| Xa rồi những ngày thong dong như gió, lãng đãng như mây, tôi 
					trở về cảnh cơm nhà tình vợ để cố quên đi chuyến phiêu lưu, 
					lãng mạn vừa qua. Nhưng tôi luôn như người đã lỡ mang trên 
					lưng một cục gù thì không sao dứt bỏ đi được. 
 Đôi khi đang trên đường đi, tình cờ chợt gặp một khổ người 
					nào đó giống như bà chủ hay Bonita, là sự xôn xao, lãng đãng 
					lại từ đâu kéo ùa về, tôi để hồn lạc lõng trôi, nhớ về những 
					ngày thiết tha vừa đánh mất.
 
 Tôi thấy chợt vui chợt buồn, chợt quên chợt nhớ, đầu óc 
					không còn sự sáng suốt và hồn nhiên thuở xưa.
 
 Bạn bè thân quen cứ đánh giá tôi là kẻ si tình, già rồi mà 
					còn đa mang hệ lụy để đến nỗi những ngày sắp cuối đời còn bị 
					ám ảnh bởi những chuyện vẩn vơ. Song, hỡi bạn, nếu bạn cũng 
					là người đa tình như tôi, cũng có những rung động thiết tha 
					và những bàng hoàng trước sắc đẹp trời ban cho nơi những 
					người phụ nữ, thì bạn sẽ hiểu cho tôi, sẽ vô cùng thông cảm 
					và thương hại cho tôi.
 
 Ơi những người tình chớm đi chớm đến, gieo cho nhau chi 
					những quyến luyến dây dưa. Liệu có một sáng mai nào, những 
					tâm hồn yêu đương còn hỏi han nhau một lời nhắn nhủ. Liệu có 
					một buổi chiều nào, những người tình còn nhắc đến nhau, dù 
					chỉ một chốc thoáng qua. Liệu có một đêm nào, ai nhớ ai phút 
					ngắn giờ dài, trằn trọc liên miên, để rồi lén trao cho nhau 
					một nỗi sầu, nỗi nhớ.
 
 Tôi cứ băn khoăn, trăn trở vì những đợt sóng trào lên của 
					một trái tim nóng bỏng yêu đương. Lắm khi như người mụ hẳn 
					đi. Thể xác tôi ở một nơi, tâm hồn tôi lạc một nẻo, u u minh 
					minh chẳng tìm thấy đường về.
 
 Tôi đã bao lần đi nộp đơn xin một việc làm cho khuây khỏa. 
					Nỗi hăng hái bào héo dần theo ngày tháng trôi qua. Sự nhẫn 
					nại lâu dần biến tan như bọt xà phòng gặp nước.
 
 Tôi đi về với cái bóng còm cõi của mình, nhiều khi gây phiền 
					cho cả vợ con và người thân trong gia đình. Tội nghiệp vợ 
					tôi thấy nỗi đờ đẫn của tôi nàng cứ hết lời khuyên răn, dành 
					dỗ. Nàng chấp nhận những thói hư, nết đốn của tôi. Bao tình 
					thương nàng nhường hết cho tôi đến quên đi cả tuổi hoa niên 
					của nàng.
 
 Nàng dốc lòng săn sóc tôi như con trẻ, lo từ miếng ăn, giấc 
					ngủ, với cầu mong tôi có được một nụ cười. Lắm khi bắt gặp 
					một nét tàn phai điểm nhẹ nơi đuôi mắt vợ, hay một xác xơ 
					trên mái tóc người yêu, tôi tự trách mình đã gây phiền, gây 
					lo cho người phối ngẫu.
 
 Thét rồi tôi cũng chẳng còn thiết đi nộp đơn xin việc làm. 
					Tôi cho rằng thời vận đã hoàn toàn ngoảnh mặt đi, không ngó 
					ngàng gì đến tôi. Tôi sống lông bông như một thứ chùi gửi 
					bám vào thân cổ thụ là vợ tôi để quên lãng sự hẩm hiu.
 
 Tôi trung thành với cuộc sống cơm nhà lồn vợ, đắm đuối vào 
					nguồn ân bể ái để nhận sự xẻ chia, an ủi của vợ tôi. Nàng 
					hết sức chiều chuộng tôi, thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi, chỉ 
					để tôi còn thấy một chút yêu đời mà sống.
 
 Tôi miệt mài rúc vào nách vợ, lấy thú vui thể xác mà bải 
					buôi chờ thời. Những cuộc mây mưa ngày này sang tháng khác 
					có làm cho tôi thấy mình mạnh lên, nhưng rồi sau khi tàn 
					cuộc giao hoan, tôi lại trở về với nỗi lầm lì đáng ghét.
 
 Thời gian này, vợ tôi quả là cứu tinh của tôi. Nhiều khi 
					chính nàng đã khuyến khích tôi bằng những cử chỉ ân ái vô 
					cùng phóng khoáng. Đến nỗi hầu như lúc nào nàng cũng để tự 
					mình trần truồng cho tôi được nhìn ngắm nàng mà rã tan đi sự 
					ấm ức.
 
