| Thiên Quốc
                  Tự, cứu anh trổ tài thánh thủChốn hầu lâm, vượn bạch hiếp Mộng Cầm
 Nhìn Mộng Cầm xúng xính
                  trong bộ trang tiểu thơ, Triệu Hạc cười thầm
                  trong bụng, ai biễu nàng cứ đòi đi theo. Số là
                  hôm nay chàng phải theo mẹ và anh trai lên Thiên
                  Quốc Tự lập đàn tế trời đất tạ ơn, Mộng
                  Cầm cứ nằng nặc đòi theo nên chàng phải đồng
                  ý. Vậy là suốt đêm, Mộng Cầm bắt mấy con tì
                  nữ tập cho mình dáng đi thế đứng cho đúng điệu
                  tiểu thơ con nhà khuê các. Mất mẹ từ thửa
                  nhỏ, lại sinh ra trong nhà võ quan nên nàng đi
                  đứng ăn mặt ngổ ngáo y hệt con trai, mỗi lần
                  gặp Hoàng Hậu cô nàng khổ sở lắm vì phải
                  thay đổi bộ võ phục hàng ngày bằng quần áo
                  khuê nữ, có lần nàng đã bị Hoàng Hậu bắt
                  nhốt trong Hậu Cung cả tháng trời, ra lệnh Lễ
                  Bộ bắt nàng học đủ thứ công dung ngôn hạnh
                  của nữ nhi.
 Trên đường về, Triệu Hạc cởi ngựa thong
                  dong cùng bọn thủ hạ đi phía sau cổ xe tứ mã
                  chở Hoàng Hậu và Mộng Cầm. Cả đêm qua qua
                  Triệu Hạc mất ngủ, tấm thẻ bài thiên Thai cùng
                  cái chết của tên cầm cái vẩn ám ảnh trong
                  suy tư của chàng. Mục đích thực sự của Hội
                  Thiên Thai là gì ? Tại sao phải giết người và
                  phi tang chứng ? Chẳng lẻ trong Hoàng Cung đang chứa
                  đựng một âm mưu ? Đi cùng với đoàn Thị Vệ
                  hùng hậu nhưng chàng vẫn có cảm giác không yên
                  tâm, gióng ngựa tiến lên phía trước, chàng
                  đảo mắt nhìn quanh quan sát địa hình. Đoàn người
                  đang uốn khúc vòng qua một khe núi, dẩn đầu là
                  đoàn của Đông Cung Thái Tử, chính giửa là
                  đoàn xe của Hoàng Hậu, địa thế hơi trắc trở
                  nhưng ai lại muốn đụng chạm tới đoàn Thị Vệ
                  Nội Cung, ai lại muốn gây hại tới Hoàng gia ?
                  Lắc đầu Trương Trieu?Hạc xóa đi những ý nghĩ
                  mông lung, đảo mắt nhìn quanh chàng thấy có con
                  khỉ nhỏ đang treo lủng lẳng trên một cành cây,
                  thấy thinh thích chàng líu lo đưa tay vảy gọi, con
                  khỉ nhỏ buông tay rớt xuống đất, thấp thoáng
                  vài cái nhún nhảy nó đã đứng trên vai Triệu
                  Hạc, líu lo đáp trả như vừa gặp lại người
                  bạn thân quen năm nào.
 
 - Đại ca biết nói chuyện với loài khỉ ?
 - Đại ca của em còn chưởi lộn với chúng nó
                  được nừa là khác, không phải chỉ biết nói
                  chuyện không thôi đâu.
 - Vậy nó đang nói chuyện gì vậy ?
 - Nó nói nhiều chuyện lắm, nào là có con vựơn
                  bạch giựt trái cây của nó, chiếm chổ nó đang
                  ở, chạy tới đây thì lại gặp quá nhiều người
                  ?
 Bất chợt linh tính như báo
                  hiệu một chuyện không lành, Triệu Hạc dồn dập
                  hỏi con khỉ nhỏ, nó cũng líu lo vừa chỉ chỏ lên
                  đỉnh núi vừa ra dấu một điều gì. Hoảng sợ
                  chàng vận công lực dùng thần công Sư Tử Hống
                  thét lớn :
 - Tất cả dừng lại, coi chừng phục kích.
 
