| Đã 5 hôm rồi cậu thuê phòng không thấy về. Hải cũng hơi lạ 
					sao cô lại để ý thấu đáo giờ giấc đi về của cậu đến vậy. 
					Phải chăng tại vì Hải cũng bắt đầu nhớ tưởng cậu chăng ? 
					Nghĩ như thế, Hải vội tìm cớ lấp liếm ngay. Không đâu, sở dĩ 
					Hải thấy lo lo là vì Hải không rõ tại sao cậu ấy bỏ đi lâu 
					thế. Nhỡ ra vì việc Hải khóc lóc trách cứ cậu mà cậu tính 
					chuyện thuê chỗ khác thì có khi cô chủ hay tin sẽ giận dỗi 
					Hải cũng nên.
 Nhớ lại hôm xảy ra chuyện va chạm, Hải tự trách móc mình. Có 
					khi tại Hải dứt giạt qua, khiến cậu mất mặt mà tránh né đi 
					chăng. Đàn ông đàn ang ai chả thế, cạnh hơi hướm người nữ, 
					ông nào chẳng nổi máu bờm xờm. Đến các cụ gần xuống lỗ mà he 
					hé thấy tí lườn da bụng cô gái bẹo ra hay bất chợt nhìn cặp 
					vú của cô để ngỏ thì cụ nào dù gần đất xa trời cũng nuốt ừng 
					ực cái thèm thuồng vào bụng.
 
 Phương chi hôm ấy cậu ta lại say. Người say bí tỉ thì còn 
					biết trời, biết đất gì. Cậu say thực sự chứ chẳng vờ vịt gì. 
					Chính Hải xấn xổ đến đỡ mà cậu còn muốn bổ nhào, lôi cả Hải 
					dúi theo nữa là. Khó khăn lắm cô mới dìu nổi cậu lăn ra phản. 
					Cậu nằm một đống như người chết rồi. Hải vật cậu ra, giúp 
					cậu cởi quần, cởi áo mà cậu có biết gì đâu. Hải cởi hết vì 
					chất nôn của cậu hôi chua quá, cứ để mặc có khi cậu bị nhiễm 
					vào người đâm bệnh chẳng chơi.
 
 Cho nên dù là phận gái chớ nên quá thân mật với người nam, 
					Hải cũng phải dẹp bớt e dè đi mà lo cho cậu. Hôm ấy, giá mà 
					Hải gan gan hơn một chút, dám lôi tuột cả quần lót cậu ra 
					thì chắc cậu thoải mái hơn. Thế nhưng lăng xăng đụng chạm 
					vào chỗ vùng cấm kỵ đó, Hải không dám. Hải sợ phải nhìn thấy 
					cái giống mà người đàn ông chỉ dành riêng cho vợ của mình.
 
 Aáy vậy mà chị mới nhìn thoáng nó thôi đã thấy xốn xang. Mặc 
					dù cậu say thì thằng bé cũng chẳng ngóc đầu dậy nổi mà cứ 
					trông cái đống thù lù chị đã cảm thấy hết hồn. Của đâu mà 
					lớn thế, nó chình ình ra ôm gọn lấy giữa háng cậu. Chị thẹn 
					đỏ mặt khi thấy mình nghĩ vẩn vơ. Hải vội quơ lấy cái chăn 
					che cho cậu, vừa để gió không xâm nhập vào, vừa để chị hạ 
					dần cơn hầm hập trong người xuống theo.
 
 Đêm ấy, chị trằn trọc không sao ngủ được. Nhớ con, cứ thương 
					thằng nhóc mới sinh đã thiếu sữa mẹ, chị hình dung ở nhà anh 
					vất vả với nó, nhưng liệu nó có chịu ăn tạm món cháo nghiền 
					anh nấu như chị dặn, hay là lại õng ẹo chê bai thì bố nó đến 
					chết mất. Cả nó nữa cứ ngúng nguẩy thì cũng đếngầy mòn người 
					đi chứ lị, liệu khi chị về nó còn trụ lại được hay chăng ?
 
