Dũng tất bật chạy xuống cầu thang, anh nghe thấy
tiếng réo í ới của thằng Thy y như là nó sắp phá
cửa nhà anh đến nơi vậy. Dũng hổn hển xoay mở cái
cổng nặng nề cho Thy dắt xe vào, theo sau hắn là một
cô bé trông khá xinh xắn. Thy nhìn quần áo xốc xếch
của Dũng nhăn nhó hỏi:
- Tụi bay đang ‘bận’ gì sao mà lâu thế? Tao tính leo
rào vào đó.
Dũng phì cười:
- Dẹp cái miệng mày đi.
Thy cười ha hả:
- Vậy là đúng rồi à? Sorry… nhá.
Dũng bật cười vui vẻ, anh chỉ cô bé mới bước vào:
- Ai vậy? Bồ mày à?
Cô bé đó nở một nụ cười tươi tắn khoe hai cái răng
khểnh thật duyên:
- Dạ, em tên Mai.
Thy quàng vai cô bé nói thêm vào:
- Và là vợ sắp cưới của tao.
Mai đỏ mặt đấm Thy thùm thụp:
- Ai làm vợ anh?
Dũng vội xua tay:
- Thôi thôi hai bé, vào trong nhà đi.
Thy cười ha hả lôi tuốt Mai vô trong nhà mà không đợi
Dũng dẫn đường. Căn nhà này anh đã đến vài lần nên
chẳng có gì là lạ.
Dũng lắc đầu, anh mỉm cười cho đôi tình nhân trẻ này.
Anh cúi nhìn rồi sửa lại quần áo của mình cho ngay
ngắn lại, chưa kịp bước vào thì anh lại nghe tiếng
chuông cửa, Dũng quay trở lại mở cửa. Thì ra đó là
Đức, theo sau là một anh chàng cao to lực lưỡng, nước
da rán nắng, tóc cũng để hai mái như anh, nhưng dài
hơn một chút và nhuộm màu vàng chanh óng vài cọng
trông rất sành điệu.
Dũng niềm nở:
- A, chào. Vô nhà đi.
Đức mỉm cười, anh bước vô, theo sau anh là Thanh dắt
xe vào.
- Đây là Thanh, em họ của tôi.
Thanh gật đầu, anh đưa tay bắt tay Dũng:
- Chào.
Dũng dẫn hai người mới đến vào trong phòng khách.
Thy ồ lên phấn khỏi:
- Ồ,… coi ai tới kìa…
Đức sượng sùng đáp:
- Xin lỗi, tôi tới trễ…
Khánh vui vẻ nói:
- Không sao, đêm còn dài mà.
Cả đám cười ồ lên. Dũng tiến về phía Khánh, ngồi
xuống tay ghế bên cạnh anh.
Thy bèn la làng:
- Hey,… chỗ đó là của tao mà.
Khánh bĩu môi:
- Vậy sao?
Dũng bật cười:
- Xin lỗi nhé, tao mượn một tí.
Thy phì cười:
- Nhớ trả lại nghen.
Cả đám lại được một trận cười vui vẻ.
Khánh ngạc nhiên khi thấy cô bé duy nhất trong bọn anh
cũng đang cười. Anh đưa mắt nhìn Thy dò hỏi. Hiểu ý
anh, Thy giảng giải:
- Bà xã tương lai của tao, tên Mai, nó biết chuyện
tụi bay hết rồi, không có gì đâu.
Dũng mỉm cười nhìn Mai:
- Ờ, em nghĩ sao mấy chuyện như vậy hả Mai?
Mai quàng tay qua vai Thy rồi lắc đầu:
- Em nghĩ cũng vui đó chứ, phải không anh?
Thy mỉm cười:
- Phải,… vậy để mai anh đi kiếm đàn ông nhé?
Mai giãy nảy lên:
- Thử xem…
Cả bọn phì cừơi ngặt ngẽo. Đức quay sang hỏi Dũng:
- Nè, nhà ông không có ai nữa sao?
