Cuộc sống sung túc trên đất Mỹ này khiến phần lớn các bạn
trẻ đã vô tình quên đi nguồn cội, quên đi lý do hiện hữu của
mình nơi đây. Xin hãy một lần nào đó, dành chút ít thời gian
lắng nghe ông bà, cha mẹ mình khơi lại suối nguồn quá khứ để
cảm nhận được giá trị của tự do, dân chủ và tiện nghi của
cuộc sống hôm nay. Những điều đó, thưa qúy vị, được trả giá
bằng nước mắt, bằng xương máu của chính gia đình qúy vị và
của bao đồng bào ruột thịt. Họ đã hy sinh tất cả để tìm thấy
ánh sáng của hai chữ TỰ DO. Và hết thế hệ này sang thế hệ
khác, tự do và vật chất cũng đã chẳng làm nguôi ngoai hay
xoa dịu những cơn ác mộng năm xưa, thỉnh thoảng lại hiện về
trong giấc ngủ nơi xứ người. Mà ở đó, máu, nước mắt, căm hờn
cũng như tủi nhục luôn hiện hữu từng phút từng giây, trong
cuộc sống như địa ngục này…
• LÒ SÁT SINH VĨ ĐẠI
Sau ngày 30/4/1975, cái tên Việt Nam Cộng Hòa chỉ còn là quá
khứ với những hoài niệm ngọt ngào. Toàn bộ dân miền Nam bắt
đầu một kiếp sống mới của những con robot. Có miệng nhưng
không được nói, có tư duy nhưng không được suy nghĩ, tóm lại
là phải sống kiếp sống của những con rối. “Đảng” biểu sao,
làm vậy. Con gà mà đảng nói con chó, dân cũng phải gật đầu.
Không chỉ gật đầu thôi mà mặt còn phải nở nụ cười “hạnh phúc”
vì “méo mặt” là bị khép tội “coi thường Đảng vinh quang”.
Giờ đây, dân miền Nam mới thấu triệt được giá trị của Tự Do
và Dân Chủ thời VNCH. Đảng CS trở thành hung thần tàn bạo và
xảo trá. Nhân dân chúng ta, sau bút đầu bỡ ngỡ với những giá
trị cuộc sống được định nghĩa theo “ý Đảng” ( triệt tiêu và
tối giản hóa mọi quyền cơ bản con người ), đã chỉ còn biết
vâng dạ làm theo. Đảng CSVN đã lộ tẩy là một bạo đảng khát
máu chưa từng có trong lịch sử. Những thành phần tay sai xu
thời được dịp đè đầu cởi cổ dân, chúng là bọn “bồi sĩ” : văn
sĩ, thi sĩ, ca sĩ, diễn viên, tất tần tật đều làm tay sai
của cái đảng này, dù biết XHCN chỉ là thứ rác rưởi thời đại.
Không một chủ nghĩa nhân văn nào lại đem chính đồng bào mình
vào địa ngục trần gian đầy ai oán. Cuộc sống dường như không
thể nào nghiệt ngã hơn. Nỗi nghẹn ngào cay đắng cũng như núi
hờn căm chỉ còn được bày tỏ qua bao tiếng thở dài não nề và
ánh mắt buồn sầu trên những gương mặt khắc khổ. Một xã hội
thời tiền sử đang tồn tại ngang nhiên giữa thế kỷ 20…
Tính phi nhân, phi nghĩa của bọn CS ác ôn đè nặng lên cuộc
sống thường nhật của nhân dân. Từ năm 75- 85 thực sự là địa
ngục trần gian, nghiệt ngã và bi đát mà có người từng gọi đó
là “thập kỷ bóng đêm”. Chế độ VNCS bị bao vây cô lập hoàn
toàn, chỉ sống lây lất nhờ viện trợ của “anh em XHCN”. Tình
trạng “bế quan tỏa cảng” đẩy nhân dân vào cảnh khốn cùng, dù
cho Việt Nam nổi tiếng với “rừng vàng biển bạc” ( đã được CS
đổi thành “rừng đỏ biển máu )… Miền Nam biến thành một lò
sát sinh vĩ đại, mà ở đó, những con người vô tội bị hành hạ,
tra tấn và bức tử một cách có bài bản, hệ thống. Chao ôi,
chế độ XHCN ưu việt đã biến con dân VN thành những hình nhân
ốm yếu, gầy gò, mất hết sức kháng cự để chúng dễ bề cai trị.
Dân tộc chúng ta vốn coi trọng truyền thống gia phong, thế
mà giờ đây, học sinh ngay từ tiểu học đã được dạy rằng phải
tố cáo ông bà, cha mẹ, chú bác mình nếu thấy họ “phản cách
mạng”. Những tâm hồn non nớt nhất chính là mảnh đất màu mỡ
để Đảng gieo hạt giống đầu độc. Nhìn cảnh cô bé cậu bé đứng
lên “đấu tố” chính cha mẹ mình, mọi người đều rụng rời kinh
khiếp. Thế là “phong trào đấu tố” thời xưa ở Bắc kỳ đã được
Đảng CS kéo lê vào Nam kỳ. Không khí hoảng loạng, sợ hãi lan
đến mọi gia đình. Xóm giềng, bằng hữu khi xưa thân thiện nay
đều ngần ngại, cảnh giác nhau, sợ lỡ miệng nói ra điều gì
“phật ý Đảng” là đêm hôm ấy, đám bộ đội cô hồn sẽ mò vào bắt
bớ, tống giam cả nhà. Chính sách gây chia rẻ, đấu tố này
thật thâm độc. Có vậy, cái Đảng cướp bất lương này mới dễ bề
nắm đầu nhân dân. Ôi nhớ lại thời gian ấy, con người còn
thua con vật, thật khủng khiếp !
Sau ngày bị tên VC hãm hiếp, Gia Thư chính thức sống trong
vòng kiềm tỏa và đe dọa. Ngôi nhà biệt thự đường Tú Xương
trở thành điểm đến thường xuyên của bè lũ cướp ngày. Chúng
mặc nhiên hoạnh hoẹ, bày ra đủ trò để trấn áp tinh thần hai
mẹ con nàng, nhằm cướp nhà và cướp tình. Bà Lê ruột gan héo
hắt, nước mắt chảy ngược vào tim. Tiếng thét oan khiếp hôm
nào của Gia Thư luôn ám ảnh bà mọi đêm. Còn nàng thì sao ?
Thưa qúy vị, tháng 4/ 1997, kỷ niệm 22 năm ngày Quốc hận,
tôi hân hạnh được tiếp kiến trung tá Đoàn Minh Bảo, chỉ huy
trưởng tiểu đoàn 23 Dù. Ông là người có mối quan hệ thâm sâu
với gia đình Đại tá Mạnh, là bạn đồng khóa 7 Võ bị Đà Lạt (
mãn khóa 12/ 1952 ). Tính cách điềm đạm, cởi mở, ông đã cho
tôi nhiều thông tin qúy báu về cuộc đời mẹ con Gia Thư sau
ngày mất nước.
“tôi khi ấy đang bị giam ngoài Thanh Hóa, nhà cửa chúng cướp
hết, cả gia đình mấy chục người bị đày đi kinh tế mới. Trước
khi ra đi, bà nhà tôi vẫn thường ghé thăm bà Đại tá. Nhìn
hai mẹ con xơ xác, bà nhà tôi cầm lòng không được, dúi cho
vài ba ký gạo. Của cải trong nhà lần lượt bán hết, hai mẹ
con chỉ còn vài ba bộ quần áo. Bọn công an ngày nào cũng đến
quấy nhiễu, đặc biệt thằng phường trưởng, hắn luôn tìm mọi
cách giam giữ Gia Thư. Tội nghiệp con bé, phải chịu bao trò
dã man thú tính của chúng !”
Đúng như thế, kể từ ngày bị cưỡng dâm tàn bạo, cứ vài ngày
một tuần, tên Sết lại mò đến hòng “tống tình” nàng. Mẹ góa
con côi, không nơi nương tựa, đành tìm mọi cách thủ tiết.
Tên bạo dâm VC không những chỉ làm hại mình Gia Thư, hắn và
đồng bọn còn tìm mọi cách vu oan giá hoạ cho nhiều gia đình
khác để tìm cớ chiếm đoạt thân xác những nạn nhân mới. Thế
nhưng, Gia Thư là con mồi “thơm” nhất. Hắn vẫn lấy làm lạ,
tại sao chỉ còn ăn bo bo độn, mà “body” Gia Thư vẫn quyến rũ
thế ! Hiếp một lần chưa sướng, hắn còn muốn biến nàng thành
“nô tì” dài dài.
Một đêm nọ, hắn và bè lũ kéo nhau đến nhà bà Lê để “điểm
danh”. Sắp đặt trước, chúng kéo bà Lê về phường, để lại mình
Gia Thư. Biết mình gặp đại họa, bà Lê nhất quyết không đi.
Thế là chúng giở mặt cô hồn các đảng, xông vào hiếp tập thể
hai mẹ con. Đêm kinh hoàng đượm đầy tiếng la thét ai oán.
Bao người qua đường nghe thấy nhưng đều nuốt hận vào trong.
