| 
					...Sau này, tại hải ngoại, khoảng 
					những năm 90, khi làn sóng định cư tại Hoa Kỳ diễn ra khá 
					quy củ theo các diện như HO, người Việt tị nạn từ các đảo 
					được hưởng quyền nhập cư hợp pháp và diện đoàn tụ gia đình, 
					nhiều tướng lĩnh sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa và giới trí thức, 
					văn nghệ sĩ, trong đó có các văn sĩ như chúng tôi có nhiều 
					dịp để quây quần tái ngộ cùng nhau. Biết bao chuyện được "ủ 
					men" trong lòng bấy lâu được dịp tuôn trào cùng chiến hữu. 
					Trong số đó, có một lần, tôi nhớ tại một cuộc họp đồng hương 
					ở Quận Cam, có một anh bạn vừa từ Úc sang tham dự, đó là nhà 
					thơ Anh Bằng. Anh chợt nói với chúng tôi : " có ai còn nhớ 
					chuyện nhà đại tá Mạnh không hè ?" ( nhà thơ Anh Bằng là 
					người Huế ).! Tất cả chúng tôi đều sững cả người ra. Không 
					ngờ vì một chuyện đã qua quá lâu, tưởng chừng chìm vào quên 
					lãng, thì lại có ngày buột mọi người phải nhớ đến. Tôi dùng 
					từ "buột", có nghĩa là không ai trong chúng tôi có đủ can 
					đảm để nhắc đến cả vì câu chuyện quá bi thảm và thương tâm , 
					dù rằng đôi lúc trong lòng cũng chợt gợi lại chuyện cũ nhưng 
					ai nấy cũng đều né tránh. "Ở thành phố moa ở ( Adelaide 
					city-Úc Đại Lợi ), vừa rồi người ta đồn là bà Lê, vợ đại tá 
					Mạnh , vừa mới chết trong viện dưỡng lão. Kể cũng tội !". 
					Trong lòng tôi chợt quặn lên một cái gì đó như nhói đau cho 
					sự kết thúc cuối cùng của một gia đình và của một thảm kịch. 
					Và tôi chắc rằng những người kia cũng vậy. Không ai ! nói 
					lời nào. Bầu không khí nặng nề và ảm đạm...
 .....thưa các bạn, trong thời gian qua tôi nhận được nhiều 
					thư xin được đọc tiếp phần 2 của "Thảm kịch", nhiều độc giả 
					thắc mắc tại sao nhiều tháng rồi lại không đăng tiếp tục 
					phần 1 còn đang dang dở ! Lý do là bản thân tôi vốn đã hoàn 
					tất bộ truyện trước đó rồi nhưng vì cuối cùng, tôi phát hiện 
					được còn để sót vài thông tin qúy giá nên tôi phải cố gắng 
					tìm mọi cách tiếp cận được những nguồn tư liệu qúy này để bổ 
					sung, hiệu đính vài chi tiết, mặc dù đây chỉ là phần sau 
					cùng của bộ truyện. Tôi sợ rằng , dù chỉ một vài thông tin 
					lệch lạc, thiếu sót, không đúng sự thật sẽ làm tôi "mang nợ" 
					voi những người đã quá cố và các bạn không được "tường tận" 
					chính xác toàn bộ nội dung của một ! câu chuyện có thật. Sau 
					đây, phần tiếp theo của câu chuyện ( sau khi đã có điều 
					chỉnh ), tôi xin gởi đến các bạn...
 
 
 
 ... Gia Thư và Phan Nông, hai cá thể ( tôi không dám dùng từ 
					"hai con người" ) hoàn toàn đối lập và tương phản nhau, nhất 
					là từ sau đêm giông bão khủng khiếp và man rợ ấy. Từ nhân 
					thân cho đến bản chất. Một thiên thần. Một ác thú. Nhưng 
					thiên thần kiều diễm đã bị ác thú cưỡng hiếp và xé toang ra 
					từng mảnh như trong tranh của Alberto Conersi thời phục hưng. 
					Và bức tranh quái gở ấy không ngờ lại chẳng khác gì thực tế 
					sau đó vài trăm năm, tại một thành phố phồn thịnh và an lành, 
					trong một gia đình quyền thế và trọng vọng, thậm chí nếu nói 
					rằng thực còn "ghê tởm" hơn ảo gấp bội, cũng không ngoa. Gia 
					đình ấy, có lẽ rồi lịch sử cũng sẽ lãng quên, nhường chỗ cho 
					bao biến cố mới, nhưng số phận của những thành ! viên trong 
					mái nhà này sẽ rất khó phai mờ trong tâm trí bạn, có lẽ là 
					mãi mãi, nếu bạn đã từng đọc qua câu chuyện này....
 
 ......Sau khi đã "xả khí" đã đời vào miệng cô chủ, Phan Nông 
					bỏ ra khỏi phòng và bấm ổ khoá cẩn thận. Còn Gia Thư, nàng 
					lại nôn thóc nôn tháo ra một lần nữa, nhưng chỉ toàn mật 
					xanh mật vàng. Nàng đổ sụp xuống nệm, không phải để khóc và 
					thật ra không còn đủ sức mà khóc nữa. Lịm người đi với cảm 
					giác rã rời, Gia tiểu thư kiệt quệ cùng cực thể xác và tinh 
					thần. Phan Nông, đúng là một tên quỷ quyệt, sau khi ra khỏi 
					phòng, hắn không bỏ đi mà đứng lai, mở hết cỡ đôi mắt "sợi 
					chỉ" của mình ra để dòm vao bên trong qua ổ khóa cửa. Thấy 
					Gia Thư nằm gục như một cái xác chết, hắn nhếch mép cười gằn 
					và chỉ vài giây sau, hắn im bặt vì bất chợt cảm nhận một nỗi 
					lo sợ rờn rợn mơ hồ đang xâm chiếm tâm c! an… biết phải làm 
					gì tiếp đây khi nội trong ngày hôm nay, bà chủ sẽ về và mọi 
					chuyện.... "trời ơi !" Chỉ nghĩ den do thoi ma dau oc han cu 
					toi sam lai, han thay troi dat quay cuong, buoc chan xuong 
					cau thang loạng choạng như muốn đổ sụm xuong. Đúng, khi cơn 
					khoái lạc đã qua thi han lai nhu mot con dê con yeu duoi va 
					so set truoc mot con cọp cái sắp xổ lồng. Ngoi tren sa-long, 
					tay han cam dieu thuoc ma run bần bật, sau vai lan mới đưa 
					nổi vào miệng vì trong tam tri benh hoan cua han gio day, la 
					mot mớ bòng bong, nặng nề va gan như bế tắc. Roi han quang 
					dieu thuoc vua moi mồi, dung bat day, di lui di toi lien 
					hoi. Han vọt chạy vào phòng tắm, xả het nuoc vao bể roi xoi 
					ao ao vao nguoi, quên cả cở đồ. Và hắn đổ ập xuống, dựa lưng 
					vào thành bể, mắt lờ đờ, vô hồn và phờ phạc. Con Gia Thu, 
					sau khi nam thiep di trong m! e sang khoang chuc phut ( 
					nhung doi voi nang nhu la qua lau ), co tỉnh day va thay cổ 
					họng rat kho chiu. No nhu đông đặc lai khien nang kho tho. 
