COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

MỘT GIẤC MƠ XUÂN

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]

Chương 6

flower

Cát Lan dịu giọng nói.
- Em đã xem anh là bạn, dù anh là một tỷ phú hay một người xin ăn ngoài phố, em vẫn xem anh là một người bạn của em. Không gì thay đổị Đối với em, tiền bạc chỉ là một vật dụng để chúng ta sinh sống chứ nó không bao giờ mang lại hạnh phúc cho mình. Không có tiền, người ta sẽ chết, nhưng có quá nhiều tiền thì họ sẽ rất cô đơn!

Hoài Bảo lắc đầu, thở ra.
- Em vẫn còn trẻ mà lại có những ý nghĩ sâu sắc như thế. Anh đã 30 rồi mà chẳng nghĩ được như em.

Cát Lan vội an ủi chàng.
- Anh nên bình tỉnh mà đối diện với gia đình của anh! Nếu anh có lại đôi mắt sáng thì anh có thể bắt đầu lại từ đầu..với đôi tay và nghị lực của anh...anh sẽ sống bình thường như bao nhiêu người khác!

Hoài Bảo nghe thấy sự suy nghĩ giản dị của Cát Lan, chàng không thể nín cười.
- Hướng Dương có biết là cách suy nghĩ của em quá đơn giản hay không?

Cát Lan lắc đầu.
- Em không nghĩ vậy! em tin rằng cái gì mình cho nó là đơn giản thì nó sẽ trở thành đơn giản. Mình đừng nghĩ phức tạp để rồi rối trí rồi lại không có cách giải quyết!

Hoài Bảo cười.
- Thật anh không thể nào cải lại em!

- Anh cười rồi đó, có phải bây giờ anh thấy dể chịu nhiều hơn không? thôi để em đở anh qua giường nghỉ nhé.

Hoài Bảo lắc đầu.
- Sao lúc nào gặp nhau em cũng bảo anh đi nghỉ vậỷ cô y tá nầy thật là làm biếng quá.

Cát Lan giả đò giận dữ.
- Anh dám nói em không siêng với công việc?

Hoài Bảo cười to.
- Ha ha! cô nhỏ à, không làm biến chớ sao cứ bắt bệnh nhân đi ngủ giữa ban ngày như thế nầy!

Cát Lan che miệng cùng cười với Hoài Bảo.
- Anh nói cũng đúng! vậy thì anh thổi kèn cho em nghe đi nhé!

- Lại làm biếng nữa rồi! hay là cả hai chúng ta cùng đàn hát cho thoả thích!

Cát Lan làm ra vẽ trẻ thơ, vui cười nói:
- Nhưng phải cho em làm một người nữ minh tinh nổi tiếng đó nha!

- Em muốn là ai?

- Mary- len Mon- rô!

Vừa nói Cát Lan vừa cười khúc khích. Hoài Bảo không hiểu hỏi:
- Cô ta là ai?

Cát Lan lại cười.
- Anh thật dở quá, là cô nữ minh tin điện ảnh nổi tiếng nhất Mỹ Quốc ấy!

Hoài Bảo cười.
- Vậy anh phải là Billy Joe đó nhé!

Cả hai lấy đàn ra vừa đàn vừa hát. Kèn thổi vang trong phòng, tiếng hát của Cát Lan hoà cùng Hoài Bảo. Cả hai muốn bỏ quên tất cả những cái buồn trong sự nô đùa ấy.
Đêm tối lại đến, Cát Lan định ra về thì Hoài Bảo thở ra, nói:
- Em về rồi, anh thật sự cô đơn trong bóng tối!

Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Nếu anh cần, em sẽ đợi cho anh ngủ rồi em ra về!

Hoài Bảo lắc đầu.
- Không cần phải như thế. Hay là em dẫn anh ra ngoài chơi vài tiếng, được không?

Cát Lan liền lắc đầu.
- Ồ, không được đâu! bác sĩ sẽ không cho đâu.

Hoài Bảo nài nỉ:
- Anh thật buồn lắm, nếu đêm nay không được ra ngoài cho thoải mái thì đầu óc anh sẽ rất căng thẳng!

Cát Lan lo lắng hỏi:
- Vậy anh muốn đi đâu?

Hoài Bảo bình thản nói:
- Muốn đến nhà em!

Cát Lan lắc đầu.
- Nhà của em nghèo lắm, không thích hợp cho anh đến để thoải maí tâm trí đâu.

Hoài Bảo yên lặng vài giây, rồi thở ra, nói:
- Nghèo nhưng ít ra em còn có căn nhà để ở, còn anh hiện nay một túp liều cũng không có thì sao lại dám chê ngôi nhà của em! trừ phi em không muốn mời anh đến nhà vì che anh nghèo!

Cát Lan thành thật.
- Em chưa hề nghĩ vậy! thôi được, nhưng anh hứa là không được cười ổ chuột của em nhé!

Hoài Bảo vui vẻ nói:
- Anh xin hứa!

- Vậy mau đứng lên đi, chúng ta cùng đi!

