Tường Vi ngồi giặt giũ áo quần, mặt trời treo
cao, hắt những tia nắng chói chang xuống chiếc lưng đã ướt đẫm,
mồ hôi không ngớt rơi trên cổ, trên trán nàng. Ngồi ngay lưng
lại cho đỡ mỏi, rồi quay sang hai con đang nghịch nước, Vi bảo:
- Trân, con đưa em đi chỗ khác chơi đị
Bé Trân chưa đầy bốn tuổi dẫn em gái gần hai tuổi đị Tường Vi
nhìn theo dáng dấp gầy ốm của con rồi bất giác thở dàị Đưa tay
lên xoa trán, ngẩn lên nhìn trờị Nắng vẫn gắt mắt. Thu đến rồi
mà trời vẫn không bớt nóng, phải chi được một cơn mưa thì hay
biết baọ
ông Cân mất đã trên một năm, Vi còn nhớ cảnh anh em Văn sụp
đầu khóc lóc trước phần mộ của chạ Hôm đó Văn đã thề bán sống
bán chết trước mặt bạn bè của cha là sẽ không bao giờ bước đến
sòng bạc. Nhà phải bán đi mà nợ của Văn vẫn trả không hết. ông
Lý thấy tội mới cho vay một số tiền để trả dứt nợ, sau này khi
Văn đi làm việc lại đàng hoàng sẽ trả lại dần. ông Lý lại còn
giới thiệu Văn vào làm thư ký Anh ngữ cho một hãng tư lương
bỗng khá hậụ
Cả gia đình họ Đỗ rời căn nhà cũ đến làng Trung Hòa mướn căn
nhà hai phòng, đời sống có thể xem như bắt đầu lạị Trong nỗi
đau vì cha mới qua đời, cộng thêm sự tán gia bại sản, đối với
Văn phải là một bài học đích đáng. Nhưng Văn chỉ đến sở đúng
giờ được có nửa tháng rồi cũng trở lại sòng bạc. Nhiều đêm đối
diện trước vẻ thiểu não của chồng, Tường Vi hết sức tuyệt
vọng, chỉ muốn tự sát. Văn thì ôm đầu, lập đi lập lại mấy câu
đã nhàm tai:
- Anh có muốn đến đó đâu, nhưng làm như có ma qủy lôi kéo, anh
biết làm sao bây giờ.
Tường Vi không thể hành động quyết liệt gì ngoài những giọt
nước mắt tuôn tràn thâu đêm. Đời sống nàng bị vây hãm tù túng
tong vòng lẩn quẩn: nợ nần, thề thốt rồi ... chứng nào vẫn tật
ấỵ
Đau khổ không có biên giớị Một buổi sớm mai, sau ngày Văn trở
lại cờ bạc không bao lâu, Gia Linh bỏ nhà ra đi, đi trong lặng
lẽ, chỉ để lại vài hàng cho Tường Vi:
"Chị Tường Vi,
Em đi đâỵ Ngôi nhà này kể từ sau ngày cha mất không còn là nhà
của em nữạ Em thấy không có lý do gì để em ở lạị Cho đến khi
cha nhắm mắt, em mới biết rõ thân thế của mình. Điều đó tuy có
làm em buồn, nhưng bù lại nó đã giúp em có đủ can đảm để xa
rời ông anh thô lỗ. Em đi vì nhà này không còn gì để lưu luyến
cả, ông anh em không muốn thấy đứa em không ruột thịt của mình
cứ ăn bám nhà. Việc em bỏ nhà đi có lẽ rất hợp ý mọi ngườị Chị
Vi, em quý chị lắm, điều cuối cùng em muốn nói với chị là, chị
nên bỏ anh Văn đi, đừng để cùng rơi xuống vực. Chị nên nhớ là
chị còn phải lo cho tương lai của hai đứa con của chị nữa đó.
Đừng lo cho em, vì đúng ra em phải tập tự lập từ lâu rồị
Chúc chị được nhiều hạnh phúc.