					Nang dua canh tay rệu rã cua minh len chùi mép thi sờ thấy 
					trên má, co nhieu dau vet lạ đã khô cứng lại. Phai vai giay 
					sau, nang moi nhớ ra, do la ket qua cua nhung bợn tinh trùng 
					vun vãi ra khap mặt mũi minh. Nghi toi do, thay tởm quá, 
					nang lai ọe ra, tuc thi mot dong nuoc lỏng trang trắng chay 
					dai theo khoe mieng. Đó là nước miếng hòa lẫn voi tinh dịch 
					còn đọng lại trong miệng nàng. Nang bẽ bàng dua tay quẹt mép. 
					Mot hinh anh rat dị thường. Gắng gượng lắm, nang moi let toi 
					noi ban phan. Gia Thư chot rung minh thảng thốt. Nguoi trong 
					guong khong con la nang nua ma la hinh anh cua mot co gai 
					xanh xao, tiều tụy va guong mat thi loang lỗ nhung vet o cua 
					tinh trung khô đặc. Toc tai thi rối bời, rũ rượi. ! Nang 
					nhin xuong than the tran truong cua minh thi chợt ôm chặt 
					nguoi lai, quy xuong thanh giuong va bat khoc nuc no. Sau 
					khi dut cơn, nang vùng len tuc toi, hét that to, quang manh 
					cai goi vao gương va lai nam bo ra giuong, tho hon hen va 
					nac nac len nghen ngao. Tieu thu xinh dep sau mot dem tơi tả 
					da khong con la minh nua. Than the bam dap va nang co cam 
					giac no nhu dang thối rữa ra, tung chut mot. Sau do, nang vớ 
					duoc bo quan ao da nhau nat va rách toạt de mac vao. Du sao, 
					mot nguoi con gai dung dan nhu nang khong the loa lo nhu the 
					duoc.
 
 Ngay dau tien cua mot tuan moi, ngay den lop, gap be ban 
					thay co lai la ngay ma nang phai doi mat voi su that qua dau 
					long, voi mot "chú Nông" cần mẫn van hang ngay dua di don ve, 
					gio day dang toan tinh tìm cach doi pho de cuu mang minh 
					truoc và nặn nát óc để vẽ ra đường đi nước bước cho những 
					nước cờ tiếp theo. Phan Nong biet rang, khong con đường binh 
					nao cho han ca. Khong co lối thoát, du han co cao chay xa 
					bay thi họng súng lạnh tanh cua ngài dai ta se dien cuong 
					truy na han khap moi noi, tham chi dep ca chuyen chống Cộng 
					sang mot ben. Mot "quai nhan" nhu Mạnh "man" ( biet danh cua 
					ngai dai ta tu thuo con hoc võ bị Da Lat, khoa dau tien ), 
					han biet qua ro, "tron chay" trong truong hop nay chi co the 
					"tẩu vi là ...hạ sách". Mất vài tiếng de on dinh tinh than, 
					han moi nghi ra chieu "tương kế tựu kế", "nơi nguy hiem nhat 
					chinh la noi an toa! n nhat". Ke nay han nghi ra trong luc 
					dang dội nuoc xối xả vao nguoi. Sau khi tam rua va an mac 
					sach se, han lang le tien len phong Gia Thu. Luc nay, Phan 
					Nong sau mot luc bấn loạn da tro ve ban chat truoc day cua 
					minh, thủ đoạn và tàn bạo. Han tu tin buoc len lau, boi vi 
					ke hoach do han sap thuc hien day co nhieu co may de thanh 
					cong. "Tồn tại hay không tồn tại !!!", han lải nhải cau noi 
					de doi trong tuyệt tác Hamlet của đạo văn hào Shakespeare mà 
					với cái tài vặt của mình, han da học lóm duoc khi nao han 
					cung....quen mat tieu, de len day cót tinh thần trong tran 
					chien "sống mái" sap toi. "Cốp..cốp...cốp...", tung buoc 
					mot, han da tien den nac thang cuoi cung.Han mo khoa, buoc 
					vao phong thi thay Gia Thu dang ngoi bo goi o goc giuong, 
					trùm kín chăn che ngang "chỗ ấy", quan ao ta toi, guong mat 
					that than va đôi mắt man dai cứ nhìn đăm đăm vào khoảng 
					không trước mặt. Han ! đâm hoảng vi dieu do. Rut re tien den 
					( khong hieu han có cố tình "đóng kịch" để "lấy điểm" hay ko 
					), han khoanh tay lai va thưa rằng "dạ co hai đi tắm dum toi 
					di a ! Bà về...". Hắn chợt cứng họng, vi hắn vừa nói ra mot 
					cau theo quán tính ma trong do, han uoc chi cho minh khong 
					hiểu cụm từ "bà về" la gi ca de khoi đối diện với nhung tai 
					họa sap dien ra va nói nhu vay cung giong nhu "ve duong cho 
					huou chay", du truoc sau gì thì cô chủ nhỏ cung se làm ầm 
					trời lên khi bà chủ lớn về, neu ke hoach cua han that bai. 
