| Rừng núi Miêu
                  Cương, tay không đả hổTrở lại Kinh thành, phụ tử đoàn viên.
 
                  Gió thổi vun vút làm rơi rụng từng đợt lá
                  vàng, nắng chiều đã ngã màu trong khu rừng rậm
                  của đất Miêu Cương. Lòng mừng vui rộn rả,
                  chân sáo lướt nhẹ trên đường rừng, vai quảy
                  túi hành trang Triệu Hạc đi đường tắt cho sớm
                  ngày hội ngộ với người thân. Bất chợt chàng
                  dừng lại, nghe ngóng, linh tính báo một điềm dữ
                  sắp xảy đến tại chốn này, thoang thoảng trong
                  gió rừng một mùi tanh hôi nồng nặc, đàn nai
                  vụt mình phóng chạy, báo hiệu thú dữ sắp xuất
                  hiện, phóng mình lên một tàn cây cao rậm rạp
                  Triệu Hạc phóng tầm mắt nhìn quanh.
 Ừm?ừm?m?m?m, tiếng gầm lớn của loài
                  hổ báo khuấy động một góc rừng, lờ mờ
                  trong bóng chiều một con cọp đen mun to lớn dị thường
                  đang nghênh ngang tiến bước, theo sau là hai chiếc
                  bóng người, đến gần Triệu Hạc nhận ra là
                  hai cô gái Miêu. Đến miệng hang ngay dưới chân
                  thân cây Triệu Hạc đang ẩn nấp, con cọp dừng
                  lại quay đầu ngó từng cô gái, miệng gầm gừ
                  như đe dọa, một Miêu nữ bước tới gần âu
                  yếm ve vuốt toàn thân con cọp, không hiểu chuyện
                  gì Triệu Hạc lặng yên quan sát, bàn tay nàng
                  Miêu nữ lúc này đang vuốt ve vùng bụng dưới,
                  cái dương vật đầy lông lá của con cọp lúc
                  này đã dựng đứng sừng sửng với cái đầu
                  trồi sụt ra vô, dùng cả hai tay mới nắm trọn
                  dương vật cô gái sụt tới sụt lui một hồi lâu.
                  Con cọp dữ miệng thở phì phò, chiếc đuôi vãnh
                  ngược, lim dim thích thú, bất chợt nó gầm lên
                  một tiếng, rút mình ra khỏi tay cô Miêu nữ. Dưới
                  ánh mắt nhìn đâm đâm của con cọp, nàng Miêu
                  cởi áo tuột quần nằm gối tay chổng đít lên
                  trời. Chậm rải từ từ đi về phía sau, con thú
                  dữ lè chiếc lưỡi đỏ ao dài sọc liếm dài
                  từ đít xuống hai kẻ chân, rồi từ hai kẻ chân
                  lên sát đít, chừng mươi cái nó mới chồm mình
                  qua thân cô gái đút dương vật vô cửa mình
                  thô bạo đẩy vô, tiếng rú đau thương của nàng
                  Miêu nữ càng làm thú tính của nó nổi lên,
                  con cọp đen nắc mạnh liên hồi, đến lúc hứng
                  tình quá nó chồm mình đứng thẳng, hai chân bơi
                  bơi trong không khí, nước miếng chảy dài hai bên
                  mép. Đít đẩy mạnh vào mông cô gái, con thú
                  dữ chợt chồm xuống tát liên hồi vô thân
                  thể nàng Miêu nữ, xé thịt từng mảng đầy máu
                  tươi.
 
