Mẹ Khánh
lại
lườm
ông bố
như
mọi
khi mỗi
khi anh
bỏ
dở
chén
cơm trước
mặt.
Từ
ngày
Khánh
từ
sân bay trở
về,
không bữa
cơm
nào
anh ăn
trọn
bữa
và cảm
thấy
ngon.
Mọi
thứ
tỏ
ra
đều
nhạt
nhẽo,
đều
đắng,
đều
chát.
Anh sống
trong
nhà
cứ
như một
chiếc
bóng,
suốt
ngày
thơ thẩn
không buồn
mở
miệng
nói
chuyện
với
ai.
Dù
Bố
anh đã
hết
cách
khuyên can,
nhỏ nhẹ
hoặc
thậm
chí tìm
chuyện
để
cằn
nhằn
anh
vài
câu với
mụch
đích
nhằm
mong anh lên tiếng
đáp
trả dù chỉ
một
lời.
Cuối
cùng
ông
cũng
chỉ
đành
chấp
nhận
thua cuộc,
ông đã
nhận
ra
mình
đã
sai, “tôi sai mất
rồi”.
Đó
là
câu
mà
ông
nói
với
vợ
mình.
Và
điều
đau khổ
hơn ông
phải
thú
nhận
rằng
“đến
già
vẫn
không hiểu
được
con
mình
đẻ
ra”. Ông đã
làm
tổn
thương
chính
đứa
con cưng
của
mình.
Ông đã
từng
nhìn
nhận
là
ông sai trước
mặt
Khánh
đề
mong chờ
một
điều
là
gia đình
có
thể
hòa
thuận
lại
hơn, con
cái
và
cha
mẹ sẽ
được
êm
ấm
hơn như
ngày
nào.
Ông đã
làm
điều
đó,
điều
mà
chưa một
bậc
cha
mẹ nào
có
can đảm
để làm.
Mặc
dù
anh hiểu
điều
ông
làm,
nhưng anh vẫn
không lên tiếng,
anh không thể
tha thứ
cho ông. Những
tình
cảm
cha con
mà
anh
dành
cho ông
cũng
giống
như một
bát
nước
đã
đổ
đi vậy,
không thể
nào
hốt
lại
được
nữa.
Bữa
nay
cũng
như
mọi
bữa
khác,
anh
bỏ
dở
bữa
cơm chiều
và lại
vào
phòng
mình
ngẫm
nghĩ.
Anh liếc
nhìn
hình
ảnh
mình
trong gương rồi
phì
cười
chán
nản.
Anh đã
tiền
tụy
nhiều,
xanh xao hẳn
ra, râu đã
mọc
đầy
cằm,
hai mắt
sâu hoắn
vì
nhiều
đêm không
ngủ.
Khánh
ngồi
tư lự
chìm
đắm
trong
quá
khứ,
mọi
chuyện
đã
là của
một
năm trước
rồi.
Đã
là
một
thời
gian
dài.
Kể
từ
cái
ngày
kinh
khủng
ấy,
anh nhớ
Dũng
lắm.
Anh đã
buồn,
đã
khóc,
đã
giận…
cái
gì
anh
cũng
đã
làm
hết
rồi…
Nhưng
Dũng
vẫn
không hề
quay trở
lại.
Và
cho tới
cái
ngày
thằng
Thy
nó báo
cho anh biết
rằng
Dũng
đã
qua Nhật
thì mọi
tia hy
vọng
nhỏ
nhoi
của
anh
đều
tắt
phụt
đi như
ngọn
đèn
trước
gió.
Dũng
đã
bỏ
anh! Sự
thật
đã
phơi
bày,
không một
lời
đôi co, không một
lời
giải
thích…
Tuy vậy
anh vẫn
còn
nhớ
như in
cái
ngày
anh
và Dũng
yêu nhau, vẫn
cảm
thấy
còn
hơi
ấm
của
người
anh yêu quanh quẩn
đâu đây.
Khánh
thở
nhẹ nhàng,
ngây ngất
trong
cái
hương
vị tình
yêu ban đầu
mà
anh
có.
Nhưng
chỉ
được
một
lúc,
anh
lại
về
với
thực
tại,
với
chính
mình,
con người
mình.
Dũng
đã
rời
xa anh, không
và
không bao giờ
quay
lại
nữa.
Đó
là
sự
thật!
Khánh
bất
chợt
mỉm
một
nụ
cười
bí ẩn.
Trong đầu
anh đã
có
được
một
quyết
định
mới.
Khánh
với
tay
gọi
điện
thoại
cho Thy.
- A lô, Thy nghe…
Khánh
đáp:
-
Mày
có
số
điện
thoại
của
thằng
Hào
không? Cho tao đi.
Thy lưỡng
lự
hỏi:
- Tự
dưng
mày
hỏi
nó làm
gì?
