Mới
tờ
mờ
sáng
nên không
khí
miền
biển
vẫn
hãy
còn
buốt
giá.
Gió
từ
ngoài
khơi xa cứ
thổi
thốc
vào
người
từng
cơn
lạnh
như dao cắt.
Khánh
rón
rén
bước
ra
ngoài
sau khi đóng
nhẹ
cửa
nhà lại,
anh sợ
mọi
người
thức
giấc.
Anh
ngoái
đầu
nhìn
lại
ngôi
nhà
lần
cuối,
ngôi
nhà
chơ vơ bên
vách
núi
này
là
nơi
ẩn
chứa
bao
kỷ
niệm
đau thương
mà
sau
này
hẳn
rằng
anh
sẽ mãi
không bao giờ
quên được.
Khánh
xoay
gót
bước
đi mất
hút
trong
màn
sương trắng
của
buổi
sớm
miền
biển.
Hào
thức
giấc,
anh bần
thần
gượng
dậy
vươn vai, đón
cái
không
khí lạnh
lẽo
buổi
sáng
tràn
ngập
phòng
mình.
Chiếc
giường
trống
trơn,
chỉ còn
mỗi
mình
anh.
Hào
nhổm
dậy
ra
phòng
khách
tìm
Khánh,
nhưng mới
tờ
mờ
sáng
hẳn
chẳng
có
ma
nào
ngồi
đó
rồi.
Anh lừ
đừ
vào
nhà
tắm,
nhưng
hình
như
có
điều
gì
đó
làm
anh không yên trong
lòng.
Anh vội
đi
tìm
khắp
nhà
vẫn
không thấy
Khánh,
anh
nhón
nhìn
ra
bãi
biển
qua khung cửa
sổ
nhỏ
nhắn…
chỉ lèo
tèo
vài
chiếc
thuyền
đánh
cá
sớm
ở
tận
tít
ngoài
xa, không một
bóng
người
trên
bãi
biển.
Hào
vội
mở
xem
tủ
quần
áo,
tất
cả
quần
áo
lẫn
vật
dụng
mà Khánh
thường
dùng
mỗi
ngày
đều
còn
nguyên.
Hào
thở
phào
nhẹ nhõm:
- Mới
tờ
mờ
sáng
mà nó
đi đâu sớm
vậy?
Vừa
tự
hỏi
mình,
anh vừa
ra bờ
biển
vắng
tanh
để tìm
Khánh,
nhưng
hình
như
chỉ có mình
anh
là
người
đầu
tiên ra biển
sớm
như vậy.
Hào
vội
quay
vào
nhà
đánh
thức
cả bọn
dậy.
Giọng
ngái
ngủ của
Thy
vọng
ra
càu
nhàu
sau khi
Hào
gõ
cửa
căn
phòng
nhỏ áp
mái
mà
Thy
dùng
ở tạm
vài
bữa
nay.
-
Nó chạy
đâu đó
ngoài
biển
thôi, ra
ngoài
đó
tìm…
Hào
nói
lớn:
- Tao
tìm
rồi,
không thấy…
mau lên…
Giọng
Thy
ừ
hữ
rồi
im bặt.
Hào
quay sang
gọi
Thanh
và Đức.
Hai đứa
này
cũng
vậy,
tiếng
càm
ràm
của
Đức
vọng
ra:
- Ra
ngoài
tìm
chưa
mà
la
làng
vậy?
Mới
sáng
sớm
mà…
Hào
thở
dài
nói:
- Tao
tìm
hết
rồi,
tụi
bay
tìm
phụ
tao đi chứ,…
đồ
lười…
Giọng
Thanh
ngái
ngủ vọng
ra, rồi
tiếp
theo
là
khuôn mặt
chảy
xệ
vẻ ngái
ngủ của
Thanh
ló
ra:
- Vợ
mày
chắc
trốn
theo trai rồi.
Hào
bực
dọc
chưa
kịp
nói
gì thì
Thanh đã
xua tay:
-
Được
rồi,
được
rồi…
đi
tìm
liền…
Đức
lò dò
đi ra, đưa tay
thụi
Hào
một
cái
càu
nhàu:
-
Mày
chọc
nó
điên
cái
gì
nữa
hả?
Hào
ngớ
người
trả
lời:
- Đâu
có…
Đức
vừa
lầm
lũi
đi vừa
nhép
miệng
đáp:
- ‘Con’
này
đi ăn
sáng
đâu đó
thôi
mà…
Hào
la
làng:
- Không
phải,
tao
có cảm
giác…
Đức
giơ hai tay
nhìn
Hào
đáp:
- Tao đầu
hàng!!!…
tao đi liền,
được
chưa ‘đại
ca’?
Thy vừa
chui ra
khỏi
phòng,
đầu
hắn
chưa
chải
kịp
rối
cứ
như
là
tổ
quạ
sau cơn
bão
vậy.