 Kinh hoàng trước ác tính của loài dã thú, giận
                  mình vì tò mò ngu dại đã chậm tay gây ra cái
                  chết của nàng Miêu nữ, Triệu Hạc giận dữ
                  thét lớn một tiếng, phóng người từ cây cao
                  rơi xuống tung một ngọn Bàn Long Cước như trời
                  giáng xuống đầu con cọp. Bị trúng đòn, con cọp
                  đen lộn nhào ra xa rồi quay lại gầm lên một tiếng
                  vang động cả khu rừng, đôi mắt mở to nhìn trừng
                  trừng về phía đối phương. Chu Triệu Hạc lúc
                  này cũng rùn mình thủ thế, thần quang như ánh
                  kiếm phá tan thuật thôi miên ma quái của con thú
                  đã thành tinh. Thấy ánh mắt hớp hồn không áp
                  đảo được đối phương, con cọp tinh gầm lên
                  giận dữ, phóng mình tới nó quyết xé nát tan
                  xương thịt thằng người nhỏ bé đã phá đám
                  cuộc hành dâm của nó. Ngã người sát đất
                  tránh thế tát của con cọp, Triệu Hạc đảo mình,
                  hai tay theo thế Thiên Vương Cử Đỉnh đánh mạnh
                  như trời giáng vào hạ bộ con quái thú. Trúng
                  đòn độc lăn lộn mấy vòng, con quái thú biết
                  gặp phải đối thủ cao cường hoảng hốt phóng
                  mình bỏ chạy. Quyết không tha, Triệu Hạc phi thân
                  chụp đầu nó, ấn sát đất, hữu thủ đánh một
                  quyền nứt sọ con quái thú.
 Diệt xong con cọp, Triệu Hạc
                  quay nhìn cô Miêu nữ thứ hai lúc này đang
                  đứng đờ đẩn, ngơ ngác. Vổ nhẹ vai cô gái,
                  chàng vận công quát lên một tiếng. Như chợt
                  tỉnh, cô Miêu nữ hoảng hốt, đảo mắt nhìn
                  quanh, thấy xác cọp nằm chết máu trào lai láng,
                  quay lại nhìn Triệu Hạc nàng quì xuống đất sụp
                  lạy như tế sao, miệng liếu lo liên hồi. Đở cô
                  gái đứng dậy, Triệu Hạc dùng Miêu ngữ hỏi
                  chuyện.- Thần linh, Ngài biết nói tiếng của bổn tộc ?
 - Tại hạ tên là Triệu Hạc, người Trung Nguyên
                  tình cờ đi qua chốn này, không phải là Thần
                  linh gì cả.
 - Ngài đánh chết Hắc Hổ Tinh, Ngài là Thần
                  linh.
 - Bộ tộc của cô ở đâu vậy, tại hạ xin đưa
                  cô về.
 
 Chạy lại xác chết của người bạn đồng hành,
                  cô gái quì xuống đọc một tràng cầu nguyện,
                  rồi đứng dậy vác xác bạn trên vai rảo bước
                  đi. Vói tay xốc xác cọp, Triệu Hạc theo chân cô
                  gái đi sâu vào trong rừng rậm. Khoảng một khắc
                  giờ, hai người dừng lại trước một khoảng
                  đất trống, buông nhẹ xác bạn xuống đất, cô
                  Miêu nữ dùng tay làm loa, hú lên từng tràng.
                  Từ trong những tàng cây cao, đầu người lú
                  ra dò xét, họ chỉ chỏ xác cọp và Triệu Hạc
                  liếu lo vui mừng, một hồi họ mới thả dây bắt
                  đầu leo xuống vây quanh xác cọp, dùng giáo đâm
                  đâm cái xác như không tin rằng nó đã thật sự
                  chết. Một ông lão quắc thướt chợt rẽ từ
                  trong đám đông đang vây quang cô gái tiến về
                  phía Triệu Hạc, vòng tay nói bằng tiếng Hán :
 - Lão phu là Tộc Trưởng, xin hỏi cao danh quý tánh
                  anh hùng.
 - Cháu tên là Triệu Hạc, đang trên đường về
                  kinh, tình cờ đi qua khu rừng này, sao mà cả Bộ
                  Tộc phải sống lẩn trốn trên cây như vậy, Tộc
                  Trưởng ?
 - Cũng tại con Hắc Hổ thành tinh, nó xuất hiện
                  trong khu rừng nầy cách đây khoảng 6 mùa trăng
                  tròn, hung ác cực kỳ, tàn sát người trong Bản,
                  da thịt nó cứng như sắt thép, tên bắn không
                  thủng, ánh mắt lại biết thôi miên người, dân
                  Bản không cách gì chống trả nên phải sống
                  chui rút trên cây. Sơn thần của núi rừng hiển
                  linh, đã đưa thiếu hiệp đi qua chốn này thần
                  công cái thế đánh chết Hắc Hổ, cứu mạng
                  cho toàn Bộ Tộc, thật ơn cao nghĩa nặng này không
                  biết lấy gì đền đáp.
 
