- Thằng
chó
đẻ,
mày
ra đây…
Thằng
Châu co
rúm
lại
len
lén
đứng
nhìn
qua cửa
sổ
xuống
dưới
sân
nhà,
nơi ba
nó
đang đôi co với
bà
Lan,
mẹ của
Hào,
vô số
kẻ
đứng
ngồi
lố
nhố,
dòm
ngó
chung quanh
nhà,
đàm
tiếu
rôm
rả
với
nhau.
Nó có
thể
thấy
ba
nó
điên tiết
la lối
xối
xả,
khoa chân
múa
tay trong khi
bà
Lan vẩn
thản
nhiên
trả
lời
ba
nó
một
cách
dõng
dạc,
đầy
nghị
lực.
Một
nửa
nó
muốn
xuống
dưới
nhà
bởi
vì
ba
nó
đang đe
doạ
bắt
nó
về,
nếu
nó
không
chịu
xuống
về
với
ổng
thì
coi như
nó
‘tiêu’. Nhưng nửa
khác
thì nó
không
nhúc
nhích
được
tay chân bởi
nó
sợ
lắm.
Hai nỗi
sợ
nhập
lại
trong
cái
đầu
óc
non
choẹt
của
nó
khiến
nó
rối
tung lên, do vậy
mà nó càng
không
dám
cục
cựa
vì chỉ
sợ
ba
nó mà
‘lỡ’
có
thấy
nó thì
coi như đó
sẽ là
giờ
phút
‘tận
thế’
của
cuộc
đời
nó.
Nhưng rồi
nó
thấy
bóng
dáng
của
một
viên
cảnh
sát
đang ra sức
ngăn
cản
và
thuyết
phục
ba
nó thì nó
lấy
làm
yên tâm lắm.
- Cho
nó
về
nhà
đặng
ông giết
nó hả?
Ông cứ
việc
đi thưa… tôi không sợ.
Chừng
nào
má nó
về
tôi mới
trả nó…
còn
bây giờ
yêu cầu
ông ra
khỏi
nhà
tôi…
Một
hồi
sau
thì
viên
cảnh
sát
cũng
đưa được
ba
nó
đi
khỏi,
đám
đông bu quanh
nhà cũng
đã
giải
tán.
Bà
Lan đứng
trước
mặt
nó
nở
một
nụ
cười
hiền
hậu:
- Xong rồi…
không
có
chuyện
gì
nữa
đâu con trai.
Thằng
Châu ngước
mắt
nhìn
bà
lấm
lét
nói:
-
Dì
Lan ơi thôi
để
con về,
không thôi
ổng
đánh
con…
Bà
Lan bật
cười
rõ
tiếng:
-
Cái
thằng
ngu
quá
trời…
mày
về
đó
ổng
đập
mày
cho coi,
còn
ở
đây
thì
sao
ổng
đánh
mày
được.
Ở
đây đi, chắc
là
chiều
má mày
sẽ
lên đón.
Thằng
bé chỉ
biết
dạ
một
tiếng
nhỏ gọn.
Vị
cứu
tinh
mà nó
trông chờ
nhất
vẫn
là
người
má
đáng
thương
của
nó,
nó ước
sao
nó có
thể
về
dưới
ngoại
ở
luôn với
bà,
không lên đây nữa.
Reeennggg…. Reeennngggg…
Tiếng
chuông cửa
nhà réo
lên, thằng
bé và bà
Lan
thò
đầu
ra
ngoài
cửa
sổ
nhìn
xuống
nhà
rồi
bất
chợt
thằng
bé
reo lên mừng
rỡ:
- A,…
má…
Rồi
nó
tất
tả chạy
xuống
nhà,
vui mừng
khôn xiết.
Nó gục
đầu
vào
vai
má nó,
quàng
tay ôm
ghì
lấy
má nó mà nín
lặng
trong khi
bà
Lan
và má nó nói
chuyện
về
nó.
- Tưởng
cô chiều
mới
lên,… ba
nó
mới
qua đây
làm
dữ
quá
trời…
Mắt
má nó
đỏ
hoe,
nhìn
bà
Lan
mà
run
giọng
nói:
- Em
cám
ơn
chị.
Em
cũng
không biết
là có
chuyện
dữ
vậy
nữa,
bây giờ
em
cũng
không biết
phải
làm
sao nữa
chị
ơi…
Bà
Lan nghiêm
nghị
đáp:
- Cô
có
biết
chuyện
gì xảy
ra không?
Má nó ngạc
nhiên
nhìn
bà
Lan
hỏi:
- Em thực
không biết
chuyện
gì…
Rồi
bà
quay sang
nó mà dò hỏi:
- Con
làm
gì ổng
mà ổng
đánh
con dữ
vậy…?
Thằng
bé chỉ
lắc
đầu,
nó
không
nói
gì
hay đúng
hơn
là nó
chẳng
muốn
nói
gì
về
chuyện
‘đó’
nữa.
Có má nó,
có bà
Lan
ở
đây
là nó
yên tâm lắm
rồi,
một
lát
nữa
anh
Hào
về
thì nó sẽ
chẳng
còn
sợ
ba
nó
nữa.
Bà
Lan
nhỏ nhẹ nói:
- Đây
là
chuyện
tế
nhị,
tôi không nghe trực
tiếp
từ
nó,
mà là
thằng
Hào
nó hỏi
chuyện
rồi
nói
cho tôi biết
chuyện.
Tôi
nghĩ đến
lúc
cô
phải
giải
quyết
chuyện
gia đình
cô rồi
đó!
Má nó
thở
ra rồi
thổn
thức
hỏi:
- Em thật
sự
không biết,
chị làm
ơn
nói
cho em biết…
có
chuyện
gì
vậy?
Bà
Lan vẫn
thản
nhiên đáp:
-
Ổng
là
chồng
cô, sao cô
lại
không biết
được?
Cô không tự
nhìn
nhận
thì chỉ làm
khổ
cô, khổ
nó mà
thôi…
nó hãy
còn
nhỏ
lắm
mà.
Má nó
đưa tay vuốt
tóc
nó
rồi
bà khóc
tấm
tức,
không
nói
gì.
Bà
Lan điềm
đạm
nói:
- Tôi biết
cô đang
nghĩ gì,
nhưng
mà
tôi không
ép
cô, đó
là
chuyện
nhà
cô…
Rồi
bà
quay sang nghiêm mặt
bảo
thằng
Châu:
- Con đi lên lầu
đi,
dì
muốn
nói
chuyện
với
má
con một
chút.
Thằng
bé
hơi cau mặt,
nhưng
nó cũng
đứng
dậy
đi lên lầu.
