Hơn năm chục hình nhân kiệt quệ lê lết vào một hòn đảo hoang
vu, bí hiểm. Những ngọn đồi thoai thoải như bít bùng tương
lai. Cỏ cây rậm rạm như chốn nguyên sinh thời thượng cổ.
“Aùch giữa đàng, Nông mang vào cổ”, “uncle Nong” đã lên chức
“thủ lãnh” của nhóm đồng bào vượt biên. Hắn dù đã “tê liệt
sau cơn mê” nhưng vẫn còn minh mẩn, đi đầu làm “guide tour”.
Những gì còn chút giá trị đều được mang xuống từ chiếc tàu
bất khiển dụng đang sắp sửa bị đại dương nhận chìm. Già, trẻ,
trai, gái lê những bước chân rã rời lên “miền đất mới” mà
không có lựa chọn nào cho ngày mai. Ai cũng như ai, suy sụp
và tuyệt vọng, kể cả những người có thân nhân vừa mất trong
cuộc tử chiến vừa qua. Hòn đảo không có sự sống này đang
chuẩn bị “khai tử” họ chăng ?
Việc đầu tiên của bản năng là tìm nguồn nước ngọt, và những
trái dừa vô tận trên đảo là món quà an ủi của Thượng Đế ban
cho. Ngoài ra, chẳng có gì, ngoài mấy con chuột, chồn, rắn
rít làm “kẻ đi săn” mỗi đêm. Địa ngục vẫn tiếp tục nhiệm vụ
của nó. Một ít thực phẩm chèo kéo được chỉ đủ dùng tằn tiện
mấy ngày đầu. Đám thanh niên còn sung sức tỏa khắp nơi tìm
nguồn thực phẩm mới. Những gì có thể cho vào bao tử đều được
gom về. Cuộc sống với lửa củi quay nướng thời tiền sử được
tái hiện. Tuyệt nhiên chẳng có ma nào trên đảo này. Ban ngày,
gió biển lồng lộng cùng ánh nắng chói chan, ban đêm lạnh cắt
da thịt. Nông tặc sau khi “vượt trùng dương”, máu dâm nổi
lại. Hắn nhìn Gia Thư thèm thuồng. Trong số mười mấy cô gái
còn lại, tất nhiên, dù ốm yếu nhưng Gia tiểu thư vẫn “ngon
lành” nhất. Nàng và bà Lê, sau khi được “tẩm bổ tạm thời”
thịt chồn, chuột đảo Ko Kra, giải cảm bằng dừa tươi nguyên
chất, cũng đã dần nuôi hy vọng lại. Cuộc sống “hợp quần”
thời nguyên thủy bao gồm cả “giao phối”. Mấy bữa sau ngày
lên đảo, “chú Nông” nứng dái quá, bèn dụ Gia Thư đi hái dừa.
Nàng tần ngần chưa chịu đi thì hắn thốc đến, cầm tay lôi đi.
Bà Lê lao ra cản thì bịt hắn xô ra, rõ ràng chẳng còn chủ tớ
gì nữa, “quyền lực thuộc về Nông”. Bây giờ, hắn là “chúa đảo”.
Bỏ mặc bà chủ té chồm hổm, sững sờ trước thái độ “ăn cháo đá
bát” của mình, “chú Nông” lôi tiểu thư đi “hái dừa”. Quả vậy,
vừa khuất tầm nhìn của mọi người là hắn ta liền “hái dừa” cô
chủ. Ôi, hai trái dừa thơm tho, nõn nà lúc này thật qúi biết
bao. Hắn lột áo Gia Thư ra, núc miệng vào ngực nàng ngấu
nghiếng. Biết trước sự thể song Gia Thư không còn phản ứng
gì nữa. Nàng đuối quá, để mặc hắn “cạo dừa”. Cái lưỡi nhám
của hắn xoáy mãi lên hai núm vú nàng làm Gia Thư nhột quá
không chịu nổi. Nông tặc vừa ngồm ngoàm hai bầu vú trắng,
vừa tức tối vì “vú này đã bị thằng cặn bã… xơi”, tức quá hắn
banh miệng hết cỡ, đợp một phát, ngốn hết bầu vú nàng vào
miệng. Gia Thư thốn quá, la lên “Á”. Nông tặc nhả vú nàng ra,
nưới dãi nhẫy nhụa trên ngực nàng. Gia Thư rưng rức nhìn hắn.
Nàng muốn tán một bạt tai cho tên đốn mạt này nhưng cảm giác
thật lạ. Căm tức hình như đã nguội lạnh ? Phải chăng hành
động “anh hùng cứu mỹ nhân” của “chú Nông” đã làm Gia Thư
động lòng trắc ẩn ? Không, “mình mệt mỏi quá rồi,”. Lại thêm
ý nghĩ nghiệt cảnh bị hải tặc đè ra cưỡng hiếp, Gia Thư muốn
qụy ngã, rờn rợn tóc gáy. Tuy nhiên, khi tóc gáy vừa rợn
xong, nàng đã thấy bàn tay mình chạm vào cái gì vừa cứng vừa
nóng, hơi “quen quen”. À, thì ra “chú Nông” đã “nhẹ nhàng
nâng tay “em”” đặt vào “một cây hai chỉ” của “anh”. Gia Thư
ngẩng đầu nhìn hắn. Cái bản mặt đen đúa, mắt hí, mũi tẹt,
tóc quăn, thuộc loại “xấu đau xấu đớn” một thời ám ảnh nàng,
đang hất hất con mắt tẹt lên, ý bảo nàng “suck my cock”.
Nhìn cái vẻ vừa nham hiểm, ác ôn vừa cù lần của “chú Nông”,
Gia Thư thấy thật căm hận. Cái hận của kẻ mang nhục. Chưa
kịp “phát biểu ý kiến” thì nàng đã bị hắn ấn đầu xuống hạ bộ.
Nhưng lạ thay, nàng chẳng có phản ứng gì cả, cứ để mặc Nông
tặc ấn bùi vào họng. “Chú Nông” được voi đòi tiên, gằn giọng
“Bú !”. “Cây kem” trong miệng Gia Thư vẫn chẳng có “xúc cảm”
gì. Máu du côn trỗi lên, hắn nắm tóc Gia Thư ghì mạnh, miệng
gào lên “bú ! bú ! bú !”. Từng tiếng gằn là từng cái day tóc.
Gia Thư uất hận làm theo lời hắn. Sau đó, cảm giác được bú
mút nhẹ nhàng làm Nông tặc sướng điên. Hắn nhìn xuống cái
đầu đang nhấp nhô dưới “đùm” mình, lòng dạ “xao xuyến”. Nghĩ
rằng dùng bạo lực thì Gia Thư chỉ làm lấy lệ nhưng từ từ gã
cảm thấy ngạc nhiên, nàng vẫn bú mút thật từ tốn, không tỏ
phản ứng gì của người bị cưỡng ép. Thật sự, Gia Thư đã cùng
kiệt sức lực, nàng muốn buông xuôi, hắn muốn làm gì thì làm.
Bỏ khúc thịt dơ bẩn vào miệng, nàng bú mút như bao lần, đầu
óc mông lung, đặc quánh. Nỗi nhục nhã đã bị sự tuyệt vọng
“thủ tiêu”. “Lần này, chắc không phải nàng đang đóng kịch
như trong bệnh viện để…”, vừa nghĩ đến đó, phản xạ “có điều
kiện”, Nông tặc “rút hàng khỏi miệng em”, chân tay bủn rủn.
Gia Thư đang làm “nhạc công” thấy “súng” “out of mouth”,
cũng chẳng đoái hoài nhìn lên, ánh mắt thất thần vô định.
Mặt tên cáo già lốm đốm mồ hôi. Lần bị Gia Thư “xử trảm cai
hây” đã hằn sâu tâm trí gã. Giờ, “có tật giật mình”, giữa
chốn hoang vu vắng vẻ, điều kiện quá ư lý tưởng, thế mà “cơn
ác mộng của Nông ta hiện về” làm “thằng em” xuội lơ thật
thảm hại. Gia Thư lơ đãng nhìn “con chim” ỉu xìu trước mặt,
vô cảm. Nông tặc quê độ, mồ hôi rịn ra cả tóc. Tuy vậy, sau
khi thở dài lấy sức, hắn hất hàm cho Gia Thư. Nàng như một
người mộng du, lấy tay cầm lại dương vật định bỏ vào miệng.
Thế nhưng, Nông tặc kéo tay nàng ra. Hiểu ý hắn, nàng cúi
xuống há mồm ra đợp lấy “cây gậy sần sùi” bỏ vào miệng “mút
nhóp nhép”, như một con robot. Chúng ta có thể giải thích
sao cho hành động kỳ lạ này ? vì sao một người con gái đoan
trang, nết na như Gia Thư lại buông xuôi lẹ làng như vậy, để
rồi thực hiện hành vi nàng từng ghê tởm nhất này ? lẽ nào,
khi bị dồn vào bể khổ, sức cùng lực kiệt, nàng đã “hóa điên”
đồng lõa với những hàng động dâm ô của hắn, kẻ từng bao lần
cưỡng hiếp mình một cách tàn bạo ? hay chứng kiến cảnh tượng
hãi hùng của những thiếu nữ VN bị hải tặc hiếp dâm, nàng quá
xót xa cho phận nhi nữ nên mất đi bản năng phản kháng ?
Nông tặc thấy Gia Thư càng bú mút cái cây dài gân guốc càng
lộ vẻ lạ kỳ, vừa thèm thuồng khao khát, vừa như một người
đang ức chế, muốn tìm lối thoát. Từ thế bị cưỡng bức, giờ
nàng đã “chủ động”. Thật quái đản ! Từ ngày bị “chú Nông”
giả bệnh, tọng dương vật vào miệng, nàng đã hết sức ghê tởm
hành động này. “Thật không hiểu sao, đàn bà con gái lại có
nghĩa vụ phải bỏ cái khúc thịt hôi thối, dơ dáy này vào
miệng mà rà lưỡi liếm qua liếm lại, liếm tới liếm lui, chỉ
nội cái việc hạ mình dưới chân một gã đàn ông đã đủ thấy
nhục nhã rồi, huống chi lại mở cái miệng thơm tho mà thỏa
mãn dục vọng của đám đàn ông dâm dục ! Tại sao trên đời này
lại có chuyện quái đản như vậy ?”. Rồi sau đó, khi dần bình
tâm, nàng mới hiểu ra “à, đứa con gái nào cũng phải “thẻn
kồi”, dù thích hay không !”. Aáy là lời “giáo huấn” của “chú
Nông” đã thỏ thẻ vào tai nàng để “bình thường hóa” cái việc
“blowjob” này. Ngoài sự ghê tởm, nàng hoàn toàn không có cảm
giác gì đối với cái việc mình buộc phải làm này. “Bắt thì bú,
thế thôi” nhưng hôm nay, trong tình trạng tâm lý này, lần
đầu tiên, nàng thấy lưỡi mình “hơi phê” khi gò trên những
“nếp khúc khuỷu” của “quy đầu” “chú Nông”. Tuy phải há miệng
hết sức vì “đầu pan” quá to nhưng nàng lại thấy “thinh thích”
việc này. Những lần trước, khi liếm lên cái khe dương vật,
Nông tặc rất khoái chí. Do vậy, lần này nàng lại quệt lưỡi
lên cái khe ấy. Nông tặc sướng rên người. Cái lưỡi của nàng
lại lê một vòng quanh “đầu pan”, lần này Nông tặc bủn rủn
tay chân. Nàng biết “chú Nông” đang chết đi sống lại. “Vậy
thì cho chú mày thỏa mãn !”. Đó là tâm lý bất cần của một
người muốn buông xuôi tất cả. Nhưng dù vậy, lần đầu tiên,
nàng để tâm đến việc tận hưởng hương vị “ngọt ngào” của việc
“thổi kèn”. Thật ra, Gia Thư cũng không để ý mấy đến việc
Nông tặc sướng ra sao, nàng chỉ thấy lòng cồn cào nao nao
với “cây kèn” trong miệng. Bú ra bú vào, cũng như mọi lần,
nhưng hôm nay, thật “sảng khoá”. Đúng là trớ trêu ! Gia Thư
đã thật sự “bị tâm thần”. Có một con qủy tà dâm nào đó đang
ám nàng với những não trạng ngược ngạo, mâu thuẫn.
