Tôi ấp ủ lòng vị tha và lời hỏi han ân cần của Hải vào sâu
trong giấc ngủ. Tôi liên tiếp đi vào giấc mơ đẹp. Hải đưa
tôi về quê giới thiệu với chồng, nói toàn điều tốt cho tôi.
Anh ấy cầm lấy tay tôi nói lời cám ơn chí thiết. Anh ấy xuýt
xoa là nhờ có tôi gần bên cạnh nên vợ anh đã quay về vẹn
toàn.
Chính vì giấc mơ quá đẹp không có chút mảy may nào là sự
thật nên tôi cứ một mực phân bua. Tôi nói liến thoắng nhưng
cả anh, cả Hải, chẳng ai chịu im nghe, cứ lấp liếm át giọng
tôi. Cho nên tôi cứ ú ớ lùng nhùng trong giấc mơ khiến có
người phải can thiệp vào lay tôi mãi mới tỉnh thức được.
Tôi choàng dậy, thấy Hải đang đặt tay lên ngực tôi hỏi dồn
dập : cậu có sao không ? Cậu mơ chuyện gì kinh khiếp mà rú
lên ấp úng thế, em phải lay mãi cậu mới tỉnh. Tôi tẽn tò
ngượng ngùng, tránh nhìn vào Hải, miệng lúng búng phát âm :
u về nghỉ đi, tôi chỉ mơ thôi, không có chuyện gì đâu. Tôi
dấu Hải nội dung giấc mơ vừa qua.
Nhưng Hải nào chịu nghe lời tôi ngay. Cô ngần ngừ một lát
rồi nói : hình như cậu còn giận em nên cậu mơ chuyện khủng
khiếp. Em xin lỗi cậu sự nóng nảy của em mấy hôm trước khiến
cậu đã tránh bỏ đi. Em thực đoảng vì đã hiểu sai lòng tốt
của cậu. Xin cậu bỏ qua cho, để em không còn áy náy.
Tôi nghĩ là tai tôi nghe nhầm. Có lẽ nào người gây sai phạm
là tôi lại được Hải nhận lỗi về phần cô tất tật. Tôi quả
thực không hiểu nổi, nhưng vẫn phải nói duỗi Hải ra : u nghe
tôi về chỗ nghỉ, cho tôi yên chí. U làm ơn thực hành ngay
lời xin của tôi đi.
Hải miễn cưỡng đứng dậy, dáng phụng phịu ngỡ ngàng. Tôi
thoáng thấy đôi vú Hải tung tăng nhẹ khi Hải đứng choàng lên.
Tôi vội nhắm mắt xua đuổi đi nỗi ám ảnh vừa chợt đến. Ngọn
đèn soi rõ quá, vạt áo Hải lại mỏng, nên vẻ lôi cuốn nửa kín
nửa hở càng tăng sức mạnh dằn vặt tôi. Chưa chi lời hứa với
Hải đã xem chừng hết sức lỏng lẻo. Tôi phải bấu chặt các
ngón tay mình để dằn sự ham muốn chen vào dần.
Hải về chỗ nhưng dường như sụt sịt khóc. Aáy đấy, tôi đã bảo
đừng khóc mà, sao Hải lại lấy việc đó mà đánh ngã tôi. Hải
chưa sợ sao, chưa e ngại tôi sẽ lấn tới xa hơn sao. Tôi bối
rối quá, nằm im không nằm được mà trở dậy thì sợ mọi sự sẽ
loang toàng. Tôi đành hỏi : u sao thế, tự nhiên u lại khóc.
Tôi nghe Hải nuốt ực sự tức tưởi xuống, rồi trả lời tôi :
bỗng dưng em nhớ nhà quá. Tôi biết Hải nói tránh đi, chả lẽ
lại thú nhận với tôi là nhớ chồng. Tôi thương hại những
người nữ đang bén hơi hạnh phúc, bỗng phải xa lìa người yêu
chịu cảnh lẻ loi, nên tránh sao không gặp ít nhiều nhớ. Họ
nhớ chồng, nhớ con là chuyện đành rồi, song nếu huỵch toẹt
nói là họ nhớ chuyện ăn nằm với nhau thì cũng có gì là sai
quấy. Chị nào xa chồng mà chẳng nhớ chuyện nọ kia, vì phong
hóa đành phải ép bụng dấu quanh, chứ ai mà kiêng khem mãi
được.
Đến lúc này thì người líu ríu là tôi chứ không phải là Hải.
Tôi không biết phải làm gì, dậy an ủi cô thì tôi không dám,
mà cứ nằm nghe cô rấm rứt thì có là gan trời mới bịt được
đôi tai. Tôi cứ phải dỗ cô : u cố quên đi, rồi mai kia lại
về. Nói như thế, tôi biết chỉ là nói cho qua, chứ cơn lửa ở
cô đang bùng lên mà lấy tí nước dập vô thì lửa sao tắt nổi.
