Cát Lan ngồi xuống dựa người vào thân cây. Nàng cắn chặt môi, những câu nói của Hoài Bảo về "Tiểu Cát" làm nàng ngây người ra không thể ngờ rằng trong mắt của Hoài Bảo "Tiểu Cát" chỉ là "một cô bé nhà ghèo, theo làm công cho Lâm Nhi mà thôi."
Nước mắt chảy quanh má, giọng yếu ớt, tự nói với mình:
- Trời ơi! nếu chàng biết được Tiểu Cát là Hướng Dương, Hướng Dương là Tiểu Cát thì chàng nhất định sẽ thất vọng vô cùng! không, tôi không thể nào cho chàng biết được Hướng Dương, một người mà chàng nghĩ là hiền lành, trong sáng, cao thượng, dễ thương, thì lại là một cô bé nhà nghèo, làm công cho Lâm Nhi.
Cát Lan ngồi đấy rất lâu, suy nghĩ vẫn vơ rồi nàng đứng lên, thẩn thờ bước đi. Bước đến trước phòng của Hoài Bảo, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, Hoài Bảo biết ngay đó là Hướng Dương của chàng vui vẻ nói:
- Hướng Dương, đến đây em! anh đang trông chờ em đến. anh có hai chuyện mừng muốn kể cho em nghe.
Cát Lan đi đến cạnh Hoài Bảo, nói:
- Chuyện gì thế anh?
Hoài Bảo nắm tay Cát Lan tươi cười:
- Anh tin rằng sau khi em biết rồi, em sẽ rất vui mừng cho anh!
Cát Lan nhỏ nhẹ nói:
- Mà là chuyện gì, anh nói đi!
- Bác sĩ vừa cho anh biết, sáng ngày mai sẽ giẩu phẩu đôi mắt cho anh! và nếu tất cả được suông sẽ thì trong vòng hai tuần sẽ tháo băng cho anh! ông ta cho biết là 95% anh sẽ thành công!
Cát Lan niềm nở nói:
- Em rất vui mừng cho anh...
Hoài Bảo vui vẻ cắt ngang lời nàng.
- Còn thêm một tin nữa! em còn nhớ thằng bạn tên Nhâm của anh không? anh đã nghĩ nó phản bội anh, nhưng không ngờ nó đã đứng về phía anh! đợi khi đôi mắt anh lành lại rồi, anh sẽ lấy lại tất cả những gì cũa anh. Anh vẫn còn tiền trong ngân khẩu để lo liệu tất cả.
Cát Lan nhẹ nhàng nói:
- Em mừng cho anh! thôi, anh hãy nằm nghỉ cho khỏe đi, sáng ngày mai anh còn phải chuẩn bị cho việc giải phẩu đó anh ạ! bây giờ em còn phải trở về với công việc.
Hoài Bảo vui quá độ nên không nghe được giọng nói u buồn của Cát Lan. Nàng thật sự rất vui mừng cho Hoài Bảo, chàng là một người tốt thì phải gặp điều tốt chứ, nhưng sao lòng nàng cứ mơ ước rằng chàng sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây, đừng bao giờ trị lành đôi mắt. Những ý nghĩ ấy đã làm cho nàng khinh rẻ bản thân mình. Tại sao nàng lại là một con người ích kỷ như thế, nàng phải vui cho những sự tốt đẹp đang đi đến với Hoài Bảo chứ!
Hoài Bảo nằm xuống giường, tay vẫn nắm chặt bàn tay của Cát Lan, vui vẻ nói:
- Ngày mai em sẽ đến với anh phải không? có em thì chuyện gì anh cũng có thể yên tâm!
Cát Lan, rút tay lại, gật đầu.
- Vâng, sáng mai em sẽ đến! anh nghỉ sớm đi nhé!
Hoài Bảo, giọng thật ấm nói:
- Hướng Dương, em có biết là em dễ thương và tuyệt vời lắm không? em biến mơ ước của anh thành sự thật!
Cát Lan dịu dàng nói:
- Ðừng cứ mãi khen em, anh nằm nghỉ đi nhé.
Cát Lan nhẹ nhàng bước ra ngoài. Giấc mơ nào rồi cũng phải tàn, con người rồi cũng sẽ tỉnh giấc. Làm sao ai giữ hoài giữ mãi được một giấc mơ? "Hoài Bảo ơi, em thật không biết một khi anh nhìn thấy được cái cô Hướng Dương hoàn toàn tốt đẹp của anh lại là cô bé Tiểu Cát nghèo nàn, thì anh sẽ nghĩ gì, tính gì? anh có còn thương em không? có còn muốn cưới em không? hay là anh sẽ chê em quê mùa nghèo nàn, không xứng với anh? em thật sự không dám nghĩ đến ngày đó!" Cát Lan thẩn thờ đau khổ.
Chỉ còn hai tuần lễ nữa là Hoài Bảo sẽ trở lại một Hoài Bảo của ngày xưa, như vậy thì Cát Lan chỉ còn được sống trong mộng với người mình yêu hai tuần nữa mà thôi. "Phải," Cát Lan thì thầm "chỉ là một giấc mơ thì mình phải cùng chàng vui vẻ, hạnh phúc, để khi tỉnh mộng rồi...mình sẽ được giử mãi giấc mơ đẹp ấy trong hồn!"
- Bác sĩ, có thể chờ thêm lát nữa không?
