Thời gian trôi qua, mà chẳng có một tin tức
gì của bác Hảị Thảo Nhi có vẻ lo lắng. Mặc dù ở Phúc gia trang,
mọi thứ đều thoải mái, bình thản, chẳng ai thắc mắc về chuyện
ăn không ngồi rồi của bọn Thế Vỹ, Thanh Thanh, Thảo Nhị Trái
lại còn được chăm sóc, săn đón. Nhưng với Thảo Nhị Nó vẫn
không yên tâm, nó vẫn nhớ bác Hảị Người thân duy nhất yêu
thương nó.
Ở Phúc gia trang. Thảo Nhi và Thanh Thanh được xếp đặt ở chung
một phòng. Đó là chiếc phòng mà ngày xưa bác Hải đã ở. Vì vậy,
bây giờ ngoài những kỷ vật mang theo ... Thảo Nhi còn có thêm
những thứ khác ... Đó là sách, là bút mà ngày xưa bác Hải đã
dùng ... Ngay cả chiếc giường nó ngủ cũng là nơi bác Hải đã
ngủ, rồi còn ngọn đèn dầu bác Hải thắp sáng. Mọi thứ còn
nguyên vẹn đó. Vậy mà ... bác Hải bây giờ ở đâủ
Bữa đó Thảo Nhi vừa băng qua vườn hoa định đến phòng của Thế
Vỹ có chút việc. Nhưng vừa mới đến cửa nó đã nghe thấy có
tiếng nói chuyện trong phòng. Tiếng của Nguyệt Nương, Thanh
Thanh và cả Thế Vỹ, hình như họ đang nói về ai đó. Thảo Nhi
với bản chất thật thà ... Xưa đến giờ nó không thích nghe lén
chuyện aị Nhưng mà lần này, họ đang nói chuyện về bác Hải của
nó. Thế là nó núp vào góc kẹt nghe thử chuyện gì.
Có tiếng hỏi của Thế Vỹ:
- Cái ông Lý Đại hải này đã từng làm ở Phúc gia trang trên
mười mấy năm nay, sao lại lẳng lặng bỏ đỉ Nhưng mà ... Qua cái
giọng nói của lão Trường Quý và A Khôn ... Tôi thấy hình như
cũng có chuyện gì đã xảy ra vậy hở Nguyệt Nương?
Có tiếng thở dài, rồi sau đấy Nguyệt Nương nói:
- Không dối gì các cô cậụ Lão Lý Đại Hải đã bị lão gia đuổi đị
Thảo Nhi nghe nói giật mình. Nhưng kế tiếp nó lại nghe Thanh
Thanh hỏi:
- Đuổi đi à? Vì chuyện ông ấy cãi nhau với lão gia nên bị
người nổi giận đuổỉ
Nguyệt Nương ngập ngừng một chút rồi nói:
- ông ấy ... ông ấy bị đuổi vì tội ăn cắp.
Thế Vỹ ngạc nhiên. Vì ở thời bấy giờ, những người tớ lâu năm
thường rất trung thành với chủ họ thường coi của chủ như của
mình làm gì có chuyện trộm cắp. Thế Vỹ hỏi:
- Saỏ Có gì lầm lẫn trong chuyện này không?
Nguyệt Nương nói:
- Không thể lầm lẫn được. Nói ra cũng tội cho lão giạ ông ấy
rất đau khổ. Bởi vì hơn mười mấy năm qua lão gia rất tin tưởng
Lý Đại Hảị Tất cả tiền bạc, giấy tờ, sổ sách ... Đều giao cả
cho lão Hải trông coị Vậy mà không ngờ ... ông Hải là con
người phản phúc ... Đã dám lén lấy cắp một số tiền lớn ... Đến
lúc phát hiện ra lão gia muốn phát điên lên ... Điên không
phải là vì tiếc tiền ... mà còn vì ... niềm tin sụp đổ. ông
thấy trên đời này chẳng còn ai đáng tin nữạ Vì vậy ... mặc dù
lão gia đã hứa với các bạn là sẽ đi tìm Lý Đại Hải về đây ...
Nhưng tôi nghĩ ... Có lẽ đấy chỉ là lời hứa suông ... Để các
bạn yên lòng ...