					Song voi mot ten "lưu manh lão làng" nhu Phan Nong, thi han 
					lay lai binh tinh rat nhanh "ờ...cô hai...bà sắp về rồi đó...cô 
					hai đi tắm dum toi di... nhanh-len-nao !". Cau noi cuoi cung, 
					han chợt gằn giọng rin rít khi thay cong chua truong Gia 
					Long van "binh chan nhu vai", mặt đơ ra, khong chut phan ung 
					hay thần sắc gi ca. Han cau ma! y "Cô chủ, lam on di ma !". 
					Gia Thu van ngoi im, bat dong. Hắn lúng ta lúng túng trong 
					chốc lát rồi chợt qùy mọp xuống...lạy "troi oi ! toi...". 
					Han dinh noi gi nua nhung lai lắp bắp. Có lẽ đây lai la mot 
					"ngón nghề" nua cua ten cao gia nay. Sac mat han bỗng đanh 
					lai, sát khi phả ra, ve mat ngu ngơ va mếu máo cach day vai 
					giay da khong con nua. Gia Thu van ngoi bat dong nhu the, 
					mac han dang lam tro trong gi. Nang nhu bi thoi mien, cuon 
					vao mot mien cực lạc huyen ao nao do. Bong han chom toi, xốc 
					nàng lên vai đi xuống nhà với bộ dạng hung tợn, mac cho nang 
					giãy giụa, la het, cào cấu. Han tống nang vao phong tam. 
					Nang co quắp chống đỡ va rồi tiếp tục bật khóc nuc no. Chang 
					mang den dieu do, Phan Nong dung doi tay cuc manh cua minh 
					ma xe toang nhung manh vai con sot lai tren nguoi nang, den 
					khi nang tran truong. Không khí ngột ngạt thật đáng sợ !. 
					Nang tu tu tr! uot dai xuong dat, tay van om lay than the, 
					mắt đã sưng tấy vì khoc qua nhieu va vì bị "bạo hành". Tiện 
					tay, han thô bạo dội nguyên mot gao nuoc lanh xuong nguoi 
					nang. Minh may Gia Thu giat ban len sau cu tát nuoc ay. 
					Tieng nuoc chay roc rach, tieng thut thit, ren ri cua nan 
					nhan, tieng nuoc doi "am am", tieng nạt nộ, đe dọa cua "chu 
					Nong" khien khong gian sặc mùi tang tóc. Sau khi xoi ao ao 
					ca may luot nuoc lanh ngat vao nguoi co chu mot cach rat tho 
					bao, mac cho tieng khoc re len cua nang, han quy mop xuong, 
					giat toc nang keo len, mặt chuyển sang tái tím ( những kẻ 
					gian thường vậy ), mắt song len hung du nhu con quái thú bị 
					chọc tiết. Hắn gằn từng tiếng một "tao-giết-mày-rồi-tao-tự-sát-luôn-nghe 
					con ? hả ?". Gia Thư tuy sức cùng lực kiệt nhưng trước thái 
					độ hung tợn như vậy, cô vẫn khiếp sợ, mặt có cắt cũng không 
					còn hột máu, lấm lế ¹t liếc nhìn hắn. Hắn quát to " Hả ?" 
					làm nàng muốn rụng tim vì quá khiếp đảm. Nàng bỗng òa lên, 
					khóc tức tưởi như một đứa trẻ. " Vậy thì từ đây về sau, trái 
					ý tao là chết, nghe chưa?....Nghe chưa ?". Gia Thư run bắn 
					lên, gật đầu lia lịa trong tiếng khóc nức nở và ai oán. Nàng 
					quay cuồng đến mức bấn loạn. Không còn chủ động được mình 
					nữa, Gia Thư co guắp và run rẩy trông rất thảm hại. Một 
					thiếu nữ mới 17 tuổi như nàng, quá sức để phải chịu sự "tra 
					tấn" như thếâ này, chứ đừng nói đến một tiểu thư, "cành vàng 
					lá ngọc", đã quen được cưng chìu nâng niu. Bất hạnh thay 
					!!!. Hắn bỗng ghị sát đầu nàng vào đầu hắn, con mắt dài và 
					hí như que tăm của hắn đang trợn lên chọc thẳng trừng trừng 
					vào mắt nàng . Hai cái trá! n cạ sát nhau. Nàng vẫn thút 
					thít, không dám mở mắt ra nhìn con qủy sống, vừa vì sợ, vừa 
					vì đuối sức quá rồi ! Nước trong bể chảy tràn ra ngoài, nhỏ 
					róc rách tỉ tê xuống hai cái đầu đang dí sát nhau. Nàng và 
					hắn. Mặt đối mặt, gần thế đấy nhưng không đủ để biến hờn căm 
					thành hủy diệt. Lạnh và mệt mỏi. Căm thù và bất lực. Giá mà 
					có con dao cạnh đây, nàng sẽ không thương tiếc lụi cho hắn 
					một nhát. Không những thế, trong cơn hấp hối giãy dụa của y, 
					nàng sẽ đứng thẳng người lên, giơ hai tay cầm dao lên thật 
					cao và không hề do dự dốc hết sức bình sinh giáng một đòn 
					chí mạng vào trái tim bẩn thỉu của tên khốn nạn, mặc cho hắn 
					hoảng loạn cầu xin. Nàng sẽ móc tim hắn ra bằng chính bàn 
					tay mềm yếu của mình. Giá m! à được như vậy...rồi sẽ phải 
					được !.... Nàng quá mệt mỏi để hiểu hết những gì đang đến 
					trong vô thức. Hắn hôn lên trán nàng một cái thật mạnh. Từng 
					thớ thịt, nếp nhăn trên gương mặt hắn vẫn không che dấu được 
					sự nham hiểm độc địa xấu xa. Nàng đuối lã người, kiệt quệ 
					hoàn toàn, gục vào tay hắn, trong đầu vang vang câu nói " 
					tắm xong, cô chủ lên nằm nghỉ ngơi cho khoẻ đi !". cái chất 
					giọng khàn khàn, lờ lợ ấy dội vang trong tâm thức của nàng 
					như một mệnh lệnh. "Cô chủ...cô chủ...", trên con đường đi 
					vào thế giới mê sảng, cái từ "cô chủ" ấy vang lên sao nghe 
					vừa như chát chúa, giỡn cợt, răn đe vừa như một sự chở che 
					ấm áp, dịu dàng của người nô bộc trung thành. Nàng lịm người 
					đi trong sự rối l! oạn và bàng hoàng của nhận thức, nghĩa 
					rằng nàng vẫn chưa hoàn hồn trở lại để đối đầu với thực tế, 
					phân biệt phải trái, trắng đen...tiếng nước vẫn rơi đều, "róc 
					rách…róc rách…"….
