...Thật không gì cay đắng cho bằng hình
ảnh hai mẹ con bà Đại tá uy quyền vọng trọng, trong cùng một
thời điểm, lại thực hiện cùng một hành vi tương tự nhau, thứ
hành vi mà đại đa số phụ nữ thời bấy giờ không bao giờ muốn
nhắc đến và thậm chí, không ngần ngại gán cho những biệt từ
kinh tởm nhất, mỗi khi họ buộc lòng “định nghĩa” chúng. Và
khi nào nhân loại còn tại vị trên thế gian này, thì tất cả
mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, không gì là không thể. Ví
như chuyện đại họa nhà Mạnh đại tá. Ai có thể tưởng tượng
nổi bà phu nhân sắc sảo mặn mà ấy, người phụ nữ làm điêu
đứng bao gã trai “sồn” thích hái hoa bắt bướm, có thể cả qúy
ông bè bạn của “đức phu quân” ( tất nhiên, chỉ dám “đêm đêm
mơ về em” nếu không muốn nếm mùi thuốc súng trong khẩu Colt
lúc nào cũng lên đạn của Mạnh “man” ), lại có một chiều mưa
mù trời nào đó, hạ thể xuống trước mặt một tên đĩ đực hạng
bét, rồi… há miệng ra “thổi bong bóng” của hắn. Cái miệng
qúy phái nho nhỏ như vậy, chỉ “thổi” một vài “cây kèn” trong
suốt vài ba chục năm qua, mà bây giờ, chẳng chút gì e lệ,
“đớp” ngay một phát gần lút cán “cây hai” tên ngố ( làm hắn
rùng mình… sung sướng ). Nào ai có thể ngờ ! Và ngay cả nhân
vật “không thể ngờ” trên cũng “đánh vần chữ ngờ” trước
chuyện đứa con gái “hột xoàn” của mình bị tên gia bộc thấp
hèn, đen đủi, xấu xí “tọng” nguyên một “cây củi made in dân
tộc thiểu số” vào tận cuống họng, thiếu điều muốn ná thở…
Thưa các bạn, quả thật chúng ta, những người đã theo dõi câu
chuyện từ đầu cũng cảm thấy đau xót và thương cảm cho cô Gia
Thư và không ai ngờ những chuyện kinh khủng như vậy lại có
thể xảy ra ( và sự thật là đã xảy ra ) đối với gia đình ông
Đại tá Mạnh, đau đớn hơn nữa khi thảm kịch này lại xảy ra
vào cùng một thời điểm. Tôi xin được nói thêm, sở dĩ trong
bút pháp, càng lúc tôi càng sử dụng nhiều cụm từ trào lộng
thể hiện trong ngoặc kép mang tính “hài hước hoá” là vì thực
tâm tôi muốn giảm nhẹ đi tính chất bi thảm của câu chuyện,
hòng tránh cho đọc giả phần nào cảm giác nặng nề, đau lòng
khi theo dõi bộ truyện mà tôi xin nhắc lại là hoàn toàn có
thật. Mong các bạn thông cảm.
• QỦY KẾ
Như vậy, sau một đêm cuồng loạn trong cuộc hành lạc tập thể,
nơi bà Lê đắm mình say sưa thỏa mãn bằng những dương vật
cứng dài, mà lần đầu tiên bà mới hưởng thụ, bà khoan khoái
ra về với cảm giác lâng lâng như vẫn còn tiếc nuối cuộc truy
hoang. Về phần tên Nông, vốn đã yên tâm sau khi trấn áp tinh
thần Gia Thư, song hắn vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng không
biết tương lai mình nhuộm màu hồng của lạc khoái dài dài hay
màu đen của cái chết cầm chắc nếu kế hoạch khủng bố tinh
thần cô chủ nhỏ phá sản. Hắn hồi hộp đợi bà chủ về.
4h20’ chiều thứ hai 17\ 9\ 1973 : Bà Lê về đến biệt thự trên
đường Tú Xương, bằng xe của ả bạn. Tiếng chuông ồn ã giật
bắn trái tim tên Nông ra ngoài. Hắn bật dậy theo phản xạ
nhưng lại lóng nga lóng ngóng, dường như không dám ra mở cửa
liền. Hắn đang rất hồi hộp. Đây là giờ khắc quyết định vận
mạng của hắn. Dù trước khi bà Lê về, hắn đã tìm đủ mọi lý do
để trấn áp nỗi khiếp sợ bằng cách vẽ vời ra một viễn cảnh
tươi đẹp với cô chủ xinh xắn. Hắn mong bà chủ về liền cho
rồi, hắn sẽ giả lả như không có chuyện gì, sẽ đon đã đón bà
vào nhà. Nhưng giờ đây, khi giây phút ấy đã đến thì tựa như
có một nguồn điện hàng ngàn vôn thiêu cháy lòng “can đảm”
của hắn. Lại thêm một hồi chuông nữa. Hắn rùng mình. Thu hết
“nhuệ khí”, hắn ra mở cửa. Thật bất ngờ, sau khi cánh cửa
sắt nặng nề được mở ra, là nụ cười thật tươi của bà Lê dẫu
bà mắng hắn “ Sao lâu vậy Năng !”. Trời ! Hắn quá sững sờ
nên đứng đực mặt ra. Bất ngờ cũng phải, vì đây là lần đầu,
hắn thấy bà chủ cười tươi với mình, lần đầu được mắng yêu và
lần đầu được… lên chức ngang hàng với bà chủ vì trước đây
bao giờ bà cũng gọi hắn là “chú Năng” , lắm lúc bực mình bà
còn gọi bằng “thằng Năng”, còn giờ chỉ duy nhất một “đại từ
nhân xưng” như bạn bè thân thuộc gọi nhau. Nguyên do của
“hiện tượng” này sao mà hắn hiểu nổi, đúng, sao mà hắn hiểu
được bà Lê “ban ân sủng” cho mình là vì bà ấy vừa trải qua
một ngày đầy “sung sướng khắp cùng cơ thể”. Thấy gương mặt
ngệch ra của hắn, bà xẫng giọng “ chú sao vậy ?! tránh ra
cho tôi vào”. Hắn giật mình “dạ, dạ” lắp bắp trong miệng rồi
nghiêng mình tránh ra cho bà Lê vào. Vào trong nhà, linh cảm
thấy không khí có vẻ khác thường nên bà hỏi “ Gia Thư đâu
rồi ?”. Hắn cúi đầu lí nhí “Dạ, cô chủ ở trên lầu, thưa bà”.
“Hôm nay, Gia Thư có đi học không ?”. “ Dạ, hình như cô chủ
bị mệt thì phải nên không đi được !”. Nghe thế, bà Lê vội
lên lầu coi cô con gái cưng ra sao. Bà ngạc nhiên khi thấy
cửa không khoá ( bởi tên Nông ở trong phòng đi ra thì sao mà
hắn lòn tay vô khóa trong được ). Trước mặt bà là hình ảnh
cô tiểu thư ủ rũ, phờ phạc nằm quay lưng vô tường. Bà hoảng
hốt chạy đến lay nàng dậy “ Thư, sao vậy con ? Con bệnh hả
?”. Bà trông thấy rõ gương mặt hốc hác của Gia Thư nên càng
hoảng. Nhưng bỗng nàng lồm cồm ngồi dậy thì thào với mẹ, tuy
giọng rất yếu ớt “ con không sao đâu mẹ, con chỉ hơi mệt
thôi”. Nhìn vào đôi mắt thất thần của con, bà càng lo lắng.