Mối thù càng sâu nặng. Bà Lê chỉ vừa 45, dáng vẻ vẫn hấp dẫn,
dù hơi còm nhom. Thế là 7 tên dâm tặc, noi gương “bác”, nhảy
vào đè “hai đồng chí nhân dân” xuống, cách nhau mấy ô gạch,
mặc sức giở trò dâm ô. Chúng xé tan nát hai bộ đồ bạc màu
của nạn nhân ra, thay nhau thực hiện hành vi đồi bại. Tên ở
ngoài cảnh giới, một tay cầm súng dài, tay kia cầm “súng
ngắn” đang “lên đạn” chờ “giao ban”. Tên Sắt gian tặc là tên
cầm đầu đồng thời “nội lực hiếp” hăng nhất. Chúng đè hai mẹ
con ra chơi đủ kiểu, hết tên này rồi tên khác. Tiếng la hét
thảm thương dần nguội lạnh. Những nạn nhân đã kiệt sức. Đau
đớn quá ! Và tên Sắt ra lệnh lôi hai mẹ con dậy, bắt họ há
miệng “thổi kèn” mình, chỉ mình hắn. “Chúng mày mà mút bùi
ông không sướng thì chết”. Gia Thư và bà Lê sau khi bị hiếp
tập thể, chỉ còn như cái xác không hồn. Mọi phản kháng,
chống cự của họ đều bị vô hiệu hóa dễ dàng bởi những tên
cuồng tặc say máu. Tên Sắt banh miệng Gia Thư ra, ấn “kèn”
vào. Một lần nữa, Gia Thư phải qùy dưới chân một tên súc
sinh để thực hiện hành động dơ bẩn nhất. Tuy “đồ chơi” của
tên dã thú này chỉ như của em bé nhưng nàng đã lợm miệng vì
mùi hôi thối nồng nặc của nó. Hắn nắm đầu nàng, ấn hạ bộ vào,
miệng nhịp “một…hai…một…hai”. Nước mắt nàng chảy xuống ướt
đẫm dương vật hắn. Sau đó, hắn đẩy đầu nàng ra, ấn đầu bà Lê
vào. Chắc chưa đã, hắn bắt hai mẹ con cùng liếm dọc theo “củ
dưa chuột” của hắn. Lần đầu tiên, mẹ con bà Lê cùng qùy dưới
chân một tên hạ đẳng để cùng thực hiện một hành vi. Hai mẹ
con áp sát đầu vào nhau, tóc tai rối bời. Hai cái lưỡi nhiều
lúc chạm nhau, gây một cảm giác kỳ cục và cay đắng. Tên đốn
mạt nhìn lên hình “Bác” đang treo trên tường ( tất cả mọi
nhà đều phải treo ), nhếch “mồm” cười đểu giã, ngụ ý nhờ có
“chính sách tàn độc” của Bác mà “chúng cháu” mới “thoải mái”
như ngày nay. Trong hình, “Bác” nhe răng lên cười “cố chơi
nữa đi các chú, Bác chẳng may ngủm sớm, các chú đụp thay
phần Bác”. Thế rồi, chẳng bao lâu, một dòng “sữa” lỏng lét (
chắc do ăn nhiều mà không đủ chất ) của “anh bộ đội cụ Hồ”
xả vào mặt mày hai mẹ con như vòi sen. Những tràng cười man
ri mọi rợ vang lên. Sau đó, khi những tiếng sặc sụa chưa kịp
dứt thì lập tức, một đống “que củi” “made by Ho Chi Minh”
đang chực chờ xung quanh lập tức táp vào. Thế là lần này,
thay vì cùng đám bạn chiến hữu, bà Lê cùng cô con gái ruột,
thay vì được mãn nguyện “làm nhạc công”, lại bị qùy dưới
chân một đám ô hợp ( thay cho đám đĩ đực khi xưa ), banh
miệng, nhắm mắt mà “thẻn kồi”. Ôi ! nhục nhã và cay đắng
biết nhường nào ! Đêm đó, hai mẹ con “được bồi bổ bằng những
tràng sữa” giặc thù. Sau khi thỏa mãn thú tính, bọn chúng
phe phẩy bỏ đi, có tên còn quên gài cả nút quần, bỏ lại hai
cái xác thối rữa về tinh thần. Những bợn tinh chảy dài trên
miệng hai mẹ con. Dù già hay trẻ, trong hoàn cảnh này, chẳng
người phụ nữ nào “còn đủ” dũng khí để mà “tận hưởng hương vị
ngọt ngào”, chẳng ói ra mật là may lắm rồi…
Bà Lê quờ quạng bàn tay lau đi những dòng tinh khô cứng trên
mặt con gái. Gia Thư ngẩng mặt lên trời, thở từng cơn nặng
nhọc như người hấp hối. Hai mắt nàng từ từ khép lại và ngất
đi. Bà Lê lồm cồm bò dậy, lết vào phòng ngủ, lôi tấm ra
giường ra. Trong tư thế lõa thể, bà trèo lên ghế, móc tấm ra
qua chốt quạt trên trần, cột lại làm thành một dây thòng
lọng. Xong bà qùy xuống trước mặt con, mọi vẻ thảm não và
tuyệt vọng đều hiện lên ánh mắt. Đó là cái nhìn của trân
trối và bi ai. Một giọt tinh trào ra, rơi lỏng tỏng trên
miệng bà. Bà nhìn lên bức di ảnh Đại tá Mạnh, lờ đờ như bông
hoa đang tàn úa. Bà không còn nước mắt để khóc nữa. Đêm nay
là quá đủ cho thanh danh và nhân phẩm của một con người, chứ
chưa nói đến một quá phụ quyền qúy như bà. Lẽo đẽo leo lên
ghế, bà Lê nhanh tay tròng thòng lọng vào đầu, như muốn
nhanh chóng vĩnh viễn quên đi thảm cảnh kinh hoàng vừa xảy
ra…
“Mẹ ơi… đừng mẹ ơi…huhuhu”, tiếng rên thảm thiết của Gia Thư
làm bà Lê chồn chân. Bà quay lại nhìn con, đứa con thân yêu
bé bỏng đang nằm dưới kia trần trụi như mình, sức tàn lực
kiệt đến nổi không bò dậy được, chỉ còn hỗn hển vài ba hơi
tàn úa. “Mẹ ơi…đừng… đừng… bỏ con…huhuhu”, tiếng khóc nức nở
quặn lòng của Gia Thư như vang dội tâm thức bà luật gia.
Tiếng khóc như thể tiếng gào, bất lực trong cơ thể bất động.
Nàng chẳng còn chút hơi sức nào để ngăn chặn mẹ mình, ngoài
vài ba tiếng réo gọi từ bản năng vốn chứa chan tình mẫu tử.
Bà Lê đắn đo. Giờ đây, bà đứng trước hai lằn ranh sinh tử,
thật mong manh, chỉ cần bà nhón chân một bước, mọi thảm kịch
sẽ kết thúc với bà nhưng hỡi ôi, nó nào đã buông tha bé Thư
đáng thương đang vẫy vùng cầu cứu ?! “không, mình không thể
chết được. Không thể bỏ bé Thư lại được. Chúa ơi, Đức Mẹ ơi,
Thánh Thần ơi… con đuối quá rồi… đuối quá rồi…huhuhu”. Bà Lê
vừa khóc vừa đưa hai tay lên nắm sợi dây ngay cổ. Gia Thư
tan nát trái tim, hồn siêu phách lạc, cô sợ mẹ mình đang
“kinh động” sẽ làm bậy…
Thế nhưng như được Ơn Trên soi sáng, bà Lê từ bỏ ý định dại
dột kia đi. Bà tụt xuống, ôm con mình. Hai mẹ con ôm nhau
khóc nửa nở như chưa bao giờ khóc. Trời đất bỗng nổi cơn
thịnh nộ, sấm chớp đánh vang trời nhưng lại chẳng có giọt
mưa nào, phải chăng tiếng khóc ai oán của hai mẹ con bà Đại
tá là trận mưa thấm đẫm nhân gian, nhuộm đầy máu, oan khốc
và bi thảm nhất ?
“khăn tang nào che ngang đầu những kiếp người một đời giông
bão ? trong binh lửa, giữa oán thù hằng cầu mong đến khi
bình an… Ai đâu ngờ, sau tiếng súng, đời lại thêm một thời
nát tan. Non sông buồn, đã điêu tàn, thêm máu lệ chứa chan
một lần…” ( nhạc phẩm “TÔI CỐ BÁM” - nhạc sĩ Nguyễn Đình
Toàn )
Đầu những năm 90, chính quyền CS bắt đầu mở cửa cho Việt
kiều về nước. Một số ít bắt đầu lục tục về thăm quê hương,
dù trong lòng vẫn thấp thỏm nơm nớp lo âu. Chỉ cách đây
không lâu, chúng còn gọi họ là “bọn phản bội tổ quốc” ( ?!
). Trong số ít người tiên phong ấy, bạn tôi, trung úy Đồng
Khôi Nguyên, tiểu đoàn 5 Thủy quân lục chiến, có kể lại một
câu chuyện cảm động tại quê nhà như sau :
“Đầu năm 1992, mình về thăm Sài Gòn. Đi trên đường phố, lòng
dạ không khỏi xốn xang. Thủ đô năm xưa giờ đói nghèo lạc hậu
không thể tả. Đường phố bát nháo, thỉnh thoảng mới có vài
chiếc xe hơi. Đa số dân đi xe đạp hoặc khá hơn là ba chiếc
Dame cũ. Ai cũng ốm tong ốm teo, mặt mày hốc hác. Người buôn
gánh bán bưng tràn lan khắp đầu đường cuối hẻm. Có một lần,
mình dẫn vợ con vào một quán phở. Đang ăn thì có một ông bán
nhang, cụt một giò, lê lết bước vào mời chào. Mình ngoắc ông
ta lại, định biếu một số tiền nhưng trời ơi, khi lại gần mới
nhận ra, đó là trung tá Lê Nguyên Minh, tiểu đoàn trưởng cũ
của mình. Mình mừng quá ôm chầm lấy ông. Nhìn vị chỉ huy tàn
phế, tóc tai bạc trắng, mình không thể ngăn được nước mắt.
Mình mời ông ăn một tô phở đặc biệt, nhìn dáng vẻ của ông,
mình biết ông rất nghèo khổ. Ôi vị chỉ huy anh dũng ngày nào,
giờ tàn tạ như thế sao ?! Mình hỏi “trung tá vẫn nhớ em chứ
?”. Ông nheo mắt nhìn mình, có lẽ thời gian đã xóa mờ tất cả.
Mình nói “em là trung úy Đồng Nguyên Khôi, trung đội trưởng
trung đội 2 tiểu đoàn 5 Thủy quân lục chiến của trung tá nè.
Hồi đó đánh trận Cổ Thành, lúc trung đội 2 Phượng Hoàng của
em bị bao vây, trung tá đã nhào vô kéo em đang bị thương,
lôi ra ngoài đó… trời, trung tá không nhớ em sao ?” vừa nói
mình vừa muốn khóc. Vợ con, mọi người trong quán đều dòm
mình nhưng mình chẳng quan tâm ai cả. Lát sau, trung tá nói
“A, cậu Khôi “cắn vá” phải không ?”. Mình mừng rỡ kêu lên
“dạ đúng rồi, em nè trung tá” ( trung úy Khôi, hai tay đều
bị “cắn vá” ). Nước mắt tuôn rơi, mình xúc động quá, sau đó
mời trung tá ra một quán cà phê, hai tướng sĩ cùng tâm sự.
“nhìn trung tá bây giờ, em đau lòng quá !”. Trung tá cười
buồn “biết sao bây giờ hả cậu ? Mình cũng mừng cho cậu cũng
như những anh em khác đã được an cư lạc nghiệp”. “Trung tá
bị thương năm nào vậy ?”. “Sau khi VC chiếm Sài Gòn, mình bị
chúng đưa ra ngoài Bắc học tập. Khi đó, thấy chúng đối xử
tàn nhẫn với anh em mình quá, mình chịu không nổi đứng lên
phản đối. Mình nói “các ông là đồ tàn ác, bịp bợm, xảo trá,
nói là giải phóng dân miền Nam, nhưng tôi chỉ thấy các ông
biến dân chúng tôi từ cơm no áo ấm đến thê lương điêu tàn
như bây giờ. Giải phóng là như thế này hả ?”
