I don't know but I believe... that's something are mean
to be... and that you make a better than meẶ evryday I love
you...
Âm thanh êm dịu của bài hát mịn màng như những con
sóng đang lăn tròn vào từng ngón chân Khánh. Làn
nước biển mát dịu làm tâm hồn anh thật sảng khoái,
thanh thản. Hoàng hôn đang dần buông xuống lắng dịu
lại trên mặt biển thật là đẹp. Anh rất thích màu
xanh của bầu trời hơi ngả sang xám đen của hoàng hôn,
một màu sắc cô độc thật buồn tẻ và lẻ loi cũng như
chính anh. Khánh khẽ nhắm mắt, mũi anh ngửi được
thoang thoảng hương vị mặn mà của không khí miền
biển và anh thấy đâu đó có hình bóng của Dũng cùng
quá khứ hiện ra...
Lần đầu tiên anh gặp Dũng cách đây đã một năm, khi
anh còn chỉ là một cậu học sinh lớp 12 khù khờ. Anh
còn nhớ lần đó, khi ngồi uống nước ở căn tin của
trường, vừa nhâm nhi chai nước cam, anh vừa coi lại
mấy bài toán mẫu mà thầy dạy Toán của anh đã cho
vì lát nữa đây anh sẽ có một bài kiểm tra 15’. Chợt
một giọng nói làm cắt ngang sự chăm chú của anh:
- Xin lỗi, cho mình ngồi chung bàn nha. Căn tin đông
quá!
Khánh giật mình ngẫng mặt lên và bắt gặp một nụ
cười thật dễ thương của một chàng trai. Một khuôn
mặt thật sáng sủa, dễ mến cứ như là tài tử Hong
Kong vậy đang nhìn anh chờ đợi. Khánh mĩm cười đáp
lại với anh ta và khẽ gật đầu. Người bạn mới này
cười và cám ơn Khánh rồi kéo ghế ngồi xuống đối
diện với anh. Khánh vốn ít bắt chuyện với ai cộng
thêm phần anh rất ít nói, nên anh dán đôi mắt của
mình vào quyển tập Toán trước mặt.
- Um... bạn tên gì vậy? – Người bạn mới ngập ngừng
hỏi.
Khánh nhoẻn cười ngẫng đầu lên đáp:
- Mình tên Khánh. Còn bạn?
Người bạn mới này lại nở một nụ cười thật dễ
thương:
- Còn mình tên Dũng. Học lớp 12A2.
Khánh nhận thấy nụ cười của người bạn mới này rất
dễ gần gũi và thân thiện. Có cái gì vừa ấm áp,
vừa hiền hậu ấn chứa bên trong nụ cười ấy.
- Còn mình học lớp 12A6. – Khánh đáp.
Dũng khẽ nhún vai:
- Mình biết bạn học lớp đó, nhưng không biết bạn tên
gì thôi.
Khánh tròn mắt nhìn Dũng. Rồi Dũng lại mỉm cười
hỏi tiếp:
- Bạn cũng thích nước cam à?
Khánh chợt nhận ra rằng trên tay Dũng cũng đang cầm
một chai nước cam như anh vậy.
- à phải! Mình chỉ thích uống nước cam thôi.
Dũng hút một hớp nước cam trong chai rồi nhìn vào
quyển tập trước mặt Khánh khẽ hỏi:
- Chút nữa bạn có kiểm tra Toán à?
Khánh bèn đáp:
- ừ, kiểm tra 15’ thôi.
Dũng chậm rãi ngẫng mặt lên nhìn Khánh.
- Chữ của bạn đẹp lắm, như chữ của con gái vậy.
Khánh đỏ mặt. Dũng vội trấn an:
- Mình không có ý chọc đâu, ý mình là chữ của bạn
đẹp như... chữ của con gái thôi.
Khánh phì cười:
- Ơ... câu này cũng đâu khác gì câu hồi nãy?
Dũng cũng nhận thấy điều đó nên cả hai nhìn nhau phá
lên cười thật vui vẻ.
Bất chợt một hồi chuông reo dài báo hiệu đã hết giờ
giải lao. Dũng mĩm cười nhìn Khánh vô tư nói:
- Chúc bạn làm bài tốt nhe.
Rồi Dũng tiếp lời luôn không kịp để Khánh nói lời
nào.
- Hẹn ngày mai nha, nhớ chừa chỗ ngồi cho mình nữa
đó.
Khánh bật cười rồi nhẹ gật đầu đáp với theo Ỏđược
thôi...Õ, mà anh cũng không biết Dũng có kịp nghe hay
không nữa vì anh ta đã chạy lên cầu thang mất hút
rồi. Anh bỗng phì cười, không hiểu tại sao trong lòng
anh lại cảm thấy vui đến vậy. Một người bạn mới
của anh đây chăng?
* * *
Giờ giải lao ngày hôm sau, Khánh lại ngồi ở căn tin
với chai nước cam trong tay. Hôm nay anh chẳng có bài
gì để xem lại cho nên anh không mang theo tập để học.
Anh tự hỏi không biết Dũng có xuống gặp anh hay không
nữa. Không có tập học để giết thời gian nên anh có
cảm giác như thời gian bị kéo giãn ra gấp mấy chục
lần vậy.
Cuối cùng Dũng cũng xuất hiện cùng với nụ cười dễ
thương ngày hôm qua của anh. Dũng kéo ghế ngồi đối
diện với Khánh, rồi lớn tiếng kêu một chai nước cam.
Khánh phì cười hỏi:
- Lại cam, không ngán sao?
Dũng nhìn Khánh nheo mắt:
- Không ngán, uống cam thấy dễ chịu hơn mấy thứ kia.
Rồi Dũng hỏi lộ vẻ quan tâm:
- Hôm qua làm bài được không?
Khánh vờ nhăn mặt đáp:
- Thầy chơi ác quá, chỉ làm được có 2 bài thôi.