 Nhắc mới lơ là đến anh thôi, chị đã thấy xốn xang trong ruột. 
					Nghĩ đến hôm chia tay, mặt chị cứ ửng đỏ liên hồi. Anh vật 
					chị dữ quá, vừa nguôi nguôi cơn mệt thì đã thấy anh lù lù 
					trên bụng chị rồi. Có lẽ khi chị còn đang lơ mơ thì anh đã 
					nổi hứng mà đút ngay chim vào lồn chị. Và cứ thế anh địt 
					miết, địt miết. Anh lính quính như chỉ sợ nhỡ dịp, hoặc là 
					đền bù cho nay mai sự thiếu thốn cái lồn chị, anh chẳng kiếm 
					đâu ra. Anh thúc thúc cặc anh vào sâu quá, nhiều lần chị cảm 
					thấy nhói nhói chỗ tử cung, chỉ sợ anh hăng say đâm thủng cả 
					nó ra thì chết.
 
 Chị đem ý nghĩ đó nói với anh. Đang nắc lia nắc lịa, mà anh 
					bật cười làm phun cả dãi lên ngực chị. Anh bảo : u nó chỉ sợ 
					hão, địt mà thủng tử cung thì thằng nào còn dám đu vào lồn 
					vợ nữa. U nó cứ để yên cho anh làm sướng đi, u nó mà sướng 
					thì anh mới tự hào. Con cặc anh mà cứ như que tăm ngoáy 
					ngoáy vào cổ lọ, u nó cứ tỉnh bơ thì anh chỉ còn nước chui 
					xuống lỗ cho xong.
 
 Anh nói đúng thật. Anh địt chị xong một lần là chị ê ẩm cả 
					người, cả vú, cả lồn, cả chân tay như lìa rã khỏi khớp, cầm 
					cái gì cũng không vững nữa. Nó tê tê, điếng điếng như cái 
					nêm vừa được kéo ra mà cái lỗ vẫn chưa trở lại nếp nguyên xi 
					lúc trước. Nó tức tức và chỉ cảm thấy hai cái mép lồn bóp 
					bóp nhiều lần, không hẳn là muốn thôi mà không hẳn là đòi 
					nữa. Nó lâng lâng, xao xuyến, bồi hồi thế nào ấy. Như người 
					râm ran ngứa ngáy mà gãi hoài không thấy đã.
 
 Anh thấy chị lăng xăng thì cũng thương hại. Anh dịu dàng đưa 
					tay vừa xoa xoa, vừa nâng đỡ hai trái vú của chị lên. Anh 
					xoe xoe hai đầu vú như giúp chị hạ cơn hỏa bừng bừng trong 
					người xuống. Khốn nỗi cơn nóng đâu chẳng hạ mà nhìn cái dáng 
					xun xoe của anh, chị lại thấy hai đầu vú cứng cương lên. Sữa 
					chảy tràn ra, anh vôi úp mặt vào bú. Cứ bú, cứ bóp, cứ xoa, 
					cứ vò, hai quả vú chịu đựng càng cứng căng lên, anh làm đủ 
					trò cho chị tăng thêm sự khoái.
 
 Chẳng đặng đừng, tay anh lại lòn xuống mằn mò chỗ cái hoa 
					của chị. Lúc này thì chỗ lồn chị đã mọng mị hẳn lên, sưng 
					húp như đít con lợn nái rượng đực, nước rịn tùm lum nhớp 
					nháp. Chị lại không giữ được, cứ hích hích cái đít, cái mông 
					lên tiếp nhận tay anh. Trời đất ạ, anh hồng hộc bú, một tay 
					tiếp tục bóp lên vú để không, rồi ngón của tay kia thì đang 
					chui vào ngoáy trong lồn chị. Bảo sao mà chị chịu đời cho 
					thấu, nên chị để anh cứ bú cho no và ưỡn lồn ra nhắc anh đụ 
					vào đi cho cả trên, cả dưới đều thấm ơn mưa móc của anh mà 
					giật giật khoái cảm.
 
