Vợ chồng chủ nhà đều còn trẻ, nhưng nhờ được hưởng sự lo
toan của bố mẹ nên cuộc sống rất nhàn nhã. Cả hai đều đi làm
suốt ngày, chiều về vội vã cơm nước xong là rút ngay lên gác.
Nguyên tầng dưới bỏ không, nên cho tôi thuê một phòng nhỏ để
kiếm thêm thu nhập .
Tôi ở đó đã lâu, cũng bận bịu đi làm, chỉ mượn chỗ về trú
qua đêm, cho có nơi có chốn. Lắm khi vui anh vui em, hoặc
chẳng có gì lý do gì cụ thể, vì ru rú ở nhà một mình cũng
buồn, nên lê la dạo khắp nơi. Có khi về rất khuya, có khi
tạt vào đâu đó bù khú với bạn bè cũng chẳng muốn về nhà, nên
anh chị chủ thuận cho tôi làm riêng một chìa khóa cửa để đi
về tự mở lấy.
Hôm Hải đến nhận làm u em cho chị chủ thì tôi cũng đang la
cà, nhậu nhẹt lình xình. Tôi uống đến cả dăm bảy chai bia
cao cổ, nên đầu óc xoay mòng mòng. Về nhà, lục đục mãi mới
đút được chiếc khóa vào lỗ, rồi lại loay hoay xoay mãi mới
mở được ra.
Hải thấy tôi lết bết đi vào, dáng sợ sệt, đưa tay che lấy
miệng. Tôi cũng sững sờ khi thấy có dáng phụ nữ trong nhà.
Tôi hỏi Hải từ đâu đến, mới biết ra là u em của chú nhóc mới
toanh. Tôi lè nhè tự giới thiệu, dần dần Hải mới hết sợ.
Tôi uống khá say, người lảo đảo băng xiên băng nai chỉ chực
ngã. Hải muồn giúp đỡ tôi, song lại ngượng nghịu, cứ đứng xớ
rớ nhìn theo. Tôi cố gắng lắm mới bò đến được cái đi văng và
lăn kềnh ra đó. Cổ họng cứ nhờn nhợn vì men rượu, chua lòm
lòm và chỉ chực phun ra. Hải lăng xăng, quính quíu, hết chạy
ra lại chạy vào. Tôi loáng thoáng thấy vậy mà không cố tỉnh
lại nổi. Tôi nằm ườn ra, giày cũng chẳng lột, áo cũng chẳng
cởi, và cứ thế kéo gỗ ngáy ồm ồm.
Chẳng biết Hải phụ cho tôi những gì mà gần sáng tỉnh dậy
thấy có tấm chăn đắp cẩn thận. Giở chăn ra định ngồi lên,
mới biết chỉ còn mặc độc chiếc quần đùi, quần ngoài, áo lót,
vớ đều không thấy đâu.
Tôi cố ngồi lên, đầu vẫn quay quay như chong chóng, cổ vẫn
lợn nhợn như có con sâu đất bò lượn bên trong, mắc tiểu quá
cứng cả bụng dưới, tôi lọ mọ đi giải. Nghe tiếng nước ồ ồ,
Hải quàng dậy chạy ra. Kịp thấy tôi liêu xiêu dựa vào tường
cho khỏi ngã, Hải đến bên giữ lấy tấm lưng tôi. Bàn tay Hải
mát lạnh làm tôi thấy dễ chịu. Tôi ráng giữ cho vững thân
người để khỏi mang tiếng bờm xờm. Nhưng tôi không giữ được,
cứ vừa kềm được cơn choáng này thì cơn khác lại kéo tới. Rồi
chẳng tài nào nín nổi, bia bọt lẫn thức ăn cứ ồng ộc xổ ra
lần nữa. Tôi nôn thốc nôn tháo, có bao nhiêu thứ còn chứa
trong dạ dày đều cho tuôn ra sạch. Mồ hôi tôi vã ra, người
ngợm hôi lòm lòm.
Hải hết còn giữ kẽ nữa, vội xốc vào nách tôi và dìu tôi trở
lại giường. Vừa đi, Hải vừa như trách nhẹ : ăn uống gì lắm
thế, để bụng lại đói meo, thực phí. Tôi im ỉm nhận đón lời
than phiền.
Có điều rất lạ là đang say mèm vật vưởng như thế mà khi Hải
áp người vào đỡ tôi,
cơn tỉnh rượu lại chóng vỡ tan ngay. Tôi đón nhận sự mát mẻ
toát ra từ da thịt mới tắm của Hải, đồng thời cũng ấp ôm sự
mềm dịu của một cơ phận nào đó của Hải vừa chạm đến người
mình, làm tôi chợt thấy nỗi đê mê. Tôi giả vờ lại như muốn
ngã để Hải phải đỡ tôi chặt chịa hơn. Thế là vô hình dung
tôi đặt trọn bờ vai vào đúng ngay phía ngực Hải.
