| *NGƯỜI HÙNG MẠT VẬN 
 Sau buổi sáng “vùi hoa lấp nguyệt” ấy, những chuỗi ngày oan 
					nghiệt bắt đầu xảy ra liên tục và đày đọa cuộc đời Gia tiểu 
					thư xuống tận cùng địa ngục…
 
 Thưa các bạn, thảm kịch nhà Đại tá Mạnh có lẽ cũng không 
					nhiều người am tường nhưng thật sự, chỉ một lần hiểu được 
					câu chuyện và số phận của các nhân vật, đặc biệt cô tiểu thư 
					xinh đẹp và đài cát Gia Thư thì khó ai mà không trào dâng sự 
					tiếc thương đồng cảm.
 
 Mùa hè 1974, chiến tranh leo thang tàn khốc, những cuộc xâm 
					lặng bạo tàn của Cộng quân biến miền Nam Việt Nam thành một 
					chảo lửa, thiêu đốt biết bao sinh linh người con đất Việt. 
					Cùng với số phận điêu linh của hàng triệu người dân Việt Nam 
					chìm đắm trong màu tang tóc, Gia Thư cũng chẳng là ngoại lệ. 
					Giờ đây, cô bị kiềm hãm bởi thú vui xác thịt của tên quản 
					gia bệnh hoạn mà không hề tìm được ánh sáng cuối đường hầm. 
					Cả năm qua, hàng ngày, cô vẫn bị hắn đè ra hãm hiếp tơi tả, 
					bất kể thời gian, trong sự vô tâm hững hờ “chẳng biết chút 
					chi” của bà mẹ diêm dúa. Tâm hồn Gia Thư trở nên chai sạn. 
					Cô trở nên chai cứng với mọi cảm xúc, như một con búp bê 
					biết cử động… cứ thế, mỗi ngày trôi qua, tới giờ đi học và 
					tới cữ “đi làm”. Nông Tặc bằng sự gian ác của mình đã che 
					mắt thiên hạ bằng một màn kịch của bậc thiên tài.
 
 Trở lại mùa mưa 1973, bà Lê, sau khi lọt bẫy “chú Nông”, 
					chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa, vội vàng “911” cho 
					ông xã đang bù đầu ở Phòng Hành Quân, Bộ Tổng Tham Mưu. Sau 
					đó, sự thịnh nộ lan sang cả ngài Đại tá và hình phạt cho kẻ 
					dám “vuốt lông… con gái rượu của ta” là sắc lệnh đưa trung 
					úy Sơn về Trung đội Cảnh Sát dã chiến số 4 của đại úy Lê 
					Lĩnh, đóng tại Ngã năm Chuồng chó, cạnh bộ chỉ huy lữ đoàn 
					12 Biệt Động Quân của trung tá Bửu Lợi ( là “đệ tử ruột” của 
					đại tá Mạnh” ). Trung đội CSDC này khét tiếng dữ dội nhất 
					trong binh chủng CSDC, từ khi nằm dưới sự điều binh khiển 
					tướng của đại úy Lĩnh ( xuất thân giang hồ Q4, Học Viện CSQG 
					khóa 62 , đã từng dần cho thủ lĩnh “tứ đại giang hồ” Đại Ca 
					Thay một trận thừa sống thiếu chết tại vũ trường Majestic, 
					chấp nhận bỏ quân phục, “xáp lá cà” tay đôi nện Đại ca Thay 
					và mấy tên đàn em chạy rách quần- huyền sử này trong giới 
					giang hồ ai cũng biết. Đại úy Lê Lĩnh đã dùng súng tự sát 
					cùng nhiều sĩ quan CS khác tại bức tượng “lính Thủy quân lục 
					chiến” trước toà nhà Quốc Hội ngày 30/ 4/ 1975. Xin nghiêng 
					mình trước sự anh dũng của các anh ! ). Từ khi vào Trung đội 
					này, Trung úy Sơn vô cùng đau khổ trước vận đời bạc nghĩa. 
					Anh và Gia Thư như hai nhánh sông đang ngày càng tách biệt 
					nhưng hỡi ôi, nếu Trung úy Sơn hiểu được nỗi khổ tâm dằn xé 
					của Gia Thư ( đã hết lòng xin ba mẹ đừng “đổi áo” trung úy 
					Sơn – nghĩa là từ Cảnh sát ở thành thị chuyển sang “chiến sĩ 
					nơi trận tuyến” ) thì có lẽ nỗi đau của anh đã bớt cay đắng 
					phần nào.
 
 Năm 1998, tôi được gặp trung úy Sơn ( đang định cư tại 
					Toronto,Gia Nã Đại ) tại buổi họp mặt Cảnh sát quốc Gia tại 
					Houston, nghe kể về những ngày cuối cùng trong cuộc tình quá 
					ngắn ngủi của họ, tôi đã rất xúc động…
 