 Nàng thường đặt tôi gối đầu lên ngực nàng, dùng những lời 
					nhẹ nhàng kể lể lòng yêu thương của nàng cho tôi nghe và xoa 
					đầu cho tôi dễ vùi vào giấc ngủ. Tôi có giụi đầu vào cặp vú 
					để trần của nàng khiến vồng thịt bị đè đến tức thở thì nàng 
					cũng để yên cho tôi hưởng sự dịu mềm để khỏi thấy lẻ loi.
 
 Tôi nũng nịu, hành tội vợ bao nhiêu thì nàng cũng cắn răng 
					mà chấp nhận. Nàng bố thí cho tôi tất cả những thứ nàng đang 
					có, tự do cho tôi mằn mò nghịch ngợm trên thân hình nàng.
 
 Một trăm đêm đủ cả một trăm, tôi ngủ vùi trên lũng ngực vợ 
					với quả vú sát bên mũi và một tay vẫn vân vê núm vú để không. 
					Tỉnh dậy còn thấy sự tham lam của mình trên ngực vợ.
 
 Nhìn ngắm nàng lơ mơ trong giấc ngủ, tôi bắt gặp dáng hình 
					một bà tiên đang ở cạnh bên tôi. Trong giấc mơ, môi nàng hơi 
					nhếch lên, tôi không nhìn ra đó là nụ cười hay sự chịu đựng 
					nữa.
 
 Mỗi lần nàng cần đi đâu chốc lát, nàng đều dặn dò tôi cặn kẽ 
					mới đi. Nàng bày ra bàn mọi thứ, từ bánh trái, nước uống đến 
					tờ báo, cuốn sách để tôi nhâm nhi chờ dợi nàng quay về.
 
 Rồi buồn buồn tôi gục ngủ vùi trên trang báo đang đọc dở, 
					khi nàng về thấy thế lại nức nở kêu rên. Nàng nhận hết phần 
					lỗi do bỏ rơi tôi và xoắn xít nâng tôi dìu vào giường cạnh 
					đó.
 
 Tôi trấn an hết lời, nhưng nàng vẫn không chịu nghe theo. 
					Cho đến một hôm, nàng về báo tin với tôi một job fair nào đó 
					sắp khai diễn. Nàng huyên thuyên kể với tôi về những cơ quan 
					tham dự vào kỳ hội việc làm này và nàng khuyến khích tôi 
					cùng đi dự với nàng cho biết.
 
 Tôi thờ ơ ừ hử cho qua vì không còn tin tưởng gì ở các cơ 
					hội tìm ra việc làm tại các fair, phiết như thế. Rồi tôi 
					cũng bỏ lãng quên, không một chút nhớ nhung gì. Đến ngày mở 
					hội, nàng sửa soạn hớn hở và lôi tôi đi.
 
 Thú thực tôi bước theo là cốt để vợ yên tâm chứ chẳng phải 
					vì nao nức đi thử thời vận. Tôi lò dò ghé qua các gian hàng, 
					mỗi nơi giúi vào tay các tờ quảng cáo về các chương trình 
					hoặc việc làm của họ. Tôi nhận mà chẳng biết rồi có đọc hay 
					chăng.
 
 Đang khi còn lưỡng lự, phân vân thì vợ chồng kéo nhau vào 
					một gian hàng của hãng điện tử gần đó. Nơi đây đang có kế 
					hoạch tuyển chọn những dây chuyền làm việc đủ các ca.
 
 Vợ tôi xăng xái hỏi, người nhân viên tiếp đãi ân cần. Ngay 
					lập tức họ đưa đơn để yêu cầu mọi người điền và nộp lại luôn. 
					Vợ tôi nhắc nhở tôi và nàng xun xoe đốc thúc tôi, sợ tôi từ 
					chối. Tôi cũng chiều ý vợ, quẹt cho xong tờ đơn và đưa cho 
					nhân viên hãng. Chẳng ngờ, họ xem qua và mời tôi hôm sau đến 
					phỏng vấn liền.
 
 Ra về, vợ tôi rất vui, liếng thoắng cười nói luôn miệng. 
					Nàng cho là dịp may đã trở lại với tôi nên buổi chiều còn 
					lại và suốt một đêm nàng ăn mừng với tôi bằng những cuộc cờ 
					người thâu đêm đến sáng.
 
 Hai đứa tôi bày bàn son quân cờ, rồi kẻ thì đem pháo đầu du 
					dí vào cung, trong khi kẻ kia vội vàng vén phứa tịnh lên. 
					Hai đấu thủ nhập cuộc say sưa thành khẩn, quyết hẹn nhau đấu 
					trí mà chơi, nên tôi trở thành anh tài xế cứ nhấn ga, bóp 
					còi, dở " côn lòi " ra mân mê ráo riết và đạp thắng, sang số 
					loạn xạ.
 