Thy nhăn
nhó
đáp:
- Chắc
không đâu, đi ăn
sáng
thì nó phải
rủ
ai đó
đi chung chứ…
Hào
liền
nói:
-
Ừ,
phải
phải…
Thanh đáp:
-
Ừ,…
có
con vợ
quản
lý cũng
không nổi
thì làm
ăn được
gì
nữa
hả?
Hào
tức
tối
đáp:
- Vợ
tao hồi
nào?
Thanh
chỉ nhìn
Hào
cười
mỉm
rồi
bỏ
đi. Thy vỗ
vai
Hào
rồi
nhìn
hắn
cũng
khẽ
nhếch
mép
cười
rồi
anh đi theo Thanh.
Hào
đờ
người
ra. “Vợ
mình,…”
nghe sao
mà
đã
cái
lỗ
tai.
Cả bọn
mặt
mũi
hẵng
còn
tèm
lem, mắt
nhắm
mắt
mở
tản
ra
bãi
biển
lạnh
cóng
mà
kiếm
Khánh.
Hào
chạy
quanh
tìm,
nước
biển
buổi
sớm
mai
hãy
còn
lạnh
băng như nước
đá,
xói
buốt
vào
từng
ngón
chân anh, anh
nóng
lòng
gọi
tên
Khánh,...
nhưng
chỉ có
biển
cả là
đáp
lại
lời
anh. Một
lúc
sau Thanh
cũng
đã
tìm
đến
nơi, hắn
lắc
đầu
ngao
ngán,
không
tìm
thấy.
Hào
thẫn
thờ
ngồi
phịch
xuống
thở
dài,
vậy
là
một
lần
nữa
anh đã
để
mất
Khánh.
Thanh
khẽ
vỗ
vai an
ủi
Hào,
cả
hai lặng
thinh
ngó
từng
đợt
sóng
tràn
bờ
rồi
lại
kéo
lùi
ra xa,
cũng
như đời
con người
khi hợp
khi tan vậy.
Bỗng
Hào
chợt
nghĩ đến
một
nơi
Khánh
có
thể
đến,
anh vội
đứng
bật
dậy,
chạy
vọt
đi.
Còn
lại
mình
Thanh ngơ
ngác
nhìn
với
theo
bóng
Hào
khuất
sau rặng
dương.
Ánh
mặt
trời
bây giờ
đã
sáng
ngời,
không
khí
đã
ấm
lên dần.
Thanh thở
dài,
anh với
tay nhặt
một
vỏ sò
rồi
ném
nó
ra biển.
Anh
thích
thú
ngắm
nhìn
dòng
nước
bắn
lên từ
nơi anh
ném
vỏ sò
rơi xuống,
cái
cảm
giác
đó
cảm
thấy
nhẹ nhỏm,
thanh
thản
lạ kì.
Thanh
thoáng
nghe tiếng
trẻ
con
léo
nhéo
cãi
cọ
nhau, anh xoay người
ngắm
nhìn
chúng.
Bọn
chúng
khoảng
tám
hay
chín
tuổi
là cùng,
chúng
kéo
nhau nhặt
vỏ ốc,
bắt
mấy
con
mòng
biển,
cãi
nhau
ỏm
tỏi.
Nhìn
trẻ
thơ hồn
nhiên như vậy
làm
Thanh như
bị
lôi cuốn,
anh không dứt
mắt
ra được
khung
cảnh
bình
yên
ấy.
Bọn
trẻ
lần
lượt
đi qua mặt
anh, một
thằng
bé
lon ton
chạy
theo sau
chị nó,
nó bị
vấp
ngã
liền
ngoác
miệng
ra
khóc.
Tiếng
trẻ
con
khóc
thật
thanh tao,
phá
tan
cái
không
khí
buối
sớm
đơn điệu
chỉ có
tiếng
sóng
vỗ.
Thanh nhỗm
dậy
định
đến
đỡ
nó,
nhưng
chị nó
đã
quay
lại,
ẵm
nó
lên
và dụ nó
cười
chỉ
bằng
một
con
ốc
mượn
hồn
bé xíu.
Thanh
thoáng
mỉm
cười,
vì là
dân miền
biển
mà
nước
da thằng
bé lại
trắng
hồng,
nụ
cười
của
nó lại
rạng
rỡ
hơn bao giờ
hết.
Thanh ngây người
thú vị nhìn
thằng
bé,
khuôn mặt
đầy
đặn
của
nó
tươi cười
rất
dễ
mến,
kháu
khỉnh.
Khuôn mặt
ấy
có vẻ
như quen
đến
lạ lùng,
càng
nhìn
Thanh
càng
thấy
mến
nó và
anh dần
cảm
thấy
thằng
bé
đó
càng
lúc
càng
giống
mình,
cứ
y như anh
và nó cùng
đúng
một
khuôn ra vậy.
Bất
giác
anh đưa tay ngoắc
thằng
bé,
nó nhìn
Thanh rồi
lại
ngoác
miệng
cười,
phô
rá vài
cái
răng sữa
trắng
tinh, nhưng duyên hết
chỗ
nói.
