COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

MỘT GIẤC MƠ XUÂN

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]

Chương 4

flower

Cô y tá thở dài nói:
- Có nghĩa là họ không trả tiền thuốc men gì cho ông Tống Hoài Bảo cả! nếu vậy ông Tống Hoài Bảo có thể sẽ bị tàn tật cả đời! chúng tôi đành bó tay! Bác sĩ rất cần nói chuyện với cô...cô hãy theo tôi!

Cát Lan thấy chân tay mình run lên. Nàng đau lòng nhìn cô tá, gật đầu:
- Vâng

Minh Thái và Cát Lan đi theo cô y tá đến văn phòng bác sĩ.

o0o
Vào đến văn phòng bác sĩ, cô y ta điềm đạm nói:
- Bác sĩ Trương, đây là vợ tương lai của ông Tống Hoài Bảo và anh của cô ta.

Bác sĩ Trương nhìn Cát Lan, nở một nụ cười, nói:
- Mời cô, cậu ngồi.

Cát Lan và Minh Thái ngồi vào ghế. Cô y ta trở ra ngoài. Bác sĩ từ từ nói:
- Bà Tống à,

Cát Lan e dè nói:
- Xin bác sĩ đừng gọi tôi như thế. Tình trạng của Hoài Bảo thế nào rồi bác sĩ?

Bác sĩ Trương cười hề hà, tiếp lời:
- Không đến nỗi nào. Chúng tôi chỉ có vài cái khó khăn về vấn đề tiền bạc. Nhưng hôm nay cô đã đến thì rất tốt.

Cát Lan lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu...

Bác sĩ Trương thở ra một hơi thở dài, với vẽ chán nản, nói:
- Chúng tôi đã nhiều lần muốn thương lượng về bệnh trạng của ông Tống Hoài Bảo, nhưng người nhà của ông ta không ai muốn dính líu vào vụ nầy. Ông ta không đến nỗi nào, nhưng cô cũng biết, với chứng bệnh nào cũng cần có tiền mới có thể chữa trị!

Bác sĩ Trương chăm chú nhìn Cát Lan dò xét vài giây rồi tiếp:
- Tôi không phải là chủ của dưỡng đường nầy, nên không thể giúp miễn phí cho ông ta.

Cát Lan nhíu mày, nói:
- Nhưng tôi muốn biết tình trạng của anh ta thế nào!

Bác sĩ Trương gật đầu, nói:
- Tôi hiểu. Nhưng nếu ông Bảo không có ai giúp đỡ lo về tiền thuốc men thì chúng tôi đành bó tay.

Cát Lan gật đầu như hiểu ý ông ta. Bác sĩ Trương chăm chú nhìn Cát Lan rồi nói tiếp:
- Chiếc xe hơi của ông Bảo đã bị đụng quá nặng nên ông ta đã bị chấn thương bộ não. Rất may mắn là ông ta không đến nỗi mất trí, nhưng đã ảnh hưởng đến đôi mắt...

Cát Lan tái mặt.
- Có nghĩa là anh ấy sẽ mãi mãi bị đui mù hả bác sĩ?

Bác sĩ Trương vội lắc đầu, nói:
- Với tình trạng hiện nay, chúng tôi không thể nào đoán được! ông Bảo cần phải nằm đây dưỡng bệnh thêm mời thời gian, khi tinh thần của ông ta yên ổn thì chúng tôi mới có thể cho chữa đến đôi mắt của ông ta. Những gì liên hệ đến sợi dây não thì rất nguy hiểm, nếu muốn một cuộc giãi phẫu để cho mắt sáng lại thì cần phải có thời gian. Nhưng nếu không chữa trị kịp thời, có thể đôi mắt sẽ mãi không có ánh sáng.

Cát Lan liền gật đầu.
- Tôi hiểu! mà bác sĩ đã nói chuyện với anh ta chưa?

Bác sĩ Trương lắc đầu.
- Nội địa của bệnh nhân vẫn đang bị chấn thương, tôi không dám nói rõ ràng về chấn bệnh và chuyện tiền bạc với ông ta vào lúc nầy, vì không muốn bệnh nhân quá xúc động rồi làm ra chuyện không nên. Vậy cô nghĩ thế nào? Cô có thể giúp bệnh nhân về vấn đề tiền bạc hay không? nằm dưỡng bệnh nơi nầy thì cần phải có tiền, và cả tiền thuốc men nữa...

Cát Lan vộ vàng nói:
- Bác sĩ cứ yên tâm về vấn đề tiền bạc! chỉ nhờ bác sĩ tận lực giúp cho anh Hoài Bảo mau được trở lại bình thường!

Minh Thái từ khi bước vào phòng bác sĩ cho đến bây giờ mới lên tiếng. Thái lắc đầu.
- Chúng mình làm gì có tiền mà giúp cho hắn!

Cát Lan bực bội nói,
- Anh Hai!