Hải quẹt lê đôi guốc đi quanh quanh. Có tiếng nước rót và
nghe Hải uống ừng ực như cố dằn cơn khát xuống. Ma đưa quỉ
xúi thế nào mà miệng tôi bật thốt ra : hay là hai ta ngồi
dậy nói chuyện với nhau rồi nghỉ.
Hải không trả lời mà đến ngay phản của tôi. Tôi hơi dịch
người vào nhường chỗ cho Hải, cô ngồi xuống tự nhiên. Cái
ánh điện chiếu những tia dịu dàng vào chỗ phản, làm cho
người Hải toát lên một vẻ sáng đằm thắm. Tôi lặng thầm ngắm
nghía sắc đẹp kín đáo của cô.
Hải ngồi im một lúc, rồi chợt lại nấc lên. Hải than thở :
cậu nghĩ , em mới sinh cháu được vài tuần thì đành bỏ cháu
mà đi. Sữa mình thì bắt con nhịn, đem sữa đi nuôi con người.
Lắm khi em tủi thân ghê lắm, cứ ngong ngóng sợ cháu bỏ ăn
thì em đến chết mất thôi.
Có lẽ sự thương yêu con của Hải gây chấn động mạnh nên sữa
trào ra ở bầu vú. Tôi lúng túng lảng nhìn ra chỗ khác. Hải
lại phân bua : đấy cậu xem, cứ vừa nhắc đến cháu là em đã
căng bầu sữa, cố lãng quên thì lại nhớ sâu hơn.
Hải vẫn khóc, tỉ tê mà nghe da diết. Sữa tiếp tục trào gây
nhức khoảng ngực, nên Hải đưa cả hai tay lên xoa. Giời ạ,
trông đôi bàn tay ấy sao mà khéo léo thế, nó làm cho tôi
bỗng hoa mắt, ù tai. Tôi van vái thầm Hải hãy ngưng đi,
nhưng không được.
Nói có giời làm chứng, tôi thật tình cố giữ lời hứa của tôi,
nhưng thực tế dường như không khứng chịu. Cho nên tôi thấy
ngay việc tôi đề nghị Hải đến chuyện vãn là một sai lầm lớn.
Bây giờ kịp nhận ra thì nó đã khó ngăn chặn rồi. Tôi định
đứng lên đi khỏi chỗ, nhưng Hải giữ chân tôi lại : em nói
điều gì phật ý cậu nên cậu lại bỏ đi chăng ?
Tôi trở nên ngọng nghịu, phải cố nuốt nước bọt mấy lần mới
thú với Hải : không đâu u. Nhưng thực thà mà nói, tôi thấy
gần cận u quá, tôi e ngại. Chỉ sợ mình không tròn lời hứa
hôm nao thì mọi chuyện không hay lắm. Không rõ, Hải quá nể
tôi hay vì một nguyên cớ nào đó mà nói tỉnh bơ : người sợ là
em chứ không phải cậu. Em có ngại gì đâu mà cậu e kia chứ.
Được lời như cởi tấm lòng, tôi nói với cô : lắm khi thấy u
căng sữa, thực tình tôi muốn giúp u được chút gì mà chỉ e
nói ra u lại hiểu khác đi. Cây bạc đã quăng ra, tôi không
còn bắt lại kịp. Tôi tắt ngấm lời chờ đợi phản ứng của cô.
Chả thấy cô có vẻ gì giận dỗi, trái lại cô còn nói : ấy giá
ở quê, em đã nhờ anh ấy bú hộ, người ta bảo vú căng đau chỉ
có nhờ ai bú mới bớt thôi. Còn ở đây… Hải bỏ lửng lơ không
nói tiếp.
Tôi trố mắt nhìn sững vào Hải. Đây là thể hiện sự chân quê
của cô hay cô cũng là một tay bạc có nghề đang bắt cây bài
của tôi vừa quăng ra. Tôi ngần ngừ một chút, rồi ướm luôn :
nếu u cho phép, tôi có thể thay anh giúp u. Hải lại im lặng,
tôi vội thêm luôn : không, tôi không dám bú u đâu, chỉ nặn
giúp sữa căng để u đỡ nhức ngực.
Hải không ra thuận, không ra từ, nhưng cô cứ chòng chọc nhìn
vào tôi như dò hỏi. Tôi mạnh dạn bảo : nào, u đưa ngực đây
tôi giúp cho. Và không chờ Hải cho ý kiến, tôi thăm dò đặt
nhẹ tay lên chỗ sữa đang chảy, Hải không phản đối. Tôi chưa
dám làm mạnh ngay mà chỉ xoa xoa bên ngoài áo. Hơi hướm đàn
ông làm cho cái vú cương ngay lên, mặt Hải nghệt ra. Tôi vẫn
xoa, nhưng tay kia nhẹ nhàng cởi từng cái nút áo.
