Theo Thanh Thanh thì Thế Vỹ và Thảo Nhi bây
giờ đã tìm ra được mục đích của sự sống. Một người dạy, một
người học ... Như vậy quá tuyệt vờị Nếu nhờ vậy mà ... Thế Vỹ
bỏ ý định đi Quảng Châu thì có phải là hay lắm không? Vì vậy
Thanh Thanh vẫn hy vọng ... vẫn mong mỏi là ... cái vẻ đẹp như
tranh của xứ Dương Châu này ... rồi sẽ cầm chân được Thế Vỹ
... ở đây phong cảnh quá hữu tình ... Xưa kia Thanh Thanh chỉ
biết có vùng quê Bắc ... Mà ở đó thì lại lạnh cóng, mọi thứ
lại quang sơ ... Cây cối tiêu điều ... Núi và đá nhiều hơn là
đồng ruộng ... Bây giờ, bây giờ ... Nếu được định cư ở đâỵ
không phải phiêu bạt nữa ... thì có phải chẳng có hạnh phúc
nào bằng ử và muốn vậy thì ... ước gì cái hiểu lầm của bà Tịnh
Chi ... hai tiếng "con dâu" kia trở thành sự thật ...
Rồi Thanh Thanh mỗi lần rảnh rỗi cứ ngồi đấy mà nghĩ ngợị Để
rồi càng nghĩ tới càng thấy thẹn thùng ... Thế Vỹ! Thế Vỹ! cái
tên gọi thầm trong tim. Vậy mà Thế Vỹ lại vô tình? Chẳng lẽ
Thế Vỹ không biết gì? Thế Vỹ lại còn nhẫn tâm muốn đẩy Thanh
Thanh về phía Thiệu Khiêm nữả
Nghĩ đến Thiệu Khiêm. Thanh Thanh càng rối rắm không kém.
Người thanh nên nhiệt thành, đôn hậu kia ... Cũng chẳng xấu
trai, cũng rất cởi mở. Nếu trước đó Thanh Thanh chưa gặp Thế
Vỹ, có lẽ ... Nhưng tại sao cứ mãi nghĩ đến Thế Vỹ vậỷ Khi đó
chỉ là một người vô tình? Chuyện rắc rối quá phải chi đơn giản
một chút thì vui hơn không? Mà cái anh chàng Thế Vỹ chết tiệt
này cũng kỳ, không lẽ anh ta là gỗ đá. Thanh nào có xấu xí lắm
đâu ... Ngắm mình trong gương Thanh Thanh biết rõ chuyện đó mà?
Vậy mà chẳng thấy Thế Vỹ động lòng?
Thôi đừng có nghĩ nữạ Thanh Thanh lắc đầu, nghĩ nhiều quá rồi
rối loạn tinh thần đến nghễnh ngãng như phu nhân. Phải dẹp hết
những phần phiền phức và bắt đầu sắp xếp cuộc sống cá nhân.
Thế Vỹ và Thảo Nhi coi như đã an cư lạc nghiệp, ngày ngày họ
đến trường, mãi chiều tối mới quay về. Còn Thanh Thanh? Cả
ngày ở nhà ... Ngày tháng dài đăng đẳng rạ Vì vậy, sau mấy
ngày suy nghĩ ... Thanh Thanh đến gặp bà Tịnh Chi và Nguyệt
Nương, nàng nhờ họ ban cho mình một việc làm gì đó. Nguyệt
Nương cũng rất sốt sắng thấy xưởng thêu đang thiếu thợ, nên đề
nghị Thanh Thanh làm thử. Và như vậy là Thanh Thanh cũng có
việc làm.
Ngành thêu ở Giang Nam rất phát triển. Gấm thêu ở đây nổi
tiếng gần như cả nước. Thanh Thanh là cô gái xứ Bắc. Vóc người
to lớn thô kệch hơn mấy cô gái phía Nam. Đúng ra không nhanh
nhẹn bằng, nhưng nhờ Thanh Thanh trẻ tuổi lại chịu khó học hỏi
... Cạnh đó, xưởng thêu lại toàn là con gái, tuổi tác gần nhau
nên làm việc ở xưởng thêu dù gì cũng vui hơn ở nhà.
