COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

MỘT GIẤC MƠ XUÂN

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]

Chương 1

flower

Ông Nội ơi, Nội kể con nghe chuyện Công Chúa Lọ Lem đi Nội! Cát Lan đi đến ngồi bên cạnh ông Nội vui cười nói với ông.

- Đã quên, ờ tại sao lại quên? Ông Nội của Cát Lan cứ lẩm bẩm câu hỏi đó
- Mày cứ bắt nội kể hoài, ổng mất trí rồi mày quên sao? Minh Thái lên tiếng.

- Anh Hai làm gì dữ vậy, em chỉ muốn nói chuyện với Nội, hy vọng một ngày gần đây nội sẽ nhớ tỉnh trí lại. Cát Lan giận dữ nói với anh của nàng.

- Mày hai mươi mấy tuổi trên đầu rồi mà còn muốn nghe chuyện thần thoại! Minh Thái nhìn vào tivi rồi lại tiếp - mà hết cái nhớ sao mày keu ổng nhớ chuyện công chúa hoàng tử của mày.

Cát Lan biết tính anh mình, lúc nào cũng trêu đùa cái tính mộng mơ của nàng nên Lan chẳng màng đến những lời nói ấy. Nàng cười vui vẻ với Minh Thái

- Anh hãy chờ xem, sau này em sẽ tìm thấy hoàng tử của em cho anh xem.

- Hoàng tử của màỷ muốn có bồ nhà giàu ha? Minh Thái cười đùa với nàng.

- Hoàng tử của em không cần giàu sang, chỉ cần anh ta đàng hoàng, thủy chung yêu em, ăn nói cởi mở, nhẹ lời từ tốn...

- Mày đang diển tả công chúa của tao à? Minh Thái cắt ngang lời của Cát Lan. Chàng cười hỉ hả. Cát Lan cải lại

- Ma cũng chẳng thèm anh nữa, đừng ở đó mà đợi công chúa. Còn hoàng tử của lòng em thì em nhất định sẽ tìm thấy.

- Mày muốn tìm hoàng tử bị mất nước hả? tụi mình đã nghèo sơ nghèo sát mà mày muốn gánh nợ vào thân nữa sao, trời ơi trờị.. nói đến đây Minh Thái lại cười dòn dã làm Cát Lan cũng không nín được cười. Minh Thái đứng dậy đi vào phòng. Cát Lan quay lại nhìn ông Nội và hôn lên vần trán nhăn nheo của Nội, cười nói:

- Con đi làm nha Nội.

Nàng đứng dậy định đi thì Minh Thái gọi nàng lại

- Mày đến xem cái này nè, đây mới là hoàng tử thật sự!

Nàng nhìn vào bìa quyển báo Thái cầm trên tay.

- Là ai vậy?

- Tống Hoài Bảo! Hắn là con tỉ phú đó nha mày, chưa có vợ, lại đẹp trai. Thái vừa nói vừa cười.

- Có thiệt không ông! hắn như vầy mà bảo là hoàng tử của lòng em sao? không bằng một góc nào, tuy coi cũng bô trai lắm.

- Cũng bô traỉ mày có biết hắn có bao nhieu đứa bồ rồi chưa?

- Trời, khi không em biết làm gì? quan hệ đến em à? Em đi làm đây, còn phaỉ ghé chỗ làm của bác Sáu mượn vài cuốn băng cho công ty.

- Nếu mà mày cua được nó... Minh Thái đùa giởn với nàng.

- Còn khuya! cho anh biết nhạ...nếu em mà gặp được cái thằng...thằng đó hả, em sẽ nói cho hắn ta biết đừng có ỷ cái mã đẹp trai rồi đi lừa gạt đàn bà con gái, thật là đàn ông con trai ai cũng sở khanh cả.

- Mày đừng gom đủa cả nắm chứ.

- Những người giàu sang như hắn...
Cát Lan nhìn vào quyển báo và thầm nghĩ: "những người giàu sang lại đẹp trai như thế này thì rất đáng ghét, họ luôn làm ra vẽ ta đây, vaí trời vaí phật con sẽ không bao giờ yêu lầm lẫn thứ đó!" nàng bỗng bật cười. Gia đình nghèo như thế này, ai thèm nàng đâu mà van xin trời phật cứu khổ cứu nạn.