 Vợ tôi trở thành chiếc xe cho tôi cưỡi lên, vặn vẹo tay bánh 
					ngược xuôi, lật qua lật lại dăm lần ba lượt. Tôi lái mỏi thì 
					vợ tôi thay lái tiếp, phom phom qua đồi núi suối khe, ngụp 
					lặn trong " côn lù " chèn nhẹt mỡ bò từng cục.
 
 Khoan khoái nhất là khi vợ tôi đòi cầm tay lái. Nàng xạng 
					chưn ra ôm lấy cần số của tôi và cứ nhún tới nhún lui đạp ga, 
					đạp côn chạy tốc độ mạnh. Còn tôi cứ phụ vợ bợ vào hai cái 
					kèn hơi mà bóp toe toe, ghìm cho cần số lút sâu không bị 
					trợt lọt ra ngoài khi nàng đăng phăng phăng la tu líp trên 
					đường thiên lý.
 
 Hai đứa hăng quá cỡ. Lái đến ba bốn vòng mà vẫn còn muốn lái 
					thêm. Tài xế mệt nhoài muốn thè lưỡi ra mà vẫn níu ôm nhau 
					lái tiếp. Bánh xe xẹp lên xẹp xuống mà vẫn cố bò lên hết dốc 
					lại đổ xuống khe sâu.
 
 Đường thênh thang song vẫn cứ hai tay bóp còi inh ỏi. Thấy 
					tôi say sưa bóp chiếc còi trên xe nàng, vợ tôi cứ ngửa người 
					ra cười rũ rượi và nhoài người ra mà lắc lư kẹp cần số lái 
					băng băng.
 
 Có lúc nàng chúi hẳn về phía trước và lái hăng say đến độ cả 
					người sục sịch tới lui như người đập lúa. Mồ hôi mồ kê vã ra 
					mà vẫn không nhả tay lái, tôi tưởng cô nàng vừa nhắp rượu 
					say nên lái lướt càn bất kể đèn xanh, đèn đỏ, ngã tư, ngã rẽ.
 
 Tôi run quá, phải chồm lên bíu lấy phía sau lưng vợ, điều 
					chỉnh cho cái kèn vào đúng vị trí miệng tôi, tạm dùng môi 
					bặp vào mà thổi cho kêu toe toe, trong khi lòn hai tay kềm 
					hai mông vợ mà giữ cho nàng ngồi lên cần số nhấn ga cho xe 
					chạy thẳng đường.
 
 Được sự giúp sức của tôi, nàng reo lên phấn khởi. Tay nắm 
					chặt vô lăng nàng nhích tới nhích lui, nén cây láp dập liên 
					tu vào ổ xi lanh đầy mỡ. Tiếng phì phọp kêu lên, cái kèn cứ 
					nhúc nhích kêu rầm trong miệng tôi, trong khi cái cần số cứ 
					bật bung bung giữa háng nàng.
 
 Tôi chuyển tay bợ đít nàng, co bàn tay kia lên mò cái kèn 
					hơi bỏ trống và thi nhau vừa miệng, vừa tay bóp mạnh bạo tới 
					tấp. Cô vợ tôi chì thiệt, nghe còi kêu như thúc lính tiến 
					lên, nàng chà ịn bắp vế vào cần số đu đưa, thả tay lái ra mà 
					ôm chặt lấy tôi cà miết.
 
 Tôi níu sát đít nàng, dọng lên dọng xuống rồi bóp chặt hai 
					mông mà xoay khối đít nàng vào cái cần số đang ấn tuốt luốt 
					trong sâu. Vợ tôi ngả lưng ra chịu đựng, hai cái kèn hơi cứ 
					nhún nhẩy trước mắt tôi, tôi bóp tay vào giữ mà chúng vẫn 
					hung hăng nhảy lên nhảy xuống.
 
 Tới lúc, cái cần số như thọt vào sâu quá, tôi thấy vợ tôi 
					như bị thốn nên nhớm đít lên và rồi nàng xìu đi. Tôi vội 
					chụp lấy hai vai từ phía sau giữ chặt cô nàng lại và đưa cái 
					cần số mấy vòng sau cùng và tới lượt tôi cũng ngả ngưa ra. 
					Tôi chỉ còn kịp chụp vô cặp kèn hơi của vợ để giữ thăng bằng 
					thì tôi thấy bao nhiêu ống nhớt trong người đều bể cái rụp 
					và trào ra lênh láng.
 
 Tôi dở hổng vợ tôi lên, giữa háng cô chèn nhẹt đầy mỡ và 
					nhớt lều bều. Nàng xuội xuống như cái lá, hổng còn gượng 
					được nữa. Tôi vẫn dùng hai tay bóp vào hai cái kèn hơi nhưng 
					kèn cũng không còn sức mà kêu toe toe nữa.
 
					(Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					17) |