Hoài Bảo nài nỉ. Chàng không muốn vào phòng mổ trước khi gặp được Cát Lan. Nàng nói rằng nàng sẽ đến, nhưng đã chín giờ rồi mà nàng vẫn chưa đến. Hoài Bảo đợi chờ trong bi thương.
Ông bác sĩ già cằn nhằn.
- Nếu cậu muốn mọi chuyện hoàn thành tốt đẹp thì không nênhoản lại thời gian của chúng tôi. Chúng tôi cần phải đưa cậu vào phòng kính rồi còn phải chích thuốc mê cho cậu nữa...
Hoài Bảo bực bội cắt ngang lời của bác sĩ.
- Tôi không cần biết, nếu không có Hướng Dương tôi chẳng đi đâu cả! không giải phẩu hôm nay thì để ngay mai vậy!
Bác sĩ lắc đầu.
- Chúng tôi còn không biết là bao nhiêu bệnh nhân đang cần chữa trị, ông đừng nên tiêu phí thời gian của chúng tôi như vầy!
Hoài Bảo bực bội nói to:
- Vậy thì tôi chẳng cần các người chữa cho tôi!
Cát Lan bước vào phòng, nàng thở một hơi dài vì quá mêt. Hoài Bảo biết đó chính là Hướng Dương của chàng, lòng mừng rở.
- Anh cứ tưởng là em không đến!
Cát Lan đến cạnh bên Hoài Bảo, giọng nhỏ nhẹ nói:
- Xin lỗi anh, hôm nay xãy ra một vụ đụng xe, đường phố bị kẹt xe thật là lâu lắm! em cứ nghĩ rằng đi taxi sẽ lẹ hơn nhưng ai dè lại đến trể như thế nầy!
Hoài Bảo vui vẻ lắc đầu:
- Không sao đâu! em đến là anh an dạ rồi!
Cát Lan nắm lấy tay của Hoài Bảo, dịu dàng nói:
- Anh đừng lo sợ nhé! em tin rằng việc giải phẩu sẽ thành công...còn anh, anh tin không?
Hoài Bảo nắm chặt tay của Cát Lan, ấm giọng nói:
- Vì muốn nhìn thấy được em, anh tin là anh sẽ sáng mắt!
ông bác sĩ đứng cạnh bên vui vẻ nói:
- Như vậy thì chúng tôi có thể tiếng hành rồi chứ?
Hoài Bảo ôn tồn nói:
- Xin lỗi bác sĩ vì ban nải tôi đã hơi nóng tính. Bây giờ tôi đã đầy đủ tinh thần rồi. Hướng Dương, em sẽ đợi anh chứ?
Cát Lan gật đầu:
- Vâng, em sẽ ở ngoài đợi anh, dù bao lâu em vẫn đợi, sẽ đợi đến khi nào anh tỉnh lại mới thôi!
Hoài Bảo xiết chặt tay của Cát Lan hơn, chàng vô cùng cãm động.
- Em quả thật là một cô gái đáng yêu vô cùng! cám ơn em...có em bên ngoài đợi anh, chuyện gì anh cũng có thể vượt qua!
Bác sĩ lại lên tiếng.
- Y tá Trang, hãy đẩy ông Tống vào phòng giải phẩu.
Cát Lan nhìn theo Hoài Bảo, nàng â, thầm cầu nguyện cho chàng sẽ được bình yên. Hy vọng cuộc giải phẩu chẳng gì trắc trở. Ngồi bên ngoài, nàng cứ mãi hô`i hộp. Tuy bác sĩ đã nói 95% sẽ thành công, nhưng còn 5% kia thì sao? Cát Lan thì thầm "Hoài Bảo ơi, anh đừng chết nha...em không muốn mất anh, Hoài Bảo ơi!"
- Cát Lan, thằng Bảo sao rồi?
Cát Lan hoảng hồn nhìn lên. Thái đang đứng trước mặt với vẽ lo âu. Nàng cằn nhằn.
- Tại sao mãi đến bây giờ anh mới đến!
Minh Thái vui vẻ nói:
- Trời bồ của mày chứ phải của tao đâu mà đến sớm! à, mày có tính toán gì chưa, khi nó sáng mắt rồi mày định liệu thế nào?
Cát Lan nhíu mày suy nghĩ. Nàng đã không dám nghĩ đến ngày Hoài Bảo nhìn thấy trở lại. Nàng cũng không biết phải tính như thế nào nữa. Nước mắt lưng tròng, nàng thỏ thẻ:
- Em cũng không biết nữa, bây giờ em chỉ mong cho cuộc giải phẩu được thành công, chuyện sau nầy thì để sau nầy mà lo!à, chuyện anh và chị Mai thế nào rồi?
Nàng muốn hỏi để trong lòng bớt đi sự lo lắng về Hoài Bảo. Minh Thái vui cười nói:
- Hôm nay tao định tìm chổ để cầu hôn với nàng!
Cát Lan lém lỉnh hỏi:
- Anh định cầu hôn ở nơi nào? một nơi tình tứ lãng mạn hay tại một nhà hàng sang trọn?
- Làm sao tao biết được! hứng lúc nào thì cầu lúc đó!
Cát Lan trợn mắt.
- Trời! anh cầu hôn chứ nào phải cầu hồn đâu mà hứng lúc nào cầu lúc đó!
