COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

CỎ XANH BÊN HỒ

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20][Chương 21][Chương 22]

Chương 8

flower

Thiệu Văn và Thảo Nhi mất tích đã được năm hôm. Năm hôm đó là cả một chuỗi ngày dài đầy đau khổ. Thanh Thanh chỉ có biết khóc. Còn Thiệu Khiêm và Thế Vỹ thì ngày ngày rảo khắp thành Dương Châụ không những thế hai người còn ra tận ngoại ô, nơi có núi cao, rừng thẳm. - Nơi có sông ngòi chằng chịt - Ở đâu cũng đến - Kể cả ngôi trường cũ mà Thiệu Văn đã từng học, bây giờ đóng cửa vì không thầy ... Nhưng cũng không tìm ra tung tích của chúng đâụ

Đối với ông Chấn Đình và bà Tịnh Chi thì những ngày qua, đã quen thuộc cái tiếng nói như chim non, cái dáng dấp xin xắn của Thảo Nhị Nên bây giờ có cái cảm giác buồn như mất mát một cái gì đó, nhất là ông Chấn Đình. ông nhớ lại và liên tưởng chuyện mất tích của Thảo Nhi với chuyện của Lý Đại Hải mà bứt rứt thêm. ông hối hận, Lý Đại Hải có xấu xa, nhưng dù gì cũng là thần tượng của Thảo Nhi - Sao ông nỡ tâm phá vỡ đi cái hình ảnh thần thánh trong tim một đứa trẻ? Tại sao nói cho nó biết Lý Đại Hải đã bị đuổi đi vì trộm tiền? tại sao không khoan dung một chút. Nói khéo một chút cho con bé đỡ đau lòng hơn? Sao mình lại "hung dữ" như vậỷ

Và những bứt rứt đó làm ông phiền muộn, nhưng rồi khi bình tâm suy nghĩ lạị ông bỗng giật mình. Cả cuộc đời ông ... Gần như sống xa cách với mọi ngườị Kể cả đứa con duy nhất của ông, Nguyên Khảị ông bao giờ cũng thật nghiêm khắc. Vậy mà bây giờ chợt nhiên với một đứa trẻ xa lạ ... ông lại động lòng. Cái chuyện mất tích của nó cũng chẳng liên hệ gì lắm với ông. Vậy sao ông lại lo lắng, bồn chồn, trông đợị ông gần như động viên cả đám nhân công ở vườn trà, ở xưởng dệt, xưởng Thêu để đốt đuốc đi tìm cho được Thảo Nhị Tại saỏ Tại sao vậỷ ông không phân tích được lý do mình lại có cái ý tưởng đó.

Bên nhà họ Bùi chuyện còn rối rắm hơn. Quế Nương gần như khóc hết nước mắt vì chuyện mất tích của Thiệu Văn.

Bà đấm ngực, bức tóc tự trách mình.

- Chỉ tại tôi ngu quá. Hồ đồ quá. Tại sao không kềm chế được mình. Tại sao lại vu oan cho người tả Bây giờ con mình lại gánh. Nếu Thiệu Văn mà có bề gì, chắc tôi không sống nổi ... Chắc tôi chết mất! Thiệu Văn ơi, Thiệu Văn hãy về với mẹ đi con.

Nhưng có khóc, có tự trách thế nào cũng vô dụng. Thảo Nhi và Thiệu Văn vẫn không thấy trở về.

Năm ngày đã trôi qua, mọi người gần như tuyệt vọng vì ở cái thời buổi nghèo đói đó. Chuyện bắt cóc trẻ con đem bán cho gánh hát rong là chuyện thường tình. Ai cũng nghĩ là với cái dáng dấp mũm mĩm dễ thương kia ... Thảo Nhi và Thiệu Văn khó mà tránh khỏi bàn tay của kẻ xấụ Vì vậy đương nhiên là sẽ gặp lành ít dữ nhiềụ

Thanh Thanh vừa khóc, vừa nói:

- Thảo Nhi nó rất yêu tôi, nó không bao giờ tự ý bỏ tôi đi cả. Vậy mà lần này đã năm hôm rồi nó không về. Chắc chắn là nó đã bị người ta bắt. Tội nghiệp con bé. Số sao lại khổ như vậỷ Từ nhỏ đã không mẹ không chạ Bị đày đọa khổ sở. Bây giờ nếu bị kẻ xấu bắt đi thì còn gì là công bằng ... Còn gì là thiên lý ...