Anh nhỗm
dậy
đến
bên thằng
bé và hỏi:
- Em
của
em
hả?
Mấy
tuổi
rồi?
Con
bé
đáp:
- Không
phải
em. Con
của
dì ở cạnh
nhà á.
Nó
gần
được
ba tuổi.
Thanh
nhón
tay bế
thằng
bé.
Anh
cảm
thấy
mến
thằng
bé
một
cách
kỳ lạ.
Con
bé
thấy
lạ,
nhưng
nó cũng
đưa thằng
bé
cho anh bế.
Nó nói:
-
Nó
ngoan lắm,
chú
cho
nó
con
ốc
là nó
cười
liền
hà
Thanh
nhoẻn
cười
chọc
léc
thằng
bé,
anh quay sang
hỏi:
- Mới
ba tuổi
mà
cho
nó
ra
ngoài
này
sớm
vậy,
lạnh
em
nó thì
sao?
Con
bé
ngẩn
người
nhìn
Thanh như một
người
từ
ngoài
Trái
Đất
rớt
xuống.
Nó
đáp:
- Ra biến
sớm
mới
bắt
được
còng...
Thanh
cũng
không
để ý,
anh
hỏi
tiếp
tên thằng
bé.
Con
bé
đáp:
- Hông biết,
kêu
nó là tý...
Một
thằng
bé khác
đứng
tần
ngần
bên
cạnh
con
bé nãy
giờ,
chọt
chen vô:
-
Nó
tên Thanh.
Dì
Vân
nói
với
tao hồi
hôm qua...
Thanh chưng hửng,
anh nghe
cái
tên Thanh
và
Vân sao
có vẻ
thân thiết
quá.
Vả lại
thằng
bé
dường
như
nó
rất
đỗi
giống
anh một
cách
kỳ lạ.
Anh
bèn
hỏi:
-
Ờ,
vậy
dì
Vân đó
ở
đâu?
Con
bé
dơ tay
chỉ
về
phí
sau rặng
cây dương đáp:
- Gần
đây
nè...
Thằng
bé ré
lên cười
vì
anh
cù léc
nó,
anh
mỉm
cười
nói:
- Vậy
cho anh mượn
nó
một
lát
đi,
lát
anh đem
trả nó
được
không?
Con
bé phá
lên cười
nói:
- Hông được.
Dì
Vân la chết.
Thanh như không muốn
rời
bỏ
thằng
bé,
anh
ẵm
nó
đứng
lên rồi
nói:
- Vẫn
chỉ
anh
nhà dì
Vân đi, anh đem
nó trả
cho
mẹ nó.
Cả
đám
nhóc
gật
gù
rồi
kéo
nhau về
phí
rặng
dương. Thanh
bỏ
thằng
bé
ngồi
vắt
vẻo
trên vai
mình
mà cảm
thấy
như niềm
hạnh
phúc
đang lan
tỏa
trong người
anh. Thằng
bé
không ngừng
vò
lấy
tóc
anh, khiến
anh
cảm
thấy
thích
thú.
Không biết
tự
bao giờ
anh đâm ra
thích
con
nít
đến
vậy.
- Tới
rồi,
nhà nó nè...
Thanh vui
vẻ ngó nhìn
xung quanh ngôi
nhà.
Ngôi
nhà chỉ
đơn sơ
vài
tấm
vách
gỗ
bám
rêu xanh dựng
nên,
mái
tôn
khá cũ kĩ,
chỉ có
độc
một
chiếc
cửa
sổ
nhỏ
bên hông
nhà,
cánh
cửa
chính
chỉ ghé tạm
bằng
ba miếng
gỗ
lớn
ghép
lại
khá
nặng
nề.
Thanh đưa tay
gõ
cửa.
Con
bé
kia lớn
tiếng
kêu:
-
Dì
Vân ơi,
có khách...
Tiếp
theo
là
tiếng
ừ
hử
trong
trẻo
của
một
người
con
gái,
rồi
cánh
cửa
nặng
nề
mở
ra. Thanh vui
vẻ
dơ tay đỡ
thằng
bé
xuống,
anh định
chào
hỏi
người
đàn
bà nọ,
nhưng chợt
nhận
ra rằng
mình
bị
cứng
đơ người
lại.
Người
con
gái
trong chiếc
quần
đen
và
chiếc
áo
bà
ba
giản
dị
kia
là
Vân, cô
bạn
gái
của
anh
ngày
nào.
* * *
-
Mày
không kiếm
được
nó hả?
Thy oang oang
hỏi
Đức
sau khi ngồi
phịch
xuống
ghế.
Đức
thản
nhiên lắc
đầu.
- Chắc
nó
về
Thành
Phố,
yên tâm đi, về
đó
là
gặp
lại
nó
thôi
mà.
Thy gật
gù.
Đức
bèn
hỏi:
-
Mày
thấy
Thanh đâu không?
Thy chưng hửng
đáp:
- Vợ
mày
tự
dưng
hỏi
tao,
sáng
nó
đi với
mày
mà?