 Đêm đó cả Bản vui mừng như mở hội, đốt lửa
                  dọn tiệc đến nữa đêm mới tàn, Triệu Hạc
                  theo cô gái người Miêu ban chiều về chổ ngủ.
                  Vừa đặt lưng xuống sàn thì cô gái cũng vào
                  theo, ngồi xuống bên cạnh.
 - Tối nay Thần Linh cho A Khắc ngủ chung một chiếu
                  nha.
 Bây giờ Triệu Hạc mới
                  có dịp nhìn kỹ những nét đẹp man dại của cô
                  gái núi rừng, hơi ngỡ ngàng nhưng theo lời dạy
                  của Triệu Minh bá mẫu, nhiều bộ tộc vùng Miêu
                  Cương có tục lệ cho phép trai gái ngủ chung chàng
                  gật đầu, nép mình vô góc nhường chỗ cho người
                  đẹp đặt lưng. Mùi thơm của da thịt cùng làn
                  da mềm mại cọ quẹt sau lưng làm Triệu Hạc bâng
                  khuâng rộn rả. A Khắc thỏ thẻ :- A Khắc chưa có dịp tạ ơn Thần Linh đã cứu
                  mạng ban chiều. Thần Linh năm nay bao nhiêu tuổi
                  rồi?
 - Năm nay tại hạ 17 tuổi, tên là Triệu Hạc, A
                  Khắc đừng gọi là Thần Linh nữa.
 - A Khắc năm nay 20 tuổi, nhưng Thần Linh là người
                  Trời cho nên Thần Linh phải là Đại ca. Đại ca
                  Thần Linh nè, đại ca chưa có nằm chung với đàn
                  bà con gái bao giờ hả ?
 - Chưa bao giờ.
 - A Khắc là con gái của Tộc trưởng, mai mốt sẽ
                  trở thành Thánh nữ, năm 16 tuổi là A Khắc đã
                  được phép ngủ chung với nam nhân trong Bộ Tộc
                  rồi, Đại ca Thần Linh, A Khắc không chỉ muốn ngủ
                  chung mà còn muốn ngủ nằm với Đại ca Thần
                  Linh nữa.
 - A Khắc nói gì đại ca không hiểu.
 - Ngủ chung chỉ là chung lưng mà ngủ thôi, còn
                  ngủ nằm là để sinh con. Theo tục lệ, Thánh nữ
                  sẽ ngủ nằm với những người tài giỏi do Bộ
                  tộc chỉ định để sinh ra những đứa con tài giỏi
                  cho Bộ tộc. Đại ca Thần Linh là người Trời
                  nên A Khắc muốn được ngủ nằm để sinh con tài
                  giỏi cho Bộ Tộc, Đại ca Thần Linh mà từ chối
                  A Khắc sẽ rất buồn A Khắc sẽ khóc suốt đêm.
 
 Triệu Hạc chưa kịp trả lời thì dương vật đã
                  được bàn tay A Khắc vuốt ve rồi, thấy thú vị
                  chàng để yên, bàn tay lần mò cởi giây lưng
                  quần rồi cởi áo cho chàng, sau đó A Khắc tự
                  mình cởi bỏ quần áo, ôm Triệu Hạc thủ thỉ :
 - Đại ca Thần Linh ơi, hôm nay A Khắc muốn ngủ
                  nằm phía dưới thôi, không muốn ngủ nằm trên
                  như mọi khi, Đại ca Thần Linh nằm đè lên mình
                  A Khắc đi.
 