Cát Lan bước đến đứng cạnh bên Hoài Bảo. Chàng đưa tay, và Cát Lan rất tự nhiên nắm lấy tay chàng. Bỗng nàng sức nhớ và hết sức thẹn thùng. Nàng muốn rút tay lại nhưng đã muộn vì tay của Hoài Bảo giử chặt lấy tay nàng. Tim của nàng đập loạn xạ, và Hoài Bảo như biết được nên càng giử chặt tay nàng hơn.
Hoài Bảo ấm giọng nói:
- Chúng ta có thể đi được rồi! Hôm nay em là ánh sáng của cuộc đời anh đấy nhé.

Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Anh muốn đi đến nơi mà vẫn an toàn thì phải nghe theo mệnh lệnh của em đấy nhé.

Hoài Bảo đùa.
- Thì anh đã giao cuộc đời nầy của anh cho em tạm thời làm chủ rồi mà!

Nghe những lời nói đó, Cát Lan cảm động vô cùng. Nàng tự chủ siết chặt tay của Hoài Bảo và cả hai cùng bước ra khỏi cửa bệnh viện. Bên ngoài trời đã tối, Cát Lan dẫn bước chàng đi.
Đi được chừng 5 bước, Hoài Bảo hỏi:
- Chúng ta đang ở đâu thế?

Cát Lan bình thảng trả lời.
- Trước cửa bệnh viện. Chúng ta phải đi chừng 20 bước thì sẽ gặp một trạm xe bus đầu tiên và mình sẽ ở đó đợị..

Hoài Bảo liền ngắt ngang lời của Cát Lan.
- Sao lại không gọi taxi mà đi xe bus!

Cát Lan vui vẻ trả lời.
- Ði taxi thì hành trình của chúng ta sẽ bị thu ngắn thời gian, vã lại còn bị tốt tiền nữạ..anh không thấy như vầy là thoải mái hơn sao?

Hoài Bảo gật gù.
- Ðúng! thôi anh không thắc mắc nữạ..anh rất tin ở nơi em.

Cát Lan cười.
- Là anh nói đấy nhé. Em sẽ cho anh biết từng chi tiếc của chuyến du lịch nầy nhé! Đến trạm xe bus đầu tiên, và chúng ta sẽ xuống xe khi xe bus ghé vào trạm thứ 3. Sau đó chúng mình sẽ dùng xe điện đi đến nhà em.

Khi họ xuống xe bus thì Cát Lan vừa nắm tay dẫn Hoài Bảo vừa nói:
- Chúng ta hãy đếm xem là mấy bước nữa chúng ta sẽ đến trạm xe điện!

Hoài Bảo bắt đầu đếm to
- Một, hai, ba...mười...hai mươi

Cát Lan dẫn chàng xuống trạm xe điện. Nàng mua hai vé xe và cùng lên xe. Khi xe đến trạm thứ một thì Cát Lan lại lui hui dẫn chàng xuống xe. Hoài Bảo cứ đinh ninh rằng đã tới nhưng nàng bảo:
- Chúng ta phải quẹo traí và đi bộ thẳng một đoạn đường mới đến nhà em.

Hoài Bảo thắc mắc.
- Còn bao xa vậy?

Cát Lan lắc đầu.
- Em cũng không rành, vì ngày thường thì em dùng xe đạp, đạp về nhà. Em rất ít khi cốc bộ thế nầy!

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cát Lan mang chuyện thời bé thơ kể cho Hoài Bảo nghe. Nàng luôn cố gắng kể những chuyện vui cho tâm hồn chàng khuây khoả. Hoài Bảo thì lại kể những chuyện vui lẫn chuyện buồn trong đời chàng cho nàng hiểu. Cả hai như có một nổi niềm thông cảm cho nhau. Hoài Bảo bỗng dưng thấy lòng mình rung động trước một người con gái mà chàng chưa hề thấy mặt. Tuy không nhìn thấy được Cát Lan nhưng đối với chàng, nàng là một người con gái vô cùng tốt đẹp. Nếu ngay bây giờ chàng có lại tất cả tiền tài danh vọng như xưa thì chàng sẽ quì dưới chân nàng mà cầu hôn, xin được làm một người bạn đời và cùng nàng đi tìm hạnh phúc. Nhưng thật tiếc thay, hiện nay chàng chẳng còn lại gì với một hình thể vô dụng.

Hoài Bảo đang trong cơn suy mê, bỗng "ầm" một tiếng, Hoài Bảo đứng lại vì trán của chàng đã đụng vào một miếng ván nào đó.

Cát Lan vừa xoa xoa vần trán của chàng vừa vui cười nói:
- Xin lỗi nhé! em quên báo trước cho anh biết là có tấm bản treo nơi nầy. Ông ta chủ nhà nầy treo cái bản đó là cố ý để người ta đụng vào rồi bảo thời vận xấu, hãy vào nhà ông ta mà xem bối tướng.

Hoài Bảo bước đi.
- Chắc là vận mạng anh xấu thật rồi!

Cát Lan cười.
- Không đâu, anh đừng có tin ba cái điều boí toán đó! qua cái đau anh vừa chạm thì là khu nhà của em ở. Nhà em ở mãi tận trên cao!

Cát Lan nắm lấy tay Hoài Bảo dắt chàng bước lên nhất thang đầu. Hoài Bảo ngừng lại hỏi:
- Ở đây không dùng thang maí hả?