Minh Thái tỏ vẻ không bằng lòng, nói:
- Mày có biết nằm ở đây còn mắc tiền hơn là ở khách sạn sang trọng không? còn cả tiền thuốc men gì đó nữa. Gia đình họ Tống không lo thì thôi, tại sao mày lại muốn chạy vào gánh vác!

Cát Lan nhìn Thái rô`i lại nhìn bác sĩ nói:
- Xin bác sĩ cho chúng tôi vài giây bàn luận được không? bác sĩ cứ yên tâm, chuyện tiền phòng, tiền thuốc sẽ có tôi lo.

Bác sĩ Trương gật đầu, cười hiền hoà với Cát Lan.
- Vậy thì tốt lắm. Hai người cứ tự nhiên ngồi đây bàn thảo. Tôi phải đi thăm bệnh nhân rồi. Ông Tống Hoài Bảo rất may mắn có được một vị hôn thê tốt như cô vậy! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để chữa trị cho bệnh nhân!

Bác sĩ Trương vừa bước ra cửa thì Cát Lan nói to:
- Bác sĩ ơi, còn một chuyện tôi xin nhờ bác sĩ...

Bác sĩ Trương dừng lại nhìn Cát Lan chờ đợi. Nàngrụt rè nói:
- Bác sĩ cũng biết, Tống Hoài Bảo sẽ không chịu nổi nếu biết ra sự thật là gia đình ảnh không ai chịu chăm lo cho ảnh. Mong bác sĩ giữ kín chuyện này dùm tôi!

Bác sĩ Trương gật đầu.
- Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả. Chúng tôi sẽ thường xuyên báo cáo về tình trạng của ông Bảo cho cô, còn về phần ông Bảo thì nhờ ở nơi cô vậy! Dù nghe được tin xấu nơi người mình thương thì cũng tốt hơn nghe từ một người xa lạ! à, cô có cần mướn y tá riêng cho bệnh nhân không?

Cát Lan vội lắc đầu:
- Tiền phòng chúng tôi còn không biết có đủ trả không! Mướn y tá riêng? chúng tôi không lo nổi đâu, mong bác sĩ hiểu cho! Tôi sẽ tự mình chăm sóc cho ảnh.

Bác sĩ Trương nhìn vẽ bối rối của Cát Lan, ông thật không hiểu. Là một vị hôn thê của con trai trưởng ông Tống Hoài Lục mà sao lại ra vẻ nghèo nàn thế này, thật tội nghiệp! Là một gia đình Tỷ phú mà keo kiệt như thế, không giúp đỡ người thân trong lúc ngặt nghèo mà bỏ lơ cho một cô gái chưa được mang họ Tống vào gánh vác! ông định nói những ý nghĩ của ông nhưng ông chỉ khẽ gật đầu.
- Vậy cũng được! thôi chào cô, cậu.

Cát Lan e thẹn gật đầu
- Cám ơn bác sĩ!

Bác sĩ Trương đã ra khỏi phòng.
Minh Thái trừng mắt.
- Mày khi không nhảy vào lo chuyện bá dơ! Tiền đâu mà lo cho nó chứ!

Cát Lan dịu giọng nói:
- Anh không nghe bác sĩ nói hay sao? nếu không chữa trị anh ta có thể bị đui mù cả đời!

- Vậy thì có mắc mớ gì đến chúng ta đâu? Nó không phải bà con của chúng ta, chẳng phải người tình hay hôn phu gì của mày cả.

- Ai biểu anh nói em là vị hôn thê của ảnh chi!

Minh Thái đứng dậy, tức giận nói:
- Tại tao nói đại như thế để họ cho mày được gặp nó, ai dè mày tưởng là thiệt hả!

Cát Lan nài nỉ Thái:
- Anh làm ơn giúp dùm người ta trong lúc gặp nạn tai đi anh!

- Nếu người bị thương đó là mày, dù tao đi ăn xin cũng phải lo đủ tiền chữa trị cho mày, nhưng nó chẳng liên hệ gì đến chúng ta cả! vã lại tao đâu có tiền!

Cát Lan liền hỏi:
- Tiền anh để dành trong ngân khẩu, được bao nhiêu rồi?

Minh Thái to mắt nhìn Cát Lan.
- Mày nói đùa hay nói giởn. Tiền đó tao để dành cưới vợ đó, còn lâu mới rút ra lo cho nó!

Cát Lan cằn nhằn.
- Chưa có ai thương mà cứ lo nghĩ đến chuyện vợ với con!

Minh Thái vừa bước đi vừa nói:
- Tao không nói chuyện với mày nữa!

Cát Lan vội nắm tay Minh Thái kéo lại. Nàng thật không biết nói sao để Thái có thể giúp cho Hoài Bảo. Nàng biết, một mình nàng thì làm sao lo nổi vì nàng đâu có bao nhiêu tiền. Cát Lan bèn nghĩ ra một cách nói thật hay. Nàng nhướng mày nói:
- Vậy mà anh cũng cho mình là người buốn bán giỏi!

Minh Thái nhíu mày nói:
- Chuyện này có gì liên quan đến việc buôn bán bảo hiểm của tao!

