COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
MỘT GIẤC MƠ XUÂN |
Tác giả: Quỳnh Dao |
[Chương
1][Chương
2][Chương
3][Chương
4][Chương
5][Chương
6][Chương
7][Chương
8][Chương
9][Chương
10] |
Chương
2 |
 |
Lâm Nhi đứng nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta nhìn rất trẻ, khuôn mặt rộng, mắt to, lông mi đầy, mũi thẳng, tạo cho anh ta một dáng dấp cao ngạo. Nàng vẫn nhìn anh ta, nhỏ nhẹ nói:
- Bà chủ nói, ông muốn gặp tôi!
Hoài Bảo chăm chú nhìn Lâm Nhi
- Thấy cô còn quá trẻ mà lại làm tại nơi nầy?
Lời nói của Bảo đã làm Lâm Nhi bực bội
- Sao ông biết là tôi vẫn còn trẻ, nhưng chuyện tại sao làm ở nơi nầy thì không mắt mớ gì tới ông cả!
Giọng nói của Bảo vang lên
- Cô chỉ đến đây hát hay là làm...
Lâm Nhi lớn tiếng cắt ngang câu nói của Bảo
- Ông đừng ỷ có chút đỉnh tiền là có thể ăn nói bừa bải với chúng tôi như thế!
Nghe giọng nói bực bội của Lâm Nhi, Bảo cười vui vẻ
- Tôi rất thích giọng hát của cô, nếu mang tài năng nầy mà làm tại nơi đây thì quá tiếc!
Lâm Nhi cười nhạt nhẽo
- Có tài năng đến đâu nếu không có tiền thì cũng chẳng làm nên chuyện gì, các ông là chủ cả con nhà giàu thì nào biết cái túng hụt của kẻ khác!
Bảo nói với giọng khó chịu
- Tôi muốn gặp cô vì giọng hát của cô mà thôi, không có ý gì khác, sao lại vội bực mình như thế?
Lâm Nhi hạ giọng nói:
- Cám ơn ông, Tôi chỉ đến đây hát để kiém tiền mà thôi!
Bảo vui cười nói:
- Tôi đã đoán là như vậy! cô tên là chi?
Lâm Nhi chau mày:
- Ông hỏi tên tôi để làm gì?
Bảo do dự một chút rồi nói:
- Tôi có thể giúp cho cô nổi tiếng
Lâm Nhi lại cười
- ông định cua gái kiểu nầy sao?
Bảo lắc đầu
- Tôi muốn cua cô khi nào? vì giọng hát của cô rất hay, tôi chấp nhận cô còn rất trẻ, chỉ hai mươi mấy là cùng, nhưng không đẹp lắm...
Lâm Nhi trừng mắt
- tôi tên là gì?
- Tống Hoài Bảo! Chàng nói với một vẽ thật tự nhiên
- Họ Tống à? ông có bà con gì với ông Tống tỉ phú sao? Lâm Nhi ngạc nhiên hỏi
Bảo nhìn thấy vẽ ngạc nhiên của cô gái bỗng cười to
- Có thể nói là như vậy... nào tên cô là gì?
- Tôi tên là Lâm Nhi Nhi... không phải vì ông có bà con với tỉ phú tôi mới nói tên họ đâu nhé! chỉ vì tôi cãm thấy thích cái thẳng thắng của anh!
Bảo lại cười to, khi nảy thì cô bé gọi bằng ông, bây giờ gọi bằng anh... làm con người mà không có tiền thì cái chi cũng thiếu, nghĩ thế chàng lại cười to hơn, Lâm Nhi đứng đó cãm thấy bị xúng phạm nên nàng bỏ đi
Bảo chận ngang, đôi mắt có vẽ hối hận vì hành động ban nảy
- Cô Nhi bỏ qua nhé? Lâm Nhi Nhi... nghe qua rất dễ thương, nhưng với thớ giới văn nghệ thì không hay lắm, hay là gọi "Lâm Nhi" được không?
Lâm Nhi trố mắt nhìn Bảo
- Anh thật muốn giúp đở tôi sao?
- Nếu không tôi nói chuyện với cô từ nảy giờ để làm g`? Bảo lại cười
Lâm Nhi suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu thật là vậy thì cám ơn anh nhiều nhé, nhưng anh muốn giúp tôi bằng cách nào?
Bảo trả lời thẳng thắng
- Có thể nói là gia đình tôi có đầu tư vào cái ngành văn nghệ! tôi muốn giúp cô vì có lẽ chúng ta có duyên phận, nào Lâm Nhi nghĩ sao?