Dũng nhún vai đáp:
- Không, chỉ có tụi mình. Dì Ba đi chơi ở nhà bà con
rồi, sáng mai mới về.
Thy nhảy bật khỏi ghế mừng rỡ:
- Vậy tối nay tha hồ quậy?
Dũng mỉm cười gật đầu:
- Yeah!
Khánh lên tiếng:
- Hôm nay là một buổi tiệc đứng, kiểu buffer. Mọi
người thích gì cứ tự phục vụ lấy nhé. Thôi nào,
mình nhập tiệc đi…!
Cả bọn hò reo tán đồng “MERRY CHRISTMAS!!!”.
Thy chụp lên đầu chiếc mũ giấy chóp nhọn đầy màu
sắc, hắn ve vẩy cái bánh quy trên tay theo điệu nhạc
khiến bộ dạng của hắn trông rất buồn cười. Cạnh bên
hắn là cô bé Mai đang cầm trên tay ly nước ngọt, lắc
lư theo Thy. Nhìn hai bọn chúng thật là hợp nhau, quả
là một cặp xứng đôi. Dũng huých Đức hỏi:
- Ê, Thanh là bồ ông hả?
Đức đỏ mặt:
- Không…. phải đâu.
Dũng cười khúc khích:
- Anh em không mà chối làm gì? Quen bao lâu rồi?
Đức ấp úng:
- Ơ… mới chiều nay.
Dũng tròn mắt nhìn Đức trân trân, anh chỉ thốt ra
được một tiếng:
- Woo…
Đức thẹn đỏ mặt:
- Sao ông biết tui… ờ…
Dũng lắc đầu:
- Tui đâu có biết đâu.
Đức ngạc nhiên hỏi:
- Vậy sao ông nói…
Dũng phì cười cắt ngang:
- Đoán thôi, không ngờ lại trúng chóc.
Đức phì cười:
- Qủy sứ…
Dũng chợt hỏi một câu mà anh vừa sực nhớ ra:
- Ê, vậy sao bữa đó mày không nghĩ tao và Khánh là
một cặp vậy?
Đức ngạc nhiên:
- Bữa nào?
Dũng nhăn nhó:
- Bữa mình ăn kem trong Màu Hồng đó, cách đây vài
bữa chứ mấy.
Đức sực nhớ đến lúc đó, anh mỉm cười giải thích:
- À, tao tưởng mấy đứa thích đàn ông thì phải ẻo
lả, lượn lẹo dữ lắm, nói năng thì thánh thót như
chim kìa. Lúc đó tao nhìn tới nhìn lui tụi bay đâu
có thấy giống, đàn ông lắm mà.
Dũng không nín được cười, anh cười như muốn rớt ly
bia trên tay xuống sàn.
- Trời à, loại đó thì ít lắm, ‘loại’ như tụi tao
đây mới nhiều.
Đức nhún vai:
- Thì tao đâu có biết. Ở ngoài đó tao chỉ biết có
mấy đứa như vậy thôi, nên tao nghĩ là không có ai… um…
giống tao.
Dũng cố nín cười, anh ra sức giảng giải:
- Loại đó ‘lộ’ lắm rồi, ai chẳng biết. Còn như tao
và mày thì nhiều lắm, nhưng khó mà phát hiện được,
hiểu không? Thành phố này ‘gay’ nhiều lắm, nó ở xung
quanh mày đầy dẫy mà mày không biết đó thôi.
Đức nghĩ đến Thanh mà phì cười:
- Ờ phải, có khi ở ngay trước mặt mình.
Dũng bật cười ha hả nói:
- Nào, cạn ly cho mối tình của ông.
Ở phía góc đàng này, Khánh nâng ly cùng Mai cười
nói vui vẻ.
- Em biết không, em coi tụi anh là bạn thì anh vui lắm,
ít người chịu chấp nhận mấy… chuyện này.