 Nhớ lại các hình ảnh trong quyển sách, Triệu
                  Hạc vòng tay ôm cô Miêu nữ nằm đè lên trên,
                  bàn tay A Khắc thò xuống phía dưới nắm dương
                  vật nhét vào âm đạo của mình, thấy dương cụ
                  ấm áp, Triệu Hạc hỏi nhỏ :
 - Rồi làm gì nữa A Khắc ?
 - Đại ca Thần Linh chỉ nằm ôm A Khắc ngủ cho đến
                  lúc nào xuất tinh thì thôi, không làm gì hết nữa.
 
 Tập luyện Phong Lưu Hoa Nguyệt nhưng chưa có cơ hội
                  thực hành, Triệu Hạc bắt đầu vận công truyền
                  xuống dương cụ cho nó lớn dần lên và dài ra
                  một chút.
 - Đại ca Thần Linh ơi, sau mà càng lúc nó càng
                  lớn ra vậy, A Khắc chịu không nổi rồi.
 Ôm nàng Miêu nữ trong lòng,
                  Triệu Hạc thực hành các bí pháp làm cho long
                  phụng đảo điên, đến lúc A Khắc năn nỉ chịu
                  thua chàng mới chịu ngã ngựa mà đi ngủ. ( Nghe
                  đồn rằng trong các Buôn làng của người Thiểu
                  số Việt Nam và người Campuchia vẫn còn giữ
                  thói quen này, họ sống chung đụng trên nhà sàn
                  nên đêm tối lúc vợ chồng làm tình họ chỉ
                  nằm im ôm nhau cho tới lúc xuất tinh mà thôi,
                  không có "nhấp nhấp" như người Kinh, sợ làm
                  kinh động giấc ngủ của các người chung quanh.) o 0 o 
                  Nhắc tới Triệu Hạc, sau khi từ giã A Khắc chàng
                  tiến về Kinh thành, để lại sau lưng niềm biết
                  ơn vô hạn của dân làng Miêu tộc, tấm da cọp
                  quí báu tên bắn không lủng chàng tặng lại cho
                  A Khắc để làm kỷ niệm cho lần gặp gỡ, chỉ
                  giữ lại vài cọng râu làm ám khí mà thôi.
                  Trong mấy ngày lưu lại, tuổi trẻ hăng máu, ngày
                  nào Triệu Hạc cũng cùng A Khắc luyện tập công
                  phu Phong Nguyệt, còn dạy thêm cho A Khắc cách dùng
                  râu cọp làm ám khí để đả thương, ân sâu tình
                  nặng A Khắc khóc nức nở buổi chia tay, nhắn
                  nhủ Triệu Hạc đừng quên nàng, khi nào có dịp
                  đi ngang qua Miêu địa phải ghé thăm.
 Thành Bắc Kinh người đông vô kể, nhà cử
                  san sát, quán xá đông vui, lần mò hỏi thăm
                  đường Triệu Hạc tới tư dinh của Tổng Binh Từ
                  Đạt, đưa miếng ngọc bội gia truyền làm tín vật
                  chàng xin phép được ra mắt Tổng Binh. Đứng
                  đợi hồi lâu cửa dinh mới mở ra, một người
                  dáng dấp quản gia xuất hiện ngắm nhìn Triệu Đạt
                  dò xét hồi lâu mới bảo chàng theo gót y đi
                  vào trong phủ.
 - Đây là Tổng Binh đại nhân. ? Người quản
                  gia giới thiệu.
 Ngồi đường bệ giữa phòng, Từ Đạt tay cầm
                  miếng ngọc bội xâm soi.
 - Thảo dân tên là Triệu Đạt, xin tham kiến đại
                  nhân.
 - Nhà ngươi là ai mà có miếng ngọc này, tìm
                  ta có việc chi ?
 - Dạ thảo dân theo hầu Vô Kỵ bá phu, là?bạn
                  cũ của đại nhân.
 Giật mình, Từ Đạt nhìn chăm chăm chàng thanh
                  niên đang quì trước mặt, nhận ra những đường
                  nét quen thuộc, Từ Đạt hạ lệnh cho thuộc hạ
                  :
 - Các người lui hết ra.
 Viên quản gia và đám gia nhân lần lượt rút
                  lui, khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Từ
                  Đạt hỏi :
 - Nhà ngươi thật sự họ gì ?
 - Dạ thưa cháu thật sự họ Chu, nhưng Vô Kỵ bá
                  phụ dặn con từ nay mang họ Trương. Từ bá phụ,
                  con là đứa trẻ chết đi sống lại năm xưa,
                  được phép Trương bá phụ con hồi cung ra mắt
                  Phụ Hoàng và Phụ Mẫu.
 - Cháu đứng dậy, lại gần đây.
 Ngắm nhìn Triệu Hạc, lòng
                  mừng vui, Từ Đạt nói :
 - Mấy năm trước Trương Giáo Chủ ghé thăm có
                  dặn ta chuyện này, nhưng ta thật không hiểu sao
                  lại bắt ngươi mang họ Trương, Giáo Chủ có dặn
                  ngươi thêm điều gì nữa hay không ?
 - Dạ, bá phụ có một bức cẩm nang, dặn con
                  đưa cho Phụ Hoàng.
 - Vậy cháu theo ta đi gặp Hoàng Thượng.
 