 
 "LỜI NGUYỀN" ĐÃ CÓ TỪ "TIỀN KIẾP"
 ... 5 giờ chiều hôm ấy, bà Lê ra về, lần này cũng không là 
					ngoại lệ, vẫn cháy túi. Nhưng đối với một phu nhân ngài Đại 
					tá như bà, đấy không phải là điều bận tâm. Quả thật, cờ bạc 
					lúc này chính là thú vui và cứu cánh cho cuộc đời bà ta, vì 
					bà còn gì khác đâu ngoài sự cô đơn, thèm khát mùi đàn ông 
					đến nổ tung lên được. Sau khi " Mùa hè đỏ lửa" ( 5-1972) kết 
					thúc, người chồng mà bà ngưỡng mộ hơn là yêu thương thật sự, 
					đã không còn nhiều thời gian "gần gũi" và chăm sóc bà nữa. 
					VC đánh quá rát khiến Đại tá Mạnh "đầu tắt mặt tối" diệt 
					Cộng, chỉ thỉnh thoảng "lợi dụng" những lần bay về Bộ Tổng 
					tham mưu họp khẩn, tạt ngang nhà động viên vợ con và dặn dò 
					vài điều lặt vặt. Đấy chính la! ø một trong những điều tốt 
					đẹp mà thuộc cấp luôn kính phục ngài Đại tá. Ông có thể hung 
					hăng, tàn bạo với ai chứ đối với gia đình, ông luôn dành một 
					sự ưu ái và tôn trọng. Tình yêu của đại tá Mạnh thật ra là 
					một sự giữ gìn, nâng niu, vì tận thâm tâm mình, ông hiểu 
					rằng, mình không cân xứng với người vợ xinh đẹp và thông 
					minh sắc sảo như bà Lê. Ông sợ một sự đổ vỡ vì luôn tự tạo 
					cho mình một mặc cảm thua kém. Và ông luôn cố gắng cống hiến 
					nhiệt tình để "đổi" lại một tình yêu ban phát. Có lẽ đây là 
					điểm yếu duy nhất trong một con người "quái kiệt" "văn võ 
					song toàn" như đại tá Mạnh... tiếc thay, ông sẽ phải trả giá 
					cho điều này, rất đắt, rất đắt... . Về phần bà Lê, có người 
					đã sánh bà! ngang hàng với Jacquein Kennedy. Bà hiểu điều 
					này nhưng không quá tỏ ra tự hào. Khiêm nhu và thích tự lập, 
					bà muốn tách mình ra khỏi cái "hào quang" qúy tộc giàu sang 
					của gia đình bằng tấm bằng cử nhân Luật nhưng chưa được thì 
					một ngày nọ, như có một ơn trên sắp đặt, bà lại rúng động 
					trước vẻ hào hoa lãng tử nhưng rất đàn ông của anh chàng hạ 
					sỹ quan đang học tại trường võ bị Đà Lạt. Và sau đó, rất 
					nhanh chóng, họ yêu nhau say đắm bằng những lần hẹn hò vụn 
					trộm khi chàng được về phép. Suốt mấy năm chờ ngày "sum vầy" 
					nhưng tình yêu cô luật sư trẻ dành cho anh sỹ quan Biệt động 
					quân vẫn không đổi thay. Dù trước đây, nàng cũng đã từng ngã 
					vào vòng tay một người đàn ông khác. Vị này là bác sĩ, không 
					bie! át do gia đình "bắt ép" thế nào mà nàng và ông ta đã có 
					vài lần đi chơi riêng, "tìm hiểu" nhau. Cũng chính từ nghĩa 
					đen của cái từ "tìm hiểu" ấy, một lần nổi hứng, ông ta manh 
					nha ý định "tìm hiểu" cái cơ thể ngọc ngà quý phái luôn ẩn 
					sau lớp váy kia ( thời đó, thập niên 50, tầng lớp phụ nữ Tây 
					học thường mặc váy ). Và khi nàng chìm đắm trong giấc mộng 
					sâu kín của loại thuốc ngủ cực mạnh, thì tên bác sĩ khả ố đã 
					lột trần truồng nàng ra, tân mân tỉ mỉ ve vuốt từng khoảng 
					da thịt mát dịu và oái ăm thay, trong giai điệu mượt mà của 
					bản giao hưởng số 1 Schubert, hắn đã tiễn biệt đời trinh nữ 
					bằng một cú dập "đóng hộp". Sau đó, chắc hẳn cô luật sư Lê 
					đã "dần" cho tên "lưu manh trí thức" một trận ra trò, ấy vấ 
					¤y mà không hiểu tại sao, sau đó người ta lại phát hiện ra 
					nàng và hắn cùng sánh bước nhau... lên giường vài lần nữa. 
					Khi tin đồn có nguy cơ lan đến tòa soạn tạp chí "Ngày nay" 
					trên đường Catinat do ông P., cha cô, làm chủ bút thì mọi sự 
					liên hệ giữa hai người mới chấm dứt. Cho đến bây giờ, nhiều 
					người vẫn đang cố tự tìm câu trả lời cho hai câu hỏi :
 
 Chuyện gì đã xảy ra sau khi bác sĩ T. ( sau vụ này một ít 
					lâu, gia nhập quân y và tử thương vào năm 1962 tại Đồng Hới, 
					Quảng Trị ) "làm thịt" nữ luật sư Lê ? Hẳn đã có một "đòn 
					trừng phạt" mà hắn phải lãnh nhận do tội lỗi của mình nhưng 
					vì nguyên do gì mà sau đó nạn nhân là một cô gái tiết hạnh, 
					trí thức lại "ái ân với kẻ thù" thêm một thời gian nữa ? Họ 
					đã "quan hệ" với nhau chỉ vài lần như người ta đồn thật 
					không ?
 Phải chăng chuyện này đã đến tai ông P., và để tránh đổ bể, 
					mất mặt cho môt dòng họ danh giá ( Tôn Thất ), đã có một sự 
					sắp xếp mờ ám nào đó ?
