Kể từ buổi tối hôm bị tát tai Viễn biệt tăm
luôn. Viễn trốn lánh tả Viễn sợ phải rồi vào ngõ hẹp không lối
thoát? Có thật Viễn biết sợ chăng?
- Khâm, em đang nghĩ gì đấỷ
Tiếng hỏi của Văn ngắt ngang dòng tư tưởng của Khâm. Ngồi
xuống cạnh Khâm, xiết tay người yêu, Văn hỏi:
- Hôm nay em làm sao vậỷ Tại sao lại không vuỉ Ai làm em buồn?
Khâm miễn cưỡng trả lời:
- Anh đừng lo, không có gì đâu anh.
- Thế sao em không vui, nhìn em buồn anh bứt rứt quá! Em đừng
buồn như vậỷ Em đang nghĩ gì?
Khâm nhìn Văn, mặt Văn thật hiền lành, ánh mắt ngây dại thật
dễ thương, nàng thở dài nói:
- Thật không có gì anh ạ. Anh có thật tình yêu em không?
Văn thiết tha:
- Trời ơi, em còn nghi ngờ lòng anh nữa sao Khâm?
- Không, không. Em không có nghi ngờ anh gì cả.
Văn xụ mặt xuống, thề thốt:
- Em cứ yên tâm, lòng anh đối với em thế nào trời đất cũng
biết cả. Tình yêu của anh đời đời kiếp kiếp không bao giờ đổi
thay, em cứ tin đi đừng bao giờ nghi ngờ chi cả. Sống bên nhau
từ thuở nhỏ đến lớn mà em vẫn không tin anh saỏ
Khâm giải thích:
- Không phải em không tin anh, nhưng mà ... Khâm lại thở dài -
Anh Văn, đời này còn biết bao nhiêu người con gái xứng đáng
hơn em nhiều ...
- Em nói gì thế? Văn quýnh quáng lắc mạnh vai Khâm - Em, em
làm sao vậỷ Em hết yêu anh rồi saỏ Sao em nỡ nói vậỷ Thật tình
là anh không hiểu em muốn nói gì cả. Xich lại gần Khâm hơn,
Văn nói nhanh - Anh tiết lộ cho em nghe điều nàỵ Bộ em tưởng
hôm nay chỉ là một bữa tiệc mừng đơn giản thôi saỏ
Khâm nghi ngờ đảo nhanh mắt:
- Thế thì saỏ
- Này, cho em biết. Cha anh với mẹ em đã chuẩn bị sẵn sàng,
tối nay sẽ có một dạ tiệc lớn tại nhà hàng Viên Sơn để tuyên
bố lễ đính hôn của chúng tạ Cha đã giữ kín vi muốn dành một
ngạc nhiên lớn. Nhẫn đã đặt xong, chiếc nhẫn của em bằng bạch
kim, Gia Linh cho anh biết đó, em cứ giả vờ như chưa biết như
thường để mọi người vui lòng nhé. Đứng ra anh không nói với em
chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt u sầu của em, anh nhịn không
được nên đành tiết lộ. Kể từ nay, đời hai ta sẽ mãi mãi dính
liền nhau, anh sẽ là của riêng em, cũng như em sẽ là của riêng
anh ...
Khâm mở to mắt, chết lặng trên ghế, nhìn Văn đang vui sướng
hãnh diện. Lời nói của Viễn lềnh bềnh trong óc nàng.
- Hèn gì mẹ bắt em phải đi may áo quần thật đẹp. Khâm thẫn thờ
nói:
- Em hết lo lắng rồi phải không? Chúng ta làm lễ đính hôn
xong, rồi ra trường sẽ làm lễ cướị Chúng ta sẽ ở với nhau
trong ngôi nhà này, nếu em chẳng muốn thì ...
Khâm hốt hoảng nắm chặt tay Văn, bàn tay nàng run rẩy lạnh
ngắt:
- Anh cho em hỏi, Viễn đã biết tin này chưả
- Em muốn hỏi về việc đính hôn của chúng tả Hắn đã biết rồi,
Gia Linh đã mách cho hắn biết.
Khâm đứng bật dậy, đưa tay vịn vào tường lảo đảo muốn ngã. Văn
vội đứng theo đỡ lấy ngườiyêu hỏi dồn.
- Khâm, Khâm, em làm sao vậỷ
Khâm hổn hển thở:
- Làm ơn cho em xin ly nước. Chuyện bất ngờ quá, em không thể
tin được!
- Đợi chút, anh đi lấy ngay
Văn nói xong bước đi lấy cốc nước mang lại, Khâm cầm ly nước
trong tay uống mấy hớp, nàng đã lấy lại được bình tĩnh. Dựa
lưng vào tường nàng nghe tiếng hát của Gia Linh trong tiếng
nhạc ồn ào:
Em ở đầu sông tương
Chàng ở cuối sông tương
Bao năm thương nhớ chàng
Bóng chàng sao chẳng gặp
Dù uống cùng nước sông
Khâm không dám mở mắt ra, nàng biết Văn đang đăm đăm nhìn
mình. Cắn chặt môi, nàng lấy hết can đảm nói nhanh.
- Hãy nghe em nói đây anh Văn, em không muốn chúng ta làm lễ
đính hôn hôm nay
- Em nói thế là saỏ
Khâm lập lại giong run rẩy:
- Em không muốn làm lễ tối naỵ Nhất định không thể được, ta
phải ngăn chặn lại ngaỵ
Những giọt nước mắt nằm trong khoé muốn rơi xuống ... Khâm cố
giằn xuống. Giọng Văn hối hả:
- Em ... em thấy nó không đủ long trọng à?
