Cuối cùng rồi cái ngày chia tay cũng phải đến
...
Và buổi tối trước ngày giã từ, giữa Thế Vỹ và Thanh Thanh có
bao nhiêu tâm sự muốn phơi bàỵ Vậy mà chẳng ai nói được với ai
lời gì. Thanh Thanh lấy trong người ra một túi vải, có nút
thắt bằng dây đỏ đưa cho Thế Vỹ.
- Đây là phần quà em tặng cho anh. Em muốn anh mang nó bên
mình như túi vải của Thảo Nhi đấy ...
Thế Vỹ tò mò:
- Trong đó có gì vậỷ
- Nhiều thứ lắm.
Và Thanh Thanh mở túi trút rạ một chiếc bông tai, một sợi dây
chuyền, một chiếc xuyến và cả một lá bùa nữạ
Thanh Thanh cầm lá bùa lên nói:
- Đây là lá bùa đi đường ... Em đã xin nó tận chùa Đại Minh.
Anh mang nó theo mình để được bình an. Bình an đi và trở về
Phật trời sẽ phò hộ anh ... Còn những món nữ trang này, anh có
còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhaụ Em đã từng dùng
nó để cầm thế cho anh. Đó là những thứ quý giá nhất mà em có.
Vậy mà anh lại không chịu cầm thế ... Nhờ vậy mà mãi bây giờ
nó vẫn còn ở bên cạnh em.
Lời của Thanh Thanh nhắc, làm quá khứ như một cuốn phim quay
ngược trở lạị
Chiếc xe ngựa tung vó trên đường. Phía sau là đoàn người đuổi
theọ Thanh Thanh trong bộ áo đỏ chói của cô dâu ... rồi con bé
Thảo Nhi nữa ... Những món đồ trang sức muốn cầm thế ... Vó
ngựa lộc cộc ... lộc cộc ... Chợt nhiên những hình ảnh lộn đó
hiện rõ trong đầu ... Chuyện như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua
... vậy mà ... sao nhanh thế ... Mới đây mà phải chia tay rồị
Thế Vỹ xúc động, nắm lấy tay Thanh Thanh:
- Thanh Thanh, đây là toàn bộ tài sản em có. Em không giữ nó
bên mình trao hết cho anh để làm gì?
Thanh Thanh lắc đầu:
- Anh đi đường, phải qua biết bao nhiêu là chặng, nào là tàu
ghe, xe cộ, tàu hỏa ... Trên đường còn cả một khúc phải đi bộ.
Cái thời gian anh dạy học ở trường Lập Chí, anh có lãnh được
bao nhiêu lương? Anh phải dùng cả tiền nhà, mà em biết, chị Du
Lâm cũng nào có mang theo bao nhiêu tiền, vả lại, không lẽ anh
là đàn ông mà phải dụng nhờ đồng tiền của chị ấỷ Mặc dù em
biết là bác Chấn Đình cũng có đưa một ít tiền cho anh, nhưng
anh vì tự ái nên không nhận. Vì vậy ... Em thấy là tốt hơn anh
nên mang những cái này theọ Trên đường rủi ro có gặp chuyện gì,
phải xài tiền thì có mà lấy ra xài, mà ứng phó.
Thế Vỹ nghe nói cảm động.
- Anh không thể làm như vậy được!
Thanh Thanh vội nói:
- Tại sao lại không được? Em đã đưa cho anh với cả tấm lòng
anh phải nhận thôị Em ở lại Phúc gia trang này, có lão gia
Thái Thái, Nguyệt Nương. Em sẽ không cần đến nó mà vẫn không
chết đóị Còn anh ... Anh đi trên đường có gì, ai lo cho anh?
Thế Vỹ sợ Thanh Thanh buồn nói nhanh:
- Thôi được! Thôi được! Anh nhận. Em yên tâm ... Anh sẽ không
sử dụng đến nó nếu chưa thật sự cần thiết ... Và anh hứa với
em ... là qua Tết xong anh sẽ quay lại đây ngay để gặp em.