Mai vẫn hồn nhiên đáp:
- Trong mắt các anh thì em có lẽ còn quá trẻ để suy
nghĩ tường tận về những chuyện như thế này. Nhưng
mà đừng tưởng một đứa con gái mới 18 tuổi thì không
hiểu biết suy nghĩ gì nhé. Cuộc đời con người ngắn
ngủi lắm, anh sống vô lo chỉ có 20 năm, anh tìm kiếm
và yêu ở 20 năm tiếp theo, còn lại 20 năm cuối đời
thì anh chỉ còn là một cái máy. Vậy tại sao mình
không sống theo thật bản chất của mình, phải không
anh?
Khánh thở dài gật gù:
- Em cũng biết nghĩ quá chứ. Nhưng mà đời mấy thằng
như bọn anh thì chỉ như là mấy con đom đóm thôi, đẹp
đẽ, sáng chói được một lúc rồi sẽ tàn đời một
cách nhanh chóng. Chỉ có quá khứ mà không có tương
lai, đời con người đâu có vậy.
Mai mỉm cười nói:
- Anh đừng bi quan quá, em thấy những người như anh yêu
nhau dữ lắm kia mà. Liệu bố mẹ các anh có biết ơ…
con mình ‘bị’ như vậy không?
Khánh mỉm cười chua chát:
- Những người như bọn anh thì chỉ là một nhóm nhỏ
tí trong biển người mênh mông này. Tìm kiếm đến nhau
đã là một chuyện hy hữu, may mắn lắm rồi. Yêu nhau
thì rất nãnh liệt, rất dữ dội… nhưng cũng chỉ vì
mục đích tranh giành tình yêu về phía mình, biết sao
không? … chỉ tình yêu mới là sức mạnh và là điều
duy nhất có thể bảo vệ bọn anh khỏi bị cô đơn, lạc
lõng, bởi vì những người như anh phải sống dựa dẫm,
bấu víu lẫn nhau để cùng trải qua quãng đời vô vọng
còn lại của mình. Một mình mình chịu đựng đã là
khổ lắm rồi, ai lại nỡ lôi kéo gia đình, bè bạn
vào những vấn đề như vầy để làm gì hả em.
Mai thở dài:
- Nhưng… anh không nhận thấy rằng đây là điều trái
với tự nhiên à? Ý em không phải là phản đối bọn
anh, nhưng xã hội mình không chấp nhận những chuyện
như thế này, vả lại…
Khánh phẩy tay cắt ngang:
- Bọn anh cũng chỉ là những thằng đàn ông bình
thường mà thôi, cũng thèm khát được yêu thương đến
cháy bỏng, được hưởng thụ cảm giác sống của đời
người mà. Nhưng người đời không hề hiểu điều đó. Họ
cho rằng bọn anh là những thứ bỏ đi, bởi bọn anh là
nguồn gốc của mọi tội lỗi, mọi suy đồi của đạo
đức, mọi thứ tội lỗi quái quỷ nào đó trên đời này
đều do bọn anh mà ra. Bọn anh cũng là người như họ
mà thôi, bọn anh đâu có phóng hỏa đốt nhà, hay cướp
của giết người gì đâu? Thậm chí chỉ biết lẩn tránh,
tự hạ thấp bản thân mình trước họ vì chỉ mong được
yên ổn. Tối ngày chỉ biết cuộn tròn cuộc đời mình
mà đem giấu kín đi ở một xó xỉnh nào đó. Vậy nhưng
vẫn cứ bị ám ảnh, nơm nớp lo sợ rằng một ngày nào
đó sẽ bị người ta ‘lôi ra’ soi mói, ngắm nghía, dèm
pha,… lúc đó sẽ ra sao nhỉ?… danh vọng, sự nghiệp,…
thậm chí là gia đình, cuộc sống cũng sẽ tan thành
mây khói.
