Phhhù…
Đức cáu kỉnh nhìn lên bảng sơ đồ hướng dẫn mà lẩm
bẩm:
- Cái chỗ quái qủy gì vậy nè, Giảng Đường A sao
không có?
Anh đưa tay dò khắp cái bản đồ đã hơn nửa phần bị
tróc sơn lởm chởm để tìm kiếm toát cả mồ hôi.
- Ở đây nè bạn.
Đức giật mình ngước nhìn người mới lên tiếng trả
lời anh. Đó là một chàng trai cao ráo, tóc cắt ngắn
chải gọn, đôi chân mày rậm đen kịt rải đều hai bên
sống mũi dọc dừa cao cao khỏe khoắn. Đôi mắt đen lay
láy, sáng ngời sự kiên nghị pha chút nghịch ngợm
của lứa tuổi sinh viên. Khuôn mặt đậm nét nam tính
ấy đang mỉm cười với anh, một nụ cười vô cùng thân
thiện. Đức vội gật đầu chào, anh nở một nụ cười
đáp lại:
- Ờ cám ơn bạn,… um… bạn học khoa nào vậy?
Người đối diện chỉ nhún vai:
- Không có gì. Mình học khoa Máy Tính. Mình tên
Khánh.
Đức vui vẻ cười hồ hởi:
- Ồ, vậy là chung nghành à? Mình tên Đức, ờ lính
mới…
Khánh gật gù đáp:
- À… hèn gì không kiếm ra chỗ học, ngày đầu tiên
đến trường phải không?
Đức ngượng ngùng gật đầu:
- Ừ, thu xếp vào không kịp, trễ hết một tuần rồi.
Khánh mỉm cười trấn an:
- Không sao, cũng chưa có gì quan trọng mà.
Đức ngạc nhiên:
- Ủa, vậy…
Khánh cướp lời luôn:
- Phải rồi, chung lớp…
Đức mừng rỡ:
- Trời, vậy thì chỉ Đức tới lớp dùm đi, đi kiếm
nãy giờ mỏi chân quá.
Khánh phì cười:
- Không cần chỉ đâu, nó ngay bên cạnh ông đó.
Đức ngơ ngác nhìn cái gian nhà to đùng, cửa ra vào
được sơn đo,̉ cao và rộng gần áp cả đến mái, đủ để
cả một chiếc xe tải chui lọt. Bên hông là một dãy
khung cửa sổ cũng to kếch xù không kémtrông cứ như
là cái nhà để chứa xe sinh viên vậy. Anh liên tưởng
đến điều đó cũng không có gì lạ, bởi xung quanh nó
được rào bọc bởi hai ba hàng xe máy, xe đạp ngổn
ngang, còn dân sinh viên thì đứng lố nhố tụm năm tụm
ba chuyện trò, chạy ra chạy vào. Anh đưa tay chỉ vào
cái gian nhà ấy mà hỏi vẻ không mấy chắc lắm:
- Cái… cục ấy đó à? Giống cái… kho…
Khánh phá lên cười:
- Ờ phải,… cái chuồng gà đó. Nhưng vào trong đi rồi
biết, không đến nỗi tệ đâu.
Đức phì cừơi:
- Ờ hy vọng vậy. Mà tới giờ chưa vậy?
Khánh giơ đồng hồ lên nhìn rồi đáp:
- Còn 15 phút nữa lận, hôm nay được nghỉ tiết đầu
mà. Nhưng mà nên vô đó kiếm chỗ mà ngồi, không thôi
thì bị dồn ngồi ở hàng chót, khó thấy đường lắm
đó.
Đức tròn xoe mắt:
- Không phải xếp chỗ sẵn sao?
Khánh phá lên cười, làm Đức đỏ cả mặt.
- Xin lỗi, không cố ý chọc ông đâu. Nhưng mà học Đại
Học rồi, có khác với Phổ Thông chứ, một lớp tới
hơn hai trăm người, ai mà quản lý nổi…
Đức vỡ lẽ ra, gật gù đồng ý:
- Ừ phải ha.