 Hai câu hỏi mà tự thân người đặt ra biết rằng bí ẩn vĩnh 
					viễn sẽ mãi là bí ẩn vì không một ai trong cuộc còn tồn tại 
					trên trần gian này nữa để cho chúng ta câu giải đáp của gần 
					nửa thế kỷ về trước. Trở về với phần trên, khi ông Mạnh ra 
					trường, nhận quân hàm tác chiến với số điểm tốt nghiệp loại 
					"ưu", hai người đã chính thức ra mắt gia đình nhau sau một 
					thời gian "thử thách". Vài tháng sau, đám cưới được tổ chức 
					long trọng tại nhà hàng đệ nhất Saigon bấy giờ là Majestic. 
					Gần năm sau, Lê Thư chào đời và được rửa tội tại nhà thờ Đức 
					Bà. Cùng lúc ấy là sự thăng tiến lẹ làng của ông Mạnh, từ 
					một sỹ quan vô danh nay được phong hàm Đại úy, coi cả một 
					tiểu đội BĐQ đóng tại Biên Hòa. ! Đấy là một điềm may từ sự 
					ra đời của đứa con gái độc nhất như một vì sao sáng chiếu 
					mệnh công danh sự nghiệp cho cả gia đình...
 
 .......Đại tá Mạnh dù oai phong lừng lẫy nơi sa trận nhưng 
					trong lòng ông luôn bị tổn thương và day dứt. Có lẽ vì quá 
					yêu thương và nâng niu vợ, nên không một lần nào, ông dám 
					trở lại "tra hỏi" chuyện trinh trắng của vợ mình, ngoại trừ 
					lần duy nhất, bà Lê đã thú nhận tất cả sau khi ông đã say 
					sưa đè cô vợ mới cưới ra "quất" đến "gãy cánh đại bàng", 
					tinh trùng rơi vãi cả ra ngoài. Trong phút giây "ngấu ngiếng" 
					ấy, ông cũng cảm thấy lạ lạ vì "hàng" mình vào quá dễ, lại 
					không thấy máu gì cả nhưng vì "chịu hết nổi" nên cũng chả 
					bận tâm làm gì, cứ để hết hồn vía vào tận hưởng "hương vị 
					đầu đời". Lời thú thật thỏ thẻ của người vợ yêu kiều như tin 
					" Việt Cộng đánh dinh Độc lập". Một hung tin quá tà! n bạo 
					và bất công đối với tình yêu trọn vẹn ông dành cho bà. Đấy 
					có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Đại tá Mạnh ( lúc đấy chỉ 
					là đại úy ) khóc, mà lại khóc vì một người đàn bà. Những 
					giọt nước mắt lạ lùng, tưởng chừng không bao giờ có, len lõi 
					trên gương mặt dạn dày sương gió sau khi ông đã giả lã "mọi 
					chuyện qua rồi, bỏ đi em !" đợi khi cô dâu đã bình tâm chìm 
					vào giấc mộng, ông nhẹ nhàng đi ra khu vườn nhỏ sau nhà, 
					châm thuốc hút. Không gian thật trầm lắng. Không biết khói 
					thuốc cay bay vào mắt hay do nỗi đau quá lớn mà nước mắt nhỏ 
					nhiều đến vậy. Một hình ảnh thật xúc động. Và ông đứng đấy, 
					lẻ loi, đăm chiêu cùng suy tưởng thì bỗng giật nảy mình vì 
					một tràn mưa đầu mùa rơi xối xả. Nhung ông vẫn đứng đấy, 
					thách thức hay tuyệt vọng ? Mưa lạnh và thuốc tắt. Một vị 
					tướng oai phong sau này, thưa các bạn, đã từng có lần, tan 
					nát và bi thảm, "chết đứng" giữa mưa giông ào ạt, không mảy 
					may nhúc nhích. Vậy mới nói, tượng đá cũng phải khóc khi lụy 
					tình, nào có sai ?!. Cơn mưa đầu mùa cũng là cơn mưa "tiên 
					phong" gieo rắc bao thảm họa và bi kịch, phá tan một tổ ấm 
					vừa được dựng xây, ngay vào đêm động phòng, từ đời cha sang 
					đời con....nghiệt ngã thay !
 
 Bà Lê, một phần vì bị vòng gia giáo của gia đình "chiếu 
					mệnh" ( nhất là sau tin đồn "lên giường" với bác sĩ T. khiến 
					nhà Tôn Thất một phen lao đao sóng gió ), phần khác mang 
					nặng sự cắn rứt đã hiến dâng cho chồng "hàng second-hand" 
					nên dù đôi lúc bực bội khó chịu vì bản năng của người đàn bà 
					đang tuổi sung sức chưa được thỏa mãn đủ nhưng cũng cố "ngày 
					lại ngày chịu đựng", tìm quên trong thú vui cờ bạc, tứ sắc. 
					Đối với bà Đại tá, ăn thua là chuyện vặt vãnh, cái chính là 
					có bè có bạn tâm sự, nhất là bà rất nhột khi nghe mấy người 
					kia kể chuyện phòng the của họ. Không thỏa mãn bằng xúc giác 
					được thì bằng thính giác vậy, âu cũng là...an ủi. Mấy bà 
					trong hội, dù cũng là dân "ăn trên, ngồi tróc" n! hưng so 
					với bà Lê thì chỉ đáng phần...tép riêu nên họ vừa nể, vừa 
					khoái được kề cận để "bà Đại tá" chiếu cố cho mỗi khi có 
					việc. Từ sự "hưởng xoáy" này mà họ thi nhau lấy lòng bà Lê. 
					Lúc đầu, với bản tính ghét xu nịnh của mình, bà Lê khó chịu 
					ra mặt với mấy trò này nhưng từ khi được mấy chị em chọc 
					đúng điểm nhột là chuyên gối chăn nóng bỏng, bà cũng coi như 
					là "đồng hội đồng thuyền". Mấy ả này, người lấy Tây, kẻ lấy 
					Mỹ, biết đủ mấy món ăn chơi trên đời. Biết đúng cơn "khát 
					tình" của bà, họ cứ huyên thuyên, làm như vô tình cứ "chuyện 
					chị em ta" kể nhau nghe thoải mái. Bà Lê ngồi nghe mà như 
					muốn "nổ tung", máu chảy rần rần khắp cơ thể, vừa tự ái thấy 
					mình "hồng nhan bạc mệnh", vừa ghanh tị! nghe mấy bà kia bàn 
					tán sôi nổi chuyện ăn nằm hết thằng này đến thằng khác mà 
					đến bà cũng phải...thèm. Nhóm này có 4 người, chưa kể bà Lê. 