Lâm Nhi cười vui vẻ, và từ ngày hôm đó Bảo và Lâm Nhi đã trở thành đôi bạn thân! Chàng đã giúp Lâm Nhi trở thành một cô ca sĩ mới nổi tiếng tại Hong Kong, Lâm Nhi đạt được mớ ước của mình, và Lâm Nhi đã giúp cho chàng tìm ở nơi nàng một tình cãm tươi trẻ! Mỗi khi chàng gặp chuyện buồn thì có thể tìm đến nàng giả tỏa tâm sự, vậy có phải là tình yêu hay không, chàng cũng chẳng màng nghĩ đến.
o0o
Cát Lan sửa soạn đi về. Nàng đã làm cho Lâm Nhi hai tuần nay, lúc mới vào làm thì Lâm Nhi cũng hơi siêng năng học đàn, nhưng chỉ một tuần lễ là cô ta đã chán không thích học nữa! Cát Lan thấy vậy muốn xin nghỉ việc thì Lâm Nhi lại cản: - "tao chỉ muốn học sơ sơ thôi, bây giờ không cần nữa, nhưng mày có thể ở lại đây giúp việc cho tao!" Cát Lan đã từ chối nhưng Lâm Nhi nài nỉ - "mày xem, nếu làm cho tao mày sẽ có cơ hội tiếng thân, tài đàn của mày một ngày nào đó sẽ được người ta khai thát...ok, tao năng nỉ mày mà, con nhỏ giúp việc cho tao đã nghỉ, tao rất cần người phụ tá, là bạn bè giúp tao lần nầy đi, khi nào tìm ra người khác hạp ý để mướn thì mày nghỉ cũng chẳng muộn!" Lời nói của Lâm Nhi nghe cũng chí lý, và nàng vẫn cần tiềng, xin trở về làm nơi củ biết người ta có nhận lại nàng không? nhưng nàng không thích làm cho Nhi Nhi lắm vì cái tiếng nóng nải của cô ta! khi xưa là đôi bạn thân, nhưng càng gặp mặt nhau thường thì nàng cãm thấy tính tình của nàng và của Nhi Nhi thật khác xa! Nhi Nhi bây giờ có vẽ quá cao ngạo nên cũng có lúc đã mang đến cho nàng nhiều tự ái! Cát Lan nghĩ: - "có lẽ là như vậy, ai giàu rồi cũng có thái độ như thế, hơi đâu mà trách họ làm chi, nếu làm cho Nhi Nhi vừa giúp đở cho Nhi Nhi trong thời gian ngắn vừa đi tìm việc làm mới, vậy cũng chẳng mất mát điều gì!" nên cuối cùng Cát Lan đã đồng ý ở lại giúp việc cho Lâm Nhi!
Lâm Nhi ở trong phòng ngủ nói vọng ra:
- Mầy gôm những đống đồ dơ nầy lại cho tao! trên đường về mày ghé bỏ ở tiệm giặt ủi cho tao!
Cát Lan giận dổi với giọng nói ra lệnh của Lâm Nhi
- Tao chỉ hứa ở lại giúp việc sơ sơ cho mày chứ không phải làm con ở của mày đâu!
Nghe thấy giọng nói giận dổi của Cát Lan, Lâm Nhi liền nhỏ giọng:
- ok, làm ơn dùm đi mà! Ngoài mày ra, đâu ai chịu làm cho tao
- Tại cái giọng nói ra lệnh của mày mà người làm chán ghét đó! Cát Lan thẳng thắng nói với bạn.
Lâm Nhi liền nhỏ giọng:
- ok, tao biết, chừng nào mày về nhớ đống đồ của tao...tao nhớ rồi không được quyền ra lệnh với mày...
Bỗng nghe tiếng chuông cửa, Lâm Nhi lại nói như ra lệnh
- Đi mở cửa xem ai đó!
Cát Lan chỉ biết lắc đầu, không nói gì cạ Nàng đến mở cửa xem là ai. Cát Lan bỗng dưng thấy bối rối, nàng lại tự trách - "tại sao ta lại phải rối rắm trước mặt hắn ta?"
Hoài Bảo chợt nhận ra ngay cô bé kỳ lạ mà chàng đã gặp gỡ trong thang máy! Không đợi cô bé mời vào, chàng đi thẳng vào nhà, nụ cười vẫn ở trên môi
- Cô bé giúp việc cho Lâm Nhi à?
Cát Lan cố tìm lời để nói, nhưng lại không nói được lời nào. Nàng khẻ gật đầu
Hoài Bảo lại hỏi:
- Cô bé tên gì?
Cát Lan cố gắn lắm mới nói được tên mình
- Hoàng Cát Lan..giọng nói rất nhỏ, Bảo thật tình không nghe rõ.
Bảo hỏi thêm lần nữa:
- Hoàng Cát... Cát gì?
- Cát Lan...nàng nói lí nhí.
Bảo vẫn không nghe rõ, chàng đành cười vui vẻ nói đùa
- Cô không nói rõ, tội sẽ gọi cô là... Cát Bụi đó!