Mai gật gù đồng ý:
- Phải, xã hội mình là vậy. Nhưng mà em nghĩ anh
cũng không nên trách cứ xã hội của mình bởi anh
thấy không, bây giờ ra đường đâu đâu cũng thấy mấy
‘loại’ ẻo lả thân ‘tượng’ mình ‘xà’, đầu tóc sặc sỡ
lỉa chỉa đủ màu, quần áo thì bóng lộn lên soi mặt
vào còn được hỏi anh sao người ta không ngứa mắt.
Khánh đang buồn lắm nhưng anh cũng phải phì cười ha
hả:
- Bọn anh không giống mấy loại đó đâu, em yên tâm. Mấy
loại đó ‘lộ’ quá thiên hạ ai nhìn vào cũng biết.
Mai tròn mắt:
- Bộ các anh cũng có nhiều ‘loại’ lắm sao?
Khánh thản nhiên gật đầu:
- Có loại thì ‘kín’ như bọn anh, chỉ giao tiếp với
một nhóm bạn bè thân thiết nào đó, không có quan hệ
này nọ lung tung, hoặc có cũng rất kén chọn. Còn
có loại khủng khiếp nhất là tự biến mình thành
đàn bà, độn ngực, độn mông, đi guốc cao gót, mặc áo
đầm, váy ngắn… có khi nhìn em cũng chẳng nhận ra đó
là đàn ông trừ khi hắn cất tiếng nói. Còn loại
lượn lờ ẻo lả ở ngoài đường, sàn nhảy mà em nói
hồi nãy cũng chỉ là muốn tạo sự chú ý cho người
khác mà thôi. Bọn họ cũng đáng thương hại lắm bởi
bản chất đàn ông trong họ cũng chẳng còn sót lại
được bao nhiêu.
Mai ngơ ngác hỏi:
- Sao tùm lum vậy, còn nữa không?
Khánh nhún vai đáp:
- Còn nhiều lắm. Có loại thì hành nghề đứng đường
đi khách, phần lớn là học sinh, sinh viên… loại này
gay thật thì ít, ‘giả’ để kiếm tiền thì nhiều.
Hoặc chỉ là những kẻ cô đơn không cần tiền bạc,
thích gạ gẫm nhau để đi chơi đây đó, hợp rồi tan một
cách nhanh chóng. Hoặc sang hơn là làm ‘trai bao’ để
mấy ông già lắm của thừa tiền nuôi ăn, mặc, cho tiền
sài… có khi còn có cả xe xịn, nhà cửa… em không
tưởng tượng nổi đâu.
Mai rùng mình, cô thốt ra được hai từ gọn lỏn:
- Khủng khiếp!
Khánh gật đầu thừa nhận:
- Phải, đứng về phía xã hội, đạo đức,… thì đó là
điều còn trên mức khủng khiếp. Nhưng em thử nghĩ đến
tình thế những người đó xem, chạy theo đồng tiền
bán rẻ thân xác mình thì quả là quá hèn hạ. Nhưng
vì cuộc sống của mình, họ không có quyền chọn lựa,
đâu ai muốn thế bao giờ. Còn những con người khác
nữa, trong suốt quá trình sống của mình phải bươn
chải kiếm sống, tiếp xúc với đủ người đủ mọi
thành phần khác nhau thì tự họ dần khám phá ra bản
thân mình là ai, là cái gì… Những tâm hồn ấy càng
vô tội hơn bao giờ hết bởi họ còn đau khổ hơn gấp
nhiều lần những người như bọn anh, những thằng ‘gay’
ngay từ khi trong trứng nước thì chỉ còn biết than
thở với ông trời chứ đâu thể đổ tội cho một ai,
nhưng dù sao cũng chập nhận lấy số phận đó của
mình dễ dàng hơn bọn họ.
Mai ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng em nghĩ mấy anh có thể tự chủ được những
chuyện như vậy kia mà?
Khánh buồn bã đáp:
- Tự chủ được thì sao, ai cũng phải sống cho mình
mà, đâu có ai sống dùm mình được đâu em. Hơn nữa đó
là cái cảm giác ở trong đầu chứ không phải ở đâu
khác, mình chỉ sống khi sống bằng con người thật
của mình, chính em cũng đã nói vậy mà.