Nhưng
nó
không vô
phòng
vội
mà lén
ngồi
trên đầu
cầu
thang
để
nghe
má nó và dì
Lan
nói
những
gì.
Nó
nghe
giọng
má nó
thễu
não:
-
Chị
biết
chuyện
gì xảy
ra với
thằng
Châu
thì nói
cho em biết
với…
Bà
Lan
chỉ
thở
dài,
rồi
bà
từ
tốn
kể
lại
những
gì Hào
đã
nói
lại
cho
bà
biết.
Nó
nghe
lại
từng
lời
của
bà
Lan
mà
cứ
như thấy
lại
chính
cảnh
đó
vậy.
Tay chân
nó toát
đầy
mồ
hôi,
nó
thở
hồng
hộc,
rùn
mình
liên hồi.
Má nó
bắt
đầu
khóc,
khóc
nhiều
lắm
và nó cũng
khóc…
Rồi
tiếng
má nó vọng
lên từng
hồi:
- Em biết
ảnh…
như vậy
hồi
mới
đây thôi… nhưng em
vì
con,
vì
gia đình…
nên em
có
thể
coi như
là mình
không biết,
không hay
gì cả…
không ngờ…
Thà ảnh
làm
mấy
chuyện
đó
ở ngoài…
muốn
làm
gì thì làm…
mình
là
đàn
bà
không
lẽ lại
đi tranh
giành
đàn
ông với
một
thằng
đàn
ông
hả chị
ơi? Em khổ
lắm,
nhưng em không thể
bắt
ảnh
quay
lại
được,
em
chỉ còn
biết
chấp
nhận
thôi. Nhưng
ảnh
thiệt
quá
đáng…
con
của
em
mà…
chị
ơi…
Bà
Lan thờ
dài
thượt
đáp:
- Cô
nhịn
nhục
bao lâu
là vì
thằng
bé à?
Nó
không nghe tiếng
má nó trả
lời
nữa,
chỉ
nghe tiếng
khóc
thút
thít
mà
thôi. Rồi
tiếng
bà
Lan tiếp
tục:
- Nếu
vậy
thì
bây giờ
cô định
làm
sao?
Má nó
ngập
ngừng
một
lúc
rồi
đáp:
- Em định
dẫn
nó
về
ngoại…
Bà
Lan
lại
lên tiếng:
- Vậy
còn
việc
học
hành
của
nó thì
sao?
Tiếng
má nó
đứt
quãng:
- Bởi
vậy
em
cũng
không biết
tính
sao nữa,
em rối
lắm…
Bà
Lan cao
giọng
nói:
- Thôi vầy,
Cô cứ
để
thằng
bé ở
chỗ
tôi
tạm
vậy,
dù
sao tôi
cũng
thương
nó,
cũng
quen chân quen tay rồi.
Thằng
Hào
cũng
thương
nó
lắm…
còn
cô cứ
lo
giải
quyết
chuyện
gia đình
cho
ổn
thỏa
đi, rồi
sau đó
hẵng
tính.
Má nó thút
thít
một
hồi
lâu sau mới
đáp:
-
Dạ,…
biết
sao được.
Chị quý cháu
em
cám
ơn
chị
lắm.
Thôi vậy
chị
cho em gởi
cháu
ở
bên
này
để nó
được
‘yên thân’
vài
bữa
rồi
hẵng
hay. Em
ráng
lo thu xếp
bên
ngoại
rồi…
rồi…
Bà
Lan gật
gù:
- Rước
nó
về
dưới
đó
cũng
được,
chỉ
lo
nó
không được
học
hành
thì
uổng
phí.
Nhưng
mọi
chuyện
để
sau đã,
cô cứ
lo chuyện
gia đình
trước
đi.
Má nó
buồn
bã nói:
-
Dạ…
cám
ơn
chị
nhiều
lắm…
Má nó
lên tiếng
kêu
nó
xuống
rồi
nhìn
nó mà
rưng rưng nước
mắt:
- Con
ở
đây với
dì
Lan
vài
bữa
nghen.
Má…
lo công chuyện
rồi
má
về
má
đón
con…
Thằng
bé tròn
xoe mắt
nhìn
rồi
nó
‘dạ’
một
tiếng
nhẹ thõm
như
lạc
đâu mất
trong bầu
không
khí ấy.
Không một
lời
thắc
mắc…
Nhìn
cái
vóc
dáng
khắc
khổ
của
má nó
đi ra về
mà
không hiểu
sao tay chân
nó
không buồn
động
đậy
trong khi trong
lòng
nó
muốn
chạy
với
theo năn
nỉ má nó
cho
nó
đi theo với,
dù má
con
nó có chịu
khổ
đến
chừng
nào
đi nữa
thì nó cũng
chịu,
miễn
sao
là nó
được
ở cạnh
bên
má nó
thôi. Nhưng
nó
không
làm
vậy
bởi
nó
vẫn
tin lời
Hào,
không
có nó ở
bên
cạnh
thì
ba
nó sẽ
không đánh
má nó
nữa.
Nó
không biết
tại
sao, nhưng
mà Hào
đã
nói
vậy
thì
‘đúng
là
như vậy’!
Nó nhìn
theo
bóng
má nó
khuất
sau
hàng
cây kiểng
ngoài
sân
nhà thì
mới
chạy
ào
lên lầu,
rúc
đầu
vào
chăn
mà khóc
một
mình.
* * *
……
- Tao xin lỗi,…
nhưng nếu
mày
không
có
can đảm
chiến
đấu
cho
tình
yêu
của
mày
thì dẹp
mày
đi!
- Tao biết…
nhưng
ổng
nói
đúng,
vì nó,
tao
sẽ vì nó…
mày
hiểu
không?
- Đ… hiểu!
- Sao
cũng
được,
tao đã
quyết
định
rồi…
- OK!
-
Mày
đừng
giận
tao, tao
khó
xử
lắm…
chăm
sóc
nó dùm
tao nha, tao
sẽ gọi
điện
cho
mày
sau… nhớ
là
đừng
cho
nó
biết
gì
về
tao nữa…
- Ok,
mày
muốn
sao
thì tùy.
Rồi
Dũng
cố
tìm
cách
thay đổi
không
khí
căng thẳng
của
đôi bên. Anh
bèn
nói:
-
Nè,
mày…
có
nhận
được
mail
của
tao gởi
cho
mày
không?
Thy
ngạc
nhiên đáp:
- Gởi
cho tao?
À,…
mấy
bữa
nay tao chưa mở
hộp
mail…
mà có gì
không?
