| Tính đến hôm nay là tròn một tuần tôi chưa trở lại nhà trọ. 
					Thực sự là tôi muốn trốn biệt không về. Một phần vì ngượng 
					ngùng với Hải, một phần khác sâu sắc hơn là tôi sợ không kềm 
					giữ được lời đã hứa với cô.
 Khi xảy ra chuyện xâm phạm với Hải hôm say sưa, tôi đã quính 
					quáng hứa để cô ấy yên lòng, vì thấy cô khóc lóc thảm thiết 
					quá. Tôi hứa để cô tha thứ, quên đi hành động sàm sỡ của tôi. 
					Nàng có vẻ nguôi ngoai, nhưng sau đó thì tôi thấy mình phổi 
					bò.
 
 Tôi đã cố giữ một cái lề an toàn với cô, dù tuổi Hải so với 
					tôi cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng tôi bắt chước gọi 
					Hải bằng tiếng u để thấy Hải “ già “ hơn lên một chút. Vậy 
					mà rồi tôi vẫn không giữ toàn vẹn được.
 
 Ở con người ấy, có một sức lôi cuốn ma quái nào đó khiến tôi 
					ví như một người cố kiêng khem, song lại vô cùng thèm thuồng. 
					Cái thèm thuồng âm ỉ của một giống đực trước nhan sắc của 
					một người nữ khôn ngoan và lịch thiệp. Cô không có vẻ gì mồi 
					chài hay quyến rũ tôi, vậy mà sao đứng gần cô tôi vẫn thấy 
					mình rung đôäng.
 
 Tôi chẳng phải là người hoàn bị gì, trong giới ăn chơi, tôi 
					cũng là tay có hạng. Sà vào quán nào , tôi không phải là 
					đấng chân tu. Cô nào mon men đến là tôi thực hành ngay cuộc 
					khảo sát thân thể. Trăm cô đi làm chốn bán ôm là chẳng cô 
					nào sạch sẽ, áo quần mặc bên ngoài nhưng bên trong tuốt tuột 
					chẳng có chi. Vú mớm để thênh thang cho người dễ vọc nghịch, 
					tôi vần vò các cô, nắn bóp hả hê.
 
 Có cô còn giúp tôi làm các điều cô thích. Cô sỗ sàng phanh 
					cả áo ra cho tôi dễ xoa, hít, ngửi, hôn. Vú chảy dài lép kẹp 
					mà bàn tay của tôi mân mó vào cũng ngóc dậy sưng sỉa mặt lên. 
					Núm vú mọng như quả nho chín, to sần như cái núm cao su. 
					Quầng nào quầng ấy to đùng, đen thui như miếng thịt nướng. 
					Chán cái đám lùng nhùng bên trên, tôi sục vào háng các cô. 
					Cũng chẳng hơn gì, chỉ là một dúm mực khô nhăn nheo, móc máy 
					mãi cũng không lần ra một xẹo nước.
 
 Ở Hải, trái ngược, khác hẳn một trời một vực. Cô chẳng bày 
					biện hàng họ của mình tanh banh, tét bét mà sao tôi vẫn bị 
					lôi cuốn, ước ao. Mờ mờ dưới tấm áo lụa là tôi biết cả một 
					tòa thiên nhiên úc núc trong đó. Dùáng khoan thai, mát mẻ và 
					sự chăm sóc tắm rửa của cô làm cho toát ra thêm chất liệu 
					khiến ai thấy cũng phải say mê. Tôi đã cố tránh để đừng nhìn 
					vào các vật đáng yêu đó. Mỗi lần Hải rục rịch sửa soạn cho 
					bé bú, là tôi vội lỉnh đi. Tôi không muốn nhìn vào trái vú 
					căng sữa của Hải vì tôi biết nếu tôi nhìn thấy là tôi sẽ 
					không dằn được.
 
 Con người tôi thì xa lánh, mà trí óc tôi thì bị lôi cuốn, 
					đam mê. Tôi tưởng tượng đến mùi thơm tho vừa từ thịt da Hải, 
					vừa từ dòng sữa Hải mà thấy nó mung lung quyến rũ vô cùng. 
					Nói dại, có lúc tôi đã ước gì có bà tiên nào đó động lòng 
					cho tôi biến thành đứa nhỏ để được bú mút, hít hà, tham ăn 
					đáo để trên đôi vú của cô. Tôi sẽ không như thằng bé chỉ mút 
					mát vú cô mà còn ập luôn tay vào măn mó cho sướng. Tôi mơ 
					màng thấy cô sẽ lim dim cặp mắt để sữa dâng tràn trên đầu vú, 
					trút hết yêu thương ra cho đứa bé no nê.
 