Gia Linh "
Tường Vi lo vì Gia Linh mới hai mươi mấy tuổi đầu làm sao
đương đầu với một xã hội phức tạp, lòng người khó lường. Gia
Linh chưa quen cực khổ, chưa dày dạn phong sương nếu chẳng may
sa chân thì còn gì đời con gáỉ ông Cân làm sao có thể yên lòng
nơi chín suốỉ
Tay bồng tay dắt, Vi đi khắp phố tìm nhưng bóng Gia Linh vẫn
mù tăm. Văn thì không bận tâm tí nào cả, nhìn bức thư của Gia
Linh, chàng chỉ cười nhạt:
- Mặc xác nó, cho nó chết. Không có nó tôi đỡ phải gai mắt.
May mà nó tự ý bỏ đi đấỵ
Hình bóng cậu sinh viên gương mẫu nay không còn tìm ra dấu
vết. Nhiều lúc van xin Văn đi tìm Linh, Văn chỉ nhún vai, đôi
khi thấy Tường Vi khóc, chàng lại bực mình:
- Em chỉ lo chuyện không đâu, cô ấy đi sống không nổi lại bò
trở về chớ gì!
Thế là Tường Vi chỉ còn biết mong ngày Gia Linh tự ý trở về.
Một tháng, hai tháng, ba tháng rồi một năm trôi qua mà tin
Linh vẫn biệt tăm.
Ngày tháng vẫn trôi qua trên nỗi buồn và tuyệt vọng của con
ngườị Tường Vi đã bỏ dạy học vì không ai chăm sóc nhà cửa con
cái, nói chi đến chuyện hồi âm cho Khâm. Sự liên lạc giữa hai
gia đình đã gián đoạn.
áo quần đã giặt xong, Tường Vi đứng dậy thở dàị Mặt trời vẫn
chói chang, bế bé Niệm lên, trông con lem luốc gầy còm, lòng
Vi xúc động:
- Niệm ơi, ai bảo con ra đời làm gì để con phải khổ, thế này
rồi tương lai con sẽ ra saỏ
Bé Trân kéo áo mẹ, chiếc miệng nhỏ chíu chít:
- Mẹ ơi, bánh bao, bánh bao mẹ
Bên ngoài người bán hàng cứ rao:
- Bánh bao! Bánh bao nóng hổi đây!
Tường Vi lắc đầu, kéo con đến sát mình, nàng phân trần:
- Trân, con ăn sáng rồị Mẹ cũng đâu có tiền, cha con mấy hôm
nay chẳng mang về đồng nào, đồ đạc đáng giá cũng chẳng còn bây
giờ biết sống làm sao đâỷ
Đứa bé xoe tròn mắt nai, nó không hiểu mẹ nói gì cả:
- Mẹ ơi! Trân đói quá!
- Mẹ biết làm sao bây giờ? Mấy hôm rày mượn tiền bác Trương
nhiều rồị Không phải mẹ không muốn cho con ăn, nhưng ...
Đứa bé vẫn quấn quanh chân mẹ:
- Mẹ ơi! bánh bao, Trân đói quá, cho Trân ăn bánh bao đi mẹ.
Tường Vi xiêu lòng:
- Được rồi buông mẹ ra đi, để mẹ đi xem có tiền không?
Mua một chiếc bánh, bẻ làm hai cho hai đứa con, Tường Vi mân
mê ba cắc bạc mà ngây ngườị Đã hai hôm rồi Văn không về. Phải
sống ra sao với ba cắc bạc đâỷ Biết đâu Văn lại chẳng thắng
được một ván lớn? Lắc đầu, Tường Vi cười thầm với hy vọng
không tưởng của mình. Thắng à? Vâng, có thể thắng lắm chứ,
nhưng cuối cùng lại thua hết sạch.
Một ngày trôi qua, rồi ngày thứ hai, Tường Vi đành ngượng
ngùng qua nhà bên cạnh mượn vài chục. Ngày thứ ba đem số áo cũ
của cha chồng và mình đi cầm thế, cũng sống được thêm hai ngàỵ
Đến một hôm từ sáng đến chiều, ba mẹ con đành mở mắt chịu đói,
không tìm đâu ra thức ăn để nhét vào bụng cho đỡ đóị Tối đến,
hai đứa nhỏ bắt đầu khóc, tiếng khóc làm cho Tường Vi tan nát,
không dằn được nàng quyết định mang hai con đến nhà ông anh.