Bà sờ trán con thấy sốt cao nên vội gọi điện cho bác sĩ. Vị
bác sĩ đến khám bệnh, chích thuốc và nói rằng cô bị cảm lạnh
và có dấu hiệu suy sụp tinh thần. Sau khi tiễn ông bác sĩ về,
bà đứng ngồi không yên. Bà gọi tên Nông lúc này đang lau
chùi xe ngoài sân ( hắn làm bộ như vậy dù trong lòng đang vô
cùng lo lắng và hồi hộp chờ xem kế hoạch của mình thành công
hay không ). “ Hôm qua, lúc tôi đi rồi, cô Hai có ra ngoài
hay không”. “ Dạ, cô chủ có leo lên xe jeep đi với một anh
sĩ quan nào đó”. “ Hả ? Chú nói lại coi !”, bà Lê không tin
vào tai mình nữa bởi trước giờ trong tư tưởng của bà, Gia
Thư là một cô bé ngoan, thông minh, qúy phái và đặc biệt bà
chưa bào thấy hay nghe tin gì về chuyện trai gái của con gái
mình. Phan Nông bồi tiếp “ Lúc cô Hai về, tôi thấy cô kỳ lắm,
người thì ướt sũng mưa, mặt khóc nức nở chạy vội lên phòng”.
Nghe thế, bà Lê buột miệng “ trời ơi !”. Lòng bà nóng như
lửa đốt, chỉ muốn chạy lên lầu xem sự tình ra sao nhưng
không thể vì Gia Thư đang say ngủ nhờ liều thuốc an thần của
ông bác sĩ. Bà định gọi điện đến Bộ Tổng Tham Mưu vùng 3
Chiến thuật bằng đường dây khẩn cấp cho Đại tá Mạnh nhưng
sau cùng không thực hiện vì bà biết chiến sự đang vô cùng ác
liệt sau khi Ban Mê Thuộc thất thủ, chồng bà sẽ rất phân tâm
nếu biết tin này. Do đó, bà bứt rứt đi đi lại lại, lòng quặn
đau. Bà Đại tá cảm thấy có lỗi trong việc này. Nếu bà không
đam mê nhục dục, không say sưa “của lạ” mà ở nhà với con thì
đâu ra nông nổi này. Tuy vậy, bà vẫn cho rằng canh bạc truy
hoan mà bà vừa tham gia là có “ý nghĩa” : giải tỏa cơn thèm
khát đàn ông cháy bỏng của cái tuổi hồi xuân như bà. Chính
vì thế, một bên là sự day dứt đã “bỏ con lấy cặc”, một bên
là cảm giác tuyệt vời khi cầm trong tay con cặc nóng hổi,
cương cứng vuốt ve và cho vào miệng, rồi cảm giác ngây ngất
khi giao hợp và cuối cùng là sự sướng khoái cùng cực, không
gì so sánh được khi há miệng đón nhận những bợn tinh trùng
tanh nồng bắn xối xả xuống cuống họng, lại còn cảm giác ngầy
ngậy khi le le lưỡi liếm những “bợn sữa” dính đầy trên mũi
miệng. Chính sự dằn co ấy làm bà bực mình vì không biết
nghiêng về bên nào. Một bên là tình mẫu tử, một bên là bản
năng của đàn bà vắng chồng. Bà Lê vừa tự thấy hổ thẹn với
bản thân, vừa tự bào chữa bằng cách nhớ lại những khoái cảm
lạ thường mình vừa nếm qua. Giả dụ như Gia Thư chỉ bị cảm
thôi thì không sao nhưng vấn đề là ở chổ còn dính thêm một
anh chàng sĩ quan nào đó. Như để xua đi cảm giác tội lỗi,
chỉ còn cách “ trăm dâu đổ đầu tằm”. Càng nghĩ, bà càng sôi
máu “tên sĩ quan tới số, dám vuốt râu hùm mà còn cả gan làm
con gái yêu kiều của bà ra thê thảm thế này”. Quả thật, nếu
bà biết mình đang sa vào độc kế của chú “quản gia trung
thành” thì bảo đảm bà tức ói máu mà chết. Phần Nông tặc, tuy
chưa hết run nhưng hắn hồ hởi lên nhiều vì “chiến thuật” của
mình đang dần tỏ ra có hiệu quả. Nếu mọi chuyện diễn ra theo
đúng những tiên liệu của hắn thì đây đúng là một “tuyệt kế”
có một không hai trong lịch sử nhân loại. Và những nạn nhân
nằm trong “mạng nhện tử thần” này sẽ điêu đứng và chết dần
mòn bởi “một thế lực mới. Thế lực P-H-A-N-Ô-N-G”. Chúng ta
sẽ hiểu tại sao hắn lại đắc chí như vậy nhưng có một điều
chắc chắn, là cho đến tận bây giờ, có thể nói Phan Nông
chính là tên cuồng tặc nham hiểm và độc địa nhất mà lịch sử
Việt Nam từng ghi nhận được.
…. Sáng hôm sau, lúc 7h, Gia Thư tỉnh giấc sau hơn 12 tiếng
vùi ngủ say sưa không mơ mộng gì. Bà Lê ngay từ sáng sớm đã
dậy ngồi bên con. Bà chỉ vùi mắt được một chặp vì quá mệt
sau cuộc truy dâm và thêm phần lo lắng cho con gái rượu.