Cát Lan tức giận với lời trêu ghẹo đó! hắn là cái thớ gì mà dám nghĩ nàng là cát bụi chứ! Nhìn vẽ bực bội của Cát Lan, Bảo lại cười
- Cô thật hà tiện lời nói với tôi! Tôi biết cô bé đang giận mà cũng không muốn cải lại? tô không hề dám cho cô bé là một hạt cát bụi đâu...thôi từ rài về sao tôi gọi cô là Tiểu Cát được không?
Cát Lan muốn chửi cho anh ta một trận mà cổ họng vẫn không nói lên được lời nào, cuối cùng nàng chỉ lắc đầu. Lâm Nhi nghe có tiếng người, nàng đi vào phòng khách thì thấy Hoài Bảo đang nói chuyẹn với Cát Lan, nàng liên đi đến ôm eo ếch của Bảo vui cười nói
- Anh đến bao giờ vậy? sao không vào phòng tìm em?
Bảo vui vẻ nhìn Cát Lan nói:
- Anh đang trò chuyện với cô Tiểu Cát!
Lâm Nhi nhìn Nét mặt đỏ hồng của Cát Lan, Nhi bỗng thấy ghen ghen, nàng nói:
- Mầy nói đến giờ về rồi mà, đừng quên đống quần áo của tao nhé, thôi đi đi!
Cát Lan thấy bối rối trước nụ cười của Bảo và trước lời ra lệnh của Lâm Nhị Nàng không nói lời nào, đi đến xách túi quần áo rồi vội vã bước ra khỏi nhà của Lâm Nhi! ở bên ngoài nàng còn nghe được tiếng cười văn vẳn của Lâm Nhi, nàng tự nhủ lòng: "ta nhất định phải cố đi tìm viẹc làm mới...Tên của mày mà mày cũng không dám nói...Lan ơi là Lan..tại sao ta lại cãm thấy run sợ trước ánh mắt của hắn như thế?"
Đó là lần thứ nhì Cát Lan gặp Hoài Bảo
o0o
Cát Lan ra ngoài hành lang đứng nhìn sao trời. Bà Nội của Cát Lan lúc còn sống đêm đêm thường bắt ghế ra ngoài hành lang ngồi ngắm sao trời. Vừa nhìn sao trời, bà nội vừa nói với nàng: "ngôi sao sáng nhất là ngôi sao của con đó Cát Lan". Thật ư? nếu là một ngôi sao sáng nhất thì tại sao cuộc đời của nàng tại tối tăm như thế nầy? Đã hai tháng nay, nàng cố đi tìm công việc mới thích hợp với nàng hơn, nhưng tìm mãi đến nay vẫn là con số không. Cát Lan làm cho Lâm Nhi, nhưng càng gần gủi thì Lan càng có thêm nhiều tự ái, không chỉ vì những lời nặng nhẹ của Lâm Nhi mà cả cái hạnh phúc của Lâm Nhi cũng làm cho nàng thấy tủi thân. Nàng cũng chẳng hiểu tại sao mỗi khi gặp Hoài Bảo là nàng rối lên, trái tim không ngừng đập mà lại đập thật mạnh cơ.
Dạo nầy Hoài Bảo rất thường xuyên đến với Lâm Nhi, mỗi khi nhìn thấy họ ôm nhau tình tứ thì trái tim của nàng nàng đập hổn loạn cả lên. Mãi đến hôm nay mà nàng vẫn không thể nói được một lời nào với Hoài Bảo. Anh chàng có đôi mắt thật bén nên nàng có cãm tưởng như chàng đã nhìn thấy tất cả những gì chất chứa tận trong trái tim của nàng, và có lẽ vì thế mà cổ họng của nàng không thể thốt ra thành tiếng. Ngày qua ngày Cát Lan đã có nhiều thiện cãm với Hoài Bảo. Lúc xưa nàng vẫn cho rằng các bọn đàn ông giàu sang, ai cũng giống như nhau. Nhưng không, anh Hoài Bảo của Lâm Nhi lại rất dảng dị và thật lãng mạn nhưng rất mực đàng hoàn. Mỗi khi Hoài Bảo đến nhà Lâm Nhi, anh chàng đều có một đoá hoa hồng nhung đỏ thắm tặng cho người yêu kèm theo một câu nói thật tình tứ "I love you!". Chàng nói với Lâm Nhi chứ nào có nói với nàng đâu mà tay của nàng cứ để lên ngực như thể muốn nắm chặt con tim vì sợ nó sẽ rơi vào tay của chàng.