 … Bữa đó, Gia Thư hẹn anh ở một quán cà phê mà hai người 
					thường hẹn hò, sau nhiều lần tránh mặt. Bằng thái độ hoang 
					mang, Trung úy Sơn càng thất vọng hơn khi Gia Thư muốn hai 
					người chia tay, dù tình yêu chỉ mới bắt đầu. Và ngày hôm ấy, 
					ngày cuối cùng họ gặp nhau, hai người đã im lặng rất lâu. 
					Cùng nỗi đau nhưng khác nhau về hoàn cảnh. Gia Thư không còn 
					chọn lựa nào khác, nàng không có can đảm để kể cho người yêu 
					nghe về nỗi lòng của mình. Sự mềm yếu ấy, buồn thay, chỉ là 
					những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng 
					hiếm hoi tràn đầy cảm xúc trở lại. Những người đang yêu nhau 
					nhưng lại sắp vĩnh biệt nhau, càng đau đớn hơn khi chàng 
					trai chẳng được am tường một lý do chính đáng nào cả, khoảnh 
					khắc ấy, thật oan nghiệt biết bao ! Gia tiểu thư, mặt cúi 
					gầm, vai nấc lên, nước mắt rơi lã chả. Trung úy Sơn ( lúc ấy 
					là thiếu uý ) lặng im. Anh gậm nhấm nỗi bàng hoàng xót xa. 
					Tình yêu nên thơ anh vừa dệt, đắng cay thay sắp kết thúc như 
					một trò chơi bất nhẫn. Anh muốn đưa tay vuốt tóc người yêu 
					nhưng lại chẳng dám. Ngại ngùng hay run sợ ? “chẳng biết nữa, 
					chỉ thấy khi ấy mình và Thư vừa rất gần gũi, vừa xa lạ”. Và 
					sau khoảnh khắc ấy, anh đã chẳng bao giờ còn cơ hội vuốt lại 
					mái tóc mềm mại của nàng, bởi “cảnh cũ, người xưa đâu ?”, vả 
					chăng, nếu may mắn gặp lại thì bàn tay ấy cũng đã không còn 
					thuộc về anh, nó đã để lại nơi chiến trường dẹp Cộng. Hai 
					người chia tay nhau, chỉ độc nhất một câu “em… xin lỗi anh”. 
					Thế thôi. Cô gái lủi thủi bước đi, tim nát tan, tay che mặt, 
					ngăn dòng nước mặt đang ào ạt tuôn trào để sau đó, trở về 
					với thế giới của “chú Nông”. Chàng trai ngồi lại như kẻ mất 
					hồn, chơi vơi trong giọng hát thổn thức của ca sĩ Khánh Ly 
					“tôi đưa em về, chân em bước nhẹ, trời buồn gió cao. Đời xin 
					có nhau, dài cho mãi sau, nắng không gọi sầu, áo xưa dù nhàu 
					cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau...”.
 
 Ai đã gây nên cay nghiệt này ? Ai vậy ?
 
 “hự….hự…Ahhhh….” tiếng rú lên thoả mãn quen thuộc của Nông 
					“đại ca” khi dội một trận mưa tinh trùng vào âm đạo Gia tiểu 
					thư, đã là câu trả lời rõ ràng nhất. Gia Thư đổ gục như một 
					cây chuối bị chặt nhưng gương mặt lạnh tanh, vô cảm. Phan 
					Nông cầm tay cô kéo lên. Giống như một hành động quen thuộc, 
					Gia Thư ngồi dậy, qùy trước mặt hắn, há to miệng ngậm cây 
					súng vẫn còn cứng “đón nhận hương vị của tự nhiên”. Sau khi 
					được người đẹp nút sạch sẻ những giọt khí cuối cùng, Phan 
					Nông cầm cây súng của mình gõ gõ mấy phát vào mặt cô chủ rồi 
					rú lên tràng cười khả ố. Gia Thư nhìn cảnh hắn tay cầm quần, 
					vung vẫy “của qúy” đi khỏi phòng, cổ họng nàng đắng nghét, 
					tất nhiên không phải vì gia vị của “sữa chú Nông”, ánh mắt 
					đanh lại, tia lửa thù hận đã bắt đầu được nhen nhúm.
 
 
 Ngồi giữa đám bạn học, Gia Thư như một bông hồng sắc hương 
					lộng lẫy. Ngôi trương nữ sinh này đã nổi tiếng hẳn trong 
					cánh nam sinh kể từ khi con gái Đại tá Mạnh “an tọa”. Tiếng 
					lành đồn xa, ngày càng nhiều anh chàng mò tới để “xem hoa 
					ngắm cành” và tất nhiên, đến thế là cùng, bởi chẳng “ku” nào 
					đủ dũng khí lén phén đến “kua” con gái của ông Đại tá vang 
					danh khắp bốn vùng chiến thuật. Đó là điều tên Nông đắc chí 
					nhất mỗi khi chiêm ngưỡng cảnh tượng này trong lúc ngồi 
					trong xe đợi Gia Thư tan học về. Bởi trong suy nghĩ bệnh 
					hoạn của hắn, hắn đã “sở hữu và sử dụng” được mỹ nhân mà “cả 
					thế giới đều chỉ biết ngắm nhìn”. Sướng quá ! Đã quá, Nông 
					ơi ! hí hí hí ! Vừa ngẩng đầu lên trời cười khoái trá vừa 
					đưa tay gãi gãi “đồ chơi” ( chắc mừng cho “thằng em” mình có 
					“hàng thơm” quất hoài ), Phan Nông chẳng thèm để ý đến cặp 
					mắt sắc lẹm của một “qúy công tử” đang “địa” mình.
 