Khánh
mỉm
cười
nói:
- Không
có gì,
buồn
quá
kiếm
người
nói
chuyện
thôi.
Thy
phì
cười
thở
ra:
-
Thì
ra vậy…
ok…
Khánh
ghi vội
mấy
con số
Thy vừa
đọc
xong
mà phì
cười:
- Trời
ạ,
số
điện
thoại
nhà giàu
có khác…
Thy
cũng
bật
cười
ha
hả:
-
Ừa,
số
đẹp
thiệt…
ờ phải
rồi,
hôm kia thằng
Dũng
nó…
Nhưng thy chưa
kịp
nói
đã
bị Khánh
tạt
ngang:
- OK,
cám
ơn
mày…
Khánh
cúp
máy.
Không biết
đây
là
lần
thứ
mấy
chục
Thy
bị Khánh
dập
máy
ngang xương mỗi
khi anh nhắc
đến
Dũng.
Anh
chỉ còn
biết
thở
dài
thượt…
Khánh
mỉm
cười
quay số
máy
của
Hào.
Cũng
phải
một
hồi
lâu lắm
mới
nghe tiếng
nhấc
máy:
- Alô?
Khánh
buộc
miệng
hỏi:
-
Hào
hả?
Đầu
dây bên kia
nhỏ nhẹ
đáp:
-
Dạ
không,… anh chờ
một
chút
nha…
Khoảng
một
phút
sau
thì
mới
có
người
lên tiếng
trong điện
thoại,
lần
này
đúng
là Hào:
- Alô?
Khánh
phì
cười
hỏi:
-
Hào
hả?
Hào
giật
bắn
mình,
anh ngượng
ngập
hỏi
lại
như không tin
vào
lỗ
tai
của
mình
nữa:
- Ơ…
Khánh…
phải
không?
Khánh
bật
cười
ha
hả:
-
Phải,
tao đây… bất
ngờ
không?
Hào
cười
gượng
đáp:
- Ơ…
ờ…
không ngờ
là mày…
ơ…
có
chuyện
gì
không?
Khánh
thản
nhiên đáp:
- Tối
nay tao muốn
đi chơi,
mày
có
chỗ
nào
để
đi không?
Hào
càng
ngạc
nhiên hơn, anh
hỏi:
- Mấy
chỗ
tao tới…
um… không hợp
với
mày
đâu. Mấy
chỗ
đàng
hoàng
thì
nhiều
lắm,
như
là…
Khánh
vội
cắt
ngang:
- Tao không kêu
mày
giới
thiệu,
tối
nay tao đi chơi với
mày
được
không?
Hào
kinh
ngạc
đến
tột
độ,
anh
ấp
úng
mãi
chẳng
thành
câu.
Khánh
bèn
hỏi:
- Sao vậy?
Tối
nay
mày
có hẹn
rồi
à?
Hào
vội
vàng
đáp:
- Không… không…
mày…
muốn
đi chơi thiệt
hả?
Để
làm
gì?
Khánh
bực
mình
đáp:
- Tao muốn
đi chơi
cũng
không được
sao?
Hào
vội
xuống
giọng:
-
Ờ
không
phải,
nhưng
mà vì…
um hồi
trước
mày…
đâu
có thích…
Khánh
đáp:
-
Mày
cũng
biết
nói
hồi
trước
mà.
Con người
phải
thay đổi
chứ…
tối
nay
mày
qua rước
tao đi ha?
Hào
chẳng
kịp
nghĩ
ngợi
nhiều
bởi
anh
còn
đang lẩn
quẩn
lung tung
ý nghĩ
trong đầu
nên
bèn
buông đại
một
câu đồng
ý:
-
Ờ,…
chừng
10h30 tao qua.
Khánh
la
toáng
lên:
- Trời…
đi sớm
không được
sao? 10h30
nhà
tao
khoá
cửa
ngủ
sao đi được.
Hào
vẫn
còn
ợm
ờ hỏi:
- Vậy
mày
muốn
sao?
Khánh
đáp:
- 8 giờ
đi, tao muốn
đi chơi sớm
một
tí.
8 giờ
có
được
không?
Hào
vội
đáp:
-
Ờ cũng
được…!
Khánh
phì
cười
nói:
- Vậy
nghen, 8 giờ
đó…
tao chờ
mày.
Hào
đưa tay
gác
máy
rồi
anh
nhìn
nó
trân trối
cứ
như
là
anh vừa
bị
mộng
du vậy.
Anh không tin nổi
là mình
vừa
nói
chuyện
điện
thoại,
hơn nữa
là
không tin nổi
những
gì mà mình
vừa
nghe xong. Thằng
Châu
tròn
xoe mắt
nhìn
Hào
mà hỏi:
- Anh…
làm
gì
vậy?