 Nhưng đã muộn màng, từ trên đỉnh núi hàng
                  trăm tảng đá lớn nhỏ thi nhau rơi xuống chia cắt
                  đoàn người thành hai đoạn. Bị bất ngờ nhưng
                  đoàn quân vẫn không hổ là Thị Vệ Nội Cung,
                  đội hình vẫn không rối loạn, đao tuốt cầm tay
                  sẳn sàng đối phó. Không gian vẩn yên lặng chỉ
                  nghe tiếng rên nhỏ nhỏ của những người bị thương,
                  nhưng phía trước đang khai diển trận chiến, tiếng
                  la hét tiếng khí giới va chạm vang động một
                  khoảng rừng. Hồi lâu không thấy kẻ địch tấn
                  công, Triệu Hạc bảo cùng Mộng Cầm :
 
 - Em cùng đội Thị Vệ ở lại bảo vệ Hoàng Hậu,
                  anh lên phía trước tiếp ứng.
 - Dạ.
 
 Phóng mình vọt lên tảng đá lớn, Triệu Hạc
                  đề khí vọt thẳng về phía trước dang rộng hai
                  tay như cách chim, chân đạp gió theo thân pháp
                  Thế Vân Tung lượn nhanh về phía trận hổn chiến.
                  Từ trên cao chàng đã thấy mối nguy hiểm đang
                  áp dần tới chổ Đông Cung Hoàng Tử, bọn địch
                  chỉ có khoảng chục tên nhưng võ nghệ rất cao cường,
                  chúng chia làm hai tốp, tốp cản Thị vệ tốp tiến
                  đánh chổ của Hoàng Tử. Thấy nguy cấp, Triệu
                  Hạc thét lớn một tiếng, rồi từ trên như con
                  chim ưng lao xuống chổ đứng của anh mình, nhưng
                  cũng đã muộn, vừa diệt xong người thị vệ
                  sau cùng, gã áo đen tung một chưởng như sấm sét
                  vào ngực Hoàng Tử. Theo đà đang bay tới, Trương
                  Triệu Hạc xoay tròn hai tay vận nhu kình đánh song
                  chưởng vào sau lưng anh mình, buộc lòng chàng
                  phải dùng phương pháp tá lực Cách Sơn Đả Ngưu
                  để làm giảm sát chiêu của tên sát thủ.
 
