Trước lúc trời sáng, Khâm thấy sốt ruột cứ
chui ra rồi lại chui vào lều để khơi ngọn lửa sắp tàn cho sáng
thêm. Lần cuối cùng bước ra thì trời đã lờ mờ sáng, thấy thế
Khâm ngồi lại luôn. Ngồi ôm gối, mắt mông lung nhìn vạn vật
lúc lờ mờ sáng, lửa và khói vẫn uốn éo, cảnh trí đối với Khâm
lúc này như hư hư thực thực. Núi với rừng bỗng có vẻ thu hút
lạ lùng.
Khâ lắng tai nghe, trong rừng chim muông bắt đầu lên tiếng,
tiếng gió thổi hòa lẫn với tiếng thác nước ầm ầm từ đâu vọng
lạị Sau một đêm ngủ mê, rừng núi đã thức giấc. Khâm duỗi chân.
Trời đã sáng rồi, sao đám người đi săn chưa trở về? Có tiếng
động nơi lều, Tường Vi vai khoác chiếc áo cũ chui ra khỏi lều
đang run lẩy bẩy:
- Lạnh quá!
Tường Vi vừa nói vừa bước nhanh tới đống lửa hơ tay và bảo
Khâm:
- Suốt đêm bồ không ngủ à?
Khâm bồn chồn, ném cành cây vào lửa:
- Trước khi họ đi tôi có ngủ được một chút.
Tường Vi nhìn những sợi nắng lóe ra khỏi đám mây xám:
- Họ chưa về à?Trời thế này mà cũng đị Tôi biết chắc chắn họ
sẽ chẳng săn được con nào cả.
Khâm cười:
- Suốt đêm bồ cũng đâu có ngủ? Tôi nghe tiếng bồ trở mình mãị
Tường Vi kéo áo lại, gài nút:
- Tôi ngủ không được, lạ chỗ là tôi mất ngủ, nói chi giữa rừng
thế này, đủ thứ tiếng vang vọng bên taị
Khâm hỏi Tường Vi:
- Tôi chẳng nghe thấy tiếng súng, bồ có nghe không?
- Có lẽ họ đi xa lắm hoặc không bắn phát nào cả.
Khâm đứng dậy, đi tìm nồi nấu cơm, Tường Vi ngồi yên đưa mắt
nhìn Khâm treo nồi lên giá lửạ Khâm nói:
- Không hiểu sao tôi lo quá, tôi ngại ... không hiểu sao buổi
đi săn này sao tôi có linh cảm như nó làm sao ấỵ
Tường Vi nói lảng:
- Anh Văn với Khâm khắng khít nhau quá, Khâm vui chứ?
Khâm nghiêng dầu chăm chú nhìn Tường Vi, rồi đột nhiên hỏi:
- Bồ thấy anh chàng Viễn thế nàỏ
- Tại sao Khâm lại nhắc đến hắn? Tôi chỉ thấy hắn là một người
đàn ông khá sành đời thế thôi, chứ chẳng có gì gọi là xuất sắc
cả.
- Thế à! Còn Văn?
Khâm hỏi, nàng lấy một cành cây nhỏ khơi lửa, mặt đăm chiêụ
Tường Vi quay mặt lại nhìn Khâm, tuy không nhìn ra những bất
ổn trong lòng bạn, nhưng bỗng nhiên tim nàng đập mạnh, mặt
nóng bừng.
- Văn thâm trầm hơn, anh ấy là khe suối nhỏ trong khi Viễn lại
là thác nước tọ Tôi nghĩ rằng dù sao Văn mới chính là người có
thể mang đến sự thoải mái êm ấm.
Nét nhăn trên mặt Khâm càng tỏ rõ:
- Vậy à! nhưng sao tôi vẫn thấy Văn có vẻ làm sao ấỵ
- Bồ không yên tâm à?