Từ ngày nếm mùi cặc, Gia Thư tự hỏi rằng, có phải mình là
người đầu tiên trong cái lớp nữ sinh này “bất hạnh” “bị ăn
trái cấm” ? nhìn bạn bè tươi vui, vô tư, nhìn những cái
miệng đang hồn nhiên trò chuyện, ăn uống, Gia Thư thầm nghĩ
những cái miệng ấy, liệu sẽ như mình, phải mở ra để ngậm lấy
dương vật đàn ông “thực thi nghĩa vụ”, ôi làm con gái sao
khổ thế ! Một lần, trong dịp trò chuyện với đám bạn, nàng
nghe một vài người thì thầm kể chuyện “làm người lớn”. Đám
con gái túm tụm nghe chuyện bậy mà mặt mày đứa nào cũng đỏ
bừng. Nàng vẫn còn nhớ giọng “truyền cảm” của nhỏ Liên (
biệt danh “Phan Kim Liên” ) “ảnh hôn lên má tao rồi lòn lưỡi
vô miệng tao, tao… phê quá cũng làm lại giống vậy, mà sợ
người nào trông thấy thì chết”. Một đứa giọng háo hức “rồi
sao nữa, nó… nó…có làm gì mày nữa không ?”. Cả đám bật cười
trước sự “háo hức quá đáng” của cô bạn. “rồi… rồi ảnh… ảnh…”.
Nhóm bạn gái nín thở theo từng lời kể. “ảnh… bóp ngực tao
!”. Một giọng nói xen vô “trời, sao mày để nó bóp vú ?”, lập
tức cô nàng bị nhéo tai “mày lộn xộn quá, để con Liên kể
tiếp coi !”. Tiếng kể thỏ thẻ của “Phan Kim Liên” làm run
rẩy những cái lổ tai banh ra hết cỡ “nghe ngóng kinh nghiệm”.
“rồi ảnh mò tay xuống… dưới đó, ngoáy ngoáy”. Một vài đứa
nuốt nước miếng ( ??! ). Không gian nhỏ hẹp nhưng thật “nóng
bỏng”. Ảnh từ từ cởi đồ tao ra, hôn lên ngực tao… rồi… liếm
đầu vú tao”. “Thuyết khách” đỏ mặt ngừng câu chuyện, nhìn
lên những gướng mặt bu xung quanh đang “trân trối” nhìn mình,
thẹn quá nói “tụi bây làm cái gì nhìn tao dữ dzậy ?”. Một
đứa nói “tiếp…tiếp đi mày… đang hay mà !”. Thấy đám bạn “bức
xúc” quá, Phan nương nương “phan” tiếp “trời, cái lưỡi ảnh
cạ lên vú tao, sướng tê luôn tụi mày !”. Cả nhóm tiếp tục…
nuốt nước bọt. “rồi sao nữa ?”. “cái… cái ảnh cởi quần tao
ra, tao mắc cỡ muốn chết, nói “thôi, kỳ quá anh à !”, ảnh
nói “anh yêu em quá, anh… hết chịu nổi rồi !” rồi khi ảnh
lột hết quần áo tao ra, tao xấu hổ quá co người lại. Cái ảnh
nhìn ngơ ngẩn… như tụi mày vậy nè, hihi ( đưa tay chỉ các
bạn, cả nhóm bật cười rôm rã ) rồi cởi hết quần áo của ảnh
ra. Trời đất, tụi bây biết không ? tao… tao đâu dám nhìn.
Ghê thấy mồ”. Một em chen giọng vào “í vậy mày thấy… cái đó…
thiệt hả ? nó ra sao ?”. Một người vặn tai “thủ phạm câu hỏi”
“mày vô duyên quá” nhưng sau đó, quay lại “thuyết trình viên”
căng mắt ra nghe tiếp “sao nữa… sao nữa mày ?”. Không khí
“căng thẳng tột cùng”. “ê tụi bây, tụi bây thấy… cái đó của
mấy thằng nhỏ chưa ?”. Mấy đứa gật gù “ừ, thấy rồi, chẳng lẽ
cũng… y chang vậy hả ?”. “Phan Kim Liên” “chỉnh” liền “hổng
dám đâu mày, to bằng… cái này nè”. Nói xong, đưa bắp tay
mình ra huơ huơ. Đám bạn đồng thanh “trời đất. Bự gì dữ dzậy
mày ?”. “Tao nói thiệt đó, mới nhìn tao hết hồn, xấu hổ muốn
chết”. “mà…nó… hình dạng sao ?”. “ờ, hình dạng sao Liên ?”.
“Nó như cây nấm vậy tụi bây, cứng ngắc, chĩa lên trời, mà
còn điều này nữa…”. Vài người hớt hơ hớt hải “điều…điều gì
?”. “Con trai cũng có… hair như tụi mình vậy”. “thiệt hả ? ở
chổ đó luôn hả ?”. “ừ, ở chổ đó luôn”. “Đâu, mày thử vẽ ra
coi !”. Cả đám bật cười sảng khoái. “Liên… kể tiếp mày”. “Ờ,
nhìn cái đó tồng ngồng, tao ớn quá, chưa biết làm sao thì
ảnh cầm tay tao đặt lên cái đó”. Đám bạn gái nín thở hồi hộp
theo diễn tiến câu chuyện. “Nó… nó nóng hổi như… ổ bánh mì
mới ra lò vậy đó. Tao hoảng quá giật tay lại nhưng ảnh cứ
cầm tay tao ghị mạnh vào. Ảnh nói “em đừng sợ, em lớn rồi,
sắp thi tú tài đôi rồi, đâu còn con nít đâu mà ngại mấy
chuyện này, phải không?”. Một giọng cất lên “trời, thằng bồ
mày dẻo miệng thiệt”. Tiếng cười lại vang lên. “nghe ảnh nói
vậy, tao cũng định thần lại phần nào. Cái ảnh nói…”. “hôn
cái này đi em… phải không ?”. Mọi người sững sốt nhìn người
vừa phát ngôn. Gia Thư mặt tỉnh bơ nhìn các bạn nhưng sâu
thẳm trong ánh mắt là tia lửa căm thù. Các bạn không ngờ câu
nói này là của Gia Thư, cô bạn giàu có ngoan hiền, rồi họ
lại quay sang nhìn “Phan Kim Liên” đợi câu trả lời. Cô nàng
mặt đỏ bừng, ấp úng “ừa… ảnh nói… “em... em hôn cái này cho
anh đi”, tao ngại quá lắc đầu ngoày ngoạy “em đâu có biết
làm mấy thứ này đâu”. Ảnh nói “em cứ nghĩ mình đang ăn kem”.
Tao đang chần chừ thì ảnh nói tiếp “không sao đâu em…” rồi
cúi xuống hôn tao. Hình như nụ hôn của ảnh có sức mạnh, tao
không ngại nữa, thấy người mình là lạ lắm, vừa tò mò bừa
nóng bỏng, tao nghĩ “thôi, thử một lần coi sao !” rồi…”. Lúc
này, không khí đến cao trào “ngột ngạt”. Mấy cái đầu chụm
vào, tim đập thình thịch, mắt căng ra theo dõi “thời sự”.
“cảm giác lạ lắm tụi mày, tao thấy cái đó nóng hổi à, ảnh
cầm đầu tao ấn ra ấn vào. Tao ngộp quá giẫy ra, rồi ảnh lại
mạnh bạo ấn đầu tao vào, kêu tao “liếm đi em, như mút kem
vậy”. Tâm trạng tao xốn xao lắm, vừa thấy thích thú vừa thấy
kỳ quặc. Tao nghe lời ảnh, le lưỡi liếm lên, liếm xuống”.
Một cô bạn rùng mình “Ấy dzà… sao… sao ghê dzậy !”. Đứa khác
“Nó có mùi gì mày ?”. “cái mùi… kỳ lắm, ngai ngái, tao không
biết nói sao cho tụi bây hiểu nữa”. “trời, mà mày thấy… “đã”
không Liên ?”. “Gớm thấy mồ chứ đã gì”. “Mày im đi, tao hỏi
con Liên chứ không hỏi mày”. Liên “tao…tao cũng thấy… thích
thích, tụi mày. Nhưng mà… nó bự quá, há ra hoài mỏi miệng
lắm”. Một vài em “liếm mép”, “Phan bà bà” nhìn thấy thế bật
cười “mày làm gì vậy Phụng ?”. Cả nhóm quay lại thấy cô bạn
tên Phụng đang lấy lưỡi liếm mép liền phá lên cười. Phụng
quê quá định “hô biến” nhưng vì “chí tò mò” quá lớn nên
“đành lòng” ngồi lại. “Rồi khi tao đang “hôn” cái của ảnh
thì… một dòng nước bắn mạnh vào miệng tao, làm tao muốn nôn
cả mật… tanh quá không thể chịu nổi”. “trời… cái gì vậy ?”.
Giọng Gia Thư chen vào “tinh trùng chứ còn gì !”. Một lần
nữa, các bạn lại ngẩn ngơ nhìn cô bạn ngoan hiền nhưng sao
lại quá nhiều “kinh nghiệm”. “Ừ, con Thư nói đúng. Bộ mày
cũng bị như vậy rồi hả ?”. Gia Thư tỉnh bơ lắc đầu, gương
mặt nàng mang vẻ đẹp sắc lạnh “Không, tao đoán !”. “bộ… tinh
trùng là cái đó hả Liên ?”. “Ủa, mà sao hắn… hắn bắn vào
miệng mày… cái đó để … ở dưới mà !”. “Ờ, đúng đó, sao dzậy
bồ ?”. Hàng loạt câu hỏi dồn dập “nã” bạn Liên khiến nàng ú
ớ “trời, sao tao biết được. Tụi bây muốn biết thì thử đi.”
Cả đám “trời, chắn hắn sướng quá đó mày !”. “Ờ, tao cũng có
nghe, khi mà con trai sướng quá, tụi nó xuất tinh, nhưng
bình thường là vô âm đạo tụi mình mà, sao lại bắn vô miệng
con Liên ?”. “Tụi bay ngu quá, vì con Liên đang “bú cặc” nó
nên nó sướng quá bắn đại vô miệng con Liên”. “Ê, sao mày
dùng từ “bú cặc” nghe dơ dáy vậy ?”. “vậy thì dùng từ nào,
hả mấy mẹ ?”. Câu chuyện biến thành cuộc tranh cãi bát nháo.
Gia Thư ngồi đằng sau, nghe mấy bạn trương gân trương cỗ cãi
nhau mà nuốt nước mắt “rồi đến lúc nào đó, mọi người cũng sẽ
biết thôi mà !”…
Hình ảnh xưa không khỏi làm nàng bồi hồi. Vừa xao xuyến vừa
“hưng phấn” với cây kèn trong miệng, Gia Thư lại bú mút liên
tục. Phan Nông lần đầu tiên được “thổi kèn” tận tình như thế,
lòng dạ mát ngần. Ngẩng đầu lên hưởng cảm giác sung sướng,
thấy bầu trời bao la, chợt hắn thấy cảm giác lộn ngược,
sướng một chút rồi lại “que sara, sara ?! what will be will
be ?!”. Tư lự, hắn quay xuống nhìn Gia Thư đang nhấp nhô, hạ
bộ hắn sướng rân khi nằm trong miệng nàng. Nông tặc bất ngờ
đè nàng xuống, lột quần nàng ra, tất nhiên Gia Thư không
phản ứng. Sự đồng thuận của nàng làm hắn vừa ngạc nhiên vừa
thích thú. Hắn thọc cu vào chim nàng nhấp liên hồi. Gia Thư
quằn quại, không có vẻ đau khổ mà như thích thú, khoái lạc.
