Đêm đã Khuya, phòng khách rộng thênh thang
ngập đầy bông giấy và rác rưới, nệm ghế, đĩa hát rơi rải rác
đó đây từng chiếc một. Đầy đủ ý nghiã của một buổi tiệc tàn,
chỉ có những ngọn đèn ngũ sắc trên cây Giáng Sinh là vẫn bình
yên chớp tắt.
Khâm ngồi trên nền gạch cạnh chiếc máy hát đã im lìm từ lâu,
nàng chọn từng chiếc đĩa hát một cho vào bao, Gia linh đã tuột
giày, xuôi tay ngáp dài mệt mỏi, cô nàng lừng khừng bước vào
trong:
- Mệt quá, nhấc chân lên muốn không nổi, tôi phải đi ngủ mới
được.
Văn hét:
- Linh, mày chơi cho đã rồi đi ngủ hả, không ở lại dọn dẹp saỏ
Linh ngáp dài:
- Dọn dẹp cái gì? Mệt quá! Thôi để đấy mai cô Châu dọn dẹp một
chút là xong ngay chớ gì.
Nói xong Gia Linh lại ngáp thêm mấy cái rồi khập khễnh bỏ đi
vào trong.
Văn cúi xuống ngồi cạnh Khâm để phụ với nàng, chàng cằn nhằn:
- Con Linh lúc nào cũng vậy, lười không ai bằng.
Khâm mang đĩa nhạc sắp xếp lại thành chồng:
- Thôi kệ cô ấy, nhảy suốt đêm không nghỉ thì làm sao không
mệt! Mấy giờ rồi ảnh em cũng phải về chứ, không mẹ mong!
Văn nắm lấy tay Khâm, chàng quỳ trên nền gạch nhìn người yêu,
nâng cằm nàng lên, đôi mắt nàng bao giờ cũng xa vắng.
- Đừng nghĩ đến thời gian, chỉ có giây phút này là em mới thật
sự thuộc về anh. Nghĩ cũng lạ, tại sao chúng ta kéo chi thêm
một lũ bạn đến ồn ào làm mất cả thời gian riêng rẽ của hai đứa
mình vậy hả em?
Khâm cười, nàng nhìn Văn lắc đầu:
- Anh thì lúc nào cũng vậy, khi việc chưa đến thì lo ngược
xuôi để làm cho bằng được, rồi đến khi việc xong lại hối tiếc,
lại than van ... Phải chăng đấy là cố tật của mọi ngườị Quay
nhìn cảnh hỗn độn chung quanh, Khâm thở dàị
- Thê lương làm sao lúc tàn cuộc. Sau cái vui, con người có
cảm giác cô đơn, trách chi anh chẳng hối tiếc. Nhưng anh Văn,
chúng ta chẳng phải sống mãi trong tình trạng như vầy saỏ Dầu
gì đi nữa, buổi tối hôm nay vẫn có kết quả đẹp, mọi người đều
vui vẻ cả.
- Nhưng có một người không vuị
- Aỉ
- Kỷ Viễn.
Khâm nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
- Viễn à? Sao anh biết ông ấy không vuỉ
- Anh thấỵ
Khâm nhìn chồng đĩa:
- Anh Văn, em thấy Viễn chẳng có chỗ nào đáng phục cả, ngược
lại em thấy ông ấy làm sao ấỵ anh thổi phồng anh ấy quá nên
khi gặp mặt lần đầu em đã thành thật đối xử, không ngờ ông ấy
...
Văn cắt ngang
- Em chưa rõ hắn thì hãy khoan kết luận, con nguời hắn phức
tạp lắm chứ không bình thuờng như em nghĩ đâụ
Khâm cười, nàng nhìn thẳng vào mắt Văn:
- Thôi làm gì mà mặt mày nhăn nhó thế! Viễn đối với anh hồ như
quan trọng hơn cả em, em chỉ nói vậy mà anh đã ...