Dũng
nhỏ nhẹ
đáp:
-
Ờ
không, muốn
cho
mày
thấy
hình
của
cha con tao thôi. Thằng
bé
đẹp
lắm,
…
Thy mừng
rơn:
- Hê, hay
quá…
tao muốn
được
thấy
nó
lắm.
Dũng
cưới
khúc
khích
đáp:
- Bây giờ
thì
chưa được,
nhưng
mà mày
có
thể
nói
chuyện
với
nó
được
nè.
Thy vội
hấp
tấp
đáp:
-
Ồ,
vậy
sao…
Tiếp
theo
là
tiếng
đứa
bé
bập
bẹ
trong điện
thoại:
- H…e…ô…
hú…
Thy
phá
lên cười:
-
Ồ,
hello
bé
bi.
Rồi
anh nghe
giọng
Dũng
cười
khúc
khích
bảo
thằng
bé:
-
Ạ chú
đi con,
Ạ…
Rồi
tiếng
thằng
bé
tiếp
theo:
-
Ạ…
hú…
Thy
và Dũng
phá
lên cười
ha
hả.
Thy
bèn
nói:
- Coi bộ
nó
thông minh lắm.
Cha,…
để
coi… bao lâu rồi
ta?
Dũng
mỉm
cười
đáp:
-
Cũng
một
năm rưỡi
tuổi
rồi…
Thy
nhảy
nhổm
lên trên ghế:
- Ô… vậy
thì mày
đi
cũng
đã
hơn một
năm?
Lẹ
thật…
Dũng
vơi
giọng
buồn
buồn
đáp:
-
Phải…
một
năm rồi…
Nghe
giọng
Dũng
buồn
buồn,
Thy vội
chuyển
đề tài
khác:
- Thằng
này
tệ
thật,
vậy
đó,
giờ
này
tao mới
biết
là mày
đã
sống
chung với
vợ
con
mày.
Sao
mày
không đợi
tao xuống
lỗ
rồi
hẳng
nói
cho tao biết?
Dũng
phá
lên cười:
- Thằng
qủy,
vẫn
cái
tính
đó.
Chừng
nào
mày
lấy
vợ
đây?
Thy lắc
đầu
nguầy
nguậy:
-
Ồ
không,… tao
hãy
còn
nhỏ
lắm…
Dũng
bật
cười
nói:
-
Nè
con, lêu lêu
chú
Thy chưa
có
vợ
nè,
lêu lêu…
Tiếng
thằng
bé hùa
theo cha
nó:
- …êu …êu…
hú…
Thy cười
gằn
từng
tiếng
đáp:
-
Được
lắm,
cha con
mày
chờ
đó…
Dũng
lại
phá
lên cười
nói:
- Thôi
bái
bai
chú
đi con.
Tiếng
thằng
bé
đáp
gọn
lỏn:
- Bye …hú.
Thy
mỉm
cười
đáp:
-
Ờ
bai con nha, nhớ
ngoan nghe…
Dũng
nói
với
con:
-
Dạ chú
đi con…
Tiếng
thằng
bé
đáp:
- Yes…
Thy
phá
lên cười
nói:
-
Mày
làm
nó
lẫn
lộn
hai ngôn ngữ
rồi
đó,
đừng
để nó
quên tiếng
Việt
nghen
mày.
Dũng
bật
cười
đáp:
- Tao không hiểu
nó
cố
ý
hay
nó
không
chịu
nói,
lúc
nào
nó
hứng
thì nó nói
‘yes’ khi tao kêu
nó nói
‘dạ’
với
mẹ nó,
bây giờ
thì nó lại
dở
chứng
với
mày.
Thôi cha con tao
phải
đi đón
Ly đây,
mày
bảo
trọng
nha… bữa
khác
tao
gọi
cho
mày
tiếp.
Bai nghen.
Thy
tủm
tỉm
cười
đặt
máy
xuống.
Mai ngước
nhìn
anh với
vẻ ngạc
nhiên tột
độ:
- Ai vậy
anh?
Thy giật
mình.
Nãy
giờ
lo tranh
cãi
với
Dũng
mà
anh quên mất
là có
Mai đang ngồi
bên
cạnh
mình.
Cũng
may
là
anh chẳng
đá
động
gì đến
chuyện
riêng tư giữa
anh
và tụi
nó để
Mai biết.
Anh vội
vàng
lấp
liếm:
-
Ờ
thằng
…
Dũng
đó,
nó ở
bên
Mỹ
rồi…
ơ…
hỏi
thăm thôi.
Mai
khẽ nhún
vai
ừ
hữ,
cô
nhoẻn
nụ
cười
nói:
-
Mình
đi được
chưa? Trễ
quá thì
nắng
lên
nóng
lắm
đó.
Thy trợn
tròn
mắt
hết
ý
kiến:
- Ôi trời,…
mấy
cô nương… sợ
nắng
đen da
thì nói
đại
đi
Mai chống
nạnh
Trừng
mắt
nhìn
Thy đáp:
- Anh mới
biết
phụ
nữ
à?
Thy
phì
cười
trước
điệu
bộ
của
Mai, anh đáp:
-
Phải
rồi,
phải
rồi,…
đi
lẹ
lên.
* * *
Kể
từ
ngày
thằng
Châu
nó
sống
chung với
gia đình
Hào,
cũng
ngót
khoảng
hai
tháng
rồi.
Không
khí
gia đình
ngày
càng
vui
vẻ
hơn.
Nó ở
chung
phòng
với
Hào,
chiếc
giường
của
Hào
vốn
to
và
rộng
nên việc
có nó
nằm
chung
cũng
chẳng
là
vấn
đề gì
lớn
huống
gì Hào
cũng
thích
như vậy.
Chính
vậy
mà bà
Lan đã
thỏa
thuận
với
má nó để
cho
nó
được
sống
ở
đây, ăn
học
cho thuận
tiện
bởi
bà
rất
quí nó.
Còn
sao nữa
cái
vẻ
nhốn
nháo,
linh
hoạt
thoăn thoắt
của
thằng
bé
khiến
không
khí
gia đình
tẻ
ngắt
bởi
vốn
chỉ có
hai
mẹ
con
Hào
giờ
trở
nên
có
sinh
khí
sôi động
hơn bao giờ
hết.
“Có
nó thì mẹ cảm
thấy
mình
trẻ
ra
đến
chục
tuổi”
đó
là
những
gì bà
Lan nhận
xét
về
thằng
bé
với
Hào.
Còn
Hào
thì chỉ nhún
vai vui
vẻ
“nó
là bà quản
gia tốt
nhất
rồi”!