Cát Lan ngồi lại xuống ghế, bình tỉnh nói:
- Anh hãy nhớ lại xem, anh thường nói với em Tống Hoài Bảo là một thanh niên có tài. Chỉ vì hôm nay anh ta xảy ra tai nạn, ba của ảnh bị hôn mê nên bà vợ ổng mới có thể nắm quyền tất cả! vì thế bà ta không thèm lo cho anh Hoài Bảo! Anh còn nhớ không, em thường kể cho anh nghe là anh Hoài Bảo thường than van với Nhi Nhi rằng anh ta và người dì ghẻ cùng đứa em trai không hạp với nhau nên bây giờ có cơ hội chắc chắn họ chỉ muốn anh ta chết thôi!

Minh Thái cười hì hà, nói:
- Mày có thể nói những chuyện tao chưa biết hay không? chuyẹn đó nào có quan hệ với việc làm của tao!

Cát Lan nhăn nhó nói:
- Anh thiệt khờ quá! anh Hoài Bảo có tài cơ mà! nếu anh ta bình phục lại thì em bảo đảm với anh, ảnh sẽ dựng lại cơ nghiệp của mình. Nếu anh là người ơn của ảnh, em tin rằng ảnh sẽ toàn lực giúp cho anh! người ta mà nghe gia đình tỷ phú họ Tống mua bảo hiểm của anh, tiếng tăm sẽ thế nào?

Minh Thái nghe Cát Lan nói thế, đôi mắt sáng lên vì nghĩ đến chuyện có lợi mai sau. Chàng vui vẻ nói một hơi:
- Mày thật thông minh! đúng là đàn bà con gái thì luôn tỉ mỉ hơn bọn đàn ông! Tao giúp nó thì nó phải giúp lại tao! chỉ cần nó mua bảo hiểm của tao thì mọi ngươ`i sẽ càng tin tao hơn! ha ha...có lý lắm! được tao sẽ giúp cho nó! mau đi đến coi nó như thế nào rồi!

Cát Lan nhìn Minh Thái mà không nín cười được! cuối cùng nàng đã dụ được anh của mình. Nàng bẽn lẽn đi sau lưng Minh Thái.
Minh Thái rất tự nhiên đẩy cửa phòng bệnh của Hoài Bảo và bước vào. Hoài Bảo đang ngồi trên giường bệnh, với vẽ mặt xanh xao, đôi mắt chẳng nhìn thấy được gì, nhưng chàng vẫn còn nghe được tiếng chân người bước vào căn phòng của mình. Chàng liền lớn tiếng hỏi:
- Có phải bác sĩ đó không?

Minh Thái liền "ờ" một tiếng cho xong.

Hoài Bảo có vẽ đau khổ, nói:
- Cô y ta ban nảy đã nói cho tôi biết ba của tôi vẫn chưa tỉnh lại được, còn bệnh tình của tôi ra sao? đôi mắt tôi... sẽ bị mất ánh sáng mãi sao?

Minh Thái vội vàng nói:
- Không đâu! không đâu! ở đây chữa trị một thời gian, khi đúng lúc sẽ được giải phẩu, mắt anh sẽ sáng lại!

Hoài Bảo buồn bả gật đầu. Cát Lan len lén đứng phía ngoài nhìn Hoài Bảo. Tuy lúc này sắc mặt của chàng rất xanh xao, tièu tuỵ, nhưng dáng hình củ achàng, với giọng nói đó vẫn làm cho nàng rụt rè làm sao đó.
Hoài Bảo bỗng nhớ ra điều gì, lại hỏi:
- Họ đã cho tôi biết, cô Lâm Nhi rất may mắng không bị thương tích chi nhiều, vậy cô ta còn nằm ở đây không vậy bác sĩ? tôi có thể gặp cô Lâm Nhi không?

Minh Thái thật không biết trả lời sao, chàng vội nhìn Cát Lan. Nàng đưa tay ra dấu cho Minh Thái hãy im lặng. Cử chỉ của nàng làm cho Hoài Bảo nghe được, cạnh bên chàng không chỉ có bác sĩ mà còn có một người khác. Chàng liền hỏi:
- Ai đó?

Cát Lan không dám lên tiếng. Minh Thái thấy vậy liền nói:
- Là cô Lâm Nhi mà anh vừa mới nhắc đó!

Cát Lan nhìn Minh Thái, đôi má đỏ lên vì giận. Minh Thái nhún vai không nói. Hoài Bảo nghe Minh Thái nói thế liền nở một nụ cười rất sung sướng, nói:
- Lâm Nhi, em đến ba giờ mà không lên tiếng vậy! anh biết là em sẽ đến!

Cát Lan rụt rè bước vào, vẫn không dám nói lời nào.
Hoài Bảo lại giụt nàng.
- Nói chuyện với anh đi em! đến đây choa nh ôm em vào lòng được không? Anh thật nhớ và lo cho em lắm, khi biết được em không bị gì, anh vui lắm! Anh xin lỗi vì láy xe không cẩn thận nên mới xảy ra chuyện! khi sang mắt lại rồi anh nhất định sẽ mang hết sự yêu thương đền bù cho em!