Khánh mỉm cười, anh khẽ nâng ly bia trên tay uống cạn
rồi bỏ vào trong để Mai ở lại thẫn thờ ngó bầu
trời đầy sao mà lẩm bẩm một mình mà chính cô cũng
chẳng hiểu mình nói gì.
- Phải chi đừng có ngày và đêm nhỉ.
* * *
Khánh và Thanh tung một chùm hoa giấy ngập lên đầu
Dũng và Đức, cả hai bật cười giòn giã. Dũng bật
dậy, anh đuổi theo Khánh chung quanh bàn tiệc như hai
đứa trẻ nít, va cả vào Thy và Mai làm hai đứa này
la oái oái. Thanh ngồi phịch xuống cạnh Đức, ghé
vào tai anh nói nhỏ:
- Trông anh hấp dẫn quá.
Đức phì cười:
- Vậy sao?
Thanh gật đầu lia lịa:
- Thật, muốn chứng minh không?
Đức hoảng hồn đứng bật dậy:
- Thôi khỏi…
Thanh cười ha hả ôm chầm lấy Đức, nâng bổng anh lên:
- Anh không thoát được đâu.
Khánh chạy trốn sau lưng Thy và đẩy hắn về phía
Dũng. Dũng vừa vội né qua một bên tránh thân người
to đùng của Thy thì anh va phải Mai đang đứng giang tay
trước mặt. Mai cong môi lên nói:
- Muốn qua đây hả? Hối lộ đi…
Đoạn cô xòe tay một cách ngây thơ như một em bé đòi
tiền quà vậy. Dũng phì cười hỏi:
- Muốn gì nào?
Mai cắc cớ nói:
- Ơ. Một cái hôn…
Dũng tròn mắt nhìn Mai khiến cô ta bụm miệng cười
khanh khách:
- Nói đùa thôi.
Rồi cô lôi Khánh đang núp sau lưng mình ra xô về phía
Dũng nói:
- Nè, trả đó… không thèm.
Dũng hứng gọn lấy Khánh rồi nhấc anh lên quay vòng
vòng đến chóng mặt dù cho Khánh cố vùng vẫy thoát
ra khỏi anh. Thy ghé tai nói với Mai:
- Hâm mộ tụi nó không?
Mai mỉm cười:
- Có chứ
Thy tiếp luôn:
- Em thích vậy không?
Mai cười giòn tan:
- Thích, nhưng phải bắt được em đã…
Rồi cô vù chạy mất trong khi Thy đuổi theo sau.
Reennnggg… Rrreeennnnggg…
Dũng chưng hửng bỏ Khánh xuống:
- Ủa, ai vậy ta?
Khánh lườm mắt:
- Chắc là bạn em.
Dũng phì cười:
- Bạn em cả gan đến đây à? Chưa biết chết là gì…
Khánh mỉm cười nói:
- Thôi để em ra mở cửa, okay?
Dũng vui vẻ gật đầu.
Cả đám người đang vui đùa rộn rã. Khánh bước vào
phòng, anh nhìn Dũng chỉ khẽ mỉm cười buồn bã.
Dũng ngạc nhiên trước thái độ của Khánh và rồi anh
đứng như chôn chân tại chỗ, ly bia trong tay anh rơi
xuống nền đất vỡ tan tành. Cả bọn kinh ngạc trước
phản ứng của Dũng nên im bặt, tất cả cặp mắt đều
đổ dồn về phía người mới đến.
* * *
Dũng và Ly ngồi trên bậc thang sân nhà ngắm nhìn
những vì sao trên nền trời đen thẫm. Cả hai huyên
thuyên nói về những kỉ niệm xưa, những ngày ấy khi
hai người còn bên nhau trước khi cô đi Mỹ du học. Chợt
Ly sực nhớ đến mùa Noel năm ngoái:
- Anh có nhớ Noel năm ngoái không?