Rồi họ Nông quay người nàng lại quất kiểu cẩu. Những hành
động trụy lạc này không qua khỏi cặp mắt thèm thuồng của một
tên trong nhóm. Hắn thấy Nông tặc dắt Gia Thư đi đã mò theo
sau theo dõi. Nông tặc mặc sức nắc, dập. Tên thanh niên,
chắc cùng tuổi Gia Thư cũng lấy “hàng” ra sục. Bất ngờ,
“đang bắn máy bay”, hắn hoảng hồn nghe tiếng động sau lưng.
Bà Lê từ đâu lủi đến bên cạnh. Do đi từ phía sau nên bà
không thấy hành động “tự xử” của hắn. Hết hồn, hắn chỉ kịp
lấy áo che “hàng” lại. Bà Lê lủi lên coi hắn đang dòm cái gì
mà hành tung mờ ám thế thì bà xém xỉu. Trời đất như sụp đổ
khi bà thấu “thằng Nông” đang đè con bà ra chơi từ phía sau
tới. Tên thanh niên đứng từ phía sau thấy cái quần rách tướp
của bà lòi ra những mảnh da trắng hồng nơi mông. Hắn nứng
quá, những cảnh hiếp dâm trên biển và bây giờ hiện về, biến
hắn thành một con thú dữ lao vào bà Lê. Đang ú ớ chưa kịp
định thần thì bà đã bị hắn bóp miệng, vật xuống đất. Một tay
đè miệng, một tay xé nát áo bà ra. Thân hình người đàn bà
bốn mấy quá đỗi gợi dục với hắn. Hắn lòn tay xuống bóp chim
bà. Bà Lê rụng rời “ngọc thể”, vung tay cào cấu vào mặt hắn.
Cũng giống những trường hợp khác, điều này chỉ tổ làm tên
cuồng dâm thêm hăng tiết. Hắn chồm lên ngực bà, banh miệng
bà ra, cố nhét cu vào. Bà Lê chống trả quyết liệt, hắn liền
bóp mạnh cổ bà. Bà Lê trợn mắt, há mồm thì tên bạo dâm đã
nhét được cặc vào miệng bà. Hắn xoay qua xoay lại, nốc liên
tục, miệng rên hư hử “sướng quá ! đã quá !”. Kể từ ngày bị
tên Sắt cộng và bè lũ bắt thổi kèn tập thể thì bây giờ, tình
cảnh tương tự lại lặp lại. Con “cẹc” trong miệng bà không
còn thơm tho, ngon lành và hấp dẫn như của mấy tên đĩ đực
hôm nào. Những khi bà tự nguyện hay lên cơn “thèm của lạ”
thì không có, còn bây giờ bị tọng cặc vào miệng, sao mà nó
đắng nghét thế ! Hình ảnh đứa con đang bị Nông tặc đè ra,
mình thì bị hiếp làm mụ mẫm đầu óc bà. Đang choáng váng thì
bà thấy ngón tay hắn chọt sâu vào âm đạo. Cảm giác nhột nhạt
nhưng cũng thật “phê”. Bà dần nguội lại, không còn phản ứng
mạnh bạo nữa. Hắn lập tức rút cu khỏi miệng bà và lột quần
bà ra. Tên thanh niên này, chắc còn “nai tơ” nên vừa thấy
đám lông của bà, hắn đã nứng lên úp mặt vào bú lấy bú để. Bà
Lê tê tái “hột le”, nửa muốn đạp hắn ra, nửa muốn buông xuôi
theo cảm xúc dục vọng. Sau mấy năm lại có một cái lưỡi quét
sâu vào trong chổ kín của bà làm bà tê điếng. Hắn nhai đi
nhai lại hột le và liếm sâu vào âm đạo bà. Bà quằn mình rợn
người. Lập tức, một khúc thịt nóng bỏng đâm sâu vào tử cung
bà, chọt lên chọt xuống. Bà Lê rùng mình tê dại, ngất ngư
cơn cuồng lạc chạy dọc xương sống. Nhưng khi ấy, như sự
trừng phạt, hình ảnh ông Mạnh nằm trong quan tài phủ cờ Vàng
ba sọc lại hiện về. Từng phát súng danh dự ngày ông an nghỉ
vang dội trong đầu bà, hòa quyện hình ảnh “bé Thư” đang bị
Nông tặc cưỡng hiếp làm bà tỉnh ngộ. Bà hét lên “Buông ra”
rồi đạp tên cuồng tặc văng ra. Bà Lê luống cuống kéo quần
lên, lồm cồm định chạy về chổ Gia Thư thì lập tức, “Mắt Mèo”
nhào vào nhanh như chớp, đè ụp bà xuống, nhét cu cái “chótt”
vào chim bà điên cuồng nắc. Bà Lê quằn quại, cố nắm vóc cát
vung vào mặt “Mắt Mèo” nhưng hắn chẳng “xi nhê” gì, càng nắc
càng bạo. Gia Thư đang giao cấu với Nông tặc nghe loáng
thoáng tiếng rên thét nhưng đã bị “chú Nông” “đe” bằng những
cái dập táo bạo rồi bắn tinh ào ào vào tử cung nàng. Cách đó
cỡ trăm mét, bên này gò đất, thay vì chồm hổm kiểu chó như
Nông tặc, tên thanh niên đè bà Lê nằm dài, dập vào mông bà
cũng tàn bạo không kém. Hắn xoay xoay mấy cái thì bà Lê cảm
nhận một dòng tinh nóng hổi bắn mạnh vào tử cung mình. Bà
đau đớn lịm đi…
Thưa qúy vị, chắn hẳn qúy vị còn nhớ hình ảnh mà mẹ con bà
Lê cùng đồng thời “bị” và “được” “làm tình” trong phần 1. Đó
đã là một sự trớ trêu cay nghiệt. Và chẳng ai ngờ rằng, ngày
hôm nay, sự oái ăm đó lại xảy ra một lần nữa nhưng tư thế,
dường như đã được đảo ngược. Có lẽ, sự kiện hai mẹ con đồng
thời cùng “nằm dưới”, người “bị”, người “được”, lại xảy ra
hai lần và cũng lại tráo đổi “thân phận” cho nhau là thuộc
loại “vô tiền khoáng hậu”, lịch sử chưa bao giờ co !
Lẽ nào Gia Thư, sau biết bao cú shock và hành trình bão tố
đã hóa dại ? phải chăng lúc ấy, sự thông thái cũng tê liệt,
rã rời như thân xác nàng ? làm sao một cô gái vốn chất chứa
hận căm lại có thể ái ân với kẻ thù đã gây bao tang thương
tai ác cho mình ? riêng bản thân tôi, câu giải thích hợp lý
nhất là Gia Thư đã “hóa điên” sau bao thảm cảnh dồn dập xảy
ra. Những cú shock kể từ ngày Đại tá Mạnh hy sinh như những
cú đấm trời giáng của võ sĩ đấm bốc và cuối cùng, cú “knock
out” chính là cảnh tượng hãi hùng bọn cướp biển đã gây ra
trên biển cả đã làm tâm thần cô hoàn toàn tê liệt, nửa mê
nửa tỉnh. Thật đau xót cho nàng, “hồng nhan bạc phận” quả
nào sai !
Trong tình huống ngặt nghèo như thế này, con người đã bị dồn
ép đến mức trở lại “bản năng thú tính” thời ăn lông ở lỗ
tưởng đã vùi chôn trên con đường tiến hóa. Thảm cảnh đã đưa
một số người khai tử nhân phẩm và lòng tự trọng, bản năng
sinh tồn đã gạt phần “người”, chừa lại phần “con”, vì thế,
bạn đồng cảnh trở thành những nạn nhân đầu tiên của phần
“con” trong những “thú người” này. Lịch sử nhân loại thời
cận đại, khi nhân bản vị được thừa nhận và tôn trọng, không
thiếu những câu chuyện kinh khiếp về những người xấu số xẻ
thịt nhau tồn tại, ngoại trừ những tên ác thú vốn mang máu
lạnh. Liệu trên hòn đảo cách ly và trong tình trạng sống dở
chết dở này, những con người cùng màu da, sắc tộc có quay ra
“thịt” nhau không khi nguồn sống gần cạn ?
Thưa qúy vị, “thịt” nhau thì chưa đến nỗi vì lương thực vẫn
còn đấy ( còn khi nguồn thực phẩm cạn kiệt thì điều gì cũng
có thể xảy ra, từ những con người mang sẵn mầm mống thú tính
), nhưng “hiếp” nhau thì là chuyện đã từng xảy ra. Con người,
từ tính cách đến hình dáng, không ai giống ai, họ chỉ giống
nhau ở những bảng phân loại bản chất. Tốt - xấu, cao thượng
– bỉ ổi, hiền lành – dữ tợn, quân tử – tiểu nhân, thật thà –
ác độc, thông thái – đần độn… . Những cặp phản từ ấy đã nói
lên sự phức tạp của loài người nhưng may thay “Lý Thông thì
ít, Thạch Sanh thì nhiều” ( chứ không phải cách nói lái
ngược lại ). Trong nhóm thuyền nhân vật vờ trên đảo Kra này,
lòi ra một tên “chính hiệu Lý Thông”. Bà Lê là nạn nhân đầu
tiên của hắn, người tiếp theo là cô con gái của bà. Nhưng
tên này cũng như Minh “kê”, muốn chạm vào Gia Thư thì phải
“bước qua xác” Nông tặc. Tôi cũng không rõ tên gọi của người
này, vì mỗi nhân chứng lại cung cấp một cái tên khác nhau.
Thôi thì tạm gọi hắn là “Mắt mèo” vì đôi mắt xếch gian ngoa
xảo trá của hắn. Năm đó, chắc hắn lớn hơn Gia Thư một vài
tuổi, độ 24, 25. “Mắt mèo” sau khi thỏa mãn thú tính với bà
Lê, không những chẳng sợ sệt mà còn sỗ sàng dòm ngó Gia Thư.
Tất nhiên, nàng chẳng hay ho gì việc mẹ mình vừa bị hiếp.
Qúy vị thấy đấy, số phận thật ác nghiệt, đẩy hai mẹ con vào
vị trí ngược đời nhau so với khi xưa. Sau ngày đó, hai mẹ
con bỗng câm lặng, vật vờ. Dường như mỗi người đều vừa trải
qua cú shock nào đấy. Khi gặp nhau, bà Lê tỏ ra bình thường
nhưng thật lòng, bà lo cho Gia Thư lắm, thấy cô ngày càng xa
lạ, nói cười bâng quơ như người mất trí.
Sau lần giở trò đồi bại với bà Lê mà không thấy phản ứng gì,
một buổi tối nọ, khi những ngọn lửa thổi bùng lên, hắn mò
sang hốc đá gia đình bà. Tất nhiên, hắn tìm hàng “mới” là
Gia Thư. Tên “Mắt Mèo” bận quần cụt, cu cương lên cứng ngắc.