Khánh nhún vai:
- Dĩ nhiên là phải rồi, mau vô đi.
Đức gật đầu:
- Ờ cám ơn nha, lát gặp lại.
Nói đoạn anh xoay người đi. Khánh chỉ khẽ nhún mình,
anh quay bước định tiến về phía căn tin thì bị một
cái vỗ vai làm giật thót mình. Liền theo đó là một
giọng cười khanh khách của thằng Thy vang lên.
- Ê nè, ma mới hả? Coi bộ chân ướt chân ráo chui vô
đây ha.
Khánh khẽ nhăn mặt không đáp.
- Um… coi bộ cũng được lắm, tướng tá to cao, ngon
lành, mặt mũi sáng sủa,…
Khánh vội chen ngang:
- Nè, mày thích đàn ông từ khi nào vậy?
Thy chỉ nhún vai châm chọc:
- Tao đâu có, tao chỉ nói những gì ‘người ta’ nghĩ.
Khánh vờ thoi một cái vô bụng Thy:
- Ý mày là sao hả? Muốn chết không?
Thy nhăn nhó:
- Đâu dám, của anh Khánh kia mà.
Đoạn Thy vùng bỏ chạy né được cái đá tiếp theo của
Khánh. Anh cười ha hả:
- Ráng lên nhe, tao ủng hộ mày.
Đoạn chạy biến mất sau căn tin. Khánh phì cừơi lẩm
bẩm:
- Đồ khùng…!
* * *
Thy huých tay Khánh nói nhỏ:
- Thằng boy mày kìa.
Khánh giật mình ngơ ngác:
- Đâu?
Anh nhìn theo ngón tay đang chỉ của Thy, thì ra đó là
Đức, người anh mới gặp hồi nãy ngoài sân trường.
Đứng đang ngồi lóng ngóng ngó xung quanh như đang tìm
kiếm ai đó. Thy được đà chêm vào:
- Tưởng thằng bồ mày sao? Nhưng hình như nó đang kiếm
mày,… chà… coi bộ con trai lớp này điên lên vì mày
gần hết rồi.
Khánh phì cừơi, anh lắc đầu ra vẻ không tin.
Thy nhìn Khánh hỏi:
- Mày không tin à? Coi nè…
Nói đoạn hắn đứng bật dậy, huơ tay để tạo sự chú
ý cho Đức. Không ngờ Đức đã chú ý đến Thy, và rồi
anh nhận ra Khánh đang ngồi cạnh bên. Đức cười rạng
rỡ, đưa tay chào Thy và Khánh. Khánh phì cười, anh
đành phải gật đầu chào lại Đức.
Thy thì thào vào tai Khánh:
- Tao nói rồi mà, đâu có sai.
Khánh cười đáp:
- Phải, phải, mày giỏi rồi. Sao mày chắc nó là gay
vậy?
Thy chỉ nhún vai ngạo nghễ:
- Nhìn cách nó nhìn mày là tao biết ngay, không chạy
đàng nào được.
Khánh phá lên cười:
- A, phải,… mày sắp nói…
Nhưng Thy đã nhanh nhẩu:
- Phải… tao tính nói mày là nguồn gốc của mọi tội
lỗi, mày là nguyên nhân của sự đột biến giới tính
đàn ông trong cái lớp này.
Khánh cười muốn sặc:
- Phải không?
Thy vẫn làm ra vẻ điềm đạm:
- Ai nói không, mới có một tuần mà bắn chết ba tên,
giờ thêm một tên tự nạp mạng nữa… hơ,… không biết
tương lai chúng nó sẽ ra sao nhỉ?
Khánh nhịn không nổi cười, anh ho sù sụ:
- Mày từ bi từ khi nào vậy?
Thy vẫn tỉnh queo:
- Từ khi tao biết mày, khi đó tao biết là nên đi theo
mày để giảm bớt sát nghiệp của mày.