Văn kéo Khâm vào lòng, chàng nói:
- Đừng có ngu Khâm ạ, đừng nói chuyện thiên hạ nữa, ở đây bây
giờ chỉ còn có hai đứa mình mà ...
Nói xong chàng đặt môi lên môi Khâm, Khâm xô Văn ra đứng dậy:
- Thôi anh, em phải về đây, anh đưa em về nhé?
Văn vẫn ôm cứng Khâm không buông, chàng tìm môi nàng nói:
- Chút nữa mà, bây giờ còn sớm mà. Khâm em đừng vội bỏ đi,
gian phòng này lạnh lắm, anh sợ nhất là cô đơn em biết không?
Duới ánh đèn màu hôm nay em đẹp biết chừng nàọ
- Thôi mà anh, em phải về ngay, ở nhà mẹ chỉ có một mình, em
phải về. ủa cha anh đâu rồỉ?
- Không biết, ban nãy cha bảo giao nhà này cho bọn chúng tạ
Khâm, anh biết rồi, em không còn yêu anh nữa, anh biết!
- Nói bậỵ
- Thế tại sao em lại hối hả muốn về thế kia chứ?
- Anh không thấy chúng ta ích kỷ ử? anh, chúng ta chỉ biết vui
chơi thỏa thích cho riêng mình còn mặc kệ những người già cô
độc, cha anh, mẹ em ... anh, em thấy chúng ta không nên làm
thế! em phải về ngay!
Văn kéo Khâm lạị
- Trước khi đi em phải trả anh một món nợ. Cánh tay Văn ôm
choàng người Khâm. Ngẩng nhìn lên, Khâm bắt gặp ánh mắt đắm
đuối của Văn, ánh mắt kia như đi vào tận tâm hồn, khơi động
từng cảm xúc. Thở dài, Khâm nhắm mắt lại, nói nhẹ:
- Thôi được em trả cho anh đâỵ
Văn hôn Khâm, nụ hôn dài say đắm.
Tiếng Chuông nhà thờ vọng lại từ xa hình như có tiếng kèn xe
hơi cổng mở: Mặc kệ trong vòng tay nhau họ không cần biết đến
gì cả không cần để ý gì cả ... Cho mãi đến lúc cửa phòng khách
mở Khâm rời vòng tay Văn quay lại gặp ông Đỗ Cân cha của Văn
đang đứng tựa vào thành cửa với nụ cười trên môị Khâm đỏ mặt
lấp bấp thưa:
- Dạ chào bác ạ!
ông Đỗ Cân bước vào cởi áo ngoài vứt lên ghế:
- Saỏ Vui không?
Tuổi trẻ tình yêu và niềm vui tươi rộn rã là của tuổi thanh
xuân, thời gian thật tàn nhẫn rồi một ngày nào đó nó sẽ mang
đi mất những sự tươi vui và mang cô đơn lại cho tuổi già.
Nhưng ngày tháng cũng công bằng lắm vì những ai đã đến với
tuổi già thì cũng đã hưởng trọn những ngày tháng trẻ trung.
Văn vui vẻ:
- Vui lắm cha ạ, vui vô cùng.
ông Đỗ Cân nhìn vẻ hỗn loạn của gian phòng bảo Khâm:
- Nhìn khung cảnh này tôi cũng tưởng tượng ra được sự vui vẻ
của các con. Cháu Khâm, mẹ cháu khỏe chứ?
- Vâng,
- Cho tôi gửi lời thăm chị ấy nhé.
Khâm gật đầu, ông Cân nhìn chiếc cằm nhọn, đôi mắt xa vắng,
chợt một nỗi buồn nhè nhẹ thoáng quạ Nụ cười trên môi ông chợt
tắt, ông cảm thấy mệt mỏi và hết hứng thú nói chuyện. Quay ra
ngoài, ông bảo,
- Được rồi! Văn, chút nữa nhớ đưa Khâm về nhé, cha phải đi
nghỉ trước.
Văn gật đầu:
- Vâng.