Thấy thế, chúng bắt mình gia nhập toán gỡ mìn, chỉ với một
cây sắt và một cây xẻng. Với hình thức bức tử ấy, mình bị
như thế này cũng là may rồi, nhiều anh em, xác đã không còn
nguyên vẹn. Sau đó, khi được thả ra, mình đi bán nhang đến
tận bây giờ”. “Sao trung tá không làm đơn xin H.O. ?”. “Mình
bị giam chưa tới 2 năm thì bị tật nguyền rồi nên đâu đủ thời
gian 3 năm”. Mình bùi ngùi cho thân phận trung tá, vị chỉ
huy dũng cảm ngày xưa. “nhiều anh em trong tiểu đoàn mình
đang định cư bên Mỹ, khi về đó, em sẽ kêu gọi họ đóng góp
giúp đỡ trung tá”. Trung tá cười “cám ơn cậu, mình khổ thì
không sao, chỉ tội vợ con. Nếu được thì nhờ các cậu cũng
giúp cho anh em quân đội mình, biết bao người còn thảm cảnh
hơn tôi, lây lất ngày đêm ngoài đường phố, con cái bị cấm
đến trường, ngu dốt, thất học. Và nên nhớ, hãy luôn tự hào,
chúng ta đã từng là lính Việt Nam Cộng Hòa”. Sau khi giúp
một ít tiền cho trung tá, mình cáo biệt ra về. Sau đó, mình
vận động anh em gởi tiền đều đặn về cho trung tá và một số
chiến hữu khác. Năm 96, Trung tá qua đời”.
Xin cúi mình trước anh linh Trung tá Minh và những tử sĩ vô
danh đã hy sinh cho Tổ quốc. Họ sẽ mãi mãi không bao giờ bị
lãng quên.
• PHAN NÔNG “TÁI XUẤT GIANG HỒ”
Cái đêm oan nghiệt ấy đã gây một cú shock không thể nào quên
với hai mẹ con bà Lê. Họ đau đớn, dằn vặt trong cái rọ xã
hội này. Cuộc sống lây lất tiếp diễn trong sự hoang mang tột
cùng. Giáo sư, bác sĩ, nghị sĩ oai phong ngày trước giờ đều
ra đường đạp xích lô, bán lạc- xoong. Ai cũng như ai nên họ
không thấy “xấu hổ” gì cho lắm. Còn bà Lê thì nhờ được người
quen giới thiệu vào làm “cộng tác viên” cho hợp tác xã, một
tổ chức kinh doanh tập thể dưới sự quản lý của tập đoàn CS
bóc lột.. Hàng ngày, nhìn đoàn người rồng rắn, với tem phiếu
trong tay, xếp hàng nhận “chiết khấu thực phẩm”, mặt ai nấy
đều rầu rĩ, bà Lê không khỏi cảm thán. Với kiến thức “có
hạng” của mình, bà biết kinh tế XHCN thực chất là nền kinh
tế thời ăn lông ở lỗ, chỉ làm giàu cho bọn lãnh đạo…
Một ngày kia, bà Lê “đến giờ lên ca” nhưng bà không biết có
người đang rình mình. Bà vừa đi, lập tức một tên to cao,
không… vạm vỡ như xưa ( bị thiếu ăn ) xuất hiện trước cửa
nhà cùng một đứa bé. Đứa bé đen nhẻm, khoảng 8 tuổi, banh
mồm la lớn “Ó ai ở à ông ?” ( ngọng ). Thấy đứa bé nào ngọng
nghịu đứng trước cửa nhà la ó, Gia Thư liền ra mở. Bất thình
lình “trùng phùng cố nhân”. Nông tặc nhanh chân len vào
trong, đá lông nheo cho đứa bé biến. Nàng chưa kịp phản ứng,
hắn đã nhanh tay chốt cửa lại và quay sang, dí dao vào bụng
nàng khống chế “chào người đẹp !”. Sau khi lùa nàng vào nhà,
hắn trợn con mắt hí căn vặn “người đẹp khoẻ hả ? nhưng hơi
ốm đó nghe, chắc tại thiếu khí của anh phải không ? hehe”.
Gia Thư nóng máu, phang ngay một bạt tai nhưng nhanh như cắt,
hắn kịp chụp được ( chắc canh me sẵn ) rồi tiện thể, dí tay
nàng vào hạ bộ. Hành động chớp nhoáng và thô bỉ ấy làm Gia
Thư mất đà chúi xuống, hắn vội vàng ấn đầu nàng vô “đùm” rồi
lẹ làng kéo quần xuống. Ngay tức khắc, “cây độc côn” 30 phân
bung ra như lò xo, đập vào mặt Gia Thư. Như một tên chuyên
nghiệp, hắn banh miệng nàng ra “xúc chai”. Ba năm qua, giờ
đây, Gia tiểu thư lại lâm cảnh “cùng khổ”, lại qùy mọp dưới
chân tên gian tặc. Số nàng cũng lận đận, hết bị mấy thằng VC
lại tới “người xưa”. Ọ ọe mấy cái “chào sân”, chú Nông vội
rút “cà rốt” ra. Hắn bế thốc nàng dậy, đưa tay… lau miệng
nàng. Gia Thư hoàn toàn bất ngờ trước hành động này. Nàng
đang còn lớ ngớ thì hắn nói “cô chủ… bỏ quá cho Nông này”,
và toét mồm ra cười. Và cũng ngay lập tức “chát”, 1/ 10 giây
sau là “hự”, bản mặt Nông tặc xoay ngoắt 180 độ dưới cú tát
nảy lửa của Gia Thư. Phùng mang trợn má, chưa kịp “phát ngôn”
thì lại “chát”, lần này gương mặt hắn vặn 180 độ chiều ngược
lại. Cú “liên hoàn tát” của Gia Thư quá độc. Nông tặc “ăn
hai chưởng”, mặt mày tối tăm, xiểng niểng. Ngay lúc ấy, Gia
Thư nhào đến, đủ thời gian chỉnh tư thế “ra đòn quyết định”.
“bốp”, tên Nông chỉ kịp ôm “trái dứng” mà hai tròng mắt muốn…
lòi ra. Đòn thế quá hiểm của Gia Thư khiến Nông tặc ôm hạ bộ,
đổ gục như cây chuối. “Cú lên gối” chất chứa bao hờn căm,
không biết nàng học ở đâu hay chỉ là “bộc phát”. Trong lúc
“chú Nông” còn đang “ặc…ặc…” không thành tiếng thì Gia Thư
cầm cán chổi bay tới, quất tới tấp vào người hắn. Nông tặc
cuộn mình chịu trận. Khi cán chổi biến thành “tăm chổi”, tả
tơi hoa lá, Gia Thư mới dừng tay, thở hổn hển. Nàng ngó lại
Nông tặc, “chú Nông” sau một hồi la ó giãy giụa bỗng nhiên
“bất động”. Gia Thư hết hồn, thấy nguyên cái mạng tổ chảng
của hắn nằm ngay đơ, nàng không biết hắn “xỉu” hay “đứt bóng”
rồi. Nàng dè dặt cầm cây chổi “nhử mồi” thì thấy “chú Nông”
im re. Nàng lấy cây chổi khều mạnh hơi nữa thì nghe tiếng “tútttt”.
Sau khi bất ngờ “khu mệt khu thở, ai nở mắng khu” ( đánh rấm
), Phan Nông như được “xả nhớt”, liền “đề pa” “bài ca con cá”
“ơ…ớ…ợ…cô chủ… ơ…ợ…ớ… đánh…dập… đùm…tui…rồi”. Gia Thư nghe
hắn rên rỉ, bất giác nàng phì cười. Đã lâu lắm rồi, nàng mới
cười lại. Nụ cười trong hoàn cảnh này, thật éo le thay ! nhờ
nụ cười ấy, nàng đã xả stress khá nhiều, như một cơn mưa nhỏ,
thoáng qua hoang mạc bao la. Thà có còn hơn không. Nhưng
không vì vậy mà mối thù xưa đã vơi bớt, dù nàng đã “xin” một
nửa cây “lạp xưởng” của chú làm “kỷ niệm”. Tặc Nông sau khi
lăn lộn như sắp ngủm, mặt nhăn mày nhó hé con “mét” liếc
nàng, giọng run run “ối…chết…tui…”. Gia Thư nhìn hắn chằm
chằm, nửa muốn giơ chổi phang tiếp nửa lại thương hại hắn.
Cơn tức giận sau khi bị “đớp kèn” “twenty five seconds” vừa
lặng xuống chợt bùng lên. Cảm giác bị sỉ nhục, hết thằng này
đến thằng khác, lại sục sôi mạnh mẽ. Nàng nổi cơn chụp ly
nước trên bàn “như lai thần chưởng” “chú Nông”. Đang “tai
déo”, Nông tặc bỗng “Aaaaa…”, “máu tụ về đầu”. Vậy là “nỗi
đau” từ hạ bộ “tịnh tiến véc-tơ” lên thượng bộ. Tay ôm đầu,
“chú Nông” “giật kinh phong”, giãy liên hồi như con cá sắp
chết, rồi sau đó “lặng lẽ lục chi”. Gia Thư hết hồn thấy
Nông tặc nằm thẳng cẳng. Mới đầu, nàng tưởng hắn đóng kịch
nhưng mãi sau vẫn thấy hắn “tiếng thở nhẹ tựa lông hồng”
nàng liền vội xáp lại “nắm tình hình”. Chú Nông mắt chỉ còn
tròng trắng, miệng… sùi bọt mép. Gia Thư quýnh quáng, đứng
bật dậy, run lập cập. Nàng nhìn quanh quẩn tìm phương kế.
Bất chợt, giật mình “á”, bàn tay “chú Nông” chụp ngay cổ
chân nàng. Nhìn xuống, thấy Nông tặc ngẩng đầu lên ngúc ngắc,
rên rỉ “cô…ơi… tui vô… thăm cô…mà nỡ lòng nào… tui còn… ba
vợ… bảy con…ai nuôi đâ…y ?”. Giọng nói tựa như lời trăn trối,
Gia Thư hoảng quá, nàng bấu tay lại như cầu cứu Thượng Đế.
Phan Nông tiếp tục “đế” “cô cho…tui…ở lại … dưỡng thương
nghen cô…tui… đau… quá”. Trời, Gia Thư đang lâm vào bẫy của
con sói già nham hiểm mà nàng không biết. “Diễn viên tiền
Oscar” Phan Nông đã có một màn “action” tuyệt vời, dễ dàng
bẫy cô chủ. Hắn đã đánh vào yếu huyệt “thương người” của
nàng. Thấy một kẻ “thương tật đầy mình”, đang “quằn quại”
kêu xin lòng “hỉ xả”, dù mối hận xưa vẫn chất ngất trong
lòng, nàng đành “cho sói vào hang”. Thế là “từ dạo ấy, ông
lái đò tiếp tục mồi chài khách sang sông”…
Kể từ ngày “chú Nông” “trở về mái nhà xưa”, cuộc sống hai mẹ
con bà Lê vốn trầm mặc cố hữu, bỗng nhiên thay đổi. “Chú ấy
siêng năng tháo vát, chân chất thật thà” ( lời bà Lê ), làm
nhiều chơi ít. Về cái khoản “chơi” này, là một hoài nghi lớn
cho Gia Thư. Ban đầu, nàng luôn trong tư thế cảnh giác toàn
diện nhưng “chú Nông” đã gần như lột xác hoàn toàn. Suốt mấy
tháng đầu “tái định cư”, hắn tỏ ra là một “gia nô” cần mẫn
và “ngoan hiền”, chẳng bao giờ “théc méc tay chân” vào “mình
mẩy” cô chủ. Nhìn phong thái của hắn dường như không có
chuyện “động trời” nào từng xảy ra trong ngôi nhà này, cách
đây vài năm. Điều đó gây ngạc nhiên “động đất” cho Gia Thư.