Cát Lan lắc đầu.
- Em đã nói chỗ em ở nghèo lắm, không có thang maí để dùng đâu.

- Vậy em ở lầu mấy?

- Bí mật, không thể cho anh biết! anh cứ hat' một bản nhạc "Tình trong Giấc Mộng", khi hát hết bản nhạc thì anh sẽ đứng trên từng lầu mà em ở đấy!

Hoài Bảo vui vẻ nói:
- Vậy anh bắt đầu hát đây, để xem lời em nói có đúng không!

Hoài Bảo bắt đầu hát. Giọng hát của chàng như lời ru ngọt ngào đưa Cát Lan vào mộng mị! hôm nay thật là ngày đầu tiên nàng bước lên những nất thang nầy mà không cảm thấy chút nào mệt mỏi. Tình yêu thật là một liều thuốt nhiệm màu, đã làm cho ta quên đi tất cả. Bỗng nàng giật mình, "Ta yêu Hoài Bảo tự bao giờ?" một câu hỏi không cần câu trả lời, nàng thật sự đã yêu Hoài Bảo và yêu say đắm nhưng chẳng dám nói ra.
Vừa dứt bản nhạc thì cả hai đã đứng trước cửa nhà nàng. Cát Lan mở cửa mời Hoài Bảo vào. Nàng không hề do dự khi diển tả cho chàng biết cái đơn sơ của nhà nàng. Cát Lan đê? Hoài Bảo ngồi vào ghế sa lông và nàng lặng lẽ vào trong phòng của nội, hôn lên vần trán của ông vào nói thật nhỏ:
- Nội ơi, con đã tìm được hoàng tử của lòng con rồi nội ơi.

Ông của nàng vẫn còn đang trong giấc ngủ thật say sưa. Cát Lan bước vội ra sau bếp và mang cho Hoài Bảo ly nước lã, nàng vui vẻ nói:
- Anh uống nước cho đở mệt đi!

Hoài Bảo đở ly nước trong tay nàng.
- Cám ơn em, nhưng anh thật sự không thấy mệt! ngồi đây, anh thật sự cảm thấy rất thoải maí!

Họ đã ngồi đó trò chuyện mãi đến khuya. Cát Lan đưa Hoài Bảo trở về bệnh viện. Sau khi chàng ngủ yên, nàng vội vã ra về. Cũng bước đi trên con đường ban nảy, và dưới ánh trăng mông lung, Cát Lan lại bỏ mình rơi vào một giấc mộng xuân tuyệt vời. Nàng rất mong có một ngày Hoài Bảo sẽ nói câu yêu thương với nàng. Giàu hay nghèo nàng không cần thiết, chỉ cần một câu nói " anh yêu em" của Hoài Bảo thì nàng sẽ trao cho chàng tất cả sự yêu thương và sẽ cùng chàng xây một mái ấm gia đình. Dẫu cho mắt của chàng sẽ không bao giờ có lại ánh sáng, Cát Lan vẫn mãi ở cạnh Hoài Bảo để yêu thương và lo lắng cho chàng.
- Anh Thái, anh còn dám đứng đây ngắm các cô y tá nữa sao? muốn gợi tình với họ hả?

Vừa nói Mai vừa nhéo vào cánh tay của Minh Thái một cái thật đau. Thái hoảng hồn.
- A..đau quá! đã có em rồi anh đâu dám gợi tình với ai nữa.

- nếu là thật sao mấy ngày nay anh cố tình tránh né em?

Minh Thái băn khoăn.
- Thì tại vì...cũng tại con nhỏ em gái của anh đó.

Mai nhìn Minh Thái dò xét.
- Bộ Lan không thích em sao?

Minh Thái lắc đầu.
- Không phải vậy! cũng tại nó vì tình mà không thương anh hai của nó.

Mai lắc đâu không hiểu.
- Anh có thể nói rõ một tí được không? theo em thấy thì Lan là một cô gái thật tốt bụng. Yêu âm thầm và cũng âm thầm hy sinh cho người mình yêu. Một mình lo lắng tất cả, vừa chạy đôn chạy đáo kiếm tiền thuốc men vừa phải tìm thời gian mà chăm sóc và trò chuyện với ổng.

Minh Thái cao hứng chọc ghẹo:
- Không phải tốt bụng mà là luỵ tình! các cô gái như chúng em đều sẽ bị người ta cám dổ. Chưa chắc khi nó sáng mắt rồi, nó sẽ trả ơn cho con Lan!

Mai nghiêm nghị nói.
- Sau nầy mà ông Tống sáng mắt rồi, ổng không thương lại Cát Lan thì em sẽ tìm đánh cho hắn một trận tơi bời cho hả dạ!

Minh Thái vui cười.
- Trời ơi! tôi yêu nhằm bà la sát rồi, chết đời con trai tôi rồi còn gì.

Mai lém lỉnh nói:
- Cho anh biết đó nha, em không có hiền mà để cho anh ăn hiếp đâu nhé. Tại sao vẫn chưa cho em biết, sao dám trốn em mấy ngày nay?

Minh Thái gật gù.
- Cô y tá của anh ơi! Anh biết rồi, mạng của anh bây giờ đang nằm trong tay của em đó mà. Anh không phải cố tình trốn em mà là trốn má của em!