Đúng
vậy,
thằng
Châu đi
học
về
là nó
lo nấu
nướng,
dọn
dẹp
nhà
cửa,
nhất
là
căn
phòng
của
Hào
và nó lúc
nào
cũng
sạch
boong,
gọn
gàng
đến
kỳ
diệu,
lắm
lúc
Hào
cũng
phải
lắc
đầu
thán
phục
thằng
bé.
- Châu
à,
lấy
dùm
anh
cái
khăn lông…
Tiếng
Hào
hòa
lẫn
tiếng
nước
từ
vòi
sen trong
phòng
tắm
réo
vọng
ra.
- Để
ở
đâu? Tao lấy
cho…
Tiếng
Thy đáp
trả.
Nhưng thằng
Châu đã
lôi chiếc
khăn lông trắng
tinh từ
trong
cái
hộc
tủ
đặt
tựa
vào
tường
ra.
Nó
đưa tay
gõ
cửa
phòng
tắm
và
chờ
đợi.
Hào
với
tay mở
vội
cái
chốt
cửa
phòng
tắm
rồi
hắn
mở
toang cửa
ra với
tay lấy
chiếc
khăn. Thằng
bé
đứng
chôn chân
tại
chỗ,
nó
đỏ
bừng
mặt
lên rồi
quay lưng cắm
đầu
đi một
mạch
vào
phòng
mà
không nghe được
tiếng
Hào
cám
ơn
nó.
Hào
hơi
bị
chưng hửng
trước
thái
độ
của
thằng
bé
một
lúc,
nhưng rồi
hắn
chợt
hiểu
ra
và phì
cười…
- Ê, sao vậy
nhóc?
Thy
ngạc
nhiên
nhìn
mặt
thằng
bé.
Khuôn mặt
nó
đỏ
bừng
như gấc
chín
đến
tận
mang tai. Giật
bắn
mình
vì bị
Thy
hỏi
ngay
chóc,
thằng
bé
cứng
họng
không biết
nói
gì,
nó hoảng
hốt
lắc
đầu
nguầy
nguậy
rồi
ngồi
phệt
xuống
đất
giả
vờ
như xếp
lại
đống
quần
áo
trong
tủ.
Thấy
vậy
Thy
cũng
chẳng
hỏi
tới
làm
gì
bởi
anh
lại
tiếp
tục
trò
chơi gỡ
nốt
mấy
quân
bài
trong chiếc
máy
tính
để bàn
của
Hào.
Một
hồi
sau,
Hào
xuất
hiện
lừng
lững
vừa
lau khô
tóc
vừa
đi
vào
phòng.
Trên người
Hào
chẳng
có gì ngoài
chiếc
quần
sọt
ngắn
trắng
tinh phô
bày
một
thân thể
cường
tráng
với
làn
da
bánh
mật
khỏe
khoắn.
Thy ngước
nhìn
hắn
và
anh như
dán
chặt
đôi mắt
của
mình
vào
Hào.
Hào
chườn
mặt
ra
khỏi
chiếc
khăn
và nhìn
Thy cười
toe
toét.
-
Mày
tới
hồi
nào
vậy?
Thy giật
mình
vội
đáp:
- …
mày
tắm
gì mà
lâu vậy?
Hào
quay lưng vắt
chiếc
khăn lên
cái
giá
gỗ
kiểu
treo trên tường
bên
cạnh
rồi
thủng
thẳng
đáp:
- Trời
nóng
quá…
tao dầm
nước
cho
nó
đã…
Đoạn
anh liếc
nhìn
thằng
Châu
mà mỉm
cười
một
mình.
Thằng
bé
vẫn
cắm
cúi
xếp
đống
đồ
chưa
ủi
vào
tủ
không ngẫng
mặt
nhìn
Hào.
Hào
càng
cảm
thấy
buồn
cười
hơn, hắn
nhịn
không nổi
nữa
bèn
giả
đò
hỏi
chuyện
Thy:
-
Mày
qua
có
chuyện
gì
không?
Thy vẫn
chăm
chú
vừa
chơi
trò
chơi với
mấy
quân
bài
vừa
đáp:
- Không…
nhà
tao
cúp
điện
rồi
nên qua
mày
chơi cho vui thôi.
Hào
vẫn
không rời
mắt
nhìn
Châu, anh ngồi
xuống
cạnh
giường
với
nụ
cười
vẫn
còn
tủm
tỉm
trên môi không ngớt.
Thy buộc
miệng
hỏi
Hào:
-
Mày
sexy vậy
Hào,
ở
đây
có
con
nít
đó…
dạy
cho
nó
hư
hả?
Hào
được
dịp
bèn
trả
lời:
- Ai
nói,
nó
đã
18 tuổi
rồi…
phải
không Châu?
Nghe tới
tên
nó,
thằng
bé
giật
mình
ngước
nhìn
Hào,
nhưng
nó cảm
thấy
không
ổn
ngay tức
khắc
nó
liếc
nhìn
chỗ
khác,
nhưng
cũng
không xong,
nó
vội
quay về
với
công việc
‘hay ho’
mà
ban
nãy
nó
vừa
nghĩ
ra
mà
không nặn
ra được
một
câu
trả
lời.
Thấy
thái
độ
của
no,́
Hào
không
nhịn
được
cười
nữa,
anh cười
như muốn
sặc
ngã
ngửa
ra chiếc
giường.
Thy ngơ
ngác
nhìn
Hào
rồi
nhìn
thằng
Châu, mặt
nó lại
càng
đỏ
bừng
hơn trước,
tay chân
nó
cuống
quýt
trong tiếng
cười
của
Hào.
Thy cau
có hỏi:
-
Mày
điên
hả?
Cười
dữ
vậy?
Hào
lờ
câu
nói
của
Thy, anh quay sang
hỏi
Châu:
-
Nhóc
có bạn
gái
chưa vậy?
Thằng
bé lại
giật
thót
mình
lần
nữa.
Lần
này
nó
không ngẫng
đầu
lên
mà chỉ nói
lí nhí:
- Ơ… chưa…
Hào
vểu
môi trêu
chọc:
- Vậy
sao? Để
coi,
có bé…
Hân,
bé
Thanh
gì
đó
hay
gọi
điện
qua kiếm
nè,
còn
bé
Vân
gì
đó
cũng
xinh xinh hay qua mượn
tập
mà….
Không
để ý
em
nào
à?
Thằng
Châu biết
Hào
đang cố
ý
trêu
nó,
nó
lờ
đi
và
tiếp
tục
làm
việc
của
mình.
Nhưng
Hào
vẫn
nhất
định
không tha
nó.