Minh Thái lắc đầu.
- Mày chẳng có chút gì hiểu biết về tình yêu cả! đâu cần phải sang trọn hay chổ tình tứ...đến những chổ đó chưa chắc gì họ sẽ nói "yes"! yên tâm đi, trước sau gì mày cũng sẽ có một chị dâu mà.
Cát Lan lắc đầu không nói. Minh Thái nhìn ánh mắt u buô`n của Cát Lan, chàng vô cùng cãm động.
- Tao nghĩ thằng Bảo sẽ không sao đâu! còn mày, hình như mày đã yêu nó thật sự rồi phải không? mày đã chuẩn bị tinh thần chưa? nếu nó biết được mày là "Tiểu Cát" thì sao?
Cát Lan vội lắc đầu.
- Không thể được! em không thể để ảnh biết em là Tiểu Cát!
- Vậy mày tính thế nào?
Cát Lan bực bội nói:
- Anh hỏi để làm gì! anh giúp cho người ta, giờ anh định đòi công à?
Minh Thái tỏ vẽ không bằng lòng về những câu trả lờo của Cát Lan, chàng tức giận nói:
- Ban đầu thì tao còn nghĩ như thế, nhưng khi biết mày yêu nó thật sự rồi thì tao chả cần gì ở nó! tao chỉ muốn nó thật dạ yêu thương lại em của tao mà thôi! mày đừng luôn cho rằng tao là một kẻ tham lam vô đạo đức!
Cát Lan biết mình đã lỡ lời, vội vàng phân trần.
- Anh hai, xin lỗi nha! tại lòng em vừa lo lắng cho anh Bảo vừa bối rối chuyện lòng của em... em không bao giờ có ý nghĩ rằng anh là một người vô lương tâm đâu! Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ có cách làm cho Hoài Bảo không bao giờ biết được em là Hướng Dương!
Minh Thái lắc đầu không hiểu.
- Tao thật sự không thể nào hiểu nổi! mày làm cách nào mà nó sẽ không biết mày là con bé Tiểu Cát đã có lần làm việc cho con nhỏ Lâm Nhi? nhưng tại sao lại không muốn cho nó biết? Mầy đã chăm sóc cho nó quá nhiều, nó cần phải trả ơn lại cho mày chứ!
Cát Lan buồn bả lắc đầu:
- Anh không hiểu đâu! em chưa hề nghĩ đến chuyện muốn ảnh sẽ đền ơn cho em! còn về việc em không muốn ảnh biết em chính là Tiểu Cát là vì em không muốn đánh mất đi một hình ảnh đẹp về Hướng Dương trong lòng ảnh!Thôi mình đừng nói chuyện nầy nữa nhé!
Minh Thái tức giận nói:
- Không được! Hướng Dương là mày, mày là Hướng Dương! có gì đâu mà không đẹp? ngày xưa hắn đã từng chê mày à? Nếu nó là một người tài thì chắc chắn nó sẽ yêu thích mày ngay! Mầy có chổ nào đáng chê đâu?
Cát Lan đau khổ nói:
- Anh ấy chưa bao giờ chê em, nhưng chính em tự thấy rằng mình không xứng với ảnh!
Minh Thái cười to.
- Tao thấy nó mới là người không xứng với mày! khi mọi chuyện yên ổn rồi, mày không cho nó biết, tao cũng sẽ nói ra tất cả!
Cát Lan đưa mắt van xin nhìn Minh Thái.
- Anh hai, nếu thương em thì xin anh đừng chen vào chuyện tình cãm nầy của em! để cho em tự quyết định được không? xin anh hứa không được tiếc lộ cho ảnh biết em thật sự là ai! nếu không em sẽ tủi nhục mà chết đó anh à!
Nhìn nét mặt đau khổ của Cát Lan, chàng lắc đầu.
- Tao thật không hiểu! thôi được, mày tính sau cũng được! tao cũng chẳng đòi nợ nó đâu! nhưng nếu cuộc giải phẩu không thành, mày tính sao nếu nó trọn đời không nhìn thấy?
Cát Lan trả lời thành thật.
- Thì em sẽ ở mãi bên anh ấy! sẽ trọn đời giúp ảnh tìm lại hạnh phúc, sẽ giúp ảnh hoà mình với nếp sống mới! Nhưng em tin chắc là ảnh sẽ được có lại ánh sáng!
Vừa lúc đó, bác sĩ từ trong phòng giải phẩu bước ra. Kế tiếp là Hoài Bảo đã được và người phụ tá đẩy ra. Chàng nằm đó bất động, mắt nhắm nhiền. Cát Lan liền nhìn nét mặt mệt mõi của bác sĩ, nàng kinh hoàng vội vàng đến cạnh bên bác sĩ hỏi:
- Ảnh có sao không bác sĩ?
Bác sĩ vui vẻ lắc đầu:
- Không sao cả! cuộc giải phẩu đã thành công. Trong vòng 24 thiếng đồng hồ nếu anh ta không lên cơn sốt thì mọi chuyện tốt đẹp! nhưng phải đợi đến cả tuần mới có thể tháo băng!
Cát Lan thở phào nhẹ nhỏm.
- Tôi có thể vào phòng của ảnh được không?
