| Xuân Hỉ Cung,
                  gặp nàng vô mao khẩuThiên Thai Phòng, phát hiện dã tâm sâu
 Chưa bước vào cửa
                  tiếng ồn ào náo nhiệt vui nhộn đầy tai Triệu
                  Hạc, lần đầu vào chốn ăn chơi nên mọi vật
                  đều lạ lùng với chàng, mùi phấn sáp quyện
                  trong tiếng đờn giọng hát, tấp nập vương tôn
                  công tử quần áo sang trọng cập kè cùng kỷ
                  nữ ra vô. Hôm nay chàng ăn vận rất sang trọng,
                  sáng dậy quần áo cũ đã bị bọn thị tỳ đem
                  đâu mất, thay vào đó là những bộ quần là
                  áo lụa đắt giá mà Mộng Cầm đã sắm cho
                  chàng bữa trước.
 - Cung hỉ, cung hỉ, sao mãi bây giờ các đại quan
                  mới tới, bọn em út nghe tin các đại quan tới
                  hôm nay chúng trông đứng trông ngồi cả ngày
                  hôm nay.
 
 - Bữa nay bọn ta dẫn công tử Từ phủ tới
                  thăm Xuân Hỉ Cung của mụ, mau kêu bọn nó ra
                  tiếp đải cho chu đáo, công tử mà hài lòng
                  là bà phát tài không biết đâu mà để.
 
 Chưa bao giờ nghe Từ Tổng Binh có con trai, nên
                  mụ Tú bà nhìn Triệu Hạc nữa tin nữa ngờ,
                  nhưng chốn làm ăn này được sự bảo vệ
                  của đám thị vệ Từ phủ nên mụ cũng không
                  dám hỏi thêm, đích thân dẫn cả bọn tới
                  căn phòng sang trọng nhất đã được bọn Hà
                  Giang dặn trước sáng nay, thét bảo dọn tiệc ra,
                  rồi mụ vào trong dẫn ra tíu tít một bầy con
                  gái. Ngồi bên Triệu Hạc chuốc rượu một
                  xuân nữ tuổi khoảng đôi mươi, má phượng
                  mày ngài, mặt đỏ hây hây xuân tình dào dạt,
                  cô nàng trò chuyện rất có duyên, đối đáp
                  mẫu mực và học thức nên Triệu Hạc thích
                  lắm. Chưa biết nhiều về tính ý của Triệu Hạc
                  nên cả bọn có vẻ dè chừng, nhưng rượu
                  vào lời ra dần dần bao sự dè chừng cũng
                  trôi theo men rượu mà thành hoan lạc hỉ. Ngà
                  ngà say, Hà Giang nhừa nhựa :
 
 - Đêm đã khuya, sao Tử Yến không đưa công
                  tử vào phòng yên nghĩ, ráng hầu hạ người
                  cho chu đáo nghen.
 
 - Chỉ sợ công tử không cho tiểu nử hân
                  hạnh đó thôi.
 