- Trời
ơi, coi
nó
đỏ
mặt
kìa…
chắc
chắn
là có
người
yêu rồi…
Thằng
Châu đỏ
tía
mặt
lên, nhưng
nó
đã
phì
cười
bởi
mắc
cỡ:
- Thôi
mà…
em đang xếp
đồ.
Hào
vẫn
tỉnh
queo:
- Em xếp
cái
áo
của
anh sắp
‘nát’
ra rồi…
Thằng
bé
giật
mình
vội
nhìn
kĩ lại,
phải
rồi,
nó
đang gỡ
chiếc
áo
sơ mi vừa
mới
xếp
xong
của
Hào
ra
để…
xếp
lại.
Hào
buông ra một
tràng
cười
nắc
nẻ.
Thấy
thằng
bé cúi
gằm
mặt
xuống
đến
tội
nghiệp,
Thy
bèn
lên tiếng
giải
vây cho
nó:
- Vậy
ra
là nó có
bồ
à?
Hào
nằm
đó
chỉ khẽ nhún
vai:
- Chắc
vậy…!
Thằng
bé
thu hết
sinh lực,
nó
cao
giọng:
-
Làm
gì có…
anh đừng
nghe
ảnh
nói
bậy.
Hào
tóm
ngay câu
nói
đó,
hắn
làm
luôn một
tăng:
- Nghe chưa, anh đừng
có nói
bậy…
em chưa
có
bồ
đâu… anh
có
ai giới
thiệu
cho em đi, anh Thy ơi…
Hắn
chưa
kịp
dứt
thì
đã
vội
né cái
áo
bay
vèo
trước
mắt.
Hào
vừa
cười
khúc
khích
vừa
nói:
- Thôi không
chọc
em nữa.
Bây giờ
hỏi
thiệt
nè…
Nhưng thằng
bé
đã
chẳng
thèm
nghe,
nó vọt
ra
khỏi
phòng
sau
cái
ném
chiếc
áo
về
phía
Hào.
Hào
ngơ
ngác
nhìn
Thy rồi
hắn
lại
bật
cười
hả
hê. Thy
mỉm
cười
nói:
- Hê, thằng
nhóc
đẹp
thật.
Nhưng
nó là
con
nít
mà mày
chọc
dữ
vậy?
Hào
không
nhịn
nổi
cười,
anh vừa
nói
vừa
nấc:
- Hồi
nãy
nó…
thấy
tao… chưa mặc
quần
áo
gì
hết…
nó
mắc
cỡ
đó
mày…
Thy
phì
cười:
-
Đồ
mắc
dịch.
Vậy
mà còn
chọc
nó…
mày
cố
ý phải
không?
Hào
phân bua:
- Không
có,
thiệt
tình
tao quên khuấy
mất,
thói
quen
mà,…
lúc
trước
nhà
không
có
ai tao
còn
hay ‘trần
như nhộng’
chạy
lung tung khắp
nhà kìa.
Thy
phá
lên cười
giòn
tan:
-
Cũng
may, ban
nãy
mày
không ‘trần
truồng’
mà chạy
vào
đây…
Hào
vẫn
thản
nhiên:
-
Cũng
có
thể
lắm
à…
Thy nhăn mặt
nói:
-
Cái
thằng…
mày
bê bối
vậy
sao được?
Tao ngồi
ở
đây
thì
sao?
Mày
chạy
lông nhông vậy
trước
mặt
tao
hả?
Hào
vẫn
tỉnh
queo:
-
Có
sao đâu?
Mày
đâu
phải
‘gay’…
Thy
thoáng
đờ
người
một
chút:
-
Là
sao?
Hào
lắc
đầu
nói:
- Không
phải
gay
thì
không
ảnh
hưởng
gì đến
‘hòa
bình
thế
giới’
một
khi
mày
thấy
tao… ‘như con nhộng’.
Thy
phì
cười:
-
Ờ…
phải…
tao
còn
‘cắt’
nữa
là
đàng
khác.
Hào
nhảy
đổng
lên:
- Không được…
tao
chỉ có
‘một’
cái
thôi…
Trông bộ
dạng
của
Hào
mà
Thy
phá
lên cười
như điên.
Hào
nhổm
dậy,
anh ngắm
nghía
thân
hình
vạm
vỡ
của
của
mình
trong chiếc
gương
để cạnh
chiếc
bàn
máy
tính
của
mình
rồi
vờ
nguýt
mắt
nhìn
Thy
hỏi:
-
Mày
thấy
tao ‘ngon’ không?
Thy
thoáng
chút
bất
động,
rồi
anh nhanh
chóng
liếc
nhìn
chỗ
khác
đáp
gọn:
-
Té
lầu…!
Đoạn
anh đứng
dậy
đi về
phía
chiếc
giường
và
ngồi
phịch
xuống.
Hào
vẫn
thản
nhiên trước
lời
châm
chọc
của
Thy, anh tiếp
luôn:
- Tao biết…
mày
ghanh
tị
với
tao
mà…
Thy
chỉ khẽ khịt
mũi
rồi
vẫn
nhìn
vào
khoảng
không
mà
không đáp.
Hào
không
để ý đến
điều
đó,
anh vẫn
giả lả
đi lờn
vờn
đến
bên
Hào
rồi
nhẹ nhàng
vừa
đưa tay
nhẹ
nâng mặt
Thy quay lên
nhìn
vừa
thỏ thẻ nói
tựa
như
làn
khói
mỏng:
- Anh Thy đẹp
trai… không
lẽ
‘cưng’ không
cảm
thấy…
thích
anh sao…
hả?
Tiếng
‘hả’
Hào
cố
ý kéo
dài
như
để
thêm phần
trêu
chọc
Thy nhưng
cũng
là lúc
khuôn mặt
anh
và
Thy kề
sát
nhau,
đến
độ
cả
hai
có
thể
cảm
nhận
được
hơi thở
của
nhau, hơi
nóng
hừng
hực
từ
trong người
nhau
tỏa
ra
và
mỗi
lúc
một
tăng lên. Thy muốn
quay ngoắt
đi, nhưng anh vẫn
cứ
đờ
người
ra,
chỉ có
đôi mắt
anh
là còn
động
đậy
và nó
đang
nhìn
mắt
Hào
say sưa. Đó
cũng
là
lần
đầu
tiên
Hào
bị
đông cứng
trong đôi mắt
Thy.
Cả
hai chết
lặng
nhìn
nhau một
hồi
lâu, rồi
như
cùng
lúc,
Hào
chồm
tới,
còn
Thy
thì
đón
lấy
nụ
hôn nồng
nhiệt
từ
Hào.