Hắn lấp ló phía ngoài thấy chỉ có mình bà Lê, chẳng thấy Gia
Thư đâu. Nứng quá, hắn định nhào vào “giải tỏa” nhưng sau
lại nghĩ “hàng thơm quyết lấy”. Thế là hắn lọt tọt đi ra
phía sau bờ đá kiếm Gia Thư. Vừa mới nhú đầu qua dãy đá, hắn
đã nghe tiếng rên hư hử của nàng. Hé mắt nhìn qua, hắn thấy
Nông tặc đang vén váy Gia Thư lên tận cổ, nằm đè lên nàng
“đóng hộp”. “À, thì ra đêm nào, thằng khốn này cũng đè em ra
đây quất !”. Thật buồn thay, sự thật quả đúng vậy. Phan Nông
từ khi lên đảo, mặc sức cưỡng bức Gia Thư, mặc cho bà Lê cầu
xin thảm thiết. Còn Gia Thư, nàng chẳng có phản ứng gì cả,
cứ làm theo lời hắn như một nô tì. Hắn bắt bú thí bú, hắn đè
ra chơi thì nàng nằm như xác chết. Cái cảm giác “ngon ngọt”
khi thổi kèn vừa qua đã nhanh chóng nhường chổ cho sự rỗng
tuếch trong lòng. Nông tặc, từ khi trở mặt, coi bà Lê “chẳng
là cái đinh gì”, tác oai tác quái nhưng có điều, hắn không
thể hiếp Gia Thư trước mặt mẹ nàng. Nông tặc sợ bà lên cơn,
dùng đá đập bể đầu hắn, nên muốn “động thủ”, hắn “điều” con
mồi ra bãi cát sau dãy đá lớn. Bà Lê từ khi biết bộ mặt thật
“chú Nông”, nhất là câu nói lật lọng vô ơn của hắn “Tôi nói
cho bà biết, tôi chẳng ơn nghĩa gì bà cả, tôi làm công cho
bà thì bà trả tiền tôi, là điều bình thường” rồi tráo trở
“Tôi không hiếp Gia Thư, để mấy thằng khốn khác nhào vô thì
uổng lắm. Dù sao, nó cũng hưởng mùi trai của tôi từ lâu rồi
bà ơi. Hehehe”. Không còn gì để nói nữa, ngoài ánh mắt rực
lửa, bà Lê bất lực gục xuống. Gia Thư ngồi bên cạnh, ánh mắt
ngơ ngác…
Còn giờ đây, hắn đang thỏa mãn “dập” nàng, miệng rên hư hử
“A…a…sướ…ng…th..iệt…”. Bất thình lình, một khúc cây bự phang
vào đầu hắn “bốp”. Nông tặc bật xấp xuống mình Gia Thư. Và
đó cũng là định mệnh. Đang từ trạng thái “nửa khùng nửa tỉnh”,
cái mạng tổ xừ của “chú Nông” ập mạnh vào làm Gia Thư sực
tỉnh khỏi cơn mê dại. Nàng điếng hồn thét lên inh ỏi, lấy
tay hất đầu “chú Nông” qua một bên. “Mắt mèo” lập tức tụt
quần, nhào vào lôi Nông tặc ra, sau đó “thế chổ”. Hắn đè Gia
Thư xuống, cố nhét “hàng” vào. Gia Thư sau khi bừng tỉnh,
dùng hết bình sinh cào cấu nát mặt hắn, cố sức gào thét. Thế
nhưng, hắn “chịu cào được chơi”, đã “cài đúng thế”, đâm lút
cán. Cảm giác nóng ấm bên trong làm “Mắt Mèo” đê mê, dù mặt
mày rướm máu. Hắn cố đút vào thật sâu, còn tay thì bẻ ngoặt
cùi chỏ Gia Thư ra. Sau một hồi phản kháng, Gia Thư kiệt sức
xuội lơ, mặc hắn đang hiếp mình. Nước mắt nàng trào ra tức
tưởi. Khi ấy, trí tuệ như tê dại, miên man. Đang bị hãm hiếp
mà nàng cứ tưởng mình đang đứng ngoài mỏm đá trên cao như
mọi khi. Một mình một cõi vô tư lự. Đặc biệt, chỉ những lúc
như thế này, nàng mới thoát khỏi cơn mê muội mọi khi. Gió
bịt bùng tà áo, sóng giỡn đùa tóc nhung, nhìn về đại dương
xa xăm, mắt nàng nheo lại, những hàng lệ dài, ướt đẫm hàng
mi cong, trái tim yêu nghẹn đắng “Sơn ơi, giờ này anh ở đâu
? Có thấu chăng, trái tim em sầu nát ?”. Biển cả bao la vô
tận vẫn mãi miết ầm ì và những con sóng vỗ cao vẫn mãi miết
nỗi thương đau. Nơi xa xăm cách biệt ấy, người yêu của nàng,
đang lầm lũi sống kiếp phù vân. Chàng trung úy hào hoa lịch
lãm, giờ đây thân tàn ma dại, lê lết khắp nẻo đường đất nước
với bó nhang trong tay, bàn tay duy nhất. Thi thoảng ngẩng
mặt lên nhìn đời, anh thấy những mùa xuân phảng phất thoáng
qua trong đôi mắt trẻ thơ, nở nụ cười hồn nhiên xinh xắn.
Nao lòng anh cười lại, thật tâm. Bão táp nào đã mang sương
gió lên mái tóc anh ? đã khiến sự cùng khổ của anh thành
tuyệt vọng ? Nhớ đến Gia Thư, tim anh uất nghẹn nỗi đau vô
hình. Một nỗi đau khắc khoải với lời giải vẫn còn mông lung.
Yêu thương và bi lụy đan vào nhau như mắt len không lối
thoát. Còn Gia Thư, đắng cay và tủi nhục như một con qủy đeo
riết lấy nàng. Con qủy ấy, có tên Phan Nông, vì lòng háo dâm
tà đạo đã kết thúc mối tình đầu thơ mộng giữa hai trái tim
yêu khi tình vẫn còn dang dở nửa chừng xuân…
Và giờ đây, Gia Thư nằm man dại như xác chết, âm đạo nàng vô
cảm cùng lương tri vô tâm của tên dâm loạn. Hắn nhắm nghiền
mắt lại, thúc những cú vũ bão vào chổ kín nàng. Tiếng rên
cực khoái của hắn làm Gia Thư quặn lòng. Nàng đắng cay nhìn
gương mặt sát dâm thỏa mãn của hắn mà cảm sầu kiếp cầm nữ
của mình. Chúng giết nhau, chẳng qua chỉ chiếm cái vị trí
nằm đè lên người nàng mà thôi. Tay bóp vú này, miệng cố bú
bầu vú bên kia, “Mắt Mèo” nắc dữ dội. Hắn thấy sướng quá,
chưa bao giờ lại làm tình với một cô gái tuyệt vời như vậy.
Âm đạo sát kín, quấn chặt cơn sướng khoái lạc của hắn đến
tận cùng. Vì thế, “long tranh hổ đấu” để giành “phượng hoàng”
cũng chẳng hối hận tí tẹo nào. Vậy nhưng đang ngon trớn,
“Mắt Mèo” thấy tóc mình bị ai nắm lôi ra, hắn vừa kịp hoảng
hồn quay lại thì ngay tức khắc, bị một cục đá xanh cứng ngắc
đập thẳng vào bản mặt khiến đầu hắn như muốn bung ra khỏi cổ.
Sau đó là hàng loạt cú đập long trời lở đất khác cùng với
câu rủa “chết mẹ mày đi ! chết mẹ mày đi”. Khi Phan tặc
buông “Mắt Mèo” ra, hắn chỉ còn cái xác không hồn, mặt mày
biến dạng, hai tay đung đưa tòn ten, máu me ướt đẫm thân thể
trần truồng, từng giọt máu từ “kiu” hắn nhỏ xuống như đang
“xì nước”. Thế là hết, khi chưa kịp hiểu “ất giáp” gì, tên
cặn bã đã xong “phim” !
“Chú Nông” mặt mày nhầy nhụa máu, qụy xuống ôm đầu, cố lết
đến Gia Thư, không hiểu định giở tiếp trò gì. Gia Thư điếng
hồn trước cảnh tượng ghê rợn. Nông tặc chụp lấy bàn chân Gia
Thư, tay hắn bết máu lên chân nàng. Như một phản xạ chớp
nhoáng, nàng vung chân tống cho hắn một đạp rồi ú ớ vùng
chạy ra ngoài. Khi về đến chổ trú ẩn thì chẳng thấy bà Lê
đâu, Gia Thư quíu víu chân tay, cố gào từng tiếng mệt nhọc
“Mẹ…mẹ…”. Không gian vẫn ẩm thấp, nàng lạnh toát xương sống.
Tinh thần loạn cào cào, Gia Thư chạy thốc ra biển. Và…nơi đó…
đại dương vốn nhiều bi khúc…
Sau khi bị hạ nhục và bất lực thấy “thằng Nông” thoải mái
“đá gà, cộng thêm nét mặt man mát, dài dại của Gia Thư, nỗi
oan nhục của bà Lê đã lên đến tận cùng. Biển cả huyền ảo như
bức tranh mê muội lý trí bà. Từng bước, từng bước đã dìm
thân thể bà luật gia vào sóng nước lạnh lẽo. Sự sống lúc này
là một sự miễn cưỡng đối với bà…
Nhưng khi thân xác không còn run rẩy trước tử thần thì hình
ảnh Gia Thư nằm bất động dưới sàn nhà, cố vùng vẫy rên rĩ
tên bà khi thòng lọng đã tròng vào cổ ngày nào, giờ đây làm
tâm can bà đau nhói. Chân thì muốn ngập dần trong biển cả
nhưng trái tim lại thổn thức hình ảnh đứa con yêu. Tiếng
sóng thét gào hung tợn, cố mang hơi thở tử thần đến kề bên.
Bà Lê nhắm mắt xuôi chân. Và trong giờ phút sinh tử ấy, đầu
óc bà bỗng trở nên trống rỗng, mịt mùng một màu đen huyền bí.
Thình lình, tiếng nói da diết của Đại tá Mạnh từ cõi âm u
vang vọng trong tiềm thức “Lê ơi…Lê ơi… đừng để con gái mình
thành đứa trẻ mồ côi, tội con lắm, em ơi….”. Điều huyền diệu
này như ánh sáng bình minh, sưởi ấm lại ban mai hy vọng
tưởng sắp tắt. Bà Lê vùng vẫy trong sóng bọt trào dâng, dùng
hết sức bình sinh lội lại vào bờ, thế nhưng sóng biển cuốn
bà ngày càng xa. Và khi bà Lê đã đuối sức lịm người đi thì
một phép màu xảy ra. Bà thấy rõ ràng một người đàn bà, hào
quang sáng tỏa, gương mặt nhân ái, đứng trên ngàn mây, nâng
tay dìu bà vào bờ….
… “Đức Mẹ ơi, Đức Mẹ ơi…” chiếc môi khô cằn từng một thời
quyến rũ khẽ thì thào. Gia Thư thở phào. Nàng và những người
xung quanh đang vây lấy thân thể bất động của bà Lê. Một
người đàn ông đang làm “hô hấp nhân tạo”. Từng hơi thở phì
phò truyền vào miệng bà cùng lúc với những cái ấn tay lên
ngực. Một lúc sau, những tràn nước ào ra khỏi lồng ngực, bà
Lê chớp chớp mắt. Người đầu tiên bà thấy là Gia Thư, dù thật
nhạt nhòa mỏng manh như làn khói. Nàng mừng quá, mắt ngấn lệ
nhòa, ôm chầm lấy mẹ vỡ òa “mẹ ơi… sao mẹ định bỏ con hả mẹ…
mẹ ơi… huhu… đừng bỏ con mà mẹ…huhuhu…( nghẹn ngào )….con….
sợ… lắm… mẹ… ơi… huhuhu”. Tiếng khóc tức tưởi của nàng làm
mọi người ứa nước mắt. Vài cô gái đến dỗ dành Gia Thư. Và từ
phía sau, một gã đàn ông xiểng niểng bước ra, tay vẫn nắm
chặt cục đá đẫm máu và khác lúc trước, lần này hắn mới
“nhuộm” tóc “màu đỏ bourdeux”. Đúng thế, tóc và máu lẫn lộn
vào nhau trên đầu Phan Nông trông thật kinh khiếp. Thấy đám
đông đang bu lại và tiếng than khóc nghe “quen quen”, hắn dò
dẫm đến xem. Vừa cố ngoặt nghẹo cái đầu lên để “trực tiếp
chứng kiến hiện trường”, Phan Nông bỗng đơ người ra, tay
buông rơi cục đá “vật chứng”. Người đàn bà đang nằm sống
xoài đó là bà chủ của hắn sao ? cô gái đang ôm bà than khóc
cũng là cô chủ hắn sao ? Trời ơi, tiếng khóc này, nghe sao
mà bi ai, chua chát thế ! Từng tiếng khóc thảm thiết của Gia
Thư đánh mạnh vào tai Phan Nông. Rợn gai óc, hắn bỗng nhiên
tê tái nhận ra nỗi u uẩn tức tưởi của hai mẹ con bà Lê mà
hắn là thủ phạm lớn nhất đã góp phần bức tử họ. Phan Nông
chợt cau mày, hắn quay mặt đi, trong cái con mắt ti hí kia
lóng lánh một giọt lệ chưa thành hình nhưng dẫu sao, giờ
phút này, hắn mới có được cảm giác đồng cảm của một con
người, thứ mà trước đây gần như một “món hàng” xa xỉ. Hắn
đứng dậy, miệng méo xệch, lủi thủi cố lết nhanh ra biển,
tiếng khóc của Gia Thư như vẫn còn đeo đuổi phía sau…
Nông tặc đi lang thang dọc theo bờ cát, sóng biển đánh mạnh
vào chân khiến hắn rùng mình. Hắn dừng lại, nhìn ra đường
chân trời. Mặt trời như cái tròng đỏ trứng gà chiếu những
ánh chiều tà lên đôi mắt hí. Thảng thốt, hắn sợ hãi nhận ra
mình quá vô cảm. Cái tia sáng huyền dịu này đã đánh thức sự
rung cảm từ lâu đã yên nghỉ trong hắn. Phải chăng, ánh nắng
yếu ớt nhạt nhòa buổi hoàng hôn đã đem một chút ánh sáng
bình minh đến tâm hồn hắn ? Nông tặc ngồi bất động trên bãi
cát như một hình nhân, mặc từng con sóng hung hãn đánh vào
người. Ánh mắt “chú Nông” nhìn xa xăm, có phải sự hối hận
trước bao tội ác mình gây ra đang vây lấy và hành hạ hắn ?