Thảo Nhi đứng ngoài nghe đến đây không dằn lòng được nữa, nó
chạy vào trong phòng, lớn tiếng hét:
- Không! không! không thể như vậy được ... Bác Hải của tôi là
người tốt, không bao giờ ông ấy ăn cắp. Mấy người đã nói oan,
đã vu khống cho bác ấỵ Chắc chắn như vậy!
Nói xong, nó quay người lại và chạy bay ra ngoàị
Thế Vỹ, Thanh Thanh, và Nguyệt Nương vội vã đuổi theọ
- Thảo Nhi này Thảo Nhi! Em đi đâu đó? Hãy quay lại đây! Quay
trở về đây mau!
Thanh Thanh gọi, nhưng Thảo Nhi vẫn chạy thẳng. Nó đến ngay
phòng riêng của ông Chấn Đình. Không gọi cả cửa, là đã xông
ngay vào làm ông Chấn Đình đang làm sổ, phải giật mình quay
lạị
Thảo Nhi không đợi ông Chấn Đình lên tiếng, đã nói lớn:
- Bác Hải của con rất đàng hoàng. ông ấy không hề ăn cắp. Lão
gia đã vu oan cho ông ấy!
Nó nói xong là khóc òa, cả người run rẩy vì xúc động. ông Chấn
Đình ngạc nhiên, nhưng rồi giận dữ:
- Chuyện gì vậỷ Cái con bé này chẳng biết lễ nghĩa phép tắc gì
cả. Tại sao xông vào phòng ta mà chẳng báo trước gì hết?
Thanh Thanh đuổi theo nắm tay Thảo Nhi kéo rạ
- Thảo Nhi ra đây! Ra đây ngay! Cái gì em cũng phải thủng
thẳng nói chứ?
Thảo Nhi vùng vẫy cố thoát khỏi tay Thanh Thanh:
- Không! không được! Em không đi đâu cả. Em phải hỏi cho ra lẽ
...
Và quay sang ông Chấn Đình, Thảo Nhi hỏi:
- Lão gia, sao lão gia lại đuổi bác Hải con đỉ Rồi bây giờ lão
gia nói là cho đi tìm bác Hải con, mà có cho người đi tìm
không chứ?
ông Chấn Đình giận dữ, ông trợn mắt.
- Phản rồi! Phản rồi! Ta mà biết các ngươi thế này ta đâu có
cho giữ lạị Xem kìa! Cái thái độ của nó kìa ... Chuyện nhà của
ta, tại sao để trẻ con chen vào chứ ... Hừ ... Đúng rồi! Chính
ta đã đuổi Lý Đại Hải đi đấy ... Rõ ràng là hắn đã đánh cắp
tiền của ta, ta đuổi, rồi saỏ
Thảo Nhi vừa khóc vừa nói, nước mắt không ngớt chảy dài xuống
má:
- Con không tin! Con không tin! Bác Hải con là người tốt, bác
ấy không bao giờ làm cái chuyện xấu xa như vậy đâụ Con biết mà,
con chắc mà ... Bác ấy là một người thật hiền lành ... Lúc nào
cũng muốn giúp đỡ người khác ... Về quê thăm con ... đi ngoài
đường bác ấy thấy con chó đói, bác còn mang cả phần bánh của
mình ra chia cho nó, chớ đừng nói là con ngườị Với một người
như vậy, làm sao có chuyện tham lam, trộm cắp hở lão giả
ông Chấn Đình trừng mắt, lớn tiếng:
- Hừ, kỳ quặc không? Nhưng chuyện lấy cắp là có thật! Này để
ta nói cho mi biết. Chính bác Hải của mi đã đích thân quỳ nơi
đây thú tội ... Ta không hề vu oan cho ông ấy bao giờ, như vậy
đủ chưả
Thảo Nhi bàng hoàng ... hai tay ôm mặt khóc ngất ... Thanh
Thanh và Thế Vỹ thấy tội, vội chạy đến dìu nó, cố kéo nó rạ
Nguyệt Nương thì quỳ sụp xuống, dập đầu nói:
- Thưa lão giạ Tội của nô tì đáng chết. Cũng tại nô tì nhiều
chuyện nên mới có sự nàỵ
Nguyệt Nương chưa dứt lời thì Thảo Nhi đã vùng ra khỏi tay
Thanh Thanh và Thế Vỹ, nó chạy nhanh tới trước mặt ông Chấn
Đình nói:
- Con biết là không phải vậỵ Chính ông đã bức bác Hải phải
nhận tội đó, bác Hải đã bị oan! Bởi vì ông dữ quá mà ... Ở đây
ai cũng sợ ông hết. ông đã ăn hiếp phu nhân, hung dữ cả với
chú Nguyên Khải ... Ở đây ai cũng biết ông dữ tợn. Ai cũng
không dám gần ông. Nên chắc hẳn là vậỵ ông đã bức bác hải tôi
... bắt bác Hải phải nhận điều đó.