Hào
giật
mình
vội
nói:
-
À
không,… đâu
có gì.
Thằng
bé
nheo mắt
tinh
nghịch:
-
À há…
Hào
phì
cười:
-
À há cái
gì…?
Anh đưa tay định
tóm
lấy
thằng
bé,
nhưng
nó
đã
vọt
chạy
mất…
Khánh
thả
người
nằm
lăn ra nệm,
anh bật
cười
khoang
khoái.
Cảm
giác
thật
dễ
chịu.
Anh thầm
nghĩ:
“còn
gì
nữa
không ta?
À phải
rồi,…
phải
tập
hút
thuốc,
tập
uống
bia… dân ‘chơi’
đều
bắt
đầu
từ
những
‘món’
này
mà”.
Rồi
anh
phì
cười
mà
tự
nói
một
mình
“còn
ma
túy
nữa,
có
nên thử
luôn không?”. Cuối
cùng
anh quyết
định
tập
hút
thuốc
trước.
Nói
là làm,
anh
nhảy
phóc
khỏi
giường
và
đi
tìm
mua một
bao thuốc
lá.
* * *
Hào
lóng
ngóng
trước
cửa
nhà Khánh,
hắn
nữa
muốn
vào
nửa
lại
không. Rồi
hắn
lại
phì
cười,
không hiểu
tại
sao
lại
có
người
có
thể
làm
cho hắn
trở
nên điêu đứng
bất
thường
như vậy.
Con người
hắn
quả
thật
là lạ.
Có
thể
nói
trên đời
này
không ai
có
thể
ảnh
hưởng
được
cuộc
sống,
suy
nghĩ của
hắn.
Nhưng, vẫn
có
một
người!
Một
thiên thần
của
hắn.
Và
hắn
giật
bắn
mình
khi thiên thần
của
hắn
xuất
hiện.
Khánh
tươi cười
bước
ra trong chiếc
quần
Kaki trắng
tinh
và
chiếc
áo
sơ mi
dài
tay
màu
xanh biển
tuyệt
đẹp.
Hào
ngây ngất
nhìn
Khánh
cho
đến
khi
Khánh
nhìn
hắn
vào
lên tiếng:
- Hê…
nhìn
gì
dữ
vậy?
Hào
giật
thót
mình
vội
quay ngoắt
đi:
- Trời,
Hào
chưa
có…
ờ
bấm
chuông
mà…
Khánh
bật
cười
khanh
khách:
- Tao thấy
mày
từ
trên lầu
kia.
Hào
thở
phào:
-
À,
vậy
hả.
Vậy
giờ
… đi đâu?
Khánh
chưng hửng
đáp:
- Tao
hỏi
mày
câu
này
mới
đúng.
Hào
giật
mình
bèn
đáp:
-
Ờ,
phải…
phải…
Ờ
đi
cà
phê nghe?
Khánh
nhăn mặt
đáp:
-
Cà
phê
thì
chỗ
nào
mà
tao chưa
đến
chứ?
Có gì
đặc
biệt
không?
Hào
lại
vẫn
cái
giọng
cũ:
-
Ờ,
vậy
thì
đi ăn ?
Khánh
phì
cười:
- Ăn rồi
ông tướng.
Đi chỗ
nào
nhảy
nhót
cho vui coi.
Hào
thở
hắt
ra.
Quả
thật
nãy
giờ
lung tung
ý nghĩ nảy
ra trong đầu
hắn,
chúng
lộn
xộn
hẳn
lên
làm
hắn
không
chọn
lựa
được
những
gì
nên
nói,
nên
làm
nữa.
-
Ờ,
Hào
biết
một
quán
cũng
hay lắm,
có nhãy
nhót
nữa.
Khánh
vui
vẻ
đáp:
- Vậy
thì
đi.
Mà ở
đâu vậy?
Hào
đáp
gọn:
-
Thì
đi
sẽ
biết...
Nói
rồi
hắn
đề máy
lao
vút
đi.
Khánh
vòng
tay ôm lấy
người
Hào
chặt
cứng,
người
anh tựa
hẳn
vào
hắn.
Mùi
nước
hoa CK
nhẹ thoảng
vài
mũi
hắn
khiến
hắn
cảm
thấy
như muốn
ngất
đi trong
vòng
tay
Khánh.
Hào
giật
mình,
anh
cảm
thấy
quả
thật
mình
không
ổn,
không
ổn
chút
nào.
Đâu
phải
anh chưa từng
được
ai ôm,
vào
cũng
đâu
phải
anh chưa từng
chở
người
nào
đó
đi chơi!? Nhưng người
này
thì khác,
hoàn
toàn
khác.
Hắn
rõ ràng
bị
cuốn
hút
đến
lạ lùng.
Phần
Khánh
thì lại
khác.