Mai tròn mắt nhạc nhiên.
- Sao lại trốn má em?

- Hể thấy mặt anh là bả đòi tiền phòng của thằng Hoài Bảo. Nhìn thấy anh là bả ghét.

Mai mỉm cười.
- Tại các người không có bảo hiểm nên chúng tôi mới bắt nằm dưởng bệnh ngày nào phải trả tiền ngày đó, má em làm theo nguyên tắc chứ đâu có cố tình đòi nợ anh mãi.

- Trời! thằng bạn của con Lan nằm ở đây chứ đâu phải anh đâu. Còn em nữa, không giúp gì cho anh hết, nói với má em xóa dùm vài ngày cũng không xong.

Mai cằn nhằn.
- Ai nói với anh là không có? nhưng xóa nhiều quá người khác sẽ để ý rồi má và em bị đuổi việc làm sao?

Minh Thái nghiêm nghị với giọng kẻ cả:
- Khi nào bị đuổi thì anh sẽ nuôi má và em!

Mai nói ngay.
- Xí, anh nuôi anh còn chưa nổi nói gì đến nuôi người khác. Cho anh biết đó nha, má em không thích cho em qua lại với anh đâu.

Minh Thái nhíu mày.
- Tại sao?

- Tại vì anh còn tính trẻ con quá, không chịu lo làm ăn gì cả.

Minh Thái vui vẻ nói.
- Tại thời công việc làm ăn của anh chưa tới chứ bộ! cho em biết đấy nhé, bây giờ người ở đất ta chưa hiểu rành về bảo hiểm nhân thọ, khi hiểu rõ rồi thì bảo đãm với em họ sẽ xếp hàng đôi hàng dọc mà mua. Bây giờ cho anh cưới em đi, không thôi tới chừng đó anh không chịu cưới là em hối hận đó nha.

Mai nghiêm nghị nói.
- Má cắm em không được qua lại với anh! má đang tìm anh đó.

Minh Thái nghe vậy hoảng hồn.
- Hả? không cho em cặp kè vớia nh vậy bả tìm anh làm gì?

Mai nói tỉnh.
- Ðể giết anh chứ để làm gì!

Minh Thái càng hoảng lên.
- Tại sao?

Mai nhúng vai.
- Có gì đâu mà anh lo! tại vì em nói với má là em đã mang thai với anh rồi!

Minh Thái hét lớn.
- Hả? em nói đùa hay nói giởn! chỉ kiss có vài ba cái với em mà em bị mang bầu hả? kỳ nầy em hại anh thiệt rồi.

Mai nhỏ nhẹ nói:
- Anh đừng hét to như thế có được không? bộ anh muốn cho thiên hạ cười chê em hả?

Minh Thái nhỏ giọng.
- Làm sao mà em lại có thai được chứ!

Mai ôm bụng cười to.
- Anh sao mà khờ quá! nếu em nói thế má mới chịu cho em gặp anh!

Minh Thái nhăn mặt.
- Hết chuyện em mang ra hù bả hay sao mà lại đem cái chuyện nầy ra dọa bả!

Bà y tá trưởng ho. Lý trên tay cầm một cái cây gổ to đi nhanh về phía Minh Thái và Mai. Chàng nhìn thấy hoảng lên. Chàng định bỏ chạy thì Mai nắm lấy tay chàng giử lại.
- Anh phải ở đây ứng phó.

Minh Thái than thở.
- Kỳ nầy tôi chết chắc rồi!

Bà y tá trưởng bước đến chỉ vào mặt Thái, hỏi:
- Mai! phải thằng nầy không?

Mai nài nỉ.
- Má, anh Thái là người tốt mà má!

Bà Lý giận dữ.
- Là người tốt sao lại dám để con gái tao mang bầu! tao phải giết chết nó cho hả dạ!

Minh Thái bỗng cà lăm.
- Tôi..con...tụi con đâu có cố tình.

Bà Lý vẫn to tiếng.
- Tôi không cần biết. Mầy đã đụng vào người con gaí tao thì tao phải giết mày.

Mai nài nỉ.
- Má, ở đây là nhà thương, má đừng có to tiếng nữa.

Bà Lý đánh vào mông của Mai một cái thật đau, nói:
- Con gái gì mà ngu si quá. Dồ con gái hư, con gái mất nết!

Minh Thái nhìn thấy Bà Lý la rầy Mai, chàng dằn lòng không nổi, lớn tiếng hét.
- Dù cho bác có giết chết Mai đi nữa, chuyện cũng đã dị lở rồi, lúc đó bác sẽ hối hận! còn như giết chết con thì cháu ngoại của bác sẽ không có cha, nó sẽ hận bác suốt đời. Chuyện đã lở như thế nầy, bác chỉ có thể để cho cháu thành hôn với Mai mà thôi!

Bà Lý trố nhìn Thái một hồi cũng bật cười.
- Coi vậy mà mày cũng biết lo tròn bổn phận, không tránh né trách nhiệm của mình. Thôi được, ngày mai bảo cha mẹ mày đến nhà tôi mà cưới con Mai.