- Mi nói năng bậy bạ quá!
ông Chấn Đình hét. ông không thể chịu được, nhất là khi nghe
Thảo Nhi nói "ông đã hung dữ cả với chú Nguyên Khải" làm cái
vết thương ngủ yên trong đầu bấy lâu nay chợt nhiên khơi dậỵ
ông đưa thẳng tay lên, định tát cho Thảo Nhi một tát. Ngay lúc
đó Thế Vỹ chạy đến:
- Bác ơi bác! bác không nên làm vậỵ
Thế Vỹ nói, bàn tay của ông Chấn Đình dừng lại ở khoảng không.
Trước mặt ông là một con bé mười tuổị Nó hoàn toàn vô tư,
nhưng cũng thật sự can đảm. Nó đang ngước đôi mắt đầy lệ chờ
đợị Nó không có vẻ gì là sợ hãi khi bên vực cho bác Hải của nó.
Đột nhiên ... bao nhiêu cơn giận trong người ông như bị xì hơi
... ông thở dài, khoát tay nói:
- Thôi được rồi! Ta không tranh cãi với mi vô ích. Mi chỉ là
một đứa trẻ con. Nhưng mi nói ta đã bức ép bác Hải ngươị Vậy
thì bây giờ để cho sáng tỏ ta sẽ phái người đi đến khắp nơi
tìm cho được bác Hải của ngươi về đây đối chất. Để cho ngươi
thấy là ta đã nói oan ngươi hay ngươi đã nhận xét oan cho ta
nhé.
Thảo Nhi nhìn ông Chấn Đình, nước mắt chưa ráo, nhưng nó lại
phản ứng như người lớn.
- Vâng ... Lão gia nói và hãy giữ lờị Lão gia nên cho người
đến tận thôn Đông Sơn của tôi tìm xem gặp bác ấy không:
- Được rồi, Đông Sơn hay Tây sơn gì ta cũng sẽ cho người đến.
Và ông Chấn Đình quay sang Nguyệt Nương:
- Mi hãy đi gọi lão Trường Quý đến đây, bảo lão lập tức cho
người đi tìm Lý Đại Hải về cho ta nhé.
- Vâng.
Nguyệt Nương nói rồi vội vã rút luị
Thế là ... Cơn sóng gió cũng qua nhanh. Nhưng nhờ vậy mà lần
này chuyện tìm Lý Đại Hải đã trở thành sự thật. Có điều sau
cái hôm ấy Thảo Nhi hình như trưởng thành hơn, nhưng cũng ít
nói ít cười hơn. Nó thường núp mình nơi vắng vẻ. Mở túi vật kỷ
niệm rạ Thỉnh thoảng lại thấy nó khóc. Và rồi chuyện đó cũng
tạm qua đị
Nhưng mà, những chuyện kém vui thường hay tới một cách dồn dập.
Chuyện Lý Đại Hải chưa xong thì chuyện bên nhà họ Bùi xảy đến.
Lần này có liên can đến xâu chuỗi ngọc của dì Quế, tức mẹ của
Thiệu Văn, vợ nhỏ của Bùi lão gia ... mà lại dính líu tới Thảo
Nhi nữạ
Chuyện thế này:
Hôm ấy, theo lời mời của Thiệu Khiêm, Thế Vỹ, Thanh Thanh, và
Thảo Nhi cũng đến nhà họ Bùi chơị Người lớn thì có chuyện của
người lớn. Còn trẻ con như Thiệu Văn và Thảo Nhi thì chẳng có
chuyện gì vuị Thế là chúng kéo nhau ra vườn. Hết đuổi bắt,
chơi trò đi trốn tìm, bắt dế. Thiệu Văn kéo Thảo Nhi đi vào
nhà chơi trò thám hiểm. Đi từ phòng này đến phòng khác. Cuối
cùng kéo qua phòng Quế Nương.