Tôi cứ giả bộ như vậy, loi choi như con cá thòi lòi bị lọt
vũng sình. Tôi cố nhích qua nhích lại cho bờ vai cà cà trên
khoảng ngực đó. Hải nào để ý đâu đến chuyện vờ vịt của tôi,
cứ lẩm bẩm : người đâu bèo nhèo như giẻ rách. Tôi nghe càng
thêm hứng chí, nên để thân mình sụm nhào xuống như diều bị
đứt dây. Hải ôm trọn người tôi cho chặt và cố kéo dậy. Khuôn
mặt tôi lúc này xoay vào phía người nàng. Thế là tôi lại
càng ra vẻ oặt xà lai cho Hải quính quáng thêm mà ôm chặt
hơn nữa.
Khoản mũi tôi giờ úp trọn trên khoảng giữa vú của Hải. Cái
mùi thơm lẫn vẻ êm êm xộc mạnh khứu giác tôi. Tôi hít nhẹ
như muốn điên vì sung sướng. Tôi càng thêm bộ tịch yếu xìu
để Hải đừng vội rời xa đôi vú tôi đang hít say sưa. Đôi lần
tôi đã chực đưa tay chộp vào hai bầu vú mà xoa, song lại sợ
Hải biết. Tôi cứ ỡm ờ như đứa trẻ chẳng biết gì mà hít hà
cho đã.
Hải cuống cuồng lên, vừa nói vừa kéo đỡ tôi : cố lên đến
phản nằm rồi em giúp thoa dầu cho cậu. Lần đầu tiên, tôi
được người nữ gọi bằng cậu và chăm sóc lo toan. Tôi cảm động
nên cũng phụ Hải lết về chỗ nằm. Hải thoa dầu lên trán, lên
màng tang, lên ngực tôi, bàn tay miết mạnh như giúp cho máu
lưu thông tốt. Tôi trăn qua trở lại, uốn éo rên hừ hừ, tay
chân làm như quờ quạng của người bị lên cơn mệt lả.
Lúc đầu tôi vờ chạm vào tay, vào mặt Hải, rồi dần dần như vô
tình tôi chộp lấy cái vú của Hải đang dứ dứ trước mắt tôi.
Tôi bíu chặt lấy cái vú như muốn lấy đà ngồi dậy, Hải run
lên sợ, nhưng vẫn không dám nhích người ra.
Tôi bíu một bên vú chừng chưa vững nên vội vàng chụp nốt cái
vú còn để không bên cạnh. Cứ thế hai bàn tay tôi miết bóp
liên hồi. Hải biết ra là tôi xạo nên muốn hất bàn tay tôi ra.
Tôi đời nào chịu buông chiến lợi phẩm vừa tóm thu được nên
cũng vần và giữ lấy. Cả hai giùng giằng, kẻ bóp, người né.
Rồi Hải sụt sịt khóc. Bao nhiêu dục vọng ở tôi đang bừng
bừng dâng lên bỗng tiêu tan đi mất. Tôi ngượng ngùng nói với
Hải : xin lỗi, tại tôi say quá. Cám ơn cô đã đỡ và lo lắng
cho.
Hải vẫn còn rấm rứt khóc. Hải than vãn : em phận nghèo phải
xa con đi ở vú cho người ta. Cậu đã chẳng thương lại còn nài
ép em vào đường tội lỗi. Tôi ân hận vô cùng, nên cứ liếng
thoắng xin Hải thứ tha. Và hứa từ nay sẽ không bao giờ như
thế nữa.
Mãi mãi Hải mới chấp nhận. Còn tôi thì đầu óc lâng lâng
những ý lộn xộn gì đâu. Từ lúc đó, tôi trằn trọc mãi, một
phần vì hối hận hành động sàm sỡ vừa qua, nhưng đồng thời
lại vẫn tâng tâng vì phần mềm của cặp vú Hải mà tôi vưa vần
vò lúc nãy. Cứ chợp mắt đi là lại thấy rõ đôi vú hiện ra,
hoàn toàn không một chút vải che đậy, và tôi say sưa ngụp
lặn vào hít, nút, nghịch đùa, liếm láp trên đó.
Sáng ra, tôi không muốn dậy. Cứ mong Hải lên gác lo cho chú
nhóc thì tôi vội chuồn đi. Nhưng Hải bận lăng xăng gì đó,
nghe tôi lạo xạo trở mình, Hải không còn vẻ giận dỗi. Cô
nàng chỉ cho tôi mớ xống áo nàng đã lột giúp tôi và ngâm
trong nước vì chất nôn của tôi làm bẩn hết. Tôi lại lí nhí
cám ơn cô lần nữa. Rồi thật ngượng nghịu, lồm cồm nhỏm dậy,
mặc vội quần áo vào, rồi cun cút lỉnh đi.
Hải gọi giật tôi lại bảo đã đặt xoong cháo, tôi ăn đi một
chút cho lại sức. Tôi rơm rớm nước mắt nghẹn ngào. Hải vẫn
ung dung thu dọn việc của cô, bấy giờ tôi mới có dịp nhìn kỹ
Hải mới thấy cô đẹp và hiền dịu vô cùng. Tôi càng trách vả
mình, thực là loài không đầu óc. Tôi rấm rứt ăn năn như muốn
tự hành hạ chuộc lại vết nhơ tối qua.
Thế nhưng Hải không còn để tâm đến chuyện cũ. Cô chỉ loáng
thoáng nhắc tôi : cậu có thương em hãy giúp em giữ được mình
trọn vẹn. Ơn này em để dạ, để tâm. Tôi gật gật đầu gián tiếp
đồng ý.
(Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
4) |