Mà Hoài Bảo cũng rất kỳ khôi, đã biết nàng không thể nói được gì mà anh chàng cứ theo trêu nàng mãi. Nàng cố tránh né, nhưng anh ta vẫn không buông tha cho nàng. Mỗi lần gặp là anh ta tìm chuyện để hỏi, để nói với Cát Lan. Nàng chỉ thể gật đầu chứ không nói được lời nào và anh ta lại dùng chín chử như vầy "Tiểu Cát thật hà tiện lời nói với tôi" rồi lại cười vui vẻ. Giọng nói của Hoài Bảo sao mà ấm quá vì thế nàng đã thích cái tên "Tiểu Cát" mà chàng đã đặt cho nàng rồi. Cát Lan cố gắng bình tỉnh để có thể trò chuyện với chàng một cách tự nhiên hơn, nhưng chẳng lúc nào nàng có thể nói ra thành tiếng và nàng lại tự trách mình sao ngu quá.
Cũng như hồi chiều hôm nay Cát Lan đứng tựa dách tường lén nghe tiếng kèn của Hoài Bảo. Anh ta thổi kèn thật hay, điệu nhạc luôn làm cho hồn nàng lân lân đi vào mơ ước. Còn Lâm Nhi thì đang ở trong phòng ngũ mân mê những chiếc áo mới của cô ta. Cát Lan thật không hiểu, có một người bạn trai tuyệt vời như thế mà sao Nhi Nhi không thương qúy. Nếu là nàng, nàng sẽ ngồi cạnh bên chàng, tựa người vào vai chàng, lắng nghe từng điệu nhạc, mộng tưởng xa vời...
- Tiểu Cát! Tiếng gọi của Hoài Bảo làm nàng giựt mình.
- Cô thích nghe tiếng kèn của tôi à? Hoài Bảo vui vẻ hỏi.
Đôi mắt của Cát Lan mở to nhìn thẳng vào mặt chàng, Cát Lan không ngờ gương mặt ấy lại gần sát vào mặt của nàng như thế làm cho đôi má của nàng bỗng dưng ửng hồng lên vì thẹn thùng.
- Bây giờ cô không thể nào trốn tôi được nhé! Hoài Bảo vui vẻ nói đùa.
Cát Lan không dám nhút nhích cũng không dám nói lời nào. Nàng chỉ đứng lặng thinh nơi ấy và lắc đầu. Hoài Bảo lại cười
- Sao mà cứ lắc đầu với tôi mãi vậy? Bảo ngưng một chút rồi tiếp - tôi còn nhớ rất rõ từ lúc trong thang máy đến bây giờ, không khi nào nghe cô nói chuyện...
Đôi má của Cát Lan càng ửng hồng thêm ra vì nàng không ngờ chàng vẫn nhớ cái ngày đầu tiên họ gặp gở, nhưng anh ta nhớ để làm gì? mắt cở thật, nàng nhủ thầm. Hoài Bảo nhìn thấy càng trêu nàng:
- tôi biết là cô biết nói vì thường nghe cô nói chuyện với chiéc xe đạp của cô mà...
Đôi mắt của Cát Lan mở thật to nhìn chàng, gương mặt của nàng bây giờ đỏ tươi, nàng muốn hét to "tại sao anh dám nghe lén tôi?" nhưng cổ họng không thốt ra được lời nào. Hoài Bảo nhìn cử chỉ của Cát Lan, anh chàng không nín được cười
- Tôi không theo dõi tò mò nghe lén đâu nhé, vô tình thôi... Chàng lại cười rồi tiếp - Giận như thế mà Tiểu Cát vẫn hà tiện lời nói với tôi! không thích làm bạn bè với tôi sao?
Cát Lan liền xích qua một bên để không quá gần Hoài Bảo, nàng không nói gì chỉ im lặng lắt đầu. Hoài Bảo không bỏ qua, với nụ cười ngọt ngào, giọng thật ấm, nói:
- Tiểu Cát làm cho Lâm Nhi, bảo đảm chúng ta sẽ gặp nhau thường, vậy thì làm bạn bè với nhau nhé?
Cát Lan chỉ thể gật đầu. Hoài Bảo vẫn nụ cười ngọt ngào, nói:
- Nếu là bạn bè vậy Tiểu Cát nói một tiếng đi!
- Tôi...
Ngay lúc đó thì Lâm Nhi từ trong phòng bức ra, nhìn Hoài Bảo rồi lại nhìn Cát Lan.
- Hai người đang nói gì đó?
Hoài Bảo cười to
- Thật ra là anh nói chứ Tiểu Cát không nói gì cả.
Lâm Nhi không thích Hoài Bảo trò chuyện với Cát Lan. Nàng cãm thấy Lan có thể là mối đe dọa lớn cho nàng, nên mỗi khi nhìn thấy họ vui vẻ trò chuyện là nàng tìm cách cho Cát Lan đi về. Nhìn Cát Lan, Lâm Nhi vui vẻ nói
- Mày nói co chuyẹn muốn về sớm mà, tao cho mày nghỉ sớm hôm nay đó!