 Sai bảo bọn thuộc hạ chuẩn bị, Từ Đạt cùng
                  Triệu Hạc ngồi kiệu nhập cung.
 
                  o 0 o 
                  - Ty chức xin ra mắt Hoàng Thượng.- Đứng dậy đi, đây không phải buổi chầu bất
                  tất phải đa lễ, Tổng Binh đột ngột tới đây
                  chắc có chuyện chi quan trọng ?
 - Dạ bẫm, ty chức có một đứa cháu từ xa mới
                  tới thăm, muốn đưa hắn ra mắt Hoàng Thượng.
 Vui vẻ nhưng ngạc nhiên cho cái chuyện lạ lùng
                  này, nhưng biết tính Từ Đạt, không phải chuyện
                  quan trọng hắn không bao giờ tới đây, nhà vua
                  vui vẻ hỏi :
 - Có phải chàng trai đang quì cạnh ngươi hay không,
                  sao không bảo hắn ngửng mặt lên cho Trẫm nhìn
                  rõ dung nhan vậy ?
 - Dạ bẫm Hoàng Thượng, ty chức mạo muội xin
                  hỏi chẳng hay long thể vẫn được an khang.
 Lạ lùng trước câu hỏi của người bạn thâm
                  giao này nhưng nhà vua cũng trả lời :
 - Nhờ trời Trẫm vẫn khỏe, sao hôm nay nhà ngươi
                  có chuyện gì mà ra vẻ bí mật quá vậy ?
 - Hoàng Thượng đoán xem hắn là ai.
 Nhìn Triệu Hạc lúc này đã ngửng mặt lên nhà
                  vua chợt động dung, đưa tay chỉ Triệu Hạc đức
                  vua run giọng hỏi :
 - Ngươi là ?
 - Khoan đã, hắn có một bức cẫm nang muốn đệ
                  trình lên Hoàng Thượng.
 Cầm bức cẫm nang đọc mà
                  tay Hoàng đế run run xúc động, mắt lộ thần
                  quang lấp lánh như ướt lệ, nhà vua hạ lệnh
                  cho tả hữu lui ra, rồi bước xuống tiến về phía
                  trước.- Hài nhi là Triệu Hạc xin bái kiến Phụ Hoàng,
                  chúc Phụ Hoàng trường thọ an khang.
 
 Ôm đứa con sao bao năm cách biệt trong lòng, Chu
                  hoàng đế rưng rưng ngấn lệ, lòng thầm cảm tạ
                  Hoàng thiên đã che chở cho dòng máu họ Chu.
                  Qua cơn xúc động, nhà vua phán bảo :
 - Hài nhi theo ta đi gặp mẫu thân của ngươi cho
                  mẫu tử trùng phùng, lúc được biết ngươi vẫn
                  bình an Hoàng Hậu lúc nào cũng ngày đêm mong
                  nhớ.
 - Kính bẫm Hoàng thượng, hạ thần mạo muội xin
                  hỏi tại sao Trương Giáo Chủ phải bắt điệt nhi
                  mang họ Trương, mà không cho hắn mang họ của đế
                  vương.
 - Về thiên cơ của Trương Giáo Chủ để trẫm
                  suy ngẫm rồi sẽ nói rõ cho Từ hiền đệ sau,
                  nhưng từ nay hài nhi sẽ mang họ Trương, là con
                  nuôi của Từ Tổng Binh đương triều, việc hắn
                  là Nhị Hoàng tử phải được giữ kín không
                  bao giờ được tiết lộ ra ngoài.
 