Nhưng có điều Thanh Thanh vui thích hơn nữa, là cái hôm đầu
tiên đến xưởng. Thanh đã gặp một bất ngờ.
Và buổi chiều hôm ấy, sau khi tan sở Thanh Thanh đã nắm tay
một cô gái, đứng ngoài cổng trường cấp 1 Lập Chí, chờ bọn Thế
Vỹ, Thiệu Khiêm, Thảo Nhi ... và chuông vừa reo ... Thế Vỹ và
Thiệu Khiêm với đám học trò vừa bước ra khỏi cửa lớp. Thanh
Thanh đã đẩy cô gái đến trước mặt hai người hỏi:
- Quý vị nhìn xem, có nhận ra ai không?
Thế Vỹ và Thiệu Khiêm ngắm kỹ nhận ra nụ cười quen thuộc. Cái
dáng dấp và khuôn mặt thì hình như đã gặp qua ở đâu ... Chỉ có
Thảo Nhi là nhạy bén, nó nói to lên:
- Ồ! Chị Thạch Lựụ Quan âm Bồ Tát! Chị cũng có ở đây nữa à?
Quan âm Bồ Tát! Bây giờ Thế Vỹ và Thiệu Khiêm mới nhận rạ
Thiệu Khiêm cười nói:
- Anh Thế Vỹ, anh xem nàọ Quan âm Bồ Tát cũng phải khác người
thường vừa đẹp lại vừa phúc hậụ
Cô gái đóng vai Quan âm nghe vậy đỏ mặt. Thế Vỹ ngạc nhiên hỏi:
- Thế hai người làm sao gặp nhau vậỷ
Thanh Thanh vừa cười vừa nói:
- Nói ra hẳn các anh không tin đâụ Thì ra Chị Thạch Lựu đây là
công nhân trong xưởng thêu của lão gia, sáng nay em đến đây
làm ... Chị Thạch Lựu là ca trưởng, chị ấy chỉ dẫn em. Vừa
trông thấy cấp chỉ huy của mình, em giật mình ngờ ngợ thấy là
đã quen nhau ở đâu ... Nhưng rồi sau đấy nhớ rạ Nhưng em không
dám tin ngaỵ Hỏi ra thì phải ... Em mừng lắm như vậy có Quan
Thế âm Bồ Tát dạy mình thêu, thì có gì mà không thành công chứ?
Thiệu Khiêm tò mò:
- Nhưng mà Thạch Lựu hình như là người Chấn Giang. Sao lại
sang làm việc ở Dương Châủ
Thạch Lựu giải thích, giọng trong trẻo lôi cuốn như ngày nàọ
- Thật ra thì ... tôi là người Dương Châụ Quê ngoại tôi mới ở
Chấn Giang ... Tôi thường sang nơi ấỵ Hôm ở Chấn Giang có lễ
rước thần. Tôi đóng vai Quan Thế âm Bồ Tát. Tôi đã đóng vai
này quen rồi, mấy năm liền ... Hết lễ, tôi lại quay về Dương
Châu làm việc ... Tôi là ở xưởng thêu Phúc Đại Nhân đã được
trên ba năm.
Thế Vỹ cười rạng rỡ:
- Thế à! bây giờ tôi mới thấy là người xưa nói đúng, người với
người nếu có duyên kỳ ngộ, nếu có cơ duyên với nhau ... thì dù
có kẻ Đông người Bắc thế nào cũng có dịp gặp lại nhau ...
Thiệu Khiêm rất khâm phục Thế Vỹ nói:
- Người có học lúc nào nói năng lý lẽ cũng thông suốt, hay
thật!
Mọi người nghe nói cũng cườị
Từ đó tại xứ Dương Châu đám của Thế Vỹ lớn nhỏ năm người bây
giờ có thêm một bạn mới thành sáu đi đâu họ cũng đi đủ túc số.