Hào
đẩy
anh nằm
lăn ra giường,
cả
hai đắm
đuối
hôn nhau một
cách
thèm
khát,
điên cuồng…
- Ơ, mấy
anh
làm
gì
vậy?
Hào
và
Thy giật
mình
vội
buông nhau ra. Trước
ngưỡng
cửa
phòng
là
thằng
nhóc
Châu, trên tay
nó là
một
mớ
đồ
khô ran,
hình
như
là nó
vừa
lấy
xuống
từ
dây phơi quần
áo
trên sân thượng.
Hào
nhìn
Thy tặc
lưỡi
vẻ
tiếc
rẻ nói:
-
Lẽ
ra tao nên chốt
cửa.
Rồi
không
cùng
hẹn
mà cả
hai
nhìn
nhau bật
cười
giòn
tan.
Hào
trườn
khỏi
người
Thy, hắn
ngồi
dậy,
đưa tay ngoắc
thằng
Châu
lại.
Thằng
bé
lấm
lét
đứng
chôn chân
tại
chỗ.
Thy
cũng
nhổm
dậy,
anh
trèo
ra
khỏi
giường
và
tiến
lại
khẽ
vỗ
vai
nó:
- Xin lỗi
nhé…
nhưng em đã
lớn
rồi,
những
chuyện
này
cũng
thường
thôi
mà,
phải
không?
Thằng
Châu đỏ
mặt
như gấc,
nó ấp
úng:
- Nhưng… mấy
anh
là…
con trai
mà?
Thy quay sang
nhìn
Hào
ngạc
nhiên bởi
anh không
nghĩ
rằng
thằng
bé
chưa biết
gì
về
Hào.
Hào
chỉ khẽ nhún
vai rồi
mỉm
cười
mà nói:
- Sự
thật
là
vậy.
Thằng
bé
ra chiều
khó
hiểu,
nó càng
cau đôi
mày
lá
liễu
của
nó lại
nhăn
nhó:
- Nhưng…
Thy biết
nó
đang
nghĩ gì bèn
đáp
thay:
- Đó
chỉ là…
chuyện
‘bình
thường’
thôi…
Thằng
Châu vẫn
đứng
chết
lặng
nhìn
Hào
không chớp
mắt.
Nó nói:
- Nhưng
mà…
Thy
gạt
phắt
đi:
-
Bình
thường
mà…
em không tin sao?
Càng
nói
Thy
càng
tiến
gần
đến
Châu,
đến
câu cuối
cùng
thì
anh đã
kề
môi nuốt
lấy
đôi môi
mỏng
đỏ
hỏn
của
thằng
bé.
Bị
bất
ngờ,
Châu khựng
lại
một
tí
rồi
nó
giằng
ra, đẩy
Thy
loạng
choạng
té phịch
xuống
sàn,
rồi
hét
lên:
- Anh
làm
gì
vậy?
Anh ‘bê đê’
hả?
Thy cười
khúc
khích
nhìn
thằng
Châu gật
đầu
một
cách
ngây ngô:
-
Phải
rồi…!
Hào
còn
hơi
bị
sốc
trước
hành
động
của
Thy, anh chưa
kịp
lên tiếng
gì thì
thằng
Châu đã
tức
tối
(hay mắc
cỡ
anh
cũng
không
rõ)
vọt
ra
khỏi
phòng.
Hào
phá
lên cười,
Thy nằm
đó
ngắm
nghía
thằng
bạn
đang nheo mắt
nhìn
anh:
- Tao biết
mày
tính
nói
gì.
Hào
vểu
môi đáp:
- Vậy
sao? Tao đâu
có
định
nói
gì?
Thy
khẽ
nhếch
mép
vừa
đáp
vừa
tiến
lại
phía
Hào:
- Không
có
thiệt
sao?
Hào
vẫn
giả lả:
- Không
có
thiệt…
Thy
cúi
xuống
ôm
Hào
nằm
lăn ra giường
hôn thật
say sưa. Lần
này
cả
hai quấn
lấy
nhau một
hồi
thật
lâu.
Hào
cuối
cùng
cũng
tách
ra
khỏi
Thy được,
hắn
thở
hổn
hển
hỏi:
- Ê,… tao nhớ…
mày
đâu
có thích
đàn
ông?
Thy
tỉnh
queo đáp:
- Vậy
sao? Bây giờ
tao
thích.
Hào
bật
cười
khanh
khách,
anh
chọc
lét
Thy khiến
Thy bật
cười
ha
hả.
-
Mày
quậy
ai
thì
quậy,
nó là
em tao nghe chưa.
Thy vừa
cười
sặc
sụa
vừa
phân trần:
- Tao không cố
ý,
tại…
ừm
cái
miệng
nó
khiêu gợi
quá…
tao
chỉ
muốn
hôn
nó
thôi, không
làm
gì nó
đâu
mày
lo.
Hào
lừ
mắt
nhìn
Thy:
-
Mày
liệu
hồn
đó…
đụng
đến
nó là mày
chết
với
tao.
Thy cười
hền
hệch:
-
À há,
mày
thương
nó à?
Hay
mày
ghen?
Hào
hơi cau mặt
đáp:
- Không
phải,
là vì
tao coi
nó
như em trai tao. Tao thương
nó
lắm
bởi
nó
rất
dễ
bị
tổn
thương,
nó mỏng
manh như tờ
giấy
vậy.
Tao không muốn
nó…
giống
tao…
mày
hiểu
không?
Thy
ngáp
dài
đáp:
- Hiểu
rồi…
mau
mà
xuống
nhà
dỗ
nó
đi, ‘đức
anh’ yêu
quí.
Hào
bật
cười,
hắn
trườn
xuống
giường
và
trước
khi ra
khỏi
phòng
anh không quên lườm
Thy một
cái.
* * *
Hào
khoanh tay tựa
vào
cạnh
cửa
nhà
bếp
mà nhìn
thằng
Châu đang thoăn thoắt
xào
nấu
các
món
cho bữa
chiều.
Nó
cứ
cắm
cúi
làm,
dừng
như
bản
lãnh
của
nó giỏi
nhất
là giả
bộ
không
có
chuyện
gì cả.
Hào
mỉm
cười,
hắn
cất
tiếng
nói:
- Sao vậy
nhóc?
Giận
anh
à?
Thằng
Châu
thoáng
ngập
ngừng,
rồi
nó
lắc
đầu
tiếp
tục
công việc.
Hào
nhìn
thái
độ
nó
vậy
là
anh
cũng
đủ
hiểu.
- Anh xin lỗi
mà…
Thằng
bé
vẫn
không đáp.