Đức
gật
gù nói:
-
Ờ,
nhưng
mà
nữa
đường
thì
chia nhau
tìm,
sao giờ
này
chưa về
ta?
Thy cười
hềnh
hệch
đáp:
- Sao
hả?
Sợ
nó bị
trai xứ
biển
cua
à?
Đức
bĩu
môi:
-
Xí...
còn
lâu...
Thy bật
cười
không đáp.
Hào
vừa
lúc
đó
cũng
xuất
hiện
nơi cửa,
theo sau
là Khánh
bước
vào.
Thy
và Đức
trố
mắt
nhìn,
Hào
chỉ khẽ
cười
ngượng
trong khi
Khánh
chỉ
lặng
lặng
ngồi
xuống
ghế.
Thy
nhìn
Hào
hỏi:
-
Mày
tìm
ở
đâu hay vậy?
Tao kiếm
hết
mấy
con đường
mà
không
có?
Hào
nhoẻn
cười
đáp:
-
Ngoài
chỗ
thằng
Dũng.
Đức
vỡ
lẽ
ra đánh
'à'
một
tiếng.
Thy
nhìn
Khánh
tặc
lưỡi:
-
Có gì thì nói
cho
bạn
bè nó
nghe với,
sao
mà bỏ
đi vậy?
Khánh
lắc
đầu
nguầy
nguậy
không đáp.
Thấy
vậy
Thy tặc
lưỡi
nhình
Hào
khen:
-
Giỏi
quá
ta,
lúc
nào
mày
cũng
là
người
tìm
được
nó.
Đức
trề
môi:
- Hay
là nó
cố
ý
cho
mày
tìm
được?
Nhưng vô
ích,
mặt
Khánh
vẫn
buồn
thiu, anh đứng
dậy
bỏ vào
trong
phòng.
Đức
nhìn
Hào
và
Thy phân trần:
- Tao
nói
chơi thôi
mà?
Hào
không
nói
gì,
anh đứng
dậy
bỏ vào
trong theo
Khánh.
Thy
khẽ nhún
vai
nhìn
Đức.
Rồi
Thanh xuất
hiện
trên bậc
cửa.
Mặt
mũi
anh buồn
xo, thểu
não.
Đức
nhổm
dậy
la
làng:
- Đi đâu vậy?
Làm
kiếm
muốn
chết...
Thy
hùa
theo:
-
Phải
đó,
nó
nhấp
nhổm
như ngồi
trên đống
lửa
nãy
giờ
nè.
Thanh
chỉ khẽ
cười
gượng
với
Đức
và
Thy rồi
bỏ
vô trong.
Đức
ngơ
ngác
nhìn
Thy
nói:
- Bộ
hôm nay tao vô duyên lắm
sao?
Thy gật
gù nói:
- Không
phải.
Là...
rất
vô duyên!
Đức
phì
cười,
anh bật
dậy
chạy
theo Thanh. Thy ngao
ngán
bỏ
ra
ngoài.
Anh
thà
ngắm
cảnh
biển
lúc
này
còn
hơn ngồi
nhà nhìn
cái
không
khí
đưa đám
của
cả bọn.
* * *
Đức
vừa
vô tới
phòng
thì
thấy
Thanh đang
bó
gối
ngồi
buồn
xo. Chưa bao giờ
anh thấy
khuôn mặt
Thanh buồn
như vậy.
Đức
khẽ
ôm
gì
lấy
Thanh
hỏi:
- Chuyện
gì
vậy
cưng?
Thanh không đáp,
chỉ
thở
dài
rồi
quay sang ôm hôn
Đức,
ghì
anh xuống
và
hôn ...
. . .
Đức
cười
khanh
khách
dụi
đầu
vô cổ
Thanh
hỏi:
- Bây giờ
nói
được
chưa?
Thanh
mỉm
cười
từ
từ
kể
lại
câu chuyện
sáng
nay anh đã
gặp
lại
đứa
con
mình
như thế
nào.
Đức
ngồi
nhổm
dậy
trố
mắt
nhìn
Thanh. Thanh
tránh
ánh
mắt
của
Đức,
cố
gắng
kể
hết
câu chuyện
rồi
nhắm
mắt
chờ
đợi.
Với
tính
khí của
Đức
anh thừa
biết
sẽ có
thể
lãnh
hậu
quả gì.
Nhẹ thì sẽ bị
điếc
tai,
còn
nặng
thì
chắc
phải
bầm
mặt
mũi.
Nhưng hồi
lâu sau,
Đức
lại
hỏi
Thanh:
- Vậy
giờ
tính
sao?
Thanh mở
bừng
mắt
nhìn
Đức
như không tin
mình
vừa
nghe. Anh
hỏi
lại:
- Anh không giận
sao?
Đức
ngơ
ngác
hỏi:
- Giận
làm
gì?
Giải
quyết
xong chuyện
này
đã
rồi
em biết
tay anh...