Khuôn mặt Dũng thấy xìu đi thấy rõ. Dũng nói:
- Vậy mấy bài kia khó lắm hả?
Khánh đáp:
- ừ, ác ‘ve kiu’ luôn...
Dũng sụ mặt xuống:
- Thôi đừng buồn, bài kiểm 15’ thôi mà, cũng không sao
đâu. Mấy bài sau cố gắng lên, Dũng không giỏi Toán
lắm nên cũng chẳng biết giúp được gì nữa.
Khánh vờ cười buồn với Dũng. Thấy vậy Dũng bèn
hỏi:
- Nhưng mà đề ra mấy bài vậy?
Khánh dơ hai ngón tay lên rồi nhìn Dũng phì cười.
Dũng cũng nhịn không được phá ra cười theo Khánh gần
như sặc vì nước cam.
- Hay ha, được lắm 1-0 rồi.
Khánh vừa cười vừa nói:
- Xin lỗi, chọc Dũng chút thôi mà.
Nói rồi cả hai lại phá ra cười.
Không hiểu sao trong lòng Khánh bây giờ thật sự cảm
thấy vui, anh vui lắm. Từ trước tới giờ anh chưa có
người bạn nào vui đến như vậy cả. Trong lớp anh vốn
ít nói, ít giao tiếp với bạn bè cho nên cũng chẳng
có ai bắt chuyện với anh chứ đừng nói gì tới
chuyện đùa giỡn với anh. Cho nên, tuy mới chỉ là gặp
Dũng lần thứ hai, nhưng anh đã thấy mến con người
này một cách kì lạ. ở Dũng có sự chu đáo, quân tâm
đến người khác mà quan trọng hơn cả là Dũng quan tâm
anh, như vậy là quá đủ cho một tình bạn.
Chợt Dũng ngoắt tay về phía sau lưng Khánh kêu lớn:
- Hê... Ly, qua đây đi!
Khánh quay lưng lại nhìn, từ trong đám đông chen chúc
nhau một cô gái mảnh khảnh, dong dỏng cao, tóc dài
ngang vai, khuôn mặt tươi cười khoe hai cái đồng tiền
thật dễ mến đang tiến lại phía mình. Khánh quay qua
nhìn Dũng chưng hửng, Dũng chỉ khẽ nheo mắt cho
Khánh ý là sẽ giải thích sau rồi lại nhìn về phía
cô gái tên Ly đó đang tiến đến.
Dũng đứng dậy kéo ghế mời Ly ngồi rồi giới thiệu
cho Ly và Khánh làm quen. Thì ra Ly là bạn học cùng
lớp với Dũng. Khánh nhìn Ly mỉm cười chào và Ly
cũng mỉm cười theo. Ly cười rất có duyên pha và có
lẫn một chút kiêu kỳ của một cô gái đầy bản lĩnh,
đó là theo nhận xét riêng bề ngoài của Khánh về cô.
Ly vui vẻ nói:
- Khánh cười dễ thương quá, chắc là nhiều cô đeo lắm
hả?
Khánh bật cười không biết nói sao. Dũng bèn chêm thêm
vào:
- Phải á, bảnh trai vậy thì khỏi nói rồi...
Khánh đỏ mặt:
- Trời ơi đừng có chọc mà,... chưa có ai đâu!
Ly nhìn Khánh dò xét:
- Không lý nào, chắc tại mắc ỎkénÕ chọn thôi, phải
không?
Khánh càng đỏ bừng mặt lên, anh nhìn Ly mà cổ họng
cứ tắc nghẹn. Dũng bèn khẽ lay bàn tay Ly:
- Nè, tha cho người ta đi cô ơi, Khánh hiền lắm.
Ly nguýt mắt nhìn Dũng rồi nhiẻn miệng cười với
Khánh:
- Con trai mấy người chỉ giỏi cái bênh nhau. Không dám
hiền đâu...!
Ly giả giọng ỏng ẹo làm cả ba cười sặc sụa.
Chuyện trò một hồi, chuông báo hết giờ giải lao lại
vang lên, Dũng vui vẻ nắm tay Ly đứng dậy rồi nói
với Khánh:
- Hẹn mai gặp lại nhe.
Ly nhìn Khánh nheo mắt nói:
- Mai Ly sẽ kéo mấy đứa bạn của Ly xuống hen, Khánh
chọn cô nào Ly làm mai cho Khánh cô ấy, chịu không?
Khánh nhăn mặt hấp tấp xua tay:
- Thôi, thôi... làm ơn đừng nha...
Trông bộ dạng khổ sở của anh khiến Dũng và Ly phá
lên cười ngặt nghẽo. Dũng vừa kéo tay Ly đi về phía
cầu thang vừa nói với Khánh:
- Yên tâm, nếu chê thì Ly sẽ làm mai... cả trường này
cho Khánh luôn đó.
Nói đoạn anh và Ly lại phá lên cười rồi cà hai biến
mất trên cầu thang.
Khánh nghe dứt tiếng cười của 2 người bạn thì mới
chịu đứng dậy, anh cảm thấy vui, nhưng cũng buồn, đôi
chân mình mỗi lúc như nặng nhọc hơn mà không hiểu vì
sao. Anh vẫn cười như ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao
vẫn có vẻ hình như hơi miễn cưỡng, không phải đâu,
là rất miễn cưỡng mới đúng! Là người nào thì nhìn
sơ cũng đủ biết Ly là bạn gái của Dũng rồi, hai
người đó thật xứng đôi..., tay trong tay âu yếm thế
kia,... nghĩ đến đó anh vội vàng xua tan đi những ý
nghĩ vẩn vơ đó và tự dưng cảm thấy mình thật...
lãng nhách! Người ta thương nhau thì... ‘tay trong tay’
là bình thường. Mà có hay không cũng đâu có mắc chi
tới anh kia chứ. Hay bởi vì anh đang ‘ghanh’ với sự âu
yếu của họ chăng!? Mà dường như không phải, có cái
gì đó khác khác kìa...cái cảm giác đó cứ ngứa
ngáy, khó chịu lắm...