Trong giấc mơ ngắn ngủi và chặp chờn đêm qua, bà thấy mình
truy đuổi “tên ngáo” tận… sa mạc. Cũng vẫn gương mặt ngô ngố
dâm loàn của hắn, vẫn những bắp thịt rắn chắc không lẫn vào
đâu được, đặc biệt là nét mặt dâm dật khi hắn banh miệng bà
ra, cố
nhét “củ khoai” vào và sau đó, hắn lóng ngóng không chút
phản ứng khi làm bà Lê
sặc sụa suýt “ngủm” và co rúm vì bị mấy ả kia xúm lại ngắt
véo, rủa xả. Trong giấc mơ, bà truy đuổi theo hắn lên đến
tận những đồi cát trong sa mạc đêm hoang lạnh, vật hắn xuống,
lột cái quần lót bữa trước hắn mặc ra, vọc ngay “cây hai” bỏ
vào mồm ngồm ngoàm như đang gặm một khúc xương. Mặc cho hắn
vùng vẫy gào la, bà có cảm tưởng mình sở hữu một năng lượng
phi thường nên cho dù “ngố nhà ta” có vùng cách mấy thì “của
hiếm” hắn vẫn nằm trong miệng bà. Bà Lê mút lấy mút để, hết
liếm thân cặc rồi “lủm” luôn cái “đầu khấc” mà thụt liên hồi,
đến khi tên ngố chịu hết thấu xả khí đầy miệng bà hòng thoát
thân, bà mới để hắn biến vì đang bận ngửa đầu lên trời nuốt
“yahourt”. Tỉnh dậy, bà vừa thèm vừa quê. Vậy mới biết dù
chỉ lần đầu “tham gia lễ hội” nhưng bà đã “ấn tượng” và
“thèm” đến mức đem chúng vào cả giấc mộng. Bây giờ, Thư đã
tỉnh. Bà Lê thấy Thư khoẻ nhiều thì rất mừng. Mặt nàng đã
tươi tỉnh và hồng hào đôi chút. Sau đó, bà sai “chú Nông” đi
mua phở hột gà tẩm bổ Gia Thư, làm cam vắt cho cô uống. Đến
khoảng 10h, bà vào phòng cô để gặng hỏi sự việc vì bà sốt
ruột quá, không thể chờ được nữa. Mới đầu, Gia Thư chỉ nói
là nàng cảm lạnh vì mắc mưa nhưng khi bà Lê thuật lại những
gì mà “chú Nông” nói, mặt Gia Thư chợt biến sắc, cô đổ sụp
xuống nệm, vai run lên bần bật. Bà Lê hơi hoảng, ráng dỗ
dành con gái. Lúc ấy, như đã rình sẵn, tên Nông bưng cái
khay có ly nước và mấy viên thuốc đẩy cửa phòng bước vào và
hắn cố tình để chúng trên cái tủ nhỏ, đầu giường Thư đang
nằm. Bà Lê thấy việc bình thường nên không nói gì, nhưng bà
nào hiểu thâm ý “chú Nông”. Hắn đặt cái khay xuống và nói “
Mời cô Hai uống thuốc”. Nghe tiếng hắn, Gia Thư rùng mình mở
mắt ra thì bắt gặp cái nhìn sắc lẹm của hắn, dù miệng đang
cười cầu tài nhưng ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo và hàm ý. Sau khi
hắn đi ra xong, nàng ngồi dậy trong lòng mẹ rấm rức. Bà Lê
vỗ về nàng một hồi thì Thư kể “Con có quen một người bạn
trai bên Cảnh sát dã chiến. Hôm qua, con với ảnh chia tay
nhau nên con buồn quá, mới dại dột đội mưa về nhà”. Bà Lê
thật hụt hẫng vì chuyện con gái yêu có bồ, bà tức trào máu
vì cái tội “lén lút vượt vòng gia giáo” nhưng vì nàng đang
bệnh nên bà không dám làm căng, nhưng bà quyết truy cho bằng
được tên tuổi và đơn vị của “tên cảnh sát xấc láo”. Gia Thư
ban đầu không chịu nói nhưng vì thấy sự tức giận và quyết
tâm của mẹ, nhất là lời hứa “chỉ để biết nhưng sẽ tha cho
anh ta” nên cuối cùng đành tiết lộ danh phận. Sau khi bà Lê
đi ra, nàng bật khóc thảm thiết cho con đường đen tối mình
buộc phải chọn lựa, trong đó cái giá phải trả của hạnh phúc
đầu đời là một nỗi đau xoáy vào tận trái tim non trẻ vừa mới
biết cảm thụ tình yêu. Trong giây phút tuyệt vọng và ai oán
đó, nàng đã muốn kết thúc tất cả. Nàng hiểu, nếu tiếp tục
sống-trong nghiệt cảnh này, là chịu đựng sự dày vò về tinh
thần và thể xác, là nhục nhã ê chề, là nỗi oan không thể bày
giãi và tạ tội với người yêu. Đau đớn, suy sụp và tuyệt vọng.
Nhưng hỡi ôi, nghiệt ngã thay, đối với kẻ khác, khi tương
lai chắc chắn là một vực thẳm hoàn toàn mịt mù, bế tắc thì
cho dù nhút nhát nhưng họ vẫn còn có thể tự kết liễu tất cả
để giải thoát mình bằng một lần vùng lên duy nhất nhưng với
Gia Thư, một lần can đảm nhỏ nhoi ấy cũng nằm ngoài tầm tay.
Bởi nàng quá yếu đuối. Thật thương cảm !. Nếu Gia Thư cố
sống bằng một lòng căm phẫn đối với tên khốn nạn đã ghìm
cuộc đời nàng xuống bùn nhơ tăm tối, nuôi khát vọng một ngày
“oán trả oán, thù đền thù” như trong cơn mê sảng, nàng đã
từng nghĩ đến thì cuộc sống vẫn còn đó ý nghĩa nhưng đáng
tiếc thay, nàng sống chỉ vì… không thể chết được ! Riêng bản
thân tôi, quá đau xót và thương cảm cho nàng nên tôi dành sự
thông cảm đặc biệt cho “trò chơi tàn bạo” mà nàng buộc phải
tham gia, dù trò chơi ấy là một thảm cảnh cho nhiều số phận
khác, kể cả những người thân thiết của nàng cũng nằm trong
“vòng tròn ma quái”, mà kẻ khởi xướng không ai khác, là tên
cầm thú Phan Nông, kẻ bị muôn đời nguyền rủa…
Thẳng thừng mà nói, chỉ có những kẻ thâm độc và quỷ quyệt
thuộc hàng “qủy Sa tăng” như Phan Nông mới nặn óc nghĩ ra
được một kế hoạch không những chạy tội cho mình mà còn giam
con mồi phục vụ cho khát dục bệnh hoạn trong một thời gian
dài, chẳng những thế gã còn chơi trò mượn gió bẻ măng, dùng
một mũi tên hạ gục cả chục con chim. Với tư chất của một kẻ
gian tặc chính tông, thể hiện bằng việc “dồn vào chân tường,
quỷ kế xuất tướng”, tên dâm tặc này đã tiến một bước dài
trong việc khống chế Gia Thư, nạn nhân “chủ lực” của y nhằm
thoả mãn dương vật kinh tởm lúc nào cũng muốn bung ra khỏi
quần. Đến đây, chắc các bạn đã mường tượng được kế hoạch
thâm độc của y. Nghĩa là sau khi hãm hiếp, dày vò đã đời cô
chủ xinh đẹp, hấp dẫn, hắn cảm thấy ngày tàn của mình đã đến
nên bày ra một kế hoạch thoát thân. Vốn là nô bộc lâu năm
trong nhà Đại tá Mạnh nên y biết rõ điểm mạnh yếu của từng
người. Riêng với Gia Thư, tuy bề ngoài có vẻ hơi kiêu nhưng
bản chất hiền lành, nhút nhát và rất thương cha mẹ bởi không
phải lúc nào, cả nhà cũng quây quần bên nhau, do đó nàng có
cảm giác bất an vì với cuộc đời của một chiến binh, lằn ranh
sinh tử là rất mong manh, dù cha cô là một Đại tá rất có vai
vế trong quân đội nhưng ông ấy thích ra chiến trường chỉ huy
hơn ở bộ tư lệnh. Biết được điểm yếu đó, Nông tặc đã hăm dọa
sẽ giết mẹ cô đầu tiên, chặt đầu bà và yếm bùa cho ông Mạnh,
người yêu của cô là trung úy Sơn chết bất đắc kỳ tử và đối
với bản thân nàng thì sẽ bị lột da đầu. Gia Thư vô cùng
khiếp đảm và cô tin là hắn sẽ làm như thế thật. Dù không tin
chuyện bùa ngải nhưng hắn dọa giết bà Lê rồi chặt đầu làm
cho nàng kinh khiếp và quan trọng nhất, là nàng đã bị ám ảnh
bởi những phản ứng điên dại của hắn trong phòng tắm, cái
nghiến răng ken két, con mắt rong lên những cái nhìn khát
màu, bàn tay đầy gân guốc bóp gần như nát cổ tay nàng khiến
nàng hiểu ra hắn không hề hù dọa xuông. Thế nên, trong tột
cùng bấn loạn, nàng phải chấp nhận như một điều kiện đánh
đổi sự sống cho gia đình nàng. Khi thấy nàng bầm dập tả tơi,
Phan Nông nghĩ ra kế đổ lỗi cho trung úy Sơn, bịa ra chuyện
hai người chia tay, Gia Thư dầm mưa về nhà nên bệnh, nhưng
sự thật như chúng ta đều biết nàng bệnh là do hắn lôi nàng
vào phòng tắm dội mấy thùng nước buốt lạnh xuống cơ thể đang
hoảng loạn của nàng rồi mặc cô chủ đang run cầm cập, hắn tha
hồ đay nghiến, hù dọa cho đến khi nàng ngất đi vì kiệt sức.