 Chiều giờ ngồi bên Triệu Hạc cô nàng cũng
                  khoái cái tính khù khờ dễ thương của chàng
                  công tử này, thấy chàng không quen dởn cợt
                  bốc hốt như đám thị vệ nàng chắc chàng mới
                  tới kỷ viện lần đầu tiên, nên cũng có ý
                  quyến rủ muốn khai tâm dục lạc cho kẻ còn tơ,
                  giờ được ngỏ lời nên xăng xái kéo Triệu
                  Hạc đứng dậy rời bàn tiệc về phòng riêng.
 Cửa vừa cài then cô nàng
                  đã quay người ôm Triệu Hạc, cạ cạ hai gò mềm
                  mại lên ngực chàng khiêu khích, tay tháo đai lưng
                  nàng cởi áo ngoài, rồi dìu Triệu Hạc đến bên
                  giường đẩy chàng nằm xuống. Ngà ngà say nên
                  màn gợi tình cũng làm chàng hứng khởi, nằm
                  giương mắt nhìn nàng kỷ nữ trút bỏ xiêm y.
                  Vóc thân lồ lộ dưới ánh sáng lờ mờ của
                  ngọn đèn dầu phụng, Tử Yến xoay mình lại cởi
                  quần rồi trườn mình ôm Triệu Hạc hôn môi,
                  hôn dài xuống tới bụng mới giật giây lưng
                  tuột quần kéo bỏ một bên, cầm con cu hơi cưng
                  cứng Tử Yến kê miệng một hồi, nghĩ chàng còn
                  tơ nên nàng không dám ngậm lâu, rồi sợ chàng
                  công tử ?khóc ngoài quan ải? nên khi khúc
                  gậy vừa hơi cứng là Tử Yến choàng chân khều
                  khều vài cái rồi nhét vô âm hộ, từ từ nàng
                  giật cương cởi ngựa trên thân thể trẻ trung
                  lực lưởng của Triệu Hạc.
 Tưởng chàng chẳng mấy năm hơi nên Tử Yến
                  rất ngạc nhiên vì sự dẻo dai của Triệu Hạc,
                  mà lúc này âm hộ cũng chật hẳn ra, còn cây
                  gậy ngày một ấm dần lên, khoái cảm mỗi lúc
                  mỗi dâng cao Tử Yến không kềm được xuất khí
                  đôi lần, chừng mệt quá nàng gục đầu xuống
                  ngực Triệu Hạc thở hổn hển. Cho cô nàng thở
                  một hồi, Triệu Hạc mới lật mình trở lại, từ
                  trên chàng đâm ngang đâm dọc kéo dài đến nàng
                  kỷ nữ phải xin thôi.
 
 - Công tử ơi, thiếp chịu thua chàng rồi, tha cho
                  tiện thiếp đi công tử.
 
 Triệu Hạc xuất tinh rồi nằm ôm nàng Tử Yến
                  mà thiếp đi.
 
 Không biết bao lâu thì chàng tỉnh giấc, khát nước
                  Triệu Hạc tung mền ngồi dậy đi xuống giường,
                  tìm thấy ấm trà chàng rót uống một hơi. Chừng
                  quay lại giường nhìn thân thể trần truồng nằm
                  khêu gợi của Tử Yến chàng thích thú và ngạc
                  nhiên, cô nàng săn gọn trắng hồng, núi đồi
                  gọn ghẻ, chỉ có điều là hạ khẩu vô mao. Nổi
                  tính trẻ con Triệu Hạc thò tay vuốt vuốt lên cái
                  âm hộ trơn tru, lấy tay banh hai mép chàng cúi
                  xuống nhìn.
 
 Bình thường Tử Yến luôn thức trước khách
                  làng chơi, hôm nay ?phê? qua nên cô nàng mệt
                  mỏi ngủ luôn, đang mơ mơ màng màng thấy âm hộ
                  được vuốt ve nàng nằm yên thụ hưởng, chợt
                  nhớ ra một điều làm nàng giật mình tỉnh giấc,
                  biết bí mật của mình bị khám phá hoảng hốt nàng
                  kéo mền co quắp mình lại, nhìn Triệu Hạc sợ
                  hải.
 
 - Hì ... hì, chuyện âm hộ vô mao này có gì đâu
                  mà tỉ tỉ sợ quá vậy ?
 
 - Công tử, ... công tử không ngại chuyện tiện
                  nữ bị dị tật hay sao ?
 
 - Tiểu đệ chỉ thấy nó láng o ngó thấy vui vui
                  thôi, chứ đâu có ngại gì.
 
 - Công tử hổng biết đó, ngày thường tiện nữ
                  phải dậy trước khách để dấu cái dị tật này
                  đi, họ thấy là họ không trả tiền mà đôi
                  khi còn mắng nhiếc tiện nữ nữa.
 
 - Ủa, sao kỳ vậy.
 
 - Họ nói là gặp vô mao khẩu là xui tận mạng,
                  đánh bài đâu thua đó, ngày thường phải dấu
                  kỷ lắm, hôm nay gặp công tử quá cường tráng
                  mạnh bạo nên thiếp mới ngủ quên mà lộ bí
                  mật ra.
 
 - Tật này chữa được mà tỉ tỉ, đâu có gì
                  khó khăn đâu.
 
 Trố mắt nhìn Triệu Hạc không tin, Tử Yến hỏi
                  lại.
 