Khánh ôm bụng mà cười bò ra bàn:
- Không lẽ mày muốn theo tao suốt đời sao? Có nghĩ
cũng làm ơn đừng nghĩ tới nghe.
Thy đưa tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu:
- Biết sao được, tiễn phật thì phải tiễn tận Tây
Thiên chứ…
Khánh không để cho Thy nói hết câu, anh đưa tay thoi cho
Thy một cái khiến hắm súyt té ra khỏi ghế. Thy bèn
la lớn:
- Đồ… sát phu!
Khánh gằn giọng:
- Ừ, mày còn nói nữa thì tao còn sát tiếp…
Thy cắc cớ hởi:
- … sát… tới ‘cái gì’?
Khánh giơ tay dứ tính đấm Thy một cái nữa. Thy vừa
vội né, vừa la:
- Thôi, không chọc mày nữa, mất công…
Khánh chưng hửng buông tay xuống:
- Mất công gì?
Thy phì cừơi:
- Thì thằng bồ mày nó đánh tao chết.
Khánh đằng hắn:
- Á, à… tao sẽ cho mày toại nguyện.
Thy ngơ ngác hỏi:
- Là sao?
Khánh nhún vai đáp:
- Là cho nó đánh mày tới chết chứ sao nữa.
Thy phá lên cười ha hả:
- Tao thích chết vì đàn bà hơn, có chết cũng làm ma
phong lưu mà.
Khánh mỉm cười chẳng nói gì, anh ngẩn người nhìn ra
ngoài cửa sổ. Anh nhớ Dũng quá, ước gì bây giờ anh
được ở bên Dũng thì hay biết mấy.
* * *
Mấy hôm sau, Đức cứ lẩn quẩn ở bên Khánh hỏi chuyện
trên trời dưới đất và cả hai cũng đã trở nên bạn
bè thân thiện hơn tự lúc nào. Ở con người đó mang
đậm nét của người dân vùng biển Nha Trang, và cái
bản chất thật thà, lắm lúc ngây ngô của Đức khiến
Khánh cảm thấy ngày càng mến anh hơn.
Còn nói đến Thy, Khánh cũng chẳng hiểu hắn rơi từ
đâu ra, và cũng không nhớ nổi hắn bước vào cuộc
sống của anh bằng cách nào. Tuy nhiên, anh rất thích
cá tính sôi nổi của Thy, mặc dù trước đây những
loại người như thế rõ ràng là không hợp với anh.
Lúc nào hắn cũng châm chọc anh đủ điều, đủ chuyện
khiến anh lắm lúc cũng phải dở khóc dở cười. Thy
đối với anh rất tốt, Thy đã khám phá ra con người
thật của anh từ ngay ngày đầu tiên anh bước chân đến
giảng đường. Vậy mà hắn không hề có thái độ gì
tiêu cực đối với những chuyện đó cả, trái lại hắn
còn ủng hộ anh, do đó mà hắn biết đến Dũng. Đối
với Khánh thì Thy tuy có bề ngoài lông ngông, nhưng
hắn là chỗ đáng tin cậy của anh, hắn biết những gì
anh nghĩ, mặc dù hắn chẳng ‘giống’ anh tí nào.
Thy la lớn:
- Ê, thằng Hào kìa.
Khánh ngó theo hướng Thy đang vẫy tay lia lịa rồi anh
lạnh lùng đáp:
- Mày kêu nó làm gì?
Thy giả bộ nài nỉ:
- Cho người ta cơ hội đi mà…
Khánh trợn mắt:
- Cơ hội cái đầu mày, rãnh dữ ha…
Thy chỉ cười hì hì.