 Hôm quá chén, tôi cũng đã sợ. Tôi cố giữ gìn chân bước của 
					mình, để Hải đừng tình dậy, để tôi tự mình mở lấy cửa và lần 
					mò vào nằm ngủ cho yên. Vậy mà trời xui đất khiến thế nào 
					Hải lại giúp tôi để xảy ra nông nỗi. Cơn say khiến người tôi 
					hừng hực, như có muôn nghìn ngọn lửa đốt cháy tôi. Hải như 
					giọt nước cam lồ mát quá làm cho tôi tươi lại. Rồi vô tình, 
					hay cố ý tôi đã không giữ cho mình vững được để cô phải xốc 
					nách tôi mà đưa lết vào giường. Chính sự va chạm nhẹ nhàng 
					và thần kỳ ấy đã làm cho tôi nửa mê, nửa tỉnh. Cái khối mỡ 
					dịu dàng ở ngực cô ịn nhẹ lên người tôi, tôi tưởng đã ngất 
					đi vì sung sướng.
 
 Rồi tôi đã loạng choạng hay bị ai làm cho tôi loạng choạng 
					đến nỗi cô phải bỏ e ngại mà chụp cả thân tôi. Cô làm gì sau 
					đó, tôi không còn biết nữa. Chỉ khi tỉnh dậy thấy mình cơ hồ 
					lõa lô, tôi mới nhận ra cô đã giúp tôi cởi trút áo quần. Ơn 
					cô lớn vung lên, ào ạt tuôn vào tôi khiến người bần thần, 
					cảm động.
 
 Tôi cố nén, cố nén mà lợm giọng muốn nôn. Tôi đã thua nên 
					mửa ra lần nữa. Để rồi Hải lo lắng mà đâm ra mạnh dạn thêm 
					lên. Chính lúc đó ý thức tôi đưa đẩy tôi thành người tội lỗi. 
					Vâng tôi đã giả đò để chụp lấy cái vú của nàng. Không biết 
					nàng có để ý chăng mà chỉ thấy nàng trách tôi về một diện 
					khác. Hải càu nhàu tôi uống say quá chi cho mệt nhoài người 
					ra. Tôi tưởng là Hải dễ dãi nên còn cái vú để không tôi chộp 
					nốt. Tôi đánh đu lên người cô, và giả như người yếu tôi vân 
					vê hai núm vú cô.
 
 Tôi quá bậy, hết sức bậy bạ, nên dù nói cách gì cũng không 
					giảm đi tội lỗi được. Tôi vô cùng bối rối khi Hải khóc bù lu 
					bù loa. Tôi thực sự e ngại, chẳng thà Hải dang tát tát mạnh 
					tôi hay chửi la rủa xả thì tôi ít đau đớn bằng. Đằng này Hải 
					chỉ co người sụt sịt, hai vai rung lên, bất lực và chịu đựng 
					khiến tôi càng bị dày vò, điêu đứng lớn hơn.
 
 Tôi vốn sợ nước mắt đàn bà. Lệ của các cô từng cuốn phăng đi 
					lòng dạn dày của tôi. Tôi đã khổ đau bao lần khi người nữ 
					khóc. Oâi trời sinh người con gái ra đâu phải để dồn các 
					nàng vào tiếng khóc nỉ non. Người thiếu nữ cần phải được 
					nâng niu, chiều chuộng, nói ra có khi hơi quá, song phải là 
					xây miếu đền để đặt họ vào trong. Bởi vì người phụ nữ nào 
					cũng đáng thành thần thánh cả, hỡi phái nam trên mặt đất hãy 
					tôn vinh dung nhan họ muôn kiếp, muôn đời.
 
 Tôi chưa được nhìn hay đụng chạm vào nơi nào khác của Hải, 
					nhưng tôi tin rằng nếu được một lần, chỉ một lần ngắn ngủi 
					thôi cơ may nào đưa đến Hải chấp nhận cho tôi chỉ lấy mắt 
					nhìn thôi, tôi cũng đủ yên vui và giá trời có bắt chết đi 
					tôi cũng an phận xuôi tay với nụ cười trên miệng.
 
 Bây giờ thì chắc là ước mơ đó chỉ còn là ảo vọng. Chắc chắn 
					là Hải rất mực khinh khi tôi. Có khi chỉ cần thoáng thấy tôi, 
					nàng đã nhổ toẹt nước bọt ra và di di chân lên cho bõ ghét. 
					Cho nên tôi lẩn trốn Hải là vì vậy.
 