Và những ngày kế tiếp của họ gần như tràn đầy niềm vuị
Nhưng cái vui đó lại phân phối không đồng đềụ Ngoài những giây
phút bên nhau tập thể, Thanh Thanh lại cảm thấy như có cái gì
hụt hẫng. Thật ra thì Thanh Thanh cũng chỉ có bề ngoài cứng
cỏi vì háo thắng, chứ tận thâm tâm, Thanh Thanh là một con
người rất dễ xúc động, dễ bị tổn thương. Phải nói là Thanh
Thanh rất có cảm tình với Thế Vỹ ... và cứ chờ đợi ... chờ đợi
một cách vô vọng ...
Tiếng đọc bài mỗi đêm của Thảo Nhi, chỉ khơi dậy thêm cái mặc
cảm dốt nát trong lòng Thanh Thanh, nàng chỉ là một cô gái quê
không được đến trường. Trong khi Thế Vỹ là trí thức, Thế Vỹ đã
học đến đại học ... Thanh Thanh chẳng có tư cách gì để nằm mở
Và rồi, một buổi tốị Thanh Thanh từ trong phòng nhìn ra, thấy
Thế Vỹ ngoài phố mới quay về. Những bước chân khập khễnh của
Thế Vỹ làm Thanh Thanh giật mình, vội chạy rạ
- Chân anh thế nào vậỷ Bị té ngã hay trật gân thế?
Thảo Nhi nghe nói bước ra, nó không kềm được, buột miệng:
- Anh ấy bị rắn cắn. Mấy hôm rồi đấy, nhưng không đi trị bệnh
lại cấm không cho em nói ... Vết thương đã làm độc ... không
biết có sao không?
- Cái gì? Bị rắn cắn à? đâu đưa em xem xem!
Thanh Thanh tái mặt, vội ngồi xuống kéo ống quần của Thế Vỹ
lên nàng nhìn thấy vết thương đã sưng tấỵ Mắt đỏ hoe Thanh
Thanh nói:
- Sao anh để như vậỷ Anh không bao giờ biết quý trọng bản thân
mình cả.
Và Thanh Thanh vội vã quay nhìn Thảo Nhi:
- Thảo Nhi, em mau mau mang cái giỏ mây của chị ra đâỵ Cả đèn
và hộp diêm nữa nhé!
Thế Vỹ trấn an:
- Tôi đã xoa thuốc rồi, chắc không sao đâu, mai sẽ lành ngay
mà ... Cô bảo Thảo Nhi nó mang giỏ mây ra để làm gì?
- Anh đừng có hỏi gì hết, hãy về phòng đi! Em xem nào!
Thanh Thanh dìu Thế Vỹ đến chiếc ghế giữa phòng, nàng quỳ
xuống trước mặt chàng, một tay kéo chiếc ghế nhỏ khác đến gần,
đặt chân Thế Vỹ lên đấy, rồi vén ống quần Thế Vỹ thật caọ
Rồi Thanh Thanh đốt đèn lên, vừa mở giỏ mây lấy ra cây kim dài
lên, đưa vào lửa đốt nóng đỏ rồi dùng kim đó đâm mạnh vào chỗ
sưng tấy của vết thương. Sau đó Thanh Thanh lại dùng tay xoa
bóp từ nhẹ đến mạnh dần. Máu bắt đầu chạỵ Thế Vỹ đau quá, suýt
soa hỏi:
- Sao Thanh Thanh lại đâm kim nhiều chỗ vậỷ Thế còn chưa đủ
saỏ
Thanh Thanh nhìn lên, đôi mắt sáng long lanh lệ, nói:
- Em biết là thế này anh sẽ đau lắm, nhưng biết phải làm thế
nào khác hơn. Thôi hãy gắng chịu đau một chút, một chút nữa
thôị
Sau đó ... Thanh Thanh dùng khăn lau sạch vết thương. Rồi đột
ngột cúi đầu xuống dùng miệng kề ngay vết thương hút mạnh.