Đây
là
người
đàn
ông thứ
hai
mà
anh ôm lấy
thân mật
như vậy.
Anh hồi
hộp
lắm,
tim đập
rối
tung lên, anh cứ
ghì
chặt
lấy
cái
thân người
vạm
vỡ
ấy
và cảm
nhận
được
sức
sống
mãnh
liệt
trong người
con trai đó
đang tuôn
trào
trong
vòng
tay
mình.
Cái
cảm
giác
này
đã
từ
lâu
Khánh
không
có
được,
và
anh cứ
nghĩ
rằng
nó sẽ
không bao giờ
có
nữa.
Hào
vội
giảm
tốc
độ
xe
lại
và nói:
-
Chạy
nhanh
quá Khánh
không quen
hả?
Khánh
nhoẻn
miệng
cười
đáp:
- Không sao!
Còn
mày
bỏ cái
khách
sáo
của
mày
đi, tao
thích
mày
bình
thường
như
mọi
khi
kìa.
Cứ
mày
tao đi, tao
thích
hơn.
Hào
chưng hửng
không biết
nói
gì
nữa,
bèn
tăng ga
phóng
đi. Về
con người
mà
anh biết
ngày
nào
đã
thay đổi
hay
là
những
gì
anh chưa biết
hãy
còn
quá
nhiều!?
* * *
Quán
cà
phê
mà Hào
nói
quả
thật
là
đẹp.
Bề
ngoài
được
lát
gạch
màu
sô cô la chen lẫn
với
những
tấm
kính
đen lộng
lẫy.
Bên trên
là
những
hàng
đèn
màu
nhấp
nháy
thay đổi
liên
tục
khiến
không
khí
thật
sôi động,
hấp
dẫn.
Khánh
theo
Hào
bước
vào
bên trong. Vừa
vào
đến
cổng
quán
Khánh
đã
phải
nhăn mặt
khó chịu
bởi
tiếng
nhạc
dồn
dập
nhức
óc.
Nhưng anh
lại
mỉm
cười
với
mình
được
ngay, đây
quả
thật
là
chỗ
anh muốn.
Bên trong
quán
không được
rộng
rãi
lắm
như anh
thoáng
nghĩ
ban đầu,
nhưng
mà
thật
hưng phấn.
Dọc
theo sân khấu
hìn
con lươn
thì
chật
ních
những
khách
là khách,
không
còn
chỗ
để
chen chân
vào.
Bên trên sân khấu
là các
vũ
công đang
nhảy
nhót
thật
uyển
chuyển,
nam
có,
nữ
có.
Tất
cả bọn
họ đều
duyên
dáng.
Hào
vừa
nói
chuyện
gì
đó
với
một
cô tiếp
viên
và
hắn
quay sang
nói
với
Khánh:
- Hết
chỗ!
Mình
chỉ có
thể
đứng
chờ
có
chỗ
thôi. Thôi đi,
Hào
chở
Khánh
tới
chỗ
khác…
Nhưng
Khánh
đã
lắc
đầu
cắt
ngang:
- Không sao, chờ
bao lâu?
Hào
nhún
vai:
- Không biết
nữa,
chỗ
qủy
này
bao giờ
cũng
vậy…
Khánh
mỉm
cười
đi thẳng
về
phía
quầy
Bar
làm
Hào
phải
đi theo anh. Anh
ghé vào
tai
Hào
thét
lớn:
-
Đứng
cũng
được,
tao
thích
chỗ
này!
Hào
chưng hửng
nhún
vai đồng
ý.
Một
cô
bé vẻ
như
là
tiếp
viên tươi cười
chào
Hào
và
mời
anh
và Khánh
dùng
nước.
Hào
nhanh nhẩu
kêu Corona, rồi
anh ngập
ngừng
nhìn
Khánh
bởi
anh không biết
Khánh
uống
gì.
Khánh
mỉm
cười
nói:
-
Mày
uống
gì thì
tao uống
cái
đó.
Hào
phì
cười
nhìn
Khánh
vô
cùng
ngạc
nhiên.
Khánh
hét
vào
tai
Hào:
- Sao
hả?
Bộ
nhìn
tao
lúa
lắm
sao?
Hào
bật
cười
nói
trả:
- Không, không… tao không
nghĩ là mày
uống
bia thôi.
Khánh
lườm
mắt
nhìn
Hào
khiến
hắn
cảm
thấy
như
bị
đông cứng
lại.
Khánh
vui
vẻ nói:
- Ê, chỗ
này
vui
quá.
Hào
mỉm
cười
đáp:
-
Ờ,
tao
cũng
ít
khi
đến
đây lắm.
Nhưng nếu
mày
thích
thì
tao chở
mày
đến
đây
hoài.
Khánh
quay
nhìn
Hào
mỉm
cười
đáp:
- Thật
chứ?