 - Công tử có thương đừng chọc em tội nghiệp,
                  làm sao mà chửa được.
 
 - Tiểu đệ nói thiệt mà, để đệ trị cho, không
                  khó lắm đâu.
 Trong bí kíp Phong Lưu Hoa
                  Nguyệt Thập Lục Thức có phần chỉ về cách điều
                  trị các bệnh phong tình, cách chửa các dị tật
                  về tính dục, Triệu Hạc lại là đồ đệ của
                  hai tay y thuật lừng lẩy đương thời nên chàng
                  đọc đâu hiểu đó. Bên dưới làn da có một
                  chất luân lưu để sinh và nuôi lông tóc trên
                  cơ thể người, vài huyệt đạo quanh âm hộ bị
                  nghẻn bẫm sinh nên chất dung dịch tạo lông không
                  dẩn tới được, bây giờ chỉ cần khai thông
                  rồi dùng thêm vài vị thuốc bổ lông là trị
                  được. Nghe Triệu Hạc giải thích, nàng kỷ nữ
                  nữa mừng nữa lo.
 - Điều trị có khó khăn không công tử, hao tốn
                  nhiều ngân lượng hay không ?
 
 - Đâu có khó khăn gì đâu, tiểu đệ hành công
                  có chút ít thời gian thôi, còn mấy vị thuốc
                  cũng không mắc tiền lắm, để tiểu đệ cho tiền
                  tỉ tỉ mua. Chỉ có điều lúc lông bắt đầu mọc,
                  ngứa ngái dữ lắm, và nó sẽ mọc tùm lum, tỉ
                  tỉ phải tốn công cắt tỉa thôi.
 
 - Công tử nói chơi hoài, tiện nữ chỉ có một
                  chổ đó dùng để kiếm ăn, đương nhiên là
                  phải chăm sóc kỷ lưởng rồi.
 
 Hành công giải tỏa các huyệt đạo xong, Triệu
                  Hạc ghi lại mấy toa thuốc và đưa cho Tử Yến
                  một trăm lượng bạc vừa tặng vừa thù lao,
                  xong việc mới cáo từ ra về, hẹn ngày khác sẽ
                  tới thăm.
 o O o No say cả bọn kéo
                  nhau về lại Từ phủ, dọc đường Triệu Hạc kể
                  chuyện vui về cô nàng Tử Yến với dị tật bẫm
                  sinh làm bọn Hà Giang khâm phục vô cùng, cả bọn
                  cố dò hỏi sư thừa của vị tiểu chủ nhưng không
                  được. Đến cổng Triệu Hạc không vào, cáo từ
                  rồi rảo bước chàng đi lang thang qua lại trong
                  thành, đi vòng vòng một hồi đến một nơi hoang
                  vắng chàng bất chợt quay lại, nhìn vào khoảng
                  trống tối đen :
 - Huynh đài theo dõi tại hạ đã lâu, không hiểu
                  có điều chi cần dạy bảo.
 
 Hồi lâu từ trong bước ra một bóng người, tới
                  gần Triệu Hạc nhận ra là tay làm cái trong sòng
                  bạc.
 
 - À, té ra là huynh đài.
 
 Vẻ mặt lạnh lùng, hắn nói :
 
 - Tiểu nhân mong công tử cho chuộc lại tấm thẻ
                  bài Thiên Thai.
 
 Đã có ý tò mò về sự quan trọng của tấm
                  thẻ bài, Triệu Hạc khước từ :
 
 - Chúng ta không hề có giao ước về việc chuộc
                  lại, vả lại tại hạ cũng thích hoa thơm cỏ lạ
                  trong nội cung.
 - Công tử giữ nó không có lợi gì đâu, hào
                  hoa phong nhã như công tử gái đẹp nơi nào cũng
                  có, đừng vì hiếu kỳ mà mang họa vào thân.
 - Cám ơn về lời khuyên của huynh đài, nhưng trời
                  sinh tại hạ có trí tò mò rất cao, khi chưa rỏ
                  lẻ tại hạ không thể trả lại cho huynh tấm thẻ
                  bài được.
 - Nói vậy là công tử nhất định không đưa ra
                  phải không ?
 