Thế Vỹ định an ủi Thanh Thanh, nhưng không biết an ủi bằng cách nào ... Thế Vỹ cũng đau khổ cũng bứt rứt vì không chở che được cho một đứa con gái yếu đuốị Lời của bé Thảo Nhi cứ văng vẳng bên tai Thế Vỹ:

- Anh Vỹ, anh có biết không? Anh là anh của em. Em thương anh còn hơn ruột thịt của mình.

Tình cảm của con bé là vậỵ Thế mà ... ta lại vô tích sự quá ... che chở cho một đứa bé gái còn không nên thân.

Tất cả mọi người đều buồn, đều sống trong cái tâm trạng bứt rứt đó ... và qua ngày thứ sáu ... đột ngột một phép lạ xuất hiện.


o0o


Hôm ấy Thiệu Khiêm, Thế Vỹ và Thanh Thanh vì kiếm mãi trong thành Dương Châu không có ... Nên có ý định rời thành, phạm vi tìm kiếm phải rộng hơn ... Thế là họ lên thuyền qua sông, đến thành Chấn Giang gần đấỵ

Tất cả cũng không ngờ, ở thành Chấn Giang hôm ấy lại có lễ hộị Đến nơi, họ thấy phố xá đầy chật người với ngườị Ai cũng ăn mặc đẹp, thì ra hôm ấy là ngày cúng đình. Một ngày lễ hội lớn nhất trong năm chỉ thua có tết Nguyên Đán. Có múa rồng, múa lân ... Có đi cà khêu ... Có xe hoa ... Với các cô gái hóa trang làm Phật Quan âm, Tiên nữ Kim Đồng Ngọc Nữ ... Có các chàng trai đóng vai 18 vị La Hán ... Rồi trống kèn inh ỏi ... Rồi người đi rước ... chật cả phố xá ... Mọi người đều vui vẻ, hân hoan ... Tiến về phía tòa miếu lớn. Gần như dân ở Thị Trấn đều đổ xô ra đường. Những tràng pháo to thỉnh thoảng vang lên làm tăng thêm cái náo nhiệt của ngày hội lớn.

Đến nơi, thấy cái tình hình như vậỵ Thế Vỹ, Thiệu Khiêm vàThanh Thanh biết sẽ chẳng ích lợi gì khi ở lại nên định rút luị Nhưng ba người lại bị kẹt giữa dòng ngườị Có muốn lội ngược lại cũng không được. Mà chỉ có thể tiến chứ không lùị Cả ba đang có chuyện buồn, chẳng muốn để tâm đến chuyện khác. Nhưng những lời nói vui vẻ cứ vẳng bên taị Có người ngắm kiệu hoa vừa trầm trồ:

- Ồ! 18 vị La Hán kia đẹp quá, lần đầu tiên tôi thấy ban tổ chức chọn người sắm vai đẹp như vậỵ

Nhưng người khác lại nói:

- Tôi thấy thì cái cô đóng vai Quan âm đẹp hơn!

- Dĩ nhiên rồi ... Những cô gái ở Giang Nam chúng ta đẹp nổi tiếng cả nước cơ mà? Mấy người biết cô gái đóng vai Quan âm đó là ai không? Cô ta tên là Thạch Lựu đấy ... Đã được chọn đóng vai Quan âm suốt ba năm rồị

- Ồ! Còn cặp Kim Đồng Ngọc Nữ kia mới tuyệt. Mũm mĩm dễ thương như Tiên Đồng vậy đó!

