Một tuần lễ sau, sức khỏe của Thế Vỹ gần như
hoàn toàn bình phục.
Thế Vỹ vẫn được sắp đặt ở trong phòng Nguyên Khải đã ở trước
kiạ Căn phòng hướng mặt ra vườn hoa, ở đây Thế Vỹ mới cảm nhận
được hết cái đẹp vườn tược của phương Nam. Nó gần như khác hẳn
cái thú chơi cây cảnh ở miền Bắc, mọi thứ như hòa nhập với
thiên nhiên.
Chẳng hạn, trong khu vườn hoa của Phúc gia trang này ... Có lẽ
vì ảnh hưởng của khí hậu Thái Hồ, nên vườn hoa cũng được chia
làm bốn cảnh: Xuân, Hạ, Thu, Đông ... Mỗi nơi lại xây dựng một
lầu nhỏ, một nhà thủy tạ để ngắm cảnh ... Rồi những chiếc hành
lang dài, khiến cho căn nhà có vẻ dài hơn, sâu thẳm hơn. So
với cái kiến trúc phương Bắc, cái đẹp của nó mộc mạc hơn ...
Vỹ nhớ lại ở Bắc Kinh ... Kiến trúc ảnh hưởng nặng của Cố
cung, nên các dinh thự phần lớn đều được xây theo kiểu mái
cong cầu kỳ. Đẹp một cách tráng lệ kiểu cách. Còn ở đây, nhà
nhà đều xây theo lối khác hẳn. Tổng thể thì có một cổng lớn
bên ngoài, kế đến là vườn hoa với đường sỏi nhỏ, hai bên là
hai hàng trúc xanh ... Mấy bụi chuối tiêu, một khung cảnh thi
vị lạ lùng ... Mà Thế Vỹ yêu nhất là góc tường chắn gió phương
Đông ... Ở đây mọc đầy những loại dây leo lá nhỏ ... Chúng bám
kín cả bờ tường. Mỗi làn gió thổi đến, những chiếc lá rung
rinh như hò reo, như thì thầm. Chúng giống như những con sóng
màu xanh. Và giữa những con sóng đó, thỉnh thoảng lại điểm tô
một cánh hoa đỏ. Cái cảnh giản dị mà đẹp khiến nhiều lúc Thế
Vỹ mơ mộng rồi ngạc nhiên. Tại sao trong cái khung cảnh đẹp
một cách hữu tình thế này lại chẳng có một chuyện tình ướt át
hay éo le xảy ra ... Mà chỉ là một cuộc xung đột giữa cha với
con đưa đến những kết thúc bi thảm?
Nhưng rồi ... Thế Vỹ thắc mắc cũng không lâu, thì mấy ngày sau
đấy ... Nguyệt Nương trong những giây phút vui miệng đã kể lại
cho bọn Thế Vỹ nghe chuyện của Nguyên Khải:
Chuyện thế nàỵ Mười mấy năm trước, Nguyên Khải yêu phải một cô
tớ gái trong nhà là Nhược Lan, chuyện đó ở những gia đình thế
phiệt cũng bình thường thôị Nếu như Nguyên khải chịu nhận
Nhược Lan làm thiếp. Còn chuyện hôn nhân chính thức từ từ tính
saụ Đằng này Nguyên Khải là người theo tân học, chịu ảnh hưởng
phương tâỵ Với chủ trương "một vợ một chồng", nên cương quyết
đòi cưới Nhược Lan làm vợ chính thức. Vì vậy mới gây nên họa
lớn. ông Chấn Đình đã giận dữ, ông nổi giận lôi đình. Mọi
người khuyên can, Nguyên Khải có năn nỉ thế nào ông cũng không
chấp nhận. Chẳng những thế còn tìm đủ mọi cách để tách rời hai
ngườị Nghe nói lúc đó có một cuộc đấu trí hết sức khốc liệt.
Nguyên Khải phận làm con, lại ở giữa cái không khí đầy phong
kiến ấy, không có cách gì tốt hơn là đưa Nhược Lan đi trốn.