Vậy
thì
tao
phải
cám
ơn
mày.
Rồi
anh với
tay lấy
hai chai bia
mà Hào
đã
gọi,
đưa
Hào
một
chai rồi
anh đưa chai
còn
lại
cụng
vào
chai bia
của
Hào.
-
Cám
ơn.
Hào
phì
cười
đáp:
- Không
có
chi.
Khánh
nhìn
quanh quất
khắp
quán.
Đây đó
là
những
người
sang
trọng,
có vẻ là
dân
làm
ăn.
Còn
có vài
bàn
là
những
cô cậu
thanh niên
trẻ
măng,
có
khi
còn
nhỏ
tuổi
hơn
cả
anh nữa,
nhưng
bọn
họ có vẻ
rất
sõi
đời.
Chợt
Khánh
nhận
ra một
người
đang ngồi
bàn
ở tít
đằng
đầu
quầy
Bar bên kia
nhìn
anh
và
giơ chai bia trên tay lên
chào.
Khánh
nhoẻn
miệng
cười,
anh
cũng
giơ chai bia lên
và chào
đáp
lại.
Người
khách
đó
trông
có vẻ ngoài
30 rồi,
ăn mặc
rất
lịch
lãm,
khuôn mặt
trông cứng
cỏi
và
điển
trai. Hắn
ta
khẽ thì thào
gì
với
cô
bé
tiếp
viên gần
đó
không
rõ,
rồi
nhình
anh
mỉm
cười.
Một
lúc
sau
thì
cô
bé
đó
đến
ghé
tai
Khánh
và nói:
- Anh ơi, anh
Phúc
mời
anh
đến
ngồi
chung
bàn
cho vui.
Khánh
mỉm
cười
gật
đầu,
đoạn
anh quay sang
kéo
tay
Hào
tiến
về
phía
bàn
của
Phúc.
Khánh
ngạc
nhiên khi thấy
Hào
nhoẻn
miệng
cười
chào
Phúc
và
bắt
tay anh ta rồi
chao
mọi
người
xung quanh
bàn.
Có vài
người
cùng
ngồi
với
Phúc,
và có lẽ Hào
cũng
quen với
những
người
này.
Phúc
mỉm
cười
mời
hai người
Khánh
ngồi
rồi
anh ta giới
thiệu
bạn
bè
cho
Khánh
biết.
Thì
ra những
người
kia
đều
là bạn
bè làm
ăn với
Phúc,
nhìn
bọn
họ cũng
có vẻ
chênh lệch
tuổi
tác
với
nhau
khá
lớn.
Có
một
thằng
bé
tuổi
chỉ
độ
khoảng
17
là cùng,
và
lớn
tuổi
nhất
có lẽ là
bằng
tuổi
với
Phúc.
Khánh
mỉm
cười
chào
đáp
với
tất
cả mọi
người
và bọn
họ cũng
vui
vẻ chào
anh.
Hào
vui
vẻ hỏi
han
Phúc
vì
lâu
ngày
gặp
lại.
Và lúc
đó
Khánh
mới
biết
thì
ra hắn
ta mời
Khánh
đến
ngồi
là vì
thấy
Hào
đi chung với
anh.
Và
ban
nãy
hắn
ta đã
có
mời
Hào
ngồi
chung nhưng
Hào
ngại
Khánh
không
chịu
nên đã
từ
chối.
Khánh
mỉm
cười
hỏi
han
Phúc
xã
giao qua loa
vài
câu.
Phúc
thì hỏi
Khánh
nhà ở
đâu, quen
Hào
lâu chưa,.v…v… theo
lẽ
thường
thì Khánh
sẽ
rất
khó chịu
với
những
câu
hỏi
đại
loại
như vậy,
nhưng bây giờ
anh đã
khác.
Chuyện
trò
một
hồi
giữa
ba người
thật
vui
vẻ,
Phúc
mời
Hào
và Khánh
cùng
đi ăn tối
với
mọi
người.
Khánh
đang phân vân không biết
sao nên anh
nhìn
Hào
dò hỏi.
Hào
nhún
vai lắc
đầu
đáp:
- Không được
anh ơi, bây giờ
cũng
trễ
rồi.
Bữa
khác
đi, em
phải
đưa
bạn
em về.
Phúc
ra chiều
tiếc
rẻ nhìn
Khánh
đáp:
- Em về
trễ
không được
à?
Khánh
mỉm
cười
đáp:
- Không sao đâu anh,
mình
còn
gặp
nhau
mà,
hẹn
anh khi
khác
nha…
Phúc
mỉm
cười
mừng
rỡ:
- Hứa
rồi
nha…
Đoạn
Phúc
đưa
Khánh
tấm
danh thiếp
của
hắn
ta.
Khánh
liếc
đọc
nhanh qua.