- Không phải không yên tâm, nhưng tôi cảm thấy Văn hình như
lúc nào cũng cần được bảo vệ, cần sự chăm sóc.
Cơm đã sôi, Tường Vi vừa mở nắp nồi vừa nói:
- Chuyện đó tự nhiên rồi, bồ yêu bồ thích lo lắng chăm sóc cho
người mình yêu nên mới thấy vậy chứ gì nữa!
Khâm tư lự nhìn vào lửa đỏ:
- Bồ thấy đó là chuyện tự nhiên à?
- Vâng.
Tường Vi nắm que củi, đứng dậy nói tiếp:
- Bồ có vẻ không yên tâm, tôi không hiểu bồ còn muốn nghĩ ngợi
gì nữả Anh Văn yêu bồ thắm thiết như vậy thì làm gì bồ phải lo
nữạ
Tường Vi đi về phía chỗ để thức ăn, xách dao và lạp xưởng trở
lạị Ngẩng nhìn trời, Tường Vi nói nhanh:
- Mặt trời dã lên cao rồi, chắc bọn họ cũng sắp về tới rồị
Chắc họ đói lắm, để tôi sửa soạn thức ăn đàng hoàng cho họ về
có cái ăn ngaỵ
Khâm ngắm Tường Vị
- Vi, bồ đúng là mẫu người vợ hiền, ai mà lấy bồ chắc hạnh
phúc lắm.
Tường Vi cười nhạt:
- Thế à, tiếc là bồ không phải là đàn ông!
Nói xong nàng xách thùng đi lấy nước. Mặt trời đã chui ra khỏi
mây, chiếc đĩa đỏ chói chang đánh tan lớp sa mù giữa núi, thêm
sinh lực cho những hạt sương đọng trên lá lấp lánh. Núi rừng
đã thức giấc, mơn mởn như cô gái đang xuân. Lều trại, lửa khói
lung linh dưới nắng. Bữa cơm sáng đã chuẩn bị xong xuôi, được
bày trên khoảng đất trống, ấm nước bập bùng theo hơi thở bung
luồng khói nóng lên cao, đợi chờ những cốc sữa ngon lành.
Khâm sốt ruột nhìn về phía đường mòn:
- Đến bây giờ mà sao bọn họ vẫn chưa về kìả
Tường Vi nói bâng quơ để Khâm đỡ sốt ruột:
- Đánh thức Gia Linh dậy không? Thế mà cũng đòi đi săn với
bắn. Ngủ thế này tủi đêm có cọp tha đi cô bé chắc cũng khôing
haỵ
Chợt Khâm hét lớn:
- Họ về kia rồi!
Khâm chạy ùa về phía đường mòn. Tự Khâm, Khâm cũng không hiểu
sao sao chỉ là một phút vắng nhau mà mình lại có thể nghĩ
nhiều về họ đến thế.
Từ trên sườn núi, có bóng người trượt nhanh xuống như vượn
Khâm nhìn kỹ thì ra đó là một trong ba người thổ dân, tay áo,
ống quần của anh chàng đều bị gai xé rách, mặt hớt hãi, anh
chàng đứng trước mặt nàng líu lo một tràng dài:
- Chiêu do le ta qui! Chiêu Khuynh ba tua sua!
- Gì! anh nói cái gì?
- Chiêu so le ta qui! chiêu khuynh ba tua sua!
Người thổ lập lại, tay chân múa máy chỉ về phía saụ Càng thấy
Khâm có vẻ không hiểu, hắn càng vung tay rối lên, ra dấu như
người cầm súng, miệng la "bằng bằng". Rồi giả vờ nằm xuống,
Khâm vẫn không hiểu, nhưng nhìn vẻ hớt hãi của gã nàng biết đã
có chuyện chẳng lành, vội vã kêu lên:
- Tường Vi ơi! đến xem hắn nói cái gì nàỵ
Tường Vi đã đến đứng cạnh từ lúc gã thổ dân mới về tới, nhìn
cử chỉ của hắn nàng đoán mò:
- Có lẽ họ bắn trúng con thú nào lớn lắn!