Khâm nói với giọng, yếu đuối:
- Thưa bác đi nghỉ ạ.
- Ừm!
ông Cân xách áo lên, chậm rãi bước về phòng mình, ông bật
chiếc đèn bàn lên, vẫn là một chiếc phòng đầy đủ tiện nghi,
vẫn là chiếc giường đơn lạnh lẽọ ông ngồi xuống ghế xoay nơi
bàn làm việc, lơ đãng xoay một vòng. Gian phòng sạch sẽ và
ngăn nắp quá. ông Cân là người có thói quen mến chuộng sự ngăn
nắp và sạch sẽ. Hôm nay ông chỉ thấy sự ngăn nắp này mang ý
nghĩa cô đơn lạnh lẽo mà thôị Sự bừa bãi ở phòng khách mới là
nơi đầy vết tích tuổi trẻ, của những tiếng cười của sự sống.
Buổi chiều khi bước ra khỏi nhà, ông chỉ mong đám con giữ ông
lại để chung vui với chúng, nhưng chúng đã để ông đi, và ông
biết rằng trong cuộc vui của tuổi trẻ sự hiện diện của ông sẽ
làm cuộc vui mất hết ý nghĩạ ông Cân là người cha tiến bộ nên
ông đã bỏ đi, giao nhà lại cho tuổi trẻ. Nhưng những con đường
vắng lạnh đâu phải là nơi để nghỉ chân. Đêm giáng sinh cũng
không phải ngày thích hợp cho cuộc viếng thăm nàọ nơi đâu cũng
có cuộc vui, mà khổ nỗi những cuộc vui đó không bao giờ dành
cho ông cả. Có một lúc, ông chợt nảy ý nghĩ đến viếng một
người bạn cũng cô độc như ông, đó là mẹ của Khâm. Suy đi nghĩ
lại một lúc ông lại thôi, vì chuyện ba mươi năm về trước giờ
đã tan thành khói mây, đó chỉ là một bản nhạc đệm trong suốt
một cuộc đờị Ngày nay con cái của cả hai đã khôn lớn, lại sắp
lấy nhau, sự đổ vỡ ngày xưa đến mãi lớp người sau mới kết hợp.
Vậy là đẹp rồi, nếu bây giờ ông đến thăm, biết đâu lại chẳng
xáo trộn cho nếp sống bình yên của mẹ Khâm. Vậy thì ta làm gì
bây giờ đâỷ Trước mặt là những tòa nhà đầy ánh đèn mời mọc.
Nơi đây chỉ cần có tiền là có thể đốt cháy thời gian thừa thãị
ông bước vào dưới ánh đèn hồng bên những ly rượu mạnh, ngoài
sàn nhảy những cặp nhân tình chập chờn trước mắt. Gái nhảy vây
quanh ông, họ chỉ cần biết ông là giám đốc ngân hàng chứ không
cần tuổi tác của ông. Quây quần trong đám vũ nữ, rượu mạnh, vũ
trường trong ký ức của ông Cân như giòng máu đỏ chảy cuồn
cuộn. Những ngày say sưa ở Thượng Hải đã đổi lấy được gì?
Người đàn bà kia đã nhẫn tâm vứt con để theo người tình mớị
Gia Lỉnh trong huyết quản của đứa con gái kia có chứa đựng
giòng máu dâm đãng của mẹ nó không? ông Cân lắc đầu và đứng
lên bước ra mở toang cửa sổ. Đêm bên ngoài âm ụ Đốt một điếu
thuốc, ông tự nhủ đừng nghĩ ngợi gì đến chuyện đã đi vào dĩ
vãng. Thở khói, khói thuốc như làn sương mù tỏa ra ngoàị Tất
cả chỉ là ảo ảnh. là một giấc mợ
Ngày nào anh chửa lập thân
em ơi nghĩ chuyện vợ chồng chẳng nên
yêu nhau dứt bỏ sa đành
Hãy yêu anh tựa như lòng anh yêu ...