 Đánh đòn cuối cùng với mười hai thành công
                  lực, gã sát thủ đắc chí cho nhiệm vụ thành
                  công mỹ mãn, không ngờ chưởng lực như chạm
                  một lớp bông-gòn mềm nhủn, sát kình đổi hướng
                  đi trệt lên phía vai? bộp? Thân thể vị Hoàng
                  Tử vừa ngã lăn xuống đất thì từ phía sau lưng
                  một luồng chỉ lực bắn thẳng vào ngực hắn,
                  hoảng hốt hắn lùi nhanh về sau nhưng đã muộn.
                  Thân thể như như diều đứt dây, văng ra phía
                  sau, nằm thẳng cẳng, máu trào lai láng ? Vừa
                  rơi xuống đất, Triệu Hạc ngồi bẹp theo tư thế
                  Du Già, tay trái để trên ngực anh, tay phải búng
                  ra ba luồng chỉ công vào ba bóng đen vừa xông tới?
                  Lại ba xác chết bật ngửa ra phía sau? Lúc nầy
                  đoàn thị vệ đã hoàn hồn, lại được viện
                  binh nên đang dần chiếm lại thượng phong, tốp
                  vây đánh bọn hắc y, tốp vây thành hàng rào
                  quanh Triệu Hạc và Hoàng Tử.
 Bàn tay trái vẩn không rời
                  lồng ngực anh mình, bàn tay phải điểm nhanh vào
                  mấy trọng huyện trên mình, nhìn dấu ấn chưởng
                  hình đóa hoa sen cháy đen sì để lại trên vai
                  phải của người anh, Triệu Hạc toát mồ hôi lo
                  sợ, chỉ chậm một tích tắc nữa thôi? Có lẽ
                  nào đây là Bạch Liên Vô A?h Thủ đã thất
                  truyền từ lâu trên chốn võ lâm? Nhìn cục
                  diện đã thay đổi, chàng yên tâm dồn chân lực
                  vào mình Hoàng Tử, một phần bảo vệ trái tim,
                  một phần hóa giải luồn âm khí vẩn còn đọng
                  lại trong tim. Theo tương truyền Bạch Liên Vô A?h
                  Thủ là độc môn của Ma Giáo chi phái phương Bắc,
                  một âm công bá đạo khi xưa của Dâm Thần Đông
                  Phương Tụy. Hơn 50 năm trước Dâm Thần bị bại
                  dưới tay một nhà sư vô danh rớt xuống đỉnh
                  núi Thất Chỉ Sơn thì công phu âm độc này cũng
                  hoàn toàn vắng bóng trên chốn giang hồ.
 Trời sụp tối Triệu Hạc mới ngưng cuộc hành
                  công, quanh chàng đuốc cháy rực trời, tùy tùng
                  lặng im canh tuần rất nghiêm ngặt trước tấm lều
                  trại được dựng lên bao giờ chàng cũng không
                  rỏ. Tay gạt mồ hôi, Triệu Hạc đứng dậy bước
                  ra ngoài.
 
 - Vết thương của Hoàng Tử ra sao rồi hài tử
                  ?
 
 - Thưa nghĩa phụ, vết thương đã qua cơn nguy kịch,
                  nhưng cũng còn phải dưỡng thương một thời
                  gian dài. Sao nghĩa phụ lại ở đây, còn Hoàng
                  Hậu và em Mộng Cầm đâu rồi ?
 
 - Nghe hung tinh, ta vội điều động binh sĩ tới
                  ngay đây, nghĩa phụ phải nói mãi Hoàng Hậu mới
                  chịu phụng giá hồi cung, còn Mộng Cầm đã theo
                  đám Thị Vệ truy tầm dấu tích của đám sát nhân
                  rồi, chắc chúng cũng về gần tới rồi. Con có
                  nhận biết chúng thuộc hạng người nào hay không
                  ?
 
 - Dạ, võ công của chúng thuộc loại độc môn
                  thất truyền đã lâu, không biết sao bây giờ
                  lại xuất hiện, đợi về dinh con sẽ trình cho bá
                  phụ rõ ràng hơn, bây giờ phải sớm đưa hoàng
                  huynh hồi cung phục thuốc.
 