Chuyện bỏ đi này không có gì trầm trọng nếu như Nguyên Khải
không học đòi phương tây, đưa Nhược Lan vào một giáo đường ở
Thượng Hải để nhờ các cha cố làm phép cướị
Hôn lễ cử hành xong, Nguyên Khải nghĩ là chuyện đã rồi, nên
đưa Nhược Lan trở về nhà. ông Chấn Đình lại cương quyết thủ
cựu làm sao có thể chấp nhận chuyện đó? Thế là ... ông chẳng
nói chẳng rằng, lại hạ lệnh đuổi cả Nhược Lan và Nguyên Khải
ra ngoàị Và để tỏ thái độ của mình, ông còn nói:
- Này Nguyên Khải bắt đầu từ giây phút nàỵ Mi không còn là con
của ta ... Mi ở ngoài có đói khổ có sống chết thế nào cũng mặc
... Vì mi đã lựa chọn ... Đừng có quay về đây ... Nhà họ Phúc
chúng tao thà là tuyệt tử tuyệt tôn. Chớ không thể có một
thằng con nghịch tử như mi ... Từ nay mi chẳng còn mang họ
Phúc nữa ...
Lúc đó, Nguyên Khải đứng ngoài sân. Tứ bề gió lộng, Nguyên
khải cũng rất cứng cỏi, chàng quỳ xuống khấn đầu lạy tạ từ bà
Tịnh Chi:
- Mẹ ơị Theo lệnh của cha từ đây về sau, con không còn được
gọi mẹ là mẹ nữạ Mẹ hãy tha tội bất hiếu cho con. Con sẽ trở
thành một người xa lạ với Phúc gia trang này và bây giờ, con
xin phép mẹ con đi!
Hôm đó, bà Tịnh Chi ở vào cảnh thật khó xử. Bênh con thì trái
lệnh chồng. Mà nghe lời chồng thì phải bỏ con ử bà sụp xuống
khóc lóc van nài, nhưng chẳng ai chịu nghẹ Cuối cùng rồi
Nguyên Khải cũng bỏ đị Và vì cái câu nói cuối cùng của Nguyên
Khải ám ảnh mãi bà ... Nó như một lời trối trăn cuối cùng của
Khảị
Một năm sau đấy ... Nhược Lan đã mang xác chồng đem về trả lại
cho Phúc Gia trang.
Thế Vỹ nghe nói giật mình, tròn mắt nhìn Nguyệt Nương:
- Xác Nguyên Khảỉ Nguyên Khải chết? tại sao chết? chết bằng
cách nàỏ
Nguyệt Nương buồn bã nói:
- Cậu ấy chết thật! Lúc Nguyên Khải chết cậu ấy chỉ mới 23
tuổị Cái hôm mà chiếc áo quan mang về. Quý vị có tin không?
Lại đúng vào ngày sinh nhật thứ 45 của lão gia ... Lúc đó quan
khách đầy nhà, Nhược Lan trong bộ áo lam lũ, phủ phục trước
quan tài không chịu đứng dậỵ Khách khứa nghe tin đổ dồn rạ
Người người thấy cảnh trên đều tái mặt, tội nghiệp cả lão gia
và phu nhân ... Đang vui lại nhận tin sét đánh ... không ai có
thể tin một chuyện như vậy có thể xảy ra được. Lão gia đã hạ
lệnh cho gia nhân mở nắp quan tài ra xem. Nắp quan tài vừa mở
... Rõ ràng là thiếu gia đang nằm trong đấy ... Và phu nhân
vừa trông thấy đã ngất xỉu ngay lập tức ... Từ đó ... Mặc dù
đã trông thấy sự thật, nhưng phu nhân cấm tất cả mọi người
trong nhà không ai được nói là Nguyên Khải đã chết. Phu nhân
chối bỏ sự thật. Và suốt ngày chỉ biết khóc. Sáng khóc, chiều
khóc rồi tối khóc. Khóc mãi cho đến khi đôi mắt mù hẳn. Rồi
tinh thần suy sụp ... Người lẩn hẳn đi ... phu nhân cứ cho là
Nguyên Khải hiện còn sống, hiện đang sống ở một nơi rất xa ...