					Họ là dân sống phóng khoáng theo kiểu Tây nên từng lời nói, 
					câu kể về việc đụ đéo làm bà Lê muốn ná thở vì sự sành sõi, 
					điệu nghệ của họ. Mấy bà này hay khoe nhau kiểu như " hôm 
					qua, mình "trúng số" em kia mới ngoài 20, "súng" vừa cứng 
					vừa dài, chơi "phi ngựa" sướng lắm, vào đến tận tử cung", " 
					còn mình thì cho xừ kia, bạn ông xã "ăn khô mực", mà lại làm 
					trong toalet nhà mình nữa, vừa sợ vừa khoái, rồi đút sau 
					chơi kiểu chó, nhấp cái ót vô thẳng băng, đã quá trời". Họ 
					biết bà Lê đang lắng nghe say sưa nên cứ chơi kiểu "chị tung 
					em hứng", " nhá nhá" đại khái! như " rồi sao, bồ cho bắn vô 
					luôn hay ra ngoài ?", "mình sợ dính bầu chết cha, nên kêu 
					chả bắn vô miệng mình, vừa an toàn vừa bổ dưỡng", "rồi sao, 
					ngon không ?", " mấy bồ giả nai hoài, chứ không phải mấy bồ 
					nói mốt này đang là thời thượng sao ?". Bà Lê như kẻ ngoài 
					cuộc, cứ ừ hử cho qua chuyện khi mấy ả nọ hỏi đến bởi bà 
					đang phiêu diêu về miền cực lạc của những mường tưởng dựa 
					trên lời "thì thầm" cuả họ. Sau này, chính những câu chuyện 
					"gợi dục" mà bà Đại tá cứ nghe hết lần này sang lần khác như 
					kiểu "mưa dầm thấm đất" đã góp phần vào sự tan nát mau chóng 
					của gia đình bà. Như một lẽ thường tình, người phụ nữ rất 
					cần một chỗ dựa cho đời mình, đó chính là người đàn ông để 
					vỗ về, ủi an và ! quan trọng, là có được cái "bửu bối" giữa 
					hai chân người đàn ông ấy để thèm thuồng, nâng niu và tận 
					hưởng những khoái cảm "không gì so sánh được". Vào những lúc 
					gió mưa lạnh lẽo, sự trống trải cô đơn thật đáng sợ. Nằm một 
					mình trong căn phòng nhỏ nhưng bà Lê thấy sao run lạnh đến 
					thế tựa như có một cơn bão ùn ùn đánh qua nơi "đồng không 
					mông quạnh". Lạnh lẽo, cô đơn, chán chường...cơn bão tình 
					nào chỉ mang lại đến thế, nó còn "khuyến mãi" thêm cho bà 
					quyết tâm tìm một kép trẻ, để lấp vào khoảng trống mà ông 
					đại tá đã bỏ lại và cũng nhân tiện, lấp luôn vào cái lỗ 
					trống đang thèm khát cái dương vật cứng dài, nóng hổi "thụt 
					ra, dập vào". Chuyện gì đến cũng phải đến. Hôm nay, bà vẫn 
					sang qua! än 5, nơi thường họp hội nhưng không phải là "xòe 
					bàn tay năm ngón" như mọi khi mà là…
 
 ….sau khi căn dặn chú Nông ngày mai khi nào bà gọi điện về 
					hẵng đến đón, bà Lê đĩnh đạc tiến vào một ngôi nhà hai tầng 
					khang trang nằm trong một con hẻm vắng dành cho giới thượng 
					lưu. Sự xuất hiện có hẹn trước của bà Đại tá khiến mấy ả kia 
					như mở cờ trong bụng vì kế hoạch coi như đang tiến hành suôn 
					sẻ. Phần bà Lê, bà hiểu được Chủ nhật này là một ngày đặc 
					biệt bởi lẽ, trong lần gặp trước, "bè lũ bốn tên" đã gợi ý 
					cho bà về một "cuộc chơi tập thể", bà giả lả từ chối nhưng 
					"dù nói không nhưng ai cũng hiểu". Vào trong nhà, bà ngạc 
					nhiên vì chỉ có mấy chị em ta thôi. Định mở miệng hỏi nhưng 
					thấy ngài ngại, bà đánh trống lãng : " Ta gầy sòng đi chứ 
					mấy bà". Mấy ả kia nghe bà hỏi vậy thì tủm ! tỉm cười sằng 
					sặc nhưng không dám cười thành tiếng vì sợ mang tội "hỗn" vì 
					ai nấy đều hiểu bà Lê "lòng trong như đã mặt ngoài còn e". 
					Bà Lê thấy thế thì cảm thấy hơi "quê độ", chỉ "ừ, hử" dằn 
					mặt mấy bà kia. Một bà lên tiếng "thôi, nãy giờ tụi em chọc 
					chị thôi, chị ngồi xuống đi đã, vội vàng gì, còn cả đêm mà 
					chị". Giọng nói ngọt như mía đường của ả làm bà Lê chửng 
					hửng, chưa biết phản ứng ra sao thì "tách, ra đi mấy em". 