Lương công chức hạng bét của ông anh Tường Vi chỉ đủ sống qua
ngàỵ Lúc còn khá giả, Vi cũng hay giúp đỡ cho anh, đó chính là
lý do nàng dám đến tìm anh. Vừa bước đến cửa là đã nghe tiếng
chị dâu chu chéo chận đầu:
- Anh Bình ơi, em anh đến nè! Sao cô, nghe nói chồng cô đi làm
lại đàng hoàng rồi phải không, có dư cho bọn này mượn, lúc này
đói quá.
Chị Lý lải nhải làm lòng nàng không yên:
- Tường Vi, cô còn nhớ ông chủ sự Trương không? ông ấy vừa mới
lên chức, lại phát tài to, ông ấy mới cất được căn nhà cho cô
vợ vừa mới cưới ở. Cô ta thật không bằng một nửa cộ Phải chi
lúc xưa cô đừng chê ỏng chê eo thì bây giờ giàu rồi, chớ đâu
có để phước cho người khác hưởng uổng thế? Ham lấy hạng công
tử bột để bây giờ ... Thôi, thôi không nói nữa đâu, chẳng qua
tại cô không có phần. Lúc đầu cô cứ bướng cho rằng mình đã
chọn đúng người, bây giờ đó cô thấy không? Sao, cậu em rể quý
của tôi còn đi đánh bạc nữa không? Cô phải khuyên anh ấy chứ.
Hai đứa con lại khóc đòi ăn, nàng vội vàng chào anh chị đi về.
Bình đưa em ra tận cửa, thừa dịp chị Lý không để ý, nhét vội
năm tấm mười đồng vào tay Vi, nói nhỏ:
- Cầm đỡ mua cái gì ăn, em cũng biết là anh không có tiền
nhiềụ
Nước mắt đổ tuôn xuống, Tường Vi đưa vội con ra cửa bước
nhanh. Qua khỏi cầu, nàng ghé vào hiệu mua hai chén chè đậu
xanh và mấy cái bánh nướng cho con ăn. Tường Vi tuy đói lả
nhưng không làm sao nuốt được. Nhìn vẻ tiều tụy đói khát của
hai con mà lòng se sắt:
- Không thể sống mãi thế này được. Ta không thể để tình cảnh
này kéo dài, phải tìm anh Văn phân bày lần cuối, nếu anh ấy
không thể bỏ cờ bạc được, ta sẽ đưa hai con đi nơi khác kiếm
việc làm.
Tối hôm ấy, Văn về vẫn hốc hác, đói khát. Văn vội phân bua
ngay khi bắt gặp ánh mắt căm hờn của Tường Vi:
- Em đoán thử xem, có tức chết được không, lúc đầu anh được
trên hai mươi ngàn, thế mà sau cùng chỉ một ván bài lại thua
tuốt hết. Mẹ cái thằng Triệu, chắc chắn là hắn gian lận gì
đây, anh mà khám phá được nó sẽ biết tay anh.
Nhìn Tường Vi, Văn bực bội thêm:
- Cô làm gì nhìn tôi dữ thế? Lúc nào cũng gặp bản mặt đòi nợ
của cô, hèn gì tôi chẳng xui sao được!
Cơn giận không đè nén mãi được, nhưng nàng vẫn cố gắng điềm
tĩnh:
- Anh Văn, tôi có chuyện cần bàn với anh.
Văn nằm dài:
- Tôi biết rồi, hôm nay tôi mệt quá, để mai đi, bây giờ kiếm
cái gì cho tôi ăn cái đị
Tường Vi lạnh lùng:
- Ăn à? Anh biết ở nhà này mấy hôm nay sống ra sao không, các
con phải nhịn đói thế nào không mà đòi ăn? ...
Văn cắt ngang:
- Thôi, thôi được rồi, đừng có tố khổ mãị Bên ngoài gặp chuyện
bực mình, về nhà phải nghe cô cằn nhằn. Không lẽ tôi muốn các
con chết đói saỏ Chẳng qua tại thời tôi chưa tới nên thua mãị
Ngày mai mà vô một ván là cô có tiền xài suốt năm không hết.