Gia Đình của Cát Lan hiện giờ chỉ còn lại Ông Nội, Anh Hai - Minh Thái, và nàng. Ba Mẹ của nàng đã mất sớm. Để lại nàng và anh hai của nàng sống chung với ông bà nội tại Quảng Bình. Khi gia đình làm ăn thất bại, ông bà của nàng đã dọn đến mãnh đất Hong Kong sinh sống. Ở nơi đây không như Quảng Bình, khi xưa họ có nhà có đất rộng rải, mà ngày nay họ chỉ mướn được căn trọ nhỏ hẹp ở mãi tận lầu 19, chỗ này lại chẳng có thang máy nên mỗi ngày dẩn xe đạp lên xuống bao nhiêu từng lầu kia cũng đủ làm cho nàng hao mòn sức khỏe, huốn hồ chi là ông bà của nàng tuổi lại đã cao. Ở đây một thời gian không lâu thì bà nội của họ lại qua đời. Ông Nội thì lại mất trí nhớ vì tuổi đã cao. Ông chỉ ở nhà đi tới đi lui, rồi ngồi xem tivi. Minh Thái đi học nhưng không đủ điều kiện nên chẳng vào được đại học, anh đã nhảy ra đi làm cái ghề bán bảo hiễm nhân thọ, nhưng chẳng khi nào tìm được khác hàng khá vã như người ta. Nàng thì đã đi làm sau khi ra trung học. Cát Lan làm tại một nhà truyèn thanh. Nàng chỉ giúp việc dọn dẹp, soạn những băng nhạc mà chủ muốn dùng. Nàng chọn công viẹc ấy là vì sự yêu thích âm nhạc. Khi xưa còn bé ở Quảng Bình, nàng được Cha Mẹ cho học đàn dương cầm, nhưng từ ngày gia đình bị nạn tai, nàng đã bỏ vỡ những công trình ấy. Công việc hiện giờ rất nhàng nhưng nàng cũng được trả lương khá cao. Cát Lan có được công việc này là nhờ Bác 6, bạn cùng xứ sở với ông nội của nàng. Bác saú quen biết rất nhiều người nên đã giới thiệu nàng.

- Hồn mày lại đi đâu nữa rồi? Minh Thái kí đầu Lan một cái thật đau.

- Ui da! trả lại quyển báo của em ngay! Cát Lan dựt lấy quyển báo trong tay Minh Thái, đẩy xe dạp rời khỏi nhà.

Nàng không thèm cải vã với anh hai mình làm chi vì hôm nay là một ngày mới tràn đầy hy vọng cho nàng. Người nắm chương trình của đài truyền thanh đã bận chuyện riêng nên phải nghỉ một buổi sáng, và nàng đã được thay vào để interview một cô cả sĩ nổi tiếng của Hong Kong hiện nay. Nếu làm được việc chắc chắn nàng sẽ được tăng chức hoặc tăng luong cũng đở khổ. Đẩy xe đạy xuống lầu, nàng đạp thật nhanh xuống phố. Công Ty này thật quá lớn, Bác Sáu làm ở nơi này đã lâu và nay đã được làm bộ trưởng của văn phòng bảo vệ, tuy là một người bảo vệ nhưng bác rất thích âm nhạc vì thế bác 6 có rất nhiều điệu nhạc thời xa xưa mà hôm nay lại rất được nhiều người yêu thích. Đẩy xe đạp vào thang máy, nàng nhấn nút lên lầu 17. Cát Lan đứng không có gì làm nên lại mang quyển báo ấy ra xem. Nàng nhìn tấm hình ở trang bìa rồi cười. Anh Hai của nàng nhiều lúc cũng nói đùa quá đáng. Tống Hoài Bảọ..cái tên nghe cũng hay haỵ..nhưng nhìn là biết ông ta có bộ mặt sở khanh rồi. Bỗng dưng vừa đến lầu 3 thì thang máy dừng lại, cửa mở, Cát Lan không thấy ai vào liền nhấn nút "close". Cửa vừa đóng thì lại nghe tiếng người nói to: "làm ơn giử cửa lại dùm!". Nàng không kịp nghĩ suy liền để bàn tay của mình vào chính giữa hai cánh cửa kia, cửA đụng vào tay nàng thì mở to. Nàng rút tay lại kêu to:

- Ui da, chết tôi rồi!