Nàng không hiểu sao, khi mới “tập kích” vào nhà, hắn đã ấn
đầu nàng xuống, nhét “kèn” vô miệng. Và chỉ lát sau, đã
“nâng khăn sửa túi cho em”. Nàng rất khó hiểu ở điểm này “rõ
ràng bữa đó, mình đã thấy “cái ấy” nằm dưới đất, chẳng lẽ
bây giờ “nó” “mọc trở lại”. Chắc có lẽ vậy vì hắn đã “yếu
nội công” nên không hại mình được”. Nhưng Phan Nông thì
không suy nghĩ đơn giản thế. Mọi việc đều có nguyên do.
Chẳng là sau khi nếm cảm giác của một “công công”, hắn “nuôi
ý định báo thù”. Đại tá Mạnh đã “an giấc ngàn thu”, hắn chỉ
còn “ngại” “mấy bác VC”. Canh me một thời gian, thấy “các
bác í” luôn “quan tâm” đến “nhà mình”, Nông ta chợt nhận ra
cớ sự. Hắn lập tức “xăm mình” tái chiếm “mục tiêu”, không
phải vì bảo vệ hai mẹ con bà Lê thân cô thế độc, mà vì hắn
không thể nào chịu nổi khi chứng kiến “người tình” liên tục
bị “mấy thằng khốn CS” “mời lên dĩa”. Hắn luôn giữ một suy
nghĩ độc tôn trong đầu óc ma mãnh bã đậu và bệnh hoạn của
mình “Gia Thư xinh đẹp là của ta, và mãi là như thế, bằng
mọi giá”. Thế là hắn đắn đo giữa hai phương án “đánh phủ đầu”
như xưa hay “nhẹ nhàng khuyên bảo”. “Hùng hổ” trong lúc này
không được gì. Vậy là hắn chuyển sang chiêu “êm dịu tình
anh”. Tờ mờ sáng, hắn mò tới góc cây bên kia đường, canh me
bà Lê vừa ra khỏi nhà “đi chợ” là lập tức “tót” qua. Hắn
cũng không quên “gài” một thằng nhóc ngọng nghịu làm “mồi
nhử”, sau khi “chú cho cháu vài ba viên kẹo”. Vừa thấy Gia
Thư vẫn “đẹp chói lòi mà không nhức mắt” sau “bao năm xa
cách”, “lòng Nông nổi sóng tình yêu, nào Thư có thấu ?”,
“chú Nông” quên phắt kế hoạch của mình, bản chất dâm tiện
trỗi dậy, lập tức “bạo lực là thượng sách”. Giống như một
cơn nghiện, sau vài ba giây đút được “kiu” vào miệng Gia Thư,
vừa thỏa cảm giác “âm ấm” nơi “đầu pan”, hắn chợt “sực tỉnh”,
ba chân bốn cẳng “hồi giá”. Khi chưa biết “giải quyết sự cố
bất ngờ” ra sao thì Gia Thư đã “mở đường” cho hắn. Trong màn
“nựng”của người đẹp, chỉ duy nhất cú “lên gối” trúng ngay
“ngả 3 sung sướng” là làm cho hắn “thất điên bát đảo”. Còn
lại mấy “đòn” kia chỉ như gãi ngứa và hơn thế, là cơ hội mà
Nông tặc không thể nào bỏ qua. Sau khi “công thành danh toại”,
hắn luôn lén lún nhìn mông Gia Thư mà “sóng tính xao xuyến
lạ”, “thằng nhỏ” tự động “chào cờ”, nhưng tất nhiên “thời cơ
chưa chín mùi”. Có một lần, hắn “thót chim” vì chuyện này.
Bữa đó, hắn cũng lẽo đẽo giả bộ đi phía sau Gia Thư, nhìn
đôi mông tròn ngấn vun cao trong quần, hắn liếm mép chảy dãi,
phía dưới lập tức “giương súng phòng không”. Nhưng trí tưởng
tượng đang “bay bổng” thì bỗng bà Lê chình ình từ trên trời
rơi xuống. Chẳng lên từ nhà đi xuống bếp, phải qua một cái
phòng. Bà Lê bất thình lình từ trong phòng “thò đầu” ra,
thấy chú Nông đang mê man nhìn theo con gái mình chẳng biết
trời trăng mây gió gì nữa, mà tay chú đang “chụp” ngay “chổ
ấy” xoa xoa, miệng lè phè. Bà hiểu ngay, lập tức “ho gằn”,
chú Nông như từ cung trăng té xuống, “hồn bay nơi mô ?”,
điếng hồn trợn mắt. Gia Thư thấy động quay lại thấy chú Nông
đang “bối rối lòng anh” mà ngay giữa quần của “chú” “một con
chuột cống to như bắp tay” đang “trở mình động đậy”. Nàng
trợn mắt, há mồm nhìn Nông tặc. Chú Nông lâm thế “Từ Hải
chết đứng”, thấy hai mẹ con bà Lê trân trối nhìn mình, liền
“xám hồn” cài “số de”. Lòng vừa quê vừa lo. Bà Thư mà nghi
thì chết. Hắn biết chắc chuyện hắn hiếp Gia Thư, nàng sẽ
không kể cho ai nghe. Nếu bà Lê biết chuyện này thì hắn đã
“bye bye cuộc đời” rồi. Do đó, lợi dụng “dậu đổ bìm leo”,
hắn nhất định sẽ chờ cơ “xỉ khá” Gia Thư, còn bây giờ “phải
lập tức chỉnh đốn theo yêu cầu của Đảng”, không được tắc
trách để lộ “thiên cơ” nữa. Còn Gia Thư, nàng đã nhận ra
“mối nguy” từ “chú Nông”. Lòng dạ bắt đầu xốn xang. Dẫu vậy,
không thể nào tiết lộ “mối thâm thù” mà Nông tặc đã gây ra,
cho mẹ mình nghe. Trong hoàn cảnh này, điều đó chẳng khác
nào một viên thuốc cực độc sẽ gây đột tử cho bà Lê ngay lập
tức. Cũng chính vì thế, chỉ một vài tháng sau, “con mèo”
Phan Nông sau khi “hoàn thành vai diễn” đã trở về nguyên
dạng ban đầu. Còn bọn tên Sắt, sau đêm “vâng lệnh Bác dạy”,
hiếp tơi tả điên cuồng hai mẹ con Gia Thư, hắn vẫn còn thòm
thèm nàng và chờ khi thuận tiện ra tay. Trong lúc chờ cơ,
biết bao cô gái nõn nà, xinh tươi tiếp tục làm mồi cho hắn
và đồng bọn. Thật bi đát cho những cô gái miền Nam ! tập
đoàn tàn ác chẳng những thống trị họ tận cùng về thể xác mà
còn đày đọa họ khô khốc về tinh thần. Cuộc sống ngột ngạt,
đen tối. Những giáo điều rõ là bịp bợm vẫn được rêu rao,
nhồi nhét hàng ngày, hàng giờ. Sự lương lẹo trắng trợn không
thể tả. Đói nghèo về tinh thần và thể xác biến nhân dân
chúng ta thành những hành khất của sự khô khan, kiệt quệ.
Nước mắt thì cứ rơi, mà nụ cười thì chẳng thấy. Thật còn bi
kịch nào bằng !
• SÓI GIÀ TUNG VUỐT
Bây giờ, xin nói lại một lần nữa, đào sâu thêm hoàn cảnh và
tâm lý của mẹ con bà Lê sau đêm kinh hoàng. Tác giả thật
lòng không muốn miêu tả chi tiết và thú hóa tình cảnh đêm ấy.
Nhưng, đó là bài học xương máu cho mẹ con bà Lê nói riêng
trong đại thể dân tình miền Nam nói chung. Dải đất Nam phần
thời Quốc gia, kéo dài từ Quảng Trị vào đến Cà Mau, bất kể
nông thôn hay thành thị , tiếng rên siết chất ngất tận mây
xanh. Một bữa cơm rau cải chỉ còn nằm trong giấc mơ nhiều
ngưới. Thế nhưng, lũ cướp nước vẫn phây phẩy no say rượu
thịt. Điều đó dân miền Nam mãi khắc sâu mối căm thù. Và,
cũng nói thêm, không phải người dân Bắc kỳ nào cũng mù quáng
mê muội những giáo điều láo khoét và thâm độc của tập đoàn
Cộng sản. Bao người phải bắt buộc cầm súng trong hành trình
Nam tiến, thậm chí chỉ là những cậu bé 13, 14 tuổi. Con cháu
của những ngưởi bị thảm sát trong thời kỳ đấu tố hay thành
phần trí thức, dẫu bất mãn nhưng đành nhắm mắt cúi đầu trước
họng súng bạo quân. Thành phần mê muội và hăng máu nhất
chính là những người ít học. Đảng CS luôn thấu triệt điều
này nên chúng luôn giở thủ đoạn đầu độc, nhồi nhét sự hận
thù giai cấp và kích động bạo lực đẫm máu đối với thành phần
này. Họ đa phần chỉ là những nông dân chân lấm tay bùn hay
những người công nhân nghèo khổ. Đánh vào đúng tâm lý mặc
cảm giai cấp và tận dụng triệt để sự non nớt tri thức của
công- nông dân, CS dễ dàng khởi phát các phong trào đấu
tranh bạo lực. Đối với tầng lớp trí thức, họ đủ khả năng
nhận thức bản chất CS và sợ hãi, lánh xa chúng. Thế nên, vốn
xuất thân từ công nhân hay nông dân, ngu dốt lại dễ bị lừa
gạt kích động, các cán binh VC mang mầm móng hận thù từ
những luận điệu cực đoan được nhồi nhét hàng ngày trong một
xã hội chỉ có lý luận một chiều, do đó khi xâm lược miền
Nam, chúng không hề thấy nhục nhã mà ngang nhiên thực hiện
vai trò của những tên cướp ngày. Vì vậy, gây bao tang tóc
điêu linh cho nhân dân ta.Trong số các tội ác man rợ của
chúng, những con thú đội nón cối đã thực hiện bao vụ cưỡng
hiếp yếu phụ. Lần hãm hiếp tập thể cùng lúc hai mẹ con bà Lê
là minh chứng rõ ràng nhất và không gì có thể bào chữa được.
Chúng ta hay tự hỏi khi đó, lương tri của chúng ở đâu ? xin
thưa rằng, trong những cái đầu say máu kia, nhân tính bị hạn
chế đến mức thấp nhất và chỉ có sự cuồng tín tôn thờ mọi
mệnh lệnh kinh khiếp của Đảng CS. Thật kinh tởm cho cái gọi
là “chủ nghĩa cộng sản” !