                  o 0 o 
                  Thôi thì khỏi nói cho niềm vui của mẫu tử trùng
                  phùng, thấy đứa con những tưởng chết rồi mà
                  nay trở thành một thanh niên khỏe mạnh tuấn tú
                  đẹp trai, Hoàng Hậu phụng nhan hớn hở cầu xin
                  Hoàng Đế sớm chọn ngày lành tháng tốt mà
                  tuyên bố cùng bá quan văn vỏ cho Triệu Hạc sớm
                  đăng quan lấy lại tước vị Đông Cung Nhị Hoàng
                  Tử, nhưng khi biết rỏ ý định của Trương Vô Kỵ
                  bà cũng đồng ý với an bài của nhà vua, chỉ
                  biểu Triệu Hạc ngày rầm tháng nầy phải theo bà
                  đi tạ ơn Trời Đất tại Thiên Quốc Tự mà
                  thôi. Ở lại trong cung hàn huyên cùng song thân
                  về cuộc sống của mình nơi thâm sơn cùng cốc
                  trong những năm qua, đến khuya Triệu Hạc theo thái
                  giám về Từ phủ nghỉ ngơi.- Cháu muốn đi tắm trước khi đi nằm, phòng tắm
                  chổ nào hả quản gia ?
 - Để lão sai gia nhân chuẩn bị bồn tắm cho Thiếu
                  chủ. ? Quản gia Từ Phúc trả lời.
 Bước vô cửa buồng tắm, Triệu Hạc lấy làm
                  ngạc nhiên khi thấy hai nữ tì đang chầu chực
                  bên trong.
 - Hai cô nương ở đây làm gì vậy ?
 Biết Triệu Hạc chưa quen với cung cách sinh hoạt
                  trong phủ, một cô giải bày :
 - Dạ bọn tiểu nữ ở đây hầu hạ công tử
                  tắm rửa.
 - Ý đâu được, tại hạ quen tắm một mình rồi,
                  thôi thôi hai cô nương ra ngoài đi.
 - Lão quản gia biểu bọn tiểu nữ theo hầu Thiếu
                  chủ nhân, thiếu chủ mà không vừa lòng, bọn
                  tiểu nữ sẽ bị đuổi về quê, lấy nơi nào mà
                  nương tựa.
 Đã được Từ Phúc dặn
                  dò trước về vị tiểu chủ mới xuất hiện này,
                  bọn chúng biết nếu được theo hầu con người
                  này là phúc ba đời ông cha chúng để lại, nên
                  vừa nói xong hai cô ra vẻ buồn rầu, áp sát người
                  gần Triệu Hạc, tay nắm vạc áo của chàng giật
                  giật, miệng mếu máo như muốn khóc. Tuy chưa quen
                  với cung cách sống vương giả, nhưng Triệu Hạc
                  cũng biết không thể tránh được chuyện này
                  khi chàng đã trở lại là con vua, là con nuôi
                  của Tổng Binh đương triều, gạt tay bọn chúng ra
                  Triệu Hạc gật đầu :- Thôi cũng được, nhưng hai cô phải ra ngoài
                  cho ta tắm một chút.
 - Bọn tiểu nữ là gia nhân của thiếu chủ mà,
                  để hai chị em tiểu nữ hầu hạ tắm rửa cho
                  thiếu chủ.
 
 Vừa nói xong là bọn chúng áp lại thi nhau cởi
                  áo quần cho Triệu Hạc bất chấp sự phản đối
                  của chàng, rồi đẩy chàng vào bồn tắm đang bốc
                  hơi nghi ngút, đứa xối nước đứa kỳ lưng
                  chúng mừng vui hầu hạ cho người tiểu chủ.
 (Hết Hồi 2 ...
                  Xin xem tiếp Hồi
                  3) |