Khâm hỏi gã thổ dân:
- Bây giờ họ ở đâủ
Gã thổ dân lại nói:
- Chiêu khuynh ba tua sua!
Rồi lại giả vờ nằm ngay đợ Tường Vi đoán mò:
- Tám mươi phần trăm là bắn trúng heo rừng rồi, có lẽ lớn quá
nên họ khiêng không nổị
Khâm nghi ngờ hỏi:
- Thế chúng ta có cần đến phụ không?
- Nên lắm chứ.
- Tôi nghĩ chắc không phải thế đâu, vì cử chỉ của hắn chẳng có
gì là biểu lộ niềm vui cả, mong rằng đừng có xảy ra việc không
hay!
- Chắc không có chuyện đó đâu!
Tường Vi cố nói, nhưng giọng nói chẳng có vẻ gì là cứng cả,
Khâm lo lắng:
- Thế sao đến giờ này họ vẫn không về?
Tường Vi bảo:
- Hay là chúng ta đi xem!
Nhưng rồi họ cũng không cần đi, và bóng dáng cao lớn của Viễn
đã xuất hiện. Không phải chỉ có một mình chàng, vì trên vai
Viễn còn có thêm vật gì. Qua khỏi tảng đá, men qua xuống sườn
núi, rồi băng qua con suối nhỏ, đôi giày của Viễn lấm đầy bùn,
phía sau chàng, Hồ Như Vy và hai gã thổ dân lặng lẽ theọ Hồ
Như Vy tay xách phi thử, tay kia kéo lết chú hươụ
- Anh Văn!
Khâm hét to, mặt nàng tái xanh, mắt mở lớn. Viễn đứng trước
mặt Khâm yên lặng, trên cổ, trên vai chàng mồ hôi đổ như tắm,
gai góc trong rừng đã cào nát một phần vai, Viễn đưa đôi mắt
như thú tội, nói như van xin:
- Súng bị cướp cò, Văn đã hạ con hươu đó ...
Viễn nói không thành câu, và chính chàng cũng không biết mình
đang nói gì. Đôi mắt Khâm vẫn trừng lớn, đôi môi run rẩỵ Bàng
hoàng nàng tựa vào thân cây:
- Anh ... Anh Văn chết rồi à??
Khâm nghe có tiếng hỏi, nàng cứ tưởng rằng đó là tiếng hỏi của
mình nhưng thật ra là của Tường Vị
- Không, Văn chỉ bị thương thôị
- Vậy đem anh ấy đến gần lửa đi, tìm cho tôi hộp cứu cấp.
Khâm, kiếm cho chai rượu Cao Lương đi!
Tường Vi nói xong, lập tức chạy về lềụ
Viễn đặt Văn nằm trên thảm cỏ cạnh lửạ Khâm bước tới cạnh
người yêu, nắm tay Văn, nàng vẫn còn run rẩỵ Nhìn gương mặt
tái mét, nhưng vẫn đẹp, đang mê man, Khâm không biết mình phải
làm gì. Chợt có tiếng hét phía sau, Gia Linh bổ tới nắm chặt
vai anh hét:
- Anh Văn! Anh Văn! Anh làm sao thế nàỷ
Ngẩng gương mặt ràn rụa nước mắt, Linh nhìn Viễn rồi khóc lớn:
- Anh Viễn, anh đã làm gì anh tôỉ Anh biết anh Văn không biết
săn bắn, hồi nào tới giờ anh ấy có biết trò qủy này đâu, thế
tại sao anh không bảo vệ anh Văn chứ? Hả? Anh là đồ tồị Hãy
trả anh Văn lại cho tôị
Tiếng khóc của Gia Linh khiến Khâm tỉnh trí, trở về thực tạị
Thân xác Văn nằm bất động trên nền cỏ, viên đạn trong lưng
khiến cho máu cứ chảy ra làm ướt cả áo trong áo ngoàị Hồ Như
Vy mang túi ngủ và chăn đến. Khâm nâng Văn nằm nghiêng, trong
khi Gia Linh vẫn thét khóc, Khâm bảo:
- Linh, đốt lửa cao lên tôi cởi áo cho anh Văn coị
Gia Linh nín khóc quay đầu lại rụt rè:
- Chị Khâm, anh ấy chết chưả
Khâm cắn môi:
- Văn không chết đâụ Anh ấy còn trẻ, đời sống không thể kết
thúc một cách dễ dàng như vậỵ
Tường Vi mang bông băng vải và thuốc đến, rồi phụ Khâm cởi áo
Văn ra, lấy túi ngủ đắp lên người chàng cho khỏi lạnh. Vết
thương nóng bỏng, máu vẫn tiếp tục chảỵ Tường Vi thở dài nói
trống không:
- Lấy dùm tôi miếng nước!