Minh Thái nghe vậy đâm hoảng sợ:
- Ngày maỉ phải cưới liền hả?

Bà Lý nắm chặt cây gổ, giận dữ nói.
- Bây giờ cậu định trốn trách nhiệm hay sao?

Minh Thái lắc đầu lia lịa.
- Không phải vậỵ..không phải vậỵ..xin bác để từ từ rồi chúng con sẽ tính! chỉ e rằng khi bác biết rõ hoàn cảnh gia đình con, bác sẽ không cho Mai lấy con đâu. Gia đình con chỉ còn lại có ông nội mà ông nội thì đã mất trí nhớ và đứa em gái, gia đình còn ghèo lắm, thằng em rể thì lại bệnh nằm trong nầy không tiền để trả. Con đang ráng làm để dùm dụm tiền lo giúp cho nó và còn lo cưới vợ, xin bác cho con chút thời gian...

Bà Lý nghe vậy, gật gù thông cảm.
- Thôi được! cậu ráng mà tính chuyện cưới hỏi con gái tôi. Còn chuyện của thằng em rể cậu thì để đó tôi lo giúp cho. Không nên phí tiền nữa mà phải dành dụm lo cho cái đám cưới.

Minh Thái mừng huýnh lên.
- hả? bác thật đồng ý hả? có nghiã là không cần phải trả tiền phòng, tiền thuốc men gì cả?

Bà Lý gật gù.
- Tôi đã nói cậu để đó tôi lo giúp cho. Thương con gái tôi thì phải ráng lo cho nó, còn cậu mà ăn hiếp nó thì cậu sẽ chết dưới tay tôi!

Noí xong bà Lý bỏ đi. Minh Thái cứ ngở là mình đang nằm mộng. Chàng ôm Mai vào lòng, hôn lên môi nàng thật tình tứ và bế nàng lên quay một vòng. Chàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Khi buông nàng ra, Minh Thái vui vẻ nói:
- Không ngờ em dám gạt má để được gần anh! Mai, em thật tốt với anh quá! anh sẽ không bao giờ phụ bạc em đâu!

Mai vui vẻ nói:
- Anh mà dám bỏ em thì anh không những chết dưới tay má em mà còn phải chết dưới tay em nữa đó.

Minh Thái lắc đầu lia lịa.
- Không dám! không dám đâu!

Mai mỉm cười nhìn Thái. Nàng nắm lấy tay chàng vừa bước đi vừa nói.
- Thôi, bây giờ chuyện của chúng ta coi như là xong. Chúng ta phải đi tìm em gái của anh. Em vừa nghe bác sĩ nói nội trong tuần nầy sẽ giải phẩu đôi mắt của ông Tống. Họ cần bàn thảo về vấn đề tiền bạc. Má của em đã hứa giúp cho nhà anh thì má sẽ làm được! chúng ta nên đi cho Lan hay để nàng mừng. Đê? Lan yên tâm mà lo chăm sóc cho ông Tống.

Minh Thái vui cười đi theo Mai. Chàng cảm thấy trên thế gian nầy có lẽ chàng là người đang vui thú nhất.

Cát Lan đang ngồi trong phòng trò chuyện với Hoài Bảo. Nàng cắt những trái cam, những traí bom đưa tận tay chàng. Hoài Bảo rất cảm động vì Cát Lan quá tận tâm lo lắng cho chàng. Lan vui vẻ nói:
- Nè anh, ăn cam đi anh!

Hoài Bảo liền chụp tay của Lan. Chàng nắm thật chặt bàn tay của Cát Lan vào tay của chàng, ấm giọng nói:
- Hướng Dương, em thật tốt với anh quá. Anh mang ơn em rất nhiều!

Gương mặt của Cát Lan đỏ bừng. Nàng e thẹn nói:
- Anh đừng nói thế! em đâu tính ơn nghiã với anh.

Hoài Bảo đưa tay của Cát Lan lên môi, hôn lên tay nàng, ôn tồn nói:
- Anh biết ngay lúc nầy anh không nên tỏ tình cảm với em, vì anh chẳng còn lại gì! tiền, tài, địa vị, và lại là kẻ tàn tật đuôi mù...anh không xứng đáng gì với em nhưng nếu anh không nói thật lòng mình thì anh sợ sẽ không có cơ hội nói với em những lời chân thật nhất đời anh!

Cát Lan ngước mặt lên nhìn Hoài Bảọ nàng e dè hỏi:
- Anh muốn nói gì?

- Anh rất sợ mất đi em! anh không thể nào sống thiếu em Hướng Dương ơi! Em thật là một người con gái tốt đẹp, em thật tuyệt vời! không có ai trên đời so sánh nổi với em!

Cát Lan nghe những lời đó, nàng thẹn thùng nói:
- Anh đừng nên khen em như thế, em không tốt như thế đâu! sau nầy anh nhìn thấy em rồi, anh sẽ không nghĩ thế đâu.

Hoài Bảo vẫn nắm lấy tay Cát Lan. Chàng nghiêm chỉnh ấm giọng nói:
- Hướng Dương, em là một cô gái hoàn toàn tốt đẹp trong lòng anh!