Hắn cũng muốn nhân việc này, mượn tay bà Đại tá hạ thủ anh
sĩ quan trẻ tuổi dám hớt tay trên của hắn và để ngăn ngừa
hậu quả về sau. Thật là một tên cáo già thâm độc. Ta cũng
nên biết rằng, lúc đầu khi đang sợ sệt cái giá phải trả thì
hắn chỉ nghĩ là làm cách nào cho Gia Thư không vạch trần tội
lỗi tày đình của hắn, điều này có thể thực hiện được khi
dùng chiêu hăm dọa nhưng cái thân người tiều tụy nóng sốt
của nàng thì không có lý do gì để bào chữa, chẳng lẽ ở trong
nhà mà bệnh và hốc hác, xanh xao như thế này nên hắn mới
ghép chuyện trung úy Sơn vào xào nấu mùi tiểu thuyết ba xu
rồi bắt “diễn viên” phải thuộc tuồng, mặc cho “kép phụ” sắp
lãnh chịu hậu quả từ ….trên trời rơi xuống !
Quả là một thâm chiêu “vô tiền khoáng hậu” !
Bà Lê đã dính một đòn quá độc mà người trực tiếp “nối giáo
cho giặc”, trớ trêu thay, chính là nạn nhân. Có nhiều cách
lý giải về hành động đó của Gia Thư. Vì nàng chỉ là một cô
bé mới mười tám đôi mươi, cộng với quá trình trưởng thành
luôn ở trong sự nuông chiều, thiếu sự va chạm “thực tế khắc
nghiệt” nên giờ đây, khi đụng phải một thảm kịch vô cùng
kinh hoàng, nàng như “hồn siêu phách lạc”, khí chất thông
minh, lanh lẹ thường ngày không còn chút cơ hội tồn tại
trong một thể xác suy kiệt, một tinh thần bấn loạn, hãi hùng.
Nàng giống như một trái cam đã bị vắt hết nước ( về mặt tinh
thần ). Nhưng thể xác tươi trẻ nàng vẫn còn quá đỗi hấp dẫn
cho cơn thèm khát bệnh hoạn của tên dâm tặc thâm độc. Nàng
quá nhút nhát để tố cáo “kẻ thù”, dù việc ấy chỉ cần trong
tíc tắc, đơn giản rằng kể từ giờ phút bị đè ra hãm hiếp và
sau đó, bị khủng bố tinh thần, nàng đã đánh mất hoàn toàn
bản năng phản kháng. Gia Thư vẫn sống, vẫn xinh đẹp, hấp dẫn
song đó chỉ là “một con manueque” biết cử động. Nàng sống
bằng sự ám ảnh triền miên về đêm giông bão đó, “nửa tỉnh nửa
điên”, gieo mình cho “chú Nông” muốn hành hạ ra sao cũng cúi
đấu vâng phục. Nàng chỉ thực sự hồi sinh, thực sự có cuộc
sống của một con người, là khi nàng tự tay kết liễu cuộc
sống thú vật của tên dâm cuồng một cách đẫm máu nhất, mà
người thường khó ai làm được. Nhưng từ đây cho đến lúc ấy là
một khoảng thời gian không hề ngắn cho một cuộc sống, một
thanh sắc bị vùi dập tả tơi như chiếc lá chơi vơi giữa bão
biển.
Bi kịch chỉ mới kéo tấm màn đen đúa của nó lên. Nạn nhân
tiếp theo của “trò chơi bỉ ổi” này là chàng trung úy tội
nghiệp Huỳnh Văn Thế Sơn. Thật ra, tôi cũng không rõ Gia Thư
và Thế Sơn quen nhau như thế nào, mặt khác dù biết anh đang
định cư ở Toronto nhưng cũng không tiện khơi lại quá khứ đau
buồn với một người chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống (
bị mất một tay trong một lần dẹp loạn đám VC đội lốt sinh
viên ) nên phải thông qua những kênh thông tin đáng tin cậy
khác, tôi mới hiểu rõ hoàn cảnh đưa đôi trai tài gái sắc này
đến với nhau.
• “NGÀY TA QUEN NHAU !”
… đó là một ngày mưa rả rít đầu tháng 4/1973. Thế Sơn tham
gia party tại nhà một người bạn. Em gái của người này là bạn
thân của Gia Thư. Trong buổi tiệc ấy có khoảng độ năm sáu
chục người, đa số là giới trẻ và trí thức. Tất nhiên, trong
số đó, Gia Thư và bạn cô là ít tuổi nhất, song rất nhiều anh
chàng đã “tim anh mất điện trong phút giây” khi chiêm ngưỡng
vẻ đẹp duyên dáng và thùy mị của Gia Thư. Và sau đó, họ
không nấn ná gì để “xáp lá cà” người đẹp. Không khí buổi
tiệc tuy náo nhiệt nhưng không làm Gia Thư cảm thấy hào hứng
vì đột nhiên trở thành “cây đinh” tại nhà gia chủ. Không
phải là thiếu gái đẹp nhưng quả thật, nếu so sánh từ vóc
dáng, cách ăn mặc, trang điểm đến vẻ kiều diễm thì họ phải
“tâm phục khẩu phục” cô gái trẻ và tự “mặc cảm” cho sắc xuân
của mình. Hết người này đến kẻ kia “nhá” Gia Thư. Buổi party
này, vì thế trở nên khá đặc biệt vì tuy mỗi người đều làm
việc riêng nhưng chốc chốc, họ lại “địa” nàng. Sướng nhất là
những gã độc thân, tha hồ “tán” còn những chàng lỡ đi cùng
“ghệ” thì chỉ còn biết “nhìn em mà anh thèm chảy nước miếng”.