Hào
tiến
tới
bên
nó,
khẽ
vỗ
vai:
-
Nè nhóc…
giận
thiệt
à…
nó
muốn
chọc
em thôi,
nó
không cố
ý
đâu.
Thằng
bé
không quay mặt
nhìn
Hào,
nó
vẫn
vừa
làm
việc
vừa
đáp:
- Vậy
sao?
Ảnh
là
‘bồ’
của
anh sao?
Hào
mỉm
cười
đáp:
- Không
có,
bạn
thôi…
Nghe vậy
mà
thằng
bé càng
tức
tối
thêm,
nó hỏi:
- Vây sao anh hôn
ảnh?
Hào
nhún
vai
giảng
giải:
- Đó
là
chuyện
bình
thường
giữa
hai thằng…
Châu
bèn
ngắt
lời:
- ‘Bê đê’
phải
không?
Hào
hơi cau mặt
lại
đáp:
- Em đừng
có quá xúc
động
về
chuyện
đó.
Hơn nữa
đừng
có gọi
bằng
cái
từ
‘đó’
chói
tai lắm.
Những
người
như
bọn
anh
gọi
là
‘gay’. Hiểu
không?
Thằng
bé
gật
dù,
nó
quay sang
nhìn
Hào
rơm rớm
nước
mắt.
Nó
không hiểu
sao
nó lại
tức
tối
đến
vậy.
Nó
không biết
là gì và tại
sao,
chỉ
biết
là nó
bực
lắm.
Lần
đầu
tiên trong đời
nó có cảm
giác
khác
thường
như vậy,
tức
lắm,
nhưng không thể
nào
nói
được
cũng
như không thể
nào
diễn
tả
được.
Hào
thấy
nó
nước
mắt
đã
lưng
tròng
bèn
nhỏ nhẹ
khuyên:
- Thôi
mà,…
cùng
lắm
mai mốt
anh không
chọc
em nữa,
cũng
không cho
nó chọc
em nữa,
đừng
khóc…
Hào
kêu
nó
đừng
khóc.
Nhưng
nó lại
cúi
mặt
càng
khóc
tấm
tức
thêm:
- Hai người
con trai thương nhau được
hả?
Hào
như
bị
đông cứng
bởi
câu
hỏi
cắc
cớ
của
nó.
Anh
bèn
gật
gù:
-
Ờ…
cũng
có.
Châu
lí nhí nói:
-
Ảnh
là
bồ
của
anh
hả?
Hào
phì
cừơi
nhìn
nó
đáp:
- Anh mới
nói
xong, không
phải
mà…
Thằng
bé bèn
nói:
- Không thương
thì
ai
mà lại
hôn nhau.
Rồi
nó
ngước
mắt
nhìn
Hào
nói:
- Vậy
chắc
ảnh
thương anh…
Hào
chỉ nhún
vai:
- Không biết,
nó
đâu
có nói.
Nhưng hôn nhau đâu
phải
là
yêu nhau mới
có…
Nhưng anh khựng
lại
bởi
vì
thằng
bé
đang
nhìn
anh một
cách
kì lạ.
Nó thoáng
bối
rối,
ngập
ngừng
rồi
nó
bất
ngờ
kề
môi hôn
Hào
một
cái.
Một
nụ
hôn nồng
ấm
đầy
vẻ
thơ
dại.
Anh chết
lặng
nhìn
nó,
như biết
lỗi,
nó cúi
gằm
mặt
xuống
không
dám
nói
năng
gì.
Hào
cũng
không biết
mình
nên
làm
gì ở tình
thế
này
nữa,
anh muốn
giải
thích
cho
nó
hiểu.
Nhưng anh không
tìm
được
lời
nào
để nói
bởi
anh sợ
mình
có
thể
làm
tổn
hại
đến
nó.
Thoáng
tư lự
một
chút,
anh biết
rằng
nếu
bây giờ
không
giải
thích
cho
nó
hiểu
thì
sau
này
sẽ còn
nhiều
hiểm
lầm
nữa.
- Vậy
là
sao?
Thằng
bé khẽ
lắc
đầu
trong khi
nó
vẫn
cúi
gằm
mặt
xuống
đất.
Hào
nhẹ nhàng
nói:
- Châu
nè.
Anh hy
vọng
mình
vẫn
là
anh em…
là
anh em
bình
thường…
em biết
là
anh rất
thương em, nhưng
là tình
cảm
của
người
anh với
người
em, em hiểu
không?
Thằng
bé
gật
đầu,
nhưng
nó
vẫn
không ngẫng
mặt
lên:
- Um… xin lỗi
anh…
Hào
khẽ
nâng mặt
thằng
bé
lên,
nhìn
nét
mặt
nó
nhăn
nhó thì lòng
càng
cảm
thấy
không yên. Anh
hỏi:
- Em
có
sao không?
Nhưng
nó
không
trả
lời
anh
mà hỏi
ngược
trở
lại:
- Anh
có
người
yêu rồi
à?
Hào
thoáng
ngập
ngừng
chưa
kịp
đáp
thì nó
đã
hỏi
tiếp:
-
Chị ấy…
à
anh
ấy…
đẹp
lắm
hả?
Hào
vội
đưa tay vỗ
lấy
vai
nó,
cố
làm
nó
chấn
tỉnh
lại:
- Không
phải
chuyện
đó,
mà vì
trước
giờ
anh coi em như
là
đứa
em trai… một
đứa
em trai ngoan. Anh thương em lắm,
anh biết
em không
làm
anh thất
vọng
mà,
phải
không?
Thằng
Châu
lại
cúi
mặt
xuống.
Nó chìm
trong suy
nghĩ,
nó
suy
nghĩ
lâu lắm,
còn
Hào
cúi
nhìn
những
sự
thay đổi
trên
nét
mặt
nó thì càng
lúc
càng
căng thẳng
hơn. Cuối
cùng
nó nhoẻn
một
nụ
cười
với
Hào,
một
nụ
cười
làm
hắn
nhẹ nhõm.
Nó nói:
- Không sao, em
cũng
thích
anh
làm
anh
của
em.
Hào
phì
cười
xoa lấy
từng
lọn
tóc
xoăn
của
nó mà nói:
- Vậy
thì
ngoan lắm.
Rồi
anh tiếp
luôn:
- Nhưng
mà
Châu
nè,
em đang
có
cơ hội
với
bọn
con
gái
mà?
Sao không
chọn
lấy
cho
mình
một
người?
Thằng
bé ngạc
nhiên
nhìn
Hào
hỏi:
- Để
làm
gì?