Cát Lan biết có người chạy nhanh vào. Nhìn thấy Cát Lan đứng nhìn cái tay đau của nàng liền hỏi:

- Cô có sao không? cảm ơn cô đã giử thang máy lại dùm.

Cát Lan nhìn lên không nói được lời nào, cũng không cử động được. Người đứng trước mặt nàng là Tống Hoài Bảo. Thật là không thể ngờ. Anh ta còn đẹp trai hơn là tấm hình trong tờ báo nữa. Nàng liền nhớ đến quyển báo đang giử trong tay, ngoài bìa có tấm hình thật to của anh tạ..Cát Lan nhanh nhẹn giấu ra phía sau. Rồi lắc đầu không nói gì.

- Cô thật không sao? tôi thấy gương mặt của cô taí xanh, có thể cho tôi xem bàn tay đau của cô, xem có giúp được gì không.

Giọng nói của chàng sao mà ngọt ngào quá. Sự lo lắng kia làm nàng hoảng hốt, cứ nhìn anh ta rồi lại lắc đầu. Hoài Bảo nhìn cô bé trước mặt mà buồn cười. Thật là một cô bé dại khờ, tay bị đau mà sợ người ta nhìn thấy cái đau của mình. Cô bé có gương mặt traí soan, đôi mắt to tròn, càng nhìn thì càng thấy cái vẽ ngây thơ của cô bé. Mà cũng thật lạ, vào công ty lớn này mà cô bé cũng dắt theo chiếc xe đạp củ kỉ kia, gương mặt không chút gì son phấn, quần áo gọn gàn nhưng lại rất bình thường và thoải mái, rất dễ thương. Cánh cửA lại mở, nhưng cô bé vẫn đứng đó không nói gì

- Có phải là từng của cô không? Hoài Bảo hỏi.

Cát Lan nhìn lên, đúng rồi đã tới nơi sao mà mình còn đứng đó như trời tròng vậy. Nàng vội đẩy xe đạp bước ra và đi nhanh về phía văn phòng của bác sáu. Khi nàng quay lại thì cánh cửA thang máy đã đóng. Nàng tự tay kí vào đầu mình rồi lẫm bẫm: "tại sao lại câm như hến vậy!" rồi nhớ lại cái tay đau của mình, nàng bỗng cười tọ từ lúc nảy đến giờ không thấy đau sao bây giờ lại đau như thế này. Nàng liền đẩy xe đạp vào văn phòng của bác sáụ ÕCát Lan mượn dĩa nhạc xong liền đạp xe về chỗ làm. Nàng thật muốn ra khỏi công ty đó càng sớm càng tốt vì lại sợ gặp phải Tống Hoài Bảo một lần nữa. "không nghĩ tới hắn nữa!" Nàng tự nhủ lòng, "đâu có cơ hội gặp người ta nữa đâu mà mộng...Lan ơi Lan, sao ngu quá!"...

o0o

Cát Lan ngồi trước bàn chậm rãi sửa soạn cho cuộc nói chuyện hôm nay với nữ ca sĩ Lâm Nhi. Nàng đang lo lắng, không biết người ca sĩ này có chuyện trả lời thoải mái cho những câu hỏi mà Cát Lan muốn hỏi hay không. Nàng cứ đọc đi đọc lại những câu hỏi đã viét trên giấy. Tiếng cười nói bên phòng ngoài vọng vào, kế là tiéng gỏ cửa. Cát Lan đứng dậy sửa soạn lại quần áo và bức đến mở cửa.

- Chị Lan, đây là cô Lâm Nhi.

Cát Lan nhìn cô gái trước mặt vui vẻ nói.

- Mời cô vào phòng thu thanh. Quay sang anh bạn làm chung Cát Lan khẻ gật đầu - Cảm ơn anh.

Bây giờ trong phòng thu thanh còn lại hai người. Cô ca sĩ Lâm Nhi cứ nhìn Cát Lan mãi làm nàng cảm thấy ái ngại.

- Mời cô ngồi.