Cát Lan nghe thế vui mừng lẫn lộn. Nàng nhìn Hoài Bảo tha thiết. Đôi mắt mở to sung sướng với niềm hạnh phúc. Hai tay của nàng đã nằm trọn trong đôi bàn tay của Hoài Bảo, tâm trí nàng hoang mang. Nàng không nói thêm gì chỉ âm thầm mơ ước.

o0o

Cát Lan đứng bên ngoài nhìn vào phòng của ông Tống Lục mà thương hại cho hai cha con của họ. Hoài Bảo ngồi cạnh bên nắm tay cha của chàng. Tuy ông già vẫn nằm đó bất tỉnh, nhưng Hoài Bảo hàng ngày vẫn bỏ ra vài tiếng đồng hồ để đến cạnh bên trò chuyện với cha của chàng. Cát Lan đau lòng, lặng lẽ bỏ ra ngoài.

Hoài Bảo giử chặt lấy tay cha, gụt đầu đau khổ.
- Trời ơi! sao không cho tôi chết thay cha của mình. Tại sao lại để cho tôi còn sống đây mà cha tôi lại phải nằm đây mà bất tỉnh! Ba ơi, con đã hại ba rồi! tại con tất cả.

Hoài Bảo giống như một kẻ chết đuối đang cố bám víu vào thanh gỗ mộc để lấy lại hơi thở. Chàng tâm sự với cha một cách đau khổ:
- Ba, hãy trở về với con! con chỉ là một kẻ lão luyện trong thương thường, còn với tình trường, với gia đình, con như một người binh nhì mới nhập chiến! ba, chúng con rất cần có ba!

- Anh Bảo!

Hoài Bảo nghe tiếng gọi, ngẩn đầu lên hỏi:
- Ai đó?

- Tôi đây! Nhâm...

Hoài Bảo nghe đến tên Nhâm, chàng nổi cáu.
- Mày đi khỏi nơi nầy cho tao! Tao không có người bạn bất nhân bất nghĩa như mày!

Nhâm với vẽ bình tỉnh nói:
- Anh nên bớt nóng giận! chúng ta nên tìm một nơi nào đó để nói chuyện cho rõ ràng! anh đừng giận quá rồi mất khôn, anh Bảo ạ!

Hoài Bảo thở dài.
- Anh còn muốn gì ở tôi? tôi và anh chẳng còn gì để nói! tốt hơn anh nên rời khỏi nơi đây!

Nhâm nói, giọng rất ôn tồn:
- Chúng tôi đều là những người bị em của anh lợi dụng! Nếu như tôi không làm theo lời của hắn thì kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại! tôi chưa hề phải bội anh! hãy cho tôi chút thời gian nói rõ mọi chuyện!

Hoài Bảo đứng yên lặng suy nghĩ một lúc lâu. Chàng chẳng phải là một kẻ ngu si mà để cho Nhâm gạt gẩm. Hoài Bảo có rất nhiều người bạn trên thưong trường, nhưng bạn như thế thì đâu phải là bạn! họ chỉ thích mình và kính nể mình chỉ vì đồng tiền mà thôi. Từ ngày Hoài Bảo nằm nhà thương cho đến hôm nay, đâu có một người bạn trong nghành buôn bán đến viếng thăm chàng! Nếu Nhâm là kẻ thù thì chàng nên giả vờ tin tưởng để tìm cách đối phó, còn như Nhâm thật là một ngươ`i bạn có thâm tình, thì chàng không nên để mất bạn! Rất có thể Nhâm sẽ là một vị cứu tinh cho chàng.
Hoài Bảo gật gù.
- Ðược! xem như tôi tin anh lần nữa! chúng ta nên ra ngoài nói chuyện để ba tôi được nằm yên tỉnh nơi đây!

Cả hai bước ra sân bệnh viện. Khu vườn cũng khá rộng, họ ngồi trên bục ghế ngoài trò chuyện. Nhâm nhìn Hoài Bảo, hỏi:
- Ðôi mắt của anh lúc nầy thế nào rồi?

Bảo trả lời ngắn gọn:
- Chẳng sao cả, vài hôm nữa tôi sẽ được sáng mắt! sao, anh nói gì thì cứ việc nói!