Lẩm bẩm ngâm nga, tiếng vang như đánh thức ông Cân, ông giật
mình. Sao Vậỷ Sao lại nghĩ đến lời thơ tình tự này chứ? Bao
lâu rồỉ? ba mươi năm về trước ông đã viết câu thơ trên cặp
trong quyển "Hoa Gian Tập" để trao cho Nhã Trân. Thế còn bây
giờ? Con của nàng sắp về làm dâu con nhà tạ Chuyện đời quả khó
ngờ. Thời gian mang tất cả vẻ đẹp xấu, cái tốt và cái xấu cũng
ra đâu! Giấc mộng của ông Đỗ Cân và Nhã Trân ngày nào đang
được Gia Văn và Khả Khâm dệt. Cầm điếu thuốc trên tay đưa cao,
nhìn đốm lửa cháy đỏ ông nói to:
- Chúc mừng cho hai đứạ
Tiếng nói của ông Cân vang trong căn phòng thật to khiến chính
ông cũng giật mình. nhìn quanh ông bất giác mỉm cười ảo nãọ
o0o
Văn dìu Khâm chầm chậm trên phố. Mưa đã dứt hột, ánh trăng len
lỏi qua làn mây mờ. Khâm nhìn mấy cánh sao trời lấp lánh. Tuy
mây xám còn đặc, nhưng đã bắt đầu tan, Khâm nói:
- Ngày mai sẽ có nắng.
- Em có giờ học không?
- Mai à? có chứ
- Tiếc quá, bằng không chúng ta sẽ đi chơi với nhaụ
- Mấy thắng cảnh gần đây chơi đã ngấy đâu còn chỗ nào nữa đâu,
ngoại trừ ...
- Ngoại trừ gì?
- Bắt chước Viễn ... đi săn.
Văn ngần ngừ một lúc, rồi mắt sáng hẳn lên, xiết chặt tay Khâm
chàng nói:
- Khâm, em có sáng kiến hay, chúng ta sẽ tổ chức một đoàn săn
bắn rồi nhờ Viễn dẫn đường, biết đâu lại chẳng bắn được heo
rừng phải không em? Gia Linh mà nghe được ý kiến này, chắc
chắn con nhỏ sẽ thét lên cho xem.
- Coi kìa, mới có gió thôi mà nghe anh cứ tưởng như đã mưa
rồi, việc đâu có giản dị như vậỷ
- Đúng thế, chúng ta phải tính toán thật kỹ. Xem nào, vào dịp
nghỉ tết leo núi ba ngày thì tuyệt, chỉ ngại mấy cô kham khổ
chẳng nổi thôị
Khâm cười:
- Chưa chắc anh giỏi hơn tụi đàn bà con gái chúng tôi nhé.
Văn xiết chặt vai Khâm khiến nàng đau muốn thét lên. Văn nói:
- Em nói thế là saỏ Sức mạnh của anh như thế này có hơn đàn bà
con gái không chứ?
- Hừ!
Khâm ngẩng đầu lên, ánh đèn đường soi sáng gương mặt Văn, một
gương mặt đẹp pha lẫn một ít nét đằm thắm của con gái với một
tí nét trẻ thơ hơn là đàn ông.
Nhìn khuôn mặt Văn đang giận dỗi nàng thấy rõ trẻ con của
người yêụ Văn với Khâm đều trưởng thành trong sự nuông chiềụ
Từ thủa nhỏ từ lúc hiểu chuyện giữa mẹ nàng và cha Văn, nàng
biết rằng rồi đây mình sẽ lấy Văn. Nàng cũng yêu Văn, nhưng
nàng biết rằng trong tình yêu đầm ấm kia không chỉ đơn thuần
là tình yêu trai gái mà nó còn có cả một thứ tình mẫu tử. Đôi
lúc nàng vô tình chọc tức Văn, rồi lại vỗ về, chiều chuộng, và
những lúc đó, nhìn nụ cười tinh nghịch trên môi Văn, lòng Khâm
lại dâng lên một tấm lòng quảng đại của bản tính đàn bà. Mỉm
cười, xoa nhẹ phần vai bị bóp đaụ Khâm nói:
- Anh Văn, mẹ anh chắc đẹp lắm phải không?