Bỗng dưng nước mắt từng giọt rơi xuống mi của Cát Lan. Nàng thật quá cảm động qua những lời nói đó. Xá gì nàng thật là Lâm Nhi thì hạnh phúc biết mấy. Cát Lan không cằm lòng nổi, nàng vụt chạy ra khỏi phòng. Hoài Bảo nghe tiếng chân nàng bỏ chạy, chàng ngơ ngát gọi:
- Lâm Nhi! sao em lại bỏ đi!

Minh Thái vội nói:
- Có lẽ nhìn thấy anh thế này nên quá xúc động, cô ta khóc và chạy ra rồi!

Hoài Bảo buồn bả nói:
- Tội nghiệp cho Lâm Nhi! bác sĩ hãy giúp tôi khuyên nhủ cô ta!

Minh Thái vừa nói vừa bước đi.
- Anh nên ở đây tịnh dưởng, tôi sẽ giúp anh an ủi cô Lâm Nhi!

Minh Thái bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại. Chàng nhìn thấy Cát Lan ngồi dựa vách tường với đôi mắt mờ lệ. Chàng lắc đầu nói:
- Mày như vầy thì làm sao lo cho nó!
Cát Lan đưa tay dụi mắt nói:
- Tại ảnh nhắc đến Lâm Nhi! em cảm động quá và thấy tức dùm cho ảnh! nhưng anh không nên nói cho ảnh biết là Lâm Nhi đã...

- Tao biết! không nên nói cho nó biết con nhỏ Lâm Nhi của nó đã phản bội nó rồi chứ gì!

Cát Lan nhíu mày hỏi:
- Em chỉ sợ anh ấy nghe rồi chán nản, sẽ bỏ liều tất cả, không ai giúp nổi!

- Mày nói toàn chuyện gì đâu! bọn con trai tụi tao không yếu ớt như đàn bà con gái tụi bây đâu!

Cát Lan giụt anh.
- Anh hứa với em đi, có được không! và cũng không được nói cho ảnh biết chúng ta là ai!

Minh Thái thở dài, lắc đầu, nói:
- Khi không khi khổng bắt tao âm thầm làm anh hùng! giúp cho thiênhạ mà không được cho họ biết mình là ai!

- Anh Hai! Cát Lan nủng nịu

- Thôi được rồi! mai mốt mà nó không giúp lại cho tao, mày sẽ biết tay tao! bây giờ tao về lo việc cơm nước cho nội, trời đã tối, ổng không thấy tụi mình lại la làng lên! mày ở đây canh chừng nó! đừng có mướn y tá dó, không có tiền mà trả đâu! kỳ này chắc tao phải đi tìm việc để kiém thêm tiền! trong ngân khuẩu của tao đâu có được bao nhiêu, mày củng phải đi làm nữa!

- Em biết rồi mà! Cát Lan vội vàng nói - vậy anh về với nội đi, để em ở lại đây!

Minh Thái đi ra khỏi nhà thượng Cát Lan lại rụt rè mở cửa phòng của Hoài Bảo. Nàng nhìn thấy Hoài Bảo nằm trên giường bệnh không nói gì. Cát Lan cứ ngở rằng Hoài Bảo đã ngủ nên định đóng cửa phòng lại thì tiếng Hoài Bảo vang lên:
- Cô là y tá phải không?

Cát Lan không dám nói gì, liền gật đầu. Bỗng nàng thấy rất buồn cười. Anh ta không nhìn thấy mà mình gật đầu thì cũng như không. Nàng vội vàng lên tiếng.
- Phải đó!

Hoài Bảo lại hỏi:
- Có phải cô là y tá riêng, gia đình tôi mướn đến lo cho tôi không?

Cát Lan im lặng một lúc rồi nói:
- Đúng rồi! Anh vẫn còn yếu lắm! Thôi anh cứ nghỉ đi, ngày mai tôi trở lại!

Hoài Bảo liền lắc đầu nói:
- Tôi không thích đối diện với bóng tối. Cô có thể nán lại ngồi đây nói chuyện với tôi không?

Cát Lan nhìn gương mặt xanh xao của Hoài Bảo, nàng thấy tội nghiệp cho chàng vô cùng. Nàng lặng lẽ đi vào, ngồi xuống chiếc ghế để cạnh bên giường bệnh. Hoài Bảo, giọng nói mệt mỏi, hỏi:
- Cô tên gì?

Cát Lan thấy bối rối, nàng không biết phải nói thế nào. Nàng nhìn chung quanh căn phòng. Thấy cành hoa hướng dương được cấm trong bình, nàng chậm rải nói:
- Hướng Dương!

Hoài Bảo cười nói:
- Cô có thể nói rõ một tí được không?

Cát Lan đỏ mặt ấp úng:
- tên tôi là... là Hướng Dương.

Hoài Bảo lại cười.
- À, Hướng Dương! một loài hoa Hướng Dương phải không? cách nói chuyện của cô làm tôi nhớ đến một người bạn!