Nhâm nhẹ nhàng kể rõ mọi chuyện:
- Khẩu phần công ty, tuy ba anh có 50% và anh vẫn còn 30%, nhưng vì anh còn đang dưởng bệnh, ba anh nằm bất tỉnh, không thể nào làm việc cho công ty nên nó đã thay ba anh và anh nắm quyê`n tất cả! Lần đầu tiên tôi đến thăm anh, thật sự vì nghe theo lệnh của nó! Nó đã bày tôi phải dùng tình cảm mà doạ xét xem anh còn bao nhiêu tiền ở nước ngoài! nhưng nếu tôi không làm vậy thì tôi không thể nào đến thăm anh mà không bị mất đi chén cơm cho gia đình tôi! nó muốn tôi dùng tình cảm để gạt lừa anh vì bọn họ biết rằng có rất nhiều khẩu phần của anh ở ngân hàng của Anh Quốc mà họ không thể nào đụng đến được! Tôi xin thê` với anh là khi về đến công ty, tôi chẳng kể rõ cho thằng Nam biết những chi tiếc của chúng ta! tôi chỉ nói sơ là anh đã nhờ tôi nếu được, chuyển dùm số tiền ở ngân hàng Anh Quốc về nước cho anh, để anh trị bệnh! Nó có hỏi tôi là bao nhiêu thì tôi có trả lời là vài triệu! Nó đã tin tưởng tôi và bảo tôi khi anh chuyển tiền về nước thì tôi phải bằng mọi cách chuyển ngay số tiền đó vào ngân khẩu của nó! Tôi đã gật đầu hứa đại, nhưng tôi đã không làm theo lời củ nó!
Nhâm ngưng một lát, thở ra rồi tiếp:
- Nó tuy nắm quyền hành trong công ty nhưng chẳng chút nào thông minh! bọn làm dưới tay của nó bên ngoài thì vâng vâng dạ dạ, nhưng chúng đã ăn bòn ăn lén, chẳng nể nang gì nó! tất cả người làm đang chờ anh bình phục để trở về điều chỉnh lại công ty! Tối qua tôi đã mở một hội hợp với họ! tất cả mọi người điều đồng ý, nếu anh trở về thì họ sẽ theo anh làm việc! Công ty bây giờ đang trên đường đi xuống vì thằng Nam chỉ biết lo ăn chơi chứ về việc buôn bán chẳng có chút gì thông minh! Tôi đã âm thầm mang chử ký của anh gởi qua cho người bạn ở Anh Quốc, chuyển hết số tiền đó về nước, số tiề nầy đang nằm tại ngân hàng Đại Nam!

Nhâm móc trong túi ra vài tờ giấy, tiép tục nói:
- đây là tất cả giấy tờ chứng minh rằng 15 tỷ bạc vẫn còn là của anh! Tôi đã bàn sơ với ngươ`i phụ trách về thương mãi, ông ta nói khi nào anh bình phục trở ra ngoài nầy, ông ta sẳng lòng giúp anh! ông ta quen biết rất nhiều người, nếu ổng giúp cho anh thì tôi tin chắc là anh sẽ thành công! Anh hãy cất giử những giấy tờ nầy, anh cần rút tiền ra khi nào cũng được, chỉ cần anh gọi đến và đưa họ số mật mả 947CT3 và nói cho họ biết anh cần bao nhiêu thì ngân hàng sẽ có người mang đến tận tay trao cho anh! Chiều hôm qua tôi đã nói chuyện với bác sĩ về đôi mắt của anh! Thứ sáu nầy anh sẽ được đưa vào phòng giải phẩu, tôi đã nói bất cứ giá nào cũng phải cứu lại đôi mắt cho anh! không cần lo về vấn đề tiền bạc, chỉ cần một ông bác sĩ giỏi, chữa lành đôi mắt của anh thì có tốn bao nhiêu, chúng ta cũng đủ cách để trả! Tôi tin là mắt anh rồi sẽ sáng lại!

Hoài Bảo ngồi yên lặng. Chàng cứ ngở mình đang nằm mộng chứ đây chẳng phải là sự thật! trên đời nâ`y thật sự vẫn còn người tốt, không phải ai cũng xấu xa như chàng đã nghĩ! Lòng chàng cảm kích vô cùng! Bao nhiêu năm làm việc chiếu theo tình theo nghĩa, bây giờ chàng mới thấy rõ "làm ơn thì được phước, ở hiền gặp lành!"
Mắt chàng đỏ, giọng ấm áp nói:
- Tôi thật không biết nói lời nào cho phải, không biết cam ơn anh như thế nào mới đúng! tôi đã nghi oan cho anh, tôi thật ái nái trong lòng vô cùng! Thật ra thì hiện nay tôi chẳng quan trọng lắm chuyện của cải và tiền bạc! Tôi đã thấy rất rõ ràng, con người khi có quá nhiều tiền thì họ sẽ xem tình nghĩa chẳng ra chi! Họ xem trọng tôi chỉ vì đồng tiền, khi dể tôi cũng chỉ vì đồng tiền! Trong lúc tôi mất đi tất cả thì trời lại ban tặng cho tôi một tình yêu cao đẹp! Tôi đang rất hạnh phúc vì tôi đã tìm cho mình cái quí nhất trong cuộc sống rồi, dù có nghèo khổ đến đâu, tôi có tình yêu trong tay thì tôi nhất định sẽ có nghị lức tiếng thân!

Nhâm vội lắc đầu.
- Anh đừng nói thế! vì tôi chỉ có thể giúp anh bấy nhiêu thôi! bao nhiêu năm nay, anh lúc nào cũng giúp đở cho tôi và gia đình của tôi, giờ có cơ hội giúp lại cho anh, tôi rất hân hạnh! Tôi biết được là Nam có đến sỉ vả anh một lần, tôi thấy nó có vẽ tình nghi là tôi phản bội nên không dám đến gặp anh liền để phân giải trắng đen! lúc nầy nó đã không phòng ngừa gì cả nên tôi mới dám vào đây báo rõ tất cả cho anh hay! Anh nên cố gắng chữa cho đôi mắt lành lạng lại để rồi còn giúp sức cho ba của anh! cơ nghiệp của ba anh, ông ta đã cực khổ lắm mới tạo dựng được như thế nầy, anh đừng để cho thằng em anh phá hoại! Nếu anh làm ngơ thì khi ba anh tỉnh lại, anh ăn nói thế nào với ba của anh?