 Đó là Minh “kê”, con đại gia P.M. vang danh trong giới xì 
					thẩu. Tay P.M. này là một gã thất học, xuất thân “ba Tàu chợ 
					Lớn”, nhờ khôn lanh nên đã phất lên như diều gặp gió trong 
					nghề bỏ mối hậu cần quân sự cho Mỹ. Do hoạt động trong môi 
					trường thuận lợi, gã này bắt quen với nhiều tướng tá. Nhờ đó, 
					kiêm luôn nghề “lobby” vì mối quan hệ rộng trong chính 
					trường. Nhờ cái lưỡi dẻo quẹo, cộng thêm bản chất “thượng 
					đội, hạ đạp” ( chắc học cùng sách với mấy bác Cộng Sản ) nên 
					tên này có lắm kẻ thích người ghét. Tên con trai còn lếu láo 
					hơn, y coi trời không bằng cái quần… xà lỏn mà ông già y hay 
					mặc độc nhất mỗi khi ở nhà. Giỏi chạy chọt, Minh “kê” ( 
					không rõ tại sao có biệt danh này ) được miễn “nghĩa vụ quân 
					sự” vì “thị lực yếu” nhưng mỗi khi thấy gái đẹp thì y bỗng 
					“lé con mắt bên phải, lòi cái tròng bên trái”, xáp vô tán 
					liền. Với tiền bạc và “truyền thống lưỡi dẻo” giống cha, 
					không biết bao “con nai” đã bị “tùng xẻo” dưới “cái pín” của 
					y ?! Lần này, nghe giang hồ truyền tụng về một mỹ nhân “sắc 
					nước hương trời”, “Điêu Thuyền tái thế”, y cũng muốn thử sức 
					và chứng tỏ “bản lĩnh… Tàu con” của mình… . Canh me vài lần, 
					và tất nhiên, say đắm trước vẻ đẹp lộng lẫy, “điện nước đầy 
					đủ” của Gia Thư, Minh “kê” phát hiện ra một con “kỳ đà đực” 
					tướng tá vạm vỡ nhưng gương mặt đáng vào hàng “kỳ đà” luôn 
					là tài xế kiêm vệ sĩ của Gia tiểu thư. Hắn càng khó chịu hơn 
					khi thấy tên gia nô này có những hành động khá kỳ quặc như 
					đưa tay vuốt lưng hay nựng…eo cô chủ. Và một “kế hoạch X ra 
					đời” để tiếp cận “con mồi”…
 
 
 Dẫu bị nhiều bạn cùng trường “lén” ghanh tị nhưng Gia Thư 
					cũng không quan tâm. Và bây giờ, nàng càng không có tâm trí 
					đâu mà để tâm nữa. Sức học của Gia Thư sa sút rõ ràng. Nàng 
					luôn bị giằng xé trong mối tình cay đắng với Trung úy Sơn, 
					vừa lo lắng, ám ảnh chuỗi ngày bị chú Nông hành xác. Đã ít 
					bạn, Gia Thư giờ còn cô độc hơn. Nàng thường hay ngồi tư lự 
					một mình trong giờ chơi. Kể từ ngày bị biết mùi đàn ông, cơ 
					thể nàng vốn đầy đặn càng phát triển hơn nữa. Ngực và mông 
					căng phồng ra, ngay cả bà Lê cũng lấy làm lạ nhưng chỉ nghĩ 
					“con bé đang dậy thì”. Phan tặc thì luôn “khặc…khặc…” khi 
					thấy kết quả của “âm dương hòa hợp”.
 
 Một bữa kia, một cô bạn lén đưa cho nàng một lá thư tán tỉnh 
					của một anh chàng nào đó. Chỉ đọc vài ba chữ, Gia Thư đã xé 
					nát quăng đi. Sau khi nghe “điệp viên” báo cáo, Minh “kê” đỏ 
					mặt tía tai với “sản phẩm” của mình, quyết chơi xáp lá cà. 
					Khi Gia Thư từ cổng bước ra, hắn ta nhào đến, lẽo đẽo theo 
					sau trổ một tràng tiếng “Iraq”. Dường như thấy bàn dân thiên 
					hạ đang phì cười màn tấu hài độc diễn của mình, Minh “kê” ức 
					quá… kê bàn tay mình lên eo tiểu thư, chắc hắn nghĩ “kỳ đà 
					làm được thì há gì Kê ta lại không ?” nhưng giữa “gà” ( kê ) 
					và “Kỳ đà” rõ ràng ở hai hoàn cảnh khác nhau. Vừa đón nhận 
					cảm giác “mát rượi lòng bàn tay” khi chạm được eo Gia tiểu 
					thư, chưa kịp ngoác miệng cười thì “mềm nhũn đầu ngón tay”, 
					Minh “kê” chỉ kịp thốt lên “Á !....” trước âm thanh khô khốc 
					“brốc…brốc…” của năm ngón tay bị bàn tay thép của Nông tặc, 
					với hết sự điên tiết, bóp vụn như bóp bánh tráng. Và sau đó 
					là một cú đấm như trời giáng mà chú Nông “tặng” cháu Minh 
					khiến vài “tiền đạo” của nạn nhân “ra đi không trở lại”. Màn 
					độc tấu diễn ra chưa đầy phút trước sự ngạc nhiên thú vị của 
					“lớp lớp khán giả” đứng xung quanh. Bỏ mặc “cháu ta” ôm mặt 
					mày, tay chân quằn quại rên la, “chú Nông” vẫn ung dung mời 
					tiểu thư “an tọa”. Âu cũng là bài học nhẹ nhàng dành cho 
					“ngựa non háu đá” vì nếu ngày hôm ấy, Mạnh đại tá chứng kiến 
					được hành động khiếm nhã này thì bất kể chú em đó là “kê”, 
					“kú” hay “ku” gì thì cũng sơ sơ gãy vài cái xương sườn. Dám 
					động đến “hàng độc quyền” của “chú Nông”, dù chỉ một… cọng 
					tóc của Gia cô nương thì “thủ phạm” lãnh đủ. “Tiền trảm hậu 
					tấu”, đó là lệnh của ông chủ, Nông tặc cứ việc ung dung thi 
					hành, dù với dã tâm “một mũi tên bắn hai con… gà”, vừa thừa 
					hành “Mạnh lệnh”, vừa “đã tức” cho “món hàng riêng bị xâm 
					phạm”.
 