 Triệu Hạc nhìn thẳng vào mắt hắn, lặng im không
                  nói.
 
 Gã thị vệ lầm lì quay mặt lủi đi, bất chợt
                  hắn quay ngược mình phóng tới trước, tay phải
                  xòe ngang chém vào cổ, chân phải đá thốc vào
                  hạ bộ Triệu Hạc. Đã sớm phòng bị, chàng
                  xoay nữa thân mình tránh ngọn cước, đồng thời
                  chộp mạnh vào cườm tay địch thủ. Đang lơ lửng
                  trên không gã thị vệ đảo mình theo một tư thế
                  ngoạn mục, tay phải uốn cong chộp lại cổ tay
                  Triệu Hạc, tay trái từ trên chém mạnh xuống,
                  cách tay cong cong như lưỡi liềm rất lạ kỳ. Lùi
                  nhanh về sau, Triệu Hạc quát lớn :
 
 - Dừng tay lại.
 - Người đã chịu trao trả rồi sao.
 - Ta chỉ muốn hỏi ngươi là ai mà thi triển võ
                  công từ Hồi Quốc.
 Ngạc nhiên cho kiến thức
                  của chàng công tử trẻ tuổi, hắn buột miệng
                  :
 - Nhà ngươi cũng biết đó là võ công xuất
                  phát từ Hồi Quốc ?
 - Các hạ thi triển Thất Bộ Đoạt Mạng Trảm, còn
                  nơi sòng bạc ngươi đã vận dụng Miên công chơi
                  gian lận, đó phải chăng là tuyệt kỷ Phá Cốt
                  Miên Chưởng ?
 - Ngươi biết quá nhiều, hôm nay không tránh khỏi
                  cái họa sát thân.
 
 Vừa dứt lời, tả chưởng hữu trảm, hắn xông
                  vào tấn công Triệu Hạc những đòn đoạt mạng.
                  Càng đánh hắn càng sợ hải về công phu của
                  chàng công tử họ Từ, bởi Triệu Hạc chỉ sử
                  dụng những thủ pháp rất bình thường nhưng dưới
                  sự biến chiêu của chàng đã trở nên khắc
                  thinh võ học của hắn. Hắn đâu biết rằng phần
                  lớn võ công Hồi Quốc có ghi trong Thánh Giáo
                  Hỏa Lệnh khi xưa đã có lần lọt vào tay của
                  Trương Vô Kỵ và Tiểu Siêu. Bất chợt hắn hắn
                  quát lớn lên một tiếng, rồi tung ra một đòn
                  chí mạng, và từ trong bóng đêm lấp lánh ánh
                  thép xé màn đêm bắn về phía Triệu Hạc ba ngọn
                  phi đao. Chẳng ngạc nhiên chàng vung tay trái quay
                  một vòng tròn trên không một chiêu trong tuyệt
                  kỷ Thái Cực Quyền, không ngờ chuyện lạ chợt
                  xảy ra, một ngọn đao bất ngờ đổi hướng như
                  có bàn tay vô hình điều động, thoát khỏi vùng
                  ảnh hưởng của cánh tay Triệu Hạc, bay về phía
                  trước xuyên qua cổ họng tên thị vệ nhà họ
                  Bành.
 
 Hai tay bụm cổ, mắt oán hờn nhìn về phía trước,
                  gã từ từ quị gối hồn lìa khỏi xác.
 
 Quá bất ngờ, Triệu Hạc dậm chân phi mình về
                  hướng xuất phát các ngọn đao, không gian vắng
                  ngắt không một bóng người. Tức mình chàng
                  quay trở lại thì thân xác của gã thị vệ cũng
                  biến mất, dưới nền đất chỉ còn đọng lại
                  một vũng máu tươi. Đứng lặng người, Triệu
                  Hạc ngẫm nghĩ về những bí mật bao trùm tấm
                  thẻ bài Thiên Thai, hồi lâu chàng lẳng lặng đi
                  về Từ phủ.
 
 (Hết Hồi 4 ...
                  Xin xem tiếp Hồi
                  5)
 Mời các bạn vào diễn
                  đàn bàn luận, cho ý kiến truyện trên, nhấn
                  chuột vào đây! |