Nhìn thấy nụ cười của Bảo. Cát Lan không còn ấp úng như những lần trước. Nàng thầm nghĩ, "anh ta nào có nhìn thấy mình đâu và vai vế của mình hiện nay chỉ là một cô y tá thì làm gì phải sợ khi đối diện với chàng."
Cát Lan liền vui vẻ hỏi:
- Bạn của anh là ai?

- là một cô gái rất it' thích nói chuyện với tôi.

- cô ta tên gì? hỏi xong Cát Lan bỗng thấy mình sao quá tò mò, nàng liền đở - xin lỗi anh, tại tính tôi hiếu kỳ nên mới hỏi thế.

Hoài Bảo cười.
- không có chi đâu. Cô là y tá của tôi mà, sao lại khách saó thế. Tôi không nhớ tên cô ấy.

Noí xong chàng thở ra một hơi dài, tỏ vẽ rất mệt mõi. Cát Lan bỗng cảm thấy thất vọng nhưng vẫn niềm nở nói:
- anh mệt rồi, tôi sẽ ra ngoài cho anh nghỉ ngơi nhé.

Hoài Bảo liền hỏi:
- Rồi cô sẽ trở lại đây chứ?

Cát Lan cười.
- Dĩ nhiên rồi, đó là bổn phận của tôi nhưng mà trừ khi anh không muốn một cô y tá xấu xí như tôi.

Hoài Bảo cũng cười.
- Tôi đâu thể nhìn thấy được mà cần xấu với đẹp.

Cát Lan đứng lên định caó từ thì Bảo lại nói:
- Cô có thể nán lại đây thêm vài phút không?

Cát Lan tròn mắt ngạc nhiên.
- Tại sao?

- Vì tôi không thích nằm đây một mình rồi suy nghĩ đến đôi mắt đuôi mù của tôi.

Cát Lan an ủi.
- Anh đừng nói thế, bác sĩ đã nói sẽ tận lực chữa trị cho anh. Anh nhất định sẽ có đôi mắt lại như xưa.

Hoài Bảo lắc đầu.
- Thôi đừng bàn đến chuyện đó nữa nhé cô Dương. Hay là cô kể chuyện cho tôi nghe đi, có thể câu chuyện của cô sẽ dẫn tôi vào giấc mộng!

Cát Lan ngơ ngác nói:
- Tôi đâu có biết chuyện gì mà kể.

Hoài Bảo trêu nàng.
- Chuyện gì cũng được mà, chẳng lẽ một chuyện thần thoại cũng không có? lúc còn nhỏ cô không có lần nghe sao? các cô gái cô nào cũng thích nghe chuyện thần thoại kia mà.

Cát Lan thật tình nói:
- Ồ, tôi chỉ thích nghe chứ không biết kể chuyện.

- Cô có thể thử một lần mà, làm chuyện gì thì ai cũng phải trải qua lần đầu tiên cả.
Hoài Bảo lại cười. Nụ cười của chàng thật ấm làm cho traí tim của Lan run động.
Nàng chậm raĩ nói:
- Tôi chỉ có một câu chuyện nhưng tin rằng anh sẽ không thích đâu.

- Thì cô cứ thử đi nhé. Tôi thật tình nài nỉ mà.

Hoài Bảo lại cười. Nhìn nét mặt buồn bả và mệt mỏi của chàng, Cát Lan cảm thấy xót xa. Nàng chậm rải nói:
- đó là một câu chuyện thần thoại mang tên Công Chúa Lọ Lem. Anh đã nghe qua chưa?

- Cô thử kể tôi nghe.

Cát Lan nhìn về phía cửa sổ và bắt đầu kể:
- ngày xưa, xa xưa lắm, có một cô bé nhà nghèo, cha mẹ chết sớm, nàng ở chung với người dì ghẻ và hai người chị chẳng có chút tình với nàng. Mỗi ngày nàg phải nấu cơm chẻ củi, làm đủ mọi việc cho họ để xin được đôi chút tình thương, nhưng họ nào có thương xót chi nàng, chỉ muốn nàng ở đó làm công mà không cần phải trả tiền. Khi nàng tròn 18 tuổi, ngày hội hoa lại đến. ở cung điện, nhà vui có một cuội hội vui mời tất cả các cô thiếu nữ đến dự tiệc để ra mắt hoàng tử. Đó là lần đầu tiên cô bé lọ lem kia được gặp hoàng tử của lòng mình...

Cát Lan ngưng lại câu chuyện, nhìn xuống Hoài Bảo. Chàng đã ngủ từ lúc nào không hay. Cát Lan nhẹ nhàng đắp chăn lại cho chàng. Nàng đứng lặng yên nơi đó ngắm nhìn người đàn ông trước mặt. "chàng đúng là một vị hoàng tử trong chuyện cô bé lọ lem, nhưng chàng chẳng bao giờ sẽ là của mình!" Cát Lan nhủ thầm rồi lặng lẽ đi ra.

o0o

Sáng hôm sau, Cát Lan vì quá mệt mõi nên đã ngủ quên. Maĩ đến trưa Thái mới mở hé cửa phòng của nàng và đánh thức nàng dậy.
- Lan, mày hôm nay không đi thăm nó sao?