Hắn đã không còn nhếch mép cười đắc thắng khi chứng kiến
những cảnh khổ đau như ban nãy. Phan Nông rùng mình, gai óc
nổi khắp người, hắn bất giác nhận ra hai mẹ con bà chủ danh
giá, uy quyền ngày xưa giờ thật thê thảm dưới tay hắn. Chính
hắn đã đồng lõa cùng cái chế độ man trá này bức tử quyền
sống của họ. Hắn mơ hồ thấy tất cả tội lỗi trút lên đầu mình.
Từng con sóng lạnh buốt, sỗ sàng đánh ầm ĩ vào mình hắn như
thét gào đòi xử tội. Nông tặc hoảng sợ bật người dậy, cố sức
cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, dù chẳng biết về đâu…
Càng chạy hắn càng cảm thấy bị ma qủy vây đuổi, tim đập
thình thịch và chợt đá chân vào nhau “chụp ếch”. Mới tò te
ngẩng đầu lên, hắn đã thấy ngay một cái sọ người nằm chình
ình ngay trước mặt. Nông tặc trợn mắt lên, miệng ú ớ, mặt
tái mét, dựng tóc gáy, tay chân tê cóng. Cái sọ người nằm
đối diện hắn, hai hốc mắt sâu hoắm như đang trừng trừng dọa
nạt hắn. Nông tặc khiếp hãi quá, thét lên vùng chạy. Nhưng
mới chạy được vài bước, gã thấy cả chục bộ xương nằm vất
vưỡng trên bãi cát, kế đó là những mảnh thuyền xen lẫn hành
trang nằm rải rác. Gã líu qíu nhận ra hoàn cảnh bi đát của
những thuyền thân bất hạnh. Bất chợt, một con gió mạnh lùa
tới sau gáy khiến “chú Nông” rụng rời thân thể. Tiếng gió
then thét tựa tiếng tru cay nghiệt của những oan hồn. Lần
đầu tiên, đầu óc Nông tặc quay cuồng. Hắn sợ đến mức lảo đảo
thân người như sắp xỉu. Tiếng sóng rầm rập, tiếng gió rù rù
tạo nên những tạp âm ma quái như bước chân của những đạo
binh đến từ địa ngục. Nông tặc “đơn thân độc mã” giữa nơi
“lạnh xương sống” này, muốn vùng đào thoát nhưng lạ thay, có
bàn tay ma qủy nào đó níu chặt chân hắn lại. “Chú Nông” chôn
chân trên cát, mặt lạnh ngắt và lớ ngớ run lẩy bẩy như người
động kinh. Rõ ràng, đôi chân y đã cưỡng lại mệnh lệnh từ bộ
óc…
Ngay khi ấy, bất chợt một bàn tay nào đó, từ sau lưng vỗ
mạnh lên ót hắn cái “bốp”. Phan Nông giật mình quay lại thì
chẳng thấy ai. Mặt cắt không còn hột máu, hồn vía lên mây,
hắn luống cuống trợn mắt gào lên “Áaaaaa….” rồi cuống cuồng
co giò vụt chạy. Bãi biển lúc này tối sầm lại như đêm 30.
Nông tặc lần đầu tiên biết sợ ma. “Cái bàn tay khi nãy rõ là
đã đánh “bốp” vào ót mình rát buốt, thế mà…” càng khiến hắn
co hết giò làm “vận động viên nước rút”. Chạy, chạy và chạy.
Y chẳng dám ngoái đầu nhìn lại, đến khi chợt nhận ra mình đã
lạc vào một cái mê cung nào đó, chẳng thấy tăm hơi “khu tập
thể” đâu cả. Rõ ràng “chú Nông” đã bị ma ám. Trơ trọi một
mình nơi biển vắng, Nông tặc mặt mày xám ngắt, thở hổn hển.
Tim hắn đập thình thịch như muốn xé nát lồng ngực. Hắn kinh
khiếp hơn bao giờ hết. Tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng.
Trước mắt là bầu trời tịch liêu, chỉ còn chừa lại cho hắn
chút ánh sáng nhạt nhòa. Phan tặc, mặt nhễ nhại mồ hôi mẹ mồ
hôi con. Hắn cố sức gào lên “Có ai khônggggg ?”. Hắn chỏng
tai nghe ngóng. Chẳng có hồi âm nào. Hắn lại cố hết sức lấy
hơi gào họng lên hét. Được vài chặp thì bất ngờ, một con
sóng cực lớn ầm ào đập vào dãy đá đanh thét như gào xé không
gian, hắn giật bắn mình, rụng rời tóc gáy, chân tay co giật,
lúi chúi khuỵa xuống. Nông tặc đuối sức quá rồi và hãi hùng
quá rồi.
Trong cơn mê, hắn thấy mình lạc giữa chốn bồng lai, hàng
trăm thiếu nữ khỏa thân vây quanh. Nông tặc đầu đội vương
miện, tồng ngồng đi giữa hai hàng tiên nữ lõa lồ. Đi tới
đâu, cung nữ gục đầu cúi chào “bệ hạ” đến đó làm hắn sướng
rân người, tiện tay bóp vú mấy em “lấy hên”. Đang nhe răng,
tít mắt cười khằng khặc thì hắn bỗng giật mình hỏi “nữ thừa
tướng” lẽo đẽo theo sau “Gia hoàng hậu đâu ?”. “Nữ thừa
tướng” đầu vít khăn che mặt như trong “đêm”, đưa cặp mắt
khiêu gội tà dâm lên bẩm báo “thưa Nông đế, Gia hoàng hậu
đang ở hậu cung trông em bé”. Nghe thế, “Nông đế” giật mình
“Ủa, ta… có con hồi nào vậy ?”. Nữ tì tưng tưng hai vú,
giọng ngọt ngào “Dạ, cách đây hai tháng, Gia hoàng hậu mới
lâm bồn, sao bệ hạ không nhớ ?”. “Chú Nông” chớp chớp đôi
mắt hí “vậy… vậy… con ta là đực hay cái ?”. Thấy nữ tướng
trố mắt nhìn mình, Nông tặc giật mình biết nói hớ “Ấy, ta…
không, trẫm quên… ý trẫm hỏi khanh, Gia hoàng hậu sinh cho
ta công chúa hay hoàng tử ?”. “Dạ, bệ hạ có cả một đôi song
sinh, vừa trai vừa gái ạ”. Nghe xong câu này, mắt “Nông
hoàng đế” như nở ngàn cánh hoa, hắn thấy bầu trời trong xanh
kỳ lạ, hai bên đường, hoa nở bướm bay tuyệt đẹp, thật hắn
đang ở chốn thần tiên. Nở nụ cười sảng khoái, Nông tặc chỉnh
lại vương miệng, là thứ duy nhất có trên người hắn, đằng
hắng giọng “Khanh quả là trợ thủ đắc lực, thế khanh muốn
trẫm ban cho những gì ?”. Nữ thừa tướng bẽn lẽn đáp “Dạ, như
truyền thống à !”. Hắn đang trố mắt chưa hiểu “truyền thống”
ở cái xứ sở thần tiên này là gì thì thấy nữ tướng chợt chồm
tới, qùy xuống trước hạ bộ mình, đưa tay… chụp ngay “của
qúy” từ từ bỏ vào mồm ngồm ngoàm. Cảm giác sung sướng từ cái
lưỡi điệu nghệ của nữ quan làm “Nông vương” phê quá, ngẩng
mặt lên trời như thói quen. “Cây xúc xích” của hắn lập tức
dài ra cứng ngắc như… dái ngựa. Nông tặc hoảng quá, thầm
nghĩ “trời, sao tự dưng, “thằng nhỏ” bự quá xá vậy cà ?”.
Nhưng vì “phế” quá, hắn cũng mặc. Cái lưỡi mềm ngọt của nữ
tướng mang niềm khoái cảm tột đỗ đến cho “chú Nông”. Đầu hắn
gục gặc “À, à… thì ra “ban ơn” là như thế này !”. Vừa sướng
thằng em, vừa nhìn hàng trăm nữ nô đang trần trụi đứng hầu
trước mặt, Nông tặc chợt ngoắc hai em đến, đứng hai bên đưa
vú cho “nhà vua” “ủm ủm”. Thấy mấy cái vú to như trái bưỡi,
y cố banh hết miệng đớp, trong đầu nghĩ “mấy thửơ từ nô bộc
lên làm hoàng thượng, tội dại gì không “mần” cho sướng ?!