					Sau tiếng búng tay điệu nghệ, bà Lê sững cả người ra khi bốn 
					cao to, lực lưỡng lần lượt kéo nhau ra "chào hàng". Mỗi gã 
					chỉ mặc độc nhất một cái quần lót. Mấy ả thấy bà Lê như 
					người mất hồn như vậy thì đắc chí lắm, coi như con mồi đã 
					vào bẫy. " Hôm nay, mấy em phải phục vụ cho ! tụi chị chu 
					đáo đấy nhá !". Mấy gã kia cười cười nhưng không nói lời 
					nào. Căn phòng khách này khá vừa vặn, ánh đèn vàng mờ mờ ảo 
					ảo nhưng nội thất khá sang trọng. Đây là nhà của một bà, bây 
					giờ cặp với một tay phóng viên khét tiếng "đâm mấy thằng 
					gian bút chẳng tà", căn nhà này trước kia sống chung với 
					chồng cũ là một viên thiếu úy người Mỹ, nhỏ hơn mình cả chục 
					tuổi. Tay phóng viên đã đi công tác nên mấy bà mặc sức mây 
					mưa. Ngoài kia, trời nhá nhem tối cho một trận mưa lớn…
 
 ……Bốn tên dàn hàng ngang như đánh trận mà đúng là sắp đánh 
					trận thật vì "kẻ địch" gồm toàn lũ đàn bà "nội công thâm 
					hậu". Bữa nay, vắng một bà nên còn đúng bốn cặp, tất nhiên 
					là gồm cả bà Lê.
 
 Bà Lê van đứng như trời trồng, nhìn đăm đăm vào những thân 
					hình rắn chắc. Mắt bà vẫn không sao rời đi được "trung điểm" 
					cộm dày phía dưới kia. "Từng đống" như bị nhồi vào cái quần 
					lót nhỏ chỉ chợt bung ra. Trong đó, bà để mắt tới một gả 
					không đẹp mã gì cho lắm nhưng ra dáng đàn ông nhất trong 
					nhóm. Cằm vuông, râu quai nón tỉa tắn khá kỹ và đặc biệt, 
					"hàng" có vẻ rất chất lượng. Sau khi thấy bà Lê còn đang 
					chần chừ, mấy mụ nháy mắt ra hiệu cùng đồng loạt qùy xuống 
					chân các chàng trai lực sĩ. Hình ảnh này giống như một ván 
					cờ vua, ba tốt trắng nghênh bốn tốt đen, còn hậu "đại tá" 
					còn đang mãi làm "chứng nhân". Ba mụ đàn bà dâm loàng, kẻ 
					dùng tay, người dùng miệng tuột những chiếc quần lót tố ng 
					ngồng kia ra. Ba cây súng bật mạnh ra, chĩa lên trời thật 
					hùng dũng. Bà Lê vẫn tần ngần chưa chịu nhập cuộc, hoặc còn 
					thất thần trước diễn biến mau lẹ này hoặc còn đang ngại 
					ngùng. Một bà đại tá vinh quang phú qúy như mình mà lại qùy 
					trước mặt những tên tiểu nhân và còn ngậm "cục thịt dư" ấy 
					vào miệng ư ? Nghĩ thế thôi nhưng khi thấy ba bà bạn mình 
					đang mãi bú, liếm một cách say sưa, bà Lê cũng thấy đắng 
					trong cổ họng. Ba ả kia thì đang vận dụng "thị giác chiêu 
					thức", biết rằng một người đàn bà đang vô cùng thèm khát như 
					bà Lê trước sau gì cũngbị danhguc khi nhìn thấy những cảnh 
					"muốn lên tăng xông" này. Quả không sai, trước một cảnh 
					"thổi kèn" tập thể như vậy thì một con người "nhịn đói" 
					triền miên như bà ! Đại tá làm sao mà chịu nỗi. Nhưng bà 
					chưa kịp chủ động tấn công thì đã bị đánh "phủ đầu". Tên râu 
					khi nãy chắc không chịu nổi nữa nên sấn tới ấn mạnh hai vai 
					bà Lê, đẩy bà qùy xuống giữa hai chân hắn. Chắc hứng tình 
					quá nên quên lột chiếc quần lót ra nên hắn đưa nguyên "cái 
					bánh giò" đập mạnh vào miệng bà . Bà ta quá hoảng hồn chưa 
					kịp định thần thì một con cu dài nóng và cứng hơn cây củi 
					chọc mạnh vào họng bà, thọc lui thọc tới, sau khi hắn đã vén 
					vội nách quần lót ra. Bà Lê như muốn mắc nghẹn. Theo phản 
					xạ, bà cố đẩy hắn ra để thở tí xíu khi cây gậy đã chạm sâu 
					vào cổ họng mà hắn thì cứ ghì đầu bà như vậy hoài thì sao bà 
					"thọ" nổi ?!. Sau cùng, chắc nghĩ "kiểm tra độ sâu" của 
					cuốnghọng như vậy ! cũng đủ rồi nên "râu lực sĩ" mới dần nhả 
					hàng ra cho "con mồi" thở. Vừa rút miệng ra được, bà Lê ho 
					sặc sụa, thiếu điều muốn quên thở. Mấy ba kia đang bận qùy 
					gối thổi kèn, nghe tiếng sặc thảm thương ấy bèn quay lại. 
					Hết hồn thấy bà đại tá lâm nguy, đoán chắc chị Lê mới bị 
					"súc chai bị động" nên tạm nhả mấy con cặc nhầy nhụa nước 
					miếng ra, xúm lại vỗ về nhân vật chính của kế hoạch. Thấy 
					VIP nhăn nhó khó thở, một bà cáu lên, đánh "chát" một phát 
					vào đùi gã râu đang đứng bối rối. " Có biết người này là ai 
					không ? Khốn nạn thật". Thật ra, bà ta cũng chẳng tốt lành 
					gì đâu khi chửi tên râu đấy nhưng vì muốn lấy điểm bà Lê nên 
					đành "thí chốt đổi hậu". Hai bà kia cũng quay sang nã đạn 
					tới tấp vào te! ân tiện dân ngu ngốc bằng những ngôn từ 
					"made in…bán cá". Tên râu thì như "hóa đá" khi biết mình lỡ 
					"nhúng chàm". Làm một tràng đã đời, tưởng bà Lê bỏ qua mà 
					tiếp tục cuộc vui với tên khác, nào ngờ sau khi bình tâm trở 
					lại, bà cựu luật sư lại chỉ tay ngay vào "bị cáo" đòi tự 
					mình "xử tiếp" làm cả bọn sững sờ. Không khoan nhượng, trước 
					mặt bá quan văn võ, bà Lê lột hẳn cái quấn lót trên người 
					hắn ra, cầm con cu ỉu xìu, lạnh ngắt bỏ ngay vào miệng không 
					chần chừ. Thấy cuộc chơi đã vui trở lại, mấy bà kia lại lết 
					đến mấy "nô lệ" của mình tiếp tục hâm nóng bầu không khí. 