Thanh Thanh cảm động:
- Đấy là những gì anh tự ý hứa, chứ em chẳng ép ... Và em cũng
mong là sự thật rồi sẽ như vậỵ
- Không thể nào khác đi được. Anh không bao giờ nói dối đâụ
Và Thế Vỹ cởi nút áo trước ngực ra, mang túi áo vải vào cổ một
cách trang trọng, rồi cười nói:
- Cái túi này coi vậy chứ rất nặng, vì nó chứa cả một ân tình
trong đấy ... Thanh Thanh ... em cũng nên biết qua là sự ngăn
cách ngắn ngủi này chẳng qua là một chia xa ngắn ngủi cần
thiết để có được cuộc sống dài lâu bên nhau ở mai saụ Chúng ta
đều phải chịu hy sinh một chút ... Vì cuộc sống có trải qua
những khổ đau xa cách thì cái hậu vận mới tươi thắm ngọt bùị
Thanh Thanh có vẻ âu lo:
- Nhưng mà ... suốt chặng đường đi anh và Chị Du Lâm lúc nào
cũng bên nhaụ Như vậy em sợ là ... Em sợ là anh sẽ ...
- Em đánh giá thấp anh như vậỷ Em phải biết anh là hạng người
như thế nào chứ?
Thanh Thanh nói:
- Không phải là em nghĩ xấu cho anh. Nhưng mà từ đây về Bắc
Kinh anh sẽ phải trực diện với nhiều vấn đề ... Cha và mẹ anh
chưa hẳn dễ dàng thông cảm mà buông tha cho anh. Anh bỏ nhà đi
gần cả năm trời ... Hẳn người đã bực mình lắm, bây giờ vừa
quay về nhà ... lại làm "cách mạng" ... sợ cha mẹ anh không
chịu được chứ? Vì vậy ... em muốn nói với anh là "nếu vì bất
cứ lý gì ... Anh bắt buộc phải quyết định những điều mình
không muốn, thì em cũng sẵn sàng chấp nhận" Em không phiền
trách anh đâu ... Em tin ở anh.
Thế Vỹ xúc động:
- Thanh Thanh ... chuyện đó em cứ để anh lo liệu, đừng lo lắng
gì cả. Em chỉ nên biết giữ gìn sức khỏe và ở lại đây chờ ...
Anh rồi sẽ quay về và lúc đó sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất,
chớ bây giờ anh mà có hứa gì, chưa chắc là em sẽ tin đâụ
Thanh Thanh thẹn thùng:
- Vâng, em sẽ chờ anh ... Nhưng anh phải nhanh quay lạị Em ở
đây sẽ đếm từng ngày, từng phút từng giâỵ
- Không phải chỉ một mình em mà cả anh cũng làm chuyện đó.
Và hai người cứ thế bịn rịn, nói mãi mà chẳng đến đâu ... Cái
âu lo cũng chưa vơi bớt. Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa và Hoa
Du Lâm bước vàọ Nhìn thấy hai người, Du Lâm cười, nụ cười thật
tươi:
- Ồ! Anh Thế Vỹ và Thanh Thanh đều có mặt đầy đủ ở đây à. Tôi
sẽ không quấy rầy hai người lâu đâụ Tôi chỉ nói mấy câu rồi sẽ
đi ngaỵ Vì Nguyệt Nương đã chuẩn bị gởi cho gia đình hai phía
của ta nhiều quà cáp lắm, trong đó có phần lớn đặc sản mà tôi
thì chưa gói ghém kịp. Tôi còn phải quay về đóng gói những thứ
đó nữạ
Rồi Du Lâm lấy trong áo ra một mảnh giấy trên đó viết dày đặc
cả chữ. Du Lâm đưa cho Thế Vỹ nói:
- Đây này ... Đây là bảng tổng kết những gì tôi thu thập và
nhận xét được về anh. Tôi đã lập thành một bảng "cáo trạng
mười tội". Anh đọc xong sẽ rõ ngaỵ
Thế Vỹ ngạc nhiên cầm lấy tờ giấy:
- Bảng cáo trạng mười tội lận à? Cô định mang cái này về Bắc
Kinh để cho gia đình xét xử tôi à?