hehehe”. Trên dưới đều được thỏa thích, Nông tặc chịu hết
nổi sắp làm một cú “cum shot” thì bỗng một tiếng nói quen
quen vang lên “Bệ hạ, chờ em dzớiiiii…..”. “Hạ bệ” tròn mắt
nhìn ra thì thấy một bóng hồng tuyệt đẹp, thân hình nẩy lửa,
ủng a ủng ẹo bước tới. Nàng khoát chiếc áo xanh nhạt, đan
bằng những sợi len mềm mại, tất nhiên chẳng dám phá “truyền
thống Eva” ở cái xứ này. “Chàng Nông” thấy mình như trẻ lại
thưở “còn zin”, nhả mồm khỏi vú mấy em, “súng thu lại đạn”,
“có mới nới cũ”, háo hức thò tay định bóp vú “hàng thơm”
nhưng bị vỗ cái “chát”. Nông tặc giật mình nhìn lên kẻ nào
dám mạo phạm thì thấy gương mặt sáng ngần tuyệt đẹp của Gia
Thư, nàng ỏng ẹo “Bệ hạ… chổ này là của thiếp mà !”. Nông
tặc nhìn theo hướng chỉ của Gia hoàng hậu. “À, thì ra là vậy
!”. Ngay sau khi “xử lý thông tin”, “Nông hoàng đế” phũ
phàng giơ chân tống một đạp vào ngực của “nữ thường tướng”
khiến ả “mồm bỏ kèn, mặt tìm đất”. Nông tặc cười the thé “Ồ,
mỹ khanh… ( nói xong hắn thấy mình “sến” quá, đỏ mặt ). Gia
Thư nũng nịu “bệ hạ bỏ thiếp ra đây tằn tịu mấy con mỹ nữ
này hả ?”. Nông tặc đắm đuối trước vẻ đẹp kiều diễm của
nàng. Hắn ú ớ “Đâu có, ta… ta… bị đai dáu cứ bộ”. Gia Thư
chu miệng ngây thơ “đai dáu là gì ?”. Nông tặc giở giọng
cười khả ố muôn thưở “khặc khặc khặc đai dáu là… là… khặc
khặc khặc”. Gia Thư thấy “hoàng thượng” dở chừng, cười sặc
sụa, nàng tự ái “thôi, bệ hạ cứ cười đi, thiếp hồi cung
đây”. Nông tặc đang rũ rượi bỗng giật mình “Ấy… ta giỡn thôi
mà, nàng làm gì dzữ dzậy ?”. Gia Thư quay đi làm nũng. Nông
tặc kéo nàng sát vào người, mũi hít hà “trời, sao nàng thơm
vậy ?”. “thì em mới tắm xong mà !”. “Chú Nông” nghĩ trong
đầu “cha mẹ ơi, khi “thiếp” khi “em”, ngộ dzậy trời ?!”,
nghĩ xong cười khặc khặc. Gia hoàng hậu thấy “hoàng thượng”
man mát, khi không “tự xử” liền giận dỗi bỏ đi. Nông tặc kịp
thời lấy tay níu lại. “Hoàng thượng coi thường thiếp quá hà
!”. “Đâu có đâu, tại ta đai dáu, ấy quên, đau dái đó mà !”,
vừa nói vừa vuốt vuốt tấm lưng trần của Gia Thư. Nghe vậy,
nàng hết hồn, chồm mình xuống vuốt vuốt “con kiu” mềm xèo
đang nằm èo uột. “Trời, hoàng thượng không biết giữ gìn “hạ
thể” gì hết, nó có mệnh hệ gì thì làm sao “gánh vác mệnh
trời” được ?”. Nông tặc thấy câu nói là lạ nên “théc méc”
“mệnh trời gì ?”. Gia Thư không đáp, nàng bỏ con cu vào
miệng nhấm nháp. “Chú Nông” sướng quá, thầm nghĩ “À, hiểu
lần hai”. Khi “cây súng” cứng ngắt, Gia Thư leo lên ngồi
nhún. Nông tặc sướng quá trời quá đất “giàng ơi, sao mà… đã
quá dzậy !!!”. Sau đó, khi thật sự nứng lên, “Nông đế” đè
“Gia cách cách” xuống “ngai vàng”, quay mông lại quất kiểu
“truyền thống”. Hắn vừa nhấp vừa thấy lạ, “nàng” mới đẻ
xong, sao còn “bót” vậy ?!. Nghĩ tới đó, hắn sực nhớ “Ủa,
hai đứa con mình đâu rồi hả hoàng hậu ?”.Gia Thư vừa chổng
mông vừa cố quay đầu lại “bẩm” “bệ hạ lo quá à…ah… em đã
cho…ah ( “Nông đế” nắc mạnh quá ! ) … các con ngủ rồi”. Hắn
định hỏi “Tụi nó giống nàng hay giống ta ?” thì đã phóng
tinh. Sướng quá, hắn lại ngẩng mặt lên trời hưởng thụ khoái
cảm thì bất chợt một cái miệng bao lấy “của hiếm” hắn. Nông
tặc nhìn xuống thấy Gia Thư đang “vơ vét của trời” thì trong
lòng đắc chí, đưa tay xoa xoa đầu nàng, miệng lảm nhảm “tốt
! tốt !”. Bỗng hắn nhìn xuống thấy đám thuộc hạ phía dưới
đang đè nhau ra “xử”. Thấy cái xứ sở này quái đản quá, đàn
bà mà cũng “quất” được nhau, hắn phì cười “thành chi, thằng
đàn ông duy nhất là mình được tôn lên làm vua, hehehehe”.
Hắn bật cười sảng khoái. Chợt mở mắt ra thì đám giai nhân
vừa mới “quằn quại với nhau” đã “bốc hơi” sạch trơn, không
còn một mống, cái sân chầu rộng mênh mông chẳng thấy tăm hơi
ba quân tướng sĩ đâu cả. Đang ngạc nhiên thì hắn thấy Gia
Thư vẫn mãi miết “thụt ra thụt dzô” dưới hạ bộ mình nhưng
càng ngày hắn càng thấy thốn. Nông tặc, theo quán tính, đưa
tay hất mạnh đầu Gia Thư ra. Chợt hắn cảm thấy vô cùng đau
đớn ngay “cây hai” như vừa bị “cạp đứt”. Hắn rùng mình thấy
máu nhỏ lõng thõng xuống chân mình, còn cái đầu phía dưới
đang từ từ ngẩng lên. Hắn tê điếng sợ hãi.
Khi ngẩng hết lên, gương mặt “Gia hoàng hậu” vốn kiều diễm
bỗng biến thành ác qủy, đôi mắt đỏ ngầu, đồng tử chỉ bằng
hạt cát, da mặt tai tái như người chết, miệng thì đang ngồm
ngoàm “khúc thịt” của hắn mà cái “đầu pan” lòi ra ngoài, máu
tươi chảy rũ rượi, đôi mắt kinh hãi ấy bất thần trợn lên,
miệng thét “Á”, nhả “cây kèn” của hắn xuống tay, rồi vung
hết sức đâm mạnh vào tim hắn. “Ọttttt…” Nông tặc sững sờ
nhìn dương vật của chính mình cắm vào tim, “hậu cảnh” là
khuôn mặt lè nhè máu me ghê rợn của “ác ma”, hắn tru lên
kinh hãi rồi trào máu miệng ra, gục xuống…
Sáng sớm hôm sau, người ta phát hiện ra xác một người khô
quéo. Thần sắc hãi hùng của nạn nhân làm chùn chân những
người gan dạ nhất. Đôi mắt trợn trừng kinh dị, ẩn chứa một
nỗi kinh sợ khiếp đảm, cái miệng méo xệch lạ kỳ kèm theo
những bệt nước dãi khô cứng loằng ngoằng, làn da nhợt nhạt
tai tái còn gương mặt thì thóp lại như bị hút hết nguyên
khí. Cái cổ rút vào như con rùa rút vào mai. Các ngón tay co
quắp như bị rút gân. Hình dạng kinh hãi này làm mọi người
rùng rợn. Người ta chỉ nhận dạng được nạn nhân khi nhìn thấy
con dao cắm phặp lún cán vào tim gã. Đó là con dao hàng ngày
Phan Nông hay sử dụng. Lạ ở chổ, người ta rút mãi mà không
tháo con dao ra khỏi tay gã được. Chỉ đến khi Gia Thư và bà
Lê bước tới. Trước mặt mọi người, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt
thật khó hiểu, vừa căm thù vừa thỏa mãn. Gia Thư cứ đứng
cách xác Nông tặc vài bước mà ko chịu lại gần. Bà Lê sau khi
thấy cái chết kinh dị bí hiểm của Phan Nông, bước lại kế bên
Gia Thư, thở dài. Mọi người vẫn đứng giãn ra, chừa lối cho
Gia Thư vào nhưng nàng vẫn đứng sững như đang “thôi miên”
xác Nông tặc. Thấy thế, bà Lê vỗ nhẹ vào vai nàng. Gia Thư
lầm lũi bước tới. Gương mặt nàng đanh lại như bị ma nhập.
Nàng cúi mặt xuống đầu Phan Nông. Tóc tai rũ xuống, phất phơ
trên mặt hắn. Nhìn đằm đằm gương mặt ghê gớm của “chú Nông”,
Gia Thư, vẫn với gương mặt “quai quái”, nở nụ cười gằn. Trời
đất, ngay tức thì một dòng máu bầm đen từ trong miệng Nông
tặc òng ọc bắn ra ngoài, chảy dài xuống cổ hắn. Đôi mắt ghê
rợn của Nông tặc trân trối nhìn trừng trừng Gia Thư như chưa
chết. Nàng mỉm cười. Một nụ cười hoàn toàn mãn nguyện. Lúc
này, nàng đẹp một cách lạ lùng, vẻ đẹp kiểu liêu trai chí
dị. Sau đó, Gia Thư chu miệng thổi một hơi nhè nhẹ vào mặt
“chú Nông”, lập tức máu từ trong miệng hắn ngừng trào ra.
Mọi người chứng kiến cảnh này ngỡ như mình đang coi ảo
thuật.
Khi Gia Thư bỏ đi thì một hiện tượng lạ kỳ tiếp tục xảy ra,
tay Nông tặc tự nhiên giãn ra, không còn co quắp, níu chặt
con dao cắm vào tim hắn nữa. Lúc ấy, một người đến giật mạnh
con dao khỏi lồng ngực hắn ra thì lạ thay, không còn giọt
máu nào dính trên lưỡi dao. Ai cũng hoảng sợ khi thấy điều
ma quái này. Vừa nãy, rõ ràng máu từ trong miệng hắn đã trào
ra òng ọc, thế mà giờ lại chẳng còn giọt nào như bị ma cà
rồng hút hết. Mọi người thấy sự việc không bình thường, líu
quíu kéo nhau rút đi. Cái xác “chú Nông” nằm lại lạt lõng và
trơ trọi. Quần áo rách bươm xơ xác như một tên ăn mày. Trên
mặt, con mắt vẫn thao láo ghê rợn chĩa lên trời, như đang
oan khiêng điều gì chưa kịp thực hiện…
• Đoạn kết của bi kịch
Mùa thu năm 2002, khi đang ở San Jose, tôi được tin bà quả
phụ Đại tá Mạnh vừa mất. Tiểu bang Adelaide ở miền nam Úc
châu là nơi an nghỉ của bà. Nó quá xa xôi, kín đáo và phù
hợp với cuộc sống ẩn dật của bà cựu luật gia. Bà ra đi thật
nhẹ nhàng, trong bàn tay ân cần của các điều dưỡng viên
trong viện dưỡng lão. Chẳng nhiều người hay tin này. Thế
đấy, thưa qúy vị, đời con người, dù lắm phong ba bão tố hay
đơn sơ giản dị, đều có cùng kết thúc như nhau. Trong suốt
những năm tháng cuối đời, người ta thường chứng kiến một bà
lão đầu bạc trắng, lưng còm còm hay ngồi ngoài hành lang,
đôi mắt nhăn nheo nhưng vẫn còn đó nét qúy phái, nhìn xa xăm
về nơi vô tận. Bà chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ ngồi đan
những chiếc áo chỉ cùng một màu duy nhất, màu thiên thanh.
Đó là màu mà con gái bà rất yêu thích. Bà còn nhớ, hai mẹ
con từng nhìn lên bầu trời mà đố nhau đủ thứ. Và khi đó, Gia
Thư từng nói rằng “con thích nhất màu xanh của bầu trời
chiều. Nhìn vào đấy, con thấy lòng thanh thản và bình yên
lắm mẹ ạ !”. Thế mà, đứa con gái yêu của bà đã không đứng
vững nổi trước bao sóng gió phong ba, đã gục ngã trong một
ngày trời tắt nắng…
… câu truyện về Gia Thư là cả một nghi án lớn, chưa bao giờ
có lời giải đáp thỏa đáng. Những bất hạnh của nàng, hẳn ai
cũng am tường. Thế nhưng cái chết của Phan Nông là một điều
bí ẩn nhất. Ai đã giết hắn ? Tất nhiên, giả thiết tự vẫn
không bị loại trừ nhưng rất khó để tin vào điều này. Tôi xin
trình bày vài lý do sau :
1- Nông tặc, bản chất là một kẻ ham sống sợ chết. Cho dù bữa
đó, chứng kiến cảnh bà Lê ức quá phải tự sát, hắn hối hận,
cắn rứt thế nào cũng không thể tự tay kết liễu đời mình một
cách bất thường như thế được. Mối “duyên tình ân oán” giữa
hắn và Gia Thư còn đang dang dở, lẽ nào Nông tặc “phủ phàng”
kết liễu ?
2- Sau khi ù chạy ra biển, hắn đã mất tích suốt đêm và khi
sáng ra, người ta đã thấy hắn chỉ còn là cái xác. Qua dấu
tích kỳ lạ và ma quái trên cơ thể như đã miêu tả, người ta
không hiểu ai đó đủ sức đâm con dao dài lút cán vào ngay tim
hắn, khi hắn vẫn còn đủ sức tháo chạy trên một đoạn dài (
qua dấu chân trên cát ), chứng tỏ hắn vẫn còn khoẻ và minh
mẩn. Bàn tay co quắp kỳ lạ cũng không ở tư thế hợp lý nhất
cho việc tự tử.