Chớ Nguyên Khải chưa chết.
Rồi Nguyệt Nương quay sang Thế Vỹ:
- Đó chính là lý do tại sao hôm đầu tiên cậu đến đây ... Phu
nhân đã nghi ngờ giọng nói của cậu ... Rồi sau đấy lại nghe
cậu xưng mình là "người xa lạ" ... Cái câu nói cuối cùng của
Nguyên Khải ba tiếng "người xa lạ" kia đã in quá sâu vào đầu
ngườị Càng làm phu nhân tin chắc cậu là Nguyên Khải hơn.
Thì ra là vậy! Thế Vỹ thở dài, nhưng vẫn thắc mắc.
- Nhưng mà ... Lúc đó Nguyên Khải còn thanh niên, đang ở vào
thời kỳ sung sức nhất ... Làm sao có thể chết non như vậỷ
- Nghe nói là cậu ấy bị bệnh chết ... Chi tiết thế nào thì
chúng tôi cũng không rõ. Nhưng tính của Nguyên Khải rất khẳng
kháị Điều đó thì ai cũng rõ. Lúc Nguyên Khải và Nhược Lan bỏ
đi, hai người chỉ có tay trắng, không mang theo một của cải gì
cả nên có lẽ chết nghèọ Cũng chính vì lý do đó mà chẳng bao
giờ phu nhân tha thứ cho lão giạ
- Có lẽ ...
- Sao lại có lẽ? đó là sự thật. Vì cậu cũng biết đấỵ Nguyên
Khải là con nhà giàu sang quyền quý. Ngay từ nhỏ bất cứ một
thứ gì cũng không thiếu, cũng được nuông chiều, cũng có người
phục vụ Đâu biết cực khổ là gì. Bây giờ ra ngoài với đôi bàn
tay trắng. Làm sao có thể chịu được cái khổ của người chứ?
Thanh Thanh tò mò:
- Thế còn Nhược Lan? sau đấy thì thế nàỏ Bây giờ chị ấy ở đâủ
Nguyệt Nương yên lặng một chút nói:
- Sau đấy cô ta đã bỏ đi!
Nguyệt Nương định ngưng lại ở đây, nhưng nghĩ ngợi rồi không
biết sao lại tiếp.
- Đấy là một người đàn bà bất hạnh, ngay cái hôm mang xác
chồng về Phúc gia trang ... Nhược Lan cũng tỏ ra không còn
thiết sống, cô ấy đã như người thất lạc hồn phách. Vậy mà còn
phải chịu những lời đay nghiến của lão gia, Nhược Lan đã nhiều
lần nhào tới định đập đầu vào quan tài, nhưng nhờ có thiếm Chu,
mẹ Nhược Lan giữ lạị Bằng không đã có thêm cái chết thứ hai
... Rồi giữa cảnh tang tóc, đầy tiếng khóc than đó, Nhược Lan
đã được thiếm Chu dìu ra ngoàị
- Từ đó ... Chúng tôi chẳng ai còn thấy Nhược Lan đâu nữa ...
mười năm đã trôi qua ... Và cô ấy hiện sống chết ra saọ Chúng
tôi cũng không biết.
Chuyện coi như đã kể xong. Thế Vỹ, Thanh Thanh, Nguyệt Nương
và Thảo Nhi mỗi người như theo đuổi cảm nghĩ riêng của mình.
Chẳng ai nói với ai một lời nàọ Bên ngoài, những tia nắng cuối
cùng còn lại của một ngày làm đổ những bóng cây xuống nền gạch
tạo nên một cảm giác thê lương. Thế Vỹ nhìn lên trực giác cho
Thế Vỹ thấy, cái câu chuyện mà Nguyệt Nương đã kể ra có che
giấu bớt đi một phần sự thật.
Và không dằn được tò mò, Thế Vỹ hỏi:
- Thế còn dì? qua cách nói chuyện của dì tôi thấy là dì không
hẳn là người ở giai cấp tôi đòi ... Vậy thì tại sao dì lại có
mặt ở đâỷ
- Chuyện của tôi à?