- Chưa hẳn là xét xử. Nhưng ít ra gia đình hai bên phải có một
bảng báo cáo rõ những gì anh đã làm trong suốt năm quạ Nếu cần
anh có thể đọc trước cho Thanh Thanh nghe, xem tôi có viết gì
oan cho anh không?
Thế Vỹ mở rộng tờ giấy ra đọc:
"Tội thứ nhất: hành động tự ý, bất chấp ý kiến của cha mẹ.
Tội thứ hai: làm cái gì cũng lưỡng lự chẳng quyết định được
dứt khoát.
Tội thứ ba: Thích buông xuôi, nước chảy đến đâu trôi đến đấy,
an phận.
Tội thứ tư: Làm gì cũng xìu xìu ểnh ểnh chẳng dứt khoát.
Tội thứ năm: Ngay chuyện tình cảm cũng do dự khiến chuyện trở
nên càng lúc càng phức tạp hơn.
Tội thứ sáu: Đã biết sai lầm, mà chẳng cương quyết sửa chữa,
nên sai lầm này lại đưa đến sai lầm khác (sa lầy!).
Tội thứ bảy: Tính tình bất nhất ...
Tội thứ tám: chuyện nhà thì tối mà chuyện người thì rất sáng.
Tội thứ chín: yếu đuối, tình cảm nhiều hơn là lý trí nên tính
toán hay bị sai lầm.
Tội thứ mười: Thường cứ nghĩ ngợi lung tung, kết quả cứ tự làm
khổ mình.
Kết luận:
Có dũng có mưu đấy, nhưng chẳng lượng sức ... nên cứ lầm lẩn
và tội càng lúc càng chồng chất nhiều hơn ..."
Thế Vỹ đọc xong nhìn lên, bất giác mỉm cườị Du Lâm đã nhận xét
một cách khá tinh tế, đúng là những tội mà Thế Vỹ đã mắc phải,
nhất là cái tội thứ nhất. "Thường cứ nghĩ ngợi lung tung nên
hay tự làm khổ mình" rồi cái tội thứ chín nữa: " yếu đuối,
tình cảm nhiều hơn là lý trí nên tính toán hay bị sai lầm"
Thế Vỹ ngẫm nghĩ rồi nhìn Du Lâm hỏi:
- Vâng, coi như tôi đã phạm đủ mười tội ở đây, rồi saỏ
- Anh nhận tộỉ
Thanh Thanh có vẻ sợ hãị Bởi vì Thanh Thanh đã nghe Thế Vỹ đọc
đấy, nhưng với cái kiến thức có giới hạn, có nhiều chữ Thanh
Thanh nghe mà chẳng hiểụ Bây giờ nghe Thế Vỹ nói nhận tộị
Nhưng nhận tội ở đây không thành vấn đề, có điều đến Bắc Kinh,
trước mặt cha mẹ hai người, Thế Vỹ sẽ bị đối xử ra saỏ Thanh
Thanh quay sang Du Lâm:
- Nhưng mà chị thu thập những tội danh đó của anh Thế Vỹ nhằm
mục đích gì?
Du Lâm nhìn Thế Vỹ rồi nhìn Thanh Thanh:
- Nhằm mục đích gì à? Tôi đã nói rồi tôi phải lên thang điểm
để đánh giá phẩm chất anh chàng Thế Vỹ nàỵ Bây giờ ... coi như
tôi đã sơ kết được. Thanh Thanh, cô cứ yên tâm ... qua kết quả
sơ khởi, tôi thấy Thế Vỹ của cô chưa đạt điểm trung bình.