Dũng giật thót mình, anh ấp úng:
- Ơ có, hồi đó… vui quá…
Ly gật gù:
- Phải, mới đó đã một năm, mình chia tay nhau cũng
được gần ấy, thời gian nhanh thật.
Dũng ngượng ngùng nói:
- Ly à,..
Ly vẫn gật gù đáp:
- Em biết, chuyện xưa không nên nhắc nữa,…
Dũng mỉm cười:
- Cám ơn em, mình vẫn là bạn mà, phải không?
Ly lắc đầu nguầy nguậy, cô rơm rớm nước mắt.
…
Khánh nhìn ra cửa sổ, nơi Dũng và Ly đang ngồi đó
mà không khỏi buồn nẫu ruột. Anh không hé miệng nói
bất cứ câu gì mặc cho thằng Thy nó nài nỉ, léo
nhéo bên tai đến chán chê. Chợt Dũng đưa tay vẫy anh,
Khánh thở dài, anh từ từ đứng dậy và đi ra ngoài.
Thanh nhìn Đức, Đức nhìn Mai và Thy, Thy chỉ nhún
vai:
- Đừng nhìn tao, tao không biết gì.
Khánh thoáng ngập ngừng không muốn ra, nhưng anh lại
nghĩ trước sau gì mình cũng nên đối mặt với chuyện
này, có tránh củng chẳng được bao lâu, thà một lần
dứt khoát cho xong. Anh lẳng lạng buớc ra sân, lòng
anh nặng trịch như một kẻ tội lỗi. Anh thấy khuôn
mặt Ly đang đỏ bừng, nuớc mắt cô ướt đẫm bết cả
vào hai bên tóc. Dũng chẳng nói gì, anh chĩ khẽ đưa
cặp mắt đỏ hoe nhìn Khánh.
Ly trợn tròn mắt, khuôn mặt cô bất chợt ẩn hiện một
nét căm hờn đến khó tả khi nhìn Khánh. Ly đã đứng
bật dậy, Khánh chưa kịp hiểu chuyện gì thì đôi mắt
anh đã nổ đom đóm, mặt mũi tối xầm lại, một bên
mặt bị rát bỏng đến tê dại. Anh loạng choạng ngã
nhoài vào vòng tay của Dũng. Anh nghe Dũng hét lên:
- Cô điên à?
Rồi Dũng ôm ghì chặt lấy Khánh, dụi đầu anh vào
ngực mình mà khóc. Khánh nghe tiếng Ly gào lên:
- Đồ tồi…!
Dũng đã áp tay vào và vừa nhẹ nhàng xoa dịu đi bên
má vừa bị lãnh một cái tát trời giáng của Ly vừa
ứa nước mắt:
- Đau lắm không? hả?
Khánh vùng vẫy lắc đầu cố thoát ra khỏi Dũng:
- Buông em ra…
Anh không thèm quay đầu nhìn Ly hay là anh không dám
nhìn, bản thân anh cũng không rõ nữa. Nhưng muốn cũng
không được vì Dũng đã ghì chặt lấy đầu anh vào
ngực mình. Ly vẫn kêu gào điên tiết những điều gì
đó mà anh không nghe rõ, rồi tiếng thằng Thy cùng
mọi người xung quanh la hét át hắn tiếng đấu khẩu
của Dũng và Ly.
Mai giơ tay vỗ về Ly:
- Chị… bình tĩnh đã, ngồi xuống đi,… chị ngồi xuống
đã,… chuyện đâu còn có đó mà…
Thy thì xừng xỏ nạt Ly:
- Sao đánh người ta…
Rồi hắn xấn xổ tới cô. Thanh và Đức khó khắn lắm
mới kịp ôm ghì lấy Thy, nếu không thì có lẽ hắn đã
xông đến và làm gì Ly thì càng tệ hơn nữa.