- Anh Văn, cũng vì chờ anh mà gia đình chúng ta mới tới nước
này, anh còn hy vọng cái nỗi gì. Anh còn nhớ lời thề trước mộ
cha không? Anh còn nhớ lời hứa với ông Lý không? Anh ...
- Thôi được rồi, cô đừng dựng ông già tôi dậy, cô muốn lải
nhải đến bao giờ mới chịu thôi chứ? Tôi buồn ngủ lắm rồị
Tường Vi tuyệt vọng:
- Anh ngủ, tôi biết, nhà này chỉ là nơi để anh ăn rồi ngủ thôị
Anh làm riết rồi con cái chẳng nhìn ra được bố.
Giọng Tường Vi thiểu não:
- Mà ngay cả tôi, nhiều lúc tôi cũng không nhận ra được anh.
Anh thử nhìn vào kính xem anh có còn là ông Đỗ Gia Văn nữa
không?
Văn nổi giận nên cố bóp méo câu nói:
- Cô không nhìn tôỉ Đúng rồi, cô chỉ biết nhìn thấy tiền thôị
Bây giờ tôi đang lúc xuống dốc mà hễ tôi có tiền là cô sẽ nhìn
ra tôi ngaỵ
Tường Vi giận xanh mặt:
- Anh Văn, anh dám nói những lời vô lương tâm như vậy saỏ Anh
đã làm cha giận mà chết, làm em gái bỏ đi, chỉ còn tôi chịu
đựng nổi anh thôị Trời ơi, tôi không hiểu tại sao tôi lại lấy
anh làm gì.
- Cha chết không phải vì giận tôi mà chết - Văn gạt bừa - Mà
ông chết vì bịnh tim. Cô câm mồm đị Hừ, tôi là đàn ông, tôi có
quyền làm bất cứ chuyện gì tôi muốn, cô không được lôi thôi
biết không?
Tường Vi nghẹn lời:
- Em nói bậy đấy, nhưng sẽ có ngày anh muốn cũng không còn
nghe được những lời này nữạ Gia đình đã tan nát đến thế này mà
anh vẫn cờ bạc thì hậu quả sẽ đến đâủ Anh đã thua cả gia sản,
anh đã giết chết cả cha, anh bán đứt cả con người, nhân cách
và lương tâm của anh, thế mà anh vẫn không chừạ
- Câm mồm, tôi không cần cô dạy khôn tôi
- Không phải em dạy khôn anh, em chỉ van xin anh, anh thử nhìn
các con xem, tụi nó còn nhỏ quá, nó đang cần anh nuôi dưỡng,
đang cần gương tốt. Anh có thể mắng chửi, có thể giận em, sao
cũng được. Nhưng còn các con, anh hãy cứu nó, cứu cái gia đình
này, đừng để nó tan rã tội lắm anh ạ.
- Cô đừng nói nhiều, tôi đã bảo là tôi sẽ không cờ bạc nữa,
nếu tôi gỡ lại được ít nhiềụ Bây giờ không còn một cắc bạc,
tôi hỏi cô ngoài cái cờ bạc ra có cái nghề gì cho tôi lấy lại
được số tiền đã mất hay không? Đánh bạc phải có lúc ăn lúc
thua chứ.
- Anh Văn, đến bao giờ anh mới hiểu được?
- Tôi bảo cô im mồm đi, cứ lải nhải mãi, lộn xộn hoài làm sao
ai ở nổi chứ?
Tường Vi yên lặng ngồi cạnh giường, thẫn thờ đưa mắt ra ngoài
trời, một nỗi buồn xâu xé tâm can nàng:
- Nhà này không còn gì để anh lưu luyến nữa saỏ Lấy anh, em
chỉ thấy toàn là chờ với đợi, em chán quá rồị
- Im mồm, tôi bảo cô im mồm nghe không?
Tường Vi vẫn lẩm bẩm với chính mình:
- Tôi hiểu, bây giờ anh đâu muốn nghe tôi nói gì nữạ Thế mà
tôi đã cầu khẩn van xin, mà mỗi lần thuyết phục là một lần
tuyệt vọng. Không hiểu sao, thuở xưa tôi lại lấy anh làm chỉ
Văn hết chịu nổi, không suy nghĩ Văn nói:
- Tôi cho cô biết, thuở xưa tôi đâu có muốn cưới cô, tôi có
yêu cô đâủ Người tôi yêu là Khâm kìạ Tôi đi đánh bạc là vì tôi
chán cô, nếu cô làm tôi mê được thì sao tôi phải trốn lánh để
đi tìm cái giải trí khác.