Cát Lan giật mình.
- Em nghe rồi. Dĩ nhiên là phải đến, còn anh hôm nay có đi làm không?

Thái vừa khép cửa vừa nói
- tao có cái hẹn, lát trưa tao vào.

Trong phòn một mình, nàng vội vàng ngồi dậy, sửa soạn và nhanh tay trang điểm. Đứng trước cái gương, nàng không biết nên chọn màu aó nào mà chàng ưa thích rồi lại bật cười. "chàng có nhìn thấy được đâu mà phải lựa chọn cho đúng màu", nàng tự nhủ.
Bước ra ngoài, Cát Lan vội vàng hôn lên trán nội rồi đẩy xe ra ngoài. Nàng đạp nhanh đến nhà thương. Vừa đến cửa phòng, Cát Lan liền nghe tiếng hét của Hoài Bảo. Nàng vội vàng đẩy cửa bước vào, vừa lúc nghe cô y tá giận dữ nói:
- Tôi chẳng phải là y tá của ông! đừng làm ra vẽ ra lệnh như thế!

- Cô đi ngay! Hướng Dương đâu?

Giọng hét của Hoài Bảo làm Cát Lan ngơ ngát nhìn chàng. Cô y tá nhìn thấy Cát Lan, vừa bước ra vừa nói:
- Cô đến rồi hả! cô mà đến trể một lát nữa chắc chúng tôi phải băng miệng ổng lại!

Hoài Bảo nghe tiếng chân người. Chàng đoán ngay đó là Hướng Dương, liền nhỏ giọng hỏi:
- Hướng Dương?

Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Tại sao anh lại la lớn như thế? nơi này là nhà thương cơ mà!

Hoài Bảo đứng cạnh giường bực bội nói:
- Tại sao cô lại đến trể như thế? cô là y tá riêng, gia đình tôi mướn để giúp cho tôi mà cô lại làm biếng, đến phòng tôi trể như thế này. Cô có biết là tôi có thể đuổi cô bất cứ lúc nào không!

Cát Lan mở tròn đôi mắt, không nói được lời nào. Thấy nàng yên lặng, chàng thở ra một hơi thở thật dài, ngồi xuống mép giường, giọng mệt mỏi nói:
- xin lỗi cô, tôi không nên quá lời như thế! tại vừa mở mắt ra tôi lại không thấy gì nên bực bội vậy thôi. Cô là y tá chắc cô cũng thông cảm cho những người như tôi.

Nhìn nét mặt đau khổ của chàng, Cát Lan không nở giận. Nàng vui vẻ lắc đầu nói:
- Tôi nào có giận gì đâu. Là y tá, bổn phận của tôi là phải chăm sóc cho anh, khi anh cần tôi lại đến trể, anh giận là chuyện đương nhiên. Nhưng lần sau đừng la to như thế này nhé, không thôi tôi sẽ bị mất job thật đó! Anh cũng đừng nên suy nghĩ nhiều rồi bực bội. Bệnh anh từ từ sẽ hết!

Hoài Bảo lắc đầu và cười với nàng.
- Cô yên tâm, tôi xin hứa không gây rắc rối vì cho cô đâu. Nhưng phải hứa với tôi cô phải đến đây trước 9 giờ sáng nhé.

Cát Lan vui vẻ nói:
- Anh thật là một bệnh nhân khó tánh!
...

Không ngờ Cát Lan đã tự dưng làm cô y tá riêng cho Hoài Bảo cả một tuần rồị một tuần qua, Hoài Bảo rất ít nói. Chàng cứ nằm mãi trên giường bệnh, không nói lời nào. Cát Lan cũng không dám nói gì. Nàng đã lặng lẽ giúp đở cho chàng, cố tâm làm một cô y tá giỏi cho chàng. Nàng thật buồn cho Hoài Bảo. Na9`m ở đây cả tuần rồi mà không một người lui đến viếng thăm. Vì thế mà nàng lại càng quyết tâm lo lắng cho Hoài Bảo. Minh Thái, sau giờ làm việc, chàng đến thay thế Cát Lan mà lo cho Hoài Bảo đê? Cát Lan vào đài truyền thanh làm việc. Khi xong việc nàng lại trở vào nhà thương chăm sóc cho Hoài Bảo mãi đến khi chàng ngủ nàng mới ra về. Ngày qua ngày, Cát Lan mệt mõi với công việc nhưng nàng vẫn ở cạnh bên an ủi và lo lắng cho Hoài Bảo. Vì nàg tận lực lo lắng nên sức khỏe của chàng cũng đở phần nào.
Sáng hôm nay, Cát Lan và Minh Thái bước vào nhìn thấy nét mặt thật buồn của Hoài Bảo, Cát Lan liền nói:
- đêm qua tôi đã dặn anh là không nên suy nghĩ đến đôi mắt của mình quá nhiều để rồi buồn, sẽ hại đến sức khỏe anh đấy!