Lúc đó trong phòng lại không có ngườị Hai đứa bé thích chí
chui vàọ Vào đến trong, Thiệu Văn như chợt nhớ ra điều gì nói:
- Này Thảo Nhi, ta thấy mi có cái túi vật kỷ niệm nhưng mà túi
của mi không bằng của mẹ tao đâu trong đó có nhiều món đẹp lắm.
Thảo Nhi hiếu kỳ:
- Vậy à? Đâu mi đem ra xem?
- Ờ, tao sẽ mang ra ngaỵ
Nói là làm, Thiệu Văn trèo lên giường, nó mở hộc tủ lôi ra một
hộp gổ cẩn xà cừ. Bên trong là một túi vải khác.
- Này, mi xem!
Thảo Nhi nhìn vào kinh ngạc. Đẹp thật! Bên trong toàn là những
hạt đá với đủ màu sắc. Nó đâu biết đấy là những nữ trang quý
giá. Thảo Nhi nói và cầm mấy món lên ướm thử nhưng sau đấy nó
lại để vào chổ cũ:
- Ồ! Đẹp thật! Ở đâu mà có nhiều đồ chơi đẹp thế nàỷ
- Của mẹ tao đấy! Nhưng người thích nhất là cái hộp đá này đâỵ
Thiệu Văn nói và cầm một sợi dây chuyền lên. Phía dưới là một
mặt ngọc Phi Thúy, nó bảo Thảo Nhi:
- Mang cái này vào người xem? Thảo Nhi mà mang vào là sẽ giống
như con yêu nhền nhện trong Tây Du Ký đấỵ Còn ta ... Ta sẽ là
Tôn Ngộ Không!
Và không đợi phản ứng của Thảo Nhi, nó máng vào cổ con bé.
Xong giả vờ đưa tay ra sau trái tai bứt một sợi tóc, thổi phù
một cái miệng hô "Biến"! Xong quay lưng lại tìm kiếm xem có
thay thế cho cây thiết bảng. Nó thấy trên đầu giường có treo
cây phất trần. Thế là chụp lấỵ Rồi bắt đầu múa, Vừa múa vừa
hét.
- Này con yêu nhền nhện kiạ Lão Tôn đã có mặt ở đây, mi đừng
có hòng chạy thoát!
Rồi nó phóng xuống. Thảo Nhi sợ hãi nghiêng người né quạ Thiệu
Văn phóng thiết bảng đến. Không may đầu "thiết bảng" lại đập
ngay vào tấm gương trang điểm trên bàn. Thế là "Rổn". Tấm
gương ngã xuống và những mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi vãi xuống
đất. Thiệu Văn tái mặt. Vội ném bỏ cây phất trần và kéo Thảo
Nhi chạy bay ra ngoàị
- Mau mau! Chạy lẹ lên để không thôi mẹ biết bọn mình đập bể
thì saỏ
Thảo Nhi cũng điếng hồn, nghe nói chạy vội ra ngoài nhưng mới
được có mấy bước. Nó sực nhớ sợi dây máng trên cổ. Vội vàng
lột ra, chạy ngược về phòng và ném trả sợi dây có mặt đá vào
hộp nữ trang. Nhưng lúc đó vì gấp gáp nên nó đã ném lọt ra
ngoàị
Và sợi dây không nằm trên giường mà lọt xuống kẹt. Hai đứa nhỏ
đã chạy ra ngoàị Chiếc gương bị rớt bể chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà ...
Chỉ nửa tiếng đồng hồ saụ Nhà họ Bùi gần như sắp nổ tung ra
... Quế Nương tìm thấy Thảo Nhi núp sau Nghinh Phong Đình ở
vườn hoạ Bà giận dữ nói:
- Cái mặt ngọc Phi Thúy kia chẳng phải là thứ tầm thường. Đó
cũng là quà sinh nhật mà Bùi lão gia đã tặng cho tạ Tại sao mi
dám lấỷ Mi mau mau đem ra trả lại ta ngay!
Thiệu Văn không hiểu hỏi:
- Có phải mẹ muốn nói cái mặt đá màu xanh đó không?
- Đó không phải là đá, mà là ngọc Phi Thúy!