Nguyệt Nương buồn buồn. Sau tiếng thở dài, bà nói:
- Chuyện của tôi lại là một tình cảnh khác ... Tôi xuất thân
từ một gia đình nề nếp, có họ xa với Phúc gia trang này ...
chẳng may vì chuyện làm ăn suy sụp ... Nhà tôi nghèo đi ...
Cha mẹ tôi lại đem gả cho một người nhỏ hơn tôi những 8 tuổi
... Chuyện đó rất bình thường lúc bấy giờ, đó là tục lệ tảo
hôn của làng tôị Gọi là gả cho đẹp tiếng, chứ thât, ra là vì
không đủ khả năng nuôi nên phải gả bán đị Năm đó tôi 16 tuổị
Chồng tôi mới 8 tuổi ... Những đó cũng không gì để nóị Khi
chồng tôi 12 tuổi, anh ấy bị sởi đậu mùa và qua đờị Thế là gia
đình chồng trút hết tội lỗi cho tôị Bảo tôi là tượng trưng cho
xui xẻo, tôi có số sát phu và đuổi tôi về nhà cha mẹ ruột. Bấy
giờ cha tôi đã qua đời, mẹ lại nghèo quá không nuôi nổi, tôi
không còn cách nào hơn là phải đến núp bóng dưới Phúc gia
trang. Phu nhân thương tình nhận tôi vào làm. Cư xử với tôi
như chị em, thành thử tôi chẳng bao giờ quên cái ơn cắn cỏ
ngậm vành đó. Tôi ở đây đã trên mười mấy năm, nên những chuyện
gì xảy ra trong nhà tôi đều rõ ... Tôi cũng quý phu nhân vì
vậỵ Đôi lúc phu nhân có vì phiền muộn mà la quát ... Tôi cũng
chấp nhận.
Chỉ những lời ngắn ngủi, đã cho thấy hết nỗi gian truân của
một người đàn bà ... Thế Vỹ nhìn Nguyệt Nương cảm thông ...
Rồi không khỏi liên tưởng đến hoàn cảnh của Thanh Thanh ...
Làm đàn bà phương Đông sao lại khổ thế? không thể tự chủ lấy
số mệnh của mình ... Như trường hợp của Thanh Thanh, nếu không
can đảm chạy trốn khỏi kiệu hoa, thì có lẽ cuộc đời rồi phải
vòng trong đau khổ, nghĩ đến đó, bất giác Vỹ quay qua nhìn
Thanh Thanh ... Người con gái này nãy giờ nghe Nguyệt Nương kể
chuyện, có vẻ đồng cảm, nên nói:
- Anh Thế Vỹ thế này, ở đây ai cũng khổ hết. Anh cũng không
nên vô tình ... Phu nhân có gọi anh bằng con ... thương yêu
anh như con ruột thì cũng chẳng có thiệt thòi gì cho anh ...
Vì vậy, tôi mong là ... Từ đây về sau, anh đừng có nhắc đến
chuyện ra đi nữạ Đừng để bà ấy phải buồn thêm.
Bé Thảo Nhi tiếp lời:
- Đúng đấy! Lão phu nhân rất đáng thương, anh Thế Vỹ ạ. Anh
nên cư xử tốt với bà ấy ...
Thế Vỹ phân vân, không biết xử trí thế nào ... chuyện của bà
lão mù rất đáng thương, nhưng còn chàng? Chàng cũng có chuyện
riêng tư của mình nữa chứ? Vả lại, không lẽ cứ đóng cái vai
trò con giả? Chuyện ra đi, sớm muộn gì cũng phải đến. Có điều
... Thế Vỹ chưa biết phải đi thế nào cho hợp lý, cho người đàn
bà mù kia không quá đau khổ ... để chuyện "Bất nhẫn" hôm nay,
không là "tàn nhẫn" ở ngày mai và chỉ một chuyện đó thôi cũng
khiến Thế Vỹ đau đầụ
Nguyệt Nương hình như cũng đoán ra những suy nghĩ của Thế Vỹ,
nên nói:
- Dù có thế nào ... Thì tôi cũng thấy cần phải cám ơn các anh
chị của cậụ Chịu ở lại đã là cái phúc của nhà họ Phúc, một
ngày đỡ một ngày ... Tôi mong rồi sớm muộn gì phu nhân cũng
nhận rạ
Rồi Nguyệt Nương đứng dậy:
- Thôi đủ rồi, không nói chuyện đó nữa, bây giờ tôi phải xuống
nhà bếp xem đầu bếp họ nấu nướng ra saọ Hôm nay phu nhân dặn
làm món ăn nấm nấu sen, món mà ngày xưa cậu ưa thích. Ồ không
phảị Nguyên Khải ưa thích ... Mong là sau khi dùng xong, cậu
cũng nên khen một tiếng, để phu nhân vui lòng ...