 - Con nói phải, để cha hạ lệnh cho tướng sĩ
                  chuẩn bị khởi hành.
 o O o Nhắc về Mộng Cầm theo đoàn
                  thị vệ truy tầm tung tích bọn ám sát, mãi theo
                  dấu vết một bóng dáng khả nghi nàng chạy lạc
                  vào một khu rừng rậm, lần theo suối chảy chẳng
                  bao lâu nàng đi đến một dòng thác rất lớn,
                  bụi nước tung phủ kín một vùng, nước trong
                  leo lẽo nhìn tận đáy sâu. Thấm mệt nàng ngồi
                  trên phím đá ven bờ nghĩ chân, uống ngụm nước
                  mát, tháo đôi hài đầy bụi Mộng Cầm khỏa
                  chân vọc dởn theo dòng nước chảy. Giữa núi
                  rừng hùng vĩ, trời nước mênh mông Mộng Cầm
                  chợt thèm tắm mát dưới thiên nhiên, nhìn
                  quanh không một bóng người, nàng yên tâm trút
                  bỏ bộ võ phục đẫm mồ hôi. Một tòa thiên
                  nhiên lồ lộ, trắng phau phau, eo nhỏ, mu cao, ngực
                  sừng sửng hai ngọn đồi đầy dặn hồng hào,
                  đôi chân khỏe mạnh thon dài suông đuột tụ vào
                  một hàng lông đen mượt chúm chúm lưa thưa.
                  Đưa nhẹ thân xuống dòng nước, Mộng Cầm nhắm
                  mắt thở dài một hơi khoan khoái, bao nhiêu mệt
                  mỏi như tuôn dần ra từng lổ chân lông, cảm
                  giác thư thái dần thấm vào từng thớ thịt,
                  soải tay bơi ra giữa giòng thác nàng ngụp lặn
                  vui đùa lứa tuổi thanh xuân. Vô tư Mộng Cầm
                  phơi bầy thân thể lồ lộ trước thiên nhiên,
                  nhưng có ngờ đâu một đôi mắt hau háu đang
                  nhìn theo từng cử động của nàng, nuốt nước
                  miếng ừng ực, nó ngồi lặng yên chờ đợi
                  thời cơ. Tắm mát hồi lâu, Mộng
                  Cầm lội ngược trở lại phiến đá ven hồ, xoải
                  đôi trường túc trắng hồng nước đọng từng
                  giọt lấp lánh như chuổi ngọc chân trâu dưới
                  nắng ấm ban chiều. Ve vuốt nhũ phong rồi xuống
                  dần tới vùng bụng phẳng phiêu, bàn tay năm
                  ngón nuột nà khảy nhè nhẹ lên đám lông non
                  rồi xuống dần khe hở nho nhỏ, vết nứt trời
                  sinh, nhắm mắt lặng im Mộng Cầm thở dài nho nhỏ,
                  Quân tử là ai mà sao để em chờ đợi, da thịt
                  nầy đang rung động đợi người đây, chàng là
                  ai sao chưa xuất hiện để nhủ hoa này săn cứng,
                  để thịt da em trăn trở khó chịu từng đêm ?
                  Suy nghĩ miên mang nằm gối đầu Mộng Cầm thiếp
                  vào giấc mộng đẹp, mộng về một chàng công tử
                  hào hoa phong nhã, về một ý trung nhân tuyệt vời,
                  giấc mộng của nàng con gái đang xuân ? Tiếng
                  động xé gió làm nàng giật mình tỉnh giấc, mắt
                  chưa quen với ánh sáng huyệt đạo đã bị điểm
                  làm toàn thân nàng tê dại, sừng sửng trước
                  mắt một con khỉ khổng lồ đôi mắt đỏ tươi đầy
                  dục vọng đang nhìn trừng trừng xuống thân thể
                  trắng trong trần trùi trụi.
 Khẹt ?khẹt ? khẹt ?, nước miếng nó chảy
                  dài hai bên mép, mấy ngày nay nó bị truy đuổi
                  ráo riết nên dù nứng cặc lắm rồi mà nó cũng
                  đâu dám dừng lại mấy thôn làng bắt gái, ai
                  ngờ chạy tới đây lại gặp con mồi ngon lành,
                  lại đang nằm phơi mu lồ lộ giữa thiên nhiên.
                  Thành thạo nó không cần gấp gáp, vuốt má con
                  mồi rồi ngửa mặt lên trời nó cười khằng
                  khặc dưới ánh mắt trừng trừng vừa sợ hải
                  vừa căm tức của con mồi, xuống dần dần bàn