Vì tình yêu mãnh liệt dành cho con gái, bà Lê, luật sư một
thời sắc sảo, được mệnh danh là Jacquet Kennedy, đã không
nhón chân ra khỏi ghế khi đầu đã nằm trong thòng lọng, cái
thòng lọng mà bạo tàn CS đã treo trên cổ mỗi một người dân
miền Nam. Nếu khi ấy, chỉ cần manh động một chút thôi thì
thật oan uổng cho thêm một kiếp người. Họ không xứng đáng bị
như vậy. Chúng ta không xứng đáng bị như vậy. Chúng ta chỉ
là nạn nhân của một lũ cướp nước, nạn nhân của những ông
tướng tá đớn hèn chỉ biết ăn chơi phè phỡn và sau đó, cuốn
đít trốn chạy nhưng, chúng ta vẫn là những con người có
lương tri để biết phân biệt phải trái, đúng sai, chiến hữu
hay giặc thù. Chúng ta không vì tư lợi bản thân để quên đi
xương máu của bao đồng đội đã “một ngày ngã xuống”. Dù đang
lâm vào cảnh nhà mất nước tan, nhưng tận thâm tâm mỗi người
dân, chúng ta đều mang ơn các Tử sĩ. Họ là những anh hùng
can đảm nhất của dân tộc Việt. Cũng vì nghĩ như thế, nên năm
nào, tới ngày Quân Lực 26-3, là lại thấy bà Lê trong dòng
người nô nức đến các buổi lễ tưởng niệm “Chiến Sĩ Trận Vong”,
cho đến trước ngày mất. Biến cố “đêm kinh hoàng” gây cú
shock mạnh cho hai mẹ con bà Lê. Đau đớn nhất, là họ tận mắt
chứng kiến cảnh người thân yêu của mình bị dày vò trước cơn
cuồng dục giặc thù. Còn sự dã man nào hơn thế ? Và vì vậy,
khi Phan Nông trở lại, họ đã cảm thấy yên lòng hơn, nhất là
bà Lê. Nhưng bà không ngờ, sau ba bốn tháng đóng vai “con
ngoan trò giỏi”, “chú Nông” đã chịu hết xiết “con heo” trong
người mình cứ mãi lồng lộn đòi “ăn”. Ngày nào, cũng thấy Gia
Thư tha thướt lượn qua vòng lại trước mặt, vú đít cứ phơi
phới xuân thì, Nông tặc “đau cái dái”. Không “cam tâm” làm
“cháu ngoan bác Hồ” nữa, hắn quyết “một phen xả khí”. Và con
mồi kia, giờ đã điểm. Sói già bắt đầu tung vuốt.
Như thường lệ, hai mẹ con Gia Thư thay phiên nhau mỗi ngày
“đi chợ”. Sau khi bà Lê “xuất chuồng”, chú Nông nhảy tót lên
“mừng húm”, bèn xách cu đi kiếm Gia Thư. Nàng lúc này vẫn
còn đang ngủ. Gã banh hết cỡ con mắt hí, thao láo nhìn vào
cái móc bên trong, tay cầm cây sắt nhỏ, cố khều rớt ra ngoài.
Dù đã lên hàng “cáo đại phu” nhưng tim Nông tặc vẫn mãi nhảy
nhót trong lồng ngực hắn, nhưng ngược lại “chim chàng” lại
đang “cất cao bài hoan ca”. Cái móc khóa vẫn “ngoan cố trước
chính nghĩa Quốc gia”, làm Nông ta thêm ngàn phần hồi hộp.
Gia Thư mà tỉnh dậy thì hết “ngon cơm”. “cha mẹ ơi, sao mà…
“tai déo” thế !”. Con mồi phây phây trước mặt, không “thịt”
được chắc… cắn lưỡi quá. Thế rồi “thời gian lặng lẽ trôi,
đời Nông là “dâm binh”, chơi bốn phương trời”, cái móc cửa
cuối cùng cũng “giơ cờ trắng”. Nông tặc nhón bước nhẹ nhàng,
êm ái đến bên cô chủ. Gia Thư nằm nghiêng, nàng bỗng lờ mờ
cảm nhận có bàn tay nào đang sờ sẫm khắp người mình. Cảm
giác nhột nhạt khó chịu. Và trong “giấc mơ”, có một vật gì
âm ấm đang kè kè ngay môi mình, chà qua sát lại. Đến cao
trào, Gia Thư choàng dậy thì “ập”, họng nàng được lấp đầy
bởi “cây xúc xích” cứng ngắc của “ai đó”. “Chú Nông” một tay
ấn đầu nàng sát vào “khẩu M72” của mình, tay kia liên tục
“lục soát tang vật” và sau cùng, trong tiếng ngắc ngứ của cô
chủ, hắn đã bắt được một “con khô mực tươi”. Mọi việc đã rõ
như ban ngày. Ngày mà Gia Thư lo lắng đã tới. “Bác Nông… Đức
Mạnh” kẹp cổ nàng, xoay “hàng” dập từ trên xuống, chơi thế
“69”, lưỡi thè ra tìm “hột le”. Gia Thư bị đè nằm dưới, họng
bị tọng nguyên “khẩu đại liên”, chuẩn bị qua “thế giới bên
kia”. Tuy thế, “bác Nông, con bác Hồ” vẫn chẳng chịu “hang
out”, vừa hé “hàng” lên cho nàng thở thì lập tức “phù…ọc…ọc…”.
Thứ “âm thanh lập thể” này diễn ra cả chục phút. Trong tư
thế “trên…bìu, dưới nệm”, Gia Thư lấy hết sức tống “cây kèn”
đang “xoáy nòng” ra khỏi miệng mình. Những tiếng la ú ớ càng
làm Nông tặc khoái trá. “Ôi, “con chim” xinh xắn, nõn nà của
Nông, sau bao nhiêu năm vẫn còn… mịn thế !”, vậy là Nông tặc
“tập trung môi, lợi” nhằm “quán triệt ý Đảng”. Gia Thư rùng
mình quằn quại. Cảm giác “tê tái” ngay chổ kín thật khó diễn
đạt. Nghịch lý ở chổ, trong vai trò “bị hại” thế mà trong
chuỗi cảm xúc lẫn lộn, mập mờ đó, nàng lại thấy “phê phê”.
Lần bị “bè lũ 7 tên” hãm hiếp, chúng được “Bác” dạy rằng
“chỉ xoáy pis-tông, không xơi hàng mẫu” nên nàng thoát được
cảnh bị “xực tập thể”. Giờ thì thật tréo nghoe cho cái cảm
xúc này. Cái lưỡi nhám của “chú Nông” cũng tỉ lệ thuận với
“cây hàng 30 phân” của mình nên biết bao em trong bản đã “chết”.
Gia Thư giờ cũng “chới với”. Nông tặc nhận ra một điều, là
lưỡi hắn dễ dàng “luồn” sâu vào trong, chứng tỏ đêm đó nàng
đã bị “mấy thằng chó” “đôn zên- xoáy nòng” banh “ta-lông”.
Hắn thấy một cơn đau nhói thốn lên xương tủy. Tuy không
chứng kiến cảnh hãi hùng đêm đó, nhưng sau thời gian quan
sát, hắn đã “nắm tình hình”. Mấy tên ác ôn cứ vài ba ngày là
kéo bè cánh đến hòng “bắt con săn sắt” nhưng đụng phải một
tên cao to, đen thui, mắt hí bất ngờ làm “ngáo ộp” trong nhà.
“Giấy báo tạm vắng, giấy xin tạm trú” đầy đủ, “ý thức XHCN”
quá cao nên mấy tên ấy, “máu dồn về cu”, hầm mặt bỏ đi, lòng
bảo dạ “phen sau mày chết”. Thấy “người yêu” bị “xâm phạm
nhân cách, tổn thương thân thể”, Nông tặc máu sôi lên, quyết
“trả thù dân tộc”, nhưng trước hết phải “dập” thật đã đời
Gia Thư để “bù trừ”. Nghĩ thế, hắn lập tức chỏng đầu lại,
chỉ cần một cú giật, cái áo ngủ mỏng manh của nàng “ra người
thiên cổ”. Bằng “sự ghen tị có tổ chức”, hắn cầm “hàng” canh
ngay “cửa thiền” “đóng hộp”. Gia Thư chỉ kịp “Á…”, sau đó
gần như ngất đi trước sự thô bạo của tên dâm tặc bệnh hoạn.
Hắn hết chơi kiểu này lại quất kiểu khác. Gia Thư như một
con búp bê nát tan trong cơn cuồng dâm điên tiết của “chú
Nông”. Tất nhiên, như mọi lần, nàng lại phải “giải khát”
bằng “mưa nguồn từ hài dón” “chú Nông”. Nghẹn ngào và tức
tưởi, Gia Thư lịm đi trong cơn ác mộng “tái khởi động”…
• ÁC GIẢ ÁC BÁO
Như đã biết ở trên, vì nắm được điểm yếu của Gia Thư nên
Nông tặc mặc sức tung hoành. Hắn biết cho dù có hiếp Gia Thư
bao lần đi nữa, nàng cũng không dám hé răng nửa lời với bà
Lê. Nếu điều đó xảy ra, mẹ nàng chắc “đứt mạch máu não” vì
“cú shock vĩ đại” này. Lợi dụng tình cảnh ngặt nghèo để thỏa
mãn cơn cuồng vọng vô hạn của mình, Phan Nông quả thật là
một con thú đội lốt người. Gia Thư của chúng ta, thật đáng
thương biết bao. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, thông minh
nhưng chính sự hiếu thảo dại dột đã biến nàng thành “cục kẹo”
cho Phan Nông mút nhấm. Giai đoạn “con mồi” khi xưa giờ tàn
bạo trở lại. Nông tặc sử dụng chiêu xưa, hiếp mọi nơi, mọi
lúc. Bà Nông sau lần “giật mình” thấy đôi mắt thèm thuồng
của Nông tặc đã “hờ hững bỏ qua”. Thế nên, “tấm bình phong”
này càng làm hắn hứng thú trong cuộc chơi bạo lực. Có lần,
đang ngồi ăn cơm độn, Gia Thư vô tình cúi người xuống, hai
bầu vú đầy đặn trễ ra như mời mọc “chú Nông” đang ngồi trước
mặt. Lập tức, cơn bạo dâm nổi lên, hắn dòm ngực nàng mà nước
miếng cứ ròng ròng. Bà Lê thì vẫn bình thản “nhóp nhép”.
“Súng” của “chú Nông” liền “lên đạn”. Hắn bỏ dở chén cơm
xuống, canh ngay chân Gia Thư mà khều. Nàng nhìn hắn. Nông
tặc cố đá con mắt hí của mình để ra dấu đi vào trong cho hắn
“xử”. Nhưng với con mắt vốn dẹp lép kia, nàng tưởng hắn làm
“trò hề” trêu ngươi mình. Gia Thư ai oán đạp một phát thật
mạnh vào chân hắn. “Á”, Nông tặc giật mình ôm chân nhảy
toáng lên. Bà Lê đang ăn nghe tiếng thét “rụng rời tóc gáy”.