Bác sĩ nhìn Cát Lan khá lâu. Ông chậm rải nói:
- Tôi không biết cô có quan hệ gì với ông Tống, nhưng tôi thấy được ông ta rất quan trọng về sự hiện diện của cô! cô có thể vào với ông ta, có thể cô sẽ làm thuyên giãm đi sự hiễm cho ông ấy!
Cát Lan vội gật đầu.
- Cám ơn bác sĩ.
Minh Thái cùng Cát Lan bước đến phòng của Hoài Bảo. Minh Thái vỗ vai em.
- Mày vào với nó đi! tao về với nội, cho ổng biết là đêm nay mày không thể về nhà, để ổng đừng lo!
Cát Lan gật đầu. Nàng không nói lời nào, nhẹ nhàng bước vào phòng riêng của Hoài Bảo. Minh Thái nhìn ánh mắt cám ơn của Cát Lan, lòng chàng cãm thấy thương đứa em gái của mình vô cùng. Không ngờ tình yêu của nó thật quá sâu đậm với Hoài Bạo Chàng hy vọng rồi Cát Lan sẽ được hạnh phúc như chàng và Lý Mai. Nghĩ đến Lý Mai, chàng vui vẻ bước đi.
Từ ngày có Mai đến với chàng, chàng đã không còn tính trẻ con như xưa nữa. cách nhìn đời của Minh Thái hôm nay đã khác hẳn với Minh Thái thuở nào. Chàng đã bắt đầu biết suy nghĩ dùm cho người khác. Chàng đã không còn xem tiền bạc là cao hơn tất cả, con người cần phải có cả hai: Tiền và Tình. Tình nhiều mà tiền ít thì còn sống nổi, chứ Tiền nhiều mà không có chút thì thì cuộc đời rất cô đơn vô vị.
Mai đứng dựa cánh cửa lớn của bệnh viện, chăm chú nhìn Minh Thái. Chàng làm ra vẽ không để ý đến sự hiện diện của nàng. Mai tức lắm, gọi to:
- Anh dám làm ngơ em hả?
Minh Thái làm ra vẽ không quen:
- Tôi có quen với cô sao?
Mai nhéo chàng một cái thật đau.
- Cho anh chết nè, dám làm bộ không quen em!
Minh Thái vui cười.
- Trời ơi đau quá! tôi yêu nhằm bà phù thủy riồi, ai bảo trên đời nầy y tá là người hiền hoà nhất vậy?
Mia cười tinh nghịch.
- Ai biểu anh nghe lầm làm chi! y tá mà không dử thì làm sao mà "trị" bệnh nhân!
- Ai da, chắc kỳ nầy tôi phải suy nghĩ lại quá!
Mai thắc mắc.
- Suy nghĩ chuyện gì?
Minh Thái lấy tay gải gải đầu.
- Thì...thì là cái chuyện má em gái phó cho anh đó!
Mai lém lỉnh nói.
- Xí, ai mà thèm anh đâu, đừng ở đó mà nói phải suy đi nghĩ lại! cho anh biết nhé, dù anh có đứng đây mà la làng, em cũng chẳng nhận lời đâu!
Minh Thái vui vẻ hỏi:
- Thật à?
Mai nghiêm nghị gật đầu. Minh Thái liền quì xuống, móc ra trong túi một chiếc nhẩn nho nhỏ. Chàng lấy hết súc để hét thật to:
- Cô Y Tá Lý Mai ơi! Làm vợ của anh nhé em!
Mai tròn mắt nhạc nhiên. Mọi người chung quanh nghe tiếng hét của Minh Thái vội dừng chân đứng nhìn. Mai e thẹn đỏ mặt, nàng vội vàng nói:
- Trời! anh làm ơn đứng lên đi! bộ định làm thiệt hả?
Minh Thái vẫn nói thật to:
- Nếu em không nhận lời, anh sẽ quì mãi nơi đây! các anh chị bà con cô bác, làm nhân chứng dùm tôi nhé!
Tất cả nhìn cử chỉ của Minh Thái họ đều cười rồ lên.
Mai liết nhìn Minh Thái, vừa tức cười vừa giận. Nàng thật kho6ng hiểu sao Minh Thái không bao giờ lãng mạng tình tứ như bao nhiêu người con trai khác mà nàng đã quen. Tính tình của Thái lúc nào cũng như trẻ con, nhưng lại mang đến cho nàng một cuộc sống đầy những nụ cười vui vẻ.
Mai vội gật đầu.
- Thôi được rồi, anh đứng lên đi chứ!
Minh Thái đứng lên ôm chầm lấy Mai, vui cười nói:
- Từ nay sắp tới không được nhéo cho6`ng nữa nghe chưa!
Mai liết yêu Thái.
- Còn khuya!
Hai tuần lễ đã trôi qua. Minh Thái và Mai luôn bận rộn lo về việc đám cưới của họ. Cát Lan thì ngày nào cũng cạnh bên trò chuyện cùng Hoài Bảo. Những lúc Hoài Bảo buồn nàng thường hay tìm chuyện vui đễ kể chàng nghe. Những lúc Hoài Bảo vui thì cả hai cùng đàn ca xướng họa. Những mẫu sáo chàng thổi, những tiếng đàn nàng đàn đều là những vần hạnh phúc. Cũng có những lúc họ chỉ chuyện trò chuyện, tâm sự và thông cãm cho nhau. Chỉ trong vòng hai tuần mà tình cãm của họ đã tăng lên gấp bội.