Cát Lan lên tiếng để phá tan cái không khi yên lặng. Lâm Nhi ngồi xuống ghế nhưng mắt vẫn nhìn Cát Lan như để hồi tưởng lại một chuyện gì đó. Phòng thu thanh lại chìm trong yên lặng. Với cử chỉ lạnh lùng của cô ca sĩ Lâm Nhi làm Cát Lan run sợ vì đây là lần đầu tiên nàng được giao một nhiệm vụ to lớn thế này. Có bao nhiêu là câu hỏi sao mà nàng không nhớ câu nào cả, nàng tự trách. Bỗng Lâm Nhi lên tiếng.

- Đúng rồi! chính là mày phải không Cát Lan!

Cát Lan nhìn Lâm Nhi kinh ngạc.

- Tôi quen biết với chị à?

Đến bây giờ Lâm Nhi mới nữ nụ cười vui vẻ.

- không nhớ tao à? Nhi Nhi..hồi còn ở trung học...mày đàn tao hát..

Bây giờ mới biết. Thì ra là Nhi Nhi. Con nhỏ bạn có giọng ca hay nhất truòng. Ca thì hay nhung môn học nào cũng lười nên bài tập của Nhi Nhi đều do Cát Lan giúp đở. Khi còn đi học, cả hai cũng có mọt thời thân nhau như chị em, nhung không biết gì quàng cảnh chi Nhi Nhi lại nghỉ học khi vừa xong lớp 11. Từ đó cả hai không còn quan hệ với nhau. Nhi Nhi ngày xưa có cập kính to che khuất đi đôi mắt đẹp, còn Lâm Nhi ngày nay với chiéc áo đầm thật sang, tóc ngắn, gương mặt thanh, đôi mắt to, cao ngạọ

- Nhi Nhi! không nhờ chỉ vài năm thôi mà mày thay đổi nhiều quá. Cát Lan mừng rở réo to - mày đẹp hơn xưa nhiều.

Lâm Nhi nhún vai nói:

- Thì dĩ nhiên rồi. Bây giờ tao đã nổi tiéng! còn mày sao lại tệ quá.

- Tao đâu có được nổi tiéng như mày.

- Tao còn nhớ, mày nói khi lên đại học sẽ đi vào con đường nghê thuật, học âm nhạc kia mà. Sao giờ lại làm ở đây?

Cát Lan đỏ mặt.

- Tôi đâu có may mắn như mày. Còn mày thì sao? tuy ca hay nhưng mày thích về kinh doan kia mà? bây giờ lại là một ca sĩ nổi tiéng tại đất Hong Kong này.

Lâm Nhi lắc đầu:
- chưA hẳn nổi tiéng lắm. Caí tài đờn piano của mày ra sao rồi?

- Đã bỏ từ lâu rồi. Cát Lan tảng lờ qua chuyện khác. - Bây giờ chúng ta vào đề đi chứ. Hôm nay là tao hỏi mày trả lời chứ không phải mày hỏi tao đâu nhé.

Họ nhìn nhau, rồi cùng cườị Cát Lan mở maý thâu và nghiêm trang hỏi:

- Cô Lâm Nhi, hiện giờ khán giả mọi nơi rất ưa chuộn tiéng hát của cô. Tất cả về nghệ thuật thì họ đã được biết nên hôm nay cho chúng tôi tò mò tí xíu về đời tư của cô có được không?

- Được chứ! Lâm Nhi vui vẻ trả lời.

- Cô đã có bạn trai chưa?

- chỉ quen sơ thôi.

- Vậy có nghĩa là đã có?

- Vâng. Nhưng chưa đến thời kỳ quan trọng. Lâm Nhi lại cười.

- vậy cô có tín đến chuyện hôn nhân chưa?

- Sự nghiệp tôi vẫn còn lênh đênh lắng nên chưA hề nghĩ đến chuyện đó. Nhi còn phaỉ nhờ nơi các khán giả rất nhiềụ..

Mọi câu hỏi đã được Cát Lan hỏi một cách rất đàng hoàn. Lâm Nhi thở phào nhẹ nhỏm.

- Mày cũng giỏi đấy chứ.

- Cảm ơn! nhưng tao không tin là mày chưa có bồ. Cát Lan vui vẻ nói.

- Có một người chạy theo tao cũng khá lâu rồị..nhưng tao còn đang trong tình trạng suy nghĩ...