* * *
Mấy ngày nay Khánh đi học về là ngồi bần thần nhìn
ra ngoài cửa sổ mặc dù nơi đó chẳng có gì để anh
ngắm nghía ngoài một bãi đất trống. Anh trầm tư
không hé miệng trò chuyện bất kỳ ai trong nhà kể cả
thằng em út của anh là đứa bé mà anh cưng nhất trên
đời.
- Anh hai làm gì đó?
Tiếng thằng út léo nhéo bên tai làm Khánh bừng
tỉnh, Anh vội bế thằng bé mới 8 tuổi lên khẽ đáp:
- Ơ... đâu có... mẹ đâu?
Thằng bé nhìn anh cười khoe cái má lún đồng tiền
thật dễ thương:
- Mẹ kêu anh ăn cơm kìa.
Khánh vui vẻ đáp:
- ừ, anh em mình ăn hết phần của mẹ luôn ha.
Thằng bé bật cười khanh khách, nó leo xuống khỏi
người anh chạy ù xuống bếp. Khánh nhìn theo bóng
dáng nhỏ nhắn của nó mà mỉm cười.
Anh có một gia đình thật hạnh phúc, thật bình yên.
Mẹ anh, một phụ nữ có gương mặt hiền lành, phúc
hậu. Mái tóc mẹ đã điểm sương đôi chút, nhưng ở cái
tuổi 48 thì ai cũng nói là nhìn mẹ hẵng còn quá
trẻ. Phải, đôi mắt mẹ vẫn sáng, vẫn có hồn mặc dù
công việc làm ăn của mẹ khá là vất vả, không ổn
định bởi tùy thuộc vào những cú điện thoại gọi
đến, nếu cần là phải đi ngay dù cho lúc đó là lúc
nào, mấy giờ. Với mẹ, thời gian không tồn tại. Còn
bố thì tóc đã ngả sang màu xám từ khi thằng út
mới lên 2. ở cái tuổi 60, người ta nói ông hãy còn
phong độ lắm. Bố anh lúc nào cũng khắt khe, nhưng là
người rất thông cảm với mọi người, bố luôn biết
lắng nghe và hiểu người khác. Một tay phi công cự
phách từng làm nghiêng ngả bầu trời từ thời chiến
cũng như thời bình nay đã nghỉ hưu an dưỡng. Đã đến
lúc bố cần nghỉ ngơi rồi!
- Ăn cơm đi chứ con.
Mẹ anh giục. Khánh giật mình, hình ảnh Dũng vừa
thoáng hiện ra trong đầu anh tắt phụt đi. Anh vội cắm
cúi gắp lấy thức ăn. Chẳng có chút gì ngon lành
cả, miếng thịt bò nhám xạm trong miệng anh như xác
giấy. Khánh cố nuốt trôi hết chén cơm rồi anh gác
đũa, mặc cho mỗi động tác của anh bị bố ‘soi’ từng
ly từng tí qua cặp kính lão gọng sừng. Mẹ anh bèn
lên tiếng hỏi:
- Sao ăn ít vậy?
Khánh chỉ ừ hử:
- Con... buồn ngủ quá.
Bố anh bèn lên tiếng làm anh giật thót mình:
- Sao vậy con trai?
Anh vội khoả lấp đi:
- Không có gì đâu bố, hôm nay... nhiều bài quá thấy
mệt thôi mà.
Bố anh gật gù rồi lại cúi xuống ăn tiếp. Khánh ngao
ngán đứng dậy vào nhà tắm súc miệng rồi anh trở vô
phòng nằm dài ra giường. Anh không biết mình đang
muốn gì, anh chỉ biết là mình buồn. Đôi khi anh lại
phì cười vì thấy mình buồn một cách vô cớ, lãng
nhách. Rồi cuối cùng anh lại bàng hoàng khi nhận ra
người làm anh day dứt không yên mấy ngày qua chính là
Dũng. Anh lẩm bẩm tự hỏi một mình:
- Không lẽ mình yêu rồi sao?
* * *
Những ngày sau đó, việc bộ 3 Khánh, Dũng và Ly
thường xuyên gặp mặt nhau ở căn tin để chuyện trò đã
như là một định luật. Khánh đã đè nén dần cảm xúc
riêng của mình bởi anh thấy Dũng và Ly thật là trời
ban một cặp. Nhận thấy mình thật may mắn khi có
được sự vui vẻ và hạnh phúc nhất từ trước tới giờ
khi ở bên hai người bạn thân thật sự, do vậy anh càng
trân trọng tình bạn này hơn và như vậy đã là đủ
đối với con người không biết đòi hỏi gì như anh. Cứ
như vậy, mọi chuyện diễn ra thật êm đềm.
Trời tháng 12 đã se lạnh dần. Kỳ thi học kỳ 1 đã
gần kề nhưng hầu như không mấy ảnh hưởng gì mấy đến
tinh thần của ‘bọn sĩ tử’. Cả đám học trò trong
trường đều nhận thấy điều đó, bởi trong lòng chúng
cứ bồn chồn, nôn nao vì cái không khí chộn rộn xung
quanh khi nhà nhà tất bật chuẩn bị đón mừng Noel,
mừng Năm mới sắp đến. Lũ học sinh chuyền tặng nhau
luôn tay những tấm thiệp, bưu ảnh,... chúc Noel đủ
màu sắc, hoặc thậm chí là xếp những tờ giấy tiền
loại 200đ, 500đ thành đủ mọi kiểu hình: từ hai trái
tim nối liền nhau, đến cái áo sơ mi, hoặc cái quần
tây lạ lẫm, đôi khi là cả một con khủng long... rồi
viết lên đấy những lời chúc nhau may mắn, thành
công,... chúc nhau những câu từ... mấy trăm năm về
trước mà người ‘tiền sử’ đã từng nói, đại loại
như: Merry’s Christmas, Happy new year... hay tự sáng chế
ra những câu không ‘đụng hàng’ như: Năm mới đồ mới,
bồ mới, Giáng Sinh... over night,... Khánh cứ nhìn
cái không khí tưng bừng ấy mà lòng không khỏi nôn
nao.