Đêm nay Cát Lan yên lặng ngồi nhìn Hoài Bảo. Nàng nhìn như thể đây là lần cuối cùng nàng có thể được nhìn thấy chạng Đôi mắt của chàng vẫn được băng kịnh Sáng ngày mai chàng sẽ được tháo băng. Nàng thật không biết, khi được tháo băng rồi chàng sẽ muốn nhìn thấy gì và sẽ như thế nào? Có lẽ nàng sẽ không được dịp nhìn thấy.
Hoài Bảo phá đi sự yên lặng, chàng vui vẻ hỏi:
- Em đang nghĩ gì đó Hướng Dương?
Cát Lan nhẹ nhàng đáp:
- Em đang nghĩ đến ngày mai! khi anh nhìn thấy được rồi thì anh sẽ thích nhìn thấy những gì!
Hoài Bảo tươi cười nói:
- Dĩ nhiên là người anh muốn nhìn thấy là em rồi! Đêm nay em nhất định phải ngủ lại đây vì anh sợ ngày mai em lại đến trể rồi anh lại không thể trông thấy em!
Cát Lan tròn mắt.
- Ngủ ở đây à?
Hoài Bảo vẫn tươi cười nói:
- Thì đúng rồi! anh đã trả tiền cho căn phòng kế bên rồi! em cứ ngũ ở đó, sáng mai khi anh thức dậy anh sẽ gọi tên em thật to để đánh thức em dậy!
Cát Lan nghe Hoài Bảo nói mà kho6ng nín cười nổi.
- Coi chừng người ta đuổi anh ra khỏi bệnh viện đó!
Hoài Bảo lắc đầu.
- Anh không sợ! sáng mắt rồi không đuổi anh cũng đi! ăn cơm bệnh viện ngán quá rồi!
Cát Lan vui cười:
- Anh ngủ sớm đi, chuẩn bị cho ngày mai! một ngày mới đó anh ạ!
Hoài Bảo gật đầu:
- Anh xin vâng lời em! nhưng em phải đến đây, ngo6`i cạnh bên anh, còn phải cho anh một cái "goodnight kiss" nữa chứ!
Cát Lan nhẹ nhàng bước đến cạnh Hoài Bảo. Nàng ngo6`i xuống bên giường, cạnh Hoài Bảo. Chàng đưa tay lên rờ mặt nàng, bỗng nhiên chàng hoảng hồn la lên:
- Hướng Dương, sao em lại khóc?
Cát Lan vội đưa tay lao nước mắt, nói:
- Tại em vui đó thôi! em cãm thấy mình hạnh phúc lắm!
Hoài Bảo tươi cười:
- Anh mới là người thật hạnh phúc! nhờ một chuyến tai nạn nầy để được có em! anh thật không hối hận chút nào! em thật là một người con gái thật thà, đáng yêu vô cùng!
Cát Lan buồn bả lắc đầu:
- Sợ khi anh nhìn thấy em rồi, anh sẽ không nghĩ vậy!
Hoài Bảo ấm giọng nói:
- Không có đâu! anh không yêu em vì những cái bên ngoài, mà anh yêu em vì tấm lòng của em kìa, thì làm sao mà anh thay lòng được chứ!
Cát Lan cố gắng ra vẽ vui đùa:
- Anh hãy đợi đến ngày mai rồi sẽ tính!
Hoài Bảo hai tay ôm lấy khuôn mặt của Cát Lan, giọng thì thầm:
- Hướng Dương, có biết rằng anh yêu em nhiều lắm không?
Nước mắt bỗng trào ra mi, với giọng thật yếu đuối, Cát Lan ấp úng nói:
- Em...em cũng rất yêu anh.
Cát Lan ôm chặt lấy Hoài Bảo. Chàng đặt nụ hôn lên mặt Cát Lan và môi chàng cuối cùng đọng lại trên đôi môi xinh xắn của nạng Cát Lan nhắm đôi mắt lại và tận hưởng hạnh phúc tuyệt vời nầy! chỉ còn lại đêm nay, Cát Lan muốn trao chàng tất cả những tình yêu chân thật qua nụ hôn nầy. Một lúc lâu, Hoài Bảo buông nàng ra, chàng thì thầm:
- Anh yêu em lắm! sau nầy chúng mình sẽ có thật nhiều cơ hội bên nhau! anh nah^'t định sẽ bằng mọi cách mang hạnh phúc đến cho em!
Cát Lan lắc đầu, pha trò.
- Anh đừng nghĩ chuyện xa vời nữa! anh đã mệt rồi, nghỉ sớm đi anh! anh cần đầy đủ tinh thần để nhìn thấy em!
Hoài Bảo cười to.
- Vậy thì anh phải tuân lệnh mà đi ngủ đây! em sẽ ở đây hay về phòng cạnh bên?
Cát Lan vui vẻ nói:
- Em sẽ ngồi cạnh đây, đến khi anh ngủ ro6`i thì em sẽ đi về chổ của mình!
Hoài Bảo nằm đấy nhắm mắt, gật đầu đo6`ng ý. Không bao lâu thì chàng đã đi vào giấc mộng. Cát Lan đưa tay rờ nhẹ lên mắt chàng, mũi chàng, và đôi môi của chàng. Nghĩ lại nụ hôn ban nảy, nàng thấy mình yếu đuối vô cùng.