Thì
ra
Phúc
là
một
tay trưởng
phòng
của
một
công ty xây dựng.
Khánh
và Hào
từ
giã mọi
người
và
vui
vẻ
ra về.
Trên đường
về
Hào
không
dám
mở
miệng
hỏi
han
gì Khánh
mặc
dù có
nhiều
điều
anh rất
muốn
biết,
rất
thắc
mắc.
Một
lúc
sau,
Khánh
lên tiếng
hỏi:
- Sao không
nói
gì
hết
vậy?
Chở
tao về
nhà
thiệt
hả?
Hào
giật
mình
bèn
hỏi:
-
Ủa,
không
phải
mày
phải
về
nhà
sao?
Khánh
dửng
dưng đáp:
- Không. Đi một
vòng
Sài
Gòn
đi.
Hào
ừ
hử,
anh
bèn
chiều
theo
ý của
Khánh.
Một
lúc
sau
Khánh
lại
cất
tiếng
hỏi:
- Thằng
cha
Phúc
là gì của
mày?
Hào
giật
bắn
mình,
suýt
nữa
thì
đảo
xe. Hắn
lắp
bắp
nói:
- … sao
mày
biết?
Nói
xong câu đó
hắn
lại
tự
chửi
mình
ngu
quá xá.
Quả
thật
không hiểu
sao với
Khánh
thì
hắn
lại
hóa
ra
là
một
thằng
ngốc
chính
hiệu.
Khánh
bật
cười
ha
hả nói:
- Tao thấy
cách
tụi
bay
nhìn
nhau
là
tao biết
rồi.
Hai
tụi
bay đã
từng
quen nhau lâu rồi
phải
không?
Hào
biết
không
còn
cách
nào
khác
bèn
thú
nhận:
-
Ừ,…
nhưng
mà…
Khánh
phì
cười
nói:
- Yên tâm đi, tao không
có ý gì
đâu.
Hào
ừ
hử
không đáp.
Khánh
tiếp
luôn:
- Sao
cũng
được,
về
nhà mày
đi.
Hào
trợn
mắt
nhìn
Khánh
nói:
-
Mày
qua
nhà
tao
làm
gì?
Rồi
anh
lại
thấy
tự
mình
dồn
mình
vào
đường
cùng,
không hiếu
sao anh
lại
có
thể
nghĩ
ra một
câu
hỏi
ngớ
ngẩn
như vậy.
Khánh
ngơ
ngác
hỏi
Hào:
- Tao chưa biết
nhà mày
mà.
Với
lại
tao không
tính
về
nhà
tối
nay. Tao qua
nhà mày
ngủ,
ok?
Hào
điếng
người
không biết
trả
lời
sao.
Khánh
khẻ
siết
chặt
hơn
vòng
tay anh rồi
nhoẻn
miệng
cười
rỉ vào
tai
Hào:
- Về
nhà
đi…
Hào
như được
đưa lên
chín
tầng
mây, anh không
tả
nổi
cảm
giác
của
mình
là
như thế
nào
nữa.
Từng
lời
nói
của
Khánh
êm
ái
rót
vào
tai anh, từng
hơi thở
dồn
dập,
ấm
áp
khẽ phà vào
gáy
khiến
anh
cảm
giác
lâng lâng bay bổng.
Anh
ước
gì mình
ở nhà
ngay lập
tức.
Khu
nhà của
Hào
cũng
khá
yên
tĩnh.
Con đường
hẻm
chỉ có vài
ngọn
đèn
nhá
nhem chiếu
sáng
một
khoảng
không khiêm tốn.
Cả
hai đi
khá
sâu
vào
trong con
hẻm,
Hào
đỗ
xe
vào
trong một
khu vườn
nhỏ
trước
cửa
một
ngôi
nhà
khang trang. Từ
trong
nhà chỉ còn
hắt
ra những
tia
sáng
đỏ
lè,
yếu
ớt.
Hào
bối
rối
quay sang
Khánh
ấp
úng:
-
Mẹ…
ờ
chắc
là ngủ…
ờ
vô
nhà
đi…
Ngó
bộ
dạng
của
Hào
mà Khánh
cứ
nhoẻn
miệng
cười
miết
khiến
Hào
càng
đâm ra bối
rối
hơn,
nói
năng không ăn nhập
vào
đâu.
Khánh
bước
vào
nhà
trước,
Hào
dắt
xe theo
vào.
Ngôi
nhà
được
bày
biện
rất
nghệ
thuật,
ấm
cúng.
Trên mấy
bức
tường
treo
vài
khung
ảnh,
vài
bức
tranh sơn dầu,
ở
giữa
phòng
là
một
bộ
ghế
salông… đèn
bàn
kiểu
theo mốt
HongKong,
vài
chiếc
đèn
gắn
tường
kiểu
lạ
mắt…
mọi
thứ
tuy
chỉ
lờ
mờ
dưới
ánh
sáng
đỏ
leo
lét
trên
cái
bàn
thờ
sát
tường
phía
trước,
nhưng
Khánh
cảm
giác
được
sự
ấm
cúng,
bình
yên
ở
đây.