Dũng hỏi Khánh có chuẩn bị gì không làm Khánh hơi
chưng hửng. Năm nào cũng vậy, anh chỉ có ở nhà lôi
sách truyện gì đó ra đọc rồi thì Noel hay Năm mới
gì đó cũng qua mất thôi. Anh khẽ lắc đầu. Dũng trố
mắt nhìn anh rồi làm ra vẻ hiểu biết:
- Theo đạo Phật à?
Khánh gật đầu:
- ừ, đạo Phật.
Dũng quàng tay qua vỗ vai Khánh thân thiện:
- Noel là của mọi người mà, nếu nhà Khánh không có
làm tiệc gì thì qua nhà Dũng tham gia đi.
Khánh đang mãi ngẫm nghĩ đến cái vỗ vai của Dũng,
nó mới thân thiện và ấm áp làm sao. Anh xoay mặt qua
bắt gặp cặp mắt Dũng đang nhìn anh, tia mắt ấy thật
mạnh mẽ và lôi cuốn, bất giác Khánh mỉm cười đồng
ý ngay mà không cần suy nghĩ. Vả lại anh cũng chẳng
cần suy nghĩ gì bởi chỉ nghe thôi cũng thấy cũng
hứa hẹn một Noel vui vẻ nhất từ trước tới nay. Chắc
chắn là sẽ hơn hẳn những Noel năm nào mà anh ở nhà
hết coi TV, lại đọc sách báo buồn đến chết đi ấy
chứ.
Dũng vui mừng ra mặt:
- Vậy là đồng ý rồi nhe.
Khánh mỉm cười nhìn Dũng gật đầu:
- ừ, nhưng mà có cần Khánh phụ giúp gì không?
Dũng sực nghĩ đến chuyện làm tiệc đêm Noel, bèn
nói:
- à dĩ nhiên là có rồi, ngày mai là 24 rồi, qua gói
quà và trang trí cây Noel phụ Dũng đi.
Khánh vui vẻ nhận lời ngay.
Ngày hôm sau Khánh theo địa chỉ đến nhà Dũng. Nhìn
ngôi nhà lần đầu tiên anh không khỏi ngẩn người. Nhà
của Dũng cứ như là loại biệt thự mini vậy, ba gian
phòng lớn san sát nhau thành hình vòng cung, sơn màu
vàng nhạt thật sang trọng. Một khoảng sân nhỏ xin
xắn với thảm cỏ xanh mượt được chăm chút, cắt tỉa
rất gọn gẽ, bằng phẳng và mịn như nhung vậy. Khoảng
giữa sân là một hồ nước nhỏ với hòn non bộ kỳ vĩ,
những dòng nuớc chảy róc rách qua các khe đá cao
rồi hợp lại cùng đổ xuống tạo thành dòng thác nhân
tạo thật tuyệt diệu. Ba và mẹ của Dũng đều là
kiến trúc sư có ‘tiếng’ lắm, nên rõ ràng trông nhà
Dũng ắt hẳn là rất ‘có khác’. Nhà cửa đang trang
trí dở dang nên rất lộn xộn, giấy cắt dán vương vãi
lung tung khắp trên sân.
Khánh với tay nhấn chuông cửa, hầu như ngay lập tức
anh thấy Dũng mặc quần short trắng, áo thun ngắn tay
màu xanh biển từ trong nhà chạy ra. Dũng vừa thở
vừa nói:
- Trời ơi chờ Khánh từ sáng đến giờ, đi lạc hả?
Khánh cười ngớ ngẩn:
- ừ, bây giờ thì đi lạc thiệt rồi.
Dũng phá lên cười rồi mở rộng cánh cổng để Khánh
dắt xe vào trong sân. Quả thật, có vào trong mới
thấy hết được sự lộng lẫy của ngôi nhà ra sao so
với đứng bên ngoài và Khánh tin chắc rằng đây là
ngôi nhà đẹp nhất mà anh từng bước vào từ trước
đến nay. Dũng mỉm cười hỏi Khánh:
- Thấy nhà Dũng sao?
Khánh mỉm cười nhẹ lắc đầu:
- Không có chỗ chê.
Dũng bật cười, quả thật anh cũng hãnh diện với ngôi
nhà của mình. Anh chộp lấy tay Khánh rồi kéo lên
cầu thang dẫn lên phòng anh.
- Lên đây ăn sáng luôn nhe.
Không đợi Khánh trả lời, Dũng lớn tiếng gọi về
phía nhà bếp của nhà anh đằng sau cầu thang:
- Dì Ba ơi, thêm một phần opla nữa nha.
Rồi anh lôi Khánh vô phòng mình.
Căn phòng của Dũng cũng khá rộng, trang trí nội
thất thật đẹp, tất cả hầu hết đều màu xanh biển
pha lẫn màu đỏ nhạt. Trong phòng không khí thật mát
mẻ, khác hẳn hoàn toàn cái nóng của 9h sáng ngoài
trời. Thấy Khánh mải ngó dáo dác chung quanh Ly bèn
đằng hắng:
- E hèm... Vô không chào ai hén?
Khánh giật mình bật cười vì tới giờ anh mới phát
hiện ra trong phòng còn có Ly và 2 cô bạn khác nữa.