Hoài Bảo như người tỉnh mộng, chàng cãm thấy yêu lại cuộc sống! chàng cứ ngỡ mình đã mất hết tất cả, nhưng hôm nay chợt nhiên tất cả lại trở về và chàng và có cả một tình yêu chân thật của Hướng Dương! Hạnh phúc chợt nhiên đã đến với chàng!
Hoài Bảo gật gù.
- Tôi nhất định phải chữa lành đôi mắt! bên ngoài còn rất nhiều chuyện cần đến tôi! Cơ nghiệp của ba tôi cần người cứu vản, và tôi sẽ có cơ hội đền bù lại cho Hướng Dương!

Nhâm ngạc nhiên hỏi:
- Hướng Dương? là ai vậy?

Cát Lan khi trở về phòng ông Tống Lục để đưa Hoài Bảo trở về phòng riêng, nhìn không thấy Hoài Bảo, nàng rối lên! nhưng khi cô y tá cho biết Hoài Bảo đã cùng một người đi ra khu vườn của bệnh viện trò chuyện! Nàng lang thang đi tìm và cuối cùng, nàng đã nhìn thấy chàng đang ngồi trò chuyện với một người đàn ông lạ mặt! Nàng đi đến gần, định ra mặt bảo Hoài Bảo nên trở về phòng, nhưng suy nghĩ một lúc, nàng lại không dám cho bạn của Hoài Bảo trông thấy mặt của nàng. Cát Lan đã núp vào một bên lắng nghe! Nàng rất vui mừng cho Hoài Bảo, cuối cùng chàng đã được đền bù, chàng đã được trở lại với cuộc sống như xưa! Khi Cát Lan nghe Hoài Bảo nhắc đến tên "Hướng Dương" nàng nín thở chờ đợi!

Hoài Bảo nghe Nhâm nhắc lại cái tên dễ thương ấy, lòng chàng ấm lại. Hoài Bảo ấm giọng nói:
- Cô ấy là một cô y tá tốt bụng! cô ta đã bỏ công bỏ tiền ra lo cho tôi trong lúc tôi gặp nạn! Là người mà tôi yêu tha thiết! Sau nầy sáng mắt lại, tôi nhất định sẽ bày tỏ lòng mình, tôi sẽ lo chuyện công ty xong, sẽ xin cưới nàng một cách đàng hoàn! nhưng không biết là nàng sẽ đồng ý không! vì tôi biết đối với nàng chỉ có tình yêu là quan trọng, tiền bạc chẳng cần thiết! Tôi yêu nàng là yêu cái trong trắng thật thà, hiền lành như thế đó!

Cát Lan nghe thế lòng bỗng nhiên thấy ấm lại! Nàng thật vui sướng với hạnh phúc! Nếu lúc đó không có ông bạn ngồi kế bên Hoài Bảo, nàng đã nhào vào lòng của Hoài Bảo mà nói: "em bằng lòng, em bằng lòng làm vợ của anh! dù anh là một người nghèo khổ hay anh là một nhà vua tỷ phú, em vẫn sẳn sàng ở cạnh anh suốt kiếp, trọn đời, vì chỉ có anh là người có thể mang đến giấc mộng cho em!"

Nhâm vui vẻ nói:
- Tôi mừng cho anh! cuối cùng rồi anh cũng đã tìm ra một niềm hạnh phúc thật sự! à, còn cô bé Cát Cát... gì đó của anh thì sao?

Hoài Bảo nhíu mày suy nghĩ:
- Cát Cát... nào mà lại là của tôi?

Nhâm nhìn Hoài Bảo mĩm cười:
- Có một thời gian anh bảo với tôi là có cô bé Cát... Cát gì đó, cô bé hà tiện lời nói với anh nhưng đã làm lòng anh thắc mắc về tình cãm giữa anh và Lâm Nhi! còn nhớ không ông bạn?

Hoài Bảo bỗng như nhớ lại điều gì, nói:
- À, cô bé Tiểu Cát ấy mà! cô ta không sánh nổi với Hướng Dương của tôi đâu. Tiểu Cát chỉ là một cô bé nhà nghèo, theo làm công cho Lâm Nhi mà thôi. Hướng Dương là một cô y tá hiền lành, trong sáng, cao thượng, dễ thương, không ai có thể so sánh với nàng đâu. Tiểu Cát làm sao bì với Hướng Dương.

Nhâm đứng dậy vui cười lắc đầu:
- Nếu cô Hướng Dương đó cao đẹp như anh vừa nói thì thật sự là anh rát mai mắn rồi. Thôi, tôi xin phép phải về, vì tôi còn có rất nhiều chuyện để lo liệu cho xong.

Hoài Bảo cũng đứng lên.
- Cám ơn anh thật nhiều, anh bây giờ như cánh tay phải của tôi rồi. Mọi việc đợi tôi lành đôi mắt rồi bàn tính sau.

Nhâm dắt Hoài Bảo trở lại căn phòng.

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: January 12, 2005
This story has been read (Since January 12, 2005):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)