 Nhưng chưa hết, đêm hôm đó, sau khi nốc một chút rượu, nhớ 
					lại chuyện ban sáng, tự dưng Nông tặc nổi máu… ghen. Trong 
					cơn điên tiết, hắn suy diễn Gia Thư và Minh “kê” đã “tò te 
					tí” với nhau từ trước đó. Máu nóng bốc cao, Mạnh nhà ta lao 
					ào lên lầu, tông cửa bước vào ( hắn cấm Gia Thư chốt cửa để 
					dễ bề “làm ăn” ). Với sức mạnh của con thú hoang, gã vật Gia 
					Thư nằm ngửa ra, xé toạc áo ngủ. Trong sự kinh khiếp của cô 
					chủ, gã ngoàm to miệng “phập” một phát hết nguyên bầu vú Gia 
					Thư. Cô “ah” lên một tiếng thì gã lanh tay bụp miệng nàng 
					lại. Sau đó là màn “ăn khô mực”. Cái lưỡi nhám dài của hắn 
					khiến Gia Thư nhiều phen chết dỡ bởi khách quan mà nói, dù 
					tái tê thân xác và nhục nhã tinh thần nhưng sự kích động 
					mãnh liệt nơi “hột le” không khỏi khiến nàng “vơi bớt muộn 
					phiền”. Sự mạnh bạo thô thiển của Nông tặc thể hiện rõ nhất 
					ở chổ y “xoáy nòng” ngay mà khỏi cần qua công đoạn “rửa 
					súp-páp”. Tất nhiên, với cơn ghen tuông cuồng nộ ấy, Gia Thư 
					lại có thêm một đêm ác mộng. Điều này cho thấy Nông tặc ngày 
					càng lộng hành, chẳng còn sợ bà Lê gì cả dù khi ấy, hắn biết 
					chắc bà Lê đang ngủ say sau khi “tự xử” !
 
 Còn Minh “kê”, sau ngày bị hạ nhục, quyết tâm rửa hận. Hắn 
					giấu nhẹm ông già, bởi làm sao lão già hắn có gan mà “kên” 
					Đại tá Mạnh được, tập họp “anh hùng Lương Sơn Bạc”, vũ trang 
					đầy đủ ( hắn cũng không quên hàm răng giả của mình ), quyết 
					lột da “con Kỳ Đà… thúi”
 
 
 * “BẦY GÀ TRẢ THÙ”
 
 Một ngày cuối tháng 10 -1974, trước cửa sân trường Gia Long, 
					một chục tên ma cô với dao rựa, côn, mã tấu ém mình đợi 
					chiếc xe Cadillac nhà Mạnh “man” đến.
 
 Rủi thay, bữa đó Gia Thư bệnh nên nghỉ học. Đợi mãi không 
					thấy, Minh “kê” kéo cả đám đến đầu góc đường nhà Đại tá Mạnh 
					canh me con mồi. Chúng không dám đến gần vì khu biệt thự này 
					toàn nhà của tướng tá, lính cảnh vệ khá nhiều. Đi ngoài 
					đường thì dễ bị Quân Cảnh “thó” vì tội trốn lính nên “cắm 
					lều” canh me là tốt nhất. Trong lúc “tọa địa”, sờ mấy cái 
					răng sún của mình, Minh “kê” càng điên tiết hơn. Vừa “răng 
					mất, nhục mang”, lại còn bị “ra rìa” khỏi mắt người đẹp, nỗi 
					đau nào hơn lúc này. Tay xiết chặt cây mã tấu giấu trong áo, 
					răng nghiến… không kèn kẹt ( vì “đội hình” không đồng đều ), 
					Minh “kê” đỏ mặt tía tai đợi “thằng da đen khốn nạn”.
 
 Và từ xa, hắn thấy “chú Nông” xách xe đạp ra khỏi nhà, lòng 
					khấp khởi. Canh “con mồi” ra khỏi hang một đoạn, Minh “kê” 
					hô lên “chém chết mẹ nó”, hàng loạt tay kiếm vung ra, ào tới. 
					Nông tặc giật mình thấy động quay lại. Rụng rời tóc gáy, 
					Nông tặc ba hồn bảy vía co giò nhấn mạnh “pedan”. Một bên xe 
					đạp, bên kia Honda 67, dù đạp nhanh tới nổi bung cả xích 
					nhưng Phan Nông cũng bị dí kịp. Điếng hồn, Nông tặc lạc tay 
					lái… đâm vào cục đá trên đường. Xe một nơi, người một nẻo. 
					Lồm cồm bò dậy thì đám đầu trâu mặt ngựa lao tới, nhào vào 
					“làm gỏi tập thể” chú Nông. Thế đấy, tên ác ôn đang bị ác 
					báo, tiếc thay Gia Thư không có mặt để chứng kiến cảnh độc 
					nhất vô nhị này. Thật đúng vậy, khi lâm vào cảnh khốn cùng 
					thì bản chất của y mới bộc lộ hết. Con thú độc ác bị tuốt 
					hết nanh vuốt, đang giơ mình chịu báng, vừa rên la vừa cầu 
					xin thảm hại. Đang hả hê dần “kỳ đà” một trận nên thân thì 
					lúc ấy, một chiếc xe Quân Cảnh đi ngang, sau mấy phát súng 
					chỉ thiên, bọn này mới ngừng tay tháo chạy tán loạn. Đường 
					phố Sài Gòn khi ấy rất vắng lặng nên dù có người thấy chuyện 
					này nhưng chẳng ai dám làm “Lục Vân Tiên”, chỉ trừ gặp Cảnh 
					Sát hay Quân Đội. Thế nên, lần đó chú Nông “thân tơi, mình 
					tã”, vào bệnh viện Vì Dân nằm mấy tháng. Âu đây cũng là một 
					bước ngoặt lớn trong canh bạc nhà đại tá Mạnh. Nhờ mấy tháng 
					tự do, thoát khỏi kiếp nô lệ tình dục mà Gia Thư tỉnh người 
					hẳn lên. Phần “chú Nông”, bản chất yếu hèn càng lộ rõ khi 
					không dám hé răng nửa lời về tung tích vụ hành hung, chỉ nói 
					rằng “tụi nó đánh lầm em !”. Điều này càng khiến Gia Thư sớm 
					tỉnh ngộ, bày ra sách lược thoát khỏi tay “thằng Nông xi cà 
					que”.
 