Ly giới thiệu cho Khánh làm quen hai người bạn mới
này, một người là Thanh, người kia là Dung. Cả hai cô
đang bận lúi húi cắt những mẫu tự bằng giấu màu
ngẫng mặt lên vui vẻ chào Khánh. Dung lý lắc nói:
- Bọn này chờ Khánh đói rã ruột mất rồi.
Khánh nhìn Dung lấy làm lạ, nhưng Dũng đã vỗ vai
Khánh giảng giải:
- Tại Dũng kêu chờ Khánh tới rồi ăn sáng luôn. Trong
khi chờ thì cắt giấy sẵn hết để khỏi phí thời gian
đó mà.
Khánh chợt hiểu ra phì cười nhìn Dung:
- Khánh xin lỗi, tại Khánh... ơ... dậy trễ.
Thanh bèn chen vào:
- Trời trời, thấy chưa, tui nói là thế nào cũng dậy
trễ cho coi. Biết ngay mà...
Cả đám ồ lên cười thật vui vẻ. Đúng lúc đó dì Ba
đem lên 5 phần opla còn nóng hổi, thơm phưng phức thật
là hấp dẫn.
* * *
Sau khi ăn sáng xong, bọn con gái thể hiện thiên chức
trời ban: dọn đồ xuống bếp. Dũng nằm lăm ra sàn nhà
thật thoải mái rồi với tay lôi Khánh ngả người theo.
Sàn nhà thật mát lạnh, Dũng duỗi người nhắm mắt mơ
màng hỏi :
- Thấy phòng Dũng được không?
Khánh không kìm được vọt miệng nói:
- Trời ơi phòng Dũng thì tuyệt vời!
Dũng phá lên cười khanh khách:
- Dũng thích tính đó của Khánh.
Khách nhăn mặt quay nhìn Dũng vẻ không hiểu. Dũng
mỉm cười giải thích:
- Khánh thật thà lắm.
Khánh không hiểu rõ ý của Dũng muốn nói gì nên
đành phì cười:
- Thì có sao nói vậy thôi mà. Phòng Dũng đẹp thiệt
đó chứ.
Dũng không nói gì lại phá lên cười khó hiểu.
Bọn con gái đã dọn dẹp xong lại trở lên phòng Dũng
bắt tay vào việc gói quà và trang trí tiếp cây Noel.
Khánh và Dũng đành nhường bãi chiến trường đó cho
các cô gái, cả hai kéo nhau ra ngồi cắt giấy trên
bậc thang dẫn lên phòng. Khánh vừa cắt giấy vừa mỉm
cười một mình, thấy vậy Dũng bèn chọc:
- Bộ chấm cô nào rồi sao mà cười một mình vậy? Nói
ra nghe coi?
Khánh đỏ mặt ấp úng, thật ra anh đang nghĩ tới việc
anh sẽ đặt những gói quà ra sao, trang trí cây thông
như thế nào thôi. Chợt anh giật mình vì thấy Dũng
đang nhăn mặt nhìn anh săm soi. mà anh không tài nào
nhớ nỗi Dũng vừa nói gì với anh nên bèn đánh trống
lảng:
- Cắt giấy xong làm gì?
Bất ngờ trước câu hỏi không ăn nhập gì với điều
mình muốn biết, Dũng tò mò hỏi nhỏ:
- Khánh không thích có bạn gái à?
Khánh ngẫng mặt nhìn Dũng cười trừ không trả lời.
Dũng nài nỉ:
- Nói nghe đi, đừng làm bộ nữa mà.
Khánh nheo mắt, cười giả lả:
- Trời ơi không có đâu, ai mà chịu là bồ của Khánh
chứ.
Dũng bĩu môi nhăn nhó:
- Bộ bọn con gái mù hết rồi sao, đẹp trai vậy mà
không ai chịu à?
Khánh phì cười đánh trống lảng:
- hmm... bĩu môi xấu quá...
Dũng phá ra cười:
- ừ, chê đi... một mình Ly khen Dũng cũng được rồi.
Nói rồi anh cười giòn tan. Lời nói vô tình của Dũng
làm Khánh cảm thấy như bị kim châm đau nhói trong
lòng, người anh toát mồ hôi lạnh, cổ họng anh như bị
cái gì đó bít chặt đến khó thở, anh không đáp lại
Dũng mà dí chặt mũi mình vào mảnh giấy trên tay.
Dũng thấy Khánh im bặt nên cũng đành thôi không trêu
chọc gì Khánh nữa.
Sau khi cắt giấy và gói xong các món quà, Dũng bèn
lôi từ trong cái túi nilon ra cả chục cuộn ruy-băng
đủ màu sắc, anh hào hứng nói:
- Bây giờ thì căng mấy dây màu này lên tường nè.
Vừa nói anh vừa đưa tay lôi kéo các dây màu đủ kiểu
ra. Khánh bấy giờ mới ngẫng mặt lên đáp:
- Cao quá làm sao căng? Có thang không?
Dũng vẫn hồ hởi:
- Dĩ nhiên là có, nhưng... phải ra sức một tí...
Cả hai khệ nệ lôi cái cầu thang nhôm nặng nề từ
trong hóc cầu thang ra. Khách thở hổn hển nhìn cái
được gọi là cầu thang mà lắc đầu:
- Cũng may là Noel mỗi năm một lần, nếu không thì
chắc nó làm bạn với mấy con nhện đến già rồi chết
luôn mất.
Dũng phá lên cười vì câu nói đùa của Khánh. Quả
thật, trông nó thật thảm hại, bụi bám đầy nhóc
không có chỗ hở, lũ nhện thi nhau giăng ‘màn’ tứ
tung, đặc sệt. Nhìn qua cứ tưởng chừng như nó đã
tồn tại từ cả chục năm về trước rồi lận. Dũng thở
dài ngao ngán, đành phải chùi nó vậy. Anh vào nhà
lấy ra hai cây chổi nhỏ, đưa Khánh cầm một cây, rồi
cả hai thi nhau quét cái đống bùi nhùi đó. Thật
khủng khiếp, bụi giăng mù mịt đến ngập trời.