Khi vạt áo đã mở phanh thì tôi hít hà như người đạp phải gai.
Tôi trân trối nhìn hai vú Hải. Phải nói lúc chưa nhìn thấy,
chỉ mới sờ chút thôi, tôi đã nhận ra sự no tròn và nằng nặng
của chúng. Bây giờ mở toang khuôn ngực ra, thì mới thấy hết
cái vẻ trang trọng quí phái nơi Hải. Nó mọng lên, bóng lưỡng,
hai núm không ra hồng, không ra thâm mà hơi phơn phớt nâu
như màu cà phê sữa. Thấy vẻ khỏe mạnh và bảo hoàng của bầu
ngực cô, tôi thầm khen cô có sự lôi cuốn quá. Nếu tôi là
chồng cô thì nhất định tôi sẽ không để cô đi đâu cả, cho dù
cả hai ở lại với nhau có khi chịu chết đói cũng được. Tôi
hơi ích kỷ và so le quá đáng, nhưng có cô vợ như Hải thì
phải quyết bám chứ sao.
Tôi vừa day, vừa bấm bụng dặn dò mình phải bảo toàn lời cam
kết. Nhưng Hải xem chừng không cưỡng được. Cô dựa lưng vào
vai tôi, khoảng thịt da quanh ngực nổi thành hạt. Mũi tôi ở
đúng vào vị trí tai cô. Tôi thở phì phò, Hải hơi rùng mình
ơn ớn. Tôi thấy rõ những sợi lông tơ nơi tai Hải ngoe nguẩy
lăn tăn. Đánh bạo, tôi đưa lưỡi ra liếm dài theo vành tai,
Hải hơi rung rung người, tôi dịch lưỡi xuống dái tai, rồi
vòng ra liếm nhẹ phía sau. Hai tay tôi lòn dưới nách để day
day cặp vú cho dễ.
Hải dựa ngửa ra ngực tôi, sẵn dịp tôi liếm liếm nơi vùng sau
cổ Hải. Cái điểm nhậy cảm của Hải bị chạm đến, Hải thẫn thờ
như người mất hồn. Tôi nhắc cô : u nằm lên đùi tôi để tôi
nặn hộ sữa, tiện hơn. Hải thuận và gối đầu vào giữa háng tôi.
Hai bầu vú vẫn trâng trâng đứng dựng. Tôi xoa, tôi day, sữa
vọt ra thành tia, tôi cúi mình xuống hứng những giọt hoi hoi
đó vào miệng. Tôi thèm lắm rồi, mấy lần cứ chực rúc vào bú,
song vẫn lúng túng chưa dám.
Hải cứ nhích tới nhích lui khi tôi day và khẽ bóp vú cô.
Hành động đó làm cho khoản giữa đùi tôi tưng tức. Tôi dạng
chân nhẹ ra cho đỡ. Rồi Hải lấy tay cô đè chặt tay tôi vào
cặp vú cô, hai đầu vú lúc trước thụt trong sâu giờ lồi ra
tròn trịa như hạt lựu. Màu nâu nhạt đã chuyển sang ưng ửng
hồng, trông xun xoe như cái hạt nhân trên bánh. Tôi thuận đà
bóp hai vú cô mạnh hơn, tôi bóp như tay một anh chồng mằn vú
vợ.
Tôi bóp, tôi vê, tôi nắn nắn từ đầu vú đến khoảng vòng ở
lườn cô. Hải cứ thở hắt ra nhè nhẹ như ngạt. Tôi hỏi nhóng :
u thấy đỡ chưa ? Hải gật gật đầu. Tôi gạ gẫm : hay u để tôi
bú cho chóng khỏi nhé. Hải lại gật đầu. Tôi sướng quá, gục
mặt vào luôn mà bú, tay kia vẫn day day một vú cô.
Thời gian trôi qua chẳng rõ bao lâu, Hải cứ cựa quậy như bị
ngứa. Tôi cứ chăm bẳm bú hết vú này đến vú khác, và lại xoa,
lại vuốt lên khoảng bụng cô. Đến lúc không chịu được nữa,
tôi dịch bàn tay dần xuống đùi Hải, bàn tay bò lần bò lần
như con rắn nhấp nhỏm. Hải cứ nhắm tịt mắt lại, ườn người ra
đó. Tôi đặt tay lên khoảng quần giữa háng cô, lại xoa, lại
day, lại nắn. Hải rùng mình, chỗ vải đẫm ướt nước. Tôi luồn
tay vào sờ soạng trên cửa mình Hải, cô uốn người lên. Tôi
đưa tay qua lại chỗ lông mịn và lách vào hai mép thịt để dò
xem. Tôi vừa làm, vừa kéo quần Hải xuống. Lồn Hải bày ra
ngoài, không lớn nhưng thật là đủ với bàn tay tôi. Tôi nựng
nựng như nựng má con gái, hai môi lồn trề ra trụt vào theo
nhịp nắn của tôi.