Khánh cũng không hiểu tại sao anh lại có ác cảm với
con người như Hào. Hắn quá đỏm dáng, đầu để tóc
đinh, chải chuốt láng o, lắm lúc anh nghĩ có lẽ hắn
đã đổ cả hũ mousse lên đầu ấy. Cộng thêm quần áo
hắn lúc nào cũng sáng trưng, chói lọi, chưng mấy
cái hiệu to đùng ra hết Moschino, Jordache đến Gucci,
Milano, Nexx,… làm như sợ người ta không biết hắn mặc
đồ hiệu vậy. Còn nữa, hắn là dấu hiệu của sự ô
nhiễm không khí trầm trọng, anh có thể ngửi được
mùi nước hoa của hắn cách từ cả cây số chứ chẳng
chơi. Còn về tai tiếng của hắn thì khỏi nói, mỗi
món ăn chơi trên đời này đều có mặt hắn tham gia.
Điều này anh mới biết được từ Thy khi hắn cảnh báo
anh về con người này, chỉ là để anh tiện ứng xử.
Khánh đưa tay bưng mũi, anh sắp sửa nôn ra phần ăn
sáng mà anh chưa kịp tiêu hóa hết. Thy nhíu mày hỏi:
- Làm gì ghê vậy?
Khánh nhăn nhó:
- Không phải… tại tao chịu không nổi mùi nước hoa quá
nồng… tao nghĩ tao sắp ói ra mất.
Thy đưa vội cho Khánh chai nước ngọt anh đang cầm trên
tay:
- Uống vào đi, có khi đỡ hơn đó.
Khánh xua tay:
- Tao đâu có thích Coca.
Rồi anh cầm lấy chai nước cam của mình dốc một hơi
cạn sạch. Thy cười ngặt nghẽo lắc đầu.
Hào cất tiếng chào và nở một nụ cười niềm nở với
Khánh. Khánh miễn cưỡng cười đáp lại rồi anh lạnh
lùng ngó chỗ khác. Thy kéo ghế đẩy cho Hào ngồi
xuống.
- Bộ lúc này có em nào mới sao mà điệu thế anh?
Hào mỉm cười đáp:
- Làm gì có, có một em thôi… nhưng mà lơ tao hoài.
Vừa nói Hào vừa đưa mắt nhìn Khánh đầy ngụ ý.
Khánh giả lơ làm như anh không thấy điều đó. Thy bèn
lên tiếng:
- Người ta đâu có phải vậy đâu? Sao mày còn chưa chịu
bỏ ý định?
Hào chỉ cười trừ:
- Bởi vậy, trái tim tao mới tan nát.
Thy phá lên cười:
- Tao nghĩ nó nát bét từ lâu rồi kìa.
Hào thoi vờ Thy một cái rồi nói:
- Biết sao được, tao vốn là chung tình kia mà.
Khánh như muốn phun ngụm nước cam anh vừa uống ra
ngoài. Anh nuốt vội vàng làm cổ họng anh tắc nghẽn,
anh ho sặc sụa, mặt đỏ như gấc chín. Còn Thy thì
vừa dậm chân vừa cười ngặt nghẽo.
Khánh vừa ho sặc sụa vừa hỏi:
- Ông chung tình? Trời ơi trái đất này đảo lộn rồi!
Hào vẫn cười hì hì:
- Thiệt mà…
Khánh vẫn vừa sặc vừa cười. Thy thì vỗ vai Hào
nói:
- Chiêu này để dụ mấy em. Em này thì mày thua chắc
rồi, đừng mơ cưng ạ.
Hào vẫn tỉnh queo:
- Biết vậy, nhưng … biết đâu đấy.
Khánh đỏ mặt nhìn Hào gằn giọng:
- Không bao giờ đâu.
Hào vẫn không chịu thua:
- Vậy sao? Để rồi xem. Trừ phi là cưng có bạn gái,
còn ‘ở không’ thì anh vẫn còn theo cưng đó nha.
Thy vỗ tay cười ha hả:
- Wow… trồng cây si hả mày?
Hào bật cười:
- Ờ phải, chờ ngày mày tới dọn xác mục rữa của
tao.
Khánh phì cừơi:
- Hẳn rồi, ngày ấy không xa đâu.
(Hết Phần 3 ...
Xin mời đón xem tiếp
Phần 4) |