Thế Vỹ kêu lên:
- Trời đất! sao Thanh Thanh lại làm như vậỷ Bẩn lắm! Tôi không
đồng ý để Thanh làm thế đâu, mau đứng dậy đi, đứng dậy!
Nhưng Thanh Thanh vẫn ngồi yên, một tay kềm chặt chân Thế Vỹ,
miệng cứ hút. Bé Thảo Nhi rất biết chuyện, có lẽ ở quê nó đã
thấy qua chuyện nàỵ Nên đã mang ống nhổ đến. Thanh Thanh hút
đầy máu là nhổ ngay vào ống nhổ ... và cứ như vậy, mặc cho Thế
Vỹ chống đối ... Đến lúc dòng máu ở vết thương không còn máu
đen, Thanh Thanh mới dừng lạị
-Xong rồi! Bây giờ vết thương của anh đã sạch rồi đấỵ Chúng ta
có thể xoa thuốc và băng lạị Không phải lo nhiễm độc tiếp.
Thảo Nhi mang chiếc ống nhổ đầy máu đen đi, nó nói:
- Chị Thanh Thanh đợi em một chút, em sang Nguyệt Nương xin
thuốc và bông băng sang nhé.
Thanh Thanh gật đầu, thở phào vì nỗi lo sẽ trôi quạ Nhưng nàng
cũng rất ngạc nhiên. Thế Vỹ sao lại yên lặng vậỷ và Thanh
Thanh ngước mắt nhìn lên ... bất chợt như ... thấy sét đánh
trong cơn giông Thanh Thanh chạm ngay cái ánh mắt kỳ quặc của
Thế Vỹ. Nó thiết tha, trữ tình ... ấm cúng ... và trái tim
Thanh Thanh đột nhiên đập mạnh.
Chưa bao giờ Thanh Thanh được Thế Vỹ dành cho cái ánh mắt như
vậỵ Nó tượng trưng cho cái gì? Sao nó vừa say đắm chân thành
và bứt rứt như vậỷ Nó nóng như lửa nhưng chẳng phải lửa êm như
nước ... cũng không phải là nước ...? Một tình cảm mềm yếu vây
lấy cả người Thanh Thanh ... Thanh Thanh quỳ yên ở đấy như bị
thôi miên Thanh Thanh không làm sao cử động được gì cả.
Hai người cứ thế nhìn nhaụ Thời gian như ngưng đọng. Cả không
gian biến thành hư vộ Tất cả không tồn tại, chỉ còn tiếng thở
của hai người ... Tiếng thở đó càng lúc càng dồn dập ...
Chẳng hiểu sao Thế Vỹ cũng không còn tự chủ lấy mình được.
Chàng từ từ đưa tay lên sờ nhẹ tóc mai của Thanh Thanh, những
ngón tay đó di chuyển dần xuống mép môi cô gái, cái vùng da
thịt ở đấy êm êm lại nóng bỏng. Thanh Thanh vẫn ngồi yên đôi
mắt đen nhánh kia vẫn nhìn chàng ... Rồi có hai dòng lệ lăn
xuống. Giọt lệ thấm lên ngón tay Thế Vỹ, làm Thế Vỹ bàng hoàng
giật mình. Và như hỏa sơn đang chuyển mình. Thế Vỹ thấy đau
nhói ở tim ... Thế Vỹ thấy máu như ngừng chảy, tim ngừng đập
... Ngay lúc đó bé Thảo Nhi lại đẩy cửa bước vào, trên tay cả
túi bông băng.
- Em mang đến đủ cả, thuốc sát trùng này, thuốc giải độc, bông
gòn, băng vải ...