 Nhiều tối, tôi đã mằn mò bò về đến cửa rồi, song lúc sắp tra 
					chìa vào mở là vội rụt tay đi nữa. Tôi chưa đủ can đảm để 
					đối mặt cô ta. Nỗi ân hận cứ tuềnh toàng dẵm nát trái tim 
					tôi làm cho căng nhức nhối. Tôi lại đi, lại bò vào các tụ 
					điểm ôm để xả bớt nỗi bực dọc dâng tràn, bí ứ. Tệ hại là 
					càng cố tìm lãng khuây thì đắng cay càng ép chịt lấy ngực 
					mình. Tôi lồng lộn như con trâu biết rằng người ta sắp bổ 
					lên đầu mình nhát búa ân huệ.
 
 Các cô xán lại gần, thấy mắt tôi hằn đỏ như kẻ điên vội 
					nguây nguẩy lảng đi tránh vạ. Có cô bạo dạn một chút thì hỏi 
					nhóng : bộ bị bồ đá sao mà hung hăng vậy, anh trai. Nhưng 
					thấy mắt tôi càng long lên thì ba chân bốn cẳng cô dông tuốt.
 
 Tôi cứ đánh vật với cơn dằn vặt ấy cả một tuần dài không 
					ngớt. Mêt mỏi lắm rồi, tôi chỉ mong được quay về chỗ trọ 
					nghỉ ngơi. Cứ kéo dài tình trạng này, chắc tôi suy sụp mất. 
					Tôi nhất định lần này phải về. Cho dù Hải có đụng mặt, xỉ vả 
					hay khinh bỉ không tha thì tôi cũng trơ mặt dầy vào ngủ.
 
 Tôi chọn giờ giấc quá khuya, khi đoán là chẳng ai còn sức 
					đâu mà thức nữa, mới dám lóp ngóp bò vào. Tôi nâng nhẹ chìa 
					mở cửa, không một tiếng cách vang ra. Vậy mà khi tôi vừa 
					lách vào đã nghe tiếng hỏi khẽ : ai đó. Tôi thấy nghẹn ở cổ 
					mà vẫn tẽn tò cất tiếng đáp : tôi đây, u. Tôi cố năn tiếng u 
					để Hải tin là tôi ăn năn thực sự.
 
 Hải trả lời : cậu về đấy à. Cậu đi đâu mất biệt cả tuần nay. 
					Tôi dối Hải : anh bạn rủ đi chơi dưới quê anh nên vắng lâu. 
					Hải lại nói : vậy mà em cứ nghĩ cậu giận em mà bỏ chỗ này 
					rồi. Tôi như mở cờ trong bụng, vậy là Hải đã tha thứ cho tôi. 
					Tôi mừng rơn, nhưng vẫn không dám vội thân mật mà sợ lại 
					vướng vào tai ương.
 
 Hải hỏi nhóng trong đêm tối : cậu ăn gì chưa, có đói bụng để 
					em dọn cơm cậu ăn. Tuy đang lợn cợn trong dạ, tôi vẫn ép 
					mình trả lời : cám ơn u, tôi dùng tối rồi, u nghỉ đi, mai 
					còn lo cho bé. Thực tình là tôi vẫn sợ.
 
 Tôi cầu mong Hải đừng hỏi han gì thêm nữa. Hãy để cho tôi 
					được yên với nỗi xáo động trong hồn tôi. Và tôi lại cũng lo, 
					khi người nữ xuống giọng ỉ on là chính lúc phái nam phải dè 
					chừng không lại bị sụp bẫy lần nữa.
 
 Cầu xin trời hãy giúp tôi bình tâm. Cầu xin Hải hãy tạm 
					ngưng ở đó để đừng đẩy đưa mơ mộng của tôi đi xa hơn nữa. U 
					ơi, u hãy ngủ đi, khuya lắm rồi. U đã tha thứ, thế là quá ư 
					lịch sự, tử tế với tôi. Xin u đừng khiến tôi phải tự dày vò 
					mình thêm lần nữa. Tôi đã khổ lắm rồi u ạ, cả tuần nay mất 
					ăn mất ngủ vì u.
 
 Cứ thế tôi lẩm nhẩm lời thú tội trong khuya. Như một tín đồ 
					ngoan của đền thánh, tôi đấm vào ngực mình mà khấn nguyện : 
					lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng. Và thế là tôi chìm đi vào 
					giấc ngủ mê mệt.
 
 (Hết Phần 8 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					9)
 |