- Hắn đẹp trai lắm à?

- Đẹp thì cũng có, nhưng đối với tao chỉ được có một thì quá ít.

Cát Lan tròn mắt.
- Trời! tao ước mơ chỉ được một mà tới giờ vẫn còn chưa có...mày có ròi mà còn chê là ít?

- Tao và mày có lúc nào tư tưởng giống nhau đâu.

Cát lan cười vui vẻ.
- Đúng đó, nhưng không hiẻu vì sao tụi mình cũng làm bạn được với nhau.

Lâm Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tao còn nhớ mày đàn dương cầm giỏi lắm phải không?

Cát Lan tảng lờ nhìn ra khung cửa sổ.
- Tao đã bỏ đàn lâu lắm rồi.

- Mày có thể làm cho tao.

Cát Lan ngạc nhiên hỏi:
- Caí gì?

- Tao rất cần người chỉ tao đàn. Ca hát được mà không đàn được thì cái tiéng của tao dần dần cũng sẽ bị ảnh hưởng.

- Tại sao mày không đi học đàn?

- Tại vì mọi người đều nghĩ là tao biết đàn. Đi học đàn thì tao đưa thẹo cho họ xem rồi còn gì. Tao trả lương mày gấp đôi, chiệu không?

- Tao rất thích làm ở nơi đây!

- mày thích đàn, có cơ hội cho mày dợt lại mà không chịu à? Cách này tao có lợi, mày cũng chẳng hại chi.

- Để tao suy nghĩ lại.

- Tao tin mày là người thông minh, nhất định mày sẽ đồng ý.

- Thôi được rồi, thì cũng để từ từ tao nói với chủ của tao đã. Khi không nói nghỉ là nghỉ được sao mày.

- Ok. Ngày mai mày đến nhà tao nhé. Làm cho tao phaỉ làm cả ngày đó, chiều xuóng tao rảnh mới có thể học đàn.

- Không thể được, tuần tới được không?

- Ok.

- Vậy thì tao đến buổi chiều.

- Không được, họ sẽ để ý. Tao sẽ nói là mày giúp viẹc lặt vặt cho tao. Để họ không chú ý về sự có mặt của mày ở nhà tao mỗi ngày. Bạn trai tao cũng không thắc mắc.

- khi nảy mày nói là chưa có quan trọng gì...

- Với khán giả thì không được thành thật. Tao nổi tiéng vì nhờ cái sac đẹp và chưa có chồng. Mày hiẻu không?

Cát Lan tự nhiên lại thấy tò mò.
- Vậy bạn trai của mày là ai?

Lâm Nhi nói với vẽ cao ngạo.
- Tống Hoài Bảo. Con trai lớn của Tỉ Phú Tống Hoài Lục! mày nghe qua chưa?

Cát Lan giật mình, nàng nhìn thẳng Lâm Nhi, tim đập mạnh.

- Tao biết là mày sẽ giật mình mà. Hắn đang đeo đuổi tao đó.

- Chúc mừng mày nhé! Cát Lan gượng cười với bạn nhung nàng nghe như tim mình đau nhói lên.


- Tuần tới mày phaỉ đến làm cho tao nhé. Lâm Nhi nhắc nhở.

Tiển Lâm Nhi ra về, Cát Lan ngồi lại trong phòng thu thanh. Nàng cảm thấy có một nổi buồn vô cớ. Tại sao khi nghe Tống Hoài Bảo là bạn trai của Nhi Nhi ta lại bàng hoàn như thế. Mới gặp anh ta chỉ một lần thì hắn ta đâu là gì của nàng mà để ý làm chi. Họ là một cặp thì đâu có gì là không phải, một cô ca sĩ nổi tiếng, một con nhà tỉ phú, thật xứng vói nhau chứ...không nghĩ đến nữa, Cát Lan tự nhủ. "hãy xem cuộc gạp gỡ giữa ta và hắn như là một giấc mơ.."
Đạp xe về nhà với nỗi buồn vui lẫn lộn. Nghĩ đến ngày hôm nay cũng thật là kỳ. Nhi Nhi vẫn là người bạn thân của nàng như thuở xưa. Giờ nàng rất cần tiền lo thuốc thang cho nội, nếu như dạy cho Nhi Nhi đàn được, mình cũng có thể được nổi tiếng trong mọt ngày gần đây. Còn Tống Hoài Bảo thì sao? tại sao đứng trước mặt hắn ta mình lại nhút nhát như thế, nếu làm cho Nhi Nhi có lẽ nàng sẽ gặp Hoài Bảo thường xuyên. Hắn ta là thớ gì chứ, chỉ là một công tử bột ngồi không hưởng tài sản của cha mình. Chẳng xứng là một hoàng tử của lòng nàng bao giờ, vậy nàng phải bỏ cái tên Tống Hoài Bảo qua một bên. Khi không lại ghen với Nhi Nhi, thật là kỳ cục. Có lẽ Nhi Nhi tốt số hơn mình, được nổi danh và bên cạnh được một công tử bột. Cát Lan tự nhủ rồi cười vui vẻ.