Viễn mang nước tới, Tường Vi rửa quanh vết thương, dùng
oxygenée sát trùng rồi rắc bột cầm máu và thuốc lên. Viễn nâng
Văn dậy để Tường Vi bó vết thương lại, xong mặc lại áo cho
Văn. Tường Vi nói nhanh:
- Bây giờ chúng ta đưa anh Văn về bệnh viện mau đị
Nói xong, Vi chợt cảm thấy rã rời, nàng ngồi quỵ trên cỏ, Khâm
hoảng hốt ôm bạn, Gia Linh gọi:
- Chị Vi, chị Vi! Chị sao thế?
Tường Vi tỉnh lại, nụ cười khô héo trên môi:
- Không có gì cả, tại tôi không quen nhìn thấy máu nhiều quá
nên bị choáng váng. Vi đứng lên lắc đầu, trấn an mọi người -
Bây giờ khỏe rồi, thôi chúng ta ráng nuốt một tí gì đi rồi
xuống núị Khâm nói:
- Tôi không thấy đói nữạ
- Bồ phải ăn một tí, bằng không xuống núi không nổi đấỵ
Ba gã sơn cước đã thu xêp đồ đạc xong, Viễn yên lặng giúp họ
chuẩn bị đồ đạc rồi làm một cái cáng tạm cho Văn. Viễn chăm
chú làm việc không để ý đến mọi việc xảy ra chung quanh. Khi
xong xuôi tất cả, chàng bước đến cạnh Văn, rồi quay sang phía
ba gã thổ dân dặn dò một đôi câụ Văn được đặt lên cáng, Viễn
với ba gã thổ dân khiêng đị
- Tụi này đi trươc đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Viễn nói
Khâm cầm ly sữa trên tay nói với Viễn:
- Anh chưa ăn uống gì cả.
Viễn liếc sang, tiếp lấy ly sữa uống hết. Khâm đưa thêm mấy
miếng bánh mì, Viễn lắc đầu:
- Tôi ân hận quá Khâm ạ!
Nước mắt lưng tròng, Khâm nghẹn lời:
- Tôi đi với các anh nhé?
- Tất cả cùng đi một lúc vậỵ
Hồ Như Vy đáp xong dùng nước dập tăt lửa, vật cuối cùng còn
lại của buổi đi săn. Cáng Văn đi trước, Khâm, Gia Linh, Hồ Như
Vy theo saụ
Khâm quay lại nhìn đám lửa tàn lần cuối, những sợi khói còn
vương vấn bên trên khiến Khâm muốn chảy nước mắt. Đặt tay trên
ngực Văn nhìn gương mặt trắng bệch của người yêu, cổ họng nàng
nghẹn cứng. Rồi vết thương sẽ lành, chàng sẽ hết bệnh, chàng
phải sống, một viên đạn nhỏ không thể kết thúc một cuộc đời dễ
dàng như vậỵ Khâm biết nhưng mà ... Bây giờ Khâm đâu còn là
Khâm của những ngày trước nữa đâủ
Việc xuống núi khó khăn hơn, nhất là khi phải khiêng theo
chiếc cáng, đường hẹp bước song song không lọt, sạn đạo lại
yếu ớt, qua một con dốc là một nguy hiểm đợi chờ.