Cuối cùng thì cũng xong, bây giời thì cái cầu thang
đã ‘tạm’ thành hình. Khánh đứng dưới giữ chân thang
để Dũng leo lên đóng đinh giăng những dải ruy-băng
nhiều màu sắc. Xà nhà thì quá cao nên Dũng đứng
trên thang mà vẫn phải nhón gót lên mới tới. Khánh
thầm lo sợ cho Dũng liệu lỡ anh có trợt chân thì...
mới chỉ nghĩ đến đó thì tay chân anh đã toát hết
mồ hôi, còn trong lòng thì nóng như lửa đốt, anh
không hiểu sao lại có linh cảm gì đó không hay sẽ
xảy đến.
Trong khi Khánh còn đang phập phồng lo lắng thì chợt
một cơn gió mạnh thổi qua hất cả chùm dây rua-băng
vào mặt Dũng làm anh mất đà ngã lệch qua một bên
thang. Dũng hốt hoảng huơ tay lung tung và anh đã nắm
được chùm dây rua-băng lớn. Nhưng chúng đã không chịu
nổi sức nặng của anh, nó kêu một tiếng ‘bựt’ khô
khốc rồi Dũng rơi xuống. Mọi chuyện xảy ra quá đột
ngột, Khánh sợ hãi chỉ kịp la lên, anh buông vội cái
thang, quay người ra chụp lấy thân người Dũng đang rơi
xuống. Dũng té ập xuống đè hẳn lên người Khánh, cả
hai ngã ngửa ra sân, tay trái Khánh va đập vào bậc
thềm nhà, đầu anh đập mạnh xuống nền đất đau đớn,
rồi anh không còn cảm giác gì nữa, anh chỉ thấy
toàn màu xám, rồi màu đen, rồi đâu đó có những ngôi
sao đang lấp lánh...
* * *
Khánh thấy mình đang lạc lõng ở một nơi nào đó, đen
kịt. Anh chạy dáo dác chung quanh để tìm kiếm lối
thoát, nhưng vô vọng, anh kiệt sức đổ vật xuống.
Đúng lúc đó một đốm sáng le lói xuất hiện, anh vội
nhổm dậy cố sức trườn tới đó, nhưng thân người anh
đã tê dại, tay chân không cử động được nữa, rồi đốm
sáng đó càng tiến gần anh hơn và dần một lớn hơn,
bao trùm cả người anh...
Khánh giật mình tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt ra,
trước mắt anh là một màu trắng tinh chói loà. Sau
khi chớp mắt vài cái để định thần lại một chút
thì anh mới nhận rõ được đó là cái trần nhà màu
trắng tinh của một căn phòng nhỏ. Anh có cảm thấy
như ai đó đang bóp chặt bàn tay mình, bàn tay ấy
nóng hổi, ẩm ướt và run rẩy. Có tiếng sụt sịt, ai
đó đang khóc!? Khánh khẽ cúi nhìn xuống bàn tay
mình thì anh thấy Dũng, nước mắt Dũng lưng tròng.
Thấy Khánh mở mắt ra, Dũng mừng rỡ, ôm chầm lấy anh
mà cười trong tiếng khóc:
- Tỉnh rồi, hay quá tỉnh rồi... trời ơi làm sợ muốn
chết.
Khánh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Dũng, rồi anh lại
liếc nhìn xung quanh, dường như anh đang nằm trong bệnh
viện. Chiếc giường bên cạnh phủ ‘ra’ trắng tinh, nhưng
không có bệnh nhân nằm ở đó, mà bù lại có vài gói
quà và giỏ trái cây được đóng gói rất đẹp mắt xếp
chồng lên đó.
Khánh ngạc nhiên hỏi:
- Đây là đâu?
Dũng thều thào:
- Bệnh viện.
Khánh ngơ ngác nhìn quanh:
- Quà của ai mà nhiều quá vậy?
Dũng khẽ đáp:
- Quà Noel của Khánh đó! Trong người thấy sao rồi?
Khánh nhìn Dũng đáp qua loa:
- Không sao. Chưa Noel mà sao tặng sớm vậy?
Dũng phì cười chỉ đồng hồ treo trên vách tường:
- Đồng hồ đã là 1h30 sáng rồi. Merry Christmas!
Khánh mỉm cười trìu mến nhìn Dũng, chưa có người
bạn nào ở bên anh đên Noel và chúc anh như vậy cả.
Anh hít một hơi dài đón nhận cảm giác lâng lâng, vui
sướng và thì thào:
- Merry Christmas!
Khánh hết nhìn đống quà rồi lại nhìn đồng hồ, anh
nhìn vào mắt của Dũng dò hỏi:
- Sao Dũng không về nhà ăn Noel?
Lúc này Dũng mới nhổm dậy khỏi người anh, nhoẻn nụ
cười:
- Bởi vì Dũng muốn ở lại với Khánh.
Khánh nhăn nhó nhìn Dũng, anh không hiểu chuyện gì
đã xảy ra hết. Anh cố nhớ lại chuyện đã xảy ra với
anh sáng nay... phải rồi, anh té xuống, tay đập vào
thềm nhà, đầu đập xuống đất, cảm giác đâu đớn vô
cùng. Nhưng giờ không còn nữa, mà dường như là bị tê
dại đi thì đúng hơn... rồi có lẽ anh đã được đưa
vào đây. Anh nghĩ có lẽ ba mẹ anh đã đến, nhưng tại
sao mẹ anh lại ko ở lại với anh mà lại là Dũng?
Dường như hiểu được Khánh đang nghĩ gì, Dùng bèn
khai thật:
- Um... thật ra Dũng bảo ba mẹ Khánh cứ về lo nhà
cửa, vả lại còn thằng bé nữa. Còn mọi chuyện ở
đây đã có Dũng lo được. Khánh biết không, Dũng phải
ngồi năn nỉ và trấn an họ dữ lắm họ mới đành để
Khánh lại cho Dũng đó chứ. Ngày mai ba mẹ Khánh sẽ
vô sớm thăm Khánh đó, đừng lo.