- Anh Hai, hôm nay đã xảy ra hai chuyện kỳ khôi! Cát Lan nói vui vẻ.

- Mày định mua bảo hiểm của tao ư? Anh của nàng nói mà chẳng chú ý gì đến nàng.

Cát Lan làm ra vẽ kêu ngạo.
- Em gặp Tống Hoài Bảo!

- Hả? con tỉ phú, thằng Tống Hoài Bảo?

- Phaỉ, chẳng lẽ có Tống Hoài Bảo thứ hai sao? Cát Lan vui vẻ nói.

- Mày đừng nói sạo với taọ đi đâu gặp nó?

- Em và hắn ta đi cùng một thang máỵ..

- Thật?

- Yes!

- Hắn có nói gì không?

- Bạn gái của hắn ta là cô ca sĩ Lâm Nhi!

- Nó nói với mày à? con nhỏ ca sĩ đó thật đẹp, con nhà giàu thật khéo chọn bạn gái. Còn tao ma cũng chẳng thèm.

- Còn một tin nữa..tuần tới em sẽ làm thầy dạy đàn cho Lâm Nhi!

- Mày sạo hoài. Con nhỏ đó mà cần mày..

- Tại sao lại không? anh biết Lâm Nhi là ai không? con bạn Nhi Nhi của em ngày xưa đó.

- Thiệt? cái con nhỏ mang cập mắt kính to tổ bố đó hả?

Cát Lan cười ha hả.
- Vậy mà bây giờ nó là ca sĩ nổi tiếng còn đương cập bồ với con nhà giàu nữa chứ. Chuyện đời cũng ngộ thật!

Cát Lan nói thế rồi bỏ đi vào phòng. Nàng còn bao nhieu công viẹc phải làm trước khi bắt đầu công viẹc mới với tràn đầy hy vọng cho đời nàng. Cát Lan mộng mị nhìn ra cửa sổ: "Một ngày nào đó mình nhất định sẽ có một tình yêu tuyền vời, một tương lai chẳng thua gì Nhi Nhi!"

Cuộc đời của Cát Lan đã được thay đổi kễ từ ngày hôm đó.

o0o

Tống Hoài Lục ngồi trước bàn chậm rải nhìn những tờ hộp đồng mà Hoài Bảo vừa đưa cho ông.

- Tại sao con lại không muốn lãnh trách nhiệm nầy?

Hoài Bảo nói với giọng rất ấm.
- Con nghĩ Hoài Nam rất muốn hoàn thành công việc ấy.

Tống Hoài Nam là em cùng cha khác mẹ với Tống Hoài Bảo. Ông Lục nghe nhắc đến Hoài Nam bỗng giận dữ.
- Caí thằng con đó, nó chẳng làm ra tích sự gì cả. Chỉ biết chìa tay xin tiền. Đưa bản hộp đồng nầy cho nó kể như là bỏ rồi còn gì!

- Ba cứ cho nó một lần cơ hội nữa, biết đâu lần nầy nó sẽ thành công!

Mắt của ông Tống Hoài Lục trừng lớn:
- Không được, cái nầy rất quan trọng. Con nhất định phải hoàn thành cho ta!

Vừa lúc đó, Hoài Nam từ bên ngoài bức vào. Chàng tức giận nhìn ông Lục:
- Ba, tại sao Ba không cho bỏ thêm tiền vào ngân khẩu của con?