Thanh Thanh nghe nói tái mặt:
- Này Thảo Nhi, sao em lại lấy bậy lấy bạ đồ đạc của Quế Nương
vậy, mau đem ra trả lại ngay không?
Thảo Nhi vừa run vừa sợ:
- Em ... Em ... Em đã để lại chổ cũ rồị Thiệu Văn, bạn cũng
thấy là mình đã trả lại rồi phải không?
Thiệu Văn vội nói:
- Vâng, vâng. Tôi thấy Thảo Nhi đã trả lạị Chính mắt tôi thấy
mà.
Quế Nương trừng mắt nói với Thảo Nhi:
- Nếu mi đã đặt trả lại, tại sao bây giờ chẳng thấy đâu cả? Mi
có thấy nó đẹp muốn mượn chơi một chút rồi trả lại ta cũng
không nói không mách lại lão gia đâụ Vậy hãy mang ra đị
Thế Vỹ không dằn được, cúi xuống nắm lấy vai Thảo Nhi lắc
mạnh:
- Nghe này, Thảo Nhi, em hãy nói thật. Em có lấy chiếc mặt
ngọc đó không?
Thảo Nhi sợ hãi, nó òa lên khóc:
- Không có. Em đã hoàn trả rồi! Thật mà, em đã ném trả vào
hộp.
Thiệu Khiêm cũng đứng ra:
- Dì Quế. Dì có tìm kỹ chưả Có lẽ nó nằm đâu đó thì saỏ
Quế Nương sa sầm mặt nói:
- Ồ! mấy người nói vậy là saỏ Chẳng lẽ tôi đi vu khống một đứa
bé. Nhưng hãy suy nghĩ kỹ xem. Nếu nó được giáo dục đàng hoàng
thì làm sao dám vô ý vô tứ đi vào phòng riêng của người khác?
Rồi còn lục lọi hộp nữ trang? Ban nãy tôi bước vàọ Hộp nữ
trang còn mở toạc ra để trên giường. Vàng vòng bị xóc tứ tung
... Mà nữ trang nó là vật vô tri ... không lẽ nó có chân nên
biết chạỷ Thiệt mà ... tôi đã nhiều lần nói, có muốn kết bạn
cũng phải chọn người ... Lúc nào cũng vậỵ Rồng đẻ rồng. Phụng
thì đẻ phụng. Chứ chuột thì chỉ sinh ra chuột thôi, đâu có gì
hơn. Cái lão Lý Đại Hải tay chân không sạch sẽ thì con cháu
cũng giống chú bác nó thôị Giòng nào giống nấy mà.
Lời của Quế Nương làm bé Thảo Nhi tái mặt, nó không nói được
gì chỉ lùi dần ra saụ Thanh Thanh thấy vậy bất mãn:
- Tại sao dì lại nói vậỷ Chuyện này có dính líu gì đến bác Hải
của nó đâu mà lại lôi rả
Thiệu Khiêm khó chịu không kém:
- Quế Nương, dì nói vậy là không phảị Chuyện chỉ dính líu đến
Thảo Nhi thôi đừng có lôi người lớn vàọ Người ta cười mình
chết.
Thế Vỹ nói:
- Chuyện đâu còn có đó. Không nên thóa mạ người lớn. Nếu dì cả
quyết là xâu ngọc đó Thảo Nhi đã làm mất, thì tôi sẵn sàng đền
cái khác cho dì.
Thảo Nhi bấy giờ không khống chế được mình nữạ Nó cảm thấy bị
xúc phạm oan ức, nước mắt nó chảy như mưa:
- Con nói con không có lấy là không có lấỵ Con cũng không biết
tại sao nó không còn nằm trong hộp. Dì đã nói oan cho con. Lại
còn nói xấu bác Hải con nữạ Dì muốn thế nào con cũng được.
Nhưng đừng có xúc phạm đến bác Hải của con. Đây này, nếu dì
không tin thì dì cứ soát đị Con chỉ có mang cái túi này theo
mình.
Và rồi, Thảo Nhi mang cái túi nhỏ chứa đầy vật kỷ niệm của bác
Hải nó ra, trút hết xuống đất.
- Đây dì xem, dì cứ xem đị
Những vật lỉnh kỉnh đổ đống trên nền gạch ... Trong đó có hai
hòn bi lăn tròn ... Thảo Nhi vừa đuổi theo hai hòn bi vừa khóc
nói:
- Hòn bi ... Hòn bi của con.