 
 Nông tặc, biết mình sắp “hết thời” nhưng với bản chất xảo 
					quyệt, ngoan cố, trong thời gian nằm viện cố nặn óc bày ra 
					nhiều mưu sách, cố không cho Gia Thư thoát vòng kiềm tỏa. 
					Nhưng “nghĩ” thì “nghỉ”, bởi đang què quặt như thế thì dù có 
					mười Khổng Minh cũng chẳng làm được gì. Hắn càng căm hận 
					Minh “kên” đã làm cuộc đời hắn sang trang. Về phần Minh “kên”, 
					sau khi trả hận, cho “chú Nông” thẹo đầy mình, bầm dập ngũ 
					chi, thì cũng biến mất tăm. Cho tới tận bây giờ, cũng chẳng 
					ai nghe thấy gì về tung tích của hắn. Có lẽ, gã xì thẩu, cha 
					hắn, biết con mình đã dám “nhuộm râu hùm” Đái tá Mạnh nhưng 
					lại không biết rằng ngài Đại tá chẳng biết gì cả vì “Kỳ Đà” 
					không hé răng nửa lời và Mạnh man đang đau đầu khi Cộng Quân 
					đã đánh chiếm Ban Mê Thuộc, vì sự không biết ấy, chắc đã “hô 
					biến” thằng “quái tử” của mình về phương trời nào đó. Các 
					bạn thấy đó, cũng chỉ từ tật hám gái, thói côn đồ háo thắng 
					mà một nhân vật “từ trên trời rơi xuống” bỗng ngắt lại vòng 
					quay định mệnh của Gia Thư và Phan Nông và sau đó, vô tình 
					rẽ chúng sang một ngã bất định khác, mà nơi đó, Gia Thư sau 
					một thời gian dài bầm dập và oán hận đã có cơ hội mĩm cười 
					với thế thượng phong.
 “Chú Nông” trong thời gian nằm viện, chỉ còn biết nhìn mông 
					mấy cô y tá mà ước ao để “thằng em” được “vi hành” trong đó. 
					Gã thèm gái chảy nước miếng. Nhớ đến những những đêm mưa 
					trời tơi tả hay nóng như thêu đốt, gã mặc sức đè cô chủ 
					xuống “vận hành hết công xuất cây súng” của mình, mặc cho nữ 
					chủ nhân van xin thảm thiết. Hết dập kiểu này sang bụp kiểu 
					khác, tay miệng thoải mái bóp bú liếm khắp người Gia Thư. Gã 
					vẫn khoái nhất là sau khi cầm đôi mông trắng tròn của cô chủ 
					mà nắc theo kiểu “cẩu”, sẽ banh miệng người đẹp ra mà “xỉ 
					khá”. Giờ đây, càng nghĩ gã càng “nhưng nhức con kiu”, chỉ 
					còn biết lấy tay “tự xử” đến nỗi có lần một cô y tá đã vào 
					phòng “cảnh cáo” hắn đừng có mà “hồn nhiên” để lại “dấu ấn 
					của qủy” trên quần mỗi khi cô ta đi giặt nữa. Vừa quê độ, 
					vừa tức vì bị “lật tẩy”, gã canh me khi cô y tá vào chăm sóc 
					là gã cố tình “chào cờ” để “gỡ độ” và mong cô y tá này cũng 
					thuộc loại “ả” để gã được “oh yeah”. Quả thật, tên này có 
					tài “dùng hàng dụ gái”. Gã đã gặp được một “ả”. Khi vào 
					phòng cứ thấy “nam bệnh nhân” “chào hàng” trước mặt mình, cô 
					y tá chịu hết xết hỏi gã “muốn gì nữa hả ?” ( ý là sau khi 
					bắt cô giặt “dấu tích” dính trên quần ), Phan Nông cười đểu 
					kéo quần xuống. “Trời đất !”, cô y tá chỉ kịp thốt như vậy 
					khi trước mắt là một “cây kèn” đặc biệt nhất cô từng thấy. 
					Đen, dài, bự, gân guốc, ngay cả “hài dón” cũng gấp đôi người 
					khác. Không e thẹn, ả y tá “táp” ngay “hàng độc”. Phan Nông 
					nhắm mắt, đầu ưỡng lên “tận hưởng cảm giác xưa”. Vì bế tinh 
					quá lâu, chỉ sau vài phút là “áp suất tăng vọt, khí bắn ọt 
					ọt”. Ả y tá vội vàng “sực” hết, còn đưa tay lên mặt vơ “hàng 
					dạt” xoa đều làm “kem dưỡng da”. Chỉ cần đưa tay sục mấy cái, 
					cây hai của Nông tặc lại “ca khúc khải hoàn”, hai bên tiếp 
					bước “chơi phuộc nhún”. Chắc cũng sau vài chục lần “lén lút” 
					với nhau, đôi “gian phu dâm phụ” mới bị phát hiện. Ả y tá 
					xách va ly đi chổ khác, Nông tặc bị cảnh cáo “giữ vệ sinh 
					nơi sạch sẽ”.
 