- Mầy nói cái gì? Tiền mày phung phí cho gái, tao tuy là tỉ phú nhưng cái kiểu xày như mày, rồi đây tao cũng phải chết đói.

Nhìn thấy ông Lục có vẽ giận dữ, Hoài Nam đành hạ giọng nói:
- Con xài tiền cũng vì chuyện của công Ty, chứ nào có lợi cho con!

Ông Lục càng giận hơn.
- Mầy nói cái gì? vào vũ trương chơi bời với gái là vì công ty hay sao? mày tưởng tao mù nên không thấy những tội trạng của mày làm?

Hoài Nam nhướng mày nói:
- Tại những người khách hàng của công ty muốn vào, con cũng vì chìu ý họ thôi. Ba muốn mấy hộp đồng được ký nhanh chống thì...

Ông Lục tiếp lời không để cho Hoài Nam nói tiếp.
- Mầy còn dám đứng đó nói bừa với tao? Tại sao anh Hai của mày không cần dẫn khách vào vũ trường mà hợp đồng vẫn được hoàn thành? Mầy phải theo anh Hai của mày học hỏi!

Hoài Nam đỏ mặt hét:
- Không! cái gì cũng phải theo ảnh hay sao? ảnh là cái thớ gì mà bảo con theo ảnh!

Ông Lục giận dữ hét:
- Mầy im ngay! nếu từ rày về sau mày không theo anh mày học hỏi thì một xu tao cũng chẳng cho!

Mặt Hoài Nam đổi sắc.
- Ba có mắt mà không tròn! Thà chết đói chứ con không theo cái thứ nịnh bợ như nó...

Hoài Nam biết mình lỡ lời nên đã ngừng nói. Ông Lục nghe vậy càng giận hơn. Ông đi đến cạnh Hoài Nam cho Nam một tát tay vào mặt. Ông biết mình vì quá giận nên đã lỡ tay nên ông ngồi xuống ghế, vẽ mặt vẫn còn giận dữ. Nam đứng đó càng tức giận nhiều hơn. Chàng cảm thấy ông Lục không công bằng với con cái. Hoài Bảo làm gì cũng tốt, cũng hay. Còn đối với chàng, ông Lục lúc nào cũng gai gắt, nóng nải. Càng nghĩ nổi ganh tị của chàng đối với Hoài Bảo càng sâu hơn.
Bà Lục nghe tiếng quát của ông Lục, liền chạy vào. Nhìn thấy ông Lục đánh con, bà giận dữ hét.
- Chắc nó là con riêng của tôi nên ông đánh mà không một chút đau lòng.

Ông Lục nghe nói vậy trừng mắt nhìn vợ:
- Bà cưng chìu nó quá rồi nó hự Đã hai mươi mấy tuổi trên đầu mà chẳng làm ra tích sự gì.

Bà Lục cũng lớn tiếng:
- Ông đâu có cho nó cơ hội mà lại trách con tôi?

Ông Lục không cải vã với vợ nữa, chỉ lắt đầu im lặng.
Hoài Bảo thấy vậy liền lên tiếng nói giúp cho Ba.
- dì à, tại Nam nó lỡ lời làm cho Ba giận nên mới xãy ra chuyện. Con nghĩ ba chỉ lỡ tay. Bây giờ đã xong rồi, dì cũng đừng buồn.

Bà Lục trừng mắt với Bảo.
- Cậu là anh của nó mà trông thấy nó bị như vậy, không một lời nói giúp cho em, cậu là thằng anh chẳng có chút lương tâm.

- Con cũng không muốn chuyện nầy xãy rạ..

- Chuyện xong rồi cậu mới lên tiếng giải hoà à? tôi biết cậu muốn nịn nọt Ba của cậu để tranh dành tất cả tài sản chứ gì!

Bảo nói nhỏ nhẹ nhưng rất lạnh lùng.
- Con không hề nghĩ qua đều đó!

- Cậu còn phải chối? Má của cậu chết quá sớm nên chẳng dạy được cậụ..thật khốn nạn.

Ông Lục quát to.
- Đủ rồi! Hai mẹ con bà hãy rời khỏi đây ngay!

- Được! cũng tại lỗi ở tôi, khi xưa để nó ở lại đây! Nó bây giờ lớn rồi muốn tranh dành tất cả.