Thế Vỹ, Thanh Thanh và Thiệu Khiêm chẳng có lòng dạ đâu để ngắm. Thập bát La Hán, Quan âm Bồ tát hay Kim Đồng Ngọc Nữ họ còn đang bực dọc vì bị vây chặt giữa dòng người họ đang tìm cách thoát ra ... Thế Vỹ là người cao nhất. Chàng cố nhón người lên nhìn quanh để tìm địa thế ... Và trong lúc ngóng tìm. Mắt Thế Vỹ chợt đập thẳng lên xe hoa ... Chiếc xe hoa đi trước, xe chở Quan âm Bồ Tát ... Ồ! hai Kim Đồng Ngọc Nữ sao lại quen thuộc thế ... Ngắm kỹ, Thế Vỹ chợt ngẩn rạ Không lẽ hoa mắt hay lầm? Rõ ràng là Thảo Nhi và Thiệu Văn kia mà? Thế Vỹ dụi mắt lần nữa nhìn lạị

Chẳng sai! Đúng là chúng nó. Thảo Nhi trong bộ áo kim tuyến, tay cầm lẳng hoa giả làm Ngọc Nữ. Con bé vừa ném hoa xuống cho mọi người vừa cườị Còn Thiệu Văn đứng cạnh trong vai Kim Đồng cũng có vẻ rất vuị

Thế Vỹ không dằn được gọi lớn:

- Thảo Nhi! Thiệu Văn! Thiệu Văn! Thảo Nhi!

Và quay lại nói với Thanh Thanh và Thiệu Khiêm:

- Mấy người hãy xem kìạ Có Phải Kim Đồng và Ngọc Nữ kia là Thảo Nhi và Thiệu Văn không chứ?

Thiệu Khiêm và Thanh Thanh nghe nói mừng rỡ, nhóm người lên.

- Ở đâủ Ở đâu đâủ

- Đó trên chiếc xe hoa đi đầụ Mấy người ngắm thử xem phải chúng nó không?

Thiệu Khiêm không tin tưởng lắm, nghĩ là Thế Vỹ quá quan tâm đến Thảo Nhi nên nhìn gà hóa cuốc. Nhưng cũng nhón người nhòm theo và cũng đột ngột hét lên.

- Đúng rồi! Đúng rồi! Đúng rồi chúng nó.

Và chàng cũng lên tiếng gọi to:

- Thảo Nhi! Thiệu Văn! Thảo Nhi, Thiệu Văn!

Thanh Thanh cũng cố sức mình, nhìn qua kẽ hở, sự thật làm cô nàng òa lên khóc.

- Ồ! Thảo Nhi! Thảo Nhi! Chị ở đây đây này ... Thanh Thanh đây này!

Và thế cả ba không còn ngại ngùng gì nữa cố vẹt lấy đám đông vừa xô đẩy mọi người vừa hét.

- Thảo Nhi, Thiệu Văn! Nhìn sang đây này ... bọn anh ở đây nàỵ

- Thảo Nhi, Thiệu Văn! Thảo Nhi, Thiệu Văn!

Cuối cùng họ cũng đến được gần hơn ... Tiếng hét của họ làm cho hiện trường trở nên rối ren. Nhưng cũng làm cho Kim Đồng và Ngọc Nữ ngồi trên xe hoa giật mình. Thảo Nhi quay lại và đã phát hiện ra ba ngườị Con bé mừng quá, quên cả chuyện mình là Ngọc Nữ. Nó kéo tay Thiệu Văn, vừa mừng vừa sợ, khóc:

- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh kìa! Có cả anh Thiệu Khiêm của anh nữạ

- Đúng rồi!

Thiệu Văn nhảy dựng lên suýt chút nó đã rơi xuống xẹ Có người nắm giữ lại, Thạch Lựu đang đóng vai Quan âm thấy vậy chạy đến:

- Hai em làm gì vậỵ Đang đóng vai Kim Đồng Ngọc Nữ, không được động đậy nhé.