Cắn chặt môi, đan đôi tay yếu đuối vào nhau, nhẫn cưới đã mất
từ lâu, trên ngón tay Văn cũng không còn. Tường Vi yên lặng,
tương lai là cả một sự tuyệt vọng bi thảm. úp mặt vào lòng bàn
tay, Tường Vi không khóc, nước mắt đã cạn từ lâu rồị
Đêm thật dài, thật yên, Văn đã ngủ, tiếng ngáy nặng nề át cả
tiếng mưa rơị Giấc ngủ của Văn chẳng bình yên. Tường Vi thở
dàị Bao nhiêu chuyện cũ như một cuốn phim được quay lạị Bao
nhiêu ân tình, bao nhiêu kỷ niệm mà giờ đây chỉ là những câu
nói bất nhân:
- Tôi không yêu cô, người tôi yêu chính là Khâm! Vì tôi chán
cô nên tôi mới đi đánh bạc! Tôi đi đánh bạc là để trốn lánh
cô, cô biết không?
Tường Vi hoảng hốt đứng dậy nhìn quanh, ta đã lầm, lầm ngay từ
giây phút đầu, bây giờ phải xử trí thế nào đâỷ Bước đến nhìn
hai con đang yên giấc, cánh tay bé Trân đang quàng ngang vai
bé Niệm, nụ cười thơ ấu nở trên môị Ai gánh trách nhiệm trong
sự tạo ra những cuộc sống nàỷ Kéo chăn lại ngay ngắn, Vi bắt
đầu khóc.
Khóc thật lâu, nàng ôm con vào lòng hôn từng đứa một, rồi bước
về giường Văn. Đối diện với chàng, Tường Vi lắc đầu:
- Anh tuy chẳng thương em, nhưng các con dù sao cũng là của
anh. Vậy thì cầu trời phù hộ giúp đỡ anh để anh thương nó.
Ngồi xuống bàn Tường Vi muốn viết một vài hàng, đầu óc trống
rỗng, tay run rẩỵ Nơi chiếc lồng gà bên ngoài, một con gà
trống đang vỗ hai cánh vào nhau gáy sáng, phía chân trời xa,
đám mây mờ xuất hiện. Trời sắp sáng rồi, Tường Vi hốt hoảng,
cầm bút lên, nàng viết nhanh:
Dòng đời vẫn lặng lờ trôi
Biết bao nước mắt để rồi hoài công
Gian nan đau khổ chập chùng
Thời gian sao để phủ phàng cho ta
Nàng thẫn thờ đứng nơi cửa thật lâụ Gió bắt đầu thổi cánh lá
đầu tiên rơi qua song, Tường Vi rùng mình, mùa thu đã đến. Sao
đã lặn, trăng sắp tàn, một ngày mới sắp đến.
Khi Văn thức dậy đã gần mười giờ. Tiếng khóc thét của đám con
thật ồn. Văn xuống giường, đưa tay xoa mặt, cơn ngái ngủ vẫn
còn lẩn quẩn:
- Mẹ ơi, mẹ! Mẹ!
Tường Vi đi đâu rồỉ Văn bực mình sẵn giọng:
- Vi ơi, Vi!
Không có tiếng trả lờị Bé Trân vẫn khóc, bé Niệm khóc theọ
Cuộc cãi vã đêm hôm không còn lại một vết tích gì trong đầu,
Văn lên tiếng lần nữa:
- Tường Vi ơi, Tường ...
Văn đột ngột ngưng tiếng. Chàng đã nhìn thấy Tường Vi rồị Nàng
nằm sấp trên nền gạch dáng như đang mê ngủ. Bé Trân đứng một
bên níu áo mẹ, cánh tay Vi trải rộng, Văn nhìn xuống hai vũng
máu đỏ thẫm chảy dàị Hoảng hốt, Văn xông đến gọi to:
- Tường Vi em!