Gia Thư tuy lúc ấy chỉ tròm trèm 18 nhưng cơ thể đầy đặn như
phụ nữ hai mươi. Nàng mặc một chiếc đầm xanh lạt ôm xiếc
vòng eo nhỏ, xẻ một bên như xường xám, làm nhiều “khứa” muốn
lòi mắt khi thấy đôi chân “trường túc bất chi lao” trắng
hồng hấp dẫn. Khuôn mặt make up rất ít. Chỉ đánh nhẹ ít phấn
hồng. Khác với cô bạn rất lấy làm hãnh diện “ké” bạn mình
khi có nhiều chàng đeo, Gia Thư chỉ muốn chuồn sớm khỏi dạ
tiệc vì nàng vào đây, thú thật, cũng muốn tìm một “hào hoa
công tử” nào đó, giống với chân dung một người yêu lý tưởng
mà nàng hay nguyện cầu. Thế nhưng, xung quanh nàng là những
gương mặt tuy cũng đẹp mã nhưng lại hơi giống… sở khanh. Dù
là “nai tơ” trên tình trường nhưng nàng rất kỵ những lời có
cánh, do đó chàng nào dùng “khẩu chiêu” đều rớt đài. Cái
cách nàng ừ hử cho qua chuyện khi bị mấy “anh zai” cua làm
cho mấy gã quê độ, tự tìm đường biến. Tất nhiên, nếu bọn họ
biết được thân thế của nàng thì dù có cho vàng, họ cũng “xin
cho em đường sống”. Đúng như cách đánh giá của Gia Thư về
đàn ông “miệng dẻo”, bản chất “sát gái” lộ rõ khi họ cứ
“chiếu tướng” bộ ngực căng phồng của tiểu thư nhà Đại tá,
lúc bị nàng bắt gặp ánh mắt “cú vọ” thì mấy gã giả lã cười
xã giao, còn quê độ thì tự biến. Mà như vậy cũng đúng, cua
không xong, biết khi nào “tái ngộ cố nhân”, thôi thì cứ “rửa
mắt” được lúc nào hay lúc ấy. Nhìn “hai trái cam” mộng chín
mà nhiều anh cứ ước ao mình được một lần “hái quả”. Gia Thư
sau khi bắt quả tang những ánh mắt thiếu đứng đắn đó đã cảm
thấy mắc cỡ và bị xúc phạm nên đòi về. Nhưng đó là nàng còn
chưa biết có những “camera” “zoom in” cận cảnh hai cái mông
to tròn của mình từ phía sau. Đường viền của quần lót nổi
lên rõ rệt sau lớp vải mỏng, hậu quả là nhiều anh chàng phải
lủi ra góc vắng nào đó hoặc đi vệ sinh ( chắc để “bắn máy
bay” ) khi phermatur quần họ chực bung ra vì chịu không nổi
“cây cột muốn nổi loạn”. Họ muốn lánh đi chỗ khác vì sợ bàn
dân thiên hạ thấy quấn mình bỗng xuất hiện “một khối u”. Cặp
vú căng tròn, đôi mông chắc bự thường chỉ đi kèm với những
cô gái lả lơi, đĩ thỏa nhưng khi nó xuất hiện trên cơ thể
của một cô gái có nét đẹp trong sáng, khả ái, thùy mị như
thiên thần thì chính điều “bất bình thường” ấy lại có một
mãnh lực thôi miên điên cuồng đối với bất kỳ gã đàn ông nào.
Nếu không vào tù vì tội hiếp dâm thì có lẽ họ sẵn sàng “làm
thịt” Gia Thư, một cô gái vẹn toàn- trẻ, đẹp, hấp dẫn. Nói
cho rõ thêm, ở thời điểm ấy, kiếm được một cô gái mười tám
mà “đầy đủ đồ chơi” như Gia Thư có xác xuất 1/ 1000. Cộng
với sắc đẹp thiên phú, nàng đi đâu là khối kẻ chết đến đó.
Có lẽ do di truyền của ông Mạnh là người cao to, vạm vỡ và
điều kiện dinh dưỡng đầy “bơ sữa” nên Gia Thư mới “khác
người” như vậy. Nhưng bất hạnh thay, như các bạn cũng biết,
vì sự “đẹp người, đẹp mặt” này mà nàng phải trở thành nạn
nhân, hứng chịu những cơn bão lửa dâm cuồng của “chú Nông”.
Trở lại không khí buổi dạ tiệc, lúc này ngoài trời mưa vẫn
còn ào ạt, Gia Thư đành lẫn vào một chiếc bàn, khuất nơi góc
nhà để tránh “ra-đa” của những gã háo sắc. Nàng vừa quê, vừa
tức, vừa hối hận vì nghe “lời đường mật” đến đây. Nàng thầm
phỉ báng những tên đàn ông “mất tư cách” kia và cảm thấy
“sợ” đàn ông thật sự. “Có lẽ không tên đàn ông nào trên thế
giới này là tốt cả !”. Sau một hồi “xa lánh cạm bẫy”, Gia
Thư để ý đến một anh chàng cầm ly Champange đang đứng bên
cửa sổ, trầm ngâm nhìn mưa. Anh ta đứng lặng yên, mặc cho
không gian xung quanh thật rộn ràng. Điều đó gây sự chú ý
đặc biệt của Gia Thư. Nàng cố nhớ lại là trong số những tên
định cua nàng lúc nãy, không có anh chàng này, nó càng khiến
Gia Thư tò mò hơn. Trông từ xa, anh ta khá đẹp trai, chỉ mặc
áo chemise, đeo cravate. Nhưng theo nàng, anh ta đã có điểm
hơn những người khoác vest sang trọng mà “ba hoa chích choè”
kia. “Thật ấn tượng !”. Nhưng nàng không thể chủ động làm
quen anh được, phần vì ngại, phần vì… nhát. Lúc ấy, một điệu
Vanse nồng nàn vang lên. “Hay là thử mời anh ta nhảy” nhưng
ý nghĩ đó lập tức bị loại bỏ vì “con gái ai làm vậy”. Nhưng
trong lúc “bế tắc”, nàng tìm được “diệu kế”. Gia Thư đứng
dậy, từ tốn đi về phía chàng trai, băng qua nhiều đôi đang
ôm nhau lã lướt. Anh ta vẫn đứng đấy, thoáng giật mình khi
có một cô gái xinh đẹp xuất hiện gần bên. Hai người đứng bên
cửa sổ, cách nhau vài gang tay. Họ im lặng, đang nhìn mưa
bay ?. Không, chàng trai và cô gái đang “tư duy”. Gia Thư
thì “sao lâu vậy anh ?”, Thế Sơn “sao quen em được bây giờ
?!”. Và cuối cùng, không khí “nặng nề” kết thúc chỉ bằng một
câu nói “anh mời em nhảy nhé !”. Kế hoạch thành công. May
cho họ, là bản nhạc chưa kết thúc. Tay trong tay, họ dập dìu
trong men say, trong sự choáng ngợp về nhau. Một cảm giác ấm
áp, êm dịu khiến hai con tim ngỡ như đã đồng địu tự lúc nào.
Và đôi trai gái càng say đắm hơn nữa trong điệu Slow tình tứ.
Quả như Thượng Đế đã kết hợp họ trong tíc tắc. Từ những
người xa lạ, chỉ bằng một câu nói, họ đã gần gũi nhau nhiều
hơn. Và từ từ, cảm giác “tiếng sét ái tình” càng rõ rệt,
nhất là đối với một cô gái mới lớn nhiều mơ mộng như Gia Thư.
Họ dành cho nhau những cái nhìn nồng ấm, những nụ cười thân
thiết. Và quan trọng hơn, dù chưa biết gì về nhau, nhưng họ
cần có nhau. Tình yêu giữa Gia Thư và Thế Sơn khởi đầu như
vậy ! Thật đẹp ! Thật lãng mạn !. Anh trung úy Cảnh sát dã
chiến nào ngờ người đẹp trong tay mình chính là cô con gái
rượu của ông Đại tá vang danh bốn vùng chiến thuật. Cô tiểu
thư đài cát nào ngờ từ giây phút đắm đuối này sẽ vô tình kéo
“người yêu đầu đời” vào “số phận bi ai” sau này. Họ gắn chặt
số mệnh vào nhau từ giây phút ấy, mặc cho bao con mắt hiềm
khích, tị nạnh xung quanh. Thế giới dường như dành riêng cho
họ...