					"Đồ chơi" của tên râu sau khi được hâm nóng trong lò "viba" 
					của bà Lê, đã "khẳng định lại bản lĩnh đàn ông". Còn bà Lê 
					thì đ! ang hì hục thổi ra thổi vào cây hàng đã cứng ngắc. Bà 
					sung sướng quá đổi, vì nhiều lý do. Sau bao lâu, bà mới được 
					bú liếm thoả thích một con cu của riêng mình, vui vì có được 
					một cảm giác mới : ngậm con cu mềm xèo trong miệng và cảm 
					nhận nó phình ra, cứng lên từng giây một. Còn gì sướng bằng, 
					những lần trước, bà chỉ được bú những cây hàng đã "định 
					hình" sẵn chứ đâu được nhào nặn "từ thưở còn thơ" như bây 
					giờ. Ôi ! bà ngây ngất trong men vị ngây ngấy của bửu bối mà 
					hàng đêm bà luôn thèm khát đến mức "trăn trở". Đã quá lâu, 
					mới được ngậm và bú liếm thoải mái như vậy. Cái miệng nhỏ 
					qúy phái bú ra bú vào, còn cái lưỡi thì đánh lên đánh xuống 
					"cây nấm". Bú cho đã, cho thỏa thê nhữn! g dồn nén bấy lâu. 
					Sở dĩ khi nãy, bà rất tức sau khi bị tên râu ghị đầu bắt 
					"thổi kèn", định cho hắn một trận nên thân nhưng khi thấy 
					mấy bà kia hùa vào hội đồng chàng ta, thấy hắn lơ ngơ lớ ngớ 
					trông khá tội và "thằng nhỏ" thì xìu như bánh bao ế, cục tức 
					của bà mới xẹp xuống, vả lại, trong lòng bà lại khoai khoái 
					cái trò "bạo lực" của thằng này, coi bộ cũng xài được nên 
					tạm tha cho hắn, vậy là phúc ba đời cho kẻ "cắc ké mà dám mò 
					mâm xôi vò". Giờ đây, bốn bà đang qùy bú cặc bốn ông. Bà nào 
					bà nấy bú say mê, chẳng thiết trời trăng mây gió chi nữa. Dù 
					mục tiêu chính của "dạ tiệc đêm nay" là dẫn dắt bà Đại tá 
					quyền thế vào vòng xoáy dục tình nhưng không vì thế mà họ 
					không tận hưởng "hàng chiế ¡n" vì xét cho cùng, cả bọn đều 
					là những phụ nữ dâm tặc. Bốn cái đầu cứ nhấp nhô nhấp nhổm 
					vào ra tới tấp ở giữa hai háng của các chàng đĩ đực. Tiếng 
					nhoáp nhép cứ thế vang đều đều như một điệp khúc đầy nhục 
					dục. Họ bú liếm say mê những khúc thịt cứng dài cứ chĩa 
					thẳng ra trước mặt, bú đến quên trời quên đất, quên cả ngoài 
					kia phong ba bão tố đang ùn ùn kéo đến và những giọt mưa đã 
					chạm đất. Khi những bợn tinh trùng dày đặc, nhơn nhớt phóng 
					như mưa xuống tận cổ họng bà Lê khiến bà sặc sụa, theo quán 
					tính đẩy mạnh tên râu ra thì hắn vẫn ghì miết đầu bà vào cặc 
					hắn mà rú lên sảng khoái. Tay hắn vừa nới ra là lập tức bà 
					Lê vùng ra mà nôn ói cả máu, khi ấy là lúc tên râu đã kết ! 
					thúc trận tập kết bão tinh dịch vào ứ cả thực quản bà Đại 
					tá. Vừa rút miệng ra được khỏi cu tên bạo dâm, bà Lê lăn lộn 
					như người lên đồng, như con gà bị cắt tiết vì cái chất nhơn 
					nhớt, tanh nồng ấy, thứ "chất bổ" mà bà đã thèm khát bấy 
					lâu, nay tưởng chừng như kết thúc cuộc đời bà. Chỉ trễ một 
					chút nữa thôi là bà coi như hết thở. Giây phút quằn quặi 
					thật ghê rợn. Thưa các bạn, đây đúng là một chuyện trùng hợp 
					hy hữu. Cũng vào giây phút ấy, khi những cơn mưa ào ạt rớt 
					xuống mái nhà nhỏ nơi các đôi dâm loạn đang mê say trụy lạc 
					thì tại tư gia bà Đại tá, Gia Thư, cô con gái xinh đẹp, 
					trong sáng như tiên nữ đang bị chú Nông quản gia dùng vũ lực 
					hãm hiếp man rợ, xé nát đời hoa không thương ! tiếc. Khi 
					tiếng mưa bất chợt đổ rầm rầm trên mái nhà, cũng là lúc tên 
					râu bắn đợt tinh khí đầu tiên vào miệng bà Lê và cũng là lúc 
					chú Nông thò bàn tay thô kệch ra mà xé tung bộ đồ ngủ của 
					Gia tiểu thư. Mưa, mẹ và con- ba đối tượng cùng tham gia một 
					tấn bi kịch của gia đình nhà Đại tá Mạnh khi ông còn đang 
					vùi đầu nơi chiến tuyến lửa đạn. Chỉ khác một điều là bà mẹ 
					thì tự hiến thân, còn cô con gái thị bị hiến trinh. Quả xót 
					xa và kinh hoàng !. Khi bà Lê đang mãi tận hưởng con cu dài 
					cứng thì bà nào ngờ cũng có một con cu dài và cứng hơn con 
					cu trong miệng bà đang cố nhét vào miệng cô con gái rượu, 
					càng sâu càng tốt. Hai phụ nữ, một già, một trẻ cũng đều 
					đang ngậm cái vật "dơ dáy" nhất của đàn ông tr! ong mưa trời 
					buốt giá. Một thì đã có kinh nghiệm, một là nai tơ lần đầu 
					"bị tận hưởng". Không biết mỗi người cảm nhận được hương vị 
					của cái vật dài dài ấy ra sao nhưng chỉ biết đây không phải 
					là lần sau cùng họ bỏ cái đó vào miệng…
 
 (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					3)
 |