3- Mọi người ở hiện trường lúc đó, ai cũng chứng kiến cảnh
tượng kỳ dị khi Gia Thư xuất hiện. Những phản ứng trên cái
xác Phan Nông chỉ xảy ra khi có sự “giao lưu” của Gia Thư.
Và lạ một điều nữa, sắc mặt Gia Thư lúc ấy như ma ám, những
nụ cười ẩn ý của cô làm mọi người đoán già đoán non cô là
thủ phạm nhưng chẳng ai giải thích nổi là nếu đúng vậy, một
cô gái yếu đuối như thế, giữa đêm hôm khuya khoắt lại mò ra
đúng vị trí của Nông tặc, rút dao của hắn để hạ thủ trong sự
bất khả kháng của nạn nhân, một tên to khỏe ?
4- Lý do này được nhiều người tin nhất. Đó là hiện tượng
thần quyền ma qủy. Hòn đảo này vốn có nhiều xác chết trôi
dạt vào, biến nơi hoang vu này như một bãi tha ma rùng rợn.
Nhiều người trên đảo đã bị ma nhát mỗi đêm. “Chú Nông” giữa
đêm tối mịt mù, tự dưng ù chạy ra biển khơi tăm tối, chỉ có
bị ma ám mới như vậy. Và khi chết, gương mặt hắn cũng rất
kinh dị, chứng tỏ cái chết này rất thê thảm, kinh hoàng.
Đoạn kết cho Nông tặc, dẫu gì cũng quá xứng đáng đối với tội
ác tày trời của hắn. Bao bi kịch hắn gieo vào gia đình Gia
Thư, hãm hại cuộc đời trong trắng trinh nguyên của nàng cũng
như trung úy Sơn và bao cô gái bản làng khác, dường như vẫn
chưa đủ với nhiều người bất mãn. Họ mong hắn phải chết bi
thảm và rõ ràng hơn. Thế nhưng, cái chết kỳ bí càng gây tò
mò và thêu dệt nhiều chuyện hoang đường quanh tấn thảm kịch
này. Vì vậy, câu chuyện ngày càng lan rộng với miệng đời thế
thái nhân gian. Cái kết thúc mở của Phan Nông tha hồ cho
người đời suy đoán. Một số tin oan hồn bao nạn nhân của hắn
hiện về báo oán, số khác nhân tâm hơn, mong chính Gia Thư
kết thúc cuộc đời tên đốn mạt này, cho đáng luật nhân sinh.
Còn tôi, ngậm ngùi xót xa cho kết thúc của một đóa hồng ngát
hương nhưng đẫm máu…
Xin hãy đọc vài câu thơ sau đây của Gia Thư những ngày nàng
còn ở tại trại Songkhla, Thái Lan :
Ta lặng đi giữa kiếp đời hoang dại
Xác cồn cào, hồn mộng tưởng xa xăm
Biển trập trùng, giết đời người con gái
Máu nhuộm hồng suốt dòng chảy biển đông
Ai luyến lưu những hình xưa bóng cũ
Thấu chăng tình mãi trong kiếp điêu linh
Tim tan vỡ giữa muôn trùng tan vỡ
Nhớ nhung chi cho lỗi hẹn bây giờ
Thượng Đế ơi xin trừng phạt con nữa
Lệ ướt này nào khỏa lấp tim đau
Dòng cay đắng trôi giữa dòng cay đắng
Tội tình chi cho đôi trái tim sầu ?
Dẫu biết rằng, tình yêu là vĩnh cữu
Cố nhân ơi, ta đã mất người rồi !
Sài Gòn ơi, biết bao giờ trở lại
Chốn lưu đày, chẳng cản lệ tuôn rơi…
Vài ngày sau cái chết của Nông tặc, may mắn thay, một chiếc
tàu đánh cá của Thái Lan tình cờ tránh bão, tấp vào Kra và
sau đó, vớt hết số thuyền nhân đem vào trại tị nạn mới hình
thành, ở miền nam Thái Lan, tên là Songkhla. Khu trại này
lớn nhất Thái Lan với hàng ngàn người Việt. Thế nhưng, bất
hạnh vẫn còn mãi đeo bám Gia Thư. Khi vào trại, không hiểu
vì lý do gì, quan chức trại lại tách Gia Thư và bà Lê ra hai
nhóm ở hai khu khác nhau. Cuộc đời tréo ngoe lại chia cách
họ một lần nữa như khi ở bến cảng xưa. Hai mẹ con bùi ngùi
tạm chia xa nhau. Dù sao, họ vẫn an ủi là bến bờ tự do đã
rộng cửa, trước sau gì họ cũng tái ngộ nhau.
Qua bao nhiêu thử thách trần ai, khắc nghiệt, cuối cùng ước
mơ một đời sống an lành tự do sẽ đến nay mai.
Những ngày ở tại Songlkha cũng thật gian khó. Chính phủ Thái
quả không tốt đẹp như những gì thuyền nhân Việt Nam nghĩ.
Những chính sách của họ cũng lắm điều vô lý và khắt khe. Nếu
không có Cao Ủy Tị Nạn thì không biết cái nhà tù khổng lồ
này sẽ còn bóp nghẹt người tị nạn đến như thế nào. Đám cảnh
sát Thái nhìn chúng ta như những tên nô lệ. Biết bao người
đã nhẫn nhục trước thái độ miệt thị của họ. Rõ vậy, chúng ta
không phải là những người hành khất. Thời cuộc buộc chặt số
phận chúng ta vào xiềng xích mê muội và khổ đau. Chẳng còn
cách nào, chúng ta buộc đánh đố sinh mạng mình trên những
chiếc tàu mong manh mà “mười người đi, chỉ vài ba người
đến”. Thế mới biết, cái giá của TỰ DO mới đắt làm sao ! Nhìn
gương mặt rạng ngời của mọi người trên đảo Kra khi tàu đến
cứu mới thấy được ý nghĩa của hai từ “Hồi sinh”. Gia Thư và
bà Lê ôm nhau rơi lệ. Những người Công Giáo cùng nhau qùy
xuống đọc kinh cảm tạ. Cô gái tóc xanh, mắt đượm buồn chào
mẹ mình bằng cái ôm thắm thiết. Nụ cười hy vọng thắp sáng
vạn niềm tin. Bà Lê rề rà nhấc bước đi, để lại bao lời căn
dặn.
Cô gái, tuổi đôi mươi vẫn còn xuân phơi phới. Bầu ngực cô
ngày càng căng tròn. Và rồi một hôm, Gia Thư nôn mửa dữ dội.
Nàng bàng hoàng nhận ra trong thân thể mình cưu mang một hài
nhi. Cú shock bất ngờ đánh qục Gia Thư. Nào còn đâu những bó
rau răm giã nước mà Nông tặc bắt nàng uống mọi khi. Hai tuần
trên đảo Kra với cuộc sống bầy đàn tiền sử đã cấy vào tử
cung nàng một mầm sống bé nhỏ mà chủ nhân, đa phần là Nông
tặc. Khi “Mắt Mèo” vật nàng xuống và thốc những cú kinh
hoàng vào âm đạo, hắn đã kịp xuất những dòng sữa trắng chưa
? Dù cha đứa bé là ai cũng sẽ lâm cảnh mồ côi như nàng hiện
tại. Đêm đêm, thổn thức nỗi đau vô bờ, tê dại tâm can, Gia
Thư lại lau vội đôi dòng lệ úa. Phải chăng, đứa con này là
của trung úy Sơn, nàng sẽ thật vui mừng biết bao, để bù đắp
cho anh vơi đi phần nào thiệt thòi số phận. Những nụ hôn
ngọt ngào năm xưa làm hồn nàng say đắm, chỉ còn là kỷ niệm
tái tê trong con tim lắm sầu khổ. Gia Thư bất giác đưa tay
lên môi mình. Nàng ngượng ngập nhận ra, đôi môi bé xinh này
từng kẹp bao nhiêu “xúc xích” đàn ông. Nhói lòng, nàng nhớ
tới câu nói của người yêu sau nụ hồn nồng thắm “Anh yêu làn
môi em như yêu trái tim em !”. Ai ngờ đâu, làn môi gợi cảm
ấy sau này lại đặt lên những thứ thật dơ dáy và hạ đẳng. Nụ
cười e thẹn khi xưa đưa Gia Thư vào giấc mộng mông lung với
những hoài niệm không bao giờ trọn vẹn.
Bụng Gia Thư ngày càng lớn. Nàng được đặc cách đưa vào phòng
y tế đặc biệt của khu trại này vì Gia Thư thiếu máu. Khi ấy,
cái thai đã hơn 5 tháng. Mỗi lần nhìn ra khung cửa sổ, nhìn
khu lán trại phía xa, lòng nàng lại nhức nhối. Bà Lê đang
làm gì và sẽ nghĩ sao về cái thai này ? Cô con gái bà, tuy
mặt xanh xao nhưng vẫn còn vẻ đẹp mê hồn. Và số phận đã lật
tẩy con bài cuối cùng của mình để kết thúc một ván bài bi
kịch…
Gia Thư đem lòng cảm mến một bác sĩ người Việt trên đảo. Anh
này cũng là thuyền nhân nhưng trước kia là một bác sĩ giỏi
tại Sài Gòn. Anh tình nguyện gia nhập nhóm y sĩ của Cao Ủy
làm công việc thiện nguyện như chức năng. Những ngày tháng
gần gũi Gia Thư, tình yêu đến với anh rất nhanh. Hai trái
tim đồng cảm chia sẻ và vun sới cho nhau từng mưa nguồn khát
vọng. Họ yêu nhau thật nhanh và nhẹ nhàng, tuy rằng, với Gia
Thư, nàng còn nợ trung úy Sơn một tình yêu day dứt. Anh
chàng người yêu mới, ngoài ba mươi, tuấn tú và hiền lành.
Trong bức thư gửi mẹ mình bên lán trại khác, nàng đã thổ lộ
mối duyên tình vừa có. Bà Lê vui mừng cho chổ dựa tin cậy
của con và bà là người ngoài cuộc đối với chuyện có thai của
Gia Thư. Nàng không muốn cho bà biết. Quả vậy, Gia Thư rất
sợ điều tiếng của một đứa con ngoài giá thú. Nàng lưỡng lự
cho thanh danh gia đình mình. Lẽ nào dòng họ danh giá như
vậy lại có một thành viên không rõ nguồn gốc. Thế nên, khi
đứa bé sinh ra, dưới sự đồng thuận của người yêu, nàng viết
thư gởi cho mẹ mình. Bà Lê vui mừng nhận tin “lên chức”.
Trong lần hiếm hoi gặp gỡ, ôm đứa cháu trong tay, bà mừng
đến rơi lệ, cứ ngỡ Gia Thư và anh chàng bác sĩ đã “ăn cơm
trước kẻng”. Đứa bé mặt khôi ngô xinh xắn, nhe miệng cười
hồn nhiên. Một đám cưới nho nhỏ giữa hai người được tổ chức.
Thật may, cả hai đều là người Công Giáo. Sau lời hôn phối
của vị linh mục, hai linh hồn hòa quyện vào nhau để bù đắp
những tháng ngày khổ hạnh. Bà Lê ôm đứa cháu, mặtmày tươi
rói. Quá khứ tang thương được Gia Thư thủ thỉ hết với chồng.
Anh dang tay đón nhận và chia sớt. Đứa bé trai được đặt một
cái tên rất hay : Lê Đỗ Hồng Ân. Họ hai người được ghép vào
nhau. Tên đứa bé là một sự hàm ơn Thượng Đế. Dù rằng đứa bé
là con ai nhưng chính nó đã nối kết cuộc đời Gia Thư vào một
bến mới, an bình và nhẹ nhàng như một giấc mơ hồng. Thỉnh
thoảng, Nông tặc làm một con qủy dữ hiện về trong cơn ác
mộng. Hắn điên tiết gào rống lên “mày là của taooooo…” rồi
tàn bạo cưỡng hiếp nàng. Gia Thư vùng vẫy dữ dội. Đến khi
chồng vỗ về, nàng mới thoát khỏi cơn mê, mồ hôi rịn trán,
hổn hển. Vì lý do tế nhị, tôi xin phép không nêu tên người
chồng của Gia Thư.