                  tay bẩn thỉu thô nhám đen thùi chà xát bóp xoa
                  đôi nhủ hoa trắng hồng, con khỉ lè cái lưỡi
                  đỏ lòm liếm dọc ngang hai chiếc núm vú nho nhỏ
                  xinh xinh, nứng cặt lắm rồi nhưng nó muốn nghỉ
                  ngơi và vờn con mồi cho đã cơn thèm nên chậm
                  rải khoan thai, con khỉ liếm dài xuống bụng và dừng
                  lại khá lâu nơi cái rún tum túm dể thương, nhìn
                  hàng lổ chân lông dựng đứng của nàng con gái
                  con khỉ biết con mồi đã bắt đầu phê phê ?,
                  banh rộng hai chân nó chồm đầu vào giữa háng,
                  vừa nhận được mùi hương trinh nữ quen quen
                  con khỉ già khoái chí ngửa mặt lên trời nhe hàm
                  răng bừa nạo cười khẹt ?khẹt, rồi vục cái
                  miệng hôi thúi vào cửa động thơm tho bắt đầu
                  màn khẩu dâm ?, chập?chập?chập, cái lưỡi
                  nhám sàm đỏ như máu ngoái vô lổ lồn càng
                  lúc càng sâu ?
 Nằm chàng hảng phơi thân
                  cho con khỉ già mặc tình nắn bóp, Mộng Cầm ứa
                  nước mắt khóc tủi thân, chẳng lẻ thân ngọc
                  lại bị dã thú vọc vầy, nàng tập trung tinh thần
                  vận công tìm cách giải huyệt đạo, nhưng không
                  sao được, chẳng lẻ con khỉ này là một cao thủ
                  võ lâm, tuyệt vọng nàng nhắm mắt khấn thầm,
                  dù giữa rừng sâu không bóng người qua lại
                  nàng cầu trời cho ai đó qua đây mà cứu nàng
                  khỏi trò ô nhục. Miệng thầm khấn vái Mộng Cầm
                  bổng mở trừng đôi mắt khi phần hạ thể trinh
                  nguyên bị cái lưỡi nhám nhúa nóng bừng như
                  lửa của con vật chạm tới, nàng chỉ thấy có
                  cái đầu lông lá đen thui đang dúi vào giữa
                  háng, lắc qua lắc lại, trời mẹ ơi không biết
                  nó đang làm gì mà thân thể nàng nóng bừng bừng,
                  ngứa ngái khó chịu toàn vùng hạ bộ, nàng muốn
                  thét to lên mà không được, nàng muốn trở mình
                  chạy trốn nhưng cũng chẳng xong, trợn tròn xoe
                  đôi mắt Mộng Cầm nghe thân thể trẻ trung của
                  nàng rung động từng cơn. Bất chợt con khỉ già
                  quì gối ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhe hàm răng
                  bẩn thỉu cười khẹt?khẹt, giữa háng nó một
                  cây thịt bự chần vần đầu đỏ au bóng lưởng,
                  lông lá dầy kịt chay dọc thân cu, con khỉ lại
                  đưa tay cầm lắc qua lắc lại như chọc quê như
                  khiêu khích Mộng Cầm, chẳng lẻ đây là dương
                  vật của con thú, trời đất ơi nó định làm gì
                  mình đây, tuyệt vọng Mộng Cầm nhắm nghiền đôi
                  mắt lại, cầu trời khẩn Phật nàng khấn nguyện
                  ?
 Cầm cặt lêu lêu một hồi, con khỉ già quì gối
                  tay bẹt hai chân nó đưa dương vật cứng như thép
                  nguội chà chà, rồi dùng đầu dương vật bẹt
                  hai mép hang của con mồi ra, dù là khỉ nhưng nó
                  đã hãm hiếp biết bao nàng con gái nên nhẩn
                  nha nó chà tới chà lui cho miệng hang ướt nhẹp,
                  dù gì cũng là khỉ nên nó đâu có biết thương
                  hương tiếc ngọc, đâu biết "của" nào còn trinh
                  nguyên, ?của" nào chật hẹp rộng sâu, hít một
                  hơi đầy lồng phổi khoái trá, con khỉ già nhỏng
                  đuôi cong đít ?
 
                  (Hết Hồi 5 ...
                  Xin xem tiếp Hồi
                  6) Mời các bạn vào diễn
                  đàn bàn luận, cho ý kiến truyện trên, nhấn
                  chuột vào đây! |