Cát Lan nhìn ánh mắt của Lâm Nhi, nàng biết là Nhi muốn đuổi khéo mình nên liền gật đầu rồi bỏ đi thật nhanh. Nàng bước ra cửa vẫn còn nghe tiếng Hoài Bảo nói: "chào cô bé Tiểu Cát nhé!"
Về đến nhà, lòng nàng cứ mãi bâng khuân. Những lời nói êm ấm đó, những nụ cười ngọt lịm đó đã vào tận trong trái tim nàng. Tại sao lúc ấy không nói được lời nào? một câu như "tôi rất hân hạnh làm bạn của anh, hay tôi thích anh nhiều lắm cơ..." á, tại sao không thể nói lời nào vậy!
"Yêu một mình", "yêu đơn phương", nên giờ chỉ một mình đứng ngắm sao trời mà trách số phận rồi lại mộng tưởng xa vời...
- Lan, mày đứng đó mơ cái gì nữa?
Tiếng nói của Minh Thái làm Cát Lan trở về với hiện tại, nàng cười và trổ giọng trẻ thơ nói:
- Em đang mơ tới hoàng tử của mình, anh làm cái giấc mơ của em nó chạy toán loạn rồi kìa!
- Tao biết mày hoàng tử của mày là ai rồi! Minh Thái cười to
- Sao anh biết? là ai nói nghe coi
- Có phải là thằng tỉ phú Tống Hoài Bảo không?
- Á, anh dám chọc quê em?
Minh Thái cười vui vẻ và lại trêu em gái của mình
- Từ lúc nghe mày kể về nó tao đã nghi ngờ, thôi đi mày ơi, có con ghệ đẹp như con ca sĩ Lâm Nhi thì ai mà để ý tới mặt móc mày!
- Anh ta đâu phải là hoàng tử của em! Cát Lan giận dữ nói
- chưa đánh mà đã khai, thôi đừng làm dử với tao, bỏ giấc mộng của mày qua một bên đi cô bé.
- Em đâu có mơ ước gì đâu! không thèm nói với anh nữa, em vào với nội.
Nói thế nàng bỏ vào trong như thể tránh né những lời nói chân thật của anh mình. Anh hai nói rất đúng, đang cặp bồ với một cô ca sĩ nổi tiếng thì ai mà để mắt đến cô bé lọ lem như nàng, chỉ có thể xãy ra trong chuyện cổ tích mà thôi...
Tống Hoài Bảo ngồi trong phòng làm việc mà đầu ốc cứ ở nơi đâu. Chàng nghĩ đến Lâm Nhi rồi lại nghĩ về "Tiểu Cát". Dạo nầy chàng cãm thấy Lâm Nhi có vẻ xa cách với chàng. Lâm Nhi cứ bận rộn với công việc nên không cho chàng thời gian như xưa, nàng ra vẽ như không màng đến sự vui buồn của chàng. Chàng cãm thấy hơi chán nhưng không hiểu sao cứ thường xuyên lui tới chổ của Lâm Nhi, có phải vì cô bé lười nói, Tiểu Cát, hay không? Hoài Bảo lại cười. Mãi đến bây giờ mà cô bé vẫn không nói rõ tên mình là gị Chàng có hỏi Lâm Nhi, thì Nhi lại nói với chàng: "em muốn giúp đở nó nên mang no' về làm cho em, nó hay cho nó là một hạt cát nhỏ thì anh gọi vậy cũng chẳng gì lạ!" rồi Lâm Nhi đổi sang câu chuyện khác. Chàng biết được, con gái thường hay ghen hờn nên không hỏi về "Tiểu Cát" nữa. Vì cô bé Tiểu Cát nầy thật kỳ lạ nên chàng mới chú ý đến. Mỗi lần trông thấy chàng là cố tình tránh né, chẳng lẽ sợ chàng ư? Tuy chưa được nghe cô bé nói một lời nào nhưng gương mặt ngây thơ, mái tóc dài, đôi mắt lúc nào cũmg suy tư mơ mộng, đủ để lôi cuống những người đứng cạnh bên. Có lần chàng đã vô tình nghe "Tiểu Cát" đứng nói chuyện với chiếc xe đạp củ kỷ của nàng, mà chàng không thể nín cười. Tại sao đi tới nơi nào cô bé cũng dùng chiếc xe đạp ấy? Hoài Bảo đã cố tình làm quen nhưng Tiểu Cát vẫn không mànng đến sự có mặt của chàng. Chàng cãm thấy khó chiệu trong lòng và rất hối hận. Có thể vì chàng đã bỏ nhiều thời gian để tìm hiểu cô bé Tiểu Cát nên không chú ý đến Lâm Nhi, vì thế mà Lâm Nhi hay dỗi hờn, và chàng lại nghĩ rằng Lâm Nhi thay đổi. Thật sự chàng mới là người đổi thay.