Sau “ngày tình yêu” ấy, họ trở thành một đôi không thể tách
rời, ngay cả khi Thế Sơn biết được gốc gác “cành vàng lá
ngọc” của Gia Thư. Không gì có thể chia lìa được họ, kể cả
sự khác biệt sâu sắc về đẳng cấp, duy chỉ có một thứ, mang
tên “Phan Nông”. Thứ dơ bẩn ấy đã chà đạp lên số phận của
hai người, đáng phẫn nộ nhất là nó đã đem đến một kết thúc
bi thảm cho một tình yêu trong sáng và mặn nồng…
• SỐNG CÙNG QỦY DỮ
Phải vài ngày sau “biến cố đêm giông bão ấy”, Gia Thư mới ổn
định đôi chút về mặt tinh thần. Thân thể cô đã gần như hồi
phục, không còn buốt rát nơi âm đạo nữa và những vết bầm
trên cơ thể đã mờ đi. Nằm suốt mấy ngày trên giường bệnh,
tay chân cô uể oải. Gia Thư không muốn và cũng không dám
nghĩ tới những chuyện đã qua nữa vì cứ mỗi khi nghĩ về chúng
thì những ám ảnh kinh hoàng đêm đó lại hiện về, nhất là
những sự đau đớn khi bị tên Nông nốc con cặc cứng dài vào âm
đạo nhỏ xíu mà dập liên hồi. Nàng cố tình lãng tránh nó đi
và chấp nhận phó mặc cho “chú Nông” hành hạ. Thư biết những
ngày sắp tới sẽ rất kinh khủng nhưng nàng phải biết chấp
nhận. Lúc này, trong đầu nàng, chỉ là một sự phục tùng tuyệt
đối và ngoan ngoãn “chú Nông” bởi sự sợ hãi quá lớn, đã trấn
áp những suy tính phản kháng, kể cả buột phải hy sinh tình
yêu với trung úy Sơn. Bằng cách lánh mặt, Thư cầu mong cho
anh quên mình đi vì cô không còn xứng đáng nữa và hy vọng mẹ
mình giữ đúng lời hứa. Cô nghĩ, cuộc đời mình kể như rẽ sang
một bước ngoặt mới. Đó là sự an bài của số phận và cô phải
chấp nhận. Và thế rồi, Gia Thư bắt đầu một cuộc sống mới-
sống cùng qủy dữ…
Hai tuần sau đó, Phan Nông không hề chạm đến Gia Thư. Hắn
không phải tốt lành gì. Hắn để nàng bình yên vì chờ nàng hết
sốc và bình phục hoàn toàn thì mới “xử” tiếp. Trong suốt hai
tuần đó, hắn vẫn đưa đón nàng đi học đều đặn nhưng thái độ
thì đã không còn “chủ-tớ” nữa. “Hôm nay khỏe chưa ? ăn sáng
chưa ? uống thuốc chưa ? trễ giờ rồi, đi học nhanh lên, nấn
ná gì nữa đây !”. Đại loại những câu nói mà kẻ trên cơ
thường dùng. Còn Gia Thư thì nàng cố tránh mặt hắn, hắn hỏi
thì nói, không thì thôi. Bây giờ, Phan Nông, một tên xấu xí,
đen đủi, mắt hí, dốt nát nhưng xảo quyệt “lên đời chủ”. Gia
Thư, tiểu thư đài cát, diễm lệ, “điện nước dư thừa” xuống
chức “nô tì”. Éo le thay !. Trong thời gian chờ đợi này, với
“khí lực” xung mãn của mình, hắn tạm thời “tự xử” theo
“truyền thống”. Cái chai đựng tinh trùng của hắn càng đầy
thêm. Mỗi khi tự xử, hắn đều mường tượng đến Gia Thư, đến
những “cảm giác lạ” hắn đã “thử qua”, không còn như lúc
trước, “bắn máy bay” mà không biết “máy bay” hình dạng,
“cứng mềm” ra sao. Càng tưởng tượng, hắn càng sung sướng,
tưởng “những thành quả” vừa gặt hái được chỉ là… giấc mơ.
“Ôi ! Trời ơi ! Cuộc đời sướng quá”, hắn giở giọng cười đểu
cáng lên tự thưởng “công” mình.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn, sau hai tuần xài hàng “giả”,
và thấy Gia Thư lại mơn
mỡn như trước, hắn không còn chịu nổi nữa. Và thế là, một
buổi sáng kia, “qủy dữ” bắt đầu hành động. Phan Nông dậy sớm
hơn thường lệ, hay đúng hơn, đêm qua hắn trằn trọc chờ trời
sáng để “xả khí”. Sáng nay cũng như mọi bữa, đúng 6h, Gia
Thư dậy. Sau đó, nàng xem trước bài học hôm nay và thay áo
dài, chuẩn bị tập vở đến trường. Sau khi đóng cửa phòng,
nàng đi cầu thang xuống lầu. Theo thông lệ, “chú Nông” tạm
thời kiêm chức đầu bếp, dọn sẵn khi mì ốp la, khi tô phở chờ
cô chủ xuống dùng điểm tâm rồi lên xe hơi đến thẳng trường
Gia Long gần đấy. Nhưng lần này, “chú Nông” không đứng bên
bàn ăn chờ Gia Thư xuống, bởi hắn đang… núp trong gầm cầu
thang. Gia Thư vẫn tự nhiên đi xuống, không biết “tai họa”
đang đón chờ. Nông tặc người nóng như lửa, con cặc trong
quần hắn cương lên cứng ngắc, muốn đâm lủng cả cái quần đùi
hắn cố tình mặc để dễ bề manh động. Hắn hồi hộp chờ Gia Thư,
từng bước, từng bước xuống lầu. Khi nàng xuống đến chân cầu
thang, định đi ra bàn ăn bên ngoài thì bất ngờ, tên Nông lao
ra vồ lấy nàng từ phía sau và kéo vào gầm cầu thang. Gia Thư
hoảng hồn ú ớ vì hắn đã bịt miệng nàng lại, tay kia hắn bóp
vú nàng liên tục như bóp kèn. Khi lôi Thư đến bức tường
trong gầm cầu thang, Phan Nông trở ngược ra phía trước. Một
tay bịt miệng nàng, tay kia hắn xé toạc áo nàng, mấy cúc áo
văng ra. Lúc này, Gia Thư đã nhận ra tên dâm tặc. Hắn nhanh
như sóc, úp đầu vào bộ ngực Gia Thư mà cạp, mà bú liên tục.
Theo phản xạ, Gia Thư nắm tóc hắn giật mạnh ra. Đang thỏa
mãn mà bị nắm tóc giật lên, hắn điên tiết, đưa tay bóp mạnh
cổ Thư nhưng chỉ nhằm hù dọa. Một tay bịt miệng, một tay bóp
cổ Thư, Nông tặc trợn tròng hai con mắt, nghiến răng “Câm
mồm ! Muốn tao giết mày hả ?”, hắn phùng mang trợn mắt, mặt
đỏ bừng. Gia Thư thấy vậy, khiếp vía ú ớ không ra lời. Nàng
nhìn hắn nửa hoảng hồn, nửa van lạy. Thấy nàng bủn rũn, có
vẻ quy hàng, hắn tiếp tục nghiến răng “mày phải để tao thỏa
mãn, nhớ chưa, hả ?”. Gia Thư khủng khiếp nhất cái gằn giọng
nghiếng răng rin rít của hắn. Nàng run rẫy gật đầu lia lịa.