Dũng nói với nét mặt bình thản, nhưng với điều này
đã khiến Khánh xúc động rưng rưng nước mắt. Anh không
ngờ rằng mình lại có người bạn tốt đến vậy, Dũng
quan tâm và lo cho anh đến tận tình, quả là không có
tình bạn nào đẹp bằng. Trong lòng anh cảm thấy thật
ấm áp, thật nhẹ nhàng, không biết tại vì những
hành động ấy của Dũng hay chỉ đơn giản bởi vì Dũng
đang ở bên anh. Cái cảm giác đó thật khó tả.
Khánh nhỏ nhẹ:
- Nhưng...
Nhưng Khánh chưa kịp nói hết câu thì Dũng đã cắt
ngang:
- Tại sao chứ gì?
Khánh tròn mắt rồi khẽ gật đầu. Dũng mỉm cười
đáp:
- Thật ra năm nào cũng ăn Noel ở nhà, năm nay đổi
‘gió’ ăn trong ‘bệnh viện’ cũng hay lắm mà.
Câu nói nửa thật nửa đùa của anh khiến Khánh không
khỏi bật cười.
Dũng nói tiếp luôn:
- Thật ra ở nhà với ở đây cũng có gì khác biệt? ở
nhà cũng chỉ có một mình và dì Ba thôi. Trong này
đông người vui hơn, vả lại còn Khánh nữa, không lẽ
bỏ Khánh nằm đây buồn chết à?
Khánh chỉ biết phì cười. Thật ra anh cũng đã biết
hoàn cảnh gia đình của Dũng rồi, ba mẹ Dũng thường
xuyên đi công tác nước ngoài nên việc một hai tháng
vắng nhà là chuyện bình thường. Chỉ còn có dì Ba
là bà con họ hàng xa, lên giúp việc nhà và chăm sóc
cho Dũng từ tấm bé. Dũng cũng đã quá quen với điều
đó, do vậy mà anh đã biết sống tự lập một mình
ngay từ nhỏ, mọi chuyện anh giải quyết trong nhà đều
đâu ra đó, đầy sức thuyết phục mọi người. Có lẽ vì
vậy mà trông anh khá chính chắn so với bạn bè cùng
lứa tuổi như anh. Vì thế Khánh không lấy làm lạ gì
lắm khi mà ba mẹ anh đã bị Dũng thuyết phục để anh
ở lại cho Dũng chăm sóc.
Lặng yên một chút, Khánh nhìn sang đống quà bên kia
hỏi:
- Mấy gói quà kia là của những ai vậy Dũng?
Dũng mỉm cười giải thích:
- Ba gói quà nhỏ nằm trên kia là của Ly, Dung và
Thanh gởi tặng Noel cho Khánh đó.
Thấy Khánh còn chưa hết ngạc nhiên, Dũng tiếp luôn:
- Còn gói lớn hơn màu xanh kia và giỏ trái cây là
của dì Ba thay mặt ba má Dũng tặng Khánh, còn gói
lớn nhất là của Dũng đó.
Khánh mỉm cươì cảm động nhìn Dũng vừa chỉ giỏ
trái cây cạnh bên.
- Còn giỏ này...?
Dũng nhanh nhẩu tiếp lời Khánh:
- Của lớp Khánh đó, cô Chủ nhiệm và mấy bạn lớp
Khánh đến thăm vừa về khi chiều. Còn giỏ trái cây
lớn này là của ba mẹ Khánh nè. Kỳ này cho Khánh ăn
trái cây mệt xỉu luôn...
Vừa nói anh vừa nhìn Khánh cười khúc khích. Khuôn
mặt Dũng lúc này đã ráo hẳn nước mắt, tuy nhiên
mắt vẫn còn đỏ hoe, chắc hẳn là Dũng đã khóc lâu
lắm rồi.
- Sao Dũng khóc vậy?
Dũng sực nhớ vội đưa tay dụi mắt:
- Hì hì... tại Dũng sợ...ờ... Khánh không tỉnh lại
đó mà. Có đau lắm không?
Nghe Dũng hỏi Khánh mới chợt sực nhớ đến chuyện đã
xảy ra, bất giác anh nhìn xuống cánh tay trái của
mình, nó đã được bó bột cứng ngắc. Dũng nhìn vào
mắt Khánh đầy vẻ thương xót, nước mắt của Dũng lại
như muốn chực trào ra, anh nắm chặt hơn bàn tay kia
của Khánh, giọng run run:
- Dũng xin lỗi...
Nói rồi như không còn kềm được nữa, anh gục mặt
xuống tay của Khánh mà khóc như một đứa trẻ nít.
Khánh bối rối không biết phải làm sao, anh cố nâng
bàn tay kia lên để vỗ về Dũng nhưng không được, nó
nặng chịch như cả tấn bột vậy. Không hiểu sao anh
không thấy đau đớn gì cả, trong lòng anh giờ đây rất
hạnh phúc và ấm áp vô cùng. Anh khẽ nâng mặt Dũng
lên với bàn tay còn lại mà đôi tay của Dũng hãy còn
đượng giữ chặt lấy, anh nhìn Dũng thật hiền hòa:
- Khánh không đau đâu, đừng khóc mà... bây giờ không
sao nữa rồi.
Anh vuốt ngang nước mắt Dũng.
- Đừng khóc, Khánh chịu không nổi là khóc theo đó...
Khánh không sao đâu, rồi sẽ mau khỏi mà...
Anh nói rằng anh chưa khóc nhưng thật ra nước mắt anh
đã rưng rưng rồi. Anh vừa đau lòng vừa hạnh phúc vì
anh thấy Dũng khóc vì anh.