Khánh vùng thoát khỏi người Dũng, anh vụt chạy lên
cầu thang rồi đâm sầm vô phòng Dũng đóng sập cửa
lại. Anh khuỵu người xuống mà khóc tức tưởi, đau
đớn. Dũng chạy với theo anh, nhưng không kịp, anh không
thể mở được cửa phòng vì Khánh đã bấm chốt cửa,
chỉ nghe được loáng thoáng được tiếng khóc rấm rứt
của Khánh vọng ra. Dũng gào lên đau khổ kêu tên
Khánh, đấm đá cửa rầm rầm như muốn phá tung nó ra.
Thy chụp lấy tay Dũng ghì chặt, nhưng Dũng đã không
còn lý trí, anh hất văng Thy qua một bên, suýt nữa
hắn té lộn nhào xuống cầu thang.
- Khánh, mở cửa đi,… anh xin em mà,… mở cửa đi…
Vẫn không bỏ cuộc, Thy nhào đến ghì chặt Dũng lần
nữa, hắn ôm Dũng lật úp vào tường khiến anh không
tài nào cựa quậy được.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nghe không?
Mặc cho Thy hét bên tai, Dũng vẫn kêu gào vùng vẫy
tay chân đấm túi bụi vào tường đến tóe máu. Thy
hoảng hồn liền ôm ngang Dũng, vật anh nằm lăn quay
xuống đất rồi ngồi đè lên, kẹp hai tay vào hông rồi
nạt lớn:
- Tao nói bình tĩnh, nghe không?
Tình hình cũng chẳng có gì mấy khả quan, Dũng đã
ngừng kêu tên Khánh, nhưng anh đã khóc rống lên thảm
thiết. Thy dùng hai tay lay đầu Dũng thật mạnh gằn
từng tiếng:
- Bình tĩnh, bình tĩnh… có chuyện gì từ từ tính
mà, mọi chuyện sẽ ổn,… nghe không… rồi sẽ ổn mà.
Dũng đờ người ra, không vùng vẫy nữa, anh nằm đó
khóc nức nở. Đức và Thanh thay phiên nhau gõ cửa,
nài nỉ Khánh ra ngoài. Nhưng mặc cho hai người la lối
cỡ nào, Khánh vẫn không mở cửa, tiếng khóc trong
phòng vọng ra mỗi lúc một yếu dần, cách quãng rồi…
im bặt.
Thanh dóng tai tai ghé vào cửa nghe ngóng, trong phòng
không còn tiếng động nào, một sự im lặng kinh khủng.
Hoảng hồn anh vội nạt Dũng:
- Im coi, chìa khoá bỏ đâu? Hả?… chìa khoá phòng ở
đâu?
Thy vội vàng lay Dũng thật mạnh để anh tỉnh táo
lại:
- Chìa khóa, chìa khóa đâu?… chìa khoá phòng…?
Dũng thều thào:
- Dưới nhà…
Đức đâm bổ chạy xuống tìm, nhưng một lúc sau anh
ngước lên lầu la lớn:
- Không thấy, hỏi coi nó bỏ ở đâu?
Thy vội hỏi:
- Còn chìa nào nữa không? mau lên…
Dũng vẫn khóc trong tuyệt vọng:
- Dưới bếp…
Thanh gấp dáp:
- Bếp chỗ nào…
Nhưng Thy đã vụt chạy xuống cầu thang. Hầu như chỉ
vài giây sau, hắn đã vội vã chạy lên, run run tra
chìa vào ổ khoá phòng. Phải tới cái chìa thứ 4
mới mở được cánh cửa. Cả bọn ập vào thì thấy
Khánh đang co ro ngồi trong góc phòng. Khánh lờ đờ
nhìn mọi người mà nở một nụ cười điên dại, một nụ
cười của mọi ngày, nhưng lợt lạt và khủng khiếp
mãi sau này Đức không tài nào quên được.
Thy nhìn dòng máu chảy thành vũng xung quanh Khánh
mà hoảng hồn, hắn nhào tới Khánh trong khi thét:
- Gọi cấp cứu mau…!
(Hết Phần 7 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
8) |