Hào
với
tay định
bật
đèn
phòng
nhưng
Khánh
đã
khoát
tay
cản
anh
lại.
-
Đừng
mở.
Mắc
công phiền
mẹ và
em
mày
ngủ.
Hào
mỉm
cười
đáp:
- Thật
ra
Mẹ
anh
ngủ
trên lầu.
Thằng
Châu
thì
đang
ngủ
trong
phòng
anh, mỗi
người
mỗi
phòng,
mở
đèn
dưới
này
có ảnh
hưởng
gì
trên đó
đâu?
Khánh
mỉm
cười
không đáp,
anh
kéo
Hào
lại
phía
mình,
vòng
tay ôm
ghì
lấy
Hào.
anh
cảm
thấy
sức
sống
trong con người
ấy
đang trỗi
dậy.
Hơi thở
người
con trai
ấy
kề
sát
bên khuôn mặt
anh. Hơi
nóng
hừng
hực
của
Hào
như quyến
rũ
lấy
anh từng
phút,
từng
giây. Rồi
như
cùng
một
lúc,
cả
hai
cùng
hôn nhau
mãnh
liệt.
Hào
đẩy
nhẹ
người
Khánh
nằm
xuống
chiếc
ghế
salông. Thân người
Khánh
nóng
hừng
hực
như đang bốc
lửa,
mùi
hương da
thịt
xộc
vào
mũi
anh mời
gọi.
Hào
ôm hôn
Khánh
một
cách
điên cuồng…
…
- Dậy
đi,
phải
về
rồi.
Không
ngủ ở
đây được
đâu.
Khánh
cau
mày,
trong
bóng
tối
anh thấy
khôn mặt
điển
trai
của
Hào
và
đôi mắt
sáng
lấp
lánh
đang
nhìn
anh một
cách
âu yếm.
Khánh
đáp:
- Tao không muốn
về,
không cho tao
ngủ ở
đây thiệt
sao?
Hào
lại
ôm
gì
lấy
Khánh
rồi
rỉ nhỏ và
tai anh:
-
Phòng
anh
ngủ
chung với
thằng
Châu, em
ngủ
với
nó
sao tiện?
Khánh
phì
cười
đáp:
-
Thì có
sao? Ghen
hả?
Hào
nhoẻn
cười
đáp:
-
Ừ,…
thì
sao?
Khánh
lại
từ
tốn
đáp:
-
Ờ…
có lẽ mình
nên
làm
rõ mọi
chuyện,
mày
muốn
nói
lúc
này
không?
Hào
ngơ
ngác
ngồi
bật
dậy
nhìn
Khánh
đăm đăm,
ánh
mắt
anh như muốn
xuyên
thủng
màn
đêm
để có
thể
thấy
rõ
được
khuôn mặt
Khánh
đang ra sao, đang suy
nghĩ gì.
Khánh
cũng
ngồi
dậy,
anh vừa
đưa tay lấy
quần
áo
mặc
vào
người
vừa
nhỏ nhẹ nói:
- Tao muốn
tao
và mày
vẫn
như trước,
không
có gì
thay đổi
hết.
Được
không?
Hào
như muốn
gào
lên giữa
đên tối,
anh lờ
mờ
thấy
khuôn mặt
Khánh
đang
nhìn
anh chờ
đợi.
Hào
nén
giọng
xuống
mà nói:
- Sao
lại
vậy?
Chẳng
lẽ
anh không xứng
đáng
sao? Huống
chi,
tụi
mình
vừa…
Khánh
đưa tay
suỵt
khẽ
đáp:
-
Phải,
tụi
mình
vừa
làm
điều
cả
hai ta
đều
muốn.
Bây giờ
thì tụi
mình
lại
vẫn
như xưa, không
phải
như vậy
sẽ nhẹ nhàng
hơn sao?
Hào
vội
nói:
- Nhưng
mà
anh…
Khánh
lại
suỵt
Hào
rồi
nói:
- Thôi cứ
vậy
đi,
lúc
này
tao không muốn
nghĩ
ngợi
gì
nhiều
hết.
Nếu
mày
không đồng
ý thì
tao không gặp
mày
nữa…
Hào
điếng
hồn
đáp:
-
Đừng…!
ờ bạn
thì bạn…
Khánh
nhoẻn
cười
hôn
nhẹ
lên môi
Hào
một
cái
rồi
đáp:
- Vậy
mới
ngoan chứ.
Chở
tao về
đi,
và
đừng
xưng anh với
tao, nghe
chói
tai lắm.