- Tại sao em lại nghĩ đến mẹ anh thế?
Khâm thật thà:
- Vì anh đẹp trai, đôi khi em nghĩ rằng nếu anh có được đứa em
gái cùng cha cùng mẹ. Chắc nó đẹp hơn Gia Linh nhiềụ
- Khâm, em đừng nói điều đó cho Gia Linh nghe nhé, nó chưa
biết nó và anh chẳng phải cùng một mẹ sinh rạ
- Em bao giờ lại nói chi ba cái chuyện đó cho Linh nghẹ
Khâm cảm thấy sung sướng, khi biết Văn thương Gia Linh như đứa
em ruột. Trên đời này thật hiếm thấy những anh em cùng cha
khác mẹ lại biết thương nhau như thế nói chi là mẹ của Gia
Linh lại có một dĩ vãng hơi bê bốị Đêm thật yên, trên đường
dài hun hút, bóng hai người ẩn hiện trên mặt lộ. Chẳng mấy
chốc, họ đã đến trước cửa nhà Khâm.
Cha Khâm nguyên là giáo sư bậc đại học nên nhà trường cấp nhà
cho trú ngụ. Đến khi cha Khâm mất đi, nhà trường thấy tội cảnh
góa phụ con côi nên không nỡ thu hồi lại nhà. Căn nhà kiểu
nhật bản nhỏ nhắn. có chiếc sân nhỏ đến đỗi không thể nhỏ hơn
được, trồng mấy cây cau và hoa dâụ Khâm lấy chìa khóa mở cổng,
Văn vịn tay lên chấn song đăm đăm nhìn người yêụ Khâm nói:
- Thôi về đi anh, tối rồị
- Một phút nữạ Văn đặt tay lên vai Khâm mắt vẫn không rời
Khâm.
- Hử?
- Khâm!
- Gì anh?
- Anh chỉ muốn gọi tên em mãi thế nàỵ
- Anh thật khùng!
Khâm cười, quay lưng định buớc vào sân, Văn kéo lại:
- Khoan chờ một tí.
- Gì nữa anh?
- Hãy cho anh biết, em yêu anh bao nhiêủ
- Bây giờ mà anh không về ngay thì trời sáng cho xem.
- Có sao, anh sẽ ở lại đây nói chuyện với em cho tới sáng.
- Đừng có điên, tối mai gặp nhau nữa rồi, anh làm gì mà như
đến phút sinh ly tử biệt thế?
Văn ảo não đưa tay xoa mặt, nét mặt thật ngây ngô, ngây ngô
một cách dễ thương, anh chàng thở dài:
- Anh chết mất Khâm ạ, lúc gần đây anh thấy không thể rời em
được nữa, xa em một phút là lòng anh xốn xang.
Khâm vỗ về:
- Thôi đuợc rồi, anh về đi, trời sắp sáng rồi đấy!
Văn quay lưng lại:
- Thôi được rồi, tôi về, nếu cô đuổỉ
- Vâng em đuổi anh đấy!
Khâm cười dòn toan bước vào nhà, cánh cổng đóng lại, tiếng Văn
bên ngoài vọng vào:
- ái da! Cửa nhà cô kẹp dính ngón tay tôi rồị
Khâm hoảng hốt vội mở cửa ra:
- Đâu, trúng đâủ
- Đây này, Văn đưa tay chỉ vào lồng ngực mình.
Khâm hứ một tiếng, rồi đóng cửa lạị Cửa đóng xong nàng không
vội vào nhà, đứng nhìn qua khe hở cho đến lúc bóng dáng Văn
thất thểu bước đi mới thở phào, và quay lưng lại bước vào nhà.