“trời, chú sao vậy ?”. Nông tặc biết bị “ăn chưởng” của “chủ
nhân” nhưng vẫn cố banh miệng ra cười “dạ, em… lỡ đá vô chân
bàn”. Bà Lê tưởng thật “chú cẩn thận lên chứ, già rồi chứ
còn trẻ trung gì mà ngồi ăn cũng táy máy tay chân”. Nghe bà
Lê lên lớp, Nông tặc nổi cơn “sĩ diện hảo” nhưng không dám
cãi lại, nhìn Gia Thư trừng trừng. Còn nàng thì thấy thật
thỏa mãn. Không chịu thua, Nông tặc lê bước cà nhắc vào
phòng mình, ở sau bếp. Hắn bỗng ló đầu ra gọi “Cô chủ ơi, cô
đem dùm tui chai dầu gió cái. Tui đi không nổi, đau quá”.
Gia Thư biết ngay là “mưu kế” của hắn, nàng hất mặt nói “chú
lấy đi, tôi đang ăn”. ( hai mẹ con cùng xưng “tôi, chú” với
Nông tặc, nhưng khác về nghĩa, bà Lê là “chú em”, còn Gia
Thư là “chú- cháu” ). Thế nhưng, bà Lê nhìn con nói “Con lấy
cho chú đi, hắn xi cà que như vậy sao mà lấy được”. Trời đất,
bà Lê không ngờ đã lọt bẫy “chú Nông”, đi “nối giáo cho giặc”,
Gia Thư cứng người trong tình cảnh này. Biết giải thích làm
sao bây giờ. Nàng đang ngần ngừ thì bà Lê bồi tiếp “nhanh đi
con, giúp hắn cái”. Vậy là “lực bất tòng tâm” nhưng nàng
nghĩ có mẹ mình ngồi đây, chắc hắn không dám giở trò gì đâu.
Thế nhưng, Gia Thư đã lầm. Vừa cầm chai dầu gió vào phòng,
Nông tặc núp bên trong cửa, vồ ra chụp miệng nàng đè xuống
giường. Hắn giơ ngón trỏ lên miệng rồi kề ngang cổ “kéo cái
rẹt”, ý cảnh cáo nếu không im lặng thì “đầu rời cổ”. Gia Thư
thảng thốt, không ngờ giữa ban ngày ban mặt như thế mà hắn
dám “động thủ”. Hắn lập tức tóc váy nàng lên, chui vào trong
liếm từ dưới lên trên. Nhìn cái đầu hắn ngọ nguậy trong áo
mình, Gia Thư thật phẫn uất. Hắn ngoạm bầu vú Gia Thư, nghấu
nghiến như con hổ đói. Sau cơn “giải tỏa”, hắn xốc đầu nàng
dậy, ấn tay nàng vào đũng quần như túp lều căng cứng. Hắn
hất hàm, ý nói nàng kéo quần xuống mà thổi kèn. Gia Thư liền
quay đầu đi thì hắn đã chụp lại, kéo quần xuống và ấn đầu
nàng vào hạ bộ. “Oït”, lút cán. Hắn cầm đầu nàng nhấp nhấp
như chơi kiểu “dog”, Gia Thư banh miệng miễn cưỡng “thực thi
nhiệm vụ”. Bà Lê thấy lạ “Gia Thư, xong chưa con ? ra ăn cho
hết đi nè”. Không thấy tiếng trả lời vì “chú Nông” bận “xúc
chai”. “Thư ơi ! Làm gì lâu vậy ?”. Thấy câu hỏi lần này hơi
nguy hiểm, hắn hất hàm bắt Gia Thư hồi âm “dạ… con…con đang
bóp dầu dùm chú Nông”. Bà Lê thở dài, không nói gì. Không
ngờ có ngày con gái rượu của bà lại đi “bóp chân” cho tên
người ở. Đúng là thời thế đảo điên. Nghĩa đen cũng đúng nốt,
vừa đảo vừa điên. Nông tặc cầm đầu Gia Thư đảo liên tục theo
vòng xoay hạ bộ trong cơn điên cực khoái. Thế rồi, hắn xoay
nàng lại dập kiểu chó. “phập…phập”, tiếng động thật kích dục.
Bà Lê buồn chán trước thời thế, nên cũng chẳng để ý gì việc
con gái mình ở trong phòng Nông tặc quá lâu. Với lại, cửa mở
toang hoát thế kia thì có gì phải sợ, con mình chẳng qua
đang “cứu độ chúng sinh”. Và trong cánh cửa trá hình kia,
“chú Nông” sau vài cú dập “long trời lở đất”, đã “cum shot”
tận tử cung Gia Thư. Còn nàng thì mặt mày đau đớn, cúi đầu,
miệng cắn bao gối để giảm âm trước những cú thốc “đầy sức
nặng” từ phía sau. Nhìn đôi mông tròn trịa thơm tho của nàng,
dù mới “xỉ khá” nhưng dường như chẳng dằn được lòng, Nông
tặc cúi xuống le lưỡi liếm… hậu môn Gia Thư. Nhột quá, nàng
lập tức quay lại, theo phản xạ đạp cho “chú Nông” một phát,
làm “chú ta” bay từ giường xuống đất. Nghe tiếng “bốp…úi !”,
bà Lê mới mở miệng “xong chưa Thư ? làm gì mà ồn thế ?”. Nói
xong, bà tò mò đi vào “check it out”. Nghe tiếng bước chân
lê la trên sàn nhà, Nông tặc hồn bay chín vía, nhào dậy hấp
tấp bận đồ vào cho Gia Thư, rồi gã chồm dậy lấy quạt quạt
lia lịa cho nàng. Vào phòng, thấy con gái váy áo nhăn nheo
đang nằm sấp “ngay đơ”, chú Nông đứng bên cạnh “hồi sức”. Bà
Lê nhào tới ôm đầu Gia Thư “con ơi, con bị gì vậy ?”. Nông
tặc nhanh nhẩu chen vào “Dạ, cô chủ bị mệt đó bà”. “trời,
tội con tôi… chú phụ tôi một tay, đưa Gia Thư lên phòng nằm
nghỉ”. Sau đó, chủ- tớ xúm lại khiêng “bệnh nhân” đang te
tua tơi tả lên phòng “tịnh dưỡng”. Như lúc trước, lập tức
một vị bác sĩ già dặn kinh nghiệm sẽ xuất hiện nhưng ở thời
điểm này, cơm còn không có mà ăn nên đành “tự châm cứu”. Gia
Thư thổn thển nói với mẹ mà nước mắt lưng tròng “mẹ…con
không sao đâu… mẹ đừng lo”. “sao con khóc vậy ?” bà Lê mếu
máo. “con…con nhớ ba quá”. Không có sự giả dối nào đau hơn
lần này. Nước mắt tủi thân, căm giận dành cho tên biến thái,
vì hoàn cảnh lại được “bán cái” sang người cha thân yêu.
Thân xác rã rời, nàng tê tái cho phận làm gái của mình.
Ngoài cha nàng và Trung úy Sơn ra, chẳng lẽ tên đàn ông nào
cũng đều muốn đè con gái ra mà thỏa mãn sao ? chẳng lẽ tất
cả đàn ông đều đốn mạt như thế ? nàng lại khóc. “Ba ơi, con…nhớ
ba…quá… ba ơi !”. Giọt nước mắt lần này, thật tinh khôi, hữu
hình hóa một nỗi nhớ cồn cào và quặn thắt dành cho người cha
đã ra thiên cổ. Bà Lê thì nghĩ vì bị bọn khốn qủy đỏ hành
xác trong đêm kinh hoàng ấy nên Gia Thư buồn tủi nhớ đến
người cha quá cố. Bà lã chã lệ rơi, ôm con thương xót. Chú
Lê đứng phía sau, chứng kiến mọi chuyện, không những không
đau lòng trước tội ác mình gây ra mà còn phì cười “đắc thắng”.
Đúng là tán tận lương tâm và vô liêm sĩ hết chổ nói !
Nhưng dân gian có câu “sông có khúc, người có lúc”. “Cái lúc”
ấy đã tới, trong một đêm tối trời, mưa mịt mùng thành phố.
“Chú công an Phạm Sắt” gặp “chú kẹ Phan Nông”. Qủy ma gặp
nhau trong hoàn cảnh sau đây : bữa đó khi đã say mềm, lòng
“tưởng nhớ cố nhân”, tên VC ma cô này xách súng mò đến nhà
tìm “hàng”. Dù đã hai lần cưỡng hiếp Gia Thư nhưng như thế
là chưa đủ đối với một kẻ quyền sinh sát trong tay. Nông tặc
thấy hắn khật khưỡng đập cửa rầm rầm,liền đội áo mưa ra ngó.
“khuya rồi, sao “đồng chí” chưa đi ngủ ?”. Sắt tặc trợn mắt
( chỉ toàn tròng trắng ) “Ai đồng chí với cái “nũ” nhà mày ?
Mở cửa cho ông, ông vào kiểm tra nhân khẩu”. “hồi tối mới
kiểm, giờ kiểm gì nữa đại ca ?”. Nông tặc cười cười lấy lòng.
Tên Sắt móc súng ra, kè vô hàng rào sắt ngoài cửa lè nhè
“mày có muốn “ăn kẹo đồng” của ông không ?”. Nông tặc hết
hồn, sợ tên say làm bậy, vội “câu giờ” “đại ca đợi em vô nhà
kiếm chìa khóa”. Lập tức hắn hét lên “Câm mồm ! Thế cái gì
đang treo lủng lẳng trên đùm mày thế hả ?”. Nông tặc điếng
hồn nhìn xuống ánh sáng đèn pin đang rọi vào cái chìa khóa
móc trên quần. Ngẩng đầu lên, hắn nghe tiếng “crắc” lên đạn,
họng súng đen ngòm chĩa vào đầu. Nông tặc “quấn trong đài”,
lập cập mở cửa ra. Tên VC ác ôn kè súng vào lưng “chú Nông”
như áp giải tội phạm. Lúc này, mẹ con bà Lê đang say giấc.
Tên Sắt hất hàm “Con bé đâu ?”. Phan tặc đã rõ ý đồ của
“asshole” nên đánh trống lảng “bé nào cơ ?” ( nhái giọng Bắc
), tên CA nhột dái, phang nguyên báng súng vào đầu Phan Nông.
“mày dám nhại ông à ?”. Nông tặc ôm đầu máu lăn lộn dưới đất.