Thanh cười
hì hì
nhổm
dậy
ôm chầm
lấy
Đức
mà
hôn lấy
hôn
để.
- Em biết
anh không giận
em đâu
mà…
Đức
phì
cười
đáp:
-
Đồ cà
chớn...
giờ
em
tính
sao?
Thanh ngẩn
người
đáp:
- Không biết
nữa...
em sợ
anh giận
nên chưa quyết
định
được.
Đức
thản
nhiên:
-
Thì
một
là chọn
anh, hai
là chọn
vợ
con em,
có gì
đâu
mà phải
thận
trọng
vậy?
Thanh buồn
xo đáp:
-
Chọn
anh…
là dĩ
nhiên rồi,
nhưng… em không thể
bỏ
con em...
Đức
mỉm
cười
đáp:
- Vân
nó
muốn
gì ở
em?
Thanh ngơ
ngác
nói:
- Đâu
có,
nó
chẳng
nói
gì,
chẳng
đòi
hỏi
gì
hết,
nó chỉ
coi em
là bạn...
Đức
ngẩn
mặt
nhìn
Thanh
hỏi:
- Vậy
thì
sao?
Thanh thở
dài
nói:
- Em sợ,
nếu
em không lo cho con em
thì sẽ
hối
hận
về
sau.
Đức
thản
nhiên:
- Vậy
thì
lo đi...
Thanh cau mặt
đáp:
- Anh đừng
vậy
mà,
em đang rối
lắm...
Đức
phì
cười
ôm lấy
Thanh đáp:
-
Được
rồi,
không
chọc
em nữa.
Có
thêm đứa
con
cũng
vui chứ
sao,
nó có
quậy
giống
em không?
Thanh mừng
rơn đáp:
-
Nó
quậy
lắm,
Vân
nó nói
thằng
nhóc
này
gan lắm,
đứt
tay
cũng
không
khóc
mà.
Được
cái
là nó
cười
suốt
ngày,...
Đức
mỉm
cười
chận
lời
Thanh:
- Đẹp
trai chứ?
Thanh
phì
cười
ngắt
mũi
Đức:
-
Nó
mới
có
ba tuổi
thôi anh
à…
Đức
nhún
vai đáp:
- Sao
cũng
được...
mong
là
lớn
lên
nó
“không giống”
như cha
nó.
Thanh ngơ
ngác
hỏi:
- Con em sao không giống
em được?
Bây giờ
nhìn
nó
đã
giống
em như khuôn đúc
rồi...
Đức
khịt
mũi:
-
Ý
anh
là
không giống
em, sau
này
sẽ
thương 'thằng'
nào
đó
kìa...
Thanh chợt
giật
mình,
anh chưa hề
nghĩ đến
điều
này,
trong
lòng
anh bỗng
chốc
dâng lên một
nỗi
buồn
mạnh
mẽ.
Đức
bèn
an
ủi:
-
Cũng
không sao, nếu
là
‘vậy’
thì
mong cho
nó
gặp
được
người
yêu lo lắng
cho
nó.
Được
vậy
thì dù là
'bê đê'
cũng
chả
sao.
Phải
không?
Thanh cười
gật
đầu:
-
Ừ phải,
giống
như anh
và
em bây giờ
cũng
được
mà.
Đức
gật
đầu,
anh
nhẹ
hôn Thanh rồi
đáp:
-
Phải
rồi,
kiếp
này
coi như anh không
thoát
khỏi
tay em...
còn
không
chịu
dẫn
anh đi coi con 'mình'
đi?
Thanh bật
cười
khanh
khách,
liền
nhổm
dậy
kéo
Đức
ra
khỏi
phòng.
Cả
hai đụng
Thy ngay cửa
ra
vào.
Thy
hỏi:
- Giờ
mới
đi ăn sao?
Đức
ngó
Thanh nhăn
nhó:
-
Ờ phải
ha, qua bữa
chiều
cũng
dư rồi
à...
đi ăn mau đi.
Thanh gật
gù:
-
Phải
đó.
Mày
đi luôn với
tụi
tao ha
Thy
khoác
tay:
- Thôi tao ăn rồi.
Đức
nhăn mặt
nói:
- Ăn rồi
cũng
đi,
lát
nữa
cho
mày
coi
cái
này
hay lắm.
Thy ngơ
ngác:
-
Cái
gì?
Đức
vừa
tặc
lưỡi
kéo
tay Thy lôi đi:
- Con thằng
Thanh.
Thy ngơ
ngác
buông một
tiếng
thản
thốt:
-
HẢ?
* * *
- Không
ngủ
đi
mà
nằm
nghĩ
ngợi
gì
chi nữa?
Vừa
ngó Khánh,
Hào
vừa
vươn vai
ngáp
liền
mấy
cái,
rồi
anh
nhẹ nhàng
hỏi
tiếp:
-
Có gì cũng
có
thể
nói
cho anh nghe
mà,
tin anh đi,
sẽ có cách
giải
quyết
mà...