- Để tôi nhặt cho bạn.
Thiệu Văn nói, nó có vẻ bứt rứt, vì cái tai họa này do chính
nó tạo rạ Nó không ngờ một phút vui hứng lại khiến bạn phải
khổ như vậỵ Nó vừa nhặt được hòn bi, bước tới trước mặt Quế
Nương giậm chân nói:
- Mẹ sao kỳ vậỷ Mất có một mặt đá mà mẹ lại làm ồn lên, mẹ làm
bạn con khóc. Con ghét mẹ! con giận mẹ quá!
Quế Nương trợn mắt:
- Hừ! Đồ đạc của mẹ mất. Mẹ đương nhiên phải đau lòng.
Và quay sang đám Thế Vỹ, bà tiếp:
- Mấy người phải biết chuyện đó chứ? Tại sao chưa gì lại trách
tôỉ
Thanh Thanh nói:
- Nhưng mà dì cứ lục soát kỹ đị Con bé nó không hề ăn cắp. Dì
lại nhục mạ nó, bấy nhiêu đấy còn chưa đủ à?
- Cô làm gì hung dữ như vậỷ Tôi mất đồ tôi có quyền, tôi dám
chắc là chiếc mặt ngọc kia còn nằm trong tay Thảo Nhi đấỵ
Thảo Nhi gói túi vải lạị Nó nghẹn giọng nhưng không biết giải
thích làm saọ
- Hay là ... Con chó to trong nhà nó đã nuốt vào bụng? Ban nãy
khi tụi con chạy ra, thấy có con chó đứng trước cửa phòng.
Biết đâu vì dì quên cho nó ăn, nó đói nên đã nuốt cái đó vào
bụng.
Quế Nương giận dữ:
- Nói bậy! một con bé mà biết mồm mép, xạo sự như vậy thì rõ
ràng là đích tôn của Lý Đại Hải rồị
Thảo Nhi không chịu được nữa, nó đứng dậy ôm mặt khóc tọ Rồi ù
té chạy ra ngoàị Thiệu Văn thấy vậy chạy theo ... Khi cả hai
đã đến ngoài rồị Mọi người mới giật mình. Thiệu Khiêm chỉ nói
với theo:
- Thiệu Văn nàỵ Em chạy theo dỗ Thảo Nhi, nhưng nhớ là đừng
chạy xa quá nhé, bọn anh ở lại đây, cố tìm cho ra cái mặt ngọc
đó.
Thiệu Văn còn quay lại nói:
- Vâng, em biết.
Rồi nó tiếp tục chạy đi sau Thảo Nhị
Hai tiếng đồng hồ sau, quả nhiên, tìm lại được cái mặt ngọc
Phi Thúỵ
Tất cả cũng là nhờ công của Thiệu Khiêm, Khiêm đã cương quyết
làm cho ra lẽ. Chàng nói:
- Chỉ có thể có hai trường hợp xảy ra, một là chiếc mặt ngọc
còn nằm trong phòng này, hai là nó đã vào bụng con chó. Nếu
bây giờ mà tìm không thấy trong phòng thì chỉ có nước là phải
mổ bụng con chó ra thôị
Và chàng cho dọn hết đồ đạc trong phòng ra ngoài tìm kiếm. Kết
quả là đã thấy chiếc mặt ngọc nằm ở kẹt giường. Sau chuyện này
Quế Nương có vẻ rất ân hận. Bà thấy mình đã quá hồ đồ chưa gì
đã vội vã kết luận làm oan Thảo Nhị
Nhưng chuyện đó cũng không đáng trách, vì Quế Nương dù gì cũng
là đàn bà, lại ít học ... mất của đương nhiên phải tiếc ...
Quế Nương biết hối hận đã là điều haỵ
- Bậy thật! Tội cho con bé ... Thôi mấy người giúp hộ tôi một
lần nữa, hãy đi gọi hai đứa nhỏ về đâỵ Tôi sẽ xuống bếp, nấu
chè cho chúng ăn chuộc tội!
Quế Nương nói, nhưng mà khi mọi người đổ xô đi tìm thì không
còn gặp nữa, hai đứa nhỏ. Thiệu Văn và Thảo Nhi đã mất tích.(Hết Chương
7 ... Xin xem
tiếp
Chương 8) |