Hoài Bảo buồn bả lắc đầu nói:
- thật sự là tôi đau khổ không vì đôi mắt đã tạm thời không được nhìn thấy mà là sự vắng mặt của một người.

Cát Lan liền hỏi
- vắng mặt ai?

- Lâm Nhi! người yêu của tôi. Tôi thật không biết tại sao nàng không đến thăm tôi. À, cô Dương nầy, cô giúp tôi một việc được không?

Cát Lan không ngần ngại nói:
- Anh cứ nói đi, nếu giúp được thì tôi nhất định sẽ làm!

- Nhờ cô đến nhà của cô Lâm Nhi, mời cổ đến đây vì tôi thật rất muốn gặp!

Cát Lan ấp úng
- Tôị..tôị..chắc không giúp được đâu!

- Tại sao?

Cát Lan thật sự không biết phải nói thế nào. Minh Thái nhìn vẽ ấp úng của đứa em gái, chàng liền nhảy vào nói:
- chúng tôi không thể giúp anh về vụ đó là vì...thứ nhất chúng tôi không biết nhà cô ta, thứ hai, y tá không nên chen vào đời sống riên tư của bệnh nhân, thứ 3, nếu y tá của anh đi rồi, lúc anh cần đến ai sẽ lo được cho anh!

Hoài Bảo nhíu mày hỏi:
- anh là ai thế?

Minh Thái nhanh nhẹn đáp
- Là bác sĩ!

- ồ, bác sĩ à, xin hãy giúp dùm tôi. Tôi rất cần gặp Lâm Nhi! tôi đã gọi điện thoại nhiều lần đến nhà Lâm Nhi như không ai trả lời điện thoại, tôi thật lo lắng lắm. Bác sĩ cũng biết nếu lo lắng nhiều sẽ có hại cho đôi mắt của tôi. Hy vọng bác sĩ cho Hướng Dương giúp tôi chỉ lần nầy thôi, được không?

Cát lan ngước nhìn gương mặt tiều tụy của Hoài Bảo mà lòng thấy nhoí đau.
Minh Thái do dự một lát rồi nhìn Cát Lan nói:
- Thôi, hãy giúp ảnh lần này đi! đi mời Lâm Nhi đến đây đi!
Cát Lan nhìn Minh Thái lắc đầu không nói. Nhì cử chỉ của em gái, Minh Thái cũng biết được là em mình không thích gì Lâm Nhi vì từ khi Hoài Bảo gặp tai nạn đến bây giờ, Lâm Nhi nào muốn biết đến. Nàng đã có bạn trai mới và đâu màng gì đến Hoài Bảo mà tìm kiém làm gì. Minh Thái kéo tay Lan đến gần, nói thật nhỏ vào tai nàng.
- Mầy cứ đi ra, rồi một hồi trở vào giả đò làm Lâm Nhi thì nó biết ất giáp gì!

- Làm sao mà giả được! Anh ta nghe được chứ bộ điết sao mà bảo em giả đò! Giọng thật nhỏ, nàng nói.

- Mầy sao kém thông minh quá. Mầy đâu cần phải nói gì đâu. Mầy cứ đi mau bình hoa tặng cho nó, vào đây không nên nói gì cả cứ để nó nói. Tao sẽ giúp mày nói rằng con nhỏ đó vì quá xúc động nên không nói được! mày cứ đứng đó một hồi rồi đi, có sao đâu!

Cát Lan cự nư.
- Làm vậy không được đâu!

- Vậy mày muốn làm sao? đi mời con nhỏ đó thật à? Mầy không muốn nó đau lòng thêm thì chỉ còn cách đó, nếu nó biết sự thật thì sẽ ra sao?

Cát Lan liết Minh Thái một cái thật bén, nói:
- Được rồi nhưng nếu anh ta biết là mình gạt ảnh thì anh biết tay em!

Hoài Bảo cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Minh Thái và Cát Lan nhung chàng không nghe được gì cả. Chàng liền hỏi:
- Sao, cô Dương có chịu giúp tôi không?

Minh Thái gật đầu.
- Vì lo cho đôi mắt của anh, nên chúng tôi phá lệ một lần.

Cát Lan nhìn Hoài Bảo, mĩm cười.
- Thôi được, tôi giúp anh lần nầy thôi nhé!

Hoài Bảo liền nở một nụ cười thật tươi, nói:
- Cám ơn cô thật nhiều. Cô quả là một cô y tá tốt!

Cát Lan chậm rải bước ra cửa phòng. Nàg đạp xe đến tiệm hoa, mua vội một tá hoa hồng đỏ và mang vào bệnh viện. Khi nàng đẩy cửa bước vào, Minh Thái đang trò chuyện với Hoài Bảo. Thái nhìn lên thấy nàng, liền nói:
- Cô y tá đã mời được cô Lâm Nhi của anh rồi kià.

Hoài Bảo vui vẻ, reo to:
- Thật à! Lâm Nhi, em đến thật sao?