Khuôn mặt Thanh Thanh đang lo lắng chợt rạng rỡ hơn. Hòn đá đè
nặng trên ngực đã được ném xuống, Thanh Thanh rất cảm kích,
nàng biết đấy hoàn toàn là sự hảo tâm của Du Lâm. Du Lâm muốn
tặng Thanh Thanh một món quà trước khi rời khỏi Dương Châụ Cái
bản án mười tội kia là một sự bảo đảm cho Thanh Thanh ...
Thanh Thanh nhìn Du Lâm cảm động. Cái cô gái trước mặt quả là
một cô gái kỳ tàị Cao quý lại thông minh, nếu là tình địch,
thì quả là Thanh Thanh chẳng phải đối thủ của cô tạ
Du Lâm như hiểu những gì Thanh Thanh nghĩ, vội nói:
- Thôi hai người ngồi đây nói chuyện nhé. Tôi đi sắp xếp hành
lý.
Rồi Du Lâm bỏ đị
Thế Vỹ nhìn theo, chàng chợt thấy như mất mát một cái gì
o0o
Qua ngày hôm saụ Thế Vỹ và Hoa Du Lâm bắt đầu khởi hành về Bắc
Kinh.
Thanh Thanh, Thảo Nhi, Thiệu Khiêm, Thiệu Văn, Thạch Lựu, ông
Chấn Đình, bà Tịnh Chi, Nguyệt Nương ... đưa hai người ra tận
bến cảng. Vì nước cạn, nên tàu lớn không vào được tận bờ mà
phải đậu ở giữa lòng sông, nên Thế Vỹ và Du Lâm cũng phải đáp
đò nhỏ ra tàụ hai người sau khi sắp hết hành lý vào đò, còn
bịn rịn với những người trên bờ, nên chưa cho ông lái đò rời
bến ngaỵ
Thiệu Khiêm đứng trên bờ nói:
- Nếu qua Tết mà anh không trở về đây, thì tôi sẽ dẫn Thanh
Thanh. Thảo Nhi, Thạch Lựu với Thiệu Văn lên Bắc Kinh hỏi tội
anh đấỵ Anh nghe tôi nói không? Mà tôi không nói thì thôi, nói
là làm đấỵ Anh có nghe không?
Thế Vỹ nói to lên bờ:
- Vâng nghe rồi!
Thiệu Văn khoát khoát tay:
- Anh đừng quên tụi em nghen!
Thảo Nhi nhảy người lên:
- Chắc chắn anh phải quay lại đấy!
Bà Tịnh Chi cũng nói:
- Đến Bắc Kinh phải viết thư về báo tin ngay!
Còn ông Chấn Đình thì tế nhị hơn:
- Cho gởi lời thăm hỏi gia đình cả hai phía nhé!
Nguyệt Nương cũng góp giọng:
- Đi đường phố bảo trọng sức khỏe đấỵ
- Phải cẩn thận nữa ...
- ... ...
Người này một tiếng, người kia một tiếng làm ồn cả bãi sông.
Mãi đến khi chiếc tàu lớn ngoài sông hụ còi, chiếc đò nhỏ mới
tách ra khỏi bến sông được.
Con đò xa dần, Thanh Thanh nhìn theo mà ruột thắt ... và không
đành lòng, Thanh Thanh vừa chạy dọc theo bờ sông vừa nói:
- Anh Thế Vỹ ... Đi đường phố nhẫn nhục ... đừng đánh lộn với
người ta nhé!
- Biết rồi, em hãy về đi!
Thế Vỹ khoát khoát tay nói, Thanh Thanh lại tiếp:
- Chuyện của người ta thế nào thì mặc nhé. Anh đừng ham can
thiệp!
- Anh biết rồi! Anh đã có kinh nghiệm rồi mà.