Lệ đẫm ướt đôi má, Cát Lan thì thầm:
- Bảo ơi, anh có biết rằng em yêu anh nhiều lắm không? vì yêu nhiều quá nên em không dám đối diện với ngày mai! em không dám nhìn tia mắt đầy vẽ thất vọng của anh! em không dám đâu anh! Thôi thì chúng ta hãy tỉnh mộng đi anh nhé! rồi anh sẽ quên em và hãy coi như đây là một giấc mơ xuân nhé anh! mùa xuân là một mùa thật đẹp và mộng của chúng ta cũng thật tuyệt vời! em xin cầu chúc cho anh mãi thành công trên bước đường tình sau nầy.
Cát Lan nhẹ nhàng bước ra cửa, nàng quay lại nhìn Hoài Bảo cần cuối cùng. Đôi mắt vẫn nhạt nhoà nước mắt, nàng khẻ nói:
- Tóc mai sợi ngắn sợi dài, lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm! Vĩnh biệt anh, Tống Hoài Bảo!
o0o
- Hướng Dương! Hướng Dương! Em đang ở đâu?
Hoài Bảo gọi trong tuyệt vọng. Từ khi bác sĩ mỡ băng cho chàng đến nay đã đúng một tháng mà hình bóng của Hướng Dương biến dạng đâu mất. Nàng như một vì sao đã lạc mất trong khung trời rộng. Hoài Bảo ngồi xuống ghế trong căn nhà mới của chàng, hai tay ôm lấy đầu, rên trong tuyệt vọng. "Hướng Dương của tôi đâu?" Nụ hôn mà hai người đã trao nhau cái đêm cuối cùng vẫn còn in rõ trong đầu của chạng Tim của chàng đau nhói khi nhớ đến tên nàng.
Hoài Bảo còn nhớ rất rõ ràng ngày chàng được mở băng. Người đầu tiên mà chàng muốn nhìn thấy là Hướng Dương của chàng. Đúng chín giờ sáng bác sĩ đến phòng chuẩn bị tháo bặng Bác sĩ căn dặn
- cậu đã chuẩn bị xong chưa? khi tháo băng, lúc ban đầu cậu không nên cố gắng nhìn tất cả mọi thứ mà chỉ nên chăm chú nhìn một món vật mà thôi. Ban đầu những ảnh vật mà cậu sẽ nhìn thấy đều rất mờ ảo, cậu cứ nhắm mắt lại rồi mở ra, nếu vẫn không điều chỉnh được thì cậu cứ việc nhắm lại đôi mắt! khi nào chuẩn bị tinh thần đầu đủ thì cậu hẳn mở lại đôi mắt!
Hoài Bảo như không để ý lời dăn của bác sĩ. Chàng lo lắng hỏi:
- Hướng Dương của tôi đâu? sao giờ na6`y nàng vẫn chưa đến?
Bác sĩ nhạc nhiên.
- Hướng Dương của cậu?
Hoài Bảo cười nhẹ:
- À, là người nằm cạnh phòng kế bên, cô ấy vẫn còn ngũ phải không bác sĩ?
Bác sĩ lắc đầu.
- Phòng kế bênv ẫn bỏ trống, chúng tôi không có ai dưỡng bệnh bên đó!
Hoài Bảo vội vàng giải thích.
- Hướng Dương không phải là bệnh nhân, cô ta là y tá, tôi nhờ y tá trưởng để phòng ấy lại cho Hướng Dương ngũ đêm qua để sáng nay cô ta có thể vào đây kịp giờ!
Bác sĩ như hiểu ý quay người lại hỏi vài cô y tá, tất cả điều lắc đầu. Bác sĩ liền nói:
- Chúng tôi thật sự không nhìn thấy ai ngũ lại căn phòng kế bên đêm qua cả! Tôi thật sự không còn thời gian dài, nếu cậu muốn mở băng hôm nay thì chúng ta phải bắt đầu ngay!
Hoài Bảo vẫn giữ lòng chờ đợi.
- Không tôi phải đợi! tôi tin rằng nàng sẽ đến!
Vừa lúc ấy Hoài Bảo nghe tiếng chân người bước vào. Chàng quả quyết đó là Hướng Dương của chàng.
- Hướng Dương, sao em đến muộn thế!
Nhâm nói:
- Tôi là Nhâm đây anh Bảo!
- À, anh Nhâm, có tìm thấy Hướng Dương không?
Nhâm lắc đầu.
- Không có, tôi nghĩ rằng cô ta ở quanh quẩn đây thôi! chắc bận với công việc nên không đến kịp! thôi thì anh hãy tháo băng đi, khi cô ta trở lại có thể sẽ rất nhạc nhiên! lúc đó anh chiêm ngưởng nàng vẫn chưa muộn!
Nhâm nói thế chứ chàng đã hỏi rất nhiều cô y tá, dường như ai cũng không biết Hướng Dương là ai. Nhâm bỏ chút tiền ra nhờ người chủ nhiêm của bệnh viện xem xét tất cả tên của các cô y tá nơi nầy, không tìm được tên Hướng Dương. Cả bệnh viện, không ai biết nàng Hướng Dương là ai. Nhâm không dám nói cho bạn mình biết vì sợ Hoài Bảo sẽ hại cho đôi mắt của anh ta.
- Hứơng Dương, tại sao em lại không đến? Hoài Bảo âm thầm rên rỉ.