Hoài Bảo nhất định sẽ tìm cách đền bù cho Lâm Nhi, chàng sẽ cố gắng không chú tâm vào những có gái khác và phải dành trọn tình cãm cho Lâm Nhi. Bảo quyết định không nghĩ đến "Tiểu Cát" nữa, nhưng không biết rồi chàng có làm được không? Hoài Bảo bật cười to, một cô bé chưa từng trò chuyện với ta mà tại sao cứ nghĩ đến mãi thế kia.
Nghe tiếng gỏ cửa, Bảo liền lên tiếng:
- Mời vào!
Hoài Nam bước vào với vẽ mặt thật khó coi
- Tờ hợp đồng đã ký xong, anh còn muốn gì nữa không?
Hoài Bảo biết rằng Nam không thích nói chuyện với mình. Từ nhỏ Nam đã xa cách chàng, có thể vì Ba của họ lúc nào cũng khen Hoài Bảo, còn Hoài Nam thì cứ mãi bị la rầy, nên Hoài Nam không muốn gần gủi Hoài Bảo. Hoài Nam lúc nào cũng muốn tranh tài với Hoài Bảo, và lúc nào Bảo cũng nhường cho em nhưng không hiểu sao Nam vẫn không ưa thích Bảo. Gia đình của Hoài Bảo tuy giàu có nhưng rất nghèo nàn tình thương. Tuy chàng được Ba thương nhiều, nhưng Ba của chàng luôn bận việc ở công ty, không lúc nào có thời gian với con cái. Dì ghẻ của chàng thì cứ luôn lo sợ tài sản của cha rồi sẽ thuộc về tay chàng nên không bao giờ bà ta tỏ ra lo lắng cho chàng, bà ta luôn dành dựt quyền lợi cho Hoài Nam. Hoài Bảo luôn cãm thấy cô đơn, tiền bạc thì dư dã nhưng trong lòng chàng luôn cãm thấy thiếu thốn. Vì thế chàng muốn dùng đủ mọi cách để lôi kéo tình cãm anh em gần gủi lại với chàng.
- Nam à, ngồi đi, anh có chút chuyện muốn nói với em
Nam bực bội hỏi
- Anh còn muốn gì nữa?
Giọng của Bảo thật ấm
- Thì em cứ ngồi xuống đi, rồi anh em ta từ từ nói chuyện, đã lâu rồi chúng ta không có dịp nói chuyện với nhau.
Hoài Nam nhún vai
- Có gì lạ đâu?
Hoài Bảo vẫn bình thản nói:
- Chúng ta là anh em chứ không phải kẻ thù...
Hoài Nam nóng nải nói:
- không phải là kẻ thù thì tại sao cái gì anh cũng muốn cướp của tôi?
Hoài Bảo ngơ ngác hỏi
- Anh cướp gì của em? mà hồi nào?
Nam nói nhanh
- cái gia tài nầy, cả cô ca sĩ Lâm Nhi!
Hoài Bảo nhíu mày:
- Anh không khi nào nghĩ đến chuyện cướp đoại gia tài nầy, vã lại ba vẫn còn sống mà chúng ta nói đến chia gia tài nghĩa là sao? còn Lâm Nhi, nếu em yêu thích cô ta tại sao đến bây giờ mới nói...
Hoài Nam chua chát nói:
- Anh đừng là ra vẽ quân tử, còn con nhỏ ca sĩ đó...
- Nam, chúng ta nên bỏ qua những chuyện không vui, dù sao mình vẫn là anh em...
Hoài Nam đứng dậy, cộc lốc nói:
- Rồi một ngày nào đó anh sẽ thấy, những gì anh có ngày hôm nay...tất cả rồi sẽ thuộc về tôi, cả cái con nhỏ ca sĩ Lâm Nhi của anh!
Hoài Nam cười to rồi bước ra ngoài. Bảo ngồi nhìn theo và cãm thấy chán nản. Chàng muốn đến nhà của Lâm Nhi ngay. Chàng hy vọng gặp được Lâm Nhi và cả cô bé Tiểu Cát. Bảo đi ra dặn dò cô thư ký vài câu rồi bảo tài xế láy xe đưa chàng đến nhà của Lâm Nhi.
o0o
Cát Lan vừa tới nhà của Lâm Nhi, đừa tay lên bấm chuông, Cát Lan nghe thấy tiếng cười dòn từ trong vọng ra. Nàng nhíu này không hiểu, mới sáng sớm mà Lâm Nhi đã có bạn đến chơi rồi sao? Thường thì Lam Nhi thức dậy rất trể nên không khi nào cô ta muốn tiếp khách ban sớm. Cát Lan biết tiếng cười nói đó không phải là của Hoài Bảo vì nàng vừa gặp Hoài Bảo ở dưới lầu, chàng đang lui hui nói chuyện với người bán hoa. Vậy tiếng nói cười kia là của ai? Cát Lan mở chiếc bóp nhỏ ra lấy chìa khóa cửa, chìa khóa của Lâm Nhi đã đưa cho nàng khi nàng mới vào làm việc, Lan chưa bao giờ dùng đến vì Lan sợ nếu có chuyện gì không mai, phần lỗi sẽ về nàng.