 Chỉ chờ có thế, anh leo lên lập tức. Con cặc anh hung hăng 
					kéo tới kéo lui, cò cưa như anh chơi đàn nhị gặp hồi khúc 
					nhạc lên nên ò ử miết riết. Con rắn nó ngoáy ngó gì đó trong 
					lồn, chao ôi, nó làm cho chị muốn chổng mông ra mà gào cho 
					hả. Anh địt, anh địt, khí anh bắn tùm lum trong lồn chị, chị 
					khép chặt hai chân để nhốt kín chim anh cho nó chặt chịa 
					thêm. Anh rùng mình, cà hích cà hích như người bị động kinh 
					co giật, khí càng bị vắt cho đến giọt sau cùng. Nhưng đố bảo 
					anh kế đó chịu rút buồi ra khỏi lồn chị được, anh cứ khư khư 
					nhét nó gọi là để cho ấm và cứ thế thiếp ngủ đi. Chị cũng 
					mệt nên mặc anh muốn sao cũng được, cứ hả hê nằm xoạng cả 
					đùi ra và lịm đi một lúc.
 
 Cả đêm Hải nằm gần chỗ cậu mà cứ để tâm nghe ngóng. Hải chỉ 
					sợ cậu quá say, đêm tối gió máy bị lịm đi chẳng ai hay. Song 
					thỉnh thoảng nghe cậu trở mình nặng nhọc và thở khè khè như 
					người tắc cổ họng, chị mới thấy yên yên.
 
 Sáng ra, chị ghé thăm chừng cậu. Thấy cậu đã có vẻ tỉnh tỉnh, 
					da đã bớt tím, hơi thở đã nhẹ hơn, chị cứ muốn đánh thức cậu 
					dậy hỏi han, song lại ngại. Đến khi cậu ngồi choàng dậy nôn 
					thốc nôn tháo lần nữa thì chị vội sán lại giúp ngay. Chính 
					lúc ấy cậu loạng choạng và vớ quàng vào bên vú chị, chị cũng 
					chẳng chấp nê gì, nhưng bàn tay cậu vừa túm lấy khoảng mỡ 
					trên vú là chị thấy là lạ ngay. Nó không ra ve vuốt, mà cũng 
					chẳng ra ơ hờ, nó vừa êm êm vừa như im lặng hỏi han. Chị cứ 
					ngây ra không biết phản ứng ra sao nữa.
 
 Hình như cậu ấy có vân vê một chút trên cái vú đó, có thể là 
					chị còn phảng phất chuyện ăn nằm của chồng mà nghĩ vậy cũng 
					nên, chứ cậu say thì ý thức còn đâu chứ. Nhưng Hải rõ ràng 
					cảm nhận như vậy, người nữ chỉ cần xem cử chỉ bàn tay đặt 
					lên những khoảng nhạy cảm của mình là lờ mờ đoán ra liền.
 
 Của đáng tội, sau đó cậu cố bíu lấy vú chị để đứng lên. Tay 
					cậu vít chặt hơn, vú chị hơi thốn đau một tí, cái thốn đau 
					của một khối thịt được mằn mò, kích động. Rồi cậu có đứng 
					được đâu, chị phải xoay hẳn người cậu lại cho áp vào trước 
					bụng chị. Chỉ đúng lúc ấy,chị thấy cậu dịu nhiẻu, gục đầu 
					vào giữa khoảng hai trái vú chị mà hít lấy hít để. Có lẽ cậu 
					bị ngộp nên hít sâu, hơi thở ấy phì phò xuyên vào manh áo 
					chị làm ran ran ấm áp đôi bầu vú của chị tê tê. Và chả hiểu 
					có phải cậu sợ ngã chăng mà vội chụp cả bàn tay kia lên nốt 
					cái vú bỏ không. Cậu bóp miết, bóp miết, hít hơi sâu lên, 
					sâu lên hơn nữa.
 
 Chính ở cái lúc ấy, chị quáng quàng tỉnh lại. Chị đâm sợ, 
					chị co rúm người lại và hất cậu ra. Câu chuyện đang bùng lên 
					như ngọn lửa bỗng có ai hất xô nước giập tắt. Thế là chị mồm 
					năm miệng mười trách cứ anh, cố dập tắt sự lợi dụng của cậu 
					nếu có để chị khỏi bị ngã vào bi lụy. Rồi loáng thoáng cậu 
					hứa, cậu rất mực xin lỗi và lặng lặng bỏ đi.
 
 Chị thấy cậu lấm lét như mong chị ra ngoài, nhưng chị cứ lần 
					vần ở đó. Cuối cùng thì cậu cũng phải lí nhí chào chị và đi 
					biệt cho đến hôm nay. Bất ưng, chị thở dài mà không rõ vì 
					sao nữa.
 
 (Hết Phần 7 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					8)
 |