Khi về tới hành lang tối gần sát
cửa vào phòng tôi, chợt Bé Hiêu dừng lại.
Gã dơ tay ngăn tôi im lặng. Thói quen đề phòng của
gã đã trở lại sau những giây bồng bột vừa qua vì lột
được mặt nạ của Ma Vương. Gã ra hiệu, tay chỉ chỉ
vào phòng như muốn bảo tôi:
- Nghe...Có người...
Tôi bắt chước gã, áp tai vào vách và nghe thấy có
tiếng chân người đi đến. Gã bảo tôi:
- Vào phòng mau. Giả vờ ngủ..
Chúng tôi chạy vội lên, trong hành lang tối, một
bóng người đã hiện ra...
Bóng người bước đi lảo đảo như đi không vững. Khi y
ngã vào vách, tôi có cảm giác như y biến vào vách
tối. Có một vẻ gì quen thuộc trong bóng dáng đó.
Khi y quay mặt lại, tuy tối nhưng nhờ đứng gần, và
mắt đã quen với bóng tối, tôi nhận ra gã...
Bóng người đi tới phòng tôi đó là Phát.
Mặt gã hốc hác, tiều tụy, đôi tròng mắt gã sâu hoắm
xuống làm mặt gã như mặt đầu lâu. Môi gã sưng vều và
rướm máu như gã dùng răng cắn chặt nhiều lần.
Phát cũng đã nhìn thấy tôi. Gã nhận ra tôi và lảo
đảo tiến tới:
- Anh là Huy Giang...Tôi quen anh...Tôi đến tìm anh...Cứu
tôi...Dấu tôi...Ðừng để tôi bị bắt lại...
Bé Hiêu sỏ bàn tay vào quả đấm sắt. Gã định đấm cho
Phát ngất đi nhưng tôi chặn tay gã lại.
Tiếng động của bọ đuổi theo mỗi giây một lớn hơn...
- Ðừng. Bọn đuổi bắt sẽ bắt lại được hắn ở đây.
Chúng sẽ làm cho hắn nói đến chuyện bắt gặp hai đứa
mình trong hành lang này. Không thể để hắn lọt trở
vào tay Ma Vương...Ðể tôi dấu hắn...
Tôi nắm lấy cánh tay Phát và đẩy hắn tới trước khung
cửa bí mật vào phòng ngủ tôi. Bé Hiêu mở cửa, tôi
đẩy Phát vào trong đó. Tôi và Bé Hiêu cũng lỏn vào
phòng. Cánh cửa khép êm sau lưng chúng tôi.
- Vào nấp trong tủ nầy...
Tôi mở tủ áo cho Phát chui vào đó. Tuy đã nửa điên
nhưng nửa tỉnh của Phát cũng vẫn làm cho hắn ngoan
ngoản nghe lệnh tôi.
Tôi đóng cửa tủ lại và theo Bé Hiêu ra phòng ngoài.
Bé Hiêu lẩm bẩm:
- Lôi thôi quá...Không ngờ mắc cái thằng khỉ này...
Tôi trấn an gã:
- Chưa có gì nguy hiểm. Tôi tin là chúng sẽ không
tới đây lục tìm kẻ trốn. Chúng không thể nghi ngờ
tôi. Mình sẽ tìm cách thanh toán hắn sau. Bây
giờ..chỉ còn sợ chúng bắt gặp chú. Chú có cách nào
về phòng chú mà không sợ chạm trán chúng không?
- Có chứ. Tôi thừa sức về yên lành. Có điều tôi
không yên tâm. Ðể ông ở đây với thằng cha khùng đó..
- Tôi lo thân tôi được mà – tôi ngắt lời gã, bây giờ
đến lượt tôi ra lệnh cho gã - Việc của anh bây giờ
là tìm gặp Hải Tùng. Nói cho lão biết chúng mình đã
tìm được bằng chứng Ma Vương đánh bịp. Kể cho lão
nghe đúng những gì mình đã làm, đã thấy. Rồi tới gặp
cô Kiều Xuân. Anh cũng nói cho cô ấy biết mình đã
tìm thấy gì...Chúng ta thắng hay bại là do tài ba
của anh đêm nay. Cần nhất là báo ngay cho Hải Tùng
biết. Lão sẽ giúp chúng ta được nhiều việc. Có lão,
chúng ta sẽ thắng.