 Thời gian trôi qua, “khí lại tích đầy”, khí nóng cũng vậy. 
					Gã quên đi thân phận nô bộc của mình, lớn tiếng trách Gia 
					Thư “bỏ rơi tình anh” khi không một lần “diện kiến”. Còn Gia 
					Thư, khi không còn phải banh chân va há miệng ra nữa, nàng 
					dần bình tâm lại. Sự thật là nàng sẽ vẫn còn đối mặt với con 
					thú dữ sau khi nó đã dưỡng thương xong. Chính điều này đã 
					làm nàng lo lắng trở lại. Bao suy tính đối phó xuất hiện 
					trong đầu nhưng lại chẳng đến đâu. Cũng chính thời gian tự 
					do này, nàng đã đến đơn vị của Trung úy Sơn để tìm lại mối 
					tình đầu. Tiếc thay, khi ấy anh đã được giải ngũ vì bị mất 
					một tay. Trước đó mấy tháng, trong lúc nhặt một trái bom 
					xăng của bọn Việt cộng quăng vào, lúc đưa tay ném đi thì 
					chẳng may, chai xăng phát nổ…
 
 …. Nghe tin động trời, Gia Thư như muốn qụy xuống. Nàng lặng 
					lẽ đến ngôi nhà người yêu, nơi nàng đã từng thầm mong sẽ là 
					ngôi nhà sau này của mình. Bóng hình chàng trai tàn phế đứng 
					tựa cửa nhìn xa xăm làm nàng vô cùng đau đớn. Nước mắt tuôn 
					trào dữ dội, Gia Thư qụy ngã xuống đất trước sự ác nghiệt 
					của chiến tranh đã cướp mất của nàng, của đồng bào nàng và 
					của dân tộc này sự an lành đáng ra phải có. Nàng muốn chạy 
					ào đến bên anh, muốn hôn anh ngàn lần, muốn ôm anh mãi mãi, 
					muốn hiện tại chỉ là một cơn mộng du nhưng dường như nằm 
					trong sơ đồ của định mệnh, chân nàng tê cứng, không tài nào 
					nhấc lên nổi. Đúng vậy, chính số phận đã sắp đặt để chân 
					nàng không nhấc lên nổi để sau đó, sự căm thù trào dâng mạnh 
					hơn bao giờ hết. Nàng muốn xé xác kẻ thủ ác đã dã man hủy 
					hoại cuộc đời nàng, biến thể xác, tâm hồn và hoài bão của 
					nàng thành một đống phân nhơ nhớp. Và sau đó, dĩ nhiên, giờ 
					của “chú Nông” đã điểm…
 
 
 
 * NHÁT DAO ĐỊNH MỆNH
 
 Thứ sáu, ngày 13 ( thật lạ kỳ ), tháng 12, 1974. Không khí 
					căng thẳng của chiến trường không ảnh hưởng gì đến một căn 
					phòng nhỏ trong bệnh viện Vì Dân. Thay vì phải nằm như “cá 
					mòi” như những bệnh nhân khác nhưng vì là “quản gia” của Đại 
					tá Mạnh nên Phan Nông được đặc biệt “một phòng một giường”. 
					Điều này khiến hắn khoái chí vì “không gian nhẹ tênh” và 
					nhất là đã một lần được “bốp xốp” cô y tá nọ nhưng hắn đâu 
					ngờ, ngày tàn sắp đến.
 