Thiệu Văn vội nói:

- Nhưng mà ... Anh của tôi kia kìa! Tôi không muốn làm Kim Đồng Ngọc Nữ nữa đâụ Tôi muốn đi với anh tôị

Thảo Nhi cũng đã đặt giỏ hoa xuống, nó hướng về bọn Thế Vỹ gọi tọ

- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh! Bọn em ở đây này!

Và như vậy bên này gọi bên kiạ Giữa đám đông ồn ào ... Cái không khí hỗn loạn đó làm cho cả cuộc diễn hành ngừng lại ... Đám đông bàn tán ... Thế Vỹ sợ đám đông hiểu lầm, tưởng chàng muốn phá cuộc vui vội giải thích:

- Thưa quý vi ... hai đứa bé đóng vai Kim Đồng, Ngọc Nữ kia là hai đứa em của chúng tôi mới tìm gặp. Xin quý vị hãy thông cảm tránh ra ... Để chúng tôi gặp nhaụ

Thiệu Khiêm cũng cố gắng phụ họạ

- Vâng! Đúng đấy ... Tụi nó là em trai và em gái tôi ... không biết thế nào mà lại biến thành Kim Đồng Ngọc Nữ. Nhưng rỏ ràng chúng là em ruột bọn tôi đấy!

Đám đông vẫn bàn tán, không khí vẫn không giảm bớt tính hỗn loan.

Và trong cái hoàn cảnh đó, cô gái đóng vai Quan âm đã cúi xuống nói nhỏ cái gì với Kim Đồng Ngọc Nữ. Rồi đứng thẳng người lại, khoát khoát tay với đám đông. Lập tức tiếng ồn ào lắng xuống ngaỵ Hình như mọi người quá tôn kính với "Quan âm Bồ Tát". Hôm nay quá đặc biệt. Bồ Tát không những cử động mà còn "Khai Khẩu".

-Quý vị hương thân, hãy nghe tôi nói này ... hai đứa bé đóng vai Kim Đồng Ngọc Nữ nàỵ Cách đây mấy bữa ... chúng là những đứa bé bị lạc trên bến sông. Được lão chài Trần Tam động lòng cứu lên tàu đánh cá và chúng đã theo ông ấy lênh đênh trên sông ba ngày qua ... Mãi đến tối qua mới được đưa tới Chấn Giang nàỵ Cũng ngay trong lúc đó, ban tổ chức lễ hoa đăng lại thiếu hai đứa bé đóng vai Kim Đồng Ngọc Nữ. Nên chúng tôi đã xin cho chúng đóng vai ấỵ Bây giờ thì chúng đã nhận được nhà ... Ba người này là thân nhân cuả chúng ... Đi tìm chúng đã mấy hôm qua ... Quả là ... Trời xanh có mắt nên cũng may là họ tìm gặp chúng ta trong ngày lễ hội của chúng tạ Tôi tin rằng sự trùng hợp này ... cũng là thể hiện cái hiển linh của bồ tát ... một sự sắp xếp cho thấy mọi người sẽ được hạnh phúc trong năm naỵ

Đám đông nghe nói "Ồ" lên. Họ sung sướng vỗ tay, họ coi đó như là một sự phán truyền của Bồ Tát. Còn bọn Thế Vỹ, bây giờ mới biết hai đứa nhỏ đã lênh đênh trên nước cả ba ngày trời, bởi vậy chẳng ai tìm được ... Mà chúng cũng không làm sao về được nhà ...

Chợt nhiên Thế Vỹ nghe tiếng ai đó tụng kinh bên cạnh. Rồi gần như cả đám người đọc to lên cùng lúc.

- Bồ Tát hiển linh! Đại Từ Đại Bi Quan Thế âm Bồ Tát! Cứu Khổ cứu nạn Quan Thế âm Bồ Tát!