Bé Hiêu gừ lên một tiếng trong cổ họng.
Trong phòng ngủ của tôi có tiếng động. Trở vào, tôi
thấy Phát lục đục trong tủ áo. Tôi mở tủ, vỗ vai gã:
- Ngồi im. Chúng tới bắt anh trở lại phòng kiếng.
Tôi không thể cứu được anh đâu. Ðừng động đậy...
Khi tôi trở ra phòng khách, Bé Hiêu không còn ở đấy
nữa.
Tôi cởi áo ngoài, cởi giầy, lấy mấy cuốn sách để
trên bàn ngủ, lên giường nằm, vừa hút píp vừa đọc
sách, thoải mái. Nhưng bề trong, thần kinh tôi căng
thẳng. Từng giây, từng phút chậm và nặng nề trôi
qua.
Chợt, tôi có cảm giác có mắt ai đang nhìn tôi.
Tôi vẫn tiếp tục đọc. Cảm giác bị người khác nhìn
làm tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi vươn vai,
ngáp và nhìn ra...
Ma Vương đứng ở đó..
Y bận bộ y phục đỏ chói từ đầu đến gót chân.
Sau lưng Y có tới sáu tên hắc nô. Hai tên nữa đứng
chặn hai bên khung cửa bí mật vừa được mở ra để Ma
Vương bước vào đây.
- Ma Vương...!
Tôi kêu lên. Tôi không cần phải giả vờ nhiều tiếng
kêu của tôi cũng có đầy đủ thanh âm kinh ngạc. Và
tôi kinh ngạc thực sự, tôi không ngờ rằng Ma Vương
lại đích thân cầm đầu bọn đuổi bắt Phát.
- Anh giật mình? Anh ngạc nhiên? Tôi cũng ngạc nhiên
khi tôi gõ cửa phòng mà không thấy anh ra mở cửa?
- Ông gõ cửa? Thật tình tôi không nghe tiếng...?
Tôi tự hỏi không biết Y có gõ cửa thật hay không?
- Tôi thấy anh đang mải mê đọc sách - Ma Vương tiếp
– Và anh có thể thắc mắc muốn biết tại sao khi gõ
cửa phòng anh không thấy anh trả lời tôi lại ngạc
nhiên? Vì tôi đang đuổi bắt một tên tội phạm bỏ trốn,
một tên nguy hiểm. Và...một tên tuyệt vọng. Kh người
ta tuyệt vọng, người ta dám làm đủ mọi hành động
liều lỉnh. Dấu vết của tên bỏ trốn dẫn tôi tới đây.
Khi gõ cửa phòng anh mà không thấy anh trả lời, tôi
đã sợ rằng tên tội phạm đó đã tới trốn ở phòng anh
và đã làm hại đến sự an ninh của anh...
Y nói có lý. Tôi nhớ lại vừa mới hồi chiều nay Y đối
xử với tôi thật tình thân mật và ưu ái. Rất có thể
là Y đã lo lắng cho tôi. Nghĩ thế tôi cảm thấy an
tâm hơn và bình tỉnh hơn.
- Xin cám ơn ông nhiều. Tôi không thấy ai qua phòng
tôi cả. Thưa ông..nếu tôi có thể biết...ai là kẻ
phạm tội đang bị ông đuổi bắt?
- Người mà tôi tìm bắt là Phát...
- Phát?
Tôi nhìn ngây Y như thật tình tôi không hiểu:
- Thưa ông tôi tưởng là anh Phát...