Trán, quần áo Viễn đều đẫm ướt mồ hôị Mọi người đều câm như
hến ngoại trừ tiếng rên yếu ớt của Văn thỉnh thoảng vang lên.
Khâm đổ rượu Cao Lương vào miệng Văn, luồng khí nóng chạy dài
trong lồng ngực khiến chàng tỉnh táo đôi chút. Khâm ôm lấy mặt
người yêu nhỏ nhẹ:
- Anh, anh thấy thế nào, có đau lắm không?
Văn chớp mắt, chàng đã thay rõ người trước mặt:
- Khâm đấy à?
- Vâng! Anh muốn ăn gì không? Đừng buồn anh ạ, đó chỉ là vết
thương nhỏ, đến bệnh viện vài hôm sẽ khỏi ngaỵ
Khâm trấn an, xé nhỏ từng miếng bánh mì đút cho chàng. Văn gật
đầu nắm lấy tay người yêu, bàn tay của chàng nóng và ướt. Như
một đứa trẻ Văn sung sướng khoe khoang:
- Khâm, con hươu đó anh hạ đó, chỉ cần một phát súng thôi đó
Khâm.
Nước mắt tràn ra mi, Khâm gật đầu:
- Vâng, em biết hết rồị Con hươu, con vật khốn nạn đó khó bắn
trúng được lắm!
Khâm nói mà cổ họng như nghẹn lạị Thật trẻ con, bị thương như
thế mà không lo, cứ mãi nghĩ đến con mồi đã bắn trúng.
Văn tỉnh lại không bao lâu lại mê man trở lạị Việc khiêng cáng
càng lúc càng khó khăn, nên sau cùng, Viễn chỉ còn cách cõng
Văn xuống núị
Mặt trời đang ngự trị vạn vật bằng sức nóng như thiêu đốt.
Viễn thấm mệt thở, mồ hôi rơi trên mí mắt làm mờ cảnh trước
mặt, Văn càng lúc càng nặng thêm mà sạn đạo dưới chân kêu răng
rắc như vỡ nát. Viễn cố bước thật nhanh vượt qua dốc núi, qua
đá chồng, qua sạn đạo và gai góc. áo đã rách toạc nhiều chỗ,
tay chân rướm máu, đầu nhức như búa bổ, cổ họng khô rát. Mặc!
Chàng chỉ biết đi nhanh xuống núi để đưa Văn vào bệnh viện
càng sớm càng tốt, sinh mệnh của Văn đang nằm trong tay mình!
Mải nghĩ, Viễn vấp phải một rễ cây mọc ngang đường chúi nhủi
về phía trước xém rơi Văn, Viễn cố giữ lấy thăng bằng. Mồ hôi
chảy như tắm, Viễn muốn té gục xuống nên vội tựa vào vách đá
hổn hển thở.
- Anh Viễn!
Có tiếng nói diu dàng vang bên tai, Viễn mở mắt rạ Khâm tay
cầm ấm nước đang đứng trước mặt với đôi mắt lo lắng:
- Anh uống nước không?
Viễn đỡ chiếc ấm, ngửa mặt lên uống ừng ực. Nước suối ngọt
lịm. Viễn cảm thấy khỏe khoắn đôi chút. Khâm lại đưa thêm bánh
mì, vẫn giọng nói êm dịu:
- Anh ăn chút đi, bằng không làm sao chịu đựng nổỉ
Viễn ăn ngon lành, mắt vẫn không rời Khâm.