Phan Nông từ từ bỏ tay bịt miệng nàng ra. Hắn trợn mắt nhìn
nàng cảnh cáo lần cuối, thấy Thư mặt xanh như tàu lá, hắn
xung máu vồ lấy ngực nàng mà bú. Bây giờ Thư vẫn còn mặc áo
lót, hắn chưa muốn cởi ra vì muốn có cảm giác lạ. Vú nàng
vốn rất lớn nên áo lót chỉ che được phần phía dưới, còn phía
trên là hai bầu vú căng phồng, trắng trẻo, Phan Nông cạp
ngấu nghiến vào đấy. Hắn cắn mạnh quá, khiến nàng rên đau
đớn. Sợ lộ tẩy, hắn bỏ miệng ra, trên vú nàng còn in rõ
những vết răng của hắn. Trong người hắn, lửa tình sôi rạo
rực. Như con thú điên, Phan Nông lấy hai tay giựt phăng một
cái, đứt đôi cái áo lót. Dùng hai tay chụp mạnh hai bầu vú,
hắn kê miệng núc chùn chụt. Gia Thư đau đớn trước sự thô bạo
của “chú Nông”. Hết núc nhũ hoa, hắn banh miệng hết cỡ “độp
một phát” ngồm ngoàm như muốn ăn hết vú nàng, rồi le lưỡi
liếm lên liếm xuống, liếm vòng quanh bầu vú. Hắn cảm nhận vú
nàng cương lên rõ ràng. Gia Thư buông xuôi, mặc cơn dâm
cuồng của hắn. Nàng biết mình đã bắt đầu hứng chịu dục vọng
bệnh hoạn của hắn. Hai dòng nước mắt Thư trào ra, nhỏ xuống
đầu tên cuồng tặc đang ngoạm vú nàng. Hình ảnh thật cay đắng
và ray rứt. Sau vài phút bú vú đã đời, Phan Nông lột chiếc
quần dài cô chủ ra, và tất nhiên, quần lót cũng chung số
phận. Hắn qùy xuống trước chùm lông đen mướt của nàng, ngắm
ngía vài giây rồi ụp mặt vào bú lia bú lịa. Hắn cầm chân
nàng banh ra một bên để “ăn khô mực” nhưng có lẽ thấy cách
này… mỏi cổ quá nên hắn bắt nàng quay người lại, chống tay
vô tường, đưa mông ra. Trước cặp mông to bự, hồng hào của
Gia Thư, hắn bóp mấy cái cho sướng tay, rồi úp mặt vào âm
vật mà bú. Cái lưỡi nham nhám của hắn thọc sâu vào âm đạo
ngọ ngoạy rồi hắn banh chim nàng ra, liếm hai mép và nhắm
ngay “hột le” mà đánh lưỡi. Gia Thư chịu không nổi, nàng run
bần bật, bỗng giật người lại không cho hắn bú nữa. Nàng nói
“cho tôi đi học đi… hôm nay kiểm tra!”. Hắn đứng lên, miệng
dính đầy nước nhờn “câm mồm !”. Phan Nông tuột quần xuống,
con cặc bung lên trời. Gia Thư xám mặt. Hứng chí quá, hắn
lột luôn áo ra. Hắn vung tay ôm chặt lấy nàng, vòng tay
xuống bóp mông nàng. Hai thân thể trần truồng ôm nhau. Vừa
bóp mông, vừa bú vú nàng làm hắn quá nứng, không chịu được
nữa hắn đè đầu nàng xuống nhưng Gia Thư không chịu. Hắn
trừng mắt đe nẹt rồi dùng hai tay ấn mạnh đầu nàng xuống.
Gia Thư bị Phan Nông ấn xuống dưới hạ bộ. Nàng hiểu ý hắn
định làm gì nhưng nàng vẫn chần chừ không chịu bú cặc hắn dù
hắn ấn con cặc liên tục vô miệng nàng. Gia Thư cảm thấy ghê
tởm cái vật đen đui, ghớm ghiếc ấy. Nhưng tên người dân tộc
cứ ấn mạnh cặc hắn vào miệng nàng. Mùi hôi thối của dương
vật xông thẳng lên mũi nàng. Cái đầu khất cứ chạm vào môi
nhưng nàng chưa chịu há miệng ra ngậm nó. Nhưng chẳng được
bao lâu thì Gia Thư chịu thua. Vì mùi hôi của dương vật cứng
ngắc nên nàng không thể thở bằng mũi được, vừa há miệng ra
thở thì bị ngay “khúc củi” tọng vào. Tên Nông thật biết chớp
cơ hội. Hắn ghị chặt đầu nàng, do đó con cặc chui sâu vào cổ
họng. Gia Thư nôn lên muốn sặc vì mùi hôi khủng khiếp của
dương vật. Nàng không thể chịu nổi nữa. Lúc ấy, Phan Nông
nắc cặc vào miệng nàng liên hồi. Hai tay nàng cào cấu chân
hắn tóe cả máu vì nàng không thở được nhưng hắn thì cứ mặc.
Nắc thêm vài cái chạm cổ họng nữa, thấy nàng đẩy mạnh mình
ra, biết Gia Thư thở hết nổi, hắn mới lấy “kèn” ra khỏi
miệng nàng vài giây. Gia Thư như từ cõi chết sống dậy, thở
hổn hễn. Nhưng chưa được mấy chốc thì hắn lại nhét cặc mình
vào miệng nàng hòng nắc tiếp. Hai tay ghị đầu ấn vào, nàng
hết đường thoát. Nhưng có một điều lạ là tự động, nàng đưa
hai tay lên bóp mông hắn, giống như một hành vi thỏa hiệp.
Chắc sướng quá, Phan Nông buông tay ra, ép đầu Gia Thư dựa
vào tường nắc tiếp. Hắn chống hai tay vào tường, nhấp cặc
mạnh bạo vào mồm Thư. Hắn càng nắc mạnh, cô càng bóp chắt
mông hắn, hắn khoái chí, nắc mạnh hơn nữa. Gia Thư càng cố
né bao nhiêu cặc càng vào sâu miệng cô hơn nữa. Tên Nông vốn
thích được bú cặc hơn cả giao hợp nên hắn đặc biệt khoái trò
này. Cảm giác “cây hai” nóng ấm trong miệng một cô gái trẻ
đẹp và đang bị “hiếp dâm” làm hắn thích thú nhưng không dám
rên, sợ bà Lê nghe thấy. Oái ăm là khi con gái mình đang bị
cưỡng hiếp thì bà Lê, dù dậy rồi nhưng lại đang… thủ dâm
bằng dương vật giả do mấy bà bạn qủy ma tặng. Con dưới lầu
bị hãm hiếp, mẹ phía trên đang quằn quặi tự xử. Thế đấy, chỉ
cần bà đi xuống một lúc thôi thì cô con gái cưng đâu phải
chịu nhục nhã một thời gian dài nữa. Định mệnh ! Bây giờ
đồng hồ chỉ 6h45, hắn đã hiếp Thư hơn nửa tiếng rồi. Con cặc
ngập sâu trong miệng Thư làm hắn khoái chí. Nhưng hắn cũng
muốn đụ Thư nữa nên nếu cứ như vậy thì sẽ xuất tinh mất. Do
đó, Phan Nông kéo Thư lên, bắt nàng quay người vào tường,
đưa mông ra để hắn “quất” kiểu chó. Gia Thư nãy giờ rã rời
thân xác, nhất là miệng nàng mỏi nhừ, ngậm lại còn đau, tất
nhiên là “hồn bay lên trời”, mặc tên Nông cứ nắc “hàng” vào
miệng mình hùng hục. Bây giờ hắn dựng nàng dậy, nàng tưởng
hắn tha cho mình nhưng khi hắn bắt nàng quay vào trong, nàng
phát hoảng, “hồn về thực tại”. Vì Gia Thư biết, “chơi” miệng
còn đỡ chứ một khi đã “đụ” thì nàng tới số. Kinh nghiệm lần
trước, chim nàng nhỏ vậy mà tên dã thú “đóng hộp” lia lịa
làm nàng thiếu điều tắt thở. Âm đạo còn buốt tới bây giờ vậy
mà hắn lại sắp “tái diễn” trò cũ, nàng hoảng sợ co người lại
van xin hắn nhưng… nhằm nhò gì. Phan Nông chịu hết nổi nên
hắn chụp mông nàng quay lại. Hắn ấn mạnh “cây súng” cái bụp,
lút cán. Gia Thư rú lên kinh hoàng. Bà Lê đang nhắm mắt
hưởng khoái lạc thì giật mình choàng dậy. Bà định thần vểnh
tai lên nghe ngóng thì không thấy động tĩnh gì nữa, chắc mẫm
mình… hoang tưởng, nằm xuống “xử” tiếp. Còn sớm chán, phải
9h bà mới ra chợ. Bà trách thầm “con Liên mày lên sớm dùm bà,
bà đi chợ như vậy thì… mất hứng hết !”. Còn “chú Nông” sau
khi Gia Thư hét lên như vậy, hoảng hồn, đưa tay bịt miệng cô
chủ lại. Do phải chồm tới, với tay ra trước bịt miệng Thư
nên hạ bộ hắn càng áp sát vào mông Thư. Hắn cạ hai hòn dái
vào đôi mông mềm mại của nàng càng khiến hắn hứng bạo. Cặc
hắn đã chạm tử cung nàng nên hắn nắc mấy cái là đã muốn ra.