Nghe động, bà Lê và Gia Thư chạy xuống. Vừa thấy con mồi,
Sắt tặc liền táp vào như cơn bão. Hắn vật Gia Thư xuống đất,
bất chấp nạn nhân chống trả quyết liệt. Bà Lê nhào vào cào
cấu hắn, giải thoát con mình. Bà cắn vào tay hắn, hắn quơ
một phát, bà té bật ngửa ra sau, đụng vào tay vịn cầu thang,
“bất tỉnh nhân sự”. Tên khốn nạn xé áo Gia Thư ra, ngoạm mồm
núc ngực nàng. Ức quá, nàng cắn vào… tai hắn. Quá đau, tên
Sắt nhả vú nàng ra, tán nàng một bạt tai “thiếu điều về nơi
chín suối”. Thấy con mồi ngất xỉu, hắn lập tức tụt quần nàng
ra, cầm cây hai mì nh rà rà ngay “cửa”. Nhưng ngay lúc chuẩn
bị nhét vào thì “phập”, Sắt tặc trợn trừng đôi mắt độc ác,
miệng rú lên kinh hoàng, những dòng máu lênh láng chảy xuống
mặt hắn. Chỉ kịp trợn mắt nhìn lên cây rìu cắm chặt ngay đầu
mình, tên ác ôn đã gục xuống đền tội. Gieo gió quá nhiều thế
nên gặt bão cũng dữ. Cú chém “búa bổ” của “chú Nông” đã đem
đến cái chết kinh dị, hoàn toàn xứng đáng với tội lỗi của
tên VC “nợ máu với nhân dân”. Ác giả ác báo. Hai tên gian
tặc đã “tự xử” nhau. Tên “kín” hơn đã “tiễn đưa” tên “lộ”
hơn về “núi vàng gặp Các Mác, Lê Nin”. Cuối cùng, hắn cũng
không thoát khỏi phận “sinh bắc tử nam” như bao đồng bọn.
Thế là nhân dân đã bớt đi một mối đe dọa tàn độc. Nhìn xác
“đồng chí” mắt trợn trừng, nhuộm đầy máu, tay chân còn giật
giật. Nông tặc vừa hả dạ vừa sợ hãi. Khi Gia Thư và bà Lê
nhận ra “sự việc”, mặt họ cắt không còn giọt máu. Tái ngắt
phèo phổi, hai mẹ con run như cầy xấy. Thế là phen này “ngủm
củ tỏi”. Thế nhưng “chú Nông” thì chưa chịu “làm giấm”. “Bà
và cô yên tâm, tôi đã có cách”. Cách của chú Nông là lôi xác
“Sắt đồng chí” vào phòng tắm rồi… chặt ra như chặt thịt heo.
Thấy hành động “không gớm tay” của Phan Nông, Gia Thư càng
kinh khiếp. Rõ ràng, với bản chất man rợ này thì những lời
hù dọa trước đây của hắn không phải là đùa. Nghĩ tới đây,
nàng rụng rời chân tay. Lợi dụng đêm mưa, Nông tặc gom các
phần thân thể đã bị rã của tên Cộng nô bỏ vào bao, đem ra
cầu Thị Nghè nhằm phi tang. Thế là hắn cắm đầu cắm cổ, ba
lần bảy lượt, chở từng khúc thịt lên xe đạp đem đi. Nhờ mưa
gió mù trời, “chú Nông” gồng mình giữa đêm khuya mà không bị
tên VC nào phát giác. Từng cái bao được quẳng xuống sông.
Thế nhưng, lẽ ra phải cột thêm vài hòn đá để chúng khỏi trồi
lên, Phan Nông cẩu thả “hoàn tất công việc”. Đây là tai họa
khôn lường. Vài ngày sau, mấy người đi bới rác phát hiện
những cái bao chứa các bộ phận cơ thể người trồi vào mé kênh.
Thế là báo chí loan tin ầm ầm, dư luận bàng hoàng xôn xao.
Việc truy tìm tông tích nạn nhân và thủ phạm dấy lên một quy
mô lớn chưa từng có, huy động cả bộ máy an ninh CS vào cuộc.
“Hạ sát bộ đội cụ Hồ” là “nợ máu với nhân dân”, là không
“quán triệt đường lối của Đảng quang vinh”, … bao nhiêu câu
sáo rỗng, kệch cỡm cứ ra rã hàng ngày trên mọi mặt báo. (
tất nhiên, nói là “báo chí” cho oai, từ thời điểm đó đến tận
bây giờ, chúng đều là công cụ tuyên truyền, nhồi sọ dư luận
và bóp méo công lý )
Thấy áp lực nặng nề, hiểm hoạ đến sát cửa nhà, trước sau
cũng lộ tẩy, Nông tặc hoang mang tìm kế “dzọt”. Hắn hết tinh
thần để “bụp” Gia Thư. Hai mẹ con nàng cũng hết sức lo sợ.
Chúng mà điều tra ra , chỉ có nước “dựa cột”. Cuối cùng, họ
quyết định phải vượt biên sau khi Nông tặc lo được đường dây
mối nhợ. Thời điểm đầu năm 1979 là cao điểm của làn sóng
vượt biên tìm tự do của hàng vạn đồng bào.
Một buổi sáng nọ, cả ba gom góp hết tiền bạc tư trang, cùng
nhau kéo xuống Cà Mau trước khi bị “sờ gáy”. Ngồi trên
chuyến xe đò ọc ạch, hai mẹ con bà Lê hết sức run sợ, nhất
là khi qua các trạm kiểm tra, thấy bọn qủy dữ đội nón cối
đứng đầy đường. Phan Nông, tuy cố trấn tĩnh nhưng cũng “loạn
xạ nhịp tim”. Cái khoảnh khắc hắn hạ thủ tên Sắt, nếu nạn
nhân không phải là Gia Thư thì hắn đã bỏ mặc, chỉ vì sự ghen
tức, chứ không phải lòng nhân từ, đã “cứu độ” nàng, điều làm
bà Lê rất mang ơn. Còn với Gia Thư, nàng đã hiểu hắn như
lòng bàn tay. Dã tâm sở hữu thân xác nàng mãi mãi, luôn là
mục tiêu hàng đầu của hắn. Và bằng mọi cách, hắn phải đạt
được mục tiêu ấy. Sau nhiều ngày đường vất vả, cuối cùng dải
đất tận cùng đất nước cũng hiện ra. Họ được tập trung vào
một ngôi nhà nhỏ, ở đó có sẵn hàng chục người, già trẻ lớn
bé, đợi giờ G xuất hành…
Và có một chi tiết, không thể bỏ qua, là trong chuyến hành
trình ấy, khi xe dừng lại tại Bạc Liêu cho hành khách xuống
chợ ăn uống nghỉ ngơi, Gia Thư đang ngồi trên xe chợt hốt
hoảng nhận ra người yêu cũ, trung úy Sơn đang lê lết với bó
nhang trên tay. Nàng đau đớn, cúi mặt trốn đi. Lúc ấy, Phan
Nông đã cùng bà Lê vào chợ mua thực phẩm. Cảm xúc bị dày xé
dữ dội, nàng hé mắt nhìn chàng trai đang cúi mình chào mời
mọi người. Anh thật khác xưa, ốm yếu và gầy mòn. Thời cuộc
nào đã đưa anh trôi dạt về tận đây ?! Ứa nước mắt, biết rằng
không bao giờ có cơ hội gặp lại anh nữa, Gia Thư quyết định
lao xuống xe, định nhảy vào ôm anh nhưng rồi… một lần nữa,
nàng lại không thể. Bới nếu thế, hoàn cảnh “trên đe dưới búa”
như hiện nay sẽ càng làm trái tim nàng tan nát, Nông tặc sẽ
điên tiết lên và mọi chuyện chỉ có trời mới biết…
Chiếc xe đò lăn bánh, nàng lặng người trước hình bóng người
yêu vẫn đang cúi người mời chào lữ khách qua lại. Thân hình
ấy cứ mãi nhỏ dần, nhỏ dần trong trái tim sầu khổ. “Ôi số
phận sao lại đẩy ta vào nghiệt cảnh này ?”. Nàng nuốt lệ vào
lòng, máu như ngừng chảy, hồn như vỡ tan. Đắng cay quá Gia
Thư ơi !
• ĐẢO HẢI TẶC
2h sáng, mọi người lục tục kéo nhau ra bãi biển. Con tàu nhỏ,
tròng trành dưới ánh trăng như con thiêu thân, liều mình lao
vào đại dương bí hiểm. Trên tàu khoảng 70 người. Không gian
nặng nề u ám. Những con người ốm yếu cố bám víu vào khát
vọng Tự Do qua con thuyền chông chênh này. Thuyền trưởng tàu
là cựu Hải quân Trung úy Lê Hoàng Thủy, gia đình đã mất hết
trên “Đại Lộ Kinh Hoàng” 1972 từ Quảng Trị chạy về Huế (
trên quãng đường 60km, hàng chục ngàn dân lành vô tội bị đạn
pháo CS hạ thủ không thương tiếc ). Nhờ kiến thức và kinh
nghiệm, anh đã điều khiển con tàu ra khơi bình an, trực chỉ
vịnh Thái Lan. Ai nấy đều khấp khởi hy vọng. Con tàu đánh cá
dài chưa tới 10m mà len chặt gần 70 mạng, quả là đánh đố tử
thần. Gia Thư cũng như mọi người, lả người mệt mỏi. Không
gian lặng như tờ. Mọi người đều say sẩm. Đến ngày thứ 8,
lương thực bắt đầu vơi mà trước mắt chỉ toàn màu xanh thăm
thẳm. Sự tuyệt vọng bắt đầu nảy mầm. Tin tức về những vụ hải
tặc cướp bóc, hãm hiếp dã man luôn khủng bố tinh thần mọi
người. Khi đi, họ đã chấp nhận nhưng khi lênh đênh như thế
này, họ mới thấy thật phiêu lưu. Bao nhiêu đồng bào đi trước
đã bỏ mạng. Hải tặc Thái Lan bắt đầu khét tiếng tàn ác không
thua gì VC với những vụ chém giết, đặc biệt là hãm hiếp vô
cùng man rợ. Bao chuyến hải hành đã mất tích. Tình thế thật
bi đát. Chúng ta đều cảm mến và thương xót họ, những nạn
nhân của một chế độ quá tàn bạo và khắc nghiệt, không chừa
cho họ danh phận con người nên mới liều mình tìm sự sống nơi
cõi chết. Với hàng trăm ngàn người bị mất tích, giết hại hay
hãm hiếp, ai đã đẩy họ vào con đường cùng khổ này nếu không
phải là cái chế độ phi nhân CS ? Ai có thể bào chữa được cho
tội ác này của chúng ?
... một buổi trưa nọ, khi đoàn người đã kiệt quệ sức lực lẫn
hy vọng thì một chiếc tàu hiện ra. Ai nấy đều hân hoan vui
vẻ. Khi đến gần, đó là một tàu buôn của Singapore, họ chỉ
tiếp tế lương thực và chỉ hải trình chứ không cho tị nạn.