Và Thế Vỹ như từ hành tinh khác quay về. Thế Vỹ đối diện với
thực tạị Tỉnh hẳn người, Thế Vỹ vội rút tay lại, lúng túng
đứng dậỵ Bước nhanh tới bên cửa sổ. Mắt nhìn ra ngoài, lớn
tiếng:
- Đừng có cư xử với tôi như vậy ... Tôi không muốn quấy rầy aị
Nhưng cũng không thích bị ai quấy rầy làm phiền nhiều ... vì
vậy ... cô không có quyền cư xử đẹp như vậy với tôị Tôi không
thích! không thích! cô có nghe nói không chứ?
Thái độ của Thế Vỹ khá giận dữ làm Thanh Thanh cũng bàng
hoàng. Thanh Thanh há hốc mồm nhìn Thế Vỹ. Chuyện gì xảy ra
vậỷ Và trái tim nóng bỏng của nàng đột nhiên như rớt thẳng
xuống băng. Thanh Thanh vẫn ngồi yên ở đấy ... không muốn tin
những gì mới xảy rạ Nàng chỉ đưa mắt nhìn về phía lưng Thế Vỹ.
Bé Thảo Nhi vừa hí hửng bước vàọ Cảnh trước mặt làm con bé
khựng lại, chuyện gì xảy ra nữả Nó rụt rè nói:
- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh ... hai người lại cãi nhau nữa ử
Anh Thế Vỹ hãy ngồi xuống, cho Chị Thanh Thanh băng bó vết
thương chọ
Thế Vỹ quay lại hằn học nói:
- Không cần! không cần gì cả! Mấy người đi đi! Đi hết đi! Để
tôi yên!
Lời của Thế Vỹ thật vô tình. Những giọt nước mắt lăn xuống má
Thanh Thanh. Và không biết nghĩ sao Thanh Thanh đứng bật dậy,
chạy vội về phòng riêng mình. Bé Thảo Nhi thấy vậy, nó bỏ cả
túi bông băng trên giường Thế Vỹ nói:
- Tại sao anh cứ cư xử như vậy với Chị Thanh Thanh. Chị ấy tốt
với anh quá mà ... Thật quá lắm! Thật quá lắm. Anh có biết Chị
Thanh Thanh về phòng là chị ấy sẽ khóc cả đêm không? Sao anh
lại ác như vậy ... Anh lúc nào cũng muốn để chị ấy khóc.
Rồi nó quay lại đuổi theo Thanh Thanh.
Thế Vỹ đứng khựng người ở đấy, đưa mắt nhìn theo hai người,
trái tim nặng trĩụ Thế Vỹ cũng thấy bứt rứt vô cùng. Nhưng
biết phải làm sao đâỷ
o0o
Cái chuyện quá lắm đó, rồi Thảo Nhi nhanh chóng quên lãng. Bởi
vì từ cái hôm đi học đến nay, Thảo Nhi khá bận rộn, nó phải
ứng phó với nhiều thứ ... Chỉ có Thanh Thanh là không dễ quên,
Thanh Thanh không hiểu tại sao cái hạnh phúc thoáng qua hôm
ấy, lại có thể nhanh chóng tan biến như vậỵ Có điều Thanh
Thanh thấy bất mãn khi khẳng định một điều, Thế Vỹ không yêu
nàng. Bởi vì nếu yêu, sao cứ tìm cách đẩy Thanh Thanh cho
Thiệu Khiêm?
Và với Thanh Thanh. Thiệu Khiêm là một chuyện phiền nhiễu
khác.
Trong xưởng thêu, sau bữa cơm trưa nào, cũng có mấy phút nghỉ
ngơị Và không biết bắt đầu từ hôm nào gần như buổi trưa nào
Thiệu Khiêm cũng viện cớ, để mang mấy món ăn mà Thiệu Khiêm
biết là Thanh Thanh thích vào xưởng cho Thanh Thanh và Thạch
Lựụ Mặc dù những lúc như vậy đều có Thảo Nhi và Thiệu Văn đi
theo, thỉnh thoảng cũng có cả Thế Vỹ, nhưng từ sau chuyện
"Chữa vết thương rắn cắn" đến nay, Thế Vỹ như ít nói ra ...