- Chân anh đã từng bị chấn thương, anh đừng có đi bộ nhiều quá
nghen.
- Biết rồị
- Cái áo ấm của anh, em để phía sau cái túi xanh đấy!
- Nghe rồi!
- Lúc này trời lạnh, anh cần phải mặc ấm!
- Biết rồi!
- Đến Bắc Kinh, anh phải cố gắng nhịn nhục, đừng cãi lại với
ba mẹ anh nhé!
- Nghe rồi!
Thanh Thanh vừa nghẹn giọng nói:
- Họ có quyết định thế nào ... thế nào ... anh cũng phải ...
cho em biết ...
- Anh nhớ quay về đây nghe!
Chiếc đò bây giờ đã ra xa, nhưng không hiểu nghĩ saọ Thế Vỹ
quay lại nói gì với ông lão lái đò ... ông lái đò chợt cho
thuyền quay đầu lạị Và chỉ ít phút sau, đò lại cập bến, mọi
người ngạc nhiên. Thế Vỹ nói:
- Tại tôi còn quên một món đồ quan trọng!
Thanh Thanh hoảng hốt chạy đến:
- Quên cái gì? quên cái gì đấỷ Em nhớ là mọi thứ đã cho vào
túi xách cho anh rồi, còn thiếu món gì nữả
Thế Vỹ chẳng nói gì cả, đưa tay lên, Thanh Thanh tưởng là Thế
Vỹ muốn leo lên, nên đưa tay cho Thế Vỹ nắm, Thế Vỹ nắm được
tay Thanh Thanh, vụt nói:
- Tôi Quên Một Người, Mà Bỏ Lại Thì Không Được ... Tôi Sẽ
Không Yên Tâm. Vì Vậy Chỉ Có Cách Mang Theo Luôn Thôị
Và Thế Vỹ kéo mạnh, Thanh Thanh không giữ vững thăng bằng được
phải phóng theo xuống đò ... Thanh Thanh bây giờ mới hiểu rõ
rạ Đôi má ửng hồng ...
Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh nói:
- Để cả ba chúng ta cùng đối diện với vấn đề ... Chúng ta
không thể để chuyện đó cứ kéo dàị Thời gian rất quí báu, mà
chờ đợi, trông ngóng mãi chỉ làm khổ nhaụ Vậy thì Thanh Thanh
em hãy cùng bọn anh đến Bắc Kinh ... Như vậy chẳng ai phải lo
cho ai ... Trên đường đi anh cũng yên tâm.
Và ông lái đò không đợi Thanh Thanh phản ứng đã cho con đò
tách bến lần nữạ Thế Vỹ nhìn lên bờ, rồi nói vọng lên:
- Xin phép quí vị cho tôi mang Thanh Thanh đi bao giờ giải
quyết xong việc tôi sẽ cùng Thanh Thanh quay về nhé!
Chuyện xảy ra một cách bất ngờ, làm mọi người trên bờ ngẩn ra
... Khoảng mấy giây sau họ mới như sực nhớ và rồi một tràng
pháo tay nổi lên.
Có tiếng Thiệu Khiêm hét:
- Ồ! Hà Thế Vỹ mãi đến hôm nay, tôi mới thấy anh làm được một
màn tuyệt cú mèọ
Và một tràng pháo tay nữa vang lên, Thảo Nhi là người phấn
khởi nhất, nó vừa nhảy vừa vỗ tay:
- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh! Mấy người đừng quên Thảo Nhi
nhé. Trước kia chúng ta ba người mà ... Đừng bỏ em ở đây một
mình nhé. Em sẽ chờ đấy, mặc dù bây giờ em có nhà rồị Nhưng em
vẫn còn yêu và chờ anh chị đấy!