Lòng tốt có giới hạn này làm một số thất vọng và số khác lại
vui mừng vì sẽ đỡ đói trong vài ngày tới…
…hai ngày sau chiếc thuyền chết máy trôi trong vô vọng…
Ngày thứ ba ( sau khi được trợ giúp lương thực ), một chiếc
ghe nhỏ chạy nhanh đến họ. Mọi người la hét, vẫy gọi. Khi
đến gần, sự hy vọng biến thành nỗi kinh hoàng. Trên chiếc
ghe, hàng chục tên mình trần, dao mác, súng đạn đầy mình,
mặt mày hung ác. Tất thảy đều rụng rời, hoảng loạn. Bọn
chúng cho ghe cập vào chiếc thuyền, hùng hổ nhảy qua. Mọi
người hoảng vía lùi lại. Chẳng nói chẳng rằng, chúng chém
bay đầu ngay hai thanh niên xui xẻo đứng “cản địa”. Nhìn hai
cái đầu lăn long lóc trên sàn, ai cũng rợn da gà. Một tên to
con, bặm trợn, là thủ lãnh, nhảy qua sau cùng, thổ một tràng
thổ ngữ. Vừa nói vừa vung khầu súng lục như răn đe. Bất
thình lình, một tiếng cười rũ rượi vang lên trong đám đông.
Mọi người hoảng hồn nhìn chủ nhân của tràng cười “tràng
giang đại hải”. Đó là ông già bị say sóng ói cả mật mấy ngày
trước. Ông vừa cười vừa nói như người động kinh “haha… cái
tiếng gì mà mọi rợ dữ dzậy ? cà tùng cà chì cà táp… hahaha”
( nhái giọng tên hải tặc ). Tên kia trợn mắt, tiến về phía
ông. Không khí nghẹt thở. Khi bước đến gần, hắn rút dao lụi
vào bụng ông lão, sau đó quăng ông xuống biển. Một mạng sống
bị kết liễu chỉ trong chốc lát. Thật sự, đến giờ những ai
còn sống trong chuyến hải hành ấy cũng không hiểu tại sao
ông lão lại cười điên khùng như vậy để rồi nhận lãnh một cái
chết lãng nhách. Chuyện gì đã xảy ra cho ông ? Không ai biết
cả, về giọng cười ma quái đó. Nhiều người nghĩ do chuyến hải
hành “1 sống, 9 chết” khiến ông lão tuyệt vọng hóa điên
chăng ?
Ngay sau “thịt” ông lão, tên đầu sỏ quay sang nhìn mọi người
run lẩy bẩy, gương mặt tàn khốc và độc ác. Hắn lên đạn, lia
súng vào mọi người, ai cũng hoảng sợ né tránh. Thấy thế, gã
cướp biển rú lên cười khoái trá. Sau đó, hắn bất ngờ bóp cò.
“Đùng”, tiếng nổ đanh thép, tiễn biệt một cô gái xấu số
trong tầm đạn “vu vơ, trúng ai cũng được” của tên hải tặc.
Sau đó, hắn chụp ngay cô gái kế bên, xé nát áo cô ra, dùng
dao cắt phăng đầu vú, máu phun ra như mưa trong tiếng la hét
thảm thiết. Tên trùm cười sằng sặc, đạp cô gái văng ra. Ngay
lập tức, hai tên nhào vào lột quần cô ra hiếp. Chưa từng
thấy cảnh tưởng nào khủng khiếp và dã man hơn. Máu, nước mắt,
tiếng gào rống cộng những tràng cười man dại quyện vào nhau,
khiến Gia Thư rùng mình kinh hãi. Sau khi thỏa mãn thú tính,
chúng quăng cô gái đang còn ngắt ngứ xuống biển. Phan tặc
mặt tái mét, răng đánh piano. Những thuyền nhân VN biến
thành con cá nằm trên thớt, ngọ nguậy vài hơi cuối cùng. Đám
hải tặc, chỉ hơn chục người đã khống chế nhóm nạn nhân đông
gấp 7,8 lần mình. Chúng tiếp tục lôi một cô bé, khoảng 15
tuổi ra. Một tên đè em xuống, mặc nạn nhân cầu xin thảm
thương. Hắn nhét dương vật vào cửa mình em nhưng vì quá nhỏ
nên bất thành. Thấy đàn em cứ loay hoay mà vẫn chưa được,
tên đầu sỏ nhảy vào “làm mẫu”. Hắn dang mạnh chân em ra, đập
lút cán. Hắn nắc liên tục trong tiếng rên la cầu cứu của em.
Nhưng xung quanh là một sự im lặng đáng sợ. Khi sắp ra, hắn
dốc đầu em dậy, bắn tinh xối xả vào mặt em. Mọi người bàng
hoàng khiếp đảm. Các cô gái tê điếng tâm can. Những chàng
trai bất lực, cúi mặt làm ngơ. Ông già bà lão chẳng ai dám
nhìn cảnh tượng dã man này. Cô bé sau khi bị hiếp, bất động
tê liệt trên sàn tàu, mặt nhày nhụa những bợn tinh trắng.
Máu chảy dài dưới đùi em. Đôi mắt thất thần như đang gặp ác
mộng. Sau đó, bọn cướp bắt tất cả mọi người trên tàu cởi đồ
ra. Chúng gom hết tiền vàng nữ trang. Lần đầu tiên, Gia Thư
phải lõa thể trước bao nhiêu người nhưng chẳng ai còn tâm
trí nào để ý. Trước những thân hình lõa lồ, những “cây súng”
lập tức “lên đạn”, tất nhiên chỉ đó là “súng” của đám hải
tặc. Tên đầu đàn đã “bắt tín hiệu” ngay cô gái có thân hình
gợi cảm nhất. Và chẳng ai khác ngoài con gái ngài Đại Tá.
Hắn sấn lại trước mặt nàng. Gia Thư run lẩy bẩy. Aùnh mắt
sắc lạnh của hắn làm Gia Thư xíu víu. Con dao hắn kè lên mặt
nàng rồi mò dần xuống hai bầu ngực trắng nõn nà. Hắn kê
miệng vào, liếm nhè nhẹ trên vú nàng. Gia Thư nhắm mắt cam
chịu, khóc không thành tiếng vì quá sợ hãi.. Cái lưỡi nhám
của hắn làm tê rần phẩm hạnh của nàng. Bà Lê cay đắng nhìn
con, nghẹn ngào. Còn Phan Nông, hắn đang làm gì ?
Gã nắm chặt bàn tay, mặt đỏ bừng lên khi thấy hai bầu vú
tròn trịa của Gia Thư lọt thỏm vào mồm tên hải tặc. Nhìn Gia
Thư đứng yên bất động, vẻ mặt đớn đau, Nông tặc chịu hết
xiết, “cơn ghen” bùng nổ dữ dội, dù không còn mảnh vải che
thân, vẫn lao vào tên cướp biển như một con bò tót. Tựa như
tất cả sức mạnh từ trời đất đều dồn về bàn tay thép, “uncle
Nong” nắm tóc tên dâm tặc giật ra, tay còn lại “vận hết công
lực” tung một cú đấm trời giáng tựa một quả bom nguyên tử.
Khi cái miệng đang “ngon ăn” bỗng ngơ ngác “bye bye” bầu vú
người đẹp, khi những giọt nước miếng còn lã chã dính trên vú
nàng, cái đầu vừa bị lôi ra lập tức “cracccc…”. Chưa kịp
hiểu mô tê thế nào, tên ác tặc phải đau đớn xuống địa ngục
đền tội. Cú đấm triệu cân của “chú Nông” “focus” ngay vào
mặt tên đầu đảng, chắc đã bẻ gãy hộp sọ của hắn, làm cổ hắn
quẹo qua 180 độ. Nhìn thủ lãnh bất ngờ đổ gục xuống như cây
dừa, cái đầu co quắp ngược đời, không giống ai, bè lua ác
thú bàng hoàng tê điếng. Việc Nông tặc “tiễn bạn lên đường”
quá bất ngờ làm ngẩn ngơ nhiều người. Sau khi cho tên cướp
biển “chấn thương sọ khỉ”, Phan tặc ánh mắt đỏ ngầu, quay
ngoắt sang tìm thêm kẻ thù. Hắn rút ngay con dao của “nạn
nhân” làm một cú “boomerang”, tên đồng đảng đứng kế bên “lên
đường” nốt. Bọn cướp hoảng hồn, vung giáo mác ào vào chép
bừa mọi người. Quang cảnh hỗn loạn diễn ra. “Chú Nông” chộp
ngay cây súng trên người “cố hải tặc” phơ một tràng nhưng
chẳng may, vào giờ khắc này mà súng lại… kẹt đạn. Nông tặc
chưng hửng. Một số người bị bọn cướp chém gục. Số còn lại,
không còn gì để mất, ào vào bọn cướp tử chiến. “Chú Nông”
thấy thế, tinh thần tăng gấp bội, “không đành làm kẻ ngoài
lề”, nhào vào “xả thịt” bọn ác ôn. Với “quân số” áp đảo cộng
sự hăng máu căm thù, những tên còn lại, kẻ bị “dập hội đồng”,
xác biến dạng, kẻ nhảy xuống biển “tẩu vi là thượng sách”…
Cuối cùng, sau trận ác chiến, xác người nằm la liệt trên sàn
tàu, máu me vung vãi, tiếng rên xiết thảm não, thật kinh
hoàng. Con tàu chết máy trôi lền bềnh trên biển cả mênh mông.
Khi cơn nguy biến đã qua, mọi người vẫn còn tưởng mình vừa
trải qua một cơn ác mộng. Và cơn mộng mị này, ôi thôi, khủng
khiếp biết bao ! Những người xấu xố được “an táng” dưới lòng
biển sâu, trong sự tiếc thương của bao đồng bào. Nhưng cuộc
trường chinh vẫn còn lắm chông gai…
Chắc cái tên Đảo Hải Tặc ( hay còn gọi là Đảo sọ người )
không còn xa lạ với nhiều thuyền nhân. Trong tác phẩm “Những
người không trở lại” của mình, tôi đã miêu tả tỉ mỉ về hòn
đảo này. Đảo này, tên chính thức là KRA, từng là nỗi kinh
hoàng của bao nạn nhân VN. Bọn cướp biển lôi rất nhiều tàu
bè tị nạn vào vùng đất này, dồn tất cả mọi người lên, sau đó
thay nhau mò lên đảo lùng bắt đàn bà phụ nữ cưỡng hiếp. Bi
kịch man rợ vô cùng khủng khiếp. Nhưng ở đây, “Thảm kịch”
chỉ nhắc đến một ít về hòn đảo kinh dị này, nơi đến tận bây
giơ, thậm chí chẳng còn ai dám ở vì sự ma quái của những oan
hồn vất vưởng ( muốn biết tường tận, xin hãy đọc “Những
người không trở lại” ).
Và cái đảo ghê rợn này đã đón nhận những con người khốn khổ
trôi dạt từ chiếc tàu chết máy. Họ là một trong số những
người đầu tiên đặt chân lên đảo, khi ấy còn hoang sơ và
nguyên thủy. Đó là chiếc thuyền của “anh hùng Nông”…
Hết phần 6.
Xin đón đọc phần 7, phần cuối cùng “Đoạn kết của bi kịch” để
biết rõ số phận sau cùng của tất cả những nhân vật chính
trong câu chuyện.
Nhà văn Tam Nguyen Anh, San Jose.
E-mail : [email protected]
(Hết
Phần 6 ... Xin mời xem tiếp
Phần
7) |