Khánh
nở
nụ
cười
lạt
lẽo,
anh thẫn
thở
nhỗm
dậy,
lầm
lũi
tiến
đến
cái
tủ
quần
áo
ở góc
phòng,
anh lôi chiếc
va ly ra, rồi
kéo
từ
đó
ra một
chiếc
phong
bì màu
vàng
nhạt,
anh đưa cho
Hào
và nói:
- Coi di…
Hào
ngạc
nhiên mở
chiếc
phong
bì
ra xem,
chỉ là
một
mẩu
đơn
xét
nghiệm
máu
từ
viện
Pasteur. Mẫu
xét
nghiệm
đã
cách
đây gần
năm
tháng,
kết
quả
H.I.V
là
'dương'
tính.
Hào
há
hốc
miệng
nhìn
Khánh,
tay anh run bần
bật.
Khánh
chực
trào
nước
mắt
ra
ngoài,
anh bật
cười
u
ám.
Hào
chẳng
biết
làm
gì
hơn, anh ngồi
chết
trân
nhìn
Khánh.
- Sao
hả?
Còn
đi theo tao nữa
thôi?
Hào
vẫn
ngồi
thừ
người
ra, anh không biết
nên
làm
gì.
Chuyện
này
kinh
khủng
quá,
là
nỗi
ám
ảnh
của
anh từ
bấy
lâu nay, bây giờ
nó
đã
xuất
hiện
rồi
đây, hiện
hữu
trong
bản
thân người
mà
anh yêu
quý
nhất
trên đời.
Khánh
cưới
khùng
khục
trong cổ
vì
anh thấy
Hào
đờ
người
ra như pho tượng
mà
không
có chút
phản
ứng
gì.
Anh dơ tay định
chộp
lấy
mảnh
giấy
trên tay
Hào.
Theo
phản
xạ,
Hào
vội
né tránh
khiến
Khánh
ngẩn
người,
rồi
anh bật
cười
một
trận
giòn
tan
đến
độ
khuỵu
gối
ngồi
phịch
xuống
sàn
nhà mà
cười
rũ
rượi.
Hào
muốn
đến
bên
Khánh
an
ủi
anh, nhưng không hiểu
sao chân anh như
có gì
đó
kìm
giữ
lại,
một
sợi
dây vô
hình
nối
với
một
nỗi
sợ
kinh
hoàng
đang chế
ngự
anh.
Mãi
lơ ngơ
lòng
ngóng,
anh thấy
Khánh
không cười
nữa,
thì
ra
Khánh
đã
tựa
đầu
vào
thành
giường
mà ngủ
thật
ngoan,
mái
tóc
anh bê bết
mồ
hôi
rũ loà xòa
trước
trán,
phủ
lấy
khuôn mặt
mềm
nhũn
vì
đau khổ
của
anh.
Hào
ngần
ngừ,
anh
nhẹ
xốc
Khánh
để
anh nằm
lên giường
ngay ngắn.
Khánh
chỉ làu
nhàu
vài
câu rồi
lại
ngủ khì
như không
có gì xảy
ra với
anh.
Hào
thở
dài
rồi
tự
hỏi
mình
tại
sao
mình
lại
trở
nên như vậy,
anh
cảm
thấy
ghê sợ
Khánh
cứ
như
Khánh
sắp
sửa
lây
cái
thứ
bệnh
khủng
khiếp
ấy
cho anh vậy,
trán
anh
vã
mồ
hôi đầm
đìa,
tay chân anh cứ
run bật
lên từng
hồi…
Anh vừa
không
dám
bỏ
đi,
lại
vừa
không
dám
đến
gần
Khánh.
Anh
nghĩ
lẩn
quẩn
một
hồi,
mọi
chuyện
đã
xảy
ra một
cách
bất
ngờ
đến
rối
rắm
như tơ
vò thành
một
đống...
quá
mệt
mỏi,
Hào
ngồi
bệt
xuống
cạnh
thành
giường
mà
nhắm
mắt
nghĩ
ngợi
rồi
lại
ngủ
thiếp
đi
mà
không biết.
...
Trời
đã
lại
nhá
nhem tối,
không
khí
u
ám
lại
kéo
đến
đầy
gian
phòng.
Hào
mở
bừng
mắt
ra, chung quanh
phòng
chập
chờn
tối
u
ám,
và Khánh
hẵng
còn
đang
ngủ
ngoan trên giường.
Hào
thở
dài
bước
ra
ngoài
rửa
mặt,
căn
nhà
yên
ắng
như tờ,
tối
như
hũ nút.
Hào
bật
cười
khi
nghĩ đến
đây hẳn
là
điều
lạ
bởi
nếu
có bọn
thằng
Đức
ở nhà thì
dễ
gì có
được
điều
này.
Hào
gõ
cửa
phòng
Đức
không
có
ai đáp
lại,
phòng
Thy
cũng
vậy,
Hào
nhăn
nhó
quay trở
về
phòng.
Cả bọn
bỏ
đi đâu hết
trơn rồi!?