Đỡ vợ lên, đôi mắt Tường Vi khép chặt, ngấn lệ vẫn chưa tan.
Hơi thở đã tắt tự bao giờ. Văn hãi hùng hét to, kéo tay vợ
lên, vết cắt loét thật sâu nơi cườm tay, Tường Vi đã cương
quyết lìa bỏ cõi đờị Văn lắc mạnh vai vợ, vừa lắc vừa gọi lớn:
- Tường Vi! Tường Vi! Tường Vi!
Tường Vi vẫn nhắm chặt mắt, lời réo gọi, tiếng khóc lóc không
làm nàng xúc động. Văn bối rối đặt vợ lên giường, mở bớt nút
áo định tìm cách làm ấm người Tường Vị Trong cơn rối rắm chàng
quên cả việc gọi bác sĩ. Nhưng hàng xóm đã đến đầy trước cửa,
cảnh sát và bác sĩ cũng tới nơị Không còn kịp nữa, Tường Vi đã
đi từ năm giờ sáng.
- Chết rồi! - Bác sĩ tuyên bố.
- Không! - Văn hét lên, nhảy chồm lên giường - Vi không thể
chết, nàng không thể chết, nàng chỉ muốn đùa tôị - Vuốt ve
Tường Vi, Văn van xin - Tường Vi, Tường Vi em, em hãy nói với
anh đi, Vi, bây giờ em nói gì anh cũng nghe hết, thật đó Vi,
em bảo anh làm gì anh cũng làm cả. Anh không cờ bạc, anh cương
quyết không cờ bạc nữa, Vi, em hãy mở mắt ra đi, em hãy nhìn
anh, nhìn anh đi em!
Gục đầu trên xác vợ, Văn khóc ngất. Cảnh sát không làm sao
khuyên được Văn rời khỏi giường để khiêng xác Tường Vi đi khám
nghiệm. Văn như điên như loạn, luôn miệng thì thào:
- Tường Vi, anh không phải, sao em không chửi không mắng anh
đi, em làm gì cũng được miễn em đừng nằm yên thế này là được.
Vi, anh biết, trên đời này không còn ai thương anh hơn em. Hôm
qua, mệt quá, anh nói bậỵ Anh thật lòng yêu em mà, yêu em
nhiều lắm. Vi ơi, Vi, mở mắt ra đi em. Từ nay anh chẳng bao
giờ làm em buồn, anh sẽ cố gắng trở thành người chồng tốt, anh
sẽ làm lại cuộc đờị Vi, nhìn anh đây em, anh không dối em đâu!
Em muốn gì anh cũng nghe theo em hết, Vi ơi Vi, em có nghe
không hở em.
Hồn Tường Vi phiêu bạt ở thế giới khác, sự ăn năn hối tiếc
không ích lợi gì cả. Văn đưa tay lên sờ trán vợ, hôn trên đôi
môi lạnh giá, vuốt lấy mái tóc rối, bao nhiêu cử chỉ âu yếm,
vẫn không gọi được hồn người bất hạnh trở về.
- Nàng không chết đâu, nàng đang ngủ! Anh ngồi đây này Tường
Vi, anh chờ em, anh đợi em thức dậy, để em thấy rằng anh đã
thay đổi, anh đã biết chăm sóc em, anh là người chồng gương
mẫụ
Cúi xuống hôn vợ, Văn lẩm bẩm:
- Em đã đối xử thật lòng với anh, em sẵn sàng tha thứ lỗi lầm
cho anh, phải không? Vậy thì lần này em cũng tha thứ cho anh
nhé, Tường Vi, đừng giận anh, đừng hờn anh nữa, Tường Vi!
Một bà hàng xóm bước đến khuyên Văn:
- ông Văn à, người đã chết rồi mà còn luyến tiếc cái gì. Việc
mai táng mới là cần kíp, bây giờ ông có thương tiếc thì cũng
không làm sao bà ấy sống lại được.
- Cái gì? Chết rồi à?
Gương mặt u sầu đã hết oán hận. Tường Vi đã chết rồỉ úp mặt
lên thân vợ Văn gào:
- Tường Vi em, người đáng chết là anh chứ không phải là em. |
|