Tôi lột Hải ra tuốt tuột, rồi dạng đùi Hải ra mà vày vọc chỗ
lồn nàng. Tôi dùng ngón tay di di lên chỗ nhạy cảm nhất làm
Hải cứ rúm người lại. Xong rồi, tôi gạt người Hải sang phản
và đứng lên tự cởi quần mình. Tôi ngồng ngỗng ra một đống,
Hải thẹn đưa tay lên che mặt. Tôi tự hào vô cùng. Tôi đặt
Hải nằm ngay ngắn rồi lại bú lên vú cô. Bú, sờ, bú sờ, thọc
tay khắp tứ tung và thay phiên tụt mồm dần xuống bú vào háng
Hải. Tôi rà rà cái lưỡi vào giữa lồn nàng, hơi nâng mông
nàng cao lên một chút, tôi nút lấy nút để cái hột le. Hải cứ
: cậu ơi, cậu ơi mà lại ghịt đầu tôi sát vào lồn nàng.
Tôi bú lồn nàng như thế lâu lắm, tôi cũng bóp vú nàng liên
tục. Đến khi Hải gọi tôi : cậu cho em đi, tôi mới chịu ngưng.
Tôi bò lên bụng Hải, dúi con cu vào cửa lồn mà nhắp từng hồi.
Nước Hải ứa ra dồi dào làm chim tôi trơn tuột, tìm vào tận
cùng sâu thẳm của lồn Hải. Tôi bíu chặt lấy hai vú và nắc
không ngừng.
Tôi điên người lên vì sướng. Tôi gác hai cẳng chân Hải lên
vai, tay xoạc rộng chúng ra như cặp càng xe và cứ thế nắc,
nắc, nắc. Tôi kiêu hãnh đã hạ được Hải khuất phục mình nên
càng đâm sâu dữ, Hải có vẻ chịu, nên càng xoạc hết đùi ra.
Oâi, con cặc nó phầm phập nhấn vào lồn Hải, khít bó, chặt
chịa nên càng cứng tợn. Nó cọ quẹt móc máy teng beng vào các
thành lồn nàng. Hải cứ tru lên : ôi, chết mất, chết mất. Tôi
cấu véo vú nàng, phát vào hai mông nàng mà đáp ứng : này,
cho chết, cho chết. Hải rên lên : ối, cậu ôi, cậu ôi.
Tôi không ngừng dung tha nàng. Tôi mút mát đầu vú Hải, tôi
liếm lên mặt mũi, tôi rà lưỡi lên má môi cô, tôi giật giật
chân tóc nàng như hả cơn bức bách đang bó chặt trong tôi.
Hải đánh đu người lên, ấn sát lồn cho tôi địt. Lồn nàng ướt
nhoẹt, tôi nhấn cái nào nghe lép bép như gạo rang. Dãi tôi
nhễu tùm lum trên ngực Hải. Tôi địt đến bứt hơi ra mà vẫn
nắc, con buồi tôi nó ngoáy loạn xạ trong lồn cô. Tôi chắc
chắn đàn bà nuôi con không bị chửa nên có bao nhiêu sức, bao
nhiêu tài tôi mang thi thố bằng hết mới ưng. Tôi vừa địt vừa
hỏi : u sướng không. Hải cứ nhịp một trả lời : vâng, em
sướng lắm, cậu ạ. Tôi lại gạn : thế u có sướng như được
chồng địt không ? Hải bảo : cậu vừa địt em, cậu lại làm trò
thì anh ấy sao bì được.
Tự ái tôi được đền bù, tôi hả dạ nên nắc thêm một hồi nữa và
cứ để yên cho con cặc tôi mửa lấy mửa để vào cái lồn đang
ưỡn rộng trước đùi tôi. Khí của tôi, khí của Hải đều thuộc
loại sung sức cứ trào ra ướt cả xuống mặt phản bết bê. Tôi
vẫn ráng bóp vú Hải cho ra hết khí, oặt bện người vào lồn
Hải cho kiệt giọt cuối mới thôi. Khi tôi buông ra thì chỉ
kịp đổ nhào xuống thân Hải. Hải lau mồ hôi cho tôi, ân cần
như người vợ săn sóc chồng. Tôi cảm động hết sức nên cứ ngậm
vú nàng trong mồm mà mút bú liên tu.
Hải cứ tênh hênh nằm ra đó cho tôi nghịch vần nàng thỏa
thích.
(Hết Phần 9 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
10) |