Dù muốn đụ nữa nhưng trong hoàn cảnh “hai trứng cút” bị đôi
mông ép sát khiến tinh khí chợt bùng ra nên hắn đành chấp
nhận “hốt hụi chót”. Nếu hắn không “diệt khẩu” Gia Thư thì
thoải mái “thông xilanh” rồi nhưng hắn không dám mạo hiểm bỏ
tay ra, lỡ cô chủ chơi cú nữa thì đời hắn đi tong. Biết thế
nên hắn dập mấy cú chót vô cùng mạnh bạo, không những chạm
đến tử cung mà còn muốn xé tử cung ra nữa. Gia Thư lúc này
rất đau đớn nhưng đỡ một cái, là nước nhờn nàng ra nhiều,
“bôi trơn” súp-páp dài gần 20 cm nên đỡ phần nào. Nàng cảm
giác âm đạo bị nông ra quá khổ, phải chứa đựng “quái vật”
“tìm hiểu thị trường”. “Pụp-pụp”, từng tiếng vang lên khi
dái hắn đập vào mông nàng. Phan Nông dập rất mạnh, như dồn
tất cả sức bình sinh. Gia Thư quằn quại đau đớn, hai tay bấu
sát ghờ tường như muốn bóp nó ra. Nếu Phan Nông bỏ tay bịt
miệng Gia Thư ra, chắc chắn nàng sẽ hét lên một tiếng thật
lớn vì sự đau đớn nơi âm đạo quá sưc chịu đựng, chưa biết
chừng Nông tặc nghe xong “đột tử” cũng nên. Một bên ráng dập
mấy cú chót thật mạnh, một bên đang kìm nén sự tra tấn kinh
khủng. Hai sự thể ấy đối nghịch nhau như sắp bùng lên. Và
rồi… “ah , ah…”, tiếng rên cầm thú hắt ra, đồng thời một
“trữ lượng tinh trùng” được “phóng thích”, bắn thẳng với tốc
độ ánh sáng vào tử cung Gia Thư. Hắn rùng mình khoái lạc.
Cảm giác xuất tinh thật không gì trên đời này so sánh được,
nhất là khi chịu đựng quá lâu. Cảm giác dồn nén được “giải
phóng” khiến trong khoảnh khắc đó, hắn là kẻ sung sướng nhất
trần gian. Còn Gia Thư, khi “chú Nông” xuất tinh xối xả vào
cửa mình nàng, theo phản xạ, hắn buông tay nàng ra, thế là
sự dồn nén “âm lượng” của nàng cũng được giải thoát nhưng
không to lắm.“ AHHHHH…”, nhưng Phan Nông cũng mặc vì hắn
đang trên cõi bồng lai và cặc hắn vẫn cắm vào âm đạo nàng.
Khi cặc hắn được rút ra, một lượng nước nhờn theo đó tuôn ra
ào ạt. Gia Thư đổ sụp xuống, nằm sóng soài trên nền gạch.
Chim nàng đau buốt nhưng có vẻ như nó đỡ hơn nhiều so với
lần trước. Nàng chỉ đau đớn về thể xác, nàng không khóc,
không nghẹn ngào nữa vì nàng đã chấp nhận số phận. Vùng kín
nàng như tê buốt. Rã rời, nàng nằm im bất động. Tên dâm tặc
sau khi thoả mãn xong cũng gục xuống trên người nàng. Hai
cái thân thể như xác chết chồng lên nhau. Giá như lúc này bà
Lê xuất hiện thì cuộc chơi đã kết thúc. Nhưng đó chỉ là “giá
như”. Gia Thư bất động vì mệt mỏi đau đớn sau khi bị dày vò
cùng cực, nàng mụ đầu lại khi nghĩ đến chuỗi ngày sắp tới
cũng như thế này, chán chường !. Phan Nông bất động vì quá
sướng, đã vậy hắn còn cạ cạ con cu mềm nhũn lên mông nàng.
Sau vài phút, nhận ra là đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn
thốc nàng dậy. Lúc ấy là 7h15. Gia Thư mệt quá, không thể cử
động tay chân gì nữa. Nàng ngồi mà gục ga gục gật, hai cái
vú căng lên mòng mọc. Hắn bồng nàng vào phòng tắm, bắt nàng
rửa chỗ kín. Nàng đưa tay kỳ cọ thì càng thấy buốt rát,
tiếng nước xối ào ào nhưng bà Lê không nghe thấy. Nàng nói
vơi hắn muốn nghỉ học nhưng hắn không đồng ý vì như vậy, bà
Lê có thể sinh nghi. Phan Nông bắt Gia Thư lên lầu thay bộ
áo dài mới, còn bộ quần áo rách tóe kia, hắn bỏ thùng rác,
nhưng hắn giữ lại cái quần lót của nàng, chắc để “đêm đêm
ngửi mùi hương, mùi… quần lót của nàng” !. Vì vậy, hôm đó,
dù đau buốt ê chề nhưng Gia Thư phải đến trường học. Đồng hồ
chỉ 7h30, trễ nửa tiếng nhưng nhằm nhò gì, ai dám làm khó dễ
tiểu thư nhà Đại tá Mạnh.
Và đó chỉ mới là màn đầu tiên của tấn bi kịch. Gia Thư, cô
con gái rượu nhà Mạnh “man”, dù mới 18 tuổi nhưng đã “bị
hiểu” mùi cặc, sớm hơn nhiều so với bạn cùng lứa. Tâm trạng
và cảm giác Gia Thư ra sao ? Tâm lý có thay đổi không ? Nàng
nghĩ gì về chuyện quan hệ trai gái ? Phan Nông sẽ hiếp nàng
như thế nào nữa ? Số phận trung úy Sơn ra sao ? …
Xin đón đọc phần 4 của câu chuyện hoàn toàn có thật này.(Hết
Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
Phần 4)
Nhà văn Tam Nguyen Anh, San Jose.
E-mail : [email protected] |