Con thuyền xa bờ được một quãng xa, mà Thanh Thanh vẫn có cảm
tưởng như mình nằm mợ
Hoa Du Lâm nhìn Thanh Thanh rồi nhìn Thế Vỹ:
- Này anh Thế Vỹ kiạ Hôm qua tôi đã công bố cho anh thấy mười
tội của anh. Tôi cũng đã đánh giá anh, nhưng mà cái hành động
ban nãy của anh đã khiến tôi phải nghĩ lạị Tôi thấy anh đã làm
một việc tuyệt vờị Vậy thì tôi có thể xét lại bảng điểm, có
thể anh đã vượt lên mức trung bình rồi đấy!
Ồ thế thì nguy quá! Thanh Thanh nghe Du Lâm nói giật mình. Du
Lâm đã xét lại và cho thêm điểm cho Thế Vỹ, như vậy thật là
đáng lo ngại! Phải làm sao đâỷ Và Thanh Thanh chỉ lén nhìn
sang Du Lâm chỉ thấy Du Lâm cười nụ cười thật tự nhiên ...
Thanh Thanh lại quay sang nhìn lên bờ ... Bóng người trên bờ
sông đã mờ hẳn, không còn rõ ràng ... Thanh Thanh chợt xúc
động, vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt!
- Tạm biệt! Tạm biệt!
Đám đông trên bờ như trông thấy, họ hét lớn ra sông.
Rồi đột nhiên trên bờ có một sự xáo động nào đấỵ Cả ba không
hẹn nhìn lên, thì ra là đám học trò nhỏ trường Lập Chí. Chúng
giờ này mới hay được nên tràn rạ
Thế Vỹ nghe bọn chúng hét to:
- Tạm biệt thầy! tạm biệt cô!
Rồi kế đến là tiếng hát, bài hát mà Du Lâm đã dạy cho bọn
chúng.
Chúng ta là những người đến từ muôn phương
Chúng ta đã gặp nhau dưới một mái trường
Bạn là nam sinh, tôi là nữ
Nhưng học chung cùng một lớp
Chúng ta có tình thương của thầy
không khác gì tình yêu của cha mẹ
Mây trắng vẫn trôi trên trời cao
Bầu trời vẫn xanh, cỏ cây đậm màu
Tình thầy trò ta mãi vững bền cùng trời đất
Mặc thời gian trôi
Như nước qua cầu
Cánh buồm vẫn căng với gió
Và chúng ta ngồi đây hát ca
Mừng cho cuộc đời hạnh phúc
Chẳng còn chia ly, chẳng còn buồn khổ
Mãi mãi sau đây
Sẽ không bao giờ quên những ngày này ...
Hoa Du Lâm nghe bọn trẻ hát mà cảm động ... Nước mắt tình cờ
lăn xuống má ... Và Du Lâm đã nhìn lên, cười với Thanh Thanh.
- Bọn trẻ nó đang hát bài mà tôi dạy cho chúng.
Nàng nói một cách hãnh diện.
Thế Vỹ gật gù:
- Chúng nó rất mến Du Lâm lắm đấỵ
Hoa Du Lâm sung sướng.
- Tôi cũng yêu chúng nó ... không những vậy, đến cái đất Dương
Châu này chợt nhiên tôi thấy từng con người ở miền đất thôn dã
này đều dễ thương vô cùng.
Thế Vỹ và Thanh Thanh nghe nói chợt đồng cảm, không hẹn cả hai
cùng nhìn lên bờ.
Đám học trò vẫn tiếp tục hát. Còn người lớn thì vẫn còn vỗ tay
... Con đò nhỏ đã ra gần tàu lớn đậu cách xa bờ.
Và câu chuyện của chúng tôi tạm dừng lại ở đâỵ
Nó như là chuyện cổ tích, mà ở đâu có con người là ở đó có
huyền thoại, kể mãi không hết. Mặc dù Thế Vỹ, Thanh Thanh và
Hoa Du Lâm đã tạm biệt đất Dương Châụ
Thành phố xa hoa đang chờ họ trở về.
Hết |
|