Hào
ấp
úng,
anh không biết
làm
sao
để giải
thích
cho
nó
hiểu:
- Um… anh
nghĩ
tốt
hơn
là
em
hãy
là
một
người
‘bình
thường’.
Hiểu
không?
Thằng
bé khẽ
cau
mày,
rồi
nó
đáp
gọn:
- Để
sau đã!
Rồi
nó
quay sang tiếp
tục
nấu
cơm.
Hào
nhìn
nó mà
lắc
đầu,
con
nít
đúng
là
con
nít.
-
Ảnh
có
đẹp
không?
Hào
giật
mình
vội
hỏi:
- Sao?
Thằng
bé bèn
đáp:
-
Ảnh
đó,
anh
mà
anh đang yêu đó!
Hào
thừ
người
ra đáp:
- Đẹp.
Nhưng anh không
có
tiếp
xúc
nhiều.
Thằng
bé
quay
nhìn
Hào
chưng hửng
hỏi:
-
Tại
sao vậy?
Hào
khẽ nhún
vai:
- Không
có
cơ hội.
Anh ta
cũng
đã
có
người
yêu, mặc
dù
đã
chia tay lâu rồi,
nhưng
mà ảnh
còn
thương người
yêu
của
ảnh
lắm.
Với
lại,
ảnh
có thành
kiến
với
anh nên
cũng
khó…
Thằng
bé
vui
vẻ nói:
- Vậy
thì
khổ
cho anh rồi.
Mà
sao
ảnh
có thành
kiến
với
anh chứ?
Hào
thở
dài
sượt
đáp:
- Anh không
phải
là
người
đàng
hoàng
lắm
như em
nghĩ
đâu. Anh
có
nhiều
người
tình
lắm,
nhưng anh không yêu một
ai cho
đến
khi…
Châu
mỉm
cười
nói
chen
vào:
- Gặp
ảnh?
Cuối
cùng
cũng
có
người
hạ gục
anh,
hả?
Nói
rồi
nó
cười
khúc
khích.
Hào
thoáng
đỏ
mặt
bởi
anh
bị nó
trêu
chọc.
Cuối
cùng
anh
cũng
đành
chép
miệng
chấp
nhận:
-
Ừ phải!
Thằng
bé
vẫn
không
chịu
buông tha:
- Vậy
thì có
cơ hội
cho em biết
mặt
ảnh
với
nha. Em muốn
biết
ảnh
ra sao.
Hào
đỏ
bừng
mặt
đáp:
-
Có
cơ hội
thì nói
làm
gì
nữa.
Thằng
bé bèn
nói:
- Sao
lại
không? Anh
nói
anh
ấy
đã
chia tay với
người
yêu rồi
mà,
từ
từ
rồi
anh
sẽ có
cơ hội
thôi.
Hào
chép
miệng
đáp:
- Biết
vậy,
nhưng
mà ảnh
có thành
kiến…
Châu
bèn
cắt
ngang lời
Hào
bằng
một
câu không đâu
vào
đâu:
- Anh nghe
mùi
thơm không?
Hào
chưng hửng
bởi
cách
chuyển
đề tài
một
cái
rẹt
của
thằng
Châu. Anh
hóng
mũi
ngửi
thấy
mùi
hương thoang
thoảng
trên bếp:
- A, canh cua… thơm
quá.
Thằng
Châu
bèn
tặc
lưỡi:
-
Món
anh
thích
nhất
phải
không?
Hào
gật
gù
đáp:
-
Phải
rồi…
nhưng anh không biết
nấu
món
này,
sao em biết
vậy?
Thằng
bé tỉnh
queo đáp:
- Em
học
ở má.
Nhưng
mà
anh biết
chuẩn
bị
nấu
món
này
làm
sao không?
Hào
tự
tin đáp:
- Biết
chứ,
muốn
nấu
ngon
phải
ra chợ
sớm
mua được
cua
gạch
tươi, về
gỡ
gạch
giã…
Châu
khoát
tay:
- Anh biết
là
được
rồi,
vậy
anh không nấu
thử
lần
nào
sao?
Hào
nhăn
nhó:
- Biết
là
biết,
nhưng
mà phải
ngồi
gỡ
từng
miếng
gạch
nhỏ xíu,
rồi
sau đó
phải
lọc,
giã
ra, rồi…
nói
chung
là
rất
cầu
kỳ,
tốn
kém
nhiều
thời
gian
vả lại
nếu
không nấu
đúng
cách
thì
bao công lao trở
thành
công cốc.
Thằng
Châu vẫn
thản
nhiên đáp:
- Nhưng
mà
em
làm
được
nè,
ngon không?
Hào
buộc
phải
giơ
ngón
tay
cái
lên
thán
phục:
- Em
là giỏi
nhất
rồi,
anh sao
bì
được
với
em mấy
chuyện
này.
Châu
nhoẻn
miệng
cười
nhìn
Hào
nói:
-
Phải,
cũng
như nồi
canh cua
này
vậy.
Nhiều
người
biết
cách
nấu
nhưng rất
ít
người
chịu
nấu.
Họ ngại
phải
bỏ
nhiều
thời
gian ra
chỉ để
nấu
được
một
món
ăn ngon, bởi
vì
theo
họ thì nó
không
còn
phù
hợp
với
thời
buổi
bây giờ
nữa.
Hào
gật
gù tán
thành:
-
Ừ,
đúng…
Nhưng anh chưa
nói
hết
câu
thì
thằng
bé
tiếp
luôn:
- Nhưng… thiệt
ra
là
do
họ
sợ
thất
bại
nhiều
hơn, bởi
vì họ
không tin tưởng
vào
chính
mình.
Hào
ngơ
ngác
nhìn
thằng
bé,
rồi
anh
toát
mồ
hôi chết
lặng.
Không ngờ
một
thằng
bé
mới
hơn 16 tuổi
đời
đã
có
thể
hiểu
chuyện
rạch
ròi
còn
hơn
cả
thằng
con trai 24 tuổi
đời
như anh. Thằng
Châu vẫn
thản
nhiên
mỉm
cười
nhìn
Hào
chờ
đợi.
Cuối
cùng
Hào
cũng
bừng
tỉnh
đáp:
- Anh hiểu
rồi,
cám
ơn em!
Châu nheo mắt
nhìn
Hào
đáp:
- Hiểu
thật
không?
Hào
phì
cười:
- Hiểu
rồi,…
có nghĩa
là
bây giờ
anh
phải
theo em
học
nấu
canh cua…
Thằng
Châu cười
ngặt
ngẽo:
- Vậy
thì lại
đây…
(Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
12) |