Bước vào nhà của Lâm Nhi, Cát Lan đưa mắt nhìn quanh, tiếng cười nói rõ là từ trong phòng ngủ vọng ra, làm nàng giật mình. Nhi Nhi phản bội Hoài Bảo ư? Nàng tự hỏi. Khi Cát Lan nhìn xuống sàn nhà thì nàng thấy được chiếc giầy của người dđan ông nằm trơ ra đó, kế tiếp là chiếc áo, cái quần, có cả áo ngủ của Nhi Nhi. Cát Lan chau mày, thế này la thế nào?
Cát Lan gọi to:
- Nhi Nhi, mày có ở trong phòng không?
Lâm Nhi nghe tiếng gọi của Cát Lan, Nhi vội vàng nói:
- mày không đựoc vào đây, tao ra ngay!
Cát Lan gôm hết những món đồ ấy lại một chổ. Lâm Nhi từng trong phòng bước ra, thân nàng được bao bằng chiếc khăn tắm nhỏ. Cát Lan tròn mắt nhìn Lâm Nhi, hỏi:
- Mầy đang làm gì đó?
Lâm Nhi chưa kịp trả lời thì từ trong phòng ngũ của nàng, bước ra một người thanh niên trẻ đẹp, anh ta hỏi:
- Lâm Nhi, chừng nào em mới trở vào phòng?
Cát Lan đứng đấy mà cảm thấy giận Lâm Nhi vô cùng. Lâm Nhi nhìn Cát Lan ngập ngừng, quay sang chàng trai đó, nàng nói:
- Anh trở vào phòng đi!
Cát Lan bỗng giận dữ nói:
- Mầy có biết Hoài Bảo đang ở dưới lầu hay không?
Lâm Nhi hoảng hồn:
- Thật à? chết rồi! anh Nhân, mau tìm chổ trốn!
Anh chàng tên Nhân đó vội vàng gôm quần áo của mình đi thẳng vào phòng. Lâm Nhi vội vàng mặc nhặt lên chiếc áo ngũ, liền mặc vào và nói với Lan
- Mầy phải tìm cách giúp cho tao!
Cát Lan giận dữ
- Tại sao tao phải giúp mày? tao không ngờ mày làm chuyện như thế nầy!
- Mầy đừng quên, mày đang làm việc cho tao
Lan lắc đầu
- Tao có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào!
Lâm Nhi vẫn giọng ra lệnh, nói:
- Nhưng bây giờ mày là người làm của tao! ngồi xuống đó và bắt đầu đa `n, nhanh lên!
- Tao...
Cả hai nghe tiếng chuông cửa, Lâm Nhi vội vàng đẩy Cát Lan ngồi cạnh chiếc đan dương cầm, nài nỉ:
- Mày làm ơn giúp tao lần nầy đi! đan nốt tầm bậy gì cũng được, nhưng phải cho tiếng đan thật to! Quay vào Phòng, Lâm Nhi la lớn - Nhân, xong chua?
Chàng Nhân vội vàng đi ra, đứng đó chẳng biết làm gì. Lâm Nhi vục
- Lan, bắt đầu đan đi chớ! còn anh, anh hãy đến làm bộ sửa lại tivi cho tôi.
Tiếng chuông cửa lại reo lên. Cát Lan bắt đầu đan, còn anh chàng Nhân thì lui hui với cái truyền hình. Lâm Nhi bước ra mở cửa. Hoài Bảo nhíu may nhìn Lâm Nhi, nói:
- Tại sao để anh chờ lâu như thế?
Lâm Nhi trong chiếc áo ngủ, ôm lấy Bảo và tươi cười nói:
- Em còn đương ngủ mà, có lẽ tiếng đan đã chán đi tiếng chuông cửa.
Hoài Bảo cũng đã nghe tiếng đan, chàng nhìn về phía chiếc đan dương cầm, thấy Tiểu Cát vẫn còn đang chăm chú đan và chẳng chú ý gì đến sự có mặt của chàng. Bảo cười vui vẻ, hôn nhẹ lên môi Lâm Nhi và trao cho nàng cành hoa hồng, nói:
- bà bán hoa ở dưới lầu của em thật kèo nèo, làm anh mất cả mười mấy phút không được gặp em!