Và khi tiếng đọc kinh lắng xuống "Quan Thế âm" lại ra lệnh.

- Thôi hãy đưa hai đứa bé xuống xe đi!

- Vâng, Vâng!

Một tay đại hán tử dẫn Kim Đồng Ngọc Nữ đến mép xe rồi truyền xuống nói với những người đứng quanh.

- Quý vị hãy giúp tôi đưa hai em này xuống đi!

Thế là những bàn tay sốt sắng đưa lên. Thảo Nhi với Thiệu Văn được truyền từ tay người này sang người khác. Hai đứa được nhấc bổng lên như làm xiếc và sau cùng đưa đến tận tay bọn Thế Vỹ, Thanh Thanh.

Thanh Thanh xiết chặt Thảo Nhi trong lòng. Còn Thiệu Văn thì ngồi bên cạnh Thiệu Khiêm.

Thảo Nhi dụi mặt vào ngực Thanh Thanh, nó vừa thút thít vừa nói:

- Em nhớ chị và anh Thế Vỹ quá. Nhưng mà bọn em cứ ở miết trên tàu làm sao về được? Lần saụ Em hứa sẽ không bao giờ bỏ đi như vậy nữa ... Về lần này có bị dì Quế Nương chửi mắng thế nào em cũng chịu ... Em chẳng xa anh chị nữa đâụ

Thế Vỹ vội trấn an:

- Thảo Nhi em khỏi lọ Cái dây mặt ngọc của dì Quế đã tìm được rồi em không còn phải sợ gì nữạ

Thảo Nhi mừng rỡ:

- Vậy à! Sướng quá! Nhưng nó còn lão giạ Người đã tìm được số tiền mình bị mất chưả

Con bé này thật là "tham lam"! Thế Vỹ thấy buồn cườị Quan âm Bồ Tát có hiển linh thì cũng ở mức độ nào thôị Đâu có thể cùng lúc giải quyết hết mọi sự việc?

Thế Vỹ chưa kịp nói gì, thì đã thấy Thiệu Khiêm lấy hai tay làm loa, hướng về phía xe hoa nói lớn.

- Xin cảm ơn Quan Thế âm Bồ Tát nhé!

Cô gái đóng vai Quan âm, có lẽ khá quan tâm đến hai đứa nhỏ. Nghe Khiêm nói, đã cười một nụ cười rất tươị

Đám đông bên dưới được dịp ồn ào:

- Ồ! Quan Thế âm cười nữa kìa!

Nào phải chỉ có một mình Quan Thế âm cười, mà cả Thế Vỹ, Thanh Thanh, Thiệu Khiêm, Thảo Nhi và Thiệu Văn cũng cười nữạ Nụ cười rất dễ truyền nhiễm, 18 vị La Hán, đội múa lân múa rồng cũng cười theo, làm cho cái không khí lễ hội trở nên náo nhiệt ... Lễ rước thần năm ấy ở Chấn Giang vui hơn cả mọi năm ...

Và khỏi phải nói thêm, hẳn ai cũng biết là có hai gia đình tối hôm ấy còn vui hơn nữạ Ở nhà họ Bùi cũng như ở Phúc gia trang. Những người lớn ngồi vây quần bên nhaụ

Nghe mấy đứa nhỏ với giọng líu lo như chim, kể lại những ngày lênh đênh trên sóng nước ... Những ngày bụi đời ... Tối hôm ấy, nằm bên Thanh Thanh ... Thảo Nhi cứ nói chuyện huyên thuyên ... Mà thật ra thì hình như ai cũng tỉnh ngủ ... Ai cũng muốn nghẹ Đời có những cái gì thú như vậy ... Nếu không có chuyện xa cách ... Thì hẳn chưa có được cái vui của ngày trùng phùng. Đúng không?

(Hết Chương 8 ... Xin xem tiếp Chương 9)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: September 8, 2002
This story has been read (Since September 8, 2002):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)