* * *
Khánh thấy nước mắt đã thấm ướt đẫm khuôn mặt của
Dũng bèn trêu anh:
- Giống con nít quá... cho cục kẹo nè...
Dũng phì cười méo xệch, hỏi:
- Sao dám ra đỡ cho Dũng vậy? Gan quá trời!
Khánh mỉm cười, anh nhìn Dũng lắc đầu:
- Cũng không biết..., Khánh sợ Dũng té... nên...
Khánh ấp úng, anh đỏ cả mặt lên. Dũng cướp lời anh:
- ... nên tính chụp Dũng sao, chụp nổi không? Khờ
quá...
Dũng nhìn Khánh nở nụ cười thật hiền hậu:
- Cám ơn Khánh nhiều lắm!
Khánh chỉ nhìn Dũng, anh cũng chẳng nghe Dũng đang
nói gì. Anh đang ngắm khuôn mặt Dũng cứ như bị cuốn
hút vào đó vậy.
Dũng thấy Khánh không nói năng gì đâm ra lo lắng nên
bèn hỏi:
- Khánh sao vậy? Đau hả? Để Dũng kêu y tá nha?
Khánh vẫn nhìn chằm chằm vào Dũng, chợt anh giật
mình vì Dũng đang lay anh. Dũng nhe răng cười:
- Gì mà ngó Dũng dữ vậy?
Khánh buộc miệng:
- Tuy khóc nhè, nhưng vẫn còn đẹp trai ghê á.
Dũng đỏ mặt, cười gằn:
- Trời, mới hồi sáng còn chê mà.
Cả hai cùng nhìn nhau phì cười.
Khánh vẫn nhìn Dũng, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào
khuôn mặt ấy như dính keo vậy. Thấy vậy Dũng thôi
không cười nữa, anh nhìn Khánh hỏi:
- Có chuyện gì vậy Khánh?
Khánh hơi nhíu mày lại mà không nói lời nào. Thật
ra anh cũng không biết nên nói gì? Nếu anh nói thật
mình đang nghĩ gì thì có khi Dũng sẽ bỏ rơi anh
mất. Thấy Khánh vẫn còn đăm đăm suy nghĩ, Dũng từ
tốn nói:
- Dũng biết, Khánh tốt với Dũng lắm, cho nên mới
dám dứng ra đỡ cho Dũng. Với lại tụi mình đã là
bạn thân của nhau rồi, vậy thì có chuyện gì Khánh
cứ nói đi, đừng ngại... hay là không tin tưởng Dũng?
Nét mặt anh đăm chiêu nhìn Khánh đầy lo lắng. Khánh
cảm động lắm, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Dũng
nữa, đành ngó lảng đi chỗ khác, khẽ lắc đầu:
- Không phải... có điều....
Anh thở ra một hơi dài rồi nhắm mắt lại. Anh sợ
nhìn thấy ánh mắt hay hành động của Dũng sau khi
nghe được những lời anh sắp nói.
- Đây là bí mật lớn nhất của Khánh, nếu một khi
Dũng biết được rồi thì Khánh nghĩ tình bạn mình
sẽ chấm dứt mất.
Nghe có vẻ hệ trọng, Dũng càng tò mò, anh nài nỉ:
- Dù chuyện nghiêm trọng như thế nào cũng vẫn không
thay đổi gì đâu, Dũng tin rằng Dũng nhìn đúng người
lắm. Khánh cứ nói nghe đi.
- Dũng đừng... tốt với Khánh quá...
Dũng trừng mắt nhìn Khánh:
- Tại sao vậy?
Khánh đành thở dài một lần nữa:
- Đừng hỏi nữa được không?
Dũng lắc đầu quầy quậy:
- Không được, nói đi.... nói ra nghe coi...
Khánh không kìm lòng được nữa, bèn nhỏ nhẹ nói:
- Vì.... có khi... Khánh... yêu Dũng đó!
Dũng trố mắt nhìn Khánh, anh không tin nổi vào cái
điều anh vừa nghe. Sao lại có thể như vậy chứ? Anh
có nghe lầm không? Người bạn thân thiết nhất của
mình lại là một thằng ‘bê đê’ à? Hai bên tai anh lùng
bùng, rồi đầu óc anh trở nên ê ẩm như có ai đó vừa
giáng một búa vào đầu anh vậy. Sốc thật... Hàng
trăm câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu anh khiến anh nhăn
nhó mặt mày, cuối cùng anh lắp bắp:
- mm... mới... nói gì... vậy?
Khánh mở mắt chậm chạp nhìn Dũng:
- Khánh là ‘gay’!
Rồi anh đã khóc! Anh khóc vì đau lòng, khóc vì cuối
cùng bí mật của anh cũng được nói ra.
Dũng hết nhìn Khánh, lại nhìn xuống đất, nhìn lên
tường rồi không hiểu sao lại nhìn Khánh. Anh càng cố
tránh nhìn vào mặt Khánh thì càng thấy mình đang
nhìn. Đầu óc anh đang rối tung lên. Không lầm đâu, sự
thật là vậy. Sao mà nó có thể xảy ra trong một
tình huống xấu đến vậy? Anh nên làm gì bây giờ?
Khánh nhìn Dũng qua dòng nước mắt:
- Khánh biết nói ra sẽ làm Dũng sợ, thậm chí là
sốc nữa. Nhưng mà
Khánh không cố ý đâu. Bí mật này Khánh giữ mãi bấy
lâu nay mà không ai hiểu hết, khó chịu lắm...
Khánh... xin lỗi...!
Dũng trân trối nhìn anh, không nói nên một lời nào.
Khánh nhìn anh rồi từ từ khép mắt lại:
- I love you!
Rồi nước mắt anh cứ vậy tuôn trào ra ngoài.
(Hết Phần 1 ...
Xin mời đón xem tiếp
Phần 2) |