Và Nguyệt Nương bỏ đi vào trong.
Thế Vỹ vuốt những giọt mồ hôi trên trán, nhìn Thanh Thanh hỏi:
- Thế nàỏ Họ đã hiểu lầm chúng ta là anh em ruột. Vậy thì tính
sao đâỷ
Thanh Thanh tròn mắt:
- Thì đã sao đâủ Họ tin như vậy càng tốt chứ không lẽ bây giờ
phải khai thật, em là cô dâu thoát kiệu trốn chạỵ Để họ đánh
giá em thế nào chứ?
Thế Vỹ càng rối rắm:
- Nhưng mà ... Con bé Thảo Nhỉ Nó liên hệ làm sao với mình?
Phải thống nhất, chứ bằng không ... thật khó ứng phó.
- Tôi có nói với Nguyệt Nương là ... Bé Thảo Nhi là láng giềng
của chúng ta ... Nhưng vì nó bị cậu mợ nó ngược đãi quá, nên
...
- Nên chúng ta đã hành động vì nghĩa ... Đưa nó về Dương Châu
cho bác nó, phải không? Hay lắm ... Tôi thấy cô đặt chuyện
cũng giỏi đấy chứ!
Giọng Thế Vỹ đầy mỉa mai, khiến Thanh Thanh cảm thấy khó chịụ
Thanh Thanh không hài lòng nói:
- Thế nàỏ Anh không hài lòng chuyện tôi nhận anh là anh ruột?
Anh xem đấy như một sỉ nhục à? Tôi biết mà ... Bọn tôi rất
đáng ghét chỉ làm phiền hà anh ... Chúng tôi làm nhục anh.
Được rồi ... Nếu anh muốn cứ nói thật với lão gia và phu nhân
... là anh đã nhặt được chúng tôi giữa đàng thì cứ nóị
Thế Vỹ bực dọc:
- Cô nói bao nhiêu đó đủ chưả Tôi có khinh thường cô bao giờ
mà cô lại nói lời chua cay đó ... Đừng có cái gì cũng trút tội
cho người khác.
Thanh Thanh không chịu thua:
- Làm gì có chuyện trút tộỉ Tôi không nói không phải saỏ Lúc
nào anh cũng xem tôi và Thảo Nhi như gánh nặng phiền hà ...
Lúc nào anh cũng muốn bỏ đi ... Trút được gánh nặng là giải
thoát ...
Thế Vỹ chợt giận dữ, chàng lớn tiếng:
- Cô nói đúng đấy! Từ lúc gặp cô đến giờ ... Tôi chỉ thấy toàn
là xui xẻo, hế t gặp chuyện không may này đến chuyện rủi ro
khác ... Bỗng nhiên tôi ra tay nghĩa hiệp làm gì, để tiền túi
mau vơi hơn, rồi còn bị đánh, bị người nhìn lầm là con, cho
trễ nải thời giờ. Rút cuộc rồi tiến chẳng được mà lui cũng
không xong ... Rõ ràng là hai chị em cô là những chướng ngại
những rắc rốị Tôi thật tình không hiểu sao lại gặp chi cô cho
cái số nó đen như vậỵ
Thế Vỹ nói liền một hơi, nói để cho hả giận thôị không ngờ khi
vừa ngừng lại đã thấy mắt Thanh Thanh đỏ hoe còn bé Thảo Nhi
thì đang rấm rức khóc.