- Anh Bảo, chúng ta không nên làm mất thời gian của bác sĩ nữa!
Hoài Bảo gật đầu đồng ý. Khi bác sĩ tháo băng ra, lòng chàng vẫn còn hy vọng là Hướng Dương sẽ đến bất cứ lúc nào. Lúc ban đầu, mọi thứ đề kho6ng thể nhìn được. Mọi vật như quay cuồng mờ ảo. Chàng nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, và cuối cùng chàng đã nhìn thấy vị bác sĩ già, kế bên cô y tá tên Hương mà bác sĩ thường gọi, tiếp đó là Nhâm, bạn của chàng. Còn Hướng Dương đâu? Hướng Dương của chàng đâu? Chàng nhắm mắt lại, gụt đầu đau khổ.
Hoài Bảo đã ở tại phòng cả một ngày chờ đợi Hướng Dương, nàng đã không đến. Qua ngày thứ hai, thứ ba, nàng vẫn biệt dạng nơi đâu. chàng buồn chán đi qua phòng thăm Cha của chàng, khi trở về vẫn không bóng dáng của Hướng Dương.
Nhâm bước vào thấy vẽ khổ sầu của Hoài Bảo, chàng an ủi:
- Anh không nên ngồi đây chờ đợi như thế nầy! và cũng không nên đau buồn như thế! bệnh viện đã cho anh về rồi, mắt anh đã bình phục, tôi nghĩ anh đừng nên ngồi đây chờ mãi như thế nầy! Tôi đã mua dùm anh căn nhà rồi, tôi nghĩ...
Hoài Bảo ngắt ngang lời bạn:
- Tại sao nàng lại không đến? nàng đã hứa với tôi! Tôi không tin là Hướng Dương vô tình như thế.
Nhâm buồn bả lắc đầu.
- Thôi tôi không giấu anh nữa. Tôi đã giúp anh tìm cô y tá Hướng Dương, nhưng không ai tìm được vì ở đây chẳng có ngườnào tên Hướng Dương cả. Không ai biết nàng là ai!
Hoài Bảo giận dữ nói:
- Có nghĩa là anh nói tôi phịa chuyện à? tự mình mơ tưởng rồi đặt ra một cô y tá Hướng Dương hay sao?
Nhâm lắc đầu.
- Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn nói có lẽ cô ta đã cố tình tránh mặt, không muốn gặp anh nên đã biệt tin tức!
Hoài Bảo vẫn cứng giọng nói:
- Tôi không tin! người chứ nào phải là ma mà khi biến mất thì không để lại đấu vết! bằng mọi cách anh phải tìm cho ra nàng dùm tôi!
Nhâm gật đầu:
- Thôi được, tôi sẽ cố gắng hết sức của mình, bây giờ anh cũng nên xuất viện chứ!
Hoài Bảo rời viện mà lòng không yên. Một đám mây đen phủ qua tim chàng. Mỗi ngày chàng vẫn đến bệnh viện thăm cha già và hằng hy vọng hỏi dò được tung tích của Hướng Dương, nhưng lưới trời quá rộng, nàng thật sự đã l.ac mất nơi nào rồi.
Nhâm bước đến ngồi cạnh Hoài Bảo, khuyên nhủ:
- Ðã một tháng rồi, anh không tìm ra được nàng có nghĩa là nàng đã cố tình lánh mặt! tôi nghĩ anh không nên bỏ công tìm kiếm như thế nầy mãi! hãy cố mà quên để anh còn phải lo lập nghiệp nữa chứ!
Hoài Bảo buồn bả lắc đầu.
- Làm sao mà tôi có thể quên được!
Nhâm ngạc nhiên.
- Anh chưa hề trông thấy cô ta thì làm sao mà yêu cho được?
Hoài bảo ôn tồn nói:
- Tình yêu không thể căn cứ trên phương diện bề ngoài! tôi yêu nàng là yêu những cái bên trong của trái tim nàng, tôi yêu giọng nói, tiếng cười, tính nết, yêu cái tấm lòng chân thật... tôi yêu tất cả những gì thuộc về nàng! anh hiểu không?
Nhâm gật gù.
- Tôi hiểu, tôi hiểu! nhưng anh nên gát chuyện nầy qua một bên đi nhé, hãy vì ba anh mà cố gắng tạo dựng lại tất cả! Hôm nay tôi biết họ định hội hợp với ông tổng quản lý của công ty Thịnh Đốn, chúng ta phải tìm cách để công ty ấy ký hộp đồng với chúng ta trước! Tôi đã lấy hẹn cho anh cùng ông Thịnh trước họ một giờ! anh nên chuẩn bị tinh thần để quan tâm sự việc này, đừng quên cái hận của dì và em trai của anh. Còn về cô Hướng Dương, khi anh có lại tất cả rồi thì tìm kiếm cô ta chẳng muộn! đầu óc thanh thản rồi thì anh nah^'t định tìm ra được cái kế để tìm lại cô ta. Bảo đãm khi thấy anh thành công, tôi tin rằng cô ấy sẽ rất vui mà đến tìm anh!
Hoài Bảo suy nghĩ một lúc lâu rồi gật gù đứng lên.