 Sau mười giờ, cửa phòng bật mở. Phan tặc đang thiu thiu giấc 
					mộng. Một tay gác đầu, một tay đút vô quần ( ! ). Bước chân 
					khe khe tiến đến bên cạnh giường bệnh của hắn, ngừng lại ít 
					lâu, bỗng quay lại rồi lại trở vô, như thể đang do dự một 
					chuyện gì rồi khi quay đi hẳn được vài bước thì bị một bàn 
					tay túm áo lại. Gã đó là Phan Nông. Bằng sự tinh ranh của 
					mình, hắn đã lanh mắt chộp được “con mồi”. Dùng tay kéo mạnh 
					Gia Thư nằm đè lên hắn, đôi mắt hí của Nông tặc rực lên sáng 
					ngời. “đến hôm nay, cô chủ mới vào thăm tôi hả ?”. Vừa nói 
					hắn vừa đưa tay bóp mạnh mông Gia Thư. Gia Thư cựa quậy 
					“buông tôi ra !”, thế nhưng lời nói yếu ớt này chỉ lộ vẻ yếm 
					thế của cô so với sức mạnh “trâu què điên”. Gã đưa tay túm 
					tóc Gia Thư làm cô la lên đau đớn, mắt gã trừng lên, giở lại 
					giọng hăm dọa cũ “thấy tôi thế này, cô em sướng lắm phải 
					không ?”, hắn lại bóp mạnh mông Gia tiểu thư. Nàng cắn lại 
					cổ tay hắn. Đau quá hắn buông nàng ra, Gia Thư liền vụt chạy. 
					Chẳng may, tên khốn chụp lại được cái váy của nàng, kéo mạnh 
					Gia Thư vào. Cô nhanh tay cào vào mặt hắn rồi bung mạnh ra 
					cố thoát. Vết thương trên mặt làm hắn điên tiết lên, xiết 
					chặt váy Gia Thư rồi kéo mạnh vào làm nó rách toạt. Hắn chồm 
					dậy nắm tóc Gia Thư, một tay bịt miệng, cố lết ra cửa gài 
					chốt lại. Khi cái chốt vừa được cài xong, hắn dùng hết “nội 
					công” kéo Gia Thư về giường và đẩy cô xuống. Phan tặc xé 
					toạc áo Gia Thư ra rồi dùng nó trói hai tay nàng vào thành 
					giường. Hắn lột luôn quần lót tọng vào miệng nàng. Như một 
					con thú đến giờ “động đực”, Phan Nông lột hết áo quần của 
					hắn ra. Hắn banh hai chân Gia Thư ra, dùng tay kê “hàng” vào 
					“lỗ” và dập, vô cùng mạnh bạo. Hắn dập điên cuồng như trả 
					hận. Gia Thư như một chiếc giẻ rách tả tơi. Sau đó, Nông tặc 
					“stop fucking”, cúi xuống “ăn khô mực” nàng. Hắn liếm lên 
					liếm xuống rồi hút hết những gì có trong cửa mình Gia Thư, 
					rồi nút “hột le” nàng, một cách thô bạo nhất. Gia Thư vùng 
					vẫy chống trả, chỉ bằng những cái lắc đầu bất lực. “Ăn khô 
					mực” đã, gã nhào lên trên “ăn vú sữa”. Thế là cặp nhũ hoa 
					xinh tươi lại thêm một lần bị dày xéo. Vẫn điên tiết, hắn 
					lột chiếc quần lót trong miệng Gia Thư ra, nhét kèn vào. Hắn 
					tọng mạnh cây kèn xuống ậtn cổ họng Gia Thư. Cây súng lâu 
					ngày không chùi rửa đem mùi “ẩm mốc” vào “thực quản” Gia Thư 
					làm cô trợn mắt nghẹt thở. Thấy con mồi sắp “die”, gã rút 
					hàng ra. Gia Thư ho sặc sụa. Phan Nông chụp miệng Gia Thư, 
					kề sát mặt vào, trợn trừng mắt, đe nẹt, vẫn bài bản y như 
					hồi trong phòng tắm “mày… muốn… tao…cắt… hột le… hả… con đỉ 
					?”, gã gằn từng chữ. Cơn ám ảnh ác mộng với Gia Thư lại quay 
					về. Cô lại bật khóc. Không phải vì sợ hãi mà vì cô quá căm 
					hận sự nhu nhược của mình, giá mà khi nãy, cô liều mạng đâm 
					ngay một phát vào cổ tên dã thú này thì bây giờ, cô nào phải 
					chịu cảnh hãm hiếp và sự sĩ nhục kinh hoàng này. Tay đã móc 
					bóp cầm dao, thế mà cô lại chùn tay trong phút cuối. Có lẽ, 
					sự thánh thiện nơi cô gái trẻ này đã kìm hãm cơn thịnh nộ 
					của nàng và bây giờ, nó đang trả giá đắt. Nông tặc, với bài 
					bản cũ vì đã nắm được tẩy nạn nhân, tiếp tục trừng mang trợn 
					mắt đe nẹt nhưng trong lòng hứng khởi vì biết chắc thế nào 
					rồi lại cũng thành công, bằng không “cũng thành…ku”. “Mày…có 
					định…phục vụ tao… nữa không ?”. Gia Thư xây xẩm mặt mày 
					nhưng kỳ lạ thay, trong sâu thẳm của sự u mê đó, một ý nghĩ 
					lạ lùng xuất hiện. Nàng nhìn hắn, gật đầu, đôi mắt hoảng sợ. 
					Gã dâm tặc cười mãn nguyện. Hắn từ từ bỏ tay ra khỏi miệng 
					Gia Thư và cầm con cặc đưa lên vẫy vẫy. Sau ký hiệu ấy, Gia 
					Thư nhẹ nhàng “mở khẩu”. Vậy là nguyên cây hàng 30cm “đưa 
					lên thụt xuống” trong miệng nàng. Những khẩu lệnh như “bú đi”, 
					“liếm ngay khe”, “sâu nữa” liên tục được phát ra từ miệng 
					“ông chủ”. Phan “chủ nhân” ngẩng đẩu lên trời tận hưởng cảm 
					giác đê mê ngọt ngào nơi “đầu pan” mỗi khi cái lưỡi của Gia 
					Thư lướt qua lướt lại. “Thật là không có gì sướng bằng được 
					“thẻn kồi”. Cứ thế, sau khi dùng mũi để thở, Gia Thư lại 
					phải banh cặp môi tê cứng, cái lưỡi mõi nhừ và cái họng 
					“trật quai hàm” để tiếp tục phục vụ “cây súng quá khổ”. Đối 
					với nàng, từ ngày bị “làm nhạc công”, việc “thổi kèn” này 
					không còn mới lạ nữa. Đối với Phan Nông, hắn thích được bú 
					cặc hơn là được “chơi”. Và thế là, cái miệng Gia Thư trở 
					thành một “bến đổ lý tưởng” cho “con tàu hai bánh lái” của 
					Nông tặc, bất kể ngày đêm, có lúc ngay cả khi đang ăn, Gia 
					Thư phải buông đũa, rời cơm để thế cặc vào miệng, ngay tại 