Hào
giơ tay
níu
lấy
chây
Khánh
mà
lay dậy.
Nhưng
Khánh
vẫn
bất
động.
Hào
thở
dài
thượt,
anh vừa
kêu
Khánh
vừa
chồm
tới,
định
chực
đưa tay lay
Khánh
thì lại
cảm
thấy
ngại
ngại...
Hào
gạt
phắt
đi điều
đó,
H.I.V. đâu
có
lây dễ
vậy…
Anh
nhẹ nhàng
ngồi
xuống
cạnh
giường
khẽ
vỗ
vào
khuôn mặt
ngủ vùi
ngây ngô
của
Khánh.
Khuôn mặt
ấy
lạnh
như băng tuyết!
Hào
hoảng
hồn
vội
nắm
lấy
tay
Khánh,
đôi tay anh
cũng
lạnh
giá,
cứng
ngắc.
Khánh
nằm
đó
bất
động,
khuôn mặt
thiên thần
đang
ngủ
say
của
anh giờ
đây
càng
làm
cho
Hào
thêm
hoảng
hốt.
Hào
đưa tay rờ
ngực
Khánh,
quả
thật,
tim không
còn
đập
nữa!!!
Thân người
Khánh
lạnh
tanh, cứ
đờ
ra như
khúc
gỗ.
Anh đã
chết!!!
Sự
thật
ấy
chẳng
khác
nàt
tiếng
nổ
vang dậy
trong đầu
Hào,
anh đổ
ập
người
xuống,
tiếng
thét
đau đớn
tiếp
theo đó
vang lên theo
gió
ra tận
khơi xa…
Hào
đờ
đẫn
nhìn
thân
xác
của
Khánh,
mới
hồi
nãy
đây,
nó nãy
còn
sức
sống,
còn
u buồn.
Bây giờ
thì
hết
rồi,
chẳng
còn
gì
nữa.
Khánh
là
tất
cả
niềm
hy
vọng
của
anh, anh từng
nghĩ
rằng
mình
có
thể
làm
lại
từ
đầu
với
Khánh,
dù
cho
khó
khăn cỡ
nào
anh
cũng
sẽ
vượt
qua được.
Nhưng bây giờ
chẳng
còn
gì để
anh hy
vọng
nữa,
để
anh
giành
được
lại
nữa.
Hào
liếc
nhìn
lên chiếc
bàn
nhỏ cạnh
giường,
nơi
có
lon bia
mà
ngay từng
sáng
sớm
anh đã
thấy
nhưng không
để ý.
Anh đưa tay cầm
lấy
nó,
lon bia đã
vơi hơn một
nữa.
Một
bọc
thuốc
rơi xuống
sàn,
Hào
nhặt
nó
lên xem thấy
chỉ còn
lại
những
cái
vỏ
không
của
khoảng
hơn
chục
vỉ
thuốc
ngủ.
Anh đã
hiểu
vì
sao
Khánh
chết.
Khánh
đã
uống
thuốc
hòa
với
bia từ
sáng
sớm...
Có lẽ
anh định
sẽ
“ngủ
mãi”
bên
Dũng.
Nhưng khổ
thay
lại
bị Hào
tìm
thấy.
Hào
chợt
bật
cười,
anh
lảm
nhảm
nói
với
cái
xác
cứng
đờ
của
Khánh:
- Sao
lại
khờ
vậy
hả
em?
Rồi
anh
mỉm
cười
nốc
cạn
cả
lon bia, quăng
vỏ
lon
vào
góc
phòng,
Hào
nhếch
mép
bật
cười
khoái
trá.
Anh nhặt
mảnh
giấy
xét
nghiệm
của
Khánh
lên, ngắm
nhìn
nó
một
cách
thích
thú,
rồi
anh
lại
bật
cười
khùng
khục…
anh
cảm
thấy
mình
quá
ngốc,
ngốc
đến
lú
lẫn
giữa
tình
yêu
và
nỗi
sợ
hãi
tầm
thường
như vậy…
Hào
cho tay
vào
túi
móc
chiếc
quẹt
ra,
nó sáng
bóng
trên tay
Hào.
Chiếc
quẹt
này
là
vật
kỉ
niệm
mà Khánh
đã
tặng
anh hồi
lâu lắm
rồi,
anh
quý nó
như
vàng
vậy.
Anh
nhìn
con bồi
cơ
nhảy
múa
ma
quái
trên chiếc
quẹt
mà càng
bật
cười
lớn
hơn khi
nghĩ đến
câu chuyện
truyền
thuyết
theo sau chiếc
quẹt
này.
Quả
thật,
vật
này
không hẳn
là
luôn luôn may mắn.
Anh
mỉm
cười
nhìn
Khánh,
rồi
phá
lên cười
sằng
sặc,
cười
ngặt
nghẽo...
Rồi
lại
đưa tay vuốt
lấy
từng
sợi
tóc
rũ
trên
trán
Khánh
mà khóc.