Thế Vỹ cũng đến, nhưng chỉ lặng lẽ hiện diện rồi đị
Và cũng vì mỗi lần đến xưởng, đều có đám đông kéo theo như
vậy, nên dần dần Thiệu Khiêm cũng cảm thấy là, muốn nói đôi ba
câu riêng rẽ với Thanh Thanh không phải là chuyện dễ dàng. Vì
lúc nào bên cạnh Thanh Thanh cũng có một đám người quay quanh.
Còn cái chuyện Thế Vỹ đã hứa giúp đỡ, hình như chỉ là lời hứa
suông, chứ chẳng có tác dụng gì cả. Đôi lúc, Thiệu Khiêm lại
cảm thấy Thế Vỹ làm việc có đầu mà không có đuôị Cái bọn thư
sinh thường như vậy, dở dở ương ương thế nào đấy, chớ không
thực tế như người chân đất. Ví dụ như trong chuyện dạy dỗ học
sinh cũng vậy, lúc nào Thế Vỹ cũng chủ trương "Phải dùng tình
cảm thương hóa" mà cái đó, nào có tác động gì đến lũ con nhà
nông cứng đầu chứ? Kết quả Thế Vỹ chỉ làm cho bọn trẻ lớn,
khinh thường thầỵ Chúng còn bức hiếp Thảo Nhi và Thiệu Văn mỗi
khi bất mãn, muốn trả đũa thầy dạy ... Thiệu Khiêm đã mấy lần
phản đối mà Thế Vỹ nào có nghe, Thế Vỹ cứ giữ mãi cái lý tưởng
vô bổ của mình.
Hôm ấy thật là khó khăn, Thiệu Khiêm mới tìm được một cơ hộị
Chàng bước vào thấy Thanh Thanh. Chỉ có một mình Thanh Thanh
đang đi dạo trong vườn hoa của xưởng thêụ Thiệu Khiêm lợi dụng
ngay cơ hội, bước nhanh đến cạnh Thanh Thanh và nói:
- Thanh Thanh này, tôi có chuyện nói ngay với cộ
Thanh Thanh biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng không có lý do từ
khước. Nàng vội cùng Thiệu Khiêm bước đến bên bờ hồ Gia Sơn,
đang vắng ngườị
- Chuyện gì anh nói ngay đi!
Thanh Thanh giục, và Thiệu Khiêm có vẻ lúng túng. Chàng lấy
chiếc khăn tay ra lấm tấm mồ hôi trên trán. Mắt còn không dám
nhìn thẳng Thanh Thanh ... Thiệu Khiêm chỉ nói:
- Ồ! Hôm nay sao trời nóng quá?
Và quay sang Thanh Thanh:
- Cô có thấy nóng không?
Thanh Thanh cảm thấy buồn cười, nói:
- Ban nãy anh bảo là có chuyện cần nói với tôị Chỉ là vậy thôi
à?
Thiệu Khiêm vội vã nói, mặt đỏ gấc như người say rượu:
- Ồ, không phải, không phảị Chuyện là thế này này ...
Thiệu Khiêm lại nuốt nước bọt rồi tiếp:
- Thanh biết không, mình đã quen nhau khá lâụ Nếu tính ra thì
cũng đã nhiều tháng ... mà ... mà ... tôi nghĩ ... Thanh cũng
biết rỏ tôi là người thế nào ... tình cảm của tôi đối với
Thanh ... thì ...
Thanh Thanh chợt thấy sợ hãi, vội ngăn lại:
- Anh đừng có nói nữạ
- Sao vậỷ Tôi còn chưa đi vào vấn đề mà?
Thanh Thanh lắc đầu, lùi lại:
- Nhưng tôi kêu anh đừng nói là đừng nói, tôi không muốn nghe
tiếp đâu!
Thiệu Khiêm ngơ ngác. Nhưng đã đến nước này, Thiệu Khiêm không
muốn dừng lại:
- Tại saỏ Thanh Thanh nghe này ... Tôi rất có cảm tình với
Thanh Thanh ... Và tôi muốn cưới em.