					bàn ăn, tất nhiên khi ấy không có bà Lê và cửa nẻo đã hai ba 
					lớp. Nàng luôn được tráng miệng bằng “sữa đậm đặc” của “chú 
					Nông”, cái mùi vị tanh nồng phát ói ấy, mà trước kia có cô 
					bạn từng “nếm”, kể cho đám bạn gái mà nàng được nghe ké, bây 
					giờ không còn quá kinh khiếp đối với Gia Thư nữa. Khi có mặt 
					Phan Nông, nàng bị bắt phải uống hết, còn nếu hắn lơ đãng, 
					nàng sẽ ngậm lại và sau đó, tìm cách nhổ ra. Gia Thư chỉ 
					không hiểu tại sao hắn lại bắt nàng uống cai chất ghê tởm ấy. 
					Nếu gã con trai nào cũng muốn con gái làm hành động bệnh 
					hoạn này thì nàng sẽ không bao giờ lấy chồng, nàng quả quyết 
					như vậy. May là lần này, “súng” được rút ra cùng với “đạn”, 
					chứ không Gia Thư đã có phen “mắc ói”. Sau khi yên tâm thấy 
					con mồi chịu khuất phục, Nông tặc quay mông Gia Thư lại chơi 
					kiểu chó. “Ôi ! ssssướng !!!”, dù đây đã là lần thứ n Phan 
					Nông chơi Gia Thư kiểu này nhưng mỗi khi, mắt nhìn tư thế 
					này còn tay nhào nặn hai cái mông to tròn, trắng ngần rất 
					khiêu khích là Nông tặc rất sảng khoái. “chim của ta, ta 
					chơi, không cho thằng nào mó hết !”. Đối với việc chổng mông 
					để “chú Nông” “đãi sạn”, từ sự khó chịu vì tư thế “bệnh hoạn” 
					ban đầu, Gia Thư từ từ cảm thấy “bình thường”. Sau mấy cú 
					dập “long trời lở đất”, chú Nông định “xuất” thì Gia Thư 
					quay đầu lại nói “kiểu khác nha !”. Trời ạ, Nông tặc nhà ta 
					sao nỡ chối từ một lời đề nghị “đáng yêu” như vậy nhưng hắn 
					hơi “théc méc” về sự “tình nguyện lạ kỳ” này. Nhưng ôi dào ! 
					đang hứng thì để tâm làm gì ba cái chuyện “tầm phào”. Phan 
					Nông quay ra nằm ngửa. Gia Thư leo lên mình hắn nắc kiểu 
					“phuộc nhún”. Kiểu này thế chủ động thuộc về nữ giới, kèm 
					với cảm hứng thật sự nhưng trước đây, không bao giờ Gia Thư 
					có được sự “thỏa mãn” của người “điều khiển chương trình” 
					bởi cô luôn bị hắn ép làm “nài ngựa”. Nhưng trong khoảnh 
					khắc này, cô thấy bắt đầu thỏa mãn, không phải vì tình dục 
					mà vì một thứ khác, nằm trong kế hoạch, đang đến rất gần. 
					Phan Nông nhắm mắt tận hưởng cảm giác của một “con ngựa”, 
					cái miệng cười xếch đắc ý, vì với tư thế này, gã biết rằng 
					con lâu mới ra. Gia Thư còn biết hơn gã nên cô đã sắp xếp 
					điều này. “ra đi anh ! ra đi !”, Gia Thư thều thào trong hơi 
					thở hổn hển sảng khoái giả tạo. “Chú Nông” tự dưng thấy quái 
					lạ, “hôm nay sao con này trở chứng anh em” còn rên rỉ tùm 
					lum, lại còn đòi mình “cumshot” nữa nhưng điều này chứng tỏ 
					“em” đã kết “hàng độc” của mình. “hé hé”, gã cười híp mắt 
					phụ họa “sao ra được em, Phan Nông mà ! hé hé hé”. “Em làm 
					cho anh ra nha ?”. Nông tặc cười mãn nguyện, coi thử “tiểu 
					thơ” làm sao. Gia Thư quỳ xuống cạnh giường, bỏ cặc vào 
					miệng ngậm. Nàng đánh lưỡi liên tục, cố tạo cảm giác nàng 
					đang làm thật. Quả vậy, “chú Nông” sứơng tê người, thầm nghĩ 
					“kiểu này đến mai cũng không ra đâu, em ơi ! hé hé”. Nhả 
					hàng ra, Gia Thư dùng tay sục liên tục. Tay còn lại, nàng mò 
					đến cái túi xách nhỏ đang nằm chỏng chơ sau khi bị Nông tặc 
					“bạo hành”, nhẹ nhàng moi ra một con dao sắc bén. Rồi nàng 
					lại tiếp tục “blowjob” con quái thú. “Chú Nông” phê quá, chỉ 
					muốn thiếp đi, mọi vết thương trong người như lành hẳn. Đang 
					thiu thiu, tận hưởng cái miệng rồi bàn tay “nhào nặn”, Nông 
					tặc bỗng hét rú lên khi thấy một tia máu bắn thẳng lên trời, 
					hắn ngó đầu xuống thì thấy “cây hai” chỉ còn “nửa khúc”. Máu 
					tươi bắn xối xả, Phan Nông la hét thất thanh, quên hết vết 
					thương chưa lành, vùng dậy ôm bộ hạ đầy máu tông cửa vọt ra 
					ngoài. Gia Thư, sắc mặt lạnh lùng, nở nụ cười mãn nguyện. 
					Vậy là nàng đã chiến thắng nỗi sợ hãi bản thân, cuối cùng 
					công lý đã chiến thắng. Trong phòng, cạnh gầm giường, “khúc 
					thịt” gây ra bao đau đớn tủi nhục cho nàng đang nằm chỏng 
					chơ “hấp hối” trên vũng máu đỏ tươi. Gia Thư mặc áo vào và 
					đủng đỉnh rời phòng, dẫm lên những vết máu của tên dã thú đã 
					bị “xử lý”…
 
 
 Hết phần 4.
 
 Mời qúy vị theo dõi tiếp phần 5 để biết rõ số phận của “chú 
					Nông” sau khi bị “thiến” và Gia Thư, cuộc sống và tâm lý cô 
					sẽ ra sao khi đã trả được một phần “mối thù truyền kiếp”. Và 
					sau “tháng tư đen”, liệu nàng có di tản được hay bị kẹt lại 
					tại vùng đất của “qủy sa tăng” và nếu vậy, những con qủy đỏ 
					này có buông tha trước vẻ đẹp mơn mởn của nàng ? Đại tá Mạnh, 
					bà Lê và Phan Nông sẽ như thế nào ? tất cả sẽ có trong phần 
					5 “Thời đại qủy dữ” và phần 6 “Đảo hải tặc”.
 
 Hãy đón đọc “Thảm kịch”, một bộ truyện vô cùng hấp dẫn và 
					hoàn toàn có thật.
 (Hết 
					Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					5)Nhà văn Tam Nguyen Anh, San Jose.
 E-mail : [email protected]
 |