                  quyền vị thái giám này.
 - Công tử có nhớ tên thị vệ đã đưa cho tiểu
                  nhân gói bạc ban chiều không, hắn đút lót cho
                  tiểu nhân để hầu giúp hắn đoạt được một
                  tấm thẻ bài như vậy đó.
 
 Như biết, cứ đến ngày hội tuyển thị nữ nhập
                  cung là giai nhân khắp nơi được chính quyền sở
                  tại tuyển trước rồi mới tiến cử lên kinh
                  sau. Đến kinh thành họ còn phải qua một đợt
                  tuyển chọn rất khắc khe của các vị cung nữ già,
                  như da thịt phải trắng trẻo thơm tho mềm mại chứ
                  không được săn chắc, không được có bịnh kín,
                  chổ kín phải không được có mùi hôi, âm hộ
                  không được rộng quá hay hẹp quá, ? sau đó
                  những người được tuyển chọn sẽ phải qua một
                  khóa học về nghệ thuật ái ân để phục vụ
                  hoàng đế. Do vậy, cung tần thị nữ ở đây đều
                  là những vưu vật của nhân gian, phàm đàn ông
                  ai lại không muốn thưởng lãm, đơn nộp cứ ùn
                  ùn đổ tới, nhiều không đếm xuể, vị Thủ lảnh
                  Thái giám buộc thí sinh phải thông qua một kỳ
                  khảo hạch rất khắc khe mới được tuyển làm
                  hội viên.
 
 - Bây giờ trời chưa tối lắm, công tử theo
                  tiểu nhân thì sẽ biết việc tuyển chọn hội viên
                  khó khăn như thế nào.
 
 Tò mò và thích thú, Triệu Hạc theo tên thái
                  giám đi lăn quằn xuyên qua mấy giải phòng mới
                  tới nơi, đưa cho chàng một tấm mặt nạ che kín
                  mặt hắn nói :
 
 - Ở nơi đây mọi người không được biết mặt
                  nhau, ai mà tò mò muốn biết mặt các cung tần,
                  sẽ bị chém chết ngay lập tức, công tử nhớ
                  cho rỏ.
 
 Dở một cái lổ được dấu kín trên tường,
                  Lưu Hải thì thào :
 
 - Công tử ngó mà xem, đây là đợt tuyển sơ
                  khởi đó.
 
 Ghé mắt nhìn vào trong, Triệu Hạc thấy một người
                  đàn ông mang mặt nạ đứng chống nạch ưởng
                  ngực, quì dưới chân là một người đàn bà
                  cũng dấu mặt, lỏa thể đang cầm dương vật thi
                  hành thủ thuật khẩu dâm, giọng của Lưu Hải
                  thều thào bên tai.
 
 - Công tử có thấy cây nhang đang nghi ngút kế
                  bên hay không, ở vòng sơ khởi thí sinh phải
                  không được xuất tinh trước lúc cây nhang tàn.
                  Tên hồi chiều đút lót cho tiểu nhân để tiểu
                  nhân chọn cho hắn cây nhang nào vừa nhỏ vừa
                  ngắn nhất. Hắn đâu có biết qua ải này còn 2
                  ải nữa, không đủ tài không lọt qua đâu, mà
                  cũng nhờ vậy tiểu nhân có bạc xài hoài.
 Qua đến phòng thứ hai,
                  Triệu Hạc thấy một hạ thể nữ nhân thò ra từ
                  một bức mành, chắc làm bằng giấy cứng, một
                  gã đàn ông đang hai tay dang rộng cẳng người
                  phụ nữ nắc ì ạch từng cái một, tên thái
                  giám nói :
 - Ải thứ hai phải đụ "lút ngọn" 500 cái mà
                  vẫn chưa xuất tinh.
 
 Ải thứ ba Triệu Hạc thấy một gã nằm ngửa
                  cho người đàn bà chàng hảng thụt dầu chơi,
                  còn miệng hắn thì cũng đang bận rộn với cái
                  lồn thứ hai.
 
 - Qua ải này là được cấp thẻ hội viên, hắn
                  ta phải thỏa mản cả hai nàng mới đạt tiêu
                  chuẩn, nhưng đâu có dễ, đến nay chỉ mới có
                  hơn chục mạng qua được ải nầy.
 
 - Rồi sao nữa ?
 
 - Kích thước của dương vật và tài nghệ của
                  từng người sẽ được ghi vào từng tấm thẻ,
                  khi các cung tần chọn, hắn sẽ được gọi đến
                  phục vụ.
 
 Trên đường về Triệu Hạc miên man suy nghĩ, cảm
                  giác bất an trĩu nặng trong lòng.
 
 (Hết Hồi 3 ...
                  Xin xem tiếp Hồi
                  4)
 Mời các bạn vào diễn
                  đàn bàn luận, cho ý kiến truyện trên, nhấn
                  chuột vào đây! |