Cát Lan nhìn Minh Thái, không nói gì cả. Minh Thái lấy tay ra hiệu cho Cát Lan cứ bước vào phòng. Nàng chậm rải bước vào, để bình hoa trên bàn, cạnh chiếc giường của Hoài Bảo.
Hoài Bảo ấm giọng bảo nàng:
- Sao em không nói gì vậy Nhi! còn giận anh sao?

Cát Lan vội lắc đầu. Minh Thái nói:
- Cô ta lắc đầu lia lịa kià. Tôi thấy cô ta xúc động lắm, không nói được gì đâu..

Hoài Bảo liền ngắt ngang lời nói của Minh Thái.
- Bác sĩ, xin cho chúng tôi vài giây phút riêng tư được không?

Minh Thái vội vàng nói:
- Được, được chứ!

Minh Thái đi về phiá cửa phòng, Cát Lan níu tay chàng lại, nói thật nhỏ:
- Bây giờ phải tính sao đây?

Kề sát tai Cát Lan, Minh Thái vui vẻ nói:
- Tao hết cách rồi, mày tự mình lo liệu đi.

Nói xong, Minh Thái vội vàng đi rạ Để lại tonh phòng chỉ vỏn vẹn hai người, Cát Lan và Hoài Bảo.
Hoài Bảo ngồi đó không nói gì. Cát Lan đứng đấy lặng yên. Bầu không khi có vẽ rất nặng nề. Hoài Bảo lên tiếng nói.
- Lâm Nhi. Rất cám ơn em đã đến. máy ngày nay gọi cho em mà em không bốc điện thoại, anh lo lắm. Nhưng hôm nay em đến rồi, anh mừng lắm!

Cát Lan vẫn đứng yên không dám nói gì! Hoài Bảo lại nói:
- Sao em không nói gì vậy? hãy đến gần anh được không?

Cát Lan không dám bước đến. Nàng cứ đứng yên nơi đó. Hoài Bảo gụt đầu, buồn bả nói.
- Em thật vô tình thế sao? em không còn thương anh nữa phải không? vì thế em muốn cách xa..

Nghe những câu nói đau buồn ấy, Cát Lan liền rơi nước mắt. Nàng đến cạnh bên chàng, đứng trước mặt chàng, vẫn yên lặng không nói.
Hoài Bảo nắm lấy tay Cát Lan, ghì nàng ngồi xuống cạnh bên chàng. Cát Lan liền gắn rút tay lại, nhưng nàng vẫn ngồi yên nơi đó. Tay của Hoài Bảo rờ lên mặt nàng và đã chạm vào những giọt nước mắt của nàng. Hoài Bảo liền ấm giọng nói:
- Anh thật không ngờ em đã vì anh mà khóc! Anh thật bậy quá, đã nghi oan cho em! tha lỗi cho anh nhé Lâm Nhi!

Giọng nói thật ấm của Hoài Bảo lại làm cho nước mắt của Cát Lan rơi xuống má. Hoài Bảo lao những giọt nước mắt nóng bổng đó rồi hai tay ôm lấy khuôn mặt của Cát Lan, chàng thì thầm gọi:
- Lâm Nhi!

Và môi Hoài Bảo đã chạm vào môi của Cát Lan. Đôi mắt của nàng nhắm lại, nàng đang thưởng thức nụ hôn đầu tiên trong đời con gái của nàng. Ôi thật dễ thương quá! Một lúc lâu, môi của chàng đã rời môi nàng, nhưng nàng vẫn ngồi đó nhắm nhiền đôi mắt sung sướng đến nín thở. Tay của chàng vẫn không rời khuôn mặt xinh xắn của nàng, chàng lại ấm giọng gọi:
- Lâm Nhi ....

Tiếng gọi của Hoài Bảo đã đánh vỡ tan giấc mộng xuân của Cát Lan. Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng, lòng nàng đau nhói và từng giọt từng giọt nước mắt lại rơi. Cát Lan vội đứng lên chạy thẳng ra ngoài, mặc kệ tiếng gọi "Lâm Nhi" ơi ới của chàng...

- Lan, mày chạy đi đâu vậy? chuyện gì đã xaỹ ra?

Minh Thái nắm lấy cổ tay của Cát Lan chận nàng đứng lại. Câu hỏi của Thái làm cho Cát Lan thật không biết giải thích như thế nào. Nụ hôn của Hoài Bảo vẫn còn nón hổi trên môi của nàng. Tim của nàng vẫn còn đập thật mạnh, nhưng sao lòng nào đau nhói, có phải vì ghen chăng? Nàng cuối đầu không trả lời.
Minh Thái nhìn Cát Lan dò xét.
- Bộ nó biết là chúng ta đã gạt nó hả?

Lan lắc đầu.
- Không biết.

- Vậy tại sao mặt của mày trắng bệch vậỷ và khóc nữa hả?

Cát Lan thành thật:
- Anh vào trỏng xem ảnh ra sao đi.

Minh Thái gật gù rồi bước đi vào phòng của Hoài Bảo.

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: January 10, 2005
This story has been read (Since January 10, 2005):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)