Còn
nữa,
chuyện
này
giữa
tao
và mày,
đừng
có mà nói
lung tung cho
tụi
thằng
Thy, thằng
Đức…
đó.
Hào
ậm
ừ
rồi
anh
cũng
đứng
dậy
mặc
quần
áo
vào.
Hào
như chới
với.
Mới
ngày
hôm qua
vào
đến
tối
hôm nay anh vẫn
nuôi hy
vọng,
hy
vọng
anh
sẽ có
cơ hội
với
Khánh.
Điều
đó
làm
anh vui biết
chừng
nào.
Tối
nay thằng
Châu
nó còn
châm
chọc
anh đã
trở
về
với
kiếp
tiền
sử
bởi
vì nó
chưa hề
thấy
anh đi chơi
mà
ăn mặc
một
cách
‘đàng
hoàng’
như vậy.
Anh
làm
tất
cả là vì Khánh.
Và
cuối
cùng
anh
cũng
đã
có
được
điều
mà
anh muốn.
Nó đến
rất
nhanh,
đến
một
cách
bất
ngờ
và
anh chẳng
tốn
đến
một
chút
công sức
gì.
Nhưng bây giờ
‘co'́
lại
là
‘không’.
Khánh
chỉ
coi anh như
là
một
người
bạn,
…
Ngẫm
nghĩ
một
lúc,
anh
lại
cảm
thấy
mình
nên vui
thì
đúng
hơn. Trước
kia, ngay
cả nói
chuyện
với
Khánh
một
câu
cũng
không
có
lấy
nữa
cơ hội,
còn
bây giờ?
Anh
có cả
một
thiên thần
của
mình,
có lẽ Khánh
cần
anh cho một
ít
thời
gian.
Khánh
ngồi
ôm
ghì
lấy
Hào,
lần
này
anh ôm
Hào
có vẻ
âu yếm
hơn.
Cái
cảm
giác
xác
thịt
giữa
hai người
bấy
giờ
lại
như
ngọn
lửa
ngùn
ngụt
cháy
trở
lại.
Khánh
bèn
bắt
chuyện
để
quên đi
cái
đòi
hỏi
của
cơ thể
mình.
- Hồi
tối
mày
ghen sao? Với
cha
Phúc
đó?
Hào
thoáng
cau
mày,
anh
bèn
hỏi:
- Sao
mày
nói
vậy?
Khánh
đáp:
-
Tại
tao thấy
ý của
mày
không muốn
tao đi chơi với
cha
Phúc.
Hào
thở
dài
đáp:
- Trời!
Không
phải…
thật
ra mấy
dân như vậy
thì mày
đừng
đụng
vô, không hợp
với
mày
đâu.
Tụi
nó…
ghê hơn
mày
tưởng
nhiều.
Khánh
mỉm
cười
đáp:
- Tao biết
chứ.
Nhìn
cái
cặp
bạn
thằng
chả
trước
mặt
tao
là
đủ
biết
rồi.
Thằng
nhóc
đó
chưa
đến
18 tuổi
mà nói
năng lấy
lòng
người
ta không chê vô đâu được.
Thằng
bồ
nó ngoài
30 rồi
sao
mà còn
điên vậy?
Chắc
là
‘cúng’
cho thằng
nhóc
đó
không
ít
rồi.
Hào
chưng hửng
quay sang
nhìn
Khánh.
Anh không ngờ
anh đang chở
sau lưng một
con người
khác
hoàn
toàn
với
người
mà
anh vẫn
tưởng
trước
đây. Mới
vài
tiếng
trước
Khánh
vẫn
non nớt
lắm,
bây giờ
chẳng
khác
gì
lột
xác.
Khánh
chỉ khịt
mũi
nói:
- Sao? Bất
ngờ
vì
con người
tao lắm
hả?
Hào
bất
giác
gật
đầu.
Khánh
tiếp
luôn:
- Không
phải
tao
tò mò
chuyện
người
khác,
nhưng
tại
tao
nhìn
thì
đoán
được
thôi,
cũng
không biết
tại
sao.
Hào
lặng
thinh không
nói
gì.
Khánh
bèn
hỏi:
- Sao im lặng
vậy?
Hào
đáp:
-
Mày
hơi đâu đi lo cho
tụi
nó,
toàn
là
‘ăn
bánh
trả
tiền’
thôi. Đâu
có
ai lỗ!
Rồi
biết
mình
lỡ
lời
Hào
im bặt.
Khánh
cũng
chưng hửng
trước
câu
trả
lời
của
Hào.
Quả
thật
trong ‘giới’
này
có quá
nhiều
chuyện,
nhiều
điều
mà
anh không biết.
Không
phải
thấy
bề
ngoài
như thế
này
mà nghĩ là
như thế
được.
(Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
13) |