Bước khỏi bực tam cấp, Khâm rón rén đi về phía phòng mình. Căn
nhà này chia làm ba gian, gian trước là phòng khách, hai gian
sau được dành làm phòng ngủ của Khâm và phòng ngủ của mẹ nàng
- Bà Nhã Trân. Vừa bước được mấy bước, Khâm đã nghe thấy tiếng
mẹ gọị
- Khâm, con mới về đó hả?
- Vâng! Mẹ chưa ngủ à?
Khâm quay vào phòng mẹ, vén mùng lên, ngồi xuống:
- Con về hơi khuya quá, nhưng Noel mà mẹ.
- Ai đưa con về? Có phải thằng Văn không? Bà nhã nhặn hỏi, bà
chăm chú nhìn con qua ánh sáng trăng.
- Vâng anh ấy đưa con về.
- Sao không bảo nó vào nhà chơị
- Khuya quá rồi, bác Cân có gửi lời hỏi thăm mẹ.
- Thế à?
Bà Nhã Trân hơi ngỡ ngàng. Đỗ Cân? Cha của người yêu của Khâm
hỏi thăm à? Lòng bà dâng lên một thứ tình cảm bâng khuâng:
- ông ấy cũng vui chơi với các con à?
- Dạ không bác ấy đi đến khuya mới về, bác ấy để cả gian nhà
cho chúng con mặc tình đón tiếp bạn bè. Khâm chậm rãi cởi vớ -
Con thấy bác Cân tế nhị ghê đi à.
- Bác ấy à? khỏi phải nóị
Khâm tựa mặt vào sát mẹ.
- Mẹ ơi con với anh Văn định dịp lễ nghỉ mùa đông năm nay sẽ
làm lễ đính hôn, mẹ bằng lòng không??
Bà Nhã Trân thở phào:
- Ờ, hay lắm, mẹ đợi chờ ngày giờ này đã lâu lắm rồi!
Khâm nói nhỏ:
- Mẹ ơị Mẹ thật là tuyệt, con có một điều muốn nói cho mẹ haỵ
- Điều gì đó con?
- Con vui lắm, con sung sướng lắm! Nhảy xuống giuờng, nàng nóị
- Thôi mẹ ngủ ngon giấc, con đi ngủ đây!
- Nhớ đóng cửa sổ nhé con!
Bà Nhã Trân dặn với theọ Bà nhìn theo dáng con, cửa đã khép
lại, bất giác bà thở dàị Rồi sau cùng Khâm cũng lấy Văn, thằng
bé đẹp trai dễ thương, lại là con của Đỗ Cân! Nghiêng nguời
vào trong, mắt nhắm lại, nhưng bà biết bà sẽ không thể ngủ
được. Bao nhiêu năm qua rồỉ Thuở xưa Đỗ Cân cũng là một gã
thanh niên đẹp trai, chỉ tội cái nghèo, ở trọ trong nhà bà.
Lúc bấy giờ Nhã Trân cũng là đứa con gái mơn mởn cứ tìm cớ để
đi ngang qua phòng của Đỗ Cân, tới lui để thích thú với cái
nhìn theo như ngây dại của gã con trai ... Bà Nhã Trân chợt
nhắm mắt lạị sao vậỷ Sao ta cứ nghĩ vẩn vợ Khâm, đứa con gái
dễ thương, nó nói cái gì ban nãỷ?
- Con vui lắm, con sung sướng lắm.
Con người hưởng được nhiều niềm vui, có người suốt cả đời
người chưa hề biết thú vui là gì. Khâm, Mẹ mong con sẽ mã mãi
được sung sướng. Những giọt lệ đọng trên mị Con người càng
già, càng yếu đuối, vô dụng làm sao!
Bên kia vách giấy, Bà Nhã Trân nghe tiếng hát khe khẽ của Khâm
vọng qua:
Con thuyền nhỏ lên đênh trên giòng nước
Thuyền mang theo giấc mộng đẹp, như thơ
Qua bao nhiêu bờ bến với sông hồ ...
Bà Nhã Trân giật mình, chết lặng theo tiếng hát.. |
|