Những sạn đạo chồng chất đá, đường núi dằng dặc, đoàn người
lầm lũi đi mãị Viễn vẫn dành lấy việc cõng Văn, chàng không
muốn ai chia xẻ gánh nặng, cũng không chiu ngừng lại nghỉ, dù
đôi lúc mệt muôn ngất xỉu nhưng Viễn vẫn tự hành hạ thân xác
của mình.
Đến khoảng ba gio chiều, họ đã về đến chiếc cầu độc mộc đầu
tiên hôm quạ Thác nước vẫn ầm ầm, đá núi vẫn sừng sững giữa
giòng. Hồ Như Vy bảo Viễn:
- Làm sao đâỷ một người qua đã là khó khăn, bây giờ lại cõng
thêm một người nữa làm sao qua được?
Viễn đáp gọn:
- Các bạn cứ qua trước đi, tôi ngồi nghỉ một lúc sẽ qua sau,
không sao đâụ
Đôi môi Khâm mấp máy như muốn nói điều gì nhưng lại thôị Ba gã
thổ dân qua cầu trước để chuyển đồ, rồi lại trở qua đón từng
người một. Đã có kinh nghiệm đoàn người qua một cách êm thắm.
Viễn là người cuối cùng đặt chân lên tảng đá.
Dù đã hết sức cẩn thận Viễn vẫn bị trượt chân ướt cả ống quần,
tuy nhiên Văn vẫn được giữ chặt trên lưng. Bước lên cầu độc
mộc, sức nặng của hai người làm thân cây trĩu xuống, qua được
khỏi cầu thì trán Viễn đẫm mồ hôị Đặt Văn lên cáng, Viễn ngồi
phịch xuống thở phàọ Gương mặt hồng hào bấy giờ đã tái ngắt.
Khâm bước đến bên cạnh, trao chiếc khăn tay cho Viễn nói nhỏ:
- Lau mồ hôi đi anh không nên hành hạ mình như thế. Việc cáng
Văn đã có mấy ông thổ dân đây rồị Hơi thở Văn đã điều hòa
không có gì đáng lo lắm đâụ
Viễn nắm chặt chiếc khăn tay:
- Tôi không thể lạc quan khi thấy Văn trong tình trạng hôn mê
như thế nàỵ
- Có lẽ tại mất máu nhiều quá.
Viễn cắn chặt môi:
- Tôi ân hận quá!
Khâm xúc đông đặt tay lên vai Viễn. Viễn bàng hoàng sửng sốt
với nụ hôn nóng bỏng vừa được đặt trên trán mình.
- Anh đừng nghĩ thế không ai có thể trách anh được.
Khi Khâm bỏ đi, Viễn vẫn thấy mình còn choáng váng.
Ngồi nghỉ một lúc mọi ám ảnh vẫn đè nặng lên vaị Ngẩng đầu lên
Viễn bắt gặp đôi mắt to đen của Gia Linh đang bối rối:
- Anh Viễn, sáng nay tôi lỡ lời trách anh bậy quá. Anh biết
không, thấy anh Văn mê man tôi hoảng quá nên chửi loạn, chứ
chẳng cố tình, anh bỏ qua nhé.
Nói xong cô bé trong lúc bất thần đã bắt chước Khâm đặt nụ hôn
nóng bỏng không phải trên trán mà là trên môi Viễn. Cô bé
tưởng rằng chẳng ai nhìn thấy nhưng khi bước tới cành cây thì
bắt gặp đôi mắt mở to của Khâm.
- A mà, tôi ... Gia Linh đỏ cả mặt không biết phải nói năng
làm sao nên cúi mặt xuống, nói trỏng - Tội anh Viễn thật!
Khâm nở một nụ cười khó hiểu rồi gật gù bảo:
- Dĩ nhiên, chuyện đó không co gì đáng trách cả. |
|