Thiệu Khiêm thu hết can đảm nóị Thanh Thanh lúng túng hơn, một
chiếc rể cây dưới chân làm nàng suýt ngã, Thanh Thanh loạng
choạng và tựa người vào thân cây, lệ chợt ứa ra mắt ...
Thiệu Khiêm nhìn thấy cảnh đó giật mình, không hiểu mình đã
sai trái chỗ nào mà Thanh phải khóc. Anh chàng vội nói:
- Ồ, xin lỗi ... tôi hàm hồ quá. Tôi không có môi miếng nên
chẳng biết tỏ bày ... Tôi xin lỗi Thanh Thanh ... Tôi thật ra
chỉ muốn cầu hôn với Thanh Thanh chứ không hề có ý bức bách gì
cả. Thanh Thanh hiểu cho!
Lời của Thiệu Khiêm càng làm cho Thanh Thanh lúng túng ...
Nàng chỉ im lặng nhìn Thiệu Khiêm chứ không nói năng gì cả.
- Thôi, Thanh Thanh đừng khóc, cũng đừng giận tôị Từ nhỏ đến
lớn tôi chưa hề tỏ tình với ai, nên không biết nói năng. Nhưng
tôi phải làm sao bây giờ? Tôi là một thằng lười biếng ... Phải
chi ngày xưa tôi siêng học chữ một chút, đằng này chỉ mê đánh
lộn ... Bây giờ có hối tiếc thì cũng đã muộn màng. Nhưng có
thế nào ... tôi thấy mình vẫn còn được một vài ưu điểm ... Đó
là tôi có sức khỏe, tôi có thể che chở, bảo vệ cho Thanh Thanh
... Mặc dù tôi chỉ là người thô lỗ chứ tôi thực tế lắm Thanh ạ
...
Thanh Thanh vẫn đứng yên, Thiệu Khiêm lúng túng.
- Thanh Thanh thấy saỏ Nếu thấy tôi có chỗ nào không phải cứ
nói ra ... Tôi sẽ cố sửa đổi ... Thanh Thanh nói đi! Nãy giờ
tôi nói nhiều thứ quá rồi ... Thanh Thanh cũng nên trả lời tôi
một tiếng chứ?
Thanh Thanh thấy không thể tiếp tục yên lặng, nên nói:
- Anh Khiêm, được anh ngỏ lời, tôi rất cám ơn ... Tôi thật
sung sướng khi có người đàng hoàng, có tư cách như anh cầu hôn
... Đó là cái phúc của tôị Nhưng mà ... Tôi không thể nhận lời
anh, bởi vì có nhiều vấn đề ... mà ngay bây giờ tôi không thể
giải thích cho anh hiểu đươc. Anh chỉ nên biết là tôi xin được
từ chối ...
Nói xong, Thanh Thanh vội ôm mặt chạy như bay về xưởng để
Thiệu Khiêm đứng đấy ngẩn ngơ, thất vọng. Thiệu Khiêm lẩm bẩm
nói:
- Ngu thật! Có lẽ mình hấp tấp quá ... Đúng ra chuyện này nên
để từ từ ... Đặt thẳng vấn đề thế này quá đột ngột. Dĩ nhiên
là Thanh Thanh không làm sao chấp nhận được Người ta là con
gái cơ mà! Ngu thật!
Thiệu Khiêm một lần nữa tự trách mình. Chàng lại lấy khăn tay
ra lau mồ hôi trên trán. Và đột nhiên đưa tay lên đấm vào đầu,
nói:
- Chuyện này phải tìm anh Thế Vỹ ngay, nhờ anh ấy góp ý mới
được. Đúng rồi, chỉ có người có học mới giúp ta được chuyện
đó.
Và Thiệu Khiêm vội vã chạy đi tìm Thế Vỹ(Hết Chương 10 ... Xin xem
tiếp
Chương 11) |