Những khi hai người làm tình với nhau, Gia Thư nhận rõ sự
khác biệt của con người và con thú. Sự đê mê nhẹ nhàng của
tình yêu thật sự đủ để Gia Thư chủ động cuộc ái ân. Nàng dồn
hết thể xác và sự ham muốn vào mỗi cuộc mây mưa như chưa bao
giờ được có, bởi trong tim, lửa tình yêu luôn rực cháy. Dù
từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ “thổi kèn” ai khác nhưng khi tình
yêu đến, nàng cũng muốn mình được làm “nhạc công”, quỳ dưới
hạ thể chồng để bú mút. Gia Thư tận hưởng sự thú vị, cồn cào
của nhục dục thế gian bùng phát trong tình yêu chân chính.
Nghe tiếng trân mình sướng khoái của chồng, nàng hả dạ lắm,
cố “mút” thật “ngọt” để bạn đời lên cơn cực khoái. Và khi
không còn “kiềm” được nữa, “mưa trời” ào ạt tuôn, Gia Thư cứ
ngậm lại dương vật chồng mà nút thật mạnh. Những lúc ấy, vị
hôn phu tê điếng “ngũ chi”, rùng mình cực sướng. Còn Gia
Thư, sự hứng khởi đã gột rửa nỗi e thẹn trong những hành
động này. Sự ái ân nhẹ nhàng của chồng thật tương phản với
sự cuồng bạo của “chú Nông”. Do đó, Gia Thư mê mẫn với dục
cảm thăng hoa trong đời sống vợ chồng…
Năm tháng lẹ làng trôi qua. Từng tốp người lên đường đến
chân trời mới. Họ tiễn biệt và hứa hẹn những lần tái ngộ
trong vị thế mới với những người đồng hương còn ở lại. Ai
cũng vui mừng chảy nước mắt. Mẹ con Gia Thư và bà Lê được
chấp thuận định cư tại Hoa Kỳ. Lòng họ rộn ràng như mùa xuân
tiết trời man mác…
Hai tháng nữa là đến ngày lên máy bay, một biến cố kinh thảm
xảy đến với Gia Thư. Chồng nàng đã bị sóng cuốn trôi khi
đang lặn xuống dưới phao cầu để sửa lại giàn chống dưới đó.
Mấy hôm nay, trời mưa mù trời, sóng biển đánh mạnh làm chân
cầu lung lay. Anh sợ những đứa bé chạy ra chơi đùa sẽ vấp
chân lọt xuống hai khe nhỏ trên mặt cầu. Buổi chiều lúc anh
nhảy xuống, nước biển trong xanh êm ả. Vài thanh niên nữa
cùng tham gia. Thế nhưng, sau đó, biển động dữ dội. Nhóm
thanh niên cố gắng bơi vào bờ. Khi họ lên trên thì chẳng
thấy anh bác sĩ đâu. Vị hôn thê của Gia Thư bị kẹt chân vào
đám san hô khi lặn xuống sâu, vào vị trí nguy hiểm nhất để
gia cố lại móng cầu. Và anh, đã không còn trở lại…
Gia Thư ôm con, thấp thỏm đợi chồng về. Khi thấy một người
hớt hãi đội mưa đến báo hung tin, nàng sững người chết lặng.
Phải đợi đến khi biển lặng, mọi người mới đưa được xác anh
lên. Thật tội cho Gia Thư, nàng không còn nước mắt để khóc
chồng. Cú shock quá khắc nghiệt làm nàng tê dại. Vài bữa
sau, bà Lê được cho về ở chung với Gia Thư. Nhìn gương mặt
thất thần của con, suốt ngày không nói năng, bà đau đớn tột
cùng. Cầu mong thời gian xuất hành đến sớm để thoát khỏi nơi
khổ hình này…
Người chồng ra đi quá bất ngờ như một đòn quyết định hạ gục
cuộc đời vừa hồi sinh của Gia Thư. Khi Gia Thư nhìn mẹ, bà
Lê hoảng hồn nhận ra trong ánh mắt thất thần kia sự mê dại.
Bà rất sợ con làm bậy nên cố gắng trấn an và canh giữ suốt
ngày, cho đến một hôm…
Không biết có phải đã chuẩn bị sẵn hay chưa, bà Lê vừa khóa
cửa vào nhà tắm tập thể thì Gia Thư, trong trạng thái kích
động, nhìn vào đứa con đang ọ ọe trên sàn. Nàng thẫn thờ
bước tới bồng con. Trong đôi mắt man dại ấy, một dòng nước
mắt rơi xuống ngay mặt làm đứa bé oà khóc. Tiếng khóc hài
nhi như cú giật làm Gia Thư lên cơn động kinh. Nàng vội chụp
lấy đứa con, ôm chặt vào lòng, sợ hãi như có ai định cướp
mất đứa bé. Đứa trẻ bị ghì chặt, càng khóc inh ỏi. Gia Thư
trong trạng thái hoảng loạn, vội leo cửa sổ chạy ào ra
ngoài, đến mõm đá trên biển. Vài ba người nhìn thấy, họ chạy
vào báo cho bà Lê. Bà hoảng hồn mặc vội đồ chạy theo. Khi
lên đến mỏm đá, bà Lê và vài người khác khiếp vía thấy Gia
Thư đang ôm đứa bé đứng cheo leo ngay mũi đá. Chỉ cần nhấc
chân một chút là hai mẹ con sẽ lao ngay xuống vực. Phía
dưới, sóng biển trào dâng từng cơn gằng xé. Bà Lê líu ríu,
giọng run rẩy “Thư…Thư…ơi… quay…quay…về… đi con !”. Nàng vẫn
đứng đâu lưng lại bà như chẳng hề nghe thấy. Không ai dám
manh động lại gần. Họ đều biết Gia Thư đang bị kích động dữ
dội. Vài người nhẹ nhàng khuyên bảo “Vào đi, Thư ơi. Đứng ở
đó nguy hiểm lắm”. Người ta kéo đến ngày càng đông. Đây là
mỏm đá mà nhiều cô gái đã gieo mình tự vẫn. Ban quản lý trại
dự định vài ngày nữa sẽ đặt một rào chắn ngay đây, thế
nhưng, dường như đã quá muộn…
Bà Lê ồm oàm như muốn khóc “Thư ơi… nghe mẹ…đi con… trời ơi…
tội mẹ lắm Thư ơi… con ơi là con…”. Nói xong, bà bật khóc
nức nở. Gia Thư bất ngờ quay lại. Đôi mắt nàng đỏ ngầu như
kẻ điên dại. Nàng nhìn mẹ mình và mọi người len chặt xung
quanh. Tiếng kêu gọi rộn trời. “Quay lại Thư ơi !”, “về đi
Thư ơi, chuyện đâu còn đó !”, một ông lão ồm ồm nói “gió
lạnh như vậy, đứa bé sao chịu nổi hả Thư ? thôi nghe lời
ông, vào đây đi con”. Gia Thư nhìn chằm chằm ông lão, hình
ảnh ông xích lô năm nào lại mồn một hiện về. “Ôi, chẳng lẽ
ông ấy đây sao ?”. Nhìn từng gương mặt đang hớt hải lo lắng
cho mình, Gia Thư chột dạ rơi lệ khi nhìn mẹ cô, Bà Lê đau
đớn quá, không thốt ra lời, nghẹn ngào gục xuống, tay đưa
lên tim vật vã. Hai người đàn bà bu vào đỡ đần bà. Họ nhìn
nàng như cầu cứu “cô không thấy mẹ cô sắp chết hay sao ?”.
Đôi mắt đỏ ngầu của Gia Thư chợt dịu xuống nhưng nước mắt
nàng vẫn rỉ rã tuôn rơi. Lúc ấy Gia Thư đang nghĩ gì ? Nhìn
thần sắc ấy, có lẽ nàng vẫn còn tỉnh táo, còn nhận biết mọi
chuyện xung quanh. Những tiếng réo gọi vẫn mãi miết bên tai.
Bỗng nhiên từ đâu, vài tên cảnh sát Thái Lan chạy ào đến.
Chúng thổi còi giải tán đám đông và sổ một tràng tiếng Thái
với Gia Thư. Mọi người náo động cả lên. Nhìn dáng vẻ hung
hãn của chúng, nàng sợ hãi ôm chặt lấy đứa con. Một tên sấn
tới, chĩa cây gậy vào nàng. Bà Lê chụp lấy chân hắn gào lên
“Ông làm gì vậy ? Trời ơi, ông định giết con tôi sao ?”. Mọi
người ồ lên phản kháng. Tên CS này đạp tay bà Lê ra. Hắn từ
từ tiến tới Gia Thư, mồm vẫn lằng nhằng những tràng thổ ngữ,
tay vung vẩy cây ma trắc. Vẻ hung tợn của hắn làm Gia Thư
hoảng loạn. Bà Lê càng gào thét lớn lên “trời ơi, ai đó…
ngăn tên này lại dùm tôi… hắn giết con tôi mất !”. Bà khóa
oà lên. Một người thanh niên thấy vậy, xé hàng rào cảnh sát,
chạy vào chụp tay tên chỉ huy lôi ra. Hai bên xô xát nhau.
Tên này to khỏe vung cây ma trắc đập vào đầu chàng trai toét
máu. Vừa thấy cảnh máu me, hình ảnh Nông tặc đập đá vào mặt
“Mắt Mèo” khi xưa lại hiện về, Gia Thư rú lên kinh hoàng,
cơn động kinh bùng nổ, nàng lập tức quay mặt ôm con lao ngay
xuống biển…
Bà Lê vừa thấy vậy, xùi bọt mép ngất xỉu tức thì. Mọi người
ào tới mỏm đá. Phía dưới, sóng vẫn ầm ào…
Ngày hôm sau, người ta vớt được xác Gia Thư. Đứa bé đã không
còn dấu vết.
Gương mặt nàng làm mọi người thật ấn tượng. Dù không còn hơi
thở nhưng nó mang một vẻ đẹp lạ lùng, một vẻ đẹp giá băng
thật hiếm thấy.
Hai năm sau, bà Lê bốc mộ con qua Houston, Texas, Hoa Kỳ.
Cuộc sống ảm đạm với quá khứ bi thương đã đẩy bà Lê vào cuộc
sống khép kín. Bà còn sống được, chẳng qua chưa thể chết mà
thôi.
Năm 1995, bà chuyển sang một nơi rất lý tưởng cho cuộc sống
ẩn dật, đó là Adelaide city, South Austraulia. Và như đã
biết, bà về với Chúa năm 2002, thọ 73 tuổi. Tuy thế, theo
chúc thư, người ta đã chôn bà sát cạnh con gái.
. . . . .
Một chiều thu, lá vàng rơi lác đác, tôi dõng bước vào nghĩa
trang cô tịch. Đứng trước mộ phần Gia Thư và bà Lê, lòng xốn
xang khôn tả. Từng cơn gió lạnh buốt tâm cang. Lịch sử với
bao thăng trầm đã trôi vào quên lãng, những biến cố cuộc
đời, âu chỉ như bóng câu qua cửa sổ, nhạt nhòa cùng tháng
năm. Những gì còn sót lại, dẫu hồng tươi hay đỏ thẫm, vẫn
mang trong nó, những uẩn khúc thời gian.
Đến rồi đi, giữa cuộc đời tạm bợ, ta ngậm ngùi viết nên khúc
bi ca, để tưởng niệm những người KHÔNG BAO GIỜ MẤT…
“Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Đời em đã khép đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn
Như cánh chim khuất ngàn
Còn mong, còn ngóng chi ngày yêu dấu
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Lời nào yêu hết trái tim buồn
Lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ
Xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người trong đời…”
( “MẮT LỆ CHO NGƯỜI”- Từ Công Phụng )
Mùa đông 2005,
Nhà văn Tam Nguyen Anh, San Jose.
E-mail : [email protected]
(Hết
Phần 7 ... Xin mời xem tiếp
Phần
8) |