Và tình trạng đó làm cho Thế Vỹ lúng túng. Thế Vỹ chợt thấy
hối hận.
- Ồ kìả sao vậỷ Mấy người lại giở trò gì thế? Tôi thấy mấy
người cãi hay lắm mà ... Tại sao hôm nay yếu đuối vậỵ Còn khóc
nữa, tôi nói không được saỏ
Bé Thảo Nhi thút thít:
- Em khóc là bởi vì ... Em đã gọi anh là anh ... Em coi anh
như anh ruột của em ... Vậy mà không ngờ anh lại ghét bọn em
thậm tệ như vậy ... Anh lúc nào cũng muốn bỏ em lại để ra đi
... Anh còn hung dữ nữa ... Em thấy anh còn hung dữ hơn cả lão
gia trong nhà này nữa ...
Thế Vỹ vội đính chính
- Làm gì có? Làm gì có? anh có hung dữ với em bao giờ đâụ
Thanh Thanh nói:
- Không có à? Anh định chối phải không? vậy chứ nãy giờ ai đã
nói xấu tụi em đâỷ
Và quay sang Thảo Nhi, Thanh Thanh tiếp:
- Thảo Nhi, thôi em đừng khóc nữa, người ta ghét chúng mình
... Thì mặc người ta ... Dù gì, em cũng còn chị, chị hứa vơí
em là ... chị sẽ không bao giờ bỏ em đi đâụ
Bé Thảo Nhi nhào vào lòng Thanh Thanh, nó càng khóc to hơn. Và
hai chị em cứ thế ôm nhau khóc. Thế Vỹ chợt cảm thấy mình là
kẻ có tội là kẻ gây tai hoa ... Và chàng lúng túng không biết
phải xử thế nàọ
Thế Vỹ chỉ biết đưa cao hai tay lên.
- Thôi được rồi! Tôi chịu thua! Xin lỗi! Tôi biết lỗi mình
rồi, như vậy được chưả
Rồi Vỹ bước tới, nắm lấy tay Thảo Nhị
- Các bạn đã nhầm rồị Tôi thương các bạn không hết, làm gì có
chuyện khinh dễ? Mặc dù đôi lúc tôi có lớn tiếng một chút ...
Nhưng mà ... các bạn cũng đã biết thông cảm cho tôị Tại cái
tình thế quá phức tạp mà ... Nhức đầu quá mà? Thôi đừng có
khóc nữa ... Tôi hứa với các bạn. Từ đây về sau, cả ba chúng
ta, ở sẽ cùng ở, đi sẽ cùng đi, được chưả
Thế Vỹ ngưng lại, nhưng hai đứa con gái vẫn cứ khóc nên Thế Vỹ
càng rối rắm. Thế Vỹ lại lớn tiếng nói:
- Thôi hai người đừng có buồn nữạ Từ đây về sau, hai người là
trách nhiệm của tôị Tôi hứa là sẽ gánh hết.
Lời hứa khăng khái của Thế Vỹ cuối cùng làm cho Thanh Thanh và
Thảo Nhi ngừng khóc, họ ngẩng đầu lên nhìn chàng. Bé Thảo Nhi
nhanh nhẩu nhất. Nó quay qua ôm lấy chân Thế Vỹ, sung sướng
nói:
- Anh Thế Vỹ, anh nói thật chứ? Ồ thế thì tuyệt! Anh là người
vĩ đại nhất trên cõi đời này!
Thế Vỹ vẫn cảm thấy người như lâng lâng ... không hiểu mình đã
làm gì. Đây là bi kịch hay hài kịch ... Mọi chuyện rồi sẽ ra
saỏ Thế Vỹ không dám nghĩ tiếp. Chàng cúi xuống nhìn Thanh
Thanh ... Trong khi Thanh Thanh mắt chưa ráo lệ đang hướng ra
ngoài cửa sổ với nụ cườị Thế Vỹ thở dài ... thôi thì mặc mọi
thứ vậỵ(Hết Chương 5 ... Xin xem
tiếp
Chương 6) |