Y ngắt lời tôi:
- Anh tưởng là hắn đang ở trong phòng kiếng, nơi anh
trông thấy hắn chịu trừng phạt hồi chiều nay? Tôi
nghĩ rằng rất có thể anh thắc mắc muốn biết vì lý do
nào tôi lại bỏ hắn vào đó? Anh có thể nghĩ rằng hắn
là một thủ túc thân tín của tôi và hắn rất quí báu
cho tôi? Quả có thế. Nhưng đó là chuyện trước kia,
chuyện cũ rồi. Ðột nhiên hắn không còn đáng được tôi
tin cẩn nữa. Hắn bỗng dưng trở thành không còn giá
trị gì vơí tôi. Như có một thần linh nào khác nhập
vào linh hồn hắn. Và hắn trở thành mối đe doạ với
tôi.
Khi nói những lời này, Ma Vương cất cao giọng. Tim
tôi như ngừng đập khi tôi nghĩ rằng Y cố ý nói lớn
như thế để cho Phát nấp ở đâu đó trong phòng tôi
cũng nghe tiếng.
Vẫn cao giọng, Ma Vương nói tiếp:
- Tội nghiệp cho Phát. Trước kia tôi cũng quí mến
hắn như hiện giờ tôi quí mến anh vậy. Tiếc thay cho
hắn, một thần linh nào khác đã nhập vào linh hồn hắn.
Và tôi bắt buộc phải trừng phạt hắn để đuổi cái thần
linh đó ra khỏi thân xác hắn. Tất nhiên sự va chạm
của hai thần linh trong thân xác hắn sẽ làm cho thân
xác hắn nát tan, chẳng thể nào còn nguyên vẹn được.
Rõ ràng là Y muốn kiêu ngạo.
Người tôi lạnh toát đi. Tôi sắp đi tới đích trong
cuộc chống lại Y, nếu chỉ vì tội chứa chấp một gã
chẳng quí báu gì cho tôi là Phát mà tôi bị vạ lây
thì thật là đáng tiếc.
Tôi ngồi im, Ma Vương lại hỏi:
- Anh không thấy gì lạ thật sao, Huy Giang?
- Thưa tôi không thấy gì lạ - tôi đáp – tôi không
biết có những chuyện gì xảy ra ở bên ngoài nhưng nếu
có ai vô phòng tôi chắc chắn tôi đã biết...
Tôi biết ngay là tôi nói hớ, nhưng lời nói đã ra
khỏi miệng rồi, tôi không làm sao rút lại được.
- Chưa chắc đâu Huy Giang – Y làm bộ hiền từ nói –
Như vừa rồi chẳng hạn, tôi gõ cửa phòng khá lớn
nhưng anh có nghe tiếng gì đâu. Vì anh đang mải mê
đọc sách mà? Vì vậy, rất có thể có kẻ lẻn vào phòng
anh mà anh không biết. Tôi không thể để cho anh bị
nguy vì tên tuyệt vọng ấy. Tôi phải ra lệnh cho
chúng xét phòng anh.
Y dơ tay ra hiệu cho bọn hắc nô mở cuộc lục soát.
Nhưng trước khi bọn hắc nô kịp động thủ, cánh cửa tủ
bật mở...Từ trong tủ sắt Phát nhẩy xổ ra...
Phát nhẩy một bước tới khung cửa có hai tên hắc nô
đứng gác. Tôi nhìn thoáng thấy tay hắn thủ một vật
gì bằng sắt sáng loáng.
Ánh thép loang loáng bay lên làm hoa mắt...Hai tiếng
rú lên. Một tên hắc nô ngã ngửa vào vách, cổ họng bị
một vật chém máu tươi phun ra có vòi. Tên hắc nô kia
quỵ xuống, hai tay ôm bụng. Máu tươi từ bụng gã phun
ra có vòi...
Nhẩy qua hai tên hắc nô đó, Phát thoát ra hành lang
thật nhanh.
Ma Vương quát lên một tiếng. Bốn tên hắc nô trong số
sáu tên đứng sau lưng Y chạy theo Phát.
Hai tên hắc nô còn lại đến gần tôi. Chúng dùng dây
thừng đem trói giật hai tay tôi ra đằng sau.