- Anh nói rất đúng, tôi nên gạt chuyện tình cãm qua một bên để đối phó với mẹ con họ! Tôi còn rất nhiều chuyện cần nên làm và tôi tin rằng với tình yêu tôi dành cho Hướng Dương, tôi sẽ tìm ra được tung tích của cô ta!
Nhâm vui vẻ nói:
- Tôi rất khâm phục anh! nhưng nếu anh sẽ mãi không tìm ra cô Hướng Dương thì sao?
Hoài Bảo bình thản nói:
- Thì tôi sẽ không bao giờ cưới vợ!
o0o
- Má, làm ơn nhanh lên, đàn bà con gái sao lôi thôi quá!
Hoài Nam cằn nhằn mẹ của hắn. Bà Lục đang đứng trước gương đeo vội đôi bông tai vào, với vẽ không bằng lòng trách Nam.
- Mày cứ hối tao mãi! nếu không có tao thì mày chẳng làm được gì cả!
Nam giận dữ nói:
- Còn má chỉ được cái danh la bà Tống chứ cũng chẳng hơn gì con! cũng tại má nên tôi mới như thế nầy!
Bà Lục giận dữ không kém:
- Nam! mày dám nói câu đó với má sao?
Nam to tiếng, nói:
- Không phải sao? lúc nào má cũng lo sợ con không được chia gia tài! con là con của ổng không lẽ ổng không để lại cho con đồng xu nào hay sao? gánh cái công ty lớn như thế nầy, chán bỏ sừ! Bây giờ nó đã không còn là một thằng mù nữa, nó đang chống đối lại chúng ta, kỳ nầy chỉ có con đường chết thôi!
Bà Lục giận dữ hét to:
- Mày thật là một thằng nhu nhược! chưa ra trận mà đã chịu thua! tao không tin nó tài giỏi như thế, mà cho dù nó giỏi nó cũng chẳng dám phá sản sự nghiệp của ba nó để lại vì nó là một thằng con chí hiếu!
Nam liếc nhìn mẹ.
- Bộ con không phải là đứa con có hiếu sao? con cũng đã cố gắng rồi, nhưng chẳng được cái gì cả!lúc nào ba cũng khen nó giỏi nó tài...tôi không thể thua cuộc được!
Bà Lục trách con.
- Từ ngày cha mày nằm liệt ở nhà thương, mày chỉ biết ăn chơi trác táng, chẳng dùm công sức mà lo cho công ty, lo cho sự nghiệp của mày! nếu không có má đứng ngoài sau con, thì giờ nầy công ty đã bị mày tiêu diệt mất rồi!
Nam ra vẽ bực mình, nói:
- Nếu không còn tin tưởng con thì má cứ hai tay mà dâng lại cái gia tài nầy cho nó đi, sao cứ đứng đó mà cằn nhằn tôi mãi thế.
Bà Lục ra vẽ không để ý đến những lời trách móc của Nam.
- Thôi đi! để trể thì không hay vì hiện nay chỉ có ông Thịnh Đốn có thể ra tay giúp chúng ta mà thôi, nếu ông ta mà không ký hộp đồng nầy thì công ty chỉ còn cách phá sản thôi!
Hoài Nam vẫn giọng trách móc.
- Tại thằng Nhâm phản bội chúng ta! nế gặp lại nó con sẽ cho nó vài quả đấm!
Bà Lục trách Nam.
- Những công ty lớn đang buôn bán với chúng ta đã rút tay ra tất cả rồi, mày để cho thằng Bảo nó chiếm lấy phần thắng! còn mày chỉ biết đi đánh lộn với thiên hạ, cũng tại mày tất cả! mày cứ để nhân viên tự do xem xét tất cả hộp đồng của công ty nên giờ mới tệ như thế nầy.
Hoài Nam giận dữ hét:
- Con không muốn nghe nữa! chúng ta đi thôi.
Cả hai bước ra cửa vội vã láy xe đến công ty Thịnh Đốn. Từ ngày Hoài Bảo rời viện đã mang đến cho họ biết bao là nổi lo âu. Bà Lục rất hiểu tính con của mình. Hoài Nam chỉ biết lo ăn chơi chứ chẳng hiểu tí nào về chuyện buôn bán, kinh doanh. Hoài Nam rất cần một thời gian dài để học hỏi. Lúc xưa bà Lục cứ nghĩ Hoài Bảo vì sợ ông Lục thương Hoài Nam hơn nên đã cố tình không muốn giúp đở em mình tiếng thân. Chẳng những thế mà bà còn biết được là ông Lục đã chia cho Hoài Bảo 30% khuẩu phần, Hoài Nam được 15%, bà cũng chỉ được 15%. Vì ông Lục chia cho Hoài Nam con số quá ít nên bà mới tức giận nên khi có cơ hội bà đã cùng Hoài Nam bỏ mặt Hoài Bảo và lấy hết quyền của chàng trong công tỵ Trong lúc ông Tống Lục còn đang nằm mê mang dưởng bệnh thì bà Lục có quyền nắm quyền tất cả mọi thứ trong công ty. Vì thương Hoài Nam nên bà mới để cho Hoài Nam quyết định tất cả, nào ngờ Hoài Nam chỉ biết ăn chơi và đã để công ty mang nợ quá nhiều. Ngày hôm qua Hoài Nam đã bán 15% khẩu phần của hắn cho ông Văn, tổng quản lý công ty Thanh Bình. Hiện giờ họ rất cần ông Thịnh Đốn giúp đở. |