Đôi tay
Hào
run lên từng
hồi,
ướt
đẫm
khi nắm
chặt
lấy
tay
Khánh
thì thào:
- Không bữa
tiệc
nào
là
không
tàn…
em đã
từng
nói
đó
phải
không? Nhưng bữa
tiệc
này
là của
anh
và
em,
chỉ
anh
và
em
mà
thôi… anh không cho
phép
em ra về
mà
không
có
anh…! Chờ
anh nha em,… em nhớ
đã
hứa
với
anh
có
chết
em
cũng
về
lấy
chiếc
quẹt
này
không? Anh biết
em
hãy
còn
ở
đây, em
phải
lấy
lại
nó,
phải
không?… Anh
sẽ
đưa
nó
cho em…
Hào
nhẹ nhàng
chồm
lên, anh ôm
gọn
lấy
thân
xác
lạnh
lẽo
của
Khánh.
Anh đặt
lên đôi môi đã
lợt
màu
trắng
bệch
kia một
nụ
hôn
nhẹ nhàng.
- Em đẹp
lắm...
Anh yêu em!
* * *
-
Lại
đây
chú ẵm
cái
coi…
Thanh cười
khanh
khách
nói:
-
Nè thích
con
nít
thì
mau
mà
lấy
vợ
đi.
Thy vừa
bĩu
môi vừa
ẵm
gọn
thằng
bé
trên tay cười
hớn
hở:
-
Chà,
thằng
Thanh con. Y chang như thằng
cha
mày
ha…
Đức
phì
cười
đáp:
-
Ừ,…
có
điều
chắc
chắn
là
đẹp
hơn ba
nó.
Sau
này
lắm
đào
đeo theo
phải
biết
nhe.
Thy
gục
gặc
đầu
đáp:
-
Ờ,…
để chú
Thy
dạy
con
tán
gái
nha, cua về
cả chục
con cho ông
già
con la
làng
luôn.
Thanh bật
cười
sảng
khoái.
Trong
lòng
anh như
trút
được
hết
gánh
nặng.
Đức
đã
thông
cảm
cho anh,
mọi
người
đều
vui
vẻ,
yêu thương nhau,
quả
thật
anh chẳng
còn
mong muốn
điều
gì
hơn vậy
nữa.
Anh,
Đức
và
Vân đã
thỏa
thuận
với
nhau
sẽ
chăm
sóc
nó
lớn
khôn,
mọi
yêu thương lẫn
niềm
tin mới
của
anh
đều
được
đặt
lên thằng
bé.
Thằng
bé ngoái
nhìn
anh cười
toe
toét,
khuôn mặt
bầu
bĩnh
của
nó
sao
mà
giống
anh
đến
lạ kì.
Chợt
một
toán
con
nít
lao nhao
chạy
vào
la
hét
om
xòm.
-
Chú
Thanh,
chú
Thanh…
nhà chú cháy
kìa…
Đức
hoảng
hồn
nhìn
Thanh trân trối.
Thy ngơ
ngác
bỏ
thằng
bé
xuống
rồi
nhìn
bọn
con
nít
mới
vào
hỏi
lạc
cả giọng:
-
Nhà
ai…?
Bọn
nó lại
nhao nhao lên:
-
Nhà chú…
nhà
mấy
chú
đó…
cháy
lớn
lắm…
Cả
ba không
hẹn
mà cùng
đâm bổ
chạy
ra
ngoài.
Cả
ba
ngó
thấy
xa thẳm
trên nềm
trời
một
cột
khói
mù mịt
đang bốc
lên từ
phía
nhà Dũng.
Mọi
người
cũng
lao nhao
chạy
đến
xem.
Cả
ba
chạy
bổ
đến,
căn
nhà
gỗ
chơ vơ bên
vách
núi
đã
bốc
cháy
như một
ngọn
đuốc
sáng
rực
cả vùng
trời.
Gió
thốc
từng
hồi
khiến
lửa
càng
cháy
bùng
lên mỗi
lúc
một
dữ
dội
hơn, hơi
nóng
lan
tỏa
đến
ngay
cả
bờ
biển,
nơi đám
đông lố
nhố
chỉ còn
biết
đứng
xem,
chỉ trỏ.
Cả
ba
hoảng
hồn
vội
chạy
bổ
đến
tìm
Khánh
và Hào,
nhưng không
có
trong đám
đông
ấy…
có lẽ cả
hai hẵng
còn
kẹt
lại
trong căn
nhà,
cả
ba
ráng
sức
kêu
gào
tên
Khánh
và Hào…
nhưng không ai
trả
lời...
Hào
và Khánh
mãi
mãi
không
trả
lời
được
nữa…!
* * *
"Nếu
bạn
hãy
còn
đang băn khoăn
vì
không biết
mình
nên
làm
gì
cho đúng.
Hãy
nhắm
mắt
lại
và
lắng
nghe tiếng
nói
từ
trái
tim
mình..."
Mến
tặng
những
người
bạn
đáng
yêu,
I love You,
Latino
"Just open up your heart and let it shows you the way..."
Hết |