Khâm lắc đầu, nước mắt bây giờ đã lăn ra má:
- Không, không phải vậy, chỉ tại em không muốn, em không muốn
chúng ta làm lễ hôm naỵ
Văn ôm ngang người Khâmvỗ về:
- Thôi được, tất cả tùy em. Anh sẽ cho cha biết ngay bây giờ,
em đừng khóc nữa, thấy em khóc anh chịu không nổị
Khâm ngồi trở lại, hai tay ôm chặt ly nước. Nàng vẫn còn run,
dù đã cố hết sức để lấy lại bình tĩnh. Trong cơn hôn mê, chợt
Khâm nghe có tiếng hét:
- Viễn đến rồi kìa!
Khâm giật mình, nắm chặt tay ghế nhìn ra cửạ Vẫn không có
Viễn, nhưng có một gã đàn ông mặc đồ công nhân, tay mang quà,
Gia Linh nói to:
- ông Viễn mang quà đến này, anh Văn ơi ra xem con hươu của
anh. Viễn đã cho nhồi rơm xem như thật vậy đó. Gia Linh quay
sang hỏi người công nhân - ông Viễn đâủ Sao ông ấy lại không
đến mà bảo anh mang lạỉ
Gã công nhân lắc đầu, trao phong thư cho Gia Linh:
- Tôi là thợ chuyên nghề nhồi rơm, ông Viễn bảo tôi mang quà
đến đây thôi, còn ngoài ra tôi không biết gì cả.
Gia Linh gọi lớn vào trong:
- Anh Văn ơi, có thư nè.
Văn chạy đến, chào gã công nhân, xong đón nhận quà và thựTất
cả quan khách đều đổ dồn đến nhìn con vật nhồi rơm, trông như
con vật còn sống, họ bàn tán không ngớt. Văn mang thơ đến ngồi
cạnh Khâm mở ra xem. Văn nói:
- Thư này Viễn viết cho cả hai đứa đấỵ
Văn, Khâm mến,
Trước nhất tôi có lời chúc mừng cho hai bạn, sau một lần săn
bắn đáng nhớ, các bạn lại có một ngày đáng nhớ hơn. Tôi không
biết phải dùng lời gì để diễn đạt tình cảm của tôi đối với hai
bạn, nhưng tôi nghĩ rằng, rồi các người sẽ hiểu tôị
Hôm nay, gởi đến Văn con vật nhồi rơm này, tôi mong Văn sẽ
được thích thú. Suốt đời người có mấy lần đi săn mà lại thành
công? tôi thấy ghen tức với hạnh phúc của Văn lắm đấy, một
người lúc nào cũng thành công trên mọi phương diện, trong khi
kẻ khác phải chịu thất bại chua caỵ
Tôi hay đi săn, nhưng thú thực không hiểu mình săn được những
gì? Cuộc săn của những ngày qua đã để lại trong lòng tôi kỷ
niệm khó quên. Kể từ nay cho đến khi tàn cuộc đời, tôi xin thề
là sẽ không bao giờ đi săn nữa - nói thật với quý vị, tôi thật
tình mong mỏi phải chi tôi quên được chuyến đi săn ấy thì hay
biết chừng naò!
Mong hai bạn tha thứ cho việc tôi không đến tham dự lễ đính
hôn, vì mỗi kỳ hè tôi đều phhải đi làm để kiếm tiền chi phí
cho niên khóa saụ Do đó, khi bức thư này đến tay quý vị thì
cũng là lúc tôi đang bận rộn với công việc hầm mỏ. Công việc
tuy mệt nhọc nhưng tôiyêu thích, vì nó có thể làm tôi quên hết
mọi chuyện. Được lãng quên là một may mắn lớn cho con ngườị
Xin có lời cầu chúc quý vị được hạnh phúc thật đậm đà, thiết
tha hơn những gì quý vị đã nghĩ tớị
Kỷ Viễn,
Văn xếp thư lại, yên lặng một lúc, nói:
- Một thằng bạn tốt, hắn bị mặc cảm quá nhiều về việc làm anh
bị thương! Khâm yên lặng không nói gì. Văn tiếp- Anh không
hiểu tại sao hắn phải nhận công việc quá mệt nhọc như vậỵ
Khâm hỏi:
- Công việc gì thế anh?
- Công việc ở hầm mỏ. Lúc đầu anh nghe nói hắn đã nhận làm họa
viên cho một công ty kiến trúc, công việc vừa nhẹ vừa được
lương caọThằng thật khó hiểu!
Khâm đứng dậy, mang chiếc ly đi ra cửạ Bước chân lảo đảo, mắt
mờ lệ, nước trong ly xoay tròn, bắn tung ra như những giòng
máu trong tim. Khâm hét to trong lòng - Viễn ơi! Viễn!
Dựa mặt vào song, nhắm chặt mắt lại - Viễn ơi! Viễn!
Nàng mường tượng Viễn đang quần quật trong hầm mỏ, đem cuộc
đời mình ra thi đua với đá núị Viễn! Văng, Viễn đấỵ Khâm hiểu,
Viễn đang cật lực làm việc để quên, và có thể chàng sẽ chẳng
bao giờ trở về.
Bàn tay run rẩy, chiếc ly rơi xuống vỡ tan, những mảnh pha lê
đọng nước văng tứ phíạ Khâm bước vội về phòng tắm, cài chặt
cửa lạị Nàng ngồi gục mặt vào tay khóc ngất! |
|