Ma Vương đứng sững nhìn tôi, vẻ chế nhạo trên mặt Y
đã biến đi, nhường chỗ cho những nét quái dị khủng
khiếp.
- Tôi biết trước nó sẽ tới đây – Y gằn từng tiếng –
Chính vì vậy nên tôi mới để cho nó trốn khỏi phòng
kiếng..
Tôi hiểu Ma Vương đã giăng bẩy để bắt tôi. Và ngu si,
tôi đã đâm đầu vào cái bẩy đó.
Ðột nhiên cơn giận bừng bừng bốc lên trong tôi. Tôi
không muốn, không cần nói dối nữa. Tôi vứt bỏ cá mặt
nạ phục tùng trên mặt tôi. Sẽ không bao giờ tôi còn
hãi sợ Ma Vương nữa. Y có thể làm cho thân xác tôi
đau đớn, sống dở chết dơ, muốn sống không được mà
muốn chết cũng không xong. Y có thể giết tôi (mất
vài câu cuối trang 378 vì
photocopy).............................
trước khi tôi chết, nhưng tôi cóc cần...Tôi đã biết
ra bộ mặt thật của Y: Ma Vương chỉ là một thằng bịp.
Một thằn bịp cao tay, nhưng chỉ là một thằng bịp. Y
chẳng có gì ma quái, thần kỳ hơn những thằng bợm bịp
khác ở cõi đời nầy. Và quan trọng nhất là tôi đã dò
ra được trò bịp của Y nhưng Y vẫn chưa biết là tôi
đã biết. Y vẫn tưởng tôi chỉ là một tên không khâm
phục Y và như vậy là Y đã trị được tôi.
Tôi cười lớn và nói thẳng vào mặt Y:
- Anh có thể giết nó, anh có thể giết tôi...Nhưng
chúng tôi không phục anh. Như thế là anh đã thất bại
rồi.. Anh muốn thu phục chúng tôi, nhưng không nổi...Rất
tiếc Phát nó chỉ đâm có hai thằng hắc nô xuẩn ngốc
kia. Ðúng ra thì nó phải đâm thủng ngực anh mới phải...
Tuy đã ngờ trước, sự thay đổi thái độ của tôi dường
như cũng làm cho Ma Vương chấn động tâm thần vài
giây. Nhưng Y tự trấn tỉnh rất nhanh. Khi Y nói, tôi
thấy giọng Y vẫn bình thường. Y như không hề thù hận
gì tôi. Y cũng như không hề thất vọng:
- A... Thì ra thế. Sự thật bây giờ mới được thốt ra
từ cửa miệng anh. Thì ra từ ngày gặp tôi, anh chỉ
toàn là nói dối. Cũng hay. Tôi vẫn nghi anh. Tôi
nghi không bao giờ sai. Ðiều đó đủ an ủi cho tôi. Ma
Vương hay bất cứ Phật Chú cũng không thể thần phục
được tất cả mọi linh hồn. Có điều nghĩ rằng tôi
không thâu
Ma Vương nói nhỏ với một trong hai tên hắc nô bằng
một thứ tiếng lạ mà tôi không hiểu. Tên hắc nô đó
cúi đầu nhận lệnh rồi đi ra.
Y quay lại tôi:
- Thằng Phát sẽ có thể còn sống dai dẳng nhiều ngày
nữa. Nhưng anh thi sẽ không được như nó đâu. Phát
không thể thoát chết. Anh cũng vậy. Ðêm nay tôi sẽ
thức trọn đêm để sắp đặt cho anh một chương trình
đặc biệt. Cái chết của anh sẽ đem lại cho tôi thật
nhiều thú vị.
Tên hắc nô vừa đi ra trở lại với 6 tên nữa. Chúng
xúm lại quanh tôi, dẫn tôi đi.
Không chống cự, tôi đi theo chúng.
Mắt tôi không nhìn lại Ma Vương nhưng tai tôi không
thể không nghe tràng cười ghê rợn và thích thú của Y
vang vang trong đêm tối. |