Lâm Nhi cầm cành hoa, quay sang canh chàng tên Nhân, hỏi:
- Anh đã sửa tivi xong chưa?
Nhân liền gật đầu. Vì Bảo đang chú ý đến tiếng đan của Cát Lan nên không để ý đến người khác cũng đang có mặt trong nhà, mãi đến khi nghe Lâm Nhi hỏi thế, chàng mới nhìn về phía tivi, hỏi:
- Ai vậy em?
Lâm Nhi liền trả lời:
- Tại tivi bị hư nên hảng truyền hình cho người đến sửa.
Hoài Bảo cũng tin là như vậy nên chỉ "à" một tiếng rồi thôi. Anh chàng Nhân đó vội vàng đứng dậy xin phép ra về.
Lâm Nhi tình tứ nhìn Bảo, nói:
- Em còn phải đi tắm, anh có muốn đi cùng không?
Bảo vui vẻ lắc đầu :
- Vậy em đi tắm nhanh lên nhé, anh ở đây chờ!
Lâm Nhi vui vẻ nói:
- Nhanh lắm, nhưng bao giờ anh sẽ trở lại công ty? trưa nay em còn phải đến phòng thu thanh, anh có thể chở em đi không?
Bảo gật đầu:
- Vậy cũng được, anh cũng cần phải trở lại công ty chiều nay.
Lâm Nhi vội vàng hôn lên môi của Bảo rồi đi vào phòng tắm. Hoài Bảo ngồi xuống ghế sa lông, lắng nghe tiếng đan của Cát Lan. Tiếng đan thật hay, cố bé Tiểu Cát này cũng có tài đấy chứ, Bảo khen thầm. Hoài Bảo ngồi đấy không muốn lên tiếng nói vì để ngắm nhìn cô gái với mái tóc dài và thưởng thức tiếng dàn của cô ta.
Cát Lan cố gắng chăm chú dàn. Nàng không muốn để ý đến sự tình tứ giữa Lâm Nhi và Hoài Bảo, vì nàng sợ nhìn thấy cảnh âu yếm giả dối của Lâm Nhi thì nàng càng tức giận hơn. Không ngờ Hoài Bảo lại có thể tin tưởng Lâm Nhi như thế, mà Lâm Nhi lại không biết quý tình yêu đó, dám lường gạt Hoài Bảo. Cát Lan cãm thấy tức nhưng nếu nóira sụ thật biết Hoài Bảo có tin nàng không? hay lại nghĩ mình ghanh ghét nên tìm lời nói xấu chủ của mình? vì thế nên Cát Lan cứ cấm đầu đan hết bản nhạc nầy đến bản nhạc kia. Khi nghe Lâm Nhi nói đi vào phòng tắm, để Hoài Bảo ngồi đây chờ đợi thì nàng càng thấy run hơn vì phòng khách bây giờ chỉ còn lại có hai người. Cát Lan sợ ngưng dàn thì Hoài Bảo trò chuyện với nàng, và nàng lại không thể nói thành tiếng, lại quê một cục nữa, nhưng Cát Lan không thể đan được nữa vì nghĩ đến Hoài Bảo đang ngồi cạnh lắng nghe. Đôi tay của nàng bỗng run lên, nàng ngưng đan nhưng vẫn ngồi yên nơi đó không dám quay mình lại.
Bảo vẫn nhìn Cát Lan, giọng nói pha lẫn tiếng cười
- Nếu được ngắm nhìn cô gái với cây đan mãi thế này thì quá diễm phúc.
Cát Lan nghe được giọng nói trêu ghẹo của Bảo, nàng liền quên đi cái rụt rè, quay lại nhìn Bảo với ánh mắt giận dữ, nhưng nàng không thể thốt ra được lời nào. Hoài Bảo nhìn ánh mắt nóng bổng của Cát Lang, chàng càng thêm thích thú, vẫn giọng trêu đ`ua:
- May là Tiểu Cát hà tiện lời nói với tôi, bằng không với ánh mắt đó chắc tôi sẽ nghe một trận rồi!
Cát Lan ấm ức lắm, vẫn ngồi đó nhưng không nói gì. Lâm Nhi vừa tắm xong, trở ra với chiếc áo đầm vàng, trong thật xinh đẹp. Nàng đến bên Hoài Bảo, ngồi vào ghế và tựa người vào lòng Hoài Bảo âu yếm nói:
- Hôm nay anh có chuyện gì không vui nên tìm em sớm như thế nầy, phải không?
Hoài Bảo đã quên đi cuộc trêu đua với Cát Lan, chàng nhìn Lâm Nhi, trầm giọng, nói:
- Anh và thằng Nam lại thêm một trận gây với nhau, Dì thì cứ bênh vực cho nó. Chán thật! Anh cãm thấy trong lòng thật trống trải. |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: January 7, 2005
This story has been read (Since January 7, 2005):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|