Giọng nói của bà Lục lạnh tanh không một chút tình cảm. Ông Lục càng giận dữ.
- Tôi nói đủ rồi bà có nghe không?

Hoài Nam nhìn thấy nét mặt giận dữ của Ba, chàng nói với Mẹ:
- Thôi mẹ con mình đi, ở đây coi chừng chúng ta lại bị họa!

Bà Lục tức giận:
- Tại sao tao lại phải bỏ đi? Bà quay sang nhìn ông Lục - ông vì nó mà đuổi tôỉ phải mà, vì nó là con của Thẫm Hiền còn thằng Nam vô phước là con của tôi!

- Dì à, ý của Ba không phải như vậy đâu. Thôi để con đi rạ.. Hoài Bảo đến bây giờ mới lên tiếng. Giọng chàng vẫn ấm làm cho bà Lục càng tức giấn hơn.

- không dám để con trai trưởng của ông Tống Lục vì chúng tôi mà phải bỏ đi. Bà nắm tay Hoài Nam quát lớn. - Chúng ta đi!

Văn phòng của ông Lục lại chìm trong yên lặng. Ông đi rót ly rượu, hớp một miếng rồi lại ngồi yên. Hoài Bảo an ủi Ba.
- Thôi Ba cũng đừng buồn. Tại dì thấy Ba giận dữ với Nam nên mới ra chuyện.

Ông Lục lắc đầu.
- Bả càng ngày càng tệ, còn thằng Nam...nó ...

- Bá cũng đừng quá nóng tánh. Nó đã lớn rồi mà Ba bảo nó theo con học hỏi. Dĩ nhiên là nó không chịu vì nó cũng có tự aí chứ.

- Mẹ con nó nói như vậy mà con còn bênh vực cho họ?

- Từ nhỏ con đã không có mẹ, con xem dì như mẹ ruột của mình. Lời mẹ nói trong lúc giận dữ thì không có ý gì đâu. Còn thằng Nam, nó là em của con, tuy không cùng mẹ nhưng vẫn là mau thịt, con bỏ qua được sao ba lại không cho nó một cơ hội nữa?

Ông Lục mệt mỏi thở dài.
- Phaỉ chi mà mẹ mày còn sống...Nghĩ đến chuyện vừa rồi ông Lục tiếp: - thôi được, con mang mấy bản hộp đồng đó đưa cho thư ký của nó đi. Nếu nó làm chuyện này không xong nữa thì đừng có trách tao!

Hoài Bảo mang những bản hộp đồng ấy đi ra ngoài. Chàng cảm thấy tinh thần mệt mõi. Hoài Bảo chẳng mê cái gia tài giàu sang này, mà chàng chỉ ở lại vì Ba của mình. Bảo tự tin với học lực và khả năng của mình, chàng cũng có thể tự dựng lên sự nghiệp một mình. Bảo nhìn thấy sự đổi xử thậm tệ của dì và đứa em dành cho chàng đã từ lâu. Rất nhiều lần chàng định bỏ đi nhưng nghĩ đến người cha già yếu và tình thương ông ta dành cho chàng nên chàng cứ phải chồn chân ở đây mãi. Bảo nghĩ đến Lâm Nhi, chàng vui hẳn lên: - "phải rồi, dù sao cũng còn có Lâm Nhi chia sẽ vui buồn với mình!"

Bảo nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Nhi ở vũ trường. Đêm đó vì tinh thần mệt mõi, Bảo vào vũ trường nghe nhạc và nhaỹ cho thoải mái. Tiếng hát của Lâm Nhi đã làm chàng không nở bỏ đi. Cô gái có giọng hát thật hay. Gương mặt sáng, đôi mắt to nhưng thật buồn. Nhìn ánh mắt đó, Bảo thấy được cô gái này không phải là những cô gái tầm thường làm ở vũ trường. Cô bé vẫn còn trẻ mà sao lại làm ở nơi nầỷ tại sao lại chôn vùi đi cái tài ca hát của cô ta như thế? Hoài Bảo thắc mắc và chàng đã ngồi ở đó đợi đến khi Lâm Nhi hát xong, chàng đến làm